Tuesday, April 7, 2015

Người đàn ông đó không phải là chồng tôi - Phần 3

Phần 3. Chuyện ở khu Star Hill
- Sao tôi lại ở đây? Đây là nhà của…?
Người phụ nữ tiến lại phía cửa sổ vừa kéo rèm cửa vừa nói:
- Tôi kéo rèm cửa cho cô nhé. Bên ngoài rất đẹp trời nhưng không mở cửa sổ được vì cô đang rất yếu
- Sao tôi lại ở đây?- Nàng bồn chồn lặp lại câu hỏi
- Cậu mang cô về tối qua khi cô đang sốt. Bác sĩ ở đây cả đêm. Sáng nay 6h, ông ấy mới về. Ông ấy dặn tôi không được cho cô ra khỏi phòng. Phòng phải luôn ấm và cô phải uống thuốc bây giờ. Trưa ông ấy sẽ qua tiêm cho cô
Nàng muốn hỏi thêm nữa nhưng điện thoại của nàng đang kêu inh ỏi. Nó ở đâu đó, nàng nhỏm dậy để tìm và phát hiện ra mình đang mặc 1 bộ đồ ở nhà không phải của mình còn điện thoại của nàng thì đang ở trên bàn trang điểm cách xa giường. Người phụ nữ trung tuổi, nhanh nhẹn tiến lại cầm điện thoại cho nàng:
- Đêm qua cũng có mấy cuộc gọi cho cô. Cô nghe đi
Nàng nói cảm ơn như một cái máy rồi mở điện thoại:
- Em ở đâu mà không gọi được, nhắn tin cũng không trả lời- Giọng trong điện thoại không giận không vui, vô cảm
- Em mệt quá. Đêm qua sốt nên không biết. Các con em đi học chưa anh?
- Hôm nay là chủ nhật. Em quên hả?
- À, vâng…. Nàng ngượng ngùng nhận ra mình quên mất
- Em khỏi chưa?
- Em khỏi rồi. Chiều sẽ đi ăn tối với giám đốc sở
- Ừ, thế nhé….
Trong điện thoại nàng nghe tiếng vọng lại: “Tới lượt anh rồi. Lỗ số 3 đó”. À, hôm nay là lịch đi chơi của anh. Nàng chưa kịp trả lời thì lại chỉ còn tiếng tút tút….quen thuộc. Người phụ nữ trung tuổi lại gần cầm điện thoại trên tay cô cất ra bàn:
- Cô yếu lắm, không nên dùng điện thoại. Chồng cô gọi hả?
Như người làm việc khuất tất vị bắt, nàng lắp bắp phủ nhận:
- Không, không phải chồng tôi. Một người quen cũ
- Cô ăn cháo nhé. Để tôi mang nước cho cô làm vệ sinh
- Bác đỡ tôi vào nhà vệ sinh được không?
- Cô cứ ở trên giường, tôi giúp cô đi vệ sinh được
- Không!- nàng chống cự mệt mỏi- Giúp tôi vào nhà vệ sinh với
Ánh mắt van nài của nàng làm người phụ nữ mềm lòng. Người phụ nữ đỡ cô đi. Đứng dậy, cô mới biết mình thực sự rất yếu. Mắt thì hoa lên, người thì run rẩy mà đó lại là sự run rẩy từ trong gạn ruột và nàng há miệng ra thở như con cá mắc cạn. Đường vào nhà vệ sinh là thử thách với nàng. Khi bị bà bỏ lại trong đó, nàng không đứng được phải ngồi bệt xuống sàn để làm vệ sinh cá nhân. Chưa bao giờ nàng nhận thấy mình mất sức như thế. Ngay cả lúc nàng sinh xong.
Nhắc đến lúc sinh chắc ko ai như nàng. Nàng đẻ thường, sau 4 tiếng đã bồng con đi lại trong phòng. Vì mẹ nàng ở xa chưa tới kịp, chồng nàng: ngày đi làm mệt tối vào trông vợ nên nàng bắt ngủ để mai còn đi làm. Vậy là con khóc nàng bế. Lúc đó chỉ thấy sợ đau còn mệt thì không, nàng khỏe băm băm. Nàng sinh xong, mẹ ở với nàng được 10 ngày rồi về. Người phụ nữ chân quê ấy không thể ở phố được, hơn nữa nàng lại ở với bố mẹ chồng mà bố mẹ chồng nàng thì…. Thế nên mới được 15 ngày, nàng đã đi lại giặt giũ, phơi phóng hết rồi. Ngoài 20 ngày, nàng cặm cụi lau nhà lau cửa. Mẹ chồng nàng bảo “ Tao ngày xưa đẻ được 3 ngày đã đi chợ. Nằm lắm rồi sau này đừng kêu bụng to nhé”. Nàng lau nhà nuốt nước mắt vào trong khi bác hàng xóm ghé qua kêu lên: “Con bé này thích sa dạ con mà chết hả con? Xách cả xô nước to thế kia làm gì?”. Để lau nhà thôi. Mẹ chồng nàng quy định từ khi nàng bước chân về nhà chồng như thế:lau nhà phải có xô nước bên cạnh để giặt khăn. Nhà nàng cũng ko dùng cây lau để lau nhà, phải dùng tay để giặt cho sạch sẽ. Vậy mà nghe bác nói thế bà bảo : “Tôi không cho làm mà nó cứ đòi làm sợ bụng to. Cái bọn này bây giờ chỉ sợ xấu”.
Nhà chồng nàng thuộc hạng danh giá của đất này. Ngày nàng theo chồng về ra mắt lần đầu, mẹ nàng nhăn nhó: “Bao nhiêu con gái ở đây không tìm hiểu đi dẫn về con nhà quê, gầy như que củi, không biết đẻ đái được không”. Bà buông lời đó thẳng vào nàng ngay trong bữa cơm trước mặt 4 bà chị chồng, 4 ông anh rể cùng 8 đứa cháu ngoại. Giá có chỗ nào để chui, chắc nàng chui xuống rồi. Mà mẹ nàng cũng ko mặn mà gì với chồng nàng lúc đó. Bà nhìn thấy 4 bà chị chồng cùng bố mẹ của chồng lúc đó nên thấy hết được khó khăn của nàng. Ngày nào, chồng nàng tới cửa mẹ nàng cũng bảo nàng không có nhà. Từ nhà anh đến nhà nàng 45km, chiều nào đi làm về anh cũng đi thẳng đến nhà nàng. Ròng rã như thế trong nửa năm bà phải đồng ý. Còn nàng quá sợ nhà anh thì anh thuyết phục: “mẹ rất nhân hậu, thương con. Chỉ ác miệng chút thôi. Em về sẽ hiểu mẹ”. Nàng cũng biết anh đã phải quỳ gối trước mẹ xin được cưới nàng, anh bảo: “Em ấy rất ngoan. Mẹ cho con lấy em. Em về mẹ sẽ biết”. Bao nhiêu sự điều đình đó cuối cùng được đền đáp bằng đáp cưới mơ ước của nàng và chồng. Giờ nhớ lại nàng cũng không hiểu vì sao ngày đó lại mê anh tới vậy, sống chết chỉ lấy anh dù xung quanh nàng rất nhiều người theo đuổi. Với nhà anh, nàng thấp kém chứ với gia đình nàng, nàng cũng là niềm tự hào của cha mẹ, dòng họ. Nàng học trường chuyên huyện rồi chuyên tỉnh từ bé. Ở nơi tỉnh lị nhỏ này, sự học được đề cao lắm, đó là cách duy nhất để thoát khổ nơi đây. Nàng lại học giỏi, kì thi học sinh giỏi của tỉnh rồi đến quốc gia nàng cứ ẵm giải ầm ầm. Ngày đó được giải nhì học sinh giỏi quốc gia long trọng lắm. Vì vậy mà dù mẹ nàng chỉ đẻ được con gái và giỗ tổ họ chỉ con trai mới được đến nhà bác trưởng họ ăn cỗ vậy mà nàng được bác trưởng họ cho gọi vào trước bàn thờ tổ tiên để báo cáo về thành quả của dòng họ Nguyễn trong năm. Rồi học đại học, nàng luôn trong tốp xuất sắc. Ra trường, nàng được chuyển thẳng lên học thạc sĩ. Nàng thành tấm gương để dạy dỗ bọn trẻ mà bao bậc cha mẹ luôn nhắc con ở vùng quê này. Vậy mà bỏ qua tất cả danh dự, tự trọng….nàng đi làm dâu trong sự ghẻ lạnh của nhà chồng và cả sự không vui của mẹ . Trước khi đồng ý cho nàng kết hôn, mẹ bảo “ Đến giờ mẹ vẫn không ưng nó. Đàn ông mà mắt ướt, giọng thì ngọt lịm thì chỉ làm khổ vợ con. Con mà lấy nó sau này sướng khổ đừng nói với mẹ”. Nàng khắc ghi điều đó để không nói với mẹ, âm thầm chịu đựng mọi khổ đau trong cuộc đời của mình.
Có tiếng gọi ngoài cửa:
- Cô xong chưa? Tôi vào nhé
Không chờ nàng lên tiếng, người phụ nữ đã bước vào:
- Để tôi đỡ cô lên. Cô yếu lắm mà. Đêm qua cô hết sốt rét lại sốt nóng, nói mê man
- Chị tên gì?- Nàng hỏi
- Tôi tên Sáu. Cô cứ gọi chị Sáu
- Dạ, tôi tên Thụy Anh
Đó là người phụ nữ Nam Bộ hiền hậu, chu đáo mà sạch sẽ nhất nàng từng biết. Từ đó đến trưa, chị lấy cháo bón cho nàng ăn, cho nàng uống thuốc, cất điện thoại không cho nàng sử dụng. Khi nàng muốn ra nằm trên ghế so-pha bên cạnh của sổ, chị dìu nàng ra ánh mắt đầy thương mến:
- Sao lúc mơ cô toàn khóc?
Nàng cười buồn, mắt nhìn ra xa xăm. Bên ngoài, nắng rực rỡ:
- Cho em dùng điện thoại nhé. Hôm nay em có hẹn ăn tối. Đây là cuộc hẹn quan trọng, em phải đi
Chị Sáu không nghe thấy điều đó. Bởi chị đã xuống nhà mở cửa cho bác sĩ. Lúc chị trở lên, chị cất tiếng nói to:
- Cô Thụy Anh, bác sĩ tới thăm bệnh cô đó
Nàng với chiếc gối dựa để người được kê cao hơn trong tư thế nửa nằm nửa ngồi. Nàng không thể ngồi được vì cứ ngồi thì nàng lại hoa hết cả mắt. Nàng hướng tất cả sự chú ý ra phía cửa ra vào dù nó hơi chéo so với chỗ ngồi của mình
- Cô ngồi được sao? Tôi nghĩ cô rất chóng mặt
Vị bác sĩ nhanh chóng bắt chuyện và di chuyển về phía nàng. Một mùi thơm dễ chịu lan khăp căn phòng, mùi hấp dẫn của hương hổ phách và tinh chất hoắc hương tuyệt diệu. Nàng đã hình dung đó là người đàn ông già nua với cặp kính lão đen xì thì….đúng là có kính nhưng lại là một người khá trẻ so với hình dung đó và hơn mọi sự mong đợi từ một bác sĩ mà nàng gieo rắc cho mình. Chắc anh chỉ hơn nàng nhiều là 5 tuổi. Nàng mỉm cười thừa nhận:
- Vâng, chào bác sĩ, đúng vậy ạ
Trong chiếc ghế sô-pha mầu kem, bộ đồ mặc ở nhà mầu đỏ đun và tóc tai tèm lem trong nàng nhỏ thó, tội nghiệp như con mèo mướp. Chẳng ai có thể nghĩ 1 phụ nữ đã có 2 con lại có hình dáng mảnh khảnh, nhỏ nhắn như nàng và đặc biệt là khuôn mặt thơ ngây cộng với mái tóc cắt ngắn ngang vai nhìn nàng lại càng trẻ trung hơn cả. Không biết có phải vậy không mà bác sĩ nhìn nàng cười hiền từ và chuyển cách xưng hô:
- Em nằm qua giường tôi khám lại cho
Chị Sáu chạy lại đỡ nàng. Tự nhiên nàng không thấy tự nhiên chút nào. Vị bác sĩ quá hoàn hảo trong chiếc sơ mi kẻ xanh nhạt của Pierre Carin kết hợp với quần âu và đặc biệt là phong thái tự tin của anh. Nàng yên lặng cho anh khám:
- Từ sáng đến giờ em còn sốt nữa không?
Nàng không trả lời chỉ khẽ lắc đầu. Anh cười thành tiếng:
- Chắc có người sợ đau nên giấu. Hôm qua tôi chích thuốc cho em, em đang sốt mà vẫn biết xuýt xoa đấy. Nhưng có trốn cũng không trốn được nha. Tôi chỉ ở cách đây 1 dãy thôi
Hướng về phía chị Sáu anh nói như người thân quen:
- Chị cho cô ấy ăn gì rồi?
- Đúng như cậu yêu cầu: cháo yến, nước cam, uống thuốc và không sử dụng điện thoại, máy tính
- Nam không về hả chị?
- Cậu ấy ở nhà trên quận nhất rồi cậu. Lúc trước, cậu vừa gọi bảo đi Đà lạt
Hướng về phía nàng, anh bảo:
- Em để mình bị suy nhược như vậy bao lâu rồi? Mỗi ngày em ngủ được mấy tiếng?
Nàng cười ngượng nghịu tránh câu trả lời. Anh lấy thuốc và tiêm cho. Nàng từng gặp nhiều trai đẹp, trai tài nhưng chưa ai mới gặp lại gây cảm giác dễ chịu như anh. Sự dễ chịu đẹp đẽ mà lâu lắm nàng không có với người khác giới. Nhìn thấy nét mặt căng thẳng và cái nhăn mặt đầy chịu đựng của nàng, anh phì cười:
- Xong rồi mà cô gái. Con gái Hà Nội nhát gan vậy hả?
Rút kim ra, anh giữ bong lại thật lâu trên tay của nàng:
- Em quen Nam lâu chưa?
Nàng mỉm cười tinh nghịch:
- Trước bác sĩ khoảng 4h ạ.

- còn tiếp -
Nguồn: Webtretho.com

0 comments:

Post a Comment