Tuesday, April 7, 2015

Người đàn ông đó không phải là chồng tôi - Phần 5

Sau này, bằng trải nghiệm của nước mắt nàng hiểu được rằng: thực ra với đàn ông, cái gọi là miên viễn trong cảm xúc là có nhưng cái miên viễn của đối tượng là không tồn tại. Họ thích thử cảm xúc đó với nhiều đối tượng khác nhau và với họ điều đó là bình thường, hiển nhiên. Phụ nữ muốn khốn khổ khốn nạn với điều đó như thế nào là điều do phụ nữ chọn. Họ đương nhiên không chịu trách nhiệm. Nếu họ có ngoại tình mà bị bắt gặp thì đơn giản chỉ la…truyện không may mà thôi.
Nhưng hiểu là một truyện còn đau đớn thì vẫn cứ là truyện khác dù mỗi lần thì nỗi đau đó nhạt dần đi…
*
* *
Buổi chiều, nàng sốt trở lại. Dù vậy, nàng vẫn cố gắng gọi điện cho mấy người bạn thân thiết. Nàng muốn vào viện, hoặc ra khách sạn ở và không phải phiền hà tới một người lạ mà thậm chí tên cũng chưa chắc chắn như thế này nhưng thật rủi, cả 2 người bạn gái đều đang đi công tác. Chị Sáu chăm sóc nàng 1 cách tỉ mỉ và cận thận như một người thân: lúc nàng sôt nóng thì lau mồ hôi cho nàng, lúc nàng sốt lạnh thì đắp thêm chăn, tăng nhiệt độ phòng cho nàng, liên tục cho nàng uống nước hoa cả theo lời dặn bác sĩ. Trong lúc nàng đang muốn nhờ chị gọi giúp taxi để đến bệnh viện gần nhất thì chị Sáu có điện thoại. Chị Sáu đưa điện thoại cho nàng: “Cậu gọi nói chuyện với cô”. Nàng cầm điện thoại, một giọng nói đậm chất nam tính:
- Cô vẫn sốt nên muốn ra bệnh viện hả? Cô yên tâm, bác sĩ đang khám cho là bác sĩ tốt nhất của bệnh viện Bình Dân. Chỗ khách sạn, tôi gọi hủy đặt phòng cho cô rồi. Còn nhà tôi thì cô cứ ở vì tôi rất ít khi về đó nhưng chị Sáu thì rất tốt. Chị sẽ chăm sóc được cho cô. Cô yếu vậy ra viện không được đâu. Tôi chưa quen cô nhưng chúng ta đã có duyên rồi làm bạn bè rôi. Cô cứ ở lại đó đi. À, túi của cô tôi cho người mang đi làm sạch rồi. Hôm qua cô nôn ra cả túi. Tôi sợ để lâu sẽ bị hỏng. Đồ của cô ở hết trong tủ của bàn trang điểm nhé!
- Tôi….- nàng quá ngần ngại- Anh tên …?
- Nam, tôi 38 tuổi, đã có gia đình và 2 con, cô yên tâm. Tôi hơn cô tuổi nên cô gọi anh nha. Cô là Thụy Anh đúng không? Hôm qua tôi đã cầm giấy tờ cho cô. Tôi đi Đà Lạt nghỉ cuối tuần, nếu cô cần gì cứ nói với chị Sáu. Dưới nhà có 1 xe, cô cần đi đâu, nói với chị để chị gọi người lái xe cho
- Không, đi đâu tôi sẽ gọi taxi….
Nàng hấp tấp trả lời như một cách vãn hồi cho sự thảm hại mà nàng đang trải qua: ốm đau, qua đêm nhà một người gần như không quen, nương tựa vào một người phụ nữ tốt bụng mà nàng cũng chưa biết gì. Anh cười trong điện thoại: “Khu này, không gọi được taxi cô không biết hả?”. Nàng há hốc miệng, không biết trả lời làm sao. “Vậy nhé! Cô cứ dùng xe đi. Cô sợ nợ tôi hả? Khi tôi ra Hà Nội, cô trả chưa muộn. Tôi bận rồi. Cô mau khỏi ốm nhé. Tôi biết cô rất bận”. Không chờ cô trả lời, người đàn ông tắt máy. Tất cả những người đàn ông bận rộn đều thế!

0 comments:

Post a Comment