Thursday, April 16, 2015

Người đàn ông đó không phải là chồng tôi - Phần 15

Nghe anh nói những điều đó và nhìn chồng nàng thấy mình lại thương anh quá! Đúng là vợ chồng sống với nhau còn bằng cái nghĩa. Con người lạnh lẽo, cư xử thô lỗ kia đâu phải chồng nàng.
Những ngày sau, nàng giành nhiều thời gian để nghĩ về mối quan hệ vợ chồng của mình. Nàng ko muốn mất người đàn ông này nhưng những tổn thương mà nàng đã trải qua cũng là quá lớn mà nàng ko biết làm sao để có thể quên lãng!
Nàng cũng cảm được sự thận trọng của Dương trong mối quan hệ với nàng, anh xem xét từng cử chỉ với nàng sao cho phù hợp. Một buổi, Dương gọi và muốn nàng xin nghỉ buổi chiều để ra ngoài với anh. Anh nói công việc quá mệt và muốn đi chơi. Chiều cuối xuân, khí hậu khá dễ chịu. Nàng mặc maxi khoác ngoài áo len mỏng và dùng 1 chút Prada Candy. Trên đường đi, anh kể về những khó khăn của dự án. Nàng nghe và bặm môi vì cũng thấy quá khó khăn, những thử thách anh đang đối đầu nàng ko có kinh nghiệm để xử lý. Quay sang bất ngờ nhìn thấy vẻ mặt đó của nàng, anh bật cười: “Gà con mà nhăn nhó cũng có kiểu đáng yêu của gà con thật!”. Nàng ko thể ko cười, anh luôn gọi nàng là gà con như vậy đấy.
Anh thích khung cảnh nông thôn Bắc Bộ nên họ tới Đường Lâm. Nàng dùng tất cả những kiến thức về kiến trúc cổ của mình để giải thích cho anh về văn hóa xây nhà của người Bắc bộ xưa từ bố trí các phòng trong nhà đến bậc cửa, cổng ngõ, tường bao quanh nhà….. Anh nghe khá chăm chú. Lúc ở 1 ngôi nhà cổ 200 tuổi đi ra, đứng dưới tán cây hồng xiêm ở cổng, anh chỉ cho nàng 1 con bướm to mầu đen nằm nép dưới tán lá rồi bảo: “Hay đó là hồn của thiếu nữ từng ở ngôi nhà này”. Chẳng biết tại sao, anh vừa nói xong con bướm lại đụng đậy rồi bay ra khỏi chỗ đó tới đậu ngay trên đầu nàng. Nàng sợ tới mức gần như nhũn hết tay chân ra, ôm lấy anh kêu cứu. Anh tất nhiên giúp nàng ngay nhưng nàng cũng để ý thấy anh cười rất tinh quái. Nàng đúng là con ngốc nhất đời!

Sự việc tiếp theo mới thấy rõ hơn điều đó. Khi anh không buông nàng ra, nàng ngọ nguậy cũng ko thoát và khi anh nói: “Một chút thôi, anh sẽ trả em lại” thì nàng đã đứng yên. Nàng cảm thấy hết được sự ấm áp của anh, thấy được sự vững chắc đầy che chở và cả mùi thơm riêng biệt nữa nhưng xúc động thì không. Nàng nhớ lần đầu chồng ôm: nàng đã hạnh phúc thế nào và cả những mơ ước khi anh ôm nàng nữa. Giờ những điều đó tắt lim theo tháng năm. Phải chăng nàng đã già? Và người đó không phải người đàn ông năm xưa sống chết ôm ấp che chở nàng nữa.
Dưới tán cây hồng xiêm, trong chiều muộn, giữa một làng quê xa lắc thành phố, trong vòng tay người đàn ông khác không phải chồng….nàng đã biết cảm giác của sự phản bội người bạn đời với mình!
Hôm đó về nhà, nàng cắm mặt xuống khi đối diện chồng, nhìn các con cười đùa trong lòng nàng dâng lên nỗi xấu hổ. Nếu ai đó biết chuyện họ sẽ nói với các con nàng thế nào? “Đĩ thõa” là từ đã xứng đáng để miêu tả nàng chưa? Nàng thấy chồng vẫn điềm nhiên ngồi xem tin tức, thi thoảng trêu ghẹo các con…không ai biết sự xấu xa của nàng nhưng sao nàng thấy ko thoát đc ý nghĩ đó. Không biết khi chồng đi ra ngoài với những cô gái kia chồng có cảm thấy điều đó không?
Phản bội trong hôn nhân đúng là thứ thuốc độc mà không ai nên nếm. Độc dược của nó có thể giết chết bất cứ ai!

Sự tổn thương mà nàng nhận thấy trước hết là giành cho chính người trong cuộc. Cả đêm, nàng ko ngủ được. Những giá trị thiêng liêng của khái niệm gia đình nàng từng gìn giữ và trân trọng trong khoảnh khắc đó đổ nhào. Nhưng sự êm ái và cảm giác được thương mến quả là dễ chịu, thật khó để người ta có thể từ chối! Đấy là viên độc dược bọc đường!
Cả tuần sau nàng ko lien lạc với Dương: từ chối mọi cuộc đt, tin nhắn, khi biết anh chờ nàng trước chỗ làm, nàng cũng tìm cách tránh. Anh viết email cho nàng, anh xin lỗi nếu đã làm nàng thấy khó xử nhưng anh cũng nói tình cảm của mình và sự dày vò vì biết làm thế là không được khi nàng đã có gia đình. Nàng đọc email xong đã khóc. Nàng là kẻ ác độc đã bất chấp để chơi với lửa rồi hại anh ra thế này!
Dương biết nàng cố ý không gặp nên anh cũng ko tìm cách gặp nàng nữa. Tuần sau đó, anh về Sài Gòn. Hôm anh về, nàng biết nhưng ko thể cho phép mình tới. Nàng đến thật sớm, ngồi quán café đối diện căn chung cư của anh nhìn anh dọn đồ mang đi và cảm thấy cả sự mong ngóng của anh khi anh hai ba lần ngơ ngác nhìn xung quanh như tìm kiếm. Và điều nàng bất ngờ hơn cả là lúc sau cùng khi đã xong xuôi hết, một cô gái còn khá trẻ đi xuống cùng anh, khi tóc cô gái bị gió che mặt anh đã vén cho cô ấy và giờ còn rất sớm….có lẽ đêm qua cô gái đã ở đó!
Cảm giác man mác buồn xâm chiếm toàn bộ hồn nàng lúc đó! Cuối cùng, nàng cũng chỉ là trò chơi!
Thực ra cuộc đời là một trò chơi!

Sự tổn thương mà nàng nhận thấy trước hết là giành cho chính người trong cuộc. Cả đêm, nàng ko ngủ được. Những giá trị thiêng liêng của khái niệm gia đình nàng từng gìn giữ và trân trọng trong khoảnh khắc đó đổ nhào. Nhưng sự êm ái và cảm giác được thương mến quả là dễ chịu, thật khó để người ta có thể từ chối! Đấy là viên độc dược bọc đường!
Cả tuần sau nàng ko lien lạc với Dương: từ chối mọi cuộc đt, tin nhắn, khi biết anh chờ nàng trước chỗ làm, nàng cũng tìm cách tránh. Anh viết email cho nàng, anh xin lỗi nếu đã làm nàng thấy khó xử nhưng anh cũng nói tình cảm của mình và sự dày vò vì biết làm thế là không được khi nàng đã có gia đình. Nàng đọc email xong đã khóc. Nàng là kẻ ác độc đã bất chấp để chơi với lửa rồi hại anh ra thế này!
Dương biết nàng cố ý không gặp nên anh cũng ko tìm cách gặp nàng nữa. Tuần sau đó, anh về Sài Gòn. Hôm anh về, nàng biết nhưng ko thể cho phép mình tới chào anh nhưng nàng muốn tiễn biệt. Nàng đến thật sớm, ngồi quán café đối diện căn chung cư của anh nhìn anh dọn đồ mang đi để mơ màng cảm thấy cả sự mong ngóng của anh khi anh hai ba lần ngơ ngác nhìn xung quanh như tìm kiếm. Nhưng hình như đó chỉ là nàng tự cảm thấy, bởi khi đã xong xuôi hết, một cô gái còn khá trẻ đi xuống cùng Dương, rồi lúc tóc cô gái bị gió che mặt anh đã vén cho cô ấy.....giờ lại còn rất sớm- nàng tự lẩm bẩm-….có lẽ đêm qua cô gái đã ở đó!
Cảm giác man mác buồn xâm chiếm toàn bộ hồn nàng lúc đó! Cuối cùng, nàng cũng chỉ là trò chơi!
Thực ra cuộc đời là một trò chơi!

Nhưng nàng cũng ko có nhiều thời gian để buồn. Công việc và con cái lại cuốn đi.
Tháng tiếp đó, nàng vào Sài Gòn. 2 ngày mà công việc ngập cổ. Nàng lại tới lúc nửa đêm và ngủ vạ vật để chờ tới mai giải quyết công việc. Bận, nàng cũng chẳng ngó ngàng mấy cô bạn nữa. Tối về khách sạn nàng nằm song xoài vì mệt, chẳng muốn nhấc tay chân để đi ăn và đã âm ỉ ý định sẽ gọi thứ gì đó lên phòng ăn tạm. Mệt quá, nàng ngủ thiếp đi và giật mình tỉnh dậy vì có điện thoại của lễ tân, cô gái nói nàng có khách. Không ai biết nàng tới, chỉ có vài người lien quan tới công việc mà nàng đã giải quyết hết rồi; nàng nói để nàng gặp ở dưới rồi lê thân ra khỏi phòng.
Người đàn ông này rất lạ, nàng chưa gặp nhưng chắc hẳn người đó biết nàng vì khi nàng đang ngơ ngác thì người đó đã tiến lại:
- Chị Thụy Anh. Anh Nam muốn gặp chị một chút. Anh chờ chị ở bên ngoài. Chị đi theo tôi nhé
Nàng đi theo mà ko tự tin chút nào. Nàng đang đi dép trong phòng và mặt mũi thì phờ phạc….và gặp Nam với nàng là một sự căng thẳng….
Nam ngồi café phía bên kia đường, ở một góc quán, anh ngồi quay lưng lại với hướng đi tới nên khi đứng ngay gần rồi mà nàng vẫn ko nhận ra. Người đàn ông đó đi ngay khi nàng tới chỗ Nam. Nam chỉ ghế cho nàng ngồi và bảo nàng hãy uống nước cam anh đã gọi. Nàng nhăn mày vì khó chịu. Nam bắt đầu bằng giọng lành lạnh, tấn công nàng:
- Cô không chơi tiếp trò của mình hay sao? Tôi đã nói cô hãy tránh xa cậu ấy mà. Giờ cô thỏa mãn chưa?
Bị bất ngờ, nàng hối lỗi:
- Tôi xin lỗi
Nam ko thay đổi âm vực:
- Cô ko cần buồn, cậu ấy giờ cũng ổn. Còn cô? Tôi thấy cô ko khác lần trước là mấy! Vẫn vội vã, mệt mỏi, suy nhược…
- Cảm ơn nhưng tôi ko có trách nhiệm phải thông báo với anh hiện trạng của mình- Nàng bắt đầu lấy lại tư thế
Nam ngồi quay lưng lại ánh sáng của quán nên nàng ko thấy rõ anh cười nhưng nàng cảm thấy được điều đó. Anh nói bằng giọng nhỏ hơn,bớt lạnh lẽo:
- Hãy về chỗ tôi ở. Hãy làm phần bí mật của tôi. Cô đừng chạy như ngựa nữa. Người như cô ko xứng phải vậy?
- Tôi không hiểu, nghĩa là sao?- Nàng hỏi đầy khiêu khích
- Cô sẽ là 1 phần của tôi và tôi sẽ cho cô những gì tôi có thể nhất
- Tôi muốn làm vợ? Anh lấy tôi được không? Tôi đau đớn vô cùng. Vậy anh che chở được chứ?
Nam nói như rít lên: Cô đau đớn như đang hát lên nhỉ? Cô khiêu khích tôi phải không? Cô ở trong bóng tối, công việc muốn gì tôi sẽ giúp, không bao giờ được nói với ai về mối quan hệ này, không được xuất hiện cùng tôi ở bất cứ chỗ nào, không vào xe của tôi, điện thoại- email, khi có thể tôi sẽ lien lạc….cô vẫn đc sống cuộc đời cô muốn …
Nàng cướp lời: Tôi sẽ như một con gián, bẩn thỉu và sống ẩn nấp…
Nam ko vừa: Cô nói quá rồi. NHiều người vẫn sống thế
- Nhưng vì sao lại là tôi? Tôi ko có tiêu chí để làm 1 tình nhân. Tôi đã nói, tôi ko trẻ, chân ko quá dài, ngực ko to, ko phải loại đàn bà giỏi giường chiếu….đấy anh tìm hiểu có biết thế ko?
- Nhưng tôi thích thế. Cô cứ suy nghĩ. Hãy dọn đồ về Star Hill
- Biến đi, cùng thứ quan điểm chết tiệt của anh về tình nhân- nàng gầm lên nho nhỏ và lần đầu dám chửi thề thành tiếng.
Nàng đi như bay về phòng, nằm vật ra vì điên rồi ko quan tâm mấy giờ, nàng ra bể bơi nhảy xuống làn nước để tìm sự xoa dịu. Nàng đâu phải con vật bẩn thỉu thế. Hắn mua bao người như vậy rồi.

0 comments:

Post a Comment