Thursday, April 16, 2015

Người đàn ông đó không phải chồng tôi - Phần 7

Từ phía bên kia, anh lên tiêng:
- Em ngủ đi! Cắt được sốt rồi, giờ em sẽ mệt lắm đấy! Cuộc hẹn ăn tối quan trọng vậy sao mà em phải hốt hoảng vậy?
- Dạ, là ăn tối với đối tác của em
Anh đã đứng dậy, tiến về phía nàng:
- Chỗ nào mà cần vậy em?
Thức đêm mệt vậy mà trông anh vẫn rất đáng mến và lịch lãm. Nàng lại cười gượng gạo chống chế:
- Một chỗ cần thôi ạ
Anh mỉm cười đầy thân thiết:
- Ngủ nào cô gái. Không ai có thể trách một người đang bệnh được đặc biệt người đó lại đang bệnh rất nặng
Lâu lắm nàng mới được nghe một lời nhắc nhở thương mến như thế. Nhưng nàng không ngủ được. Nàng lợi dụng tình thế của mình để hỏi anh tên gì và giới thiệu tên của mình. Tuy nhiên cuộc trò chuyện không chỉ để biết thêm một cái tên mà còn để huyên thuyên về những thứ nàng quan tâm nhăng nhít ví như hoa chẳng hạn. Thật không ngờ anh cũng là một nhà thực vật học đáng gờm, anh chẳng thua nàng chút nào vốn kiến thức về mấy thứ đó. Thậm chí bằng kinh nghiệm của mình trong những năm du học (cái này do tự anh cung cấp), anh còn giới thiệu thêm cho nàng về họ hang của một số loài hoa mà nàng yêu thích. Chốt lại cuộc nói chuyện anh bảo “ Giờ thì em phải đi ngủ thôi, gần sáng rồi. Hi vọng 1 lúc nào đó chúng ta sẽ ngửi thấy mùi cỏ ấm lẫn với mùi biển thơm nồng không phải chỉ từ em mà còn từ chính nơi làm ra nó. Tôi rất thích những cô gái yêu mùi oải hương.”
Nếu là cách đây 10 năm, nàng nghĩ mình sẽ chết mê chết mệt câu nói đó. Nhưng nàng của bây giờ chẳng quan tâm lắm tới điều đó dù nàng cảm thấy 1 điều gì đó rất thân thương mà anh đang muốn nhắn gửi.

Sự ấm ấp mà anh mang lại trong khoảnh khắc không khiến trái tim nàng ấm lên mà nó chỉ khiến nàng thêm đau đớn. Chồng nàng ngày xưa cũng từng có nhiều hơn ngàn lần những khoảnh khắc đó. Nàng vẫn nhớ khi nàng học năm thứ 4, nàng bị tai nạn, gãy chân. Suốt trong ba tháng, ngày nào anh cũng tới nhà bà nội cõng nàng đi học. Giữa mùa đông giá rét, không hôm nào anh để nàng bị đi học muộn. chính sự chân thành đó đã khiến nàng nhận lời yêu anh. Những ngày mùa hè mát mẻ, anh và nàng rong ruổi khắp nơi; vậy mà tối khuya nàng đang ngủ; anh gọi điện thoại, nàng đứng trên phòng mình nhìn xuống thấy anh mang cả giỏ phong lan tới đứng trước cổng. Anh bảo: “Nhớ em quá, đi mua hoa để lấy cớ sang đây nhìn thấy em”. Chỉ xa nhau 5 tiếng mà anh khiến nàng thấy như thể lâu lắm rồi họ không gặp nhau. Vậy mà giờ thì có khi cả tuần 2 vợ chồng không chạm mặt mà vẫn thấy như vừa gặp xong, điện thoại chỉ dùng để gọi hoặc nhắn tin khi có công việc liên quan. Nhàm tới mức có lúc nhận được tin nhắn xong, nàng không buồn trả lời. Mấy tin nhắn kiểu như: “Anh bận đột xuất. Em đón con nhé!” hay “Tối anh đi nhậu với khách về khuya”….
Chồng nàng là người đàn ông kì lạ. Những gia đình khác khi có xung đột, họ ít khi có thể nói chuyện được một cách bình thường theo kiểu như không có gì. Nhưng chồng nàng thì làm điều đó rất tốt. Hôm qua có thể vừa đánh vợ đấy, nhưng hôm nay gọi điện lại không có gì. Vừa đi ra ngoài cùng bạn gái đấy nhưng về nhà lại có thể âu yếm vợ được ngay nếu không gặp sự cự tuyệt từ phía nàng. Lần đầu nhận ra điều đó, nàng thấy rất kinh khủng, nàng kết tội anh là giả dối, lừa đảo nhưng lâu dần nàng nhận thức được rằng đó là thói quen. Nó không được chồng mang vào phạm trù đạo đức hay đóng kịch. Nàng đã nhầm giữa một thói quen và một thông điệp tình cảm. Nếu nàng đi xa thì lúc nào cũng sẽ có câu “Em giữ sức khỏe nhé, hay em ăn gì chưa?” nhưng điểm mấu chốt là anh hầu như ít khi quan tâm tới câu trả lời của nàng. Sau này khi hiểu được, nàng không buồn nhiều nữa chỉ im lặng thay câu trả lời.

Cuộc nói chuyện khiến tâm trí nàng nhẹ nhõm nhiều, nàng chìm sâu vào giấc ngủ. Và cũng từ rất lâu, lần đầu nàng ngủ không thấy ác mộng. Gần sáng nàng nghe thấy như có tiếng cười nhỏ nhỏ,trong trẻo của con gái ở dưới nhà nhưng nàng không chắc là thật hay mơ vì mệt quá lại thiếp đi.
Sáng sau, nàng đã tự dậy được. Nàng nhìn điện thoại thấy có 12 cuộc gọi nhỡ và 1 đống nhóc tin nhắn. Nhưng nàng không quan tâm. Nàng tự kéo rèm cửa lên dù đi lại vẫn khiến nàng choáng váng nhưng ít ra nàng cũng tự đi lại được.
Nàng đi lại phía kia của phòng để thấy được bộ sô-pha xinh xắn kê ngay cạnh cửa sổ với giá sách nho nhỏ, bộ đĩa than kinh điển xếp kế bên và để ngạc nhiên đến độ kinh ngạc khi trên bàn một bình oải hương tuyệt đẹp được trưng trong bình pha lê. Nàng mở cửa, ra hành lang và xuống nhà dưới. Nàng cất tiếng gọi chị Sáu. Chị chạy lại từ phía phóng bếp và nhất quyết bắt nàng lại ngồi trên ghế trong phòng bếp chờ chị làm thức ăn sáng. Trong lúc đó, nàng có dịp quan sát tầng trệt. Phòng bếp và phòng khách gần như vuông góc với nhau và được thiết kế khá hiện đại. Trong phòng khách, chiếc piano trở thành tâm điểm. Điểm nhấn của ngôi nhà chính là hệ thống tranh và đồ gốm khá độc đáo. Trong số đó nàng để ý thấy có một số tác phẩm của họa sĩ và cũng là nhà làm gốm tài ba Nguyễn Trọng Đoan. Ông mới chỉ làm một cuộc triển lãm nhưng những tác phẩm của ông thì được làm vô cùng cầu kì và tinh tế. Một nghệ sĩ tài hoa kiểu Nguyễn Tuân còn xót lại của hội họa. Nàng cũng từng ao ước được sở hữu những tác phẩm gốm xinh xắn ở đây khi có đôi lần được ghé tư dinh của ông xem những tác phẩm mới. Thật kì lạ! Nàng tự nói với chính mình chắc chủ nhân phải là người làm trong ngành nếu không khó có thể biết đươc những cao nhân ở ẩn như vậy và đặc biệt lại có con mắt tinh tế đến thế
Nhưng thật ra mọi sự suy đoán đều nhầm!

Nhìn chị Sáu trong căn bếp nàng thấy hình ảnh của mình cách đây không lâu khi nàng vẫn yên phận làm người vợ ngoan, đảm đang bếp núc. Mỗi ngày niềm hạnh phúc của nàng là được trở về nhà và chuẩn bị bữa ăn cho chồng con, nàng từ bỏ mọi cơ hội trong công việc, học hành từ đi học ở nước ngoài đến tham gia dự án riêng. Với nàng, lúc đó, chồng chính là bấu khí quyển, dung môi để nàng sinh sống, tồn tại; chỗ nào không có anh, cuộc sống với nàng trở nên vô nghĩa.
Cuộc trò chuyện trong bếp của những người phụ nữ thường chẳng đi đến đâu nhưng lại giúp nàng biết thêm nhiều thông tin ví như anh Nam và anh Dương- bác sĩ – là bạn thân của nhau từ bé, anh Dương thì chưa có gia đình còn vợ của anh Nam thì rất xinh đẹp và hiền dịu, 2 cô con gái của họ rất dễ mến, chị Sáu đến làm cho gia đình anh từ khi anh mua căn hộ này sau khi đã làm cho gia đình anh Dương gần 20 năm. Và đặc biệt đây là chỗ ẩn náu của Nam, mỗi khi anh cần, vợ anh chưa từng biết có ngôi nhà này. Mơ hồ nàng cảm thấy điều gì đó khuất lấp trong người đàn ông đang rất tốt với nàng.
Chị cũng nói với nàng rằng anh Nam đã ghé qua với bạn gái lúc gần sáng để cất đồ rồi đi ngay nhưng không đề cập tới người con gái đó là ai, rằng bình oải hương là do anh mang tới bảo chị cắm trên phòng cho nàng. Trong phút chốc nàng nhìn thấy mẫu số chung của những người đàn ông giống như chồng nàng: tốt bụng với tất cả những người con gái ở bên ngoài, gần gũi một số và chọn 1 trong số đó làm tình nhân. Biết đâu, ở nơi nào đó, chồng nàng cũng có căn hộ thế này với những bí mật riêng mà nàng không bao giờ biết. Nàng yếu ớt nói về điều đó với chị Sáu, chị cười hiền bảo nàng: “Đàn ông khó hiểu lắm cô ơi. Biết ít về họ thì dễ sống hơn cô ạ!”.
Nàng đứng dậy giúp chị mang đồ ăn ra bàn rồi thắc mắc mình đang mặc đồ của ai. Chị cười hiền từ: “Đồ thì do cậu Nam gọi bạn tới để xem cô mặc size gì rồi lấy cho cô, còn thay đồ cho cô thì là tôi và cậu Dương”. Câu nói của chị khiến tâm trí nàng hoàn toàn bấn loạn!
Nàng tất nhiên không phải là thiếu nữ để giữ sự xấu hổ ngôc nghếch nữa nhưng xuất hiện theo tình trạng như vậy trước một người đàn ông không phải chồng nàng thì đúng là điều nàng chưa bao giờ nghĩ tới dù nàng tự an ủi mình là mình cũng không quá tệ để khiến người khác giới phải sợ. Nàng cao 1.62 nhưng chỉ nặng 47 kg và dù 2 lần sinh nở nhưng eo của nàng cũng chỉ có 64, thảm nhất là vòng 1 bao nỗ lực tập luyện cũng chỉ có 82. Nhưng hơn tất cả, nàng sợ anh nhìn thấy những vết bầm tím còn lại trên cơ thể mình. Bất giác nàng đưa tay cầm chặt lấy cổ tay còn lại và sợ hãi. Hôm qua, anh đã truyền nước cho nàng ở tay này, chắc hẳn anh đã thấy vết sẹo trên cổ tay của nàng. Vết sẹo luôn khiến nàng mặc váy hay sơ mi dài tay khi đi ra ngoài, còn nếu không nàng sẽ luôn đeo đồng hồ.
Chị Sáu giục nàng ăn cháo để uống thuốc và để lát bác sĩ sẽ qua đưa nàng vào viện kiểm tra lại. Nàng ăn một cách vô thức. Trước mắt nàng chỉ thấy máu, máu quá nhiều, chảy tràn xung quanh nàng đến khi nàng lịm đi. Đó là lần anh về lạnh lùng nói với nàng: “Ai cho cô được phép gặp nó. Cô làm nó khóc ngất đi biết không? Nó không lấy gì mất của cô, tiền bạc nó không cần, danh phận nó không yêu cầu. Tôi về nhà cũng không bạc đãi cô, không đòi bỏ cô. Vậy thì cô lấy cớ gì để nói chuyện với nó???”. Đúng lá con bé không cần tiền bạc quá nhiều nhưng đủ để sửa nhà cho cha mẹ nó thì chắc không ít. Đến lần này thì sự ghen tuông trong nàng không còn nữa. Nàng chỉ muốn gặp để đảm bảo con cái của mình không bị kẻ khác lấy mất sữa thôi. Nhưng nghe những điều đó, trái tim nàng cũng không thể hết được đau đớn. Người đàn ông này có phải không phải chồng nàng không? Sao anh có thể nói những điều đó thản nhiên đến vậy. Nàng gào lên trong nước mắt: “Nhưng tôi không phải con búp bê. Tôi có tình cảm. Sao anh có thể ngang nhiên chà đạp lên điều đó một cách nhẫn tâm như vậy”. Lần đầu nàng xưng anh tôi với chồng, để nhận lại là cái tát như trời giáng: “Cô láo quá rồi đấy. Cô muốn ra khỏi đây đúng không? Cứ suy nghĩ đi!”. Anh đóng sầm lại cửa phòng rồi bỏ đi, trong cơn điên loạn nàng gào khóc nức nở. Thân nàng thì cần gì, căn nhà này, xe cộ, văn phòng riêng của chồng….nàng được gì từ đó hay chỉ mua lấy nước mắt. Vì con bé, lần đầu nàng thấy anh sẵn sàng mạt sát nàng, lạnh lùng với nàng. Vậy thì nàng còn tiếc gì. Gia đình nhà chồng đã không ra gì, chồng cũng không phải chồng nữa. Nàng sẽ ra đi, nàng từ tốn lấy bút ra viết thư cho con xin con tha lỗi, nàng từ tốn cầm dao lam cắt tay của mình, từ tốn nhìn máu chảy và lịm đi! Sau này, nàng biết do bà giúp việc vào phòng cất đồ nên mới phát hiện ra tình trạng của nàng. Nàng được đưa đi cấp cứu, lần này chồng nàng không vào viện ngày nào. Nàng rũ ra như tàu lá. Hôm nàng về viện, anh đứng ở trong phòng nhìn nàng lạnh lùng: “Đừng lấy cái chết dọa tôi. Cô chết thì chỉ mẹ cô thương cô thôi. Thích chết thế mà không chết được thì sao đây? Dọn valy về nhà cô đi không lại phải tìm cái chết nữa đấy”. Vào thời khắc đó, nàng biết chắc chắn người đàn ông đó không phải chồng nàng nữa.

0 comments:

Post a Comment