Wednesday, April 1, 2015

Chị, sao không thể yêu Em? - Phần 24

Chiều tối hôm đó Quân hỏi quản lý khách sạn về giờ làm việc và giờ về của chị,Quân cố gắng thu xếp công việc nhật nhanh và cho xe đợi trước khách sạn.hết giờ làm việc chị ra về trên chiếc máy.Quân lấy xe theo chị Quân muốn biết chị sống ở đâu và cũng muốn nhìn chị thêm chút nửa,chị cứ chạy và chạy.rồi chị dừng lại tại 1 khuôn viên cạnh bờ sông,chị chọn cho mình 1 góc khuất ánh đèn và ít người qua lại.Quân cứ thế mà đi theo chị.Quân ngồi không xa lắm nhưng đủ để chị không nhìn thấy anh.Quân muốn đến bên chị ,muốn ôm lấy chị cho thỏa lòng mong nhớ,nhưng đến để làm gì ? để nỗi nhớ ngày 1 đong đầy ,để tình yêu ngày 1 lớn và để đau khổ ngày Càng nhiều hơn.còn Chị cứ nhìn xuống dòng sông,chị buồn quá.mai Quân đi rồi không biết sẽ còn gặp lại không,chị sẽ nhớ rất nhiều nhưng sẽ vẫn giữ trong lòng,trái tim đó có lẽ không có chổ cho 1 ai khác,bởi tình yêu của tình yêu chị dành cho Quân qua lớn.có lẽ vì vậy nên giờ chị không dám nhìn Quân,chị sợ nếu lại 1 lần nữa đến bên Quân chị sợ rằng mình sẽ không buông tay được được nữa.Quân theo chị đến 1 con hẻm nhỏ và yên tịnh,xe không vào được,Quân quay về,trong lòng là 1 mớ ngổn ngang,phải làm gì đó để ở bên chị,cuộc gặp gỡ này quá bất ngờ nhưng đó có thể là định mệnh,Quân không muốn chuỗi ngày còn lại của cả 2 là nổi nhớ mong và sự vô vọng
Sáng hôm sau Quân muốn được nhìn thấy chị trước khi về nhưng chị đã xin nghỉ,có lẽ chị không muốn nhìn thấy Quân đi,trên đường về Quân lại cảm thấy tiếc.tiếc vì chưa được nhìn thật kĩ vào gương mặt chị,chưa được nắm đôi bàn tay của chị,cũng tiếc vì không nói được câu “Anh nhớ Em” tiếc tất cả mọi thứ,tiếc thời gian anh ở đó sao không nhìn chị nhiều hơn,tiếc sao không hoỉ chị có nhớ anh không ? “anh sẽ quay trở lại,hãy đợi anh”
…………………………………
-Anh à về nhà ăn cơm thôi,gần 12h rồi còn gì.E gõ cửa mấy lần mà anh không nghe
Quân đưa tay lên nhìn đồng hồ
-Vậy sao.anh không nghĩ là đã trể như vậy
-Anh suy nghĩ gì mà quên cả giờ giấc,chuyến đi cần thơ có gì trở ngại hả anh ?
-Không phải
-Vậy sao anh suy tư vậy
Quân thở dài.Anh gặp Loan rồi
-Vậy sao,ở đâu anh
-Cần Thơ
-Nhưng sao anh gặp được chị
-Tinh cờ thôi em
-Giờ anh tính sao
-Sao là sao em.Anh thậm chí chẳng nói được lời nào.
-Sao lại như vậy,chẳng phải anh nhớ chị lắm sao
-Thì là vậy,nhưng anh sợ chị ấy biến mất nửa,nên anh chẳng nói lời nào hết,Nhưng lần này anh sẽ không để mất chị ấy nửa.
-Em cũng mong anh và chị được ở bên nhau.Thúy cười buồn,tình yêu của Thúy dành cho Quân anh biết rất rõ,nhưng trái tim anh không có chổ dành cho người con gái khác.anh nắm tay Thúy .’Xin lỗi Em”
Chiều cuối tuần Quân tranh thủ làm xong mọi việc.hơn 8h tối Quân lái xe đi cần Thơ,anh không đi công tác mà chỉ đi để gặp chị.Quân đến nơi hơn 11h đêm.Quân nôn nóng được gặp chị,nổi nhớ chị đang thiêu đốt trái tim anh,Quân không thể đợi đến sáng mai
Reeenggg…….reenggggg
Chị giật mình khi nghe chuông điện thoại,càng ngạc nhiên hơn khi người gọi là Quân,1 năm nay Quân chưa gọi chị 1 lần,chị không nghe máy,1 lần,2 lần .rồi 3 lần chị vẫn không trả lời
‘Tôi đang ở cần Thơ,chị ra gặp tôi đi” tin nhắn được gửi đến.Chị muốn đi ra thật nhanh đến chổ Quân nhưng ”gặp lại để làm gi”.chị lại nhìn vào điện thoại và tâm trạng đầy ngổ ngang,nổi nhớ thương và lo lắng.chị vẫn không trả lời. hơn 5phut sau”tôi đợi chị ở bến Ninh Kiều” lại 1 tin nhắn nửa.và rồi chị cũng không thể chiến thắng lòng mình,bởi chị cũng đang mong Quân từng phút từng giây.chị dẫn xe và lao thật nhanh đến nơi Quân đang đợi.Chị hít thở sâu và thở thật mạnh như muốn giảm bớt sự căng thẳng,Bến ninh kiều về khuya cung đã ít người qua lại,Quân đang đưng trước mắt hương về dòng sông,suy tư 1 điều gì đó
-Cậu gọi tôi có gì không
Quân xoay người nhìn chị,trong ánh mắt đó là sự nhớ thương xen lẫn sự giận hờn trách móc
-Gọi cho em cũng khó thật đó.
-Cậu gọi tôi có gì không ?
-Em ngồi đi.Quân vừa nói vừa ngồi xuống ghế đá
-Sao giờ này cậu lại ở đây
-Anh mới xuống tới
-Vậy cậu tìm tôi có việc gì
-Xa lạ thật đó,Quân xuống giọng
Chị phải cố gắng lắm mới có thể giữ cho nước mắt không rơi
-Nếu không có việc gì thì tôi về đây,mai còn phải đi làm sớm,chị đứng dậy định bước đi
-Anh nhớ Em quá.Lòng chị như thắt lại khi nghe câu noi ấy
-Mọi chuyện đã qua rồi cậu à,đừng nhắc lại nữa
-Em thật sự có thể quên Anh sao ? nước mắt chị đã thật sự không thể kìm nén nửa,nó cứ thế mà tuôn ra ,chị vội vàng lau đi và nhìn Quân.
-Tôi hiện giờ sống rất tốt,mọi chuyện đã qua rồi tôi không muốn nhắc lại nữa
-Em thật sự đã quên tất cả rồi sao ?
-Đúng vâỵ.thôi khuya rồi tôi về mai tôi phải đi làm sớm
Chị bước đi thật nhanh,như sợ mình không thể đi được nếu như Quân nói thêm 1 nào đó
Quân nhìn theo ."Em có thể quên anh thật sao ?"

0 comments:

Post a Comment