Monday, September 8, 2014

Có phải tôi sắp ngoại tình? Hãy cho tôi lời khuyên...

Tôi năm nay 33 tuổi. Đã có chồng và 2 con. Chồng hơn tôi 8 tuổi, là người tốt, nhưng chúng tôi không hợp nhau trong suy nghĩ, định hướng. Tuy rằng có thể sống với nhau, nhưng cảm giác hạnh phúc là rất ít, chỉ có cảm giác yên ổn là tuyệt đối. 
Gần đây, chúng tôi gặp khúc mắc nghiêm trọng vì vấn đề hoạch định tương lai, chuyện có mua nhà hay không. Chồng tôi an phận, coi việc 7 con người sống trong nhà tập thể 60m2 là ổn rồi, chưa cần nghĩ đến việc mua nhà, chờ con lớn lên khoảng 10 năm nữa mới tính. Tôi thì ngược lại, vì gần đây nhà đất đang giảm mạnh, nên tôi muốn tính chuyện mua nhà, dù chưa có đủ nhưng mua ngay còn dễ hơn đợi 10 năm nữa. Còn chuyện tôi muốn góp 1 phần lương của tôi để mua nhà cho bố mẹ đẻ tôi nữa, chồng tôi đã phản đối kịch liệt... Và chuyện gì đến cũng đến... Chúng tôi vốn đã ít đồng tình, dù điểm tương đồng thì cũng không ít và có thể sống yên ổn bên nhau, nhưng sau sự việc này, chúng tôi đã cùng nhìn lại và công nhận rằng chúng tôi không hợp nhau, không thể nói chuyện để 2 bên cùng thoả mãn, sẽ li hôn nếu không vì 2 con.
Tôi thực sự đã tan nát cõi lòng, trống rỗng khi nghĩ về chồng. Nhưng sẽ li hôn nếu tôi được sống cùng 2 con. Và sau đó, chúng tôi hầu như không nói chuyện, chồng mang chăn gối ra phòng khác ngủ. Tôi chán nản mệt mỏi và khóc dòng cả đêm, hôm sau đi làm mắt sưng vù và phải đeo kính. Có 1 người nhìn tôi thắc mắc cũng như những đồng nghiệp khác. Tôi vẫn bình thường như không có chuyện gì xảy ra. 
Đêm hôm sau, khi chồng vác laptop sang phòng khác, thì tôi ôm điện thoại vào facebook, người đồng nghiệp lúc sáng đã vào nói chuyện với tôi. Người đó không hề biết chuyện gia đình tôi. Nhưng chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều, linh tinh thôi nhưng đã khiến tôi chẳng nhớ đến nỗi buồn của mình nữa, mà cứ cười mãi vì những câu chuyện không đầu không cuối đó.
Và đây là nhật ký của tôi về người đó.
Sau này người đó tiết lộ rằng đã thích tôi từ trước...
5/8/2014:
Ánh sáng trong đường hầm??
Bỗng dưng lại thấy yêu đời. Yêu mến cs con ng xung quanh.
Một giấc mơ buồn cười, 1 cảm giác ấm áp khi nghĩ về ai đó, dù chỉ là giấc mơ nhưng thật ngọt ngào, dù chỉ là cảm giác nhưng tâm hồn bỗng lần lâng. Uh thôi, cứ sống bằng cảm nhận vậy đi. Cảm nhận có ai đó đang hướng về mình, dù là mơ hồ nhưng lòng có chút hơi ấm, dù rằng có thể chỉ là mìng tự huyễn hoặc.
Thì đã sao, nếu ko sống bằng huyễn hoặc thì phải lấy đâu niềm tin để mà sống đây? Uh phải rồi, thực tế quá ê chề, quá tan nát khiến lòng ta trống rỗng, và ta tự để hồn bay đi bay đi đến trốn nào đó, tự huyễn hoặc tự cảm nhận tự vơ vét 1 cảm xúc không có thật.
Chua xót lag thực tại, còn trong mơ trong tâm hồn lại rất bay bổng, kiểu như khát khao nhen nhóm 1 cảm giác lãng mạn mà nồng nàn biết bao.
Haizzz hãy cứ sống vậy đi, tự đẩy mình lên mây để quên đi thực tại này.

2014/08/08: 
trái tim có điều kỳ diệu? 

2014/08/09:
cuộc sống thật buồn cười. Buồn buồn rồi lại vui vui. Trống rỗng chán nản rồi lại lâng lâng như trên mây, lao đao nôn nao mất ngủ như lần đầu biết yêu ấy. Tội thật. Lại nhớ những lần đầu tiên ấy. Đã những đêm mất ngủ chỉ vì rạo rực khi biết có ai đó thực sự đàn quan tâm đến mình mà mình hình như cũng đã thích ng ta rồi. Xa quá rồi mà, bây h lại gặp lại cảm giác đó sao? Điên điên hâm hâm đơ rồi.

2014/08/10: 
T à, cảm ơn vì đã quan tâm đến H. Mình thực sự cảm thấy... Mình như đang đi trên mây ấy. Ai mà ngờ được có 1 sự quan tâm nho nhỏ bỗng nhiên xảy ra.. H đã thấy bối rối.. Nhưng ko sao phải ko, chúng ta, 2 tâm hồn có nhiều đồng cảm chăng, cứ dạo chơi đi, cứ tìm đi cảm giác thú vị trong mỗi chúng ta, và chỉ dừng ở đó thôi nhé, dừng lại ở cảm xúc. Chúng ta, những xử nữ sống bằng suy nghĩ mà, chúng ta thích cs tinh thần hơn vật chất. Cảm ơn vì đã gọi mình là "..." tuy hơi ngại nhưng đc gọi như vậy khiến mình đc sống trong cảm giác rất dễ chịu, thấy cs thật dễ thương. Cảm ơn T đã có những suy nghĩ rất tốt về H. Cảm ơn nhé, đã mang đến cho H những xúc cảm như thuở ban đầu, trong sáng và vô cùng khó quên. 

12/8/2014
Có chuyện gì đang xảy ra vậy
Cuộc hôn nhân của mình?
Mình chẳng hề buồn vì chồng đi ngủ phòng khác mỗi đêm, mình chẳng buồn vì chẳng còn quan tâm tới chồng nữa rồi?? Cảm thấy lòng trống rỗng, cảm xúc bằng zero khi nghĩ đến chồng.
Cuộc hôn nhân đang trượt dài.. Trong nỗi thất vọng vô bờ bến giữa 2 bên. Chỉ còn tồn tại vì ko muốn các con trở nên thiếu thốn.
Mình ko biết phải làm sao??

2014/08/18:
Sensei à, hôm nay bạn có vẻ đăm chiêu? Có gì buồn sao? 
Sensei à, gomen ne. Xin lỗi đã để cho sensei có vẻ lo lắng. Cảm ơn vì suy nghĩ trân thành của bạn. 
Sensei à, cảm ơn sensei là, khi mình chênh vênh nhất ấy, cõi lòng tan nát đổ vỡ nhất ấy, sensei đã đến chuyện trò khiến bao đêm buồn của mình dường như qua rất nhanh. Mình không còn suy nghĩ khóc lóc rồi bế tắc nữa, vì đơn giatn những câu truyện ko đầu cuối ấy giúp mình như quên đi thực tại xót xa, mình đã ko hề quan tâm tới chúng nữa, ko hề quan tâm đến ng bên cạnh mình, kệ anh ta với 1 khoảng cách xa vời vợi, khi mình và anh ấy quá khác nhau quá ko thể chấp nhận và ko thể hiểu nổi nhau, mình đã trở nên trống rỗng vô cảm, và nếu cố nghĩ về những chuyện đã qua chỉ thêm làm cho lòng nặng trĩu và nc mắt trực trào

2014/08/19:
Sensei a,
Sáng nay mình mới nghe đc bài hát của sensei đã share, giật mình với nội dung quá sensei ạ. Có lẽ tại mình đang soi sensei nên nhạy cảm chăng? Lời bài hát khiến mình thấy cô gái trong đó thật happy, phải không? Và chàng trai laj đau khổ chênh vênh không lối thoát. Sao mình lại thấy mình mới là người chênh vênh? Hâm hâm vì nỗi nhớ vô hình và vô vọng, cảm giác rất đau khổ mà đôi khi lại lâng lâng với niềm vui tưởng tượng. Không lẽ đây là tâm trạng sensei hay sao? Đừng nói là sensei ko quan tâm nội dung đấy.
Nếu có thì không lẽ.. Chúng ta đang cảm thấy giống nhau hay sao? Hâm đơ cả 2 ư???
Có thú vị không khi mà ta lại như đang sống những ngày đầu khi biết có ai đó quan tâm đến mình mà mình cũng lặng thầm đáp lại sưj quan tâm đó. Vô hình thôi phải không.

2014/08/23:
Sensei à. 1 tuần trôi qua thật nhanh phải ko, ko giống như tuần trc nhỉ. Cảm thấy thoả mái và ko còn missing nữa. Cảm ơn sensei chẳng biết vì gì, chỉ biết luôn khiến lòng tôi đc an ủi đc sẻ chia, có chút đồng cảm. Tôi cũng cảm nhận đc 1 chút gì đó từ sensei khiến đôi lúc trong lòng thấy vui vui. Chỉ là cơn gió thôi phải không? Từ 2 con người mệt mỏi với cs, gặp nhau và có chút sẻ chia, rồi bỗng thấy nhớ nhau, rồi nỗi nhớ đó có khi đầy rồi bỗng chốc lại vơi đi, rồi tưởng như chưa bao h tồn tại vậy. Ta chẳng hiểu, người cũng vậy. Mong manh và hư vô..
2014/08/25
Sensei à, tôi bị hâm rồi thì phải. Tự dưng thấy buồn buồn... Tôi chẳng biết, có lẽ tôi phải tỉnh lại thôi.
Tôi phải thôi chênh vênh.
Tôi phải coi việc gặp đc sếni đã là 1 niềm vui đến với tôi. Tôi không đc đòi hỏi thêm bất kỳ điều gì.
Tôi phải coi việc sensei cảm mến tôi cho dù chỉ là 1 phút giây yếu lòng nào đó, cũng đã là 1 chút gì thật vui.
Tôi không đc đòi hỏi sensei sau đó sẽ vẫn còn nghĩ về tôi.
30/8/2014
Tôi và bạn đều hâm nhỉ.  bạn đã khiến tôi cảm thấy không cô đơn, bạn đã khiến tôi cảm thấy có ai đó còn quan tâm tới tôi. Bạn đã an ủi tôi khi xung quanh tôi trở nên giá lạnh, khi tôi mệt mỏi, chán nản, tan nát cõi lòng. Bạn đã khiến tôi ko còn suy nghĩ để nc mắt mãi rơi trong đêm tối, tôi đã ko còn thất vọng, buồn não lòng, thay vào đó tôi luôn vui vẻ vì có bạn để nghĩ về, tôi vui biết bao khi thấy tin nhắn của bạn, tôi cứ mãi mỉm cười trong giấc ngủ vì nghĩ về những cuộc nói chuyện ko đầu ko cuối, hâm hâm dở dở với bạn. Tôi cảm thấy có ai đó còn thấy tôi có ý nghĩa, còn để ý đến cảm xúc của tôi, người đó muốn hiểu tôi và rộng lượng, ko giống như người ở bên cạnh tôi, đã khiến tôi thấy mình chẳng ra gì, đã luôn coi thường tôi, cảm nhận quá ít những nỗi niềm của tôi, đã khiến tôi phải khóc vì bế tắc, và không để ý đến nc mắt của tôi, đã khiến tôi luôn cô đơn và chán nản, đã khiến tôi muốn bỏ đi thật xa.
Cảm ơn bạn, dù có lẽ chỉ là cơn gió, chỉ là 1 khoảnh khắc nào đó thôi đi nữa, thì ít nhất tôi đã cảm nhận được. Tôi không mong chờ gì hơn cả, chỉ biết cảm ơn vì những phút giây ấy khiến tôi thấy ấm áp. Thế là đủ.
Viết những dòng này, tôi lại khóc, vì cảm thấy mình đáng thương biết nhường nào. Cô đơn biết nhường nào.
Tôi ghét mình khóc, vì mắt tôi sẽ sưng vù lên và thật lâu trở lại bt đc vào ngày mai. Tôi ngại mọi người biết đc mình đã khóc, tôi không muốn ai bận tâm vì điều đó.

3/9/2014
Thật tệ tôi thật tệ.
Hôm nay là sn chồng, mọi năm thì mình đã cố vắt óc xem nên mua quà gì. Còn năm nay, bao sóng gió, bao chán nản mệt mỏi đã đẩy chúng tôi quá xa nhau tuy vẫn ở gần bên. Tôi chẳng còn quan tâm tới những việc liên quan đến chồng. Tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn nếu ko nghĩ đến chồng.
Không phải lỗi của ai cả, chỉ là 2 chúng tôi cùng đã nhận ra rằng 2 ng chúng tôi ko thể hiểu nhau, ko thể thông cảm, ko thể bước về 1 hướng thế nên h đây chúng tôi vẫn ở bêb nhau là vì các con, cuộc đời của tôi chỉ còn lại vì các con mà thôi. Tôi đã quên rằng mình cần 1 vòng tay, 1 cái ôm thật chặt mỗi đêm. Tim tôi đã lạnh băng và cô quạnh khi nghĩ đến chồng, nên tôi đã ko còn nghĩ đến.
Tôi bước chênh vênh trong cuộc đời vốn dĩ vẫn rất sôi động này.
Và tôi gặp bạn, ngay khi đó, khi tôi buồn nhất đó. Bạn đã nc với tôi đến khuya muộn, nhiều đêm như vậy, tôi thấy mình như sống lại, khi ấy tôi gọi là chết đuối vớ đc cọc. Chúng ta, chỉ là nc linh tinh thôi, nhưng khiến tôi thấy tim mình ấm áp, tôi vui vè yêu đời và nhất là ko hề nghĩ đến những chuyện buồn vừa qua nữa. Và rồi.. Tôi nhớ bạn, tôi thèm đc bạn quan tâm chia sẻ... H đây, sau 1 tg cũng ko phải quá dài, tôi đc biết khi đó bạn đã quan tâm tới tôi mà tôi ko hề biết. Tim toi như thắt lại, tôi cảm động và vui biết bao. Tôi ko ngủ đc, tâm trí tôi chỉ còn có bạn.. Và rồi tôi lại là tôi, luôn cảm thấy cô đơn ngay cả khi trong tim rộn ràng, khi tôi nhớ bạn biết bao, muốn đc dù chỉ 1 lần đc bạn ôm thật chặt trong vòng tay, đc nghe hơi thở của bạn, và rồi tôi lại lo sợ rằng chuyện gì sẽ xảy ra sau tất cả, tôi lo sợ những đổ vỡ lo sợ mình sẽ trở thành kẻ chẳng ra gì.
Dù tim tôi h đây tràn ngập hình bóng của bạn, nhớ bạn đến quắt quay, muốn kéo bạn ra khỏi nỗi nhớ để ôm bạn thật chặt. 
Nhưng, tôi đã làm ngược lại với trái tim mình, tôi bảo bạn rằng chúng ta sẽ dừng lại ko nc gì nữa, tôi sợ tiếp tục sẽ ra sao? Chúng ta sẽ trở thành những kẻ phản bội.
Tôi biết bạn buồn và ân hận vì đã chủ động tiến gần tới tôi.
Nhưng thật lòng tôi đã và ko bao h coi đó là sai lầm của bạn, đơn giản vì chính điều đó đã khiến tôi thấy đc cs còn ý nghĩa, rằng ở đâu đó còn có người quan tâm tôi.
Rằng thực lòng có lẽ tôi đã nhớ bạn hơn cả bạn nhớ tôi chăng.
Thực trong lòng tôi cần có bạn, bạn ạ.

4/9/2014
Ôi thật là... Khi biết ở đâu đó có ng nào đó đang nhớ mình cồn cào, và mình cũng nhớ họ như thế.
Dù viển vông và xa vời nhưng cảm giác hp là có thật.

5/9/2014
Bạn thật là ranh mãnh  thật vui với ý nghĩ bên mình có bạn. Bạn tốt ạ. 

6/9/2014
Bạn.
Mình phải làm sao. Khi mà bạn càng tiến gần đến như vậy. 
Càng ngày càng khiến hình bóng của bạn nhiều hơn trong cs của mình.
Cảm ơn bạn. Quyển sách đó thật hay. Mình đã rất xúc động và bất ngờ. Mình sẽ giữ và yêu quý nó như tấm lòng bạn dành cho mình vậy.
Và mình, cũng rất quý bạn.

7/9/2014
Trời ơi. Chúng ta đang làm sao vậy? Tôi lại thấy chênh vênh quá. Tôi đã quá thẳng thắn phải ko, khi công nhận mình cũng muốn... Thật tồi tệ phải ko? Trái tim của tôi, lạnh lẽo và trống rỗng là thế khi bên người bạn đời. Vậy mà, bạn đã đến, theo 1 cách nào đó, quá nhanh và ào át, như con sóng cuốn trôi hết muộn phiền của tôi ra biển rồi. Tôi chẳng biết mình đang sống những tháng ngày ra sao nữa, chỉ biết tim thì đã tràn ngập hình bóng của bạn, tâm trí thì rối bời, bất an và bất ổn. Dù tôi và bạn, mới chỉ là cảm giác đến bên nhau thôi, còn khoảng cách thực thì con xa lắm, mà sao tôi cũng ko hiểu mình mong khoảng cách đó gần lại hay ko nữa. Tôi chơi vơi như ở trên mây vậy. Bay bổng trong suy nghĩ vì có bạn, đau khổ trong thực tại với ý nghĩ mình đang phản bội những ng xung quanh.
Tôi phải lựa chọn. Quay về và rời xa bạn? Điều này khiến tim tôi đau nhói, tôi phải làm sao? Tôi sẽ rất đau và tan nát.
Chạy đến bên bạn? Điều này là hoàn toàn ko thể. Tôi có thể bỏ chồng chứ ko bao h bỏ con. Nếu tôi phản bội tôi sẽ mất tất cả, có lẽ cả bạn luôn.
Tôi vẫn ở đây và nghĩ về bạn? Có lẽ đây là lựa chọn tốt nhất cho cả 2 chúng ta. Nhưng thật mạo hiểm. Rồi chúng ta bị phát hiện thì sao? Dù giờ đây chúng ta chưa làm gì có lỗi ngoài việc ngấm ngầm dành tc cho nhau. Nhưng ai đảm bảo 2 tâm hồn quấn quýt với nhau rồi sẽ ko dẫn đến những hành động không thể kiểm soát. Khi tâm hồn ta thèm đc có nhau rồi liệu 1 ngày nào đó bước chân ta ko tự tìm đến nhau?

0 comments:

Post a Comment