Monday, September 15, 2014

Tôi là người thứ 3 đã Tám năm

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, và viết ra câu chuyện về cuộc đời tôi để mong được chia sẻ. Đọc cái tiêu đề, chắc các mẹ, các bà vợ sẽ căm ghét người thứ 3 như tôi. Xong, như tôi đã nói, tôi chỉ muốn viết ra cho nhẹ lòng mình. Để cho các chị, các mẹ hiểu về người thứ 3 không hoàn toàn đi cướp chồng của các chị như các chị nghĩ!
Tôi là con gái miền núi, được mọi người nhận xét là xinh đẹp, cao và dáng chuẩn. Tôi luôn nổi bật những nơi tôi đến! Và được sinh ra trong gia đình truyền thống, và có gốc dòng tộc quan chức. Được bố mẹ bao bọc, và chỉ biết ăn học từ bé. Nhà tôi cũng có nhà HN để cho anh em tôi đi học ở đây. Tôi nói qua về mình để loại bỏ vấn đề trong mối quan hệ này vì kinh tế.
Năm tôi 22 tuổi, tôi mới ra trường và đi làm tại một công ty liên doanh. Khi đó, tôi đã có bạn trai người HN. Hơn tôi 6 tuổi, và anh ý có ý định lấy tôi khi tôi ra trường và ổn định công việc. Tôi vẫn trẻ con, chưa nghĩ tới chuyện lập gia đình. Nên ra đường được săn đón, tôi vẫn ậm ờ và có thể anh chưa phải là tình yêu đích thực.
Hàng ngày đi làm, anh ấy vẫn đưa đón tôi. Khi đi làm, tôi hay đi rất sớm, và tôi đã gặp anh, người mà đã biến tôi thành người thứ 3 như bây giờ.
Lúc gặp anh, anh hơi cúi đầu chào, làm tôi thấy lạ, và tôi bắt đầu để ý tới anh. Tôi thấy gặp ai anh cũng vậy, tìm hiểu tôi được biết anh là GĐ công ty bên cạnh văn phòng chỗ tôi làm, cùng tầng trong toà nhà với tôi. Tôi đoán anh hơn tôi tầm 6-7 tuổi. Anh không đẹp trai, chỉ có nét phong trần, và từng trải. Không hiểu sao, trong tâm tôi lúc đó nghĩ, anh sẽ là người đàn ông của đời tôi, và tôi đã tuyên bố với mọi người ở công ty tôi là: anh sẽ là của tôi!
Hàng ngày, tôi gặp mặt anh, chào như người quen biết bình thường. Vô tình trong công ty anh, có bé nhân viên lại cùng quê với tôi, học cùng em gái tôi ở quê. Hỏi tôi mới biết, anh đã 37 tuổi và đã có vợ và 2 đứa con. Con gái học lớp 1 và con trai được mấy tháng tuổi. Tôi hơi bất ngờ, và thất vọng cho những ý nghĩ trẻ con của tôi trước đó. Tôi bắt đầu dẹp bỏ suy nghĩ đó, và tránh gặp mặt hàng ngày. Dù thỉnh thoảng vẫn giáp mặt nhau! Tôi biết, anh cũng để ý tới tôi!
Rồi một hôm, sau đó 2 tuần. Tôi nhận được cuộc gọi từ một số lạ, hỏi han, và tôi linh cảm đó là anh. Đúng là anh, sau kho cho nick chát yahoo, tôi nói chuyện với anh hàng ngày. Anh kể, anh đi nước ngoài 14 năm vừa về VN được mấy năm. Anh và vợ lấy nhau bên đó, đưa nhau về VN sống. Chị cũng là người HN. Tôi không quan tâm tới anh nhiều, chỉ nói chuyện qua ngày với anh cho vui, vì đi làm tôi cũng chăng có việc gì làm. Anh nói, anh tò mò về tôi. Vì con bé cùng quê tôi nó nói xấu tôi, con nhà giàu nên kiêu căng...nói rất nhiều nên anh để ý tới tôi và không thấy tôi thể hiện giống với điều nó nói. Tôi cũng nói, tôi để ý anh từ lâu nhưng do anh có vợ, tôi bỏ ý định đó. Anh hơn tôi tới 15 tuổi, là một thế hệ hoàn toàn khác...
Tôi và anh, có buổi hẹn cafe đầu tiên. Trước lúc đi, anh báo anh bận đưa con gái về nội chơi, không gặp tôi được. Không hiểu sao tôi dỗi, tôi nặng lời với anh, và anh đã đến đón tôi đi uống cafe. Buổi gặp đầu tiên, tôi tiếp xúc với anh lần đầu tiên giáp mặt ngoài đời. Anh quá trẻ so với tuổi của anh, câu chuyện bình thường, xoay quanh chuyện con bé kia nói xấu những gì về tôi...
Anh đưa tôi về sớm, về tới đầu ngõ, tôi bảo anh dừng xe để tôi tự đi bộ về. Anh đã kéo tôi lại, và hôn tôi một nụ hôn thật sâu...tôi ngoan ngoãn đứng để anh ôm hôn!
Về tới nhà, tôi không hiểu mình đang làm gì, tôi cảm thấy có lỗi với bạn trai. Và tôi quyết định tránh mặt anh ấy, để đỡ rắc rối!
Khoảng 1 tháng, tôi không gặp anh ở chỗ làm. Hôm đó tôi vẫn đi làm như mọi ngày, và gặp anh ở cầu thang. Chỉ có anh và tôi, tôi quay đi như không quen biết, lùi lại và tính đi sau. Anh đã kéo tay tôi đi chung với anh, tôi run lên, vì tôi biết tôi có tình cảm với anh nên tôi không rụt tay lại, mà để cho anh cầm thế, dù không ai nói với ai câu nào. Từ hôm đó trở đi, ngày nào anh cũnh vào yahoo để nói chuyện với tôi, về mọi thứ... Anh xin được đưa đón đi làm, được đưa tôi đi gặp khách hàng chỗ nọ, chỗ kia. Và rồi chúng tôi yêu nhau!
Tôi yêu cầu anh, đừng để tôi thấy anh đeo nhẫn cưới. Và anh đã tháo từ đó. Sau này có một hai lần tôi thấy anh đeo lại, dù tôi không nói nhưng nhìn thấy tôi buồn anh đã tháo hẳn.
Hàng ngày anh đi sau tôi, cưng chiều và đưa đón tôi. Bất kỳ lúc nào, ở đâu, tôi cần là anh tới. Đêm hôm tôi nhắn tin, anh nhắn lại ngay lúc đó. Chúng tôi yêu nhau, như chưa bao giờ được yêu. Anh chăm sóc tôi tới mức, làm tôi không có cảm giác anh đang có vợ con.
Khi yêu anh được 4 tháng, tôi lạnh nhạt với bạn trai, nhưng anh ấy đã đòi cưới. Tôi xin anh bạn trai 2 tháng suy nghĩ, tôi nghĩ rất nhiều. Tôi có nói với anh ấy, nếu anh yêu thương em đến mức không thể thiếu như anh nói, thì anh chọn đi, em hoặc gia đình? Em cho anh 1 tháng để nghĩ vấn để này, và tạm thời chúng ta không gặp nhau!
Sau 1 tháng, anh ấy im lặng không trả lời, vì tôi biết người ta không dễ dàng bỏ gia đình vì tôi, dù có yêu tới đâu. Tôi quyết định lấy chồng, và rời xa anh ấy. Để mọi người trọn vẹn!
Khi tôi cưới ở quê, tôi không mời anh. Mà 6h sáng hôm cưới, tôi thấy anh đứng cổng nhà tôi (tôi chưa bao giờ cho địa chỉ, anh chỉ biết nhà tôi ở HN sau những lần đưa đón). Anh tham gia với họ hàng nhà tôi chuẩn bị cỗ, với tư cách bạn tôi và ở đó 3 ngày. Lúc nhà trai đến đón dâu, tôi có nhắn tin chào anh tôi đi. Anh khóc, khóc ở sau nhà tôi! Mà sau này mẹ tôi kể tôi mới biết!
Tôi nghỉ 1 tuẩn sau cưới, tôi không liên lạc với anh. Sáng hôm tôi đi làm lại, tới gần văn phòng, dưới chân toà nhà anh đanh đứng chờ tôi. Chỉ nhìn thấy, chào tôi một câu rồi anh đi. Triền miên như vậy trong vòng 1 năm, 3 tháng sau cưới tôi có bầu. Và 9 tháng có bầu đi làm, ngày nào anh cũng chờ tôi như vậy. Hàng ngày có việc gì anh vẫn nói chuyện và chia sẻ với tôi như một người bạn!
Tôi về nhà chồng, là con một. Me chồng không thích tôi, vì bà thích một cô bé gần nhà, không thích gái mà bà gọi là nhà quê. Nên tôi làm gì bà cũng không vừa ý. Tôi dậy sớm đi chợ, mua đồ ăn. Có loại rau, bà vứt đi nói nhà này không ăn mấy loại rau nhà quê này...tôi im, nhịn và có nói với chồng. Chồng tôi hiền lành, nghe mẹ nhưng cũng thương tôi. Đến lúc tôi sinh, do quá ngày, lên gần 2 tuần, nên tôi phải ở viện 1 tuần để theo dõi con trai tôi!
Sau sinh, do bố mẹ đẻ ở xa. Nên bà ngoại chỉ ở với tôi được vài ngày rồi phải về. Tôi tự chăm con mình, mà không có sự trợ giúp nhà chồng. Chị chồng có sinh em bé trước tôi 4 tháng, và về nhà tôi ở để mẹ đẻ chăm. Mẹ tôi gửi đồ ăn, gửi mọi thứ xuống cho tôi. Nhưng món tôi được ăn là cá khô, và cá biển. Mẹ chồng bảo, ngày xưa tao nghèo, ăn thế có sao? Trong khi Gà mẹ tôi gửi, bà bảo để nuôi cho đẻ trứng. Ở cái đất HN này, nuôi Gà ở đâu? Được 1 tháng, tôi xin ông bà nôi cho về ngoại chơi 2 tuần, khi tôi về HN thì mấy con gà đó bà hầm cho chị chồng ăn rồi. Tôi không hỏi, cũng không bận tâm, chỉ nghe con bé lớn nhà chị nó kể lại, vì nó rất quý tôi!
Con được 5 tháng, tôi đi làm lại. Tôi có nhờ ông bà nội ở nhà trông cháu, để tôi đi làm. Bà bảo mỗi tháng đưa bà 2 triệu tiền trông! Trong khi từ lúc đẻ, sữa, bỉm mọi thứ của con là một mình tôi lo bằng tiền tiết kiệm của mình. Còn chồng, theo như bà nói là đưa hết cho bà quản lý để lo việc lớn!
Lương tôi có 2,5 triệu, tôi có trình bày với mẹ, và nói chuyện với chồng, nhưng không ai đồng cảm với tôi. Bà tuyên bố không trông cháu, tôi phải nghỉ làm ở nhà trông con. Ở nhà không có tiền, bị soi mói xỉa xói, tính tôi thẳng, nhiều khi ức quá không nhịn được tôi đã cãi. Nhưng chưa bao giờ cãi láo!
Đỉnh điểm, có lần tôi mua mướp, rau đay nấu canh cua, vừa xách về tới nhà bà vào bếp kiểm tra, thấy đó bà mang ra vứt vào xọt rác bảo nhà này không ăn thứ này!!! Tôi ức, khóc! Chồng đi đâu vừa về, thấy tôi khóc thì hỏi, rồi bảo mẹ là mẹ không ăn vợ chồng con ăn. Bà lăn ra nhà bà khóc, nói tôi láo, mất dậy, xui con bà cãi bà. Rồi nói đủ thứ...tôi khóc bỏ lên phòng, bà lên lôi tôi xuống chỉ mặt tôi là chuột sa chĩnh gạo, tôi không nói lời nào. Bà nói tôi khinh bà, rồi chồng quay sang tát tôi! Rồi bảo: mày không sống được thì mày cút!!!
Bố mẹ chồng ngồi đó cười khẩy, tôi có đứng trước mặt nói lễ phép. Con được cưới xin đoàng hoàng, giờ bố mẹ không ưng, anh ấy đã đuổi con, con xin phép về nhà bố mẹ đẻ!
Bà còn vứt quần áo của tôi ra sân!
Tôi ôm con đi, khi con tôi 9 tháng. Tôi về ngoại ngay hôm đó!
Lâu rồi anh mới gọi hỏi thăm tôi, tôi đã khóc và kể mọi chuyên với anh. Anh khùng lên chửi, nói anh nghĩ em sống hạnh phúc, người ta thương yêu em, anh cũng yên tâm. Nào ngờ mọi thứ như thế, sao bây giờ em mới nói?
Tôi về ngoại một thời gian, rồi ra ngoài thuê nhà ở một mình với con, bà ngoại trông con cho tôi đi làm lại. Và anh lại bên tôi như trước đó! Bố mẹ tôi biết anh, nhưng không đồng ý vì anh đang có vợ. Mẹ tôi phản đối ra mặt không thích anh, nhưng anh vẫn quan tâm và chăm sóc cả tôi lẫn con.
Anh có kể với tôi về gia đình nhà vợ, lừa tiền bạc của anh. Vợ anh, trước đây đi lao động xuất khẩu bên nước anh học, quen nhau và lấy nhau bên đó. Về VN có chút vốn, rồi anh mở công ty làm ăn. Vợ ở nhà chăm con, không đi làm vì vốn dĩ không có học! Vợ chồng không ngủ chung, và chỉ như cái bóng!
Tôi không quan tâm, và cũng ko có ý định phá gia đình anh. Nhưng cũng có lúc tôi thắc mắc, không lẽ chị ấy ko hỏi anh đi đâu, làm gì? Hay ko nhận thấy ở anh sự khác biệt sao?
Anh vẫn đi bên tôi như thế, chúng tôi ngày càng sâu nặng với nhau hơn. Tôi đi làm, công việc thăng tiến, thu nhập tốt, đủ để sống cuộc sống hai mẹ con thoải mái mà không cần ai hay anh!
Nhìn ngoài, không ai nghĩ tôi có con. Vì tôi gọn người, và số đo thậm chí cân nặng vẫn như thời con gái. Rất nhiều người theo đuổi tôi, có vợ có, trai tân có. Nhưng tôi vẫn sống một lòng với anh, tôi thường nói đùa với anh: em đã lạc mất anh một lần, giờ thì không, vì anh nợ em nhiều quá!
Con tôi gọi anh là Ba, anh chăm sóc, đưa đón nó như con ruột. Trong mắt nó, tới giờ chỉ có anh. Và đặc biệt là nó giống tôi, tôi lại có khá nhiều nét giống anh. Nên mọi người nói nó giống anh, đi đâu cũng như một gia đình hạnh phúc!
Về phía công ty tôi, mọi người đều biết anh. Sếp tôi còn biết anh trước tôi! Nên đi đâu, làm gì, luôn có sự có mặt của anh đi cạnh tôi!
Anh cũng hay kể về gia đình, về con anh, vợ anh. Anh nói anh không còn yêu vợ, mà chỉ thương thôi!
Mùa hè vừa rồi, anh đi nghỉ mát với công ty tôi 4 ngày, lúc về có người quen gặp anh ở sân bay khi đang kéo đồ cùng tôi. Và Vợ anh đã biết có sự có mặt của tôi, chị hơn tuôi 10 tuổi. Do ở nhà nhiều, không ra ngoài nên chị không có vẻ nhanh nhẹn hiện đại. Chỉ biết chăm con, tin chồng. Hoá ra bao nhiêu năm qua, chị không biết gì về tôi. Chị sốc! Chị làm um lên, bắt anh chọn (do anh kể với tôi). Nhưng không thấy gọi nói chuyện với tôi, dù biết rõ số điện thoại của tôi cả 2 số đều là số cặp với anh. Hoá ra anh doạ nạt chị, và chị sợ anh. Vì chị biết rõ, anh yêu thương tôi. Đụng vào tôi anh sẽ không để yên cho bất cứ một ai!
Chị sút 8kg vì sốc, giờ tôi cũng mới biết anh sống 2 mặt với cả 2. Ở nhà anh vẫn bình thường, tôi có nói, anh còn quát tôi là : nó ngu đần không biết gì, tự dưng lại đưa đơn ly hôn à? Tôi sốc, vì cách anh nói.
Mọi chuyện ở nhà anh, là do anh kể lại cho tôi. Chị đòi ly hôn, anh đồng ý. Anh sẵn sàng ôm quần áo ra đi, chỉ mang ô tô của anh và cái xe máy. Còn sẽ để lại cái nhà cho 3 mẹ con chị, anh chấp nhận tay trắng để làm lại với tôi!
Tôi thấy mọi chuyện vỡ ra thế lại tốt, cho đáng đời anh vì sống 2 mặt.
Tôi cũng không vui vì anh chọn tôi, nhưng tôi cũng hỏi anh: giờ tới lúc anh phải chọn rồi! Anh ý nói với tôi: câu chuyện tới hồi kết rồi, anh đối mặt mọi thứ là vì có em. Anh chấp nhận kể cả có thành con thú. Anh chỉ cần có việc để làm, và có em... Anh sẽ không để em rời xa anh lần nữa!
Anh vẫn đưa đón, chăm sóc tôi!
Mà sao tôi buồn quá, tôi muốn buông để anh quay về với gia đình anh. Nhưng anh nói nhà anh vốn dĩ không phải cái nhà, không có em thì anh cũng sẽ có người khác. Và giờ anh có bỏ em cũng vĩnh viễn không còn như xưa nữa!
Tôi cũng muốn có một gia đình hạnh phúc, nhưng không phải là giật chồng của người khác. Dù tôi yêu anh, và thương anh hơn cả bản thân mình. Nếu tôi có ý đó, tôi đã phá nhà anh từ lâu!
Tôi luôn nói với anh, muốn tôi làm vợ, anh phải ly hôn. Chỉ có vợ cũ, vợ mới. Chứ không có vợ cả, vợ 2.
Xin nói thêm vể anh, do anh đi nước ngoài quá lâu. Nên về VN cũng khó hoà nhập, anh mở cty nhưng làm ăn không được tốt, anh làm rất nhiều mảng, nhưng chưa thực sự thành công. Anh là người rất chịu khó, không nề hà bất cứ việc gì. Anh cũng chỉ ở cạnh tôi, tặng hoa, và món quà nhỏ nhân ngày lễ gì đó chứ ko hề lo cho tôi về kinh tế. Anh lo cho tôi bằng cả cái tâm, tôi cảm nhận được điều đó. Giờ anh có chọn tôi, bắt đầu lại với tôi cũng là gần như từ tay trắng. Có cái ô tô trị giá 1 tỷ, và không có nhà cửa. Nếu tôi yêu anh vì tiền, nếu anh chỉ cặp kè với tôi thì chúng tôi không thể đi đến ngày hôm nay. Cùng chia sẻ ngọt bùi với nhau, và giờ không thể sống thiếu nhau. Nếu anh bỏ vợ, tôi sẵn sàng đi cùng anh tới cuối con đường, dù tay trắng!
Liệu tôi có gieo ác cho đời người khác khống?
Giờ tôi phải làm sao?

Chồng đi tập gym, 1 năm sau thông báo bồ vừa đẻ con trai

"Thằng bé đang ốm sốt nếu em có thời gian thì tranh thủ qua xem thế nào chứ mẹ nó còn trẻ lại sinh con đầu lòng nên còn lóng ngóng lắm. Anh phải qua đỡ đần mẹ con nó vài hôm, việc ở nhà em tự thu xếp nhé" - Nói rồi anh xách chiếc túi du lịch có sẵn vài bộ quần áo rồi đi thẳng ra phía cổng mà không để ý đến tâm trạng của vợ.

Tôi chẳng biết nên vui cho chồng, cho gia đình chồng đã có được cậu quý tử nối dỗi sau bao năm mong đợi hay thương hại cho chính bản thân mình và hai đứa con gái. Khác với những người phụ nữ có chồng đi ngoại tình khác, tôi không nhảy bổ cào xé hay đay nghiến, chì chiết, chửi rủa chồng... Tôi cũng không đi tìm người đàn bà đã phá hoại tổ ấm của mình để đánh ghen hay đòi quyền lợi...

Im lặng và im lặng. Không có một lời nào nặng lời với chồng từ hôm anh thú nhận có con riêng với bồ nhí. Tôi chợt giật mình tự hỏi, 10 năm cuộc sống hôn nhân đã biến trái tim tôi bị chai sạn với mọi cung bậc cảm xúc thế này ư? Chẳng nhẽ tình yêu tôi dành cho anh đã hết nồng nàn, bỏng cháy và giờ đây chỉ là trách nhiệm, tình nghĩa thôi ư? Hay vì nó quá đau đến hóa đá?


Đã bao đêm tôi dằn vặt và tự hỏi chính mình vì sao người đàn ông đã từng yêu tôi nhiều hơn cả chính bản thân lại phản bội tôi? Tại sao người đàn ông đã từng thề thốt rằng không có một người đàn bà nào có thể thay thế em lại đi bóp nát trái tim tôi? Tôi đâu có làm bất cứ điều gì sai? Tôi xinh đẹp, hoàn hảo và yêu anh, hy sinh tất cả vì anh cơ mà? Sao anh nỡ đối xử với tôi tàn nhẫn như thế?

Thà rằng anh cũng đê hèn, xấu xa như bất cứ người đàn ông ngoại tình khác thì có lẽ tâm trạng của tôi có lẽ sẽ thấy thoải mái hơn. Anh nghĩ tôi là người phụ nữ như thế nào mà vẫn bình thản ngồi kể từng chi tiết chuyện mình cặp bồ rồi sinh con riêng? Anh nghĩ tôi là "thánh" hay sao mà bảo tôi đi chăm bẵm cho đứa con riêng mới vài tháng tuổi? Mười mấy năm gắn bó, yêu thương tôi tưởng anh phải là người hiểu mình nhất chứ sao lại vô tình đâm hàng ngàn nhát dao vào trái tim vợ phũ phàng như thế?

Nhớ lại khoảng thời gian này hơn 1 năm về trước khi anh hồ hởi về thông báo với tôi rằng muốn đi tập gym để nâng cao sức khỏe. Tôi vui lắm. Người vợ nào chả vui khi chồng mình biết tự chăm lo cho sức khỏe. Tôi còn lên mạng săn tìm mua cho anh những bộ đồ, đôi giày tập thật tốt và không ngừng động viên, tẩm bổ cho anh. Mỗi tuần cứ đều đặn 3 buổi, anh chăm chỉ đi và đến phòng tập đều như vắt chanh bất kể những hôm trời có dông. Sự kiên trì của anh cũng khiến tôi phải ngạc nhiên vì khác hẳn với chồng tôi trước đây - rất ghét tập thể dục và rất nhanh chán.

Hóa ra tất cả chỉ là cách để anh lừa dối vợ và đi hú hí với cô nhân tình trẻ. Tôi chẳng chút nghi ngờ mà anh tự khai mọi chuyện. Anh thanh minh rằng vì muốn bố mẹ chồng trước khi nhắm mắt xuôi tay phải nhìn được mặt cháu đích tôn nối dõi (tôi chỉ sinh được cho chồng hai cô con gái). Anh bảo rằng làm điều đó chỉ vì trách nhiệm của một người con chứ không phải vì ham mê nhục dục hay hết yêu thương vợ con.

Tuesday, September 9, 2014

Bí quyết để người đàn ông của bạn luôn yêu bạn


1. Chọn cho mình một người đàn ông tốt

Vâng, thật phí thời gian và vô ích khi chúng ta phải "cải tạo" một gã sở khanh, hay một ông chồng cực kỳ gia trưởng, bảo thủ, hay là một kẻ gian sảo, giết người, lừa lọc.
Căn bản của mọi vấn đề: Phụ nữ, đừng nghĩ mình có thể thay đổi một người đàn ông nếu như bản chất của họ không phải là một người tốt, và bản thân họ không muốn cởi mở để thay đổi.
Nhiều phụ nữ vì vội vàng, sức ép gia đình nên chặc lưỡi lấy một ông chồng do mai mối không tìm hiểu kỹ, sau mới biết họ không phù hợp, không tốt, rồi đổ lỗi do số mệnh, do mình thiếu may mắn.
Thiếu may mắn? Cũng có thể! Nhưng hãy tự thành thật thú nhận sự thiếu may mắn này từ đâu mà ra.
Hãy tìm cho mình một người đàn ông tốt!

2. Là một người phụ nữ tốt

Là một người tốt, chân thật, thẳng thắn, có một trái tim yêu thương, bạn sẽ làm cho người đàn ông của bạn được khuyến khích tốt với bạn hơn nếu như họ cũng là một người tốt, và có chút thông minh.
Họ sẽ hiểu rằng trong cuộc đời, tiền bac, danh vọng có thể đi qua, nhưng một người phụ nữ tốt bụng với trái tim yêu thương sẽ trở thành một người bạn đời trung thành, trở thành một người mẹ lý tưởng cho đứa con họ.

3. Hãy là một người phụ nữ thông minh

Người ta thường nói là "đừng để người ta lợi dụng lòng tốt của mình". Tốt bụng là điều tốt, giúp đỡ người khác là điều tốt, nhẫn nhịn và mềm mỏng cũng không phải điều xấu. Quan trọng, phải biết thông minh để tìm ra điểm dừng.
Lý thuyết của tôi "Bạn sẽ nhận được những gì bạn cho đi". Tôi không ngại "cho đi", nhưng cho đi phải đúng đối tượng, ví dụ những người biết trân trọng bạn, những người cũng muốn tặng lại bạn những chăm sóc yêu thương.
Đừng mù quáng nhẫn nhịn, chịu đựng. Họ sẽ không nghĩ bạn tốt, ngược lại, điều trái khoáy ở đây, họ sẽ coi thường bạn vì nghĩ bạn thế nào cũng được dù bị đẩy qua đẩy lại. Họ sẽ nghĩ rằng bạn ngu.

Tôi tâm lý đấy, tôi chiều chuộng đấy, tôi dễ dàng đấy, nhưng đừng vượt qua giới hạn cho phép đó là sự tôn trọng và quan tâm lẫn nhau.
Đừng dại quanh co, dối trá với tôi, điều đó làm tôi cảm thấy bị xúc phạm bởi chính "trí thông minh của tôi bị xúc phạm"
Hãy để người đàn ông của bạn có chút nể bạn, và họ phải hiểu rằng, lôi thôi, họ có thể bị cuốn gói ra khỏi nhà nếu không tử tế với bạn.

Bài học là" Trao lòng tốt, tình yêu đúng người. Tuyệt đối không mù quáng, không ba phải.

4. Hãy duyên dáng, hãy xinh đẹp và hãy có lòng kiêu hãnh riêng của mình

Nếu bạn lúc nào cũng xinh đẹp, và đáng yêu, bạn lại còn tự biết giá trị riêng của mình nữa thì bạn có sức hấp dẫn vô cùng.
Bất kể những người đàn ông nào không chịu nổi sự xinh đẹp, giỏi giang của bạn, mà muốn kìm hãm bạn, đối xử hằn học đối với bạn có nghĩ là họ gia trưởng và sự gia trưởng này xuất phát từ việc họ thiếu tự tin.
Họ thiếu tự tin vì họ nghĩ rằng họ không thể giữ chân bạn, rằng trong sâu thẳm họ kém cỏi hơn bản. Có những người gây chuyện quát nạt bạn, hạ thấp, đổ lỗi cho bạn bằng những ngôn ngữ thiếu tôn trọng. Bản chất của việc này, khi họ hạ thấp bạn là để cho họ cảm thấy nam tính mạnh mẽ hơn.
Đây là sự ngu ngốc. Tuyệt đối không bao giờ chấp nhận những con người kiểu này. Trong cuộc sống này, KHÔNG AI CÓ QUYỀN HẠ THẤP BẠN!
Lo lắng sợ họ buồn mà không dám trang điểm, ăn mặc đẹp đẽ, đi làm ư? Đừng có ngốc thế chứ! Một ngày kia búi xùi một nách 3 con, sự nghiệp không có, họ nhởn nhơ với các cô gái trẻ đẹp son phấn, lúc này than trách số phận thì đã muộn rồi! Bạn có nếp nhăn ư, phải biết dùng collagen để xóa hết, bạn có sẹo ở mặt ư, phải biết mua thuốc trị sẹo. Đừng lúc nào cũng chỉ cắm cúi dưới bếp hay với con cái mà quên đi bản thân mình. Chính điểm này sẽ dẫn người đàn ông của bạn đến với người đàn bà khác

Hãy là chính mình. Đừng hạ thấp bản thân mình để "hợp với tiêu chuẩn" của người khác. Người yêu bạn thật lòng là người chấp nhận, tự hào và ủng hộ bạn.

5. Hãy giỏi chuyện "giường chiếu"

À, tôi biết một số bạn sẽ đỏ mặt, số khác sẽ chối đây đẩy. Nhưng thực chất tôi muốn xếp số 5 này lên vị trí thứ 2 cơ. Vì sao? Người ta nói "Đàn ông suy nghĩ bằng…cái ấy".
Ai phản đối sao thì phản đối, tôi nhận ra rằng đây là sự thật! Suy nghĩ bằng… cái ấy nghe có vẻ hơi quá quắt thật. Tuy nhiên họ bị chi phối rất nhiều bởi điều này.
Đàn ông là tạo vật gần với bản năng con vật. Họ đơn giản hơn phụ nữ chúng ta nhiều.
Chuyện "giường chiếu" là cả một nghệ thuật, mà hôm nay tôi không đào sâu vào. Tôi chỉ muốn nhấn mạnh tầm quan trọng của nó. Nếu bạn là một "người yêu" tuyệt vời, bạn thú vị, bạn đầy đam mê và bạn làm họ say mê, tôi nghĩ, bạn có thể hỏi họ bất kể điều gì! Đấm lưng, pha nước cho bạn ư? Chỉ là chuyện nhỏ!
Yêu thương, bảo bọc bạn ư! Dĩ nhiên, bởi bạn là người phụ đáng được khát khao nhất trên cuộc đời này.

6. Mỉm cười thật nhiều

Nụ cười làm nghiêng nước nghiêng thành. Mọi đàn ông đều muốn làm vừa lòng một phụ nữ hạnh phúc, vui vẻ, và làm họ hạnh phúc lây. Biết trân trọng những cử chỉ chăm sóc, biết khuyến khích họ nữa, bạn sẽ có TẤT CẢ!

7. Biết nhõng nhẽo, đòi hỏi

Có lẽ đến đây các bạn hoang mang lắm. Thường nguyên lý là phụ nữ cần chiều chuộng đàn ông, chứ đòi hỏi đàn ông ư? Tôi có nhầm không vậy?

Nguyên lý của tôi là một người phụ nữ "gọi dạ bảo vâng" nghe thì có vẻ lý tưởng đó nhưng thực ra rất nhàm chán.
Cái mâu thuẫn của đàn ông là họ cần cảm thây mình là người đàn ông, nhưng ngược lại cần người biết cách "thử thách" họ.
Biết làm họ hơi khổ một chút thì họ mới trân trọng những lúc họ được chiều chuộng. Đánh họ đau chút, họ mới biết trân trọng những vuốt ve"… Vậy, còn trần trừ gì mà không sử dụng vũ khí của phụ nữ?
Hãy tỏ ra buồn bã khi họ làm những điều vô tâm làm bạn buồn. Hãy chảy ít nước mắt, hãy thỏ thẻ "xin" họ mua cho bạn một bó hoa để bạn cảm thấy lãng mạn, hãy "nhõng nhẽo" họ xoa lưng cho bạn vì bạn mỏi lắm rồi.

Tôi từng hỏi người đàn ông của tôi "Vì sao anh lại yêu em". Khi anh nói "anh yêu tôi hơn hết thẩy bất cứ ai trên cuộc đời". Anh cười nói rằng "Because you break my b.lls" (nôm na là tôi lắm chiêu, khó chiều) và "Keep me on my toes" (Làm cho anh phải biết cách dè chừng)

8. Hãy thoáng tính, đừng cằn nhằn

Hãy cố gắng suy nghĩ như những người đàn ông. Họ ghét sự càu nhàu, lải nhải. Đừng thành bà la sát để họ sợ.
Nhõng nhẽo để đáng yêu, trêu chọc họ nhưng lúc cần thiết, phải biết tâm lý, thông cảm và tha thứ cho họ.
Chẳng hạn, họ trót quên gọi cho bạn vì mải nói chuyện với lũ bạn. Đừng lấy đó ra mà càu nhàu họ suốt cuối tuần. Rồi thỉnh thoảng lại mang ra đay nghiến.
Hãy biết tha thứ và quên đi và cho họ cơ hội để sửa chữa.

Hãy khích lệ họ bằng nụ cười, sự tử tế, tình yêu chứ không bằng sự doạ nạt, đe doạ.

Monday, September 8, 2014

Có phải tôi sắp ngoại tình? Hãy cho tôi lời khuyên...

Tôi năm nay 33 tuổi. Đã có chồng và 2 con. Chồng hơn tôi 8 tuổi, là người tốt, nhưng chúng tôi không hợp nhau trong suy nghĩ, định hướng. Tuy rằng có thể sống với nhau, nhưng cảm giác hạnh phúc là rất ít, chỉ có cảm giác yên ổn là tuyệt đối. 
Gần đây, chúng tôi gặp khúc mắc nghiêm trọng vì vấn đề hoạch định tương lai, chuyện có mua nhà hay không. Chồng tôi an phận, coi việc 7 con người sống trong nhà tập thể 60m2 là ổn rồi, chưa cần nghĩ đến việc mua nhà, chờ con lớn lên khoảng 10 năm nữa mới tính. Tôi thì ngược lại, vì gần đây nhà đất đang giảm mạnh, nên tôi muốn tính chuyện mua nhà, dù chưa có đủ nhưng mua ngay còn dễ hơn đợi 10 năm nữa. Còn chuyện tôi muốn góp 1 phần lương của tôi để mua nhà cho bố mẹ đẻ tôi nữa, chồng tôi đã phản đối kịch liệt... Và chuyện gì đến cũng đến... Chúng tôi vốn đã ít đồng tình, dù điểm tương đồng thì cũng không ít và có thể sống yên ổn bên nhau, nhưng sau sự việc này, chúng tôi đã cùng nhìn lại và công nhận rằng chúng tôi không hợp nhau, không thể nói chuyện để 2 bên cùng thoả mãn, sẽ li hôn nếu không vì 2 con.
Tôi thực sự đã tan nát cõi lòng, trống rỗng khi nghĩ về chồng. Nhưng sẽ li hôn nếu tôi được sống cùng 2 con. Và sau đó, chúng tôi hầu như không nói chuyện, chồng mang chăn gối ra phòng khác ngủ. Tôi chán nản mệt mỏi và khóc dòng cả đêm, hôm sau đi làm mắt sưng vù và phải đeo kính. Có 1 người nhìn tôi thắc mắc cũng như những đồng nghiệp khác. Tôi vẫn bình thường như không có chuyện gì xảy ra. 
Đêm hôm sau, khi chồng vác laptop sang phòng khác, thì tôi ôm điện thoại vào facebook, người đồng nghiệp lúc sáng đã vào nói chuyện với tôi. Người đó không hề biết chuyện gia đình tôi. Nhưng chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều, linh tinh thôi nhưng đã khiến tôi chẳng nhớ đến nỗi buồn của mình nữa, mà cứ cười mãi vì những câu chuyện không đầu không cuối đó.
Và đây là nhật ký của tôi về người đó.
Sau này người đó tiết lộ rằng đã thích tôi từ trước...
5/8/2014:
Ánh sáng trong đường hầm??
Bỗng dưng lại thấy yêu đời. Yêu mến cs con ng xung quanh.
Một giấc mơ buồn cười, 1 cảm giác ấm áp khi nghĩ về ai đó, dù chỉ là giấc mơ nhưng thật ngọt ngào, dù chỉ là cảm giác nhưng tâm hồn bỗng lần lâng. Uh thôi, cứ sống bằng cảm nhận vậy đi. Cảm nhận có ai đó đang hướng về mình, dù là mơ hồ nhưng lòng có chút hơi ấm, dù rằng có thể chỉ là mìng tự huyễn hoặc.
Thì đã sao, nếu ko sống bằng huyễn hoặc thì phải lấy đâu niềm tin để mà sống đây? Uh phải rồi, thực tế quá ê chề, quá tan nát khiến lòng ta trống rỗng, và ta tự để hồn bay đi bay đi đến trốn nào đó, tự huyễn hoặc tự cảm nhận tự vơ vét 1 cảm xúc không có thật.
Chua xót lag thực tại, còn trong mơ trong tâm hồn lại rất bay bổng, kiểu như khát khao nhen nhóm 1 cảm giác lãng mạn mà nồng nàn biết bao.
Haizzz hãy cứ sống vậy đi, tự đẩy mình lên mây để quên đi thực tại này.

2014/08/08: 
trái tim có điều kỳ diệu? 

2014/08/09:
cuộc sống thật buồn cười. Buồn buồn rồi lại vui vui. Trống rỗng chán nản rồi lại lâng lâng như trên mây, lao đao nôn nao mất ngủ như lần đầu biết yêu ấy. Tội thật. Lại nhớ những lần đầu tiên ấy. Đã những đêm mất ngủ chỉ vì rạo rực khi biết có ai đó thực sự đàn quan tâm đến mình mà mình hình như cũng đã thích ng ta rồi. Xa quá rồi mà, bây h lại gặp lại cảm giác đó sao? Điên điên hâm hâm đơ rồi.

2014/08/10: 
T à, cảm ơn vì đã quan tâm đến H. Mình thực sự cảm thấy... Mình như đang đi trên mây ấy. Ai mà ngờ được có 1 sự quan tâm nho nhỏ bỗng nhiên xảy ra.. H đã thấy bối rối.. Nhưng ko sao phải ko, chúng ta, 2 tâm hồn có nhiều đồng cảm chăng, cứ dạo chơi đi, cứ tìm đi cảm giác thú vị trong mỗi chúng ta, và chỉ dừng ở đó thôi nhé, dừng lại ở cảm xúc. Chúng ta, những xử nữ sống bằng suy nghĩ mà, chúng ta thích cs tinh thần hơn vật chất. Cảm ơn vì đã gọi mình là "..." tuy hơi ngại nhưng đc gọi như vậy khiến mình đc sống trong cảm giác rất dễ chịu, thấy cs thật dễ thương. Cảm ơn T đã có những suy nghĩ rất tốt về H. Cảm ơn nhé, đã mang đến cho H những xúc cảm như thuở ban đầu, trong sáng và vô cùng khó quên. 

12/8/2014
Có chuyện gì đang xảy ra vậy
Cuộc hôn nhân của mình?
Mình chẳng hề buồn vì chồng đi ngủ phòng khác mỗi đêm, mình chẳng buồn vì chẳng còn quan tâm tới chồng nữa rồi?? Cảm thấy lòng trống rỗng, cảm xúc bằng zero khi nghĩ đến chồng.
Cuộc hôn nhân đang trượt dài.. Trong nỗi thất vọng vô bờ bến giữa 2 bên. Chỉ còn tồn tại vì ko muốn các con trở nên thiếu thốn.
Mình ko biết phải làm sao??

2014/08/18:
Sensei à, hôm nay bạn có vẻ đăm chiêu? Có gì buồn sao? 
Sensei à, gomen ne. Xin lỗi đã để cho sensei có vẻ lo lắng. Cảm ơn vì suy nghĩ trân thành của bạn. 
Sensei à, cảm ơn sensei là, khi mình chênh vênh nhất ấy, cõi lòng tan nát đổ vỡ nhất ấy, sensei đã đến chuyện trò khiến bao đêm buồn của mình dường như qua rất nhanh. Mình không còn suy nghĩ khóc lóc rồi bế tắc nữa, vì đơn giatn những câu truyện ko đầu cuối ấy giúp mình như quên đi thực tại xót xa, mình đã ko hề quan tâm tới chúng nữa, ko hề quan tâm đến ng bên cạnh mình, kệ anh ta với 1 khoảng cách xa vời vợi, khi mình và anh ấy quá khác nhau quá ko thể chấp nhận và ko thể hiểu nổi nhau, mình đã trở nên trống rỗng vô cảm, và nếu cố nghĩ về những chuyện đã qua chỉ thêm làm cho lòng nặng trĩu và nc mắt trực trào

2014/08/19:
Sensei a,
Sáng nay mình mới nghe đc bài hát của sensei đã share, giật mình với nội dung quá sensei ạ. Có lẽ tại mình đang soi sensei nên nhạy cảm chăng? Lời bài hát khiến mình thấy cô gái trong đó thật happy, phải không? Và chàng trai laj đau khổ chênh vênh không lối thoát. Sao mình lại thấy mình mới là người chênh vênh? Hâm hâm vì nỗi nhớ vô hình và vô vọng, cảm giác rất đau khổ mà đôi khi lại lâng lâng với niềm vui tưởng tượng. Không lẽ đây là tâm trạng sensei hay sao? Đừng nói là sensei ko quan tâm nội dung đấy.
Nếu có thì không lẽ.. Chúng ta đang cảm thấy giống nhau hay sao? Hâm đơ cả 2 ư???
Có thú vị không khi mà ta lại như đang sống những ngày đầu khi biết có ai đó quan tâm đến mình mà mình cũng lặng thầm đáp lại sưj quan tâm đó. Vô hình thôi phải không.

2014/08/23:
Sensei à. 1 tuần trôi qua thật nhanh phải ko, ko giống như tuần trc nhỉ. Cảm thấy thoả mái và ko còn missing nữa. Cảm ơn sensei chẳng biết vì gì, chỉ biết luôn khiến lòng tôi đc an ủi đc sẻ chia, có chút đồng cảm. Tôi cũng cảm nhận đc 1 chút gì đó từ sensei khiến đôi lúc trong lòng thấy vui vui. Chỉ là cơn gió thôi phải không? Từ 2 con người mệt mỏi với cs, gặp nhau và có chút sẻ chia, rồi bỗng thấy nhớ nhau, rồi nỗi nhớ đó có khi đầy rồi bỗng chốc lại vơi đi, rồi tưởng như chưa bao h tồn tại vậy. Ta chẳng hiểu, người cũng vậy. Mong manh và hư vô..
2014/08/25
Sensei à, tôi bị hâm rồi thì phải. Tự dưng thấy buồn buồn... Tôi chẳng biết, có lẽ tôi phải tỉnh lại thôi.
Tôi phải thôi chênh vênh.
Tôi phải coi việc gặp đc sếni đã là 1 niềm vui đến với tôi. Tôi không đc đòi hỏi thêm bất kỳ điều gì.
Tôi phải coi việc sensei cảm mến tôi cho dù chỉ là 1 phút giây yếu lòng nào đó, cũng đã là 1 chút gì thật vui.
Tôi không đc đòi hỏi sensei sau đó sẽ vẫn còn nghĩ về tôi.
30/8/2014
Tôi và bạn đều hâm nhỉ.  bạn đã khiến tôi cảm thấy không cô đơn, bạn đã khiến tôi cảm thấy có ai đó còn quan tâm tới tôi. Bạn đã an ủi tôi khi xung quanh tôi trở nên giá lạnh, khi tôi mệt mỏi, chán nản, tan nát cõi lòng. Bạn đã khiến tôi ko còn suy nghĩ để nc mắt mãi rơi trong đêm tối, tôi đã ko còn thất vọng, buồn não lòng, thay vào đó tôi luôn vui vẻ vì có bạn để nghĩ về, tôi vui biết bao khi thấy tin nhắn của bạn, tôi cứ mãi mỉm cười trong giấc ngủ vì nghĩ về những cuộc nói chuyện ko đầu ko cuối, hâm hâm dở dở với bạn. Tôi cảm thấy có ai đó còn thấy tôi có ý nghĩa, còn để ý đến cảm xúc của tôi, người đó muốn hiểu tôi và rộng lượng, ko giống như người ở bên cạnh tôi, đã khiến tôi thấy mình chẳng ra gì, đã luôn coi thường tôi, cảm nhận quá ít những nỗi niềm của tôi, đã khiến tôi phải khóc vì bế tắc, và không để ý đến nc mắt của tôi, đã khiến tôi luôn cô đơn và chán nản, đã khiến tôi muốn bỏ đi thật xa.
Cảm ơn bạn, dù có lẽ chỉ là cơn gió, chỉ là 1 khoảnh khắc nào đó thôi đi nữa, thì ít nhất tôi đã cảm nhận được. Tôi không mong chờ gì hơn cả, chỉ biết cảm ơn vì những phút giây ấy khiến tôi thấy ấm áp. Thế là đủ.
Viết những dòng này, tôi lại khóc, vì cảm thấy mình đáng thương biết nhường nào. Cô đơn biết nhường nào.
Tôi ghét mình khóc, vì mắt tôi sẽ sưng vù lên và thật lâu trở lại bt đc vào ngày mai. Tôi ngại mọi người biết đc mình đã khóc, tôi không muốn ai bận tâm vì điều đó.

3/9/2014
Thật tệ tôi thật tệ.
Hôm nay là sn chồng, mọi năm thì mình đã cố vắt óc xem nên mua quà gì. Còn năm nay, bao sóng gió, bao chán nản mệt mỏi đã đẩy chúng tôi quá xa nhau tuy vẫn ở gần bên. Tôi chẳng còn quan tâm tới những việc liên quan đến chồng. Tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn nếu ko nghĩ đến chồng.
Không phải lỗi của ai cả, chỉ là 2 chúng tôi cùng đã nhận ra rằng 2 ng chúng tôi ko thể hiểu nhau, ko thể thông cảm, ko thể bước về 1 hướng thế nên h đây chúng tôi vẫn ở bêb nhau là vì các con, cuộc đời của tôi chỉ còn lại vì các con mà thôi. Tôi đã quên rằng mình cần 1 vòng tay, 1 cái ôm thật chặt mỗi đêm. Tim tôi đã lạnh băng và cô quạnh khi nghĩ đến chồng, nên tôi đã ko còn nghĩ đến.
Tôi bước chênh vênh trong cuộc đời vốn dĩ vẫn rất sôi động này.
Và tôi gặp bạn, ngay khi đó, khi tôi buồn nhất đó. Bạn đã nc với tôi đến khuya muộn, nhiều đêm như vậy, tôi thấy mình như sống lại, khi ấy tôi gọi là chết đuối vớ đc cọc. Chúng ta, chỉ là nc linh tinh thôi, nhưng khiến tôi thấy tim mình ấm áp, tôi vui vè yêu đời và nhất là ko hề nghĩ đến những chuyện buồn vừa qua nữa. Và rồi.. Tôi nhớ bạn, tôi thèm đc bạn quan tâm chia sẻ... H đây, sau 1 tg cũng ko phải quá dài, tôi đc biết khi đó bạn đã quan tâm tới tôi mà tôi ko hề biết. Tim toi như thắt lại, tôi cảm động và vui biết bao. Tôi ko ngủ đc, tâm trí tôi chỉ còn có bạn.. Và rồi tôi lại là tôi, luôn cảm thấy cô đơn ngay cả khi trong tim rộn ràng, khi tôi nhớ bạn biết bao, muốn đc dù chỉ 1 lần đc bạn ôm thật chặt trong vòng tay, đc nghe hơi thở của bạn, và rồi tôi lại lo sợ rằng chuyện gì sẽ xảy ra sau tất cả, tôi lo sợ những đổ vỡ lo sợ mình sẽ trở thành kẻ chẳng ra gì.
Dù tim tôi h đây tràn ngập hình bóng của bạn, nhớ bạn đến quắt quay, muốn kéo bạn ra khỏi nỗi nhớ để ôm bạn thật chặt. 
Nhưng, tôi đã làm ngược lại với trái tim mình, tôi bảo bạn rằng chúng ta sẽ dừng lại ko nc gì nữa, tôi sợ tiếp tục sẽ ra sao? Chúng ta sẽ trở thành những kẻ phản bội.
Tôi biết bạn buồn và ân hận vì đã chủ động tiến gần tới tôi.
Nhưng thật lòng tôi đã và ko bao h coi đó là sai lầm của bạn, đơn giản vì chính điều đó đã khiến tôi thấy đc cs còn ý nghĩa, rằng ở đâu đó còn có người quan tâm tôi.
Rằng thực lòng có lẽ tôi đã nhớ bạn hơn cả bạn nhớ tôi chăng.
Thực trong lòng tôi cần có bạn, bạn ạ.

4/9/2014
Ôi thật là... Khi biết ở đâu đó có ng nào đó đang nhớ mình cồn cào, và mình cũng nhớ họ như thế.
Dù viển vông và xa vời nhưng cảm giác hp là có thật.

5/9/2014
Bạn thật là ranh mãnh  thật vui với ý nghĩ bên mình có bạn. Bạn tốt ạ. 

6/9/2014
Bạn.
Mình phải làm sao. Khi mà bạn càng tiến gần đến như vậy. 
Càng ngày càng khiến hình bóng của bạn nhiều hơn trong cs của mình.
Cảm ơn bạn. Quyển sách đó thật hay. Mình đã rất xúc động và bất ngờ. Mình sẽ giữ và yêu quý nó như tấm lòng bạn dành cho mình vậy.
Và mình, cũng rất quý bạn.

7/9/2014
Trời ơi. Chúng ta đang làm sao vậy? Tôi lại thấy chênh vênh quá. Tôi đã quá thẳng thắn phải ko, khi công nhận mình cũng muốn... Thật tồi tệ phải ko? Trái tim của tôi, lạnh lẽo và trống rỗng là thế khi bên người bạn đời. Vậy mà, bạn đã đến, theo 1 cách nào đó, quá nhanh và ào át, như con sóng cuốn trôi hết muộn phiền của tôi ra biển rồi. Tôi chẳng biết mình đang sống những tháng ngày ra sao nữa, chỉ biết tim thì đã tràn ngập hình bóng của bạn, tâm trí thì rối bời, bất an và bất ổn. Dù tôi và bạn, mới chỉ là cảm giác đến bên nhau thôi, còn khoảng cách thực thì con xa lắm, mà sao tôi cũng ko hiểu mình mong khoảng cách đó gần lại hay ko nữa. Tôi chơi vơi như ở trên mây vậy. Bay bổng trong suy nghĩ vì có bạn, đau khổ trong thực tại với ý nghĩ mình đang phản bội những ng xung quanh.
Tôi phải lựa chọn. Quay về và rời xa bạn? Điều này khiến tim tôi đau nhói, tôi phải làm sao? Tôi sẽ rất đau và tan nát.
Chạy đến bên bạn? Điều này là hoàn toàn ko thể. Tôi có thể bỏ chồng chứ ko bao h bỏ con. Nếu tôi phản bội tôi sẽ mất tất cả, có lẽ cả bạn luôn.
Tôi vẫn ở đây và nghĩ về bạn? Có lẽ đây là lựa chọn tốt nhất cho cả 2 chúng ta. Nhưng thật mạo hiểm. Rồi chúng ta bị phát hiện thì sao? Dù giờ đây chúng ta chưa làm gì có lỗi ngoài việc ngấm ngầm dành tc cho nhau. Nhưng ai đảm bảo 2 tâm hồn quấn quýt với nhau rồi sẽ ko dẫn đến những hành động không thể kiểm soát. Khi tâm hồn ta thèm đc có nhau rồi liệu 1 ngày nào đó bước chân ta ko tự tìm đến nhau?