Tuesday, March 29, 2016

Mẹ què - P16

Từ đó nó không đi tắm nữa, tối nó lại kéo nước vào nhà, nó đóng cửa dấp nc vào khăn và lau qua người thôi. Nó chủ yếu lau kĩ ngực cho con nó ti. Người ta vẫn chưa xây cho nó. Hôm nay mới chỉ có ít gạch, 1 bao xi măng, ít cát. Nó lại chờ và chờ. Đêm vẫn khóc, mạng thì chưa kéo được để làm việc, lại lo lắng công việc nữa, con thì quấy và nóng. Nó rồ hết người lên. Lại nói về người xung quanh nó nghĩ sẽ giúp nó thì lúc này nó mới biết là nhầm, họ thấy nó lê lết kéo nước họ kệ, ngồi buôn chuyện. thấy con nó khóc cũng kệ, họ cũng đầy cháu nên còn dỗ cháu. Sinh viên thì lại ở khu biệt lập với nó, có cổng riêng cũng kệ nốt. vậy là nó bơ vơ cô độc một mình xoay sở. lúc nào chiều chiều các bạn sang bế con nó ra ngoài cho con nó thoáng nó đi theo sau, nó cũng định giao lưu nói chuyện với mấy người hàng xóm nhưng kết quả nó nhận được thật đắng và chua chát. Mọi người chỉ chăm chăm hỏi quá khứ của nó rồi khi nó vừa quay lưng đi là lại suy đoán:
- Chắc là ngủ với lão nào để kiếm lấy đứa
- Khéo lại lòng thong với thằng nào phá vỡ gia đình người ta
- Chắc là có người cưu mang nuôi thì thấy chỉ suốt ngày ở nhà ôm con có làm gì đâu
- Chả thấy gia đình qua lại chắc mất dạy quá
Nhưng có người đi qua vào chơi phòng nó hỏi bố con nó là ai? Hàng tháng chu cấp được bao nhiêu, nhiều không, nó buồn vô hạn, nó chỉ cười mà sắp khóc thì người ta phả vào mặt nó:
- Ăn nằm chán có con rồi mà hỏi cái gì cũng lắc.
Nhiều, rất nhiều, nó k được tắm giặt tử tế nên sữa ra ướt áo hôi rình, mọi người đi qua nhăn mũi bảo nó phải ngâm áo cho kĩ không thì hôi khắm ra. Nó chỉ ầm ừ. Mà bực vô cùng. Dần dần nó kinh sợ những con người nơi này. nó chả cả muốn nói chuyện hay giao lưu, nó im lặng, chỉ ở phòng cùng con thôi. Các bạn sang thì nói chuyện vào bê nc vào cho nó dùng ban đêm. Nó xin cắm nhờ mạng của khu sinh viên làm đêm, mạng yếu lắm, chập chờn chả làm đc tử tế. bảo huỳnh khi nào rảnh đưa nó ra bưu điện để nó nối mạng lại 1 mình dùng đỡ phiền và được việc.
Khi này con nó được hơn 4 tháng, vẫn chưa cứng cổ, chưa lật được, nó tắm cho con nó chỉ dám để con nằm trên giường rồi nhấp khăn lau thôi, cố gắng lắm mới gội được đầu cho con. Mấy người nhìn thấy nói nó tắm thế con nó vẫn bẩn nó nói rằng nó khó bế nên nó làm sao cho thuận, họ không giúp nó thì thôi còn tương ngay câu:
Mày làm mẹ đã ngu người ta chỉ cho còn cãi, ngang bướng , tao ghét
Nó cố giải thích rằng nó không thể làm theo mọi người hướng dẫn được vì nó rất yếu khó bế con nó mà họ chả hiểu cho. Nó lại càng ghét, nó nuôi và chăm con theo ý nó, U xuống thăm nó thấy nó thế u xót nó quá, U thấy có lỗi với nó vì u cũng tin tưởng người ta tốt với nó chứ ai ngờ nó lại phải chịu như vậy, mà dạo này u lại cứ phải đi xa liên tục, lo cho nó mà không làm cách nào được, u cũng có cái khó của u. U chỉ biết dặn mấy bạn ở gần giúp nó hết sức. biết nó nó ăn uống như vậy Mẹ Hải gửi ruốc và giò mà có mộc nhĩ xuống cho nó ăn thêm, trời nóng nó chưa có tủ lạnh nó hỏng hết ruốc chỉ kịp ăn chỗ giò. Nhà tắm vẫn đang xây, cứ nay vài hàng gạch mai lại vài viên. Nó không có nước, không có chỗ bắc bếp nấu con nó bú bình nó vắt sữa bỏ vào chắc không hợp về sinh nên đi ngoài. Bụng nó đã yếu sẵn, đi ngoài kinh khủng khiếp, đúng đợt này các bạn sinh viên lại vê quê nghỉ hè. Còn 1 mình nó. U lại k ở nhà. Con đi ngoài k bú, đòi bế, nó cứ quần con ị ra lại chất ở chậu, lại cứ lúc lúc ra kéo nc vào rửa cho con, lúc này nó còn đúng 3 miếng bỉm nên chỉ đóng tối. nó k nhờ được ai đi mua. ở đây xa chợ hàng mấy cây số chứ không gần như chỗ cũ. Nó cứ chất đầy chậu quần áo, đợi tối con nó ngủ nó lại lôi ra vòi nước giặt, không có điện nó giặt mò mò thôi, đoán đoán là xả hết đồ con ị, nhưng hôm sau nhìn vẫn vàng ở quần. nó đêm vẫn vừa ôm con, vừa ngồi làm. Mệt chưa từng mệt, tùi, hận, uất, đủ các tổng thể loại nó ập đến. con nó chỉ cho uống đc men tiêu hóa, bé nên k biết dùng thuốc gì, nó chỉ dám ăn cơm không để mong con nhanh hết đi ngoài.dòng dã gần 10 ngày con nó khỏi đi ngoài. Lúc này người con lại phát ban lên, nổi nhiều nốt đỏ lắm, ngứa khó chịu cứ khóc và giãy, nó tăm cho con thêm ít muối vào nước, rồi chịu khó lau thường xuyên. Con nó bớt dần. 
Trưa nay đang ngồi ôm con trong phòng có 1 chị mặc áo chống nắng đeo kính râm thò cổ vào hỏi thăm 1 người, nó kêu không biết, xong 1 lúc chị lại thò cổ vào hỏi đúng tên nó và cho nó biết chị là người của nhóm. Chị vào nhà xem tình hình đi giặt cho nó và con quần áo, cọ nồi cơm, cắm cơm cho nó, bê 2 chậu nước đầy vào cho nó, chị nhỏ nhỏ thôi nhưng làm nhanh, rất nhanh, nó chỉ ngồi nhìn, xong chị nói chị là Tươi, chị chạy xe ôm. Vậy là từ đó về sau cứ khi nào có chuyến chở khách lên phí nó là chị lại tạt vào giúp mẹ con nó, chị đến và đi trong 1 loáng thôi, không lúc nào được lâu, hoặc là U gửi đồ ăn lên cho nó là chị lại mang sang rồi lại phóng đi, có hôm chỉ mở cửa đưa đồ rồi vù đi luôn. Nó thấy chị đến với nó như một cơn gió. Sau này và đến giờ chị là cầu nối giữ U, mọi người với nó khi nó cần. chị có gia đình và 2 con nhưng vẫn tranh thủ giành thời gian cho mẹ con nó. 
. Huỳnh lên sớm nó nhắn tin huỳnh chiều rảnh qua nó, chiều huỳnh qua từ sớm, nó nhờ huỳnh phụ người ta xây để cho nhanh xong. Có huỳnh nên chỉ thời gian ngắn là xong. nó đã có nước, đã có nhà tắm, có nhà vệ sinh, tuy chật nhưng nó sướng. nó kết thúc quãng ngày lầm than nhất. Từ đó đến giờ ngày thì nó lại quần nhau vật vã với con. Đêm chờ con ngủ lại lao vào kiếm tiền, nó tuy không được học hành đến đầu đến cuối nhưng cứ có thể làm kiếm được tiền nó làm. Cuộc sống của nó cứ như vậy, nó k giao lưu gì với người xung quanh, thi thoảng có 1 vài người nó cũng chả biết là ai nhưng già rồi, già lắm cho nó nắm xôi, miếng giò nó rất quí. U nó cứ hở ra là lại xuống xem tình hình 2 mẹ con, 2 u con lại buôn chuyện. bình thường nó ít nói bao nhiêu nhưng ai mà nó tin tưởng thì nó nói tía lia, định bụng chuyện này không nói rồi mà 1 lúc nó lại phun tuốt tuồn tuột. khi nó khó khăn nhất có bác mẹ anh gì cũng chả biết ở tít xa ấy để dành mỗi ngày 1 ít tiền ăn sáng để mua đồ ăn cho nó. 
Đến hôm nay tuy ngay sát nách nó chỉ có 1 mình nhưng mọi nơi xa có thể rất xa đã có nhiều người biết đến nó, động viên chia sẻ với 2 mẹ con nó. Chỉ vài từ động viên, hoặc những lời hỏi thăm, những nhiệt tình chỉ bảo của các mẹ bỉm sữa với nhau nó thấy rất vui (dạo này toàn buôn tưng bừng với mấy mẹ con nhỏ cú bọ về đêm ). Hiện tại thì cuộc sống của nó là vậy.Tất cả những gì nó viết đều là từ nỗi lòng của nó. Tâm nó đã tịnh, nên nó viết lại câu chuyện đến đây.. hì hì

Mẹ què - P15

Nó cứ sống như thế, cuộc sống 2 mẹ con rất bình yên, trời thì càng ngày càng nóng được cái nhà bà Lí mát nên con nó cứ ở đó suốt, trưa trưa nó và chị dậu lại kéo nhau sang nằm, chả có giường chiếu gì cả cứ kềnh hết ra sàn, con nó thì nằm trên cái chiếu mành mành gì đó cho khỏi lạnh. Nó cũng ngại vì sợ con nó ị, tè nhiều ra nhà người khác nhưng mà bà Lí cứ hề hề kệ, cứ thoải mái. Thi thoảng có vài bà xung quanh hàng xóm lại vào nằm trú nắng cùng. Nó thấy buồn cười lắm các bà đang nói chuyện lại lăn ra gáy khò khò xong lại tỉnh lại nói đôi ba câu lại gáy. Nó được quan tâm, mấy bà dặn nó phải ăn gì cho nhiều sữa. rồi làm những gì để tránh khổ về sau. Tuyệt nhiên các bà k hỏi gì về quá khứ của nó. Nó thì vẫn gầy lõ lẹo như vậy nhưng khỏe. Nó và chị dậu hạn chế nói chuyện với bác bán rau vì bác ấy biết chuyện của chị bác ấy tương câu:
-tôi đây trước nạo thai 5. 6 lần rồi. cứ chửa lại bào, chửa lại bào. Bào xong một hai tháng lại chửa, lại bào tiếp, đến nỗi bà bác sĩ đó quen mặt. mấy năm sau thấy k chửa nữa chăc bào hết trứng rồi. hết trứng thì mới ko đẻ được nữa. 
Nó động viên chị cứ kệ, không chấp người già và có suy nghĩ lạc hậu đó. Rồi chị đi mổ, chị yếu lắm, mất máu nhiều. Có hôm đang ở nhà bà lí chị đứng lên thì ngã thụp xuống, mọi người dìu lên giường vào buồng mãi mới được. Thương chị nhiều, nó thấy mình vẫn may mắn ít nhất giờ nó đang có 1 thiên thần bên cạnh, người sẽ đồng hành cũng nó trong những quãng đời tiếp theo. Nó mong chị cũng như nó. Mong chị được đền đáp sau những ngày chờ đợi đằng đẵng chịu bao đau đớn. Nó luôn nói với U rằng mong rằng sẽ không có gia đình nào phải mòn mỏi chờ con như vậy, sẽ không có người mẹ nào phải bỏ con nữa, được làm mẹ là điều thiêng liêng mà giờ nó mới biết. Nhìn con nó thầm tạ ơn tất cả mọi người xung quanh. Giờ nó sống và nuôi con không chỉ đơn thuần là sống và sống để trả ơn. Họ chỉ cần nhìn thấy mẹ con nó bình an, khỏe mạnh là đủ, như thế công ơn của họ bỏ ra không vô ích.
QUYẾT ĐỊNH SAI LẦM VÀ NHỮNG THÁNG NGÀY CƠ CỰC ÂM THẦM CHỊU ĐỰNG
Cuộc sống tưởng chừng bình yên với nó nhưng hôm nay có một cuộc điện thoại mà sau này làm thay đổi cuộc sống của nó. Làm U nó lại khổ cứ từ xa lo lắng mấp mỏng mà không làm gì đc.

Điện thoại reo nó bắt máy, có người xin được thăm 2 mẹ con nó, biết nhóm, nó nói để sau có gì nói chuyện sau. Nó xác nhận thông tin thấy đúng, lần sau nó đồng ý. Chiều đó người đó và 2 người nữa đến chơi thăm nó. Mọi người đề nghị được đưa mẹ con nó về gần khu đó để có gì thì tiện giúp đỡ. Nó vâng dạ. thực ra lúc đó nó không nghĩ sẽ chuyển đi đâu nữa vì ở đó cũng ổn. nó có nói với U, U cũng bảo cần phải suy nghĩ kỹ, thật kỹ. Hôm sau Hiền sang nói vài ngày nữa về quê hẳn vì học xong rồi. Nghe tin nó hụt hẫng vô cùng vì ở đây Hiền giúp nó mọi thứ khi nó cần hoặc khi con nó bị làm sao, hoặc đi tiêm phòng thì Hiền nó xoay cho chứ nó có đi đc đến đâu đâu. Nó bắt đầu lo lắng, và ý định nghe lời chuyển chỗ hiện dần lên. Nó nói chuyện với Chị Dậu chị ấy cũng bảo nó nghĩ cẩn thận, tất cả vì con, ở đây k có sinh viên, Hiền thì về, nhà bà lý mọi người thì lại k biết chữ, không biết đi xe đạp, chẳng biết đi xe máy, có gì cũng chẳng nhờ được nhiều. người ta liên lạc đảm bảo sẽ tạo mọi điều kiện thuận lợi tốt nhất cho mẹ con nó sống, nói nó an tâm khi sang đó, xung quanh có nhiều trẻ con, nhiều sinh viên nên nếu con ốm đau gì thì cũng sẽ có người đưa đi.nó tin lời họ, rất tin họ . Nó lại nói với U. U đợt này lại không có nhà, u đang ở tít vùng cao cơ. Sau khi nghĩ nhiều nó quyết định chuyển chỗ. Nó gửi con, thu xếp đồ đạc, chả có cái gì đựng đâm ra cứ vớ đc cái bao cái túi nào to to nó ấn hêt vào đó. Có con nên đồ đạc nó lỉnh kỉnh, lắt nhắt lắm. mỗi thứ một túi nhỏ nhỏ. Sau khi xong xuôi nó gọi điện nhờ người ta đến đón. Sáng hôm sau tầm 9h thì người đó và 1 người lái xe ba gác sang chất đồ chở đồ lên xe, xong xuôi thì nó sang bà lí đón con chào bà, bà thương cứ bảo nó khi nào con lớn thì về chơi. Bà cho 1 cái mũ đen to để che cho con. 1 khúc giò, 1 đùm thịt để sang thì ăn trong ngày. Về đến nhà vợ chồng chị Dậu vừa đi viện về lại tạm biệt chia tay chia chân. Nó ngồi lên 1 góc xe ba gác chở đồ, mọi người đặt con nó vào đùi cho nó bế, chị Dậu lại cởi chiếc mũ vải màu hồng cho nó đội không nắng quá, nó ngồi ôm con che mặt con cho đỡ nắng, xe bắt đầu đi. Cả nhà bà lý, vợ chồng chị dậu đứng nhìn nó đi khuất. Ngồi sau xe sóc lên sóc xuống nó phải bám tay vào xe để khỏi ngã đâm ra chi ôm con 1 tay, con thì cứ tụt dần xuống, tụt dần xuống, dường như lúc này nó chỉ giữ được mỗi cổ con nó trên đùi thôi.mũ thì chụp kín mặt. nó mong xe nhanh nhanh đến phòng không thì nó k đủ sức để giữ con nó nữa. con nó đi chắc mệt nên k khóc gì cả, khoảng 30 phút sau xe đến phòng của nó.

Xe đỗ, nó nhờ bác lái xe bế con nó, nó tụt xuống vào phòng. Nhìn phòng nó bật khóc, khóc to, khóc vật vã, nó khóc mà không cả nghĩ xem giờ con nó ai đang bế hay ở đâu. Nó sốc, sốc cực độ. Vì phòng không như nó nghĩ. Bé hay chật thì không nói nhưng k có vệ sinh trong phòng, không có nhà tắm, bẩn kinh, đồ đạc tủ lỉnh kỉnh. Cái giường bé bằng nửa giường cũ. Nó thật sự k nghĩ là người ta cho nó ở phòng như vậy, họ đến tận nơi xem chỗ ở cũ, xem điều kiện sinh hoạt bên đó, họ đảm bảo mọi thứ ở đây thuận lợi cho cuộc sống sinh hoạt của nó. Nó chỉ biết khóc, khóc kinh khủng, một lúc có người đưa con cho nó bế, nó lại ôm con khóc, k biết nó phair sống ở đây như thế nào với điều kiện như vậy. nó nói với người ta đã sang xem nó ở chỗ cũ như vậy mà lại đảm bảo để đưa nó về nơi như này. họ nói họ k tính đến việc đi lại vệ sinh của nó. Nó như điên lên, nó định quay về chỗ cũ, gọi cho chị dậu thì k đc, nhăn tin thì tối chị nhắn chiều đã có ng đến đặt tiền chuyển đồ rồi. nó k về được. sai lầm của nó là k sang xem được phòng từ trước. Nó ôm con khóc liền 3 ngày luôn, nó chả thiết ăn. Con nó bú nó, trời thì nóng, k nước tắm, cắm nồi cơm mà chả muốn ăn, đồ đạc bầy bừa khắp nhà chưa biết sắp như thế nào. Nó chán tệ chỉ muốn ôm con chết luôn. Bi đát quá. Sau đó hàng ngày nó phải đi vệ sinh và tắm cách nhà tầm hơn 30m, giặt đồ ở cái vòi cách nhà tầm hơn 10m, mang chậu ra vòi đó xả lưng chậu lôi lôi kéo kéo vào nhà để tắm cho con, để rửa khi con đi ị. Nó thấy cùng quẫn, ấm ức và còn rất nhiều lí do mà nó cố gắng nhẫn để sống ở nơi này những ngày tiếp sau (mong được thông cảm, không thể chia sẻ rõ được ạ). Nó nói với người ta xây giúp nó chỗ nhà tắm và vệ sinh không thì nó k thể nào sống trong tình trạng không có nước giữa mùa hè tháng 6 này được, họ đồng ý. U nó vẫn chưa về nhưng u nhờ mọi người trong nhóm xem ai ở gần nó nhất thì sang xem tình hình mẹ con nó như nào. Giúp cho 2 mẹ con nó. Trưa đó Huỳnh, Hoài sang xem nó. Chiều đến thì mọi người bắt đầu giúp nó sắp xếp đồ đạc gọn lại cho nó, nó xin thay cái giường hiện tại là 1 miếng gỗ liền bằng 1 miếng phản đóng từ nhiều miếng gõ nhỏ lại để con nó có tè thì còn thoát nước chứ giường hiện tại của nó hôm nay nó lật lên nó hết hồn, lúc nhúc toàn dòi là dòi, vì con nó đái k thoát được nước xuống mà trời nóng hè này thì có dòi là đương nhiên. Thời gian này nóng, phòng bé, nóng kinh người, cả cái dãy tường trước của nóng đến tận đêm k nguội. nó đêm vẫn khóc, nó thấy hối hận, con nó dạo này nóng, quấy, không bú, nó khổ ơi là khổ. U nó sốt ruột mà k làm được gì. Nó thấy mất niềm tin vào mấy người này rồi, giờ đi thì không đc ở thì khổ quá. 
Ngày nào cũng như ngày nào nó cứ lẽo đẽo chờ con nó bú no, ngủ là lại lôi chậu quần áo đi giặt, nói là giặt nhưng mà nó chỉ nhúng xuống xà phòng, xả đc 1 lượt nước rồi nhanh nhanh kéo vào nhiều khi vội tới mức đồ con chớ vẫn dính nguyên, quần ị vẫn vàng chóe. Nó đi tắm đúng chỉ dội nc ào ào chả cả dám dùng sữa tắm để phải tráng lâu vì con nó chỉ nằm ngửa 1 mình trong phòng nó lo lắng kinh khủng. làm gì cũng phải căng tai lên nghe xem con nó có khóc không. Chiều tối thì 3 em kia mới sang giúp nó trông con, bế con nó 1 tí rồi lại phải về học hành nữa.
Lúc này bắt đầu cuốc nền góc cuối nhà để xây nhà tắm cho nó. Nó mong lắm, ngày nào cũng mong nhanh nhanh để có nước dùng thoải mái. Nhưng nay người ta cuộc được 1 tí lại nghỉ. Mai người ta lại được 1 tí lại nghỉ. Nó vẫn cứ kìn kìn kéo nửa chậu nước vào nhà dùng cho con. Chưa có chỗ nấu ăn nên chỉ cắm tạm nồi cơm vùi 2 quả trứng ăn cả ngày. Ngày nào cũng thế, nó thèm rau, háo nước. Hồng bưng cho nó 1 nồi canh rau ngót có miếng thịt sang nó ăn mà ngon ơi là ngon. Nhà nó lúc này đất cát bừa bộn, bẩn kinh khủng, nóng nhao người lên. Trưa hôm nay lại lừa con nó bú no, chờ ngủ say nó lại đặt con nó nằm ở giường mang chậu và quần áo đi tắm. tắm xong ra thì cổng ra lại bị khóa nó k ra được, k biết ai khóa cổng lối ra ngoài phòng nó. Nó đi hỏi mấy phòng đó có duy 1 phòng có đứa bé học lớp 3 có chìa khóa, nó bảo ra mở cổng hộ mà con bé nhất định không ra, nó gần như khóc để nài nỉ vì không biết con nó như thế nào, nó đi cũng lâu rồi. mãi thì con bé mở cổng cho nó về. để chậu vào giường nhìn con nó thì Ôi…. Con nó tím tái hết người, sữa chớ hết lên mũi lên mồm con nó. Nó k khóc, không kêu gào, lao vào thốc con nó úp lên đùi nó, nó vỗ vỗ sau lưng, rồi hút mũi, hút mồm, hút là nuốt luôn chứ không nhổ ra. Nó k còn nghĩ đc gì ngoài làm sao cho con nó thở lại và khóc. Nó rất bình tĩnh. Một lúc con nó khặc khặc, khóc ré lên, mặt hồng lại. lúc này nó mới khóc, nó khóc to, khóc nghẹn hết người lại. con nó khóc vì được sống còn nó khóc vì hối hận, khóc vì sợ, khóc vì hoảng. cái cảm giác này có lẽ cả đời nó không bao giờ quên.

Mẹ què - P14

NHỮNG NGÀY ĐẦU 2 MẸ CON BẮT ĐẦU BƯƠN TRẢI.
Cuối cùng thì mọi việc đã giải quyết xong hôm đó mẹ cò và nó sẽ quyết định cùng về. nó gọi cho em hạnh điều dưỡng đợt trông nó ở viện vào giúp nó mang đồ và bế con ra xe, u huyền gửi tiền của mọi người cho hạnh để đưa cho nó lấy tiền ra thuê trọ, mẹ cò sẽ gọi xe taxi đi trước xong tí nữa xe sẽ quay lại đón nó vì đây là xe quen của mái ấm nên đi họ lấy rẻ hơn. Mẹ cò về trọ nguyễn xiển, hạnh đến chuyển đồ xuống tầng bế con cho nó, nó lần sờ xuống, một lúc thì xe quay lại đón nó. Sau khi đồ đạc và hai mẹ con nó yên vị trên xe, xe chuyển bánh. Hiền dặn nó bảo xe đi về chỗ nhà thờ ngọc mạch nhưng anh tài xế không biết, nó lại bảo anh đến cồng làng hữu nghị ở xuân phương. Anh lái xe tưởng nó vào trong chỗ làng hữu nghị này thế là đánh thẳng xe vào đó, nó gọi hỏi hiền thì bảo đi quá rồi, không phải vào trong đó. Quay ra. Nó dẫn đường vào chỗ trọ, đường ngõ nhỏ xíu sâu hun hút. Vào đến nơi thì có thêu và bạn cùng phòng thêu chờ ở đó, đứa xách đồ vào, đứa bé con nó vào, nó đi hết 150k tiền taxi nhưng anh lái xe chỉ lấy 50k tiền xăng thôi, thêu trả tiền cho nó. Nó vào nhà trọ. Nhà trọ nó tuy nhỏ nhỏ chút nhưng có sân khá thoải mái, có 3 phòng nó ở phòng cuối cùng nên có thể kê bếp ở ngoài sân ngay cửa để nấu nướng, ở sân có 1 vòi nước dùng chung để giặt dũ, sân lợp ngói bờ lô. Trong phòng có phòng vệ sinh khép kín. Ngay sát giường nó tiện cho việc nó tha con nó vào nhà tắm để tắm. đồ đạc được chuyển về nhưng lúc này nổi cơm nó hỏng phải mua mới, mua 1 cái tủ vải, móc cho con, mấy đồ lặt vặt nó kê ra giấy rồi đưa cho 3 đứa 500k để đi mua. Gạo hiền mang sang cho. Cả 10 quả trứng mẹ gửi ở quê lên cũng mang cho nó luôn. Một lúc 3 đứa mua đồ về hết 750k, nhưng 3 đứa bảo 250k kia 3 đứa tặng 2 mẹ con chị, nó bảo 3 đứa nấu cơm ăn cùng nó luôn. Rồi thu xếp dựng tủ cất đồ gọn gàng lại. nói chung nó chỉ ngồi ở giường nhìn 3 đứa làm và bố trí cho nó. Dãy trọ nó có 3 phòng, phòng đầu có 1 bác đi bán rau, phòng giữa cho có người ở. Thời gian này hiền nó cứ đi chợ rồi sang nấu ăn cho nó. Nó bảo hiền ăn cơm cùng, hiền ăn cơm nhưng mang cá sang ăn cá, nó ăn thịt rang, chú sinh và cô dinh ở bvss từ châu gọi điện cho nó bảo sẽ ra thăm nó. Hôm sau thì U huyền phi xuống xem tình hình mẹ con nó như thế nào, chú sinh cũng đang trên đường tới. một lúc chú tới, chú và cô dinh mang cho nó 1 bao gạo ngon to, cỡ hơn 30 quả trứng gà quê. Nói chuyện với nó.mọi người lo lắng cho nó lắm vì con nó được 2 tháng, vẫn đang chưa khỏi tai. Đêm đầu tiên nó ngủ ở nhà trọ nó sợ vì tiếng mèo kêu ngheo ngheo như tiếng trẻ con, nó bật điện sáng trưng. Nó ít giao tiếp với bác bán rau vì bác ấy rất khó, bác có cái thau nhôm to cứ 3h sáng 5h sáng, 12h trưa, 15h chiều 7h tối là bác dùng bác rửa rau ở cửa nhà nó thả cái thau cứ choang choang, con nó giật mình khóc. Mấy hôm bác ấy mới qua phòng nó ngó tí, vào bế con nó 1 tí. Xong là từ sau nó chỉ chào qua qua vì bác ấy khó tiếp xúc sao sao ấy. nó lúc này chưa làm việc, hết tháng thì nó đăng kí lắp mạng, ngày nó giặt dũ, tắm táp cho con, nó khá mệt. mỗi lần tha con nó xuống tắm con nó sợ ngã bám nó rất chắc, khi nào nó đặt được con lên giường thì con bé thở dài 1 cái, giờ con bé vẫn hay thở dài. được 3 ngày thì đêm đó nó lịm người không biết gì, tự dưng thấy có tiếng người ầm ầm, có người lay nó, kéo nó dậy mở mắt ra thấy bác bán rau ở phòng xa xả mắng nó:
-mày ngủ gì mà ghê thế, con khóc không biết gì, tự nhiên ở đâu tha nhau về đây để làm khổ người khác. Rồi nói nhiều lắm, nó dậy hoảng, sợ và cuống cuồng tìm con ôm vào lòng cho bú, nó sợ là k biết sao bác vào được phòng vì nó chốt phòng rồi mà. Nó khóc, khóc ròng ròng vì nó mệt quá, nó muốn kiệt sực, muốn buông, muốn gục. tiếp theo khoảng vài ngày sau lại như thế.
Nó bị lôi dậy nhưng lần này cửa nhà nó bị đạp tan hoang, bác bán rau xa xả chửi nó: 
Làm mẹ kiểu gì mà ngủ như chết, con khóc không biết, trước tao nuôi con chỉ hơi ọ ẹ cái là biết rồi, cứ nói lải nhải. nó thất kinh hơn là còn có người đàn ông trẻ trẻ đi cùng bác, chắc bác gọi người đạp cửa gọi nó. Nó kinh sợ từ sau nó k dám nằm ngủ, nó ngồi ngủ. vì sợ ngủ quên. Chỉ thấy con cựa cái nó lại choàng dậy. nó ở được 14 ngày thì bắt đầu có người thuê phòng bên cạnh. Đó là một đôi vợ chồng lấy nhau 10 năm chưa có con, lần này ra thụ tinh nhân tạo, chồng tên hiển, vợ tên dậu quê hải dương.
Anh chồng thì làm thợ mộc, ra ngoài này điều trị chữa để có con anh xin tạm được việc làm ở xưởng gần khu nó ở, nên 2 vợ chồng thuê nhà ở đây, làm được đồng nào thì thêm đồng đó, chị vợ chỉ ở nhà thôi. Thấy chị kể chưa cưới chót có bầu xong 2 người phá, giờ 10 năm rồi chưa có, chạy chữa đủ kiểu, đông tây y, cũng bái. Cũng làm thụ tinh ống nghiệm 1 lần rồi nhưng hỏng, lần này lại đi lần nữa. đầu tiên nó tưởng là do anh khó có con sau này chị ấy nó là do chị, chị bị viêm tắc vòi trứng gì đó, cũng mổ mấy lần rồi. ngày đầu chị đến nó đang giặt đồ chị nhờ nó cho dùng cái thớt. nó bảo chị đồ em chị cứ dùng thoải mái, k ngại nhưng xong chị để lại em đỡ phải đi, em khó đi lại chị ạ,chị ừ ừ, vậy 2 nhà dùng chung nồi niêu dao thớt, chị dùng bếp từ, nó dùng bếp ga. Chồng chị ấy rất chiều và yêu vợ, sáng anh đi làm, trưa về ăn cơm chiều đi, tối về. cứ vài hôm họ lại đi ra viện. Chị vợ yếu lắm. nên tiêm thuốc rồi uống thuốc liên tục, anh đi làm nó và chị ấy nói chuyện với nhau. Chị nói buồn lắm, hối hận lắm. giờ thương anh mà lại không biết làm thế nào. Bao nhiêu tiền của chạy chữa mà chưa được. mỗi lần ra điều trị về chị nói có tiến triển tí là nó lại vui, nó động viên chị, chị hay bế con giúp nó ra ngoài chơi,hóng đường, nó nhiều khi đói toàn xin cơm nguội nhà chị. Con nó ngủ 2 chị em lại nói chuyện, nó động viên, kể chuyện nọ kia cho chị nhưng k kể chuyện của nó, chị cũng kể chuyện nhà chị cho nó nghe. Có chị nó cũng đỡ buồn. đợt này thấy chị uống nhiều thuốc đủ loại, người phờ phạc, xanh lắm, tiêm thuốc về mệt chỉ có nằm, anh chồng lại cơm nước chợ búa rồi đi làm. Hôm đó đi viện về chị kêu chán quá lại phải đi xin kết luận của bác sĩ giám đốc gì đó ở bệnh viện sản để duyệt hồ sơ cho chị, vậy là 2 vợ chồng lại đi từ sáng tơ lơ mơ để xếp hàng xin duyệt hồ sơ. Chiều về chị buồn thiu. Chị phải mổ thông tắc vòi trứng thì mới có thể đưa phôi vào được, no cũng k hiểu lắm chỉ biết chị nói vậy. nó lại động viên chị, nói chị ăn uống thêm vào, sắp đi hết chặng đường rồi. 
Lúc này trời đã vào nắng nóng lắm, phòng nó cũng nóng như hỏa lò, tội nghiệp con nó, mồ hôi mướt mát. Nó cũng lắp mạng và bắt đầu làm việc về đêm. Quạt vù vù không ăn thua con nó hay bú đêm mà nóng nên nó k đóng bỉm gì cho con, nó mua miếng lót bằng nhựa kê mông cho con nó tè khỏi vào chiếu. con đc hơn 3 tháng bụng to mông nặng không lật lẫy gì cả. bác bán rau bán chạy hàng thì còn tươi tươi với chị Dậu và nó tí, không bán được thì 2 chị em sợ k dám nói gì bác quăng thau chậu kinh lắm. có hôm 2h sáng bác dậy dã cua bùm bụp. hôm sóc ốc rào rào, phòng chị gần hơn nên nghe rõ và khó ngủ hơn, chị dậu co 1 bệnh nữa là mất ngủ kinh niên, hầu như k ngủ gì. Chồng lo đủ mọi cách mà k ăn thua. Con nó cũng giật mình dậy, nó xì xục cả đêm. Trời nóng đến ngột thở.nó muốn điên lên. Mở cổng cho thoáng thì có 1 chị mắt cứ trợn lên trời hỏi chuyện nó, nó chào qua rồi giặt đồ, chị ấy vào sân nói chuyện với chị dậu và biết nó có con. Chị ấy còn nói ngọng nữa nên chả hiểu chị nói gì. Một lúc có 1 chị đuổi theo 1 thằng bé cũng bị tật ở chân, quát nó về nhà, thấy chị mắt bị trợn ở đây chị ấy lôi thằng bé kia vào và nói chuyện với nó cùng chị dậu, nó được biết chị mắt trợn tên là tính, chị kia tên hồng là em dâu chị tính, thằng cu kia là con chị hồng bị tật từ bẩm sinh trong bụng mẹ. nói chuyện hỏi han xong chị tính bảo nó rảnh cho con sang nhà chị ấy chơi cho mát, nhà chị mát lắm, rủ cả chị dậu sang nữa nó vâng dạ. vậy là cứ khi nào nó mở cổng chị tính lại lấp ló đi vào, cứ ngó nghiêng muốn vào nhà nhìn con nó. Nó bảo chị vào chơi, chị xin được bế con nó. Nó đồng ý. Chị tính bảo nó cho con sang nhà chị ấy, 2 mẹ con cùng sang cho đỡ nóng, nó ngại. ngay chiều đó một bác béo, lùn vào phòng nó hỏi thăm sau đó bảo mẹ con nó sang nhà bác cho mát, nhà bác mát lắm, mãi nó mới biết bác là mẹ chị tính, bác tên lí, vậy là nó nhờ chị tính bế con nó sang đó, nó lết theo sau, rủ cả chị dậu sang. Sang đến nơi vào nhà mát tỉnh người, nhà bác rộng lắm, k dùng điều hòa mà rất mát. Nhà bác có dãy nhà trọ 3 tầng cho thuê nên cả nhà chả làm gì, chỉ chơi, ăn và cuối tháng thu tiền. chị tính k lấy chồng, k có con nên cực kì quí con nó, cứ hở cái lại chạy sang ngóng ngóng xem nó cho con nó bú chưa để bế tót sang nhà chị cho mát. Nó có người trông con cho nên thoải mái giặt dũ, ăn uống. xong xuôi nó sang bên đó ngủ trưa và chơi ở bên đó đến chiều muộn thì mọi người bế con về cho nó tắm cho con. Đặc biệt sáng nào chị Hồng cũng mang 2 chai to nước lá chè để cho con nó tắm cho khỏi ngứa. chị dậu hnay đi mổ, mổ dịch vụ cho nhanh nên không về. nó nhắn tin hỏi xem tình hình của chị như thế nào, k thấy chị trả lời. Hiền dạo này bạn ôn thi nên ít qua nó, nó có thể lết đi chợ, vì ở đây chợ canh họp các ngày 3,8,13,18,23,28, mà nó đi 1 tí ra nơi. Con nó gửi ở nhà chị tính. Nói chung có người trông con nó đỡ hơn nhiều lắm. tuyệt nhiên mọi người k hỏi chuyện nó, chỉ động viên nó. Bà lí đi chợ mua cho con nó 1 sấp áo cộc tay toàn hình siêu nhân, chị tính mua chon con nó 1 bộ đồ mùa hè đỏ chót. Chị dậu mua cho con nó 2 cái cáo cộc điệu điệu vàng chóe. Hihi. Con nó được mọi người bế ẵm cho. Có gì ăn là bà lí cũng hay cho nó, khi cho rau, khi có thịt, lúc cho hoa quả. Bà tốt tính nhưng bốc đồng.đặc biệt rất hay văng tục, nó nghe thấy rất ngại. đến ngày con nó đi tiêm mũi 5in1. Nó nhắn tin cho hiền nói hiền cho con nó đi hộ nó, hiền lại bận học nên nhờ một chú ở nhà thờ ngọc mạch đi x era để chở còn nó chạy qua bảo bác lí bế con nó. Nó đưa sổ tiêm cho bác lý bác hỏi tên bé là gì, mình nói tên ghi ở số tiêm rồi ạ. Nó đưa cho bác 100k. con dâu bác lý là chị hồng nói bác lý k biết chữ đâu, phải nói tên ra. Nó nói tên con nó bác đưa con nó đi tiêm, tầm gần trưa về. đến chưa con nó sốt, hiền nhắn tin cho thêu sang bế hộ nó, rồi chị dậu lại bế, chị tính bế, con nó gào om củ tỏi, khóc inh khủng, nó dán cao hạ sốt cho con. Con nó k bú tí gì chỉ khóc, mọi người bảo nó nghỉ để tối còn chiến đấu. tối dinh vào ngủ cùng nó để đỡ cho nó. Cả đêm nó chỉ mong con nó ti đc ít nào hay ít đâý, nó mệt kinh khủng. chiều hôm sau con nó bớt sốt hơn. Nó lao vào làm việc lo cho 2 mẹ con nó, u huyền thi thoảng gửi đồ ăn cho nó. Nó dần dần ổn định cuộc sống, con nó vi vu suốt, nó thì làm việc nhà. Thấy đỡ mệt hơn chút chút.
À con nó đã khỏi bị viêm tai rồi, hic, cũng bao nhiêu lần đi phòng khám, mà toàn cứ phải nhờ người này, hỏi người kia đưa đi. Mẹ chả đi được đâu chỉ ở nhà ngồi trên đống lửa, con nó khỏi được mà nó sướng và nhẹ nhõm bớt lo bao nhiêu.

Mẹ Què - P13

NHỮNG NGÀY THÁNG Ở CỮ NUÔI CON.
Xe đỗ trước cổng cô vân ra, 2 bạn bầu ra đón, người che nón chọ mẹ của hà bế con nó vào. Người che nón cho nó. Thêu và bạn thêu lại xốc nách nó đưa nó vào giường, cô vân thanh toán tiền tắc xi của nó. Nó vào nhà và nằm ở giường mà mẹ Hà nằm, mẹ Hà chuyển sang nằm giường bên cạnh. Giờ ở đây là giường 1 như bệnh viện băng sắt, nhưng thấp hơn nhiều, mọi người rải chăn và đệm nó lên giường nằm, đặt con nó nằm bên cạnh. Mọi người nói chuyện với nhau, tối đó nó và mẹ Hà ăn cơm với 1 quả trứng luộc. mẹ của Hà lên không ngừng mắng Hà vì chiều cháu nên giờ nó hư, bà cứ bế nó trên tay thì nó ngủ nhưng lừa lừa nằm xuống thì nó khóc thét lên, Hà có mẹ trông con cho nên ngủ giường bên, nhiều khi mẹ của hà gọi hà dậy pha sữa mà hà không muốn dậy. mẹ nó rất bực, cả đêm k được nằm mà cứ phải bế cháu. Nó và con nó nằm giờ giường. nó kéo rất nhiều chăn lên đùi rồi bế con nó lên cho ti, long ngóng lắm. mọi người bảo nó nên cố gắng cho con ti cả nằm nữa để đỡ phải ngồi dậy. đêm đó nó cũng cố gắng cho con nó tin nằm, khổ, nó ghé cái ti vào trong miệng rồi mà con nó vẫn cứ há không chịu ngậm để ti. Thấy nó cứ xì xục cô vân ngủ ở giường trong lại dậy chạy sang vào nâng con nó gần gần sao cho đúng cỡ tầm ngậm được, con nó kéo ti một mạch, xong cô lại về giường bảo nó cần gì cứ gọi cố sang. Nó vâng dạ nhưng nó lúc nào cũng nghĩ phải tự mình cố gắng không nên ỉ lại vào cô và mọi người.hạnh gửi cho nó cái vắt sữa bằng tay nên nó cứ kéo sữa để bình cho con nó bú, nó cho con nó vừa bú mẹ và bú bình. Mỗi khi bế con là nó phải dựa vào tường nếu không là nó đổ kềnh luôn. Nó thay bỉm thành thạo rồi. con nó vẫn chỉ ăn và ngủ. nó vẫn đau nhưng phải dậy để đi lại nó lấy 1 cái ghế nhựa cao để đẩy ghế đi trước nó lết theo sau. Nó k dám nhờ bầu vân hoặc bầu hợi dìu vì sợ ngã cả 3 rất nguy hiểm. thấy nó đẩy ghế lết từ nhà về sinh vào cô vân nhìn thấy cười tươi nói: giỏi quá, giỏi quá. Nó biết nó là đứa cô lo nhất nhưng nó lại làm cô an tâm nhất, nó rất ít nói nhưng làm gì cũng tính toán trước sau sao cho không phải làm phiền ai. Cứ gần hết bỉm nó lại nhờ cô mua và cả sữa ông thọ nữa, nó sẽ chỉ cho con nó bú mẹ nên nó phải đầu tư tí chút. Tiền mua đồ cô ghi lại và trừ dần vào tiền mà nó gửi cô trước lúc vào. Cô cũng không bao giờ mua đắt cho tụi nó. Cô đi tận đại lí to mua nên rẻ hơn được khá nhiều. mấy ngày này bầu Vân thường giặt đồ cho con nó. Nó vẫn ra dịch sản nhiều, mỗi lần đi tè nó sợ kinh khủng, đau thắt ruột lại hichic. Cô vân đặt người làm ruốc rồi về rang lên cho nó, hết lại mua thịt thăng rang với nghệ, trứng luộc. đầu tiên nó ăn hết 1 bát con đầy cơm nhưng càng ngày nó càng thấy k đủ, nó nói nhỏ bầu Vân, cậu có thể lấy thêm cơm cho tớ mỗi bữa được không, tớ đói lắm vậy là sau lấy 1 nửa tô nhỡ nhỡ, vẫn không đủ, lại lấy tăng thêm nửa tô loại to, lại tăng thêm gần đầy tô to, mới đủ, nó ăn khỏe nhưng vẫn gầy lắm đẻ xong nó gầy dộc người. con nó ti cũng khỏe. mẹ hà được gia đình đưa về nhà chăm. Vậy là chỉ còn 3 người. mấy bữa nữa Cha tổ chức tất niên cho mọi người ở đây sẽ rất vui. Nó chỉ nhờ Vân giặt đồ cho nó và con mấy ngày xong nó tự giặt vì vân bụng cũng to rồi, nặc nè lắm, nó giặt thì vân giúp nó phơi. Thoắt cái cũng đến tất niên, các mẹ ở nhà sinh sang, mọi người trong nhóm bvss vào vậy là đông vui. Nó k ăn đc gì, mọi người ăn lẩu. cha cứ bảo bầu hợi mãi không đẻ đi, đêm 30 mà đẻ cô VÂn mất ăn tết, nó gặp mọi người khá vui. Con nó thì đc mọi ng ẵm tí, nhưng chả ý kiến gì chỉ ngủ và ngủ.sữa nó nhiều mà cứ ướt nhề nhề 2 bên áo. Con ăn không hết. Chả mấy mà tết đến. gần tết nó gọi điện về cho mẹ nó. Nó hỏi tình hình được biết em nó sắp cưới. nó nói nó sinh con rồi. mẹ nó chửi nó te tua. Bảo nó bôi tro do trát chấu lên nhà nó. Cấm nó không được cho bố biết. con nó đẻ ra thì nó tự nuôi, mẹ nó có đi đâu bao giờ đâu mà ra ngoài này được. nó khóc. Nó gào lên nói lại mẹ nó, nó bảo nó tự nuôi con được. nó chỉ báo để mẹ biết mẹ có 1 đứa cháu thôi còn nó 10 năm nay bố mẹ chả biết nó như nào thì nó đâu dám nhờ vả. nó dập máy, khóc hết nước mắt, nó tưởng nó có thể đc về nhà để mọi người chăm nó như bao người nhưng không. đêm 22 tết tầm 2h sáng nó dậy cho con nó bú, nó thấy tiếng bầu Vân và bầu hợi nói chuyện ở ngoài. Nó nghĩ quái khuya này mà 2 người không ngủ ra ngoài làm gì. Một lúc thấy tiếng xe máy cô vân sang. Nó biết bầu hợi vỡ chum rồi.
Giờ ở nhà còn nó và bầu Vân. 5h30 sáng vân đọc kinh nó vừa cho con bú xong thò ra khỏi màn xúc miệng và thu cái chỗ bỉm nó thay cho con nó xuống gầm giường thì rầm rầm rầm, mèo đuổi nhau trên trần nhà, từng tấm trần nhựa rơi lả tả lả tả xuống ngay giường nó nằm, đất cát bùi đầy vào giường nó, may con nó đang nhắm mắt ngủ và nó lại để cho con nằm nghiêng một tí không chớ. Nó hốt hoảng rúc vào giường, nhẹ nhàng bỏ những chỗ có cát ra ngoài, lấy giấy ướt lâu sạch mặt con, nó liên tục gọi vân:
Vân ơi vào giúp tớ với, sập trần rồi, Vân thì ở ngoài cứ nói vào
Tớ đang đọc kinh dở chưa xong.
Nó cáu lắm, bực nhưng chả nói gì chỉ lau mặt con nó sao cho thật sạch cát, nó rọi đèn pin điện thoại vào mặt con kiểm tra từng tí, nhất là vùng mắt (lúc sinh nó đc giữ điện thoại đến giờ) một lúc Vân đọc xong vào nó nhờ vân bế con nó vào phòng trong xong 2 đứa dọn dẹp chỗ đổ nát. Một lúc phòng trong lại bị sập chỗ giường của cô vân gần giường con nó đang nằm. Nó lại chạy vào và nhơ vân chuyển giường cho con. Sáng nó nhắn tin cô vân hỏi tình hình hợi thế nào thì cô bảo sinh rồi con 3.3kg 2 mẹ con khỏe nó bảo nhà sập trần rồi cô ạ. Cô hỏi sập nhhieeuf không nó nói qua tình hình.bầu hợi bị tim mà để khỏe phết sáng đi chiều tối đã thấy về rồi. về cô lại sắp giường cho nó và hợi lúc này nhà có 2 đứa trẻ. Con của hợi gọi là Nấm, con nó gọi là Bông. Hợi chưa có sữa nên nấm bú nó vậy là giờ cả ngày đêm nó vật vã với 2 đứa sơ sinh, cứ con nó ti xong lại cho bé kia ti. Nó gần như không được ngủ. rồi thay bỉm giặt đồ. Nấm nó cứ bị gì đó ở họng, ti một tí là chớ sạch bách, mà đặt nằm chơi cựa cựa cũng chớ. Nên ngày hợi thay đồ cho nấm k biết bao nhiêu lần, vân giặt đồ cho hợi, nó tự giặt, đôi khi tiện nó cũng giặt cho cả hợi nữa. nó càng ngày càng tong teo, quắt queo lại. con nó bú thì ngậm sâu hết cả ti nuốt cứ ực ưc, tham ăn tục uống. nấm thì ăn thanh cảnh lắm, chỉ ngấm tí tí đầu ti bú bú mút mút nhưng như thế lại càng rát ti, nó đánh vật 2 đứa 1 tuần thì hợi có sữa nhưng ti của hợi cứ bị khô và nứt đầu mà nấm ti kiểu đó thì lại càng đau. Vậy là được một tí là nấm lại sang bú nó mới no được, nó cho hợi uống cả sữa ông thọ của nó để có nhiều sữa. nó vẫn ăn nhiều ăn khỏe, 1 tô cơm to vật vã chỉ cần tí ruốc cảm tưởng như 1 cọng ruốc cóng mấy thìa cơm nó oánh ngon lành. Đói mà, 2 đứa nó vật mà lại. hợi chăm lau nấm lắm, 5h sáng rét căm căm cũng vật con ra lau rửa, nó kệ nó sợ con nó lạnh nên chỉ nhờ cô tắm hàng ngày cho con nó thôi. Sát tết cô bận nên chỉ đi chợ rồi về luôn trưa mới sang tắm cho 2 đứa bé. Con nó xuống nước im re còn nắm thì khóc toe toe kinh khủng. nó để ý cách cô tắm cho trẻ, mấy hôm tết cô k sang được nó nhờ hợi tắm cho con nó và nó bảo hợi chỉ nó để nó tắm cho con. Nó nhờ hợi ngồi cạnh nó tắm mà lỡ thế nào thì đỡ luôn con nó. Trước khi tắm nó nhờ vân để chậu sát giường, quần áo mũ bao tay, tất chân để sẵn hết, nó gồng mình, bặm môi đứng dưới đất bế con nó rồi ngồi luôn vào cái ghế con nó sắp ở đó nó tắm cho con nó xong nó lại nhấc con nó lên giường gói nhanh vào khăn xô, nó mặc đồ cho con mặc rất khó vì bé quá, dần dần nó tự tắm cho con nó.
Đêm 30 tết buồn, ảm đạm, mái ấm còn bị mất điện nên trong nhà 3 ngọn nến 3 giường 1 bầu 2 bà đẻ mỗi người theo đuổi những suy nghĩ riễng, nó thì lo lắng không biết nó và con nó ra khỏi đây sẽ đi đâu về đâu.
Hết tết hôm đó u huyền dẫn 1 bạn bầu cùng mẹ bạn ấy vào mái ấm. tên mai ở phú thọ. Sáng nay 2 mẹ con bạn đó đi phá thai nhưng không phá được vì thai to 30 tuần rồi, loanh quanh buổi sáng mà hết 10 triệu mà k làm được gì. Cuối cùng gặp được U, u thuyết phuc đưa vào mái ấm, bụng bạn ấy nén chặt lắm nên con được 1,6kg. bố mẹ bạn đó gửi vào để sinh xong thì lại nhận về nhưng nói sẽ cho con gọi mẹ là chị gọi bà là mẹ. nó chỉ biết vậy, nó không hỏi gì thêm. U lại bế con nó chơi, xem thì thấy con nó bị hăm, nó k biết cái này. thảo nào con cứ hay ọ ẹ nhưng k khóc nhiều. u hỏi con dâu rồi đưa nó tên thuốc bảo cô vân bôi cho nó, nó bôi mà k đỡ. Nấm cũng hăm, nó cho nấm bôi chung luôn.
Mấy hôm sau chiều tối cô vân bảo nó và hợi chuẩn bị thu sếp đồ sang nhà sinh ở vì mai kia có 1 loạt hơn 10 bầu vào hết chỗ ngủ rồi. hai mẹ lại lục đục dọn đồ xếp đồ, nó cho bầu vân bình sữa còn mới nó có 2 cái. Một ít đồ sơ sinh vì bầu vân chưa có gì. Sáng hôm sau đúng ngày con nó đầy 1 tháng thì Vân và mai xách đồ ra xe tắc xi cùng nó, cô vân bế con nó ra, hợi đưa con r axe, trước khi đi thì hợi nói cảm ơn cô mọi chuyện đã giúp. Nó lặng im, chỉ lặng lẽ xếp đồ. Lúc nó và hợi ngồi vào xe bế con xe bắt đầu đi được một đoạn thì lại quên không nhớ mang bịch bỉm của cả 2 đi lại gọi cô vân mang ra cho. Xong cô về nó lấy điện thoại ra nhắn tin cảm ơn cô nhiều lắm, nó sẽ cố gắng nuôi con nó thật tốt nên người đàng hoàng, cô nhắn nó hãy cố gắng lên. Cô thương 2 mẹ con nó. Nó nhắn chị nhung ở nhà sinh tí nó đến ra bế con vào giúp nó. Từ nhà bầu sang nhà sinh tầm 4-5km, hết 50k nó và hợi chia đôi. Đến nơi nói gọi chị nhung ra bế con nó tự vào anh lái tác xi mang đồ vào giúp nó. Nhà sinh có 2 tầng, ở tầng trên nấu tầng dưới, cầu thang cực kì khó đi,nó bò mãi mới lên được. ở đây tính tất cả hôm nay có 5 mẹ con. Mẹ cu tôm con đc 8 tháng, mẹ cu sóc con được hơn 4 tháng, con mẹ cò được gần 2 tháng, con mẹ nấm được nửa tháng, con nó tròn 1 tháng. ở đây bất tiện với nó vì đi cầu thang nó chịu chết, mà tầng 2 thì không có nước đâm ra nó phải nhờ các mẹ ở đây bưng nước lên để tắm cho con nó. Nó thì thôi, nhịn tắm tạm. chỗ tắm cũng xa chỗ nằm, nên nó k tắm được cho con lại phải nhờ mọi ng tắm giúp. ở đây không có giường, sàn gỗ, mỗi mẹ 1 cái chiếu một nằm dàn hàng cùng nhau, nó nằm cạnh mẹ cò, đến mẹ nấm, mẹ sóc, mẹ tôm. ở đây chỉ có mẹ cò và mẹ sóc hay giúp nó, giặt dũ và tắm cho con nó. Mẹ sóc thì tranh thủ đi làm thêm ở gần đó, làm may, để sóc ở nhà mọi người coi gúp. Sóc khá ngoan nhưng đã khóc gì dai lắm phải gọi mẹ về cắm ti mới được không thì chịu chết. mọi người gúp nó giặt đồ nó lại trông con giúp họ khi họ đi ra ngoài. ở đây các mẹ góp tiền tự đi chợ nấu cơm, nói chung tự túc hết. nó cũng không còn nhiều tiền trong người. các mẹ kia thì ai cũng được gia đình hàng tháng gửi tiền cho. Nó cũng lo lắng, định bụng ở hết tháng này rồi ra trọ tìm việc làm. Con nó vẫn hăm lắm, chớt 2 mông, mọi người bảo nó bôi bê pan then cho con nó, ở đó mấy mẹ chung nhau 1 lọ, con họ chỉ quệt tí khỏi mà nó phải mua 1 lo riêng để bôi vì sợ nó dùng nhiều nó ngại nên nó mua riêng cho con nó, cho cả nấm chung nữa vì có lí do đặc biệt nên nó ưu tiên nấm hơn (lí do này xin không tiết lộ, nói chung nó thương nấm và cả mẹ nấm). nó dặn mẹ cò đi chợ mua giúp lá chè xanh về để tắm cho con nó nữa, giờ đang vào mùa mưa ẩm thấp, nhà đông trẻ mà mãi quần áo không khô. Con nó chưa khỏi hăm mà mấy hôm nay bụng con nó cứ chương như cái trống, ko chịu bú. Quấy lắm. sóc cũng quấy lên nhiều nốt cũng sốt quấy kinh khủng. nói chung là đêm 1 trẻ khóc thì cả lũ khóc các mẹ lại lóp ngóp ngồi dậy cho ti. Tối hôm sau con nó k đỡ, sóc cũng vậy cả 2 mẹ nói cho đi khám, vậy là gọi điện nhờ sơ Mùi sang xem, sơ mùi bế con nó, mẹ sóc gọi taxi, nó ở nhà chờ con mà lòng nóng như lửa đốt. trời thì mưa phùn phùng lạnh lắm.mãi con nó chưa về. 9h tối mới thấy về, con nó bị dạ dày gì đó có thuốc cho uống, trời ơi, mùi thuốc kinh khủng lắm, hắc kinh. Vậy là sau khi bú nó và mẹ sóc lại đánh vật cho con uống thuốc. đắng hay sao mà nó đùn ra hết, nó sợ con nó sặc lắm. nó cầu mong con nó khỏi nhanh. Đợt này con nó chán lắm, ăn là chớ, chớ nhiều khủng khiếp, phun vòi rồng luôn, nó sợ phát khóc lên, lên hết mũi miệng, có hôm chớ ác quá nó hoảng, mẹ cò bảo nó pải bình tĩnh không là sặc chết con, chớ là phải nghiêng nó, xong hút mũi cho nó, không được cuống. nó vẫn sợ. vẫn cuống. thời gian này con nó quấy kinh, nó hầu như không ngủ, muốn kiệt sức. mà ăn thì nó, mẹ cò, mẹ nấm góp tiền ăn đồ ăn cho bà mới đẻ, thịt nạc, thịt xay và trứng hấp cơm, có ngày nó ăn tới 6 quả trứng hấp, sáng trứng, trưa trứng, tối trứng. sợ trứng. U huyền vào thăm nó mang cho nó hộp ruốc u làm để nó ăn thêm, hỏi nó còn tiền k, nó bảo còn ít, u lại dúi cho nó mấy chục, u cũng không giàu nhưng tình thương u giàu. U bảo mọi người trong nhóm góp mỗi người một tí được một ít tiền khi nào nó ra khỏi đây u đưa cho nó để nó lo cho con mấy bữa đầu, nó chỉ biết âm thầm cảm ơn. Đang quàng khăn qua cổ cho con nó thấy tai con nó chảy mủ trắng, nó sợ, nó bảo sơ mùi sang xem, sơ bảo nó vệ sinh và dùng nc muối rửa tai cho con nó. Mấy hôm sau cũng k đỡ, càng nhiều, con nó quấy tệ, nó muốn điên lên mất, tối đó nó lại gọi sơ mùi nhờ đưa đi khám. Nhờ mẹ cò bế con nó đi, sơ chở xe máy, nó ở nhà trông cò. Nó nóng ruột lắm, đu nôi cho cò ngủ. mà nó chờ mãi chờ mãi không thấy về. tận tối muộn con nó về, con nó bị viêm tai giữa nặng, do sặc sữa nhiều quá. Hết 230k tiền nhưng trước khi đi nó chỉ dúi cho mẹ cò 200k bị thiếu tiền sơ nói hoàn cảnh nó nên bác sĩ chỉ lấy 200k tiền thuốc, có thuốc uống và thuốc nhỏ tai, nó lại vật vã cho con uống thuốc và nhỏ thuốc. nó muốn gục mất. nó nhắn tin cho Hiền và Hiển kiếm nhà trọ dần cho nó, nó bảo cần nhà khép kín để nó tắm dc cho con nó và giá rẻ thôi. 
, trời ấm nó xin ra ngoài vì nó nóng ruột lắm, đồng thời lúc này nhà sinh lại xảy ra chuyện rất đau đầu(đây là chuyện riêng và tế nhị nên xin không chia sẻ), khiến nó càng mệt mỏi, nó k ăn được, ít sữa hẳn đi. Nhà trọ kiếm đc rồi, hiền kiếm ở gần nó để ra nó chạy đi chạy lại giúp gì đc cho nó thì giúp. Mẹ sóc xin ra trước vì kiếm đc nhà trọ và tìm được người trông sóc cho mẹ đi làm, mẹ nhung cũng có nhà trọ rồi. hiền nói tìm đc rồi, tả qua qua nhà nó biết thế cũng đc. Tai con nó vẫn chưa đỡ, hăm chưa khỏi, nó tốn bao nhiêu tiền thuốc và tiền taxi đưa con đi khám. Nó mệt. mấy mẹ ở đó bảo hay nó nên gửi con vào mái ấm nào đó nhờ họ nuôi đến 1 tuổi thì đón về chứ giờ ra ngoài nó ko tự nuôi được đâu. Nó lưỡng lự, nó nhắn tin cho u huyền nhờ u tìm chỗ nuôi giúp bé hộ nó. U bảo để hôm sau u qua nói chuyện ngay sáng hôm sau Hiển chở u vào, u nghe nó nói thì cho nó số điện thoại của 1 cha phụ trách trại trẻ ở bùi chu nam định, nó gọi và nói nguyện vọng của nó nhưng cha không đồng ý vì nó phải cho con đi hẳn thì cha mới nhận nuôi, nó k chấp nhận, U lại gọi mấy mái ấm khác của các sơ nhưng họ cũng chỉ nhận khi mẹ đồng ý cho hẳn. nó lại không cho con đi nữa. nó nghĩ đó là cái duyên nó và con phải ở cùng nhau, u huyền động viên nó cố gắng rồi sẽ có cách giải quyết. hiền cứ gọi hỏi nó khi nào ra để hiền thu xếp đón, sắp tới hiền bận về quê nhiều, chuyện ở đây chưa xong, nó chưa ra được, thật là mệt mỏi. con quấy, tiền sắp hết, người dã dời, tinh thần bấn loạn

Mẹ què - P12

ĐI ĐẺ VÀ NHỮNG NGÀY Ở VIỆN
Đêm hôm đó tầm 2h giờ sáng. Nó thấy ướt ướt, không ngủ được, mà nó có linh cảm bất an lắm. lọ mọ dậy ra nhầ vệ sinh nhìn thấy có máu. Trời có máu ở đáy quần. nó nghe ngóng không thấy bụng đau. Nó lại vào giường nhưng nó không ngủ mà cất gọn hết đồ đạc sách vở nó gọn vào 1 chỗ, nó định bụng sáng ra bảo cô vân đưa điện thoại để nó hỏi mẹ liên xem như thế nào. Tầm 8h cô vân sang đi chợ nó xin dùng điện thoại. nó nhắn tin cho mẹ Liên:
Chị ơi, em bị ra 1 ít máu ở quần, như thế có phải vào viện ngay không chị.
Tin nhắn đến nhanh: bạn ơi, vào viện gấp luôn nhé, như thế là vỡ ối, sắp đẻ rồi. nó sợ, hoang mang, nhưng vẫn trấn an, chưa đau nên cứ từ từ, đợi cô vân về. cô vân đi chợ về nó vẫn chưa nói, chưa đau nên còn lì. Hichic. Ăn uống xong xuôi nó không đi ngủ được mà cứ mấp mỏng, nó bảo bầu Vân nó muốn đi đẻ. Bầu vân bảo nó gọi cho cô Vân đi, nó gọi cô bảo cô sang cho nó đi đẻ. Cô vân tức tốc sang nó nói nó bị cháy máu ít ít rồi. cô bảo bầu hợi mang túi đồ ra, bầu vân đút cái bô vào trong túi treo lên xe, cô gọi điện cho bác sĩ ngần nói nó sắp vào để đẻ mổ, gọi cho U Huyền vào giúp nó nữa. xong nó đội mũ leo lên xe, cô dặn nó bám thật chắc vào, bình tĩnh. Trên đường đi cô hỏi chuyện nó, động viên nó an tâm, rồi mẹ tròn con vuông. Đến cổng viện thì cô vào gửi xe, nó đứng ở cổng viện, nó cầm theo đối dép tổ ong, cắp ở nách, chân đi tất không, cô xách túi đồ cầm tay dắt nó vào khoa sản. nó lét theo rách hết 2 đầu tất chỗ ngón chân cái. Vào đến nơi nó mắc tè nó đi tè, tất trơn nó tí ngã phải bám vào tường, nên nhà vệ sinh ướt nên tất nó ướt hết luôn. Xong nó ra leo lên bàn để bác sĩ ngần nghe thai cho nó, rồi nó ra ngồi để 1 bạn tiêm cho 1 mũi thuốc gì đó rồi khoanh tròn vết tiêm ghi chữ gì ở tay nó đọc không được, nó thấy bình tĩnh lạ thường. xong hết thủ tục bac ngần và cô vân nó dẫn sang chỗ mỗ, bác ngần kiếm cái xe lăn cho nó ngồi vào rồi 2 người đẩy nó sang. Sang đến nơi bác ngần dẫn nó đi theo 1 cô y tá vừa kéo nó bác ấy vừa nói với cô đó:
-Chị xem giảm được tiền khoản nào thì giảm cho nó nhé, chị cố gắng giúp nó. Nó nghị lực lắm, nhưng cố gắng cho nó dùng thuốc tốt tốt chị nha. Cô kia nói đồng ý, yên tâm đi. Nó được bác ngần dẫn vào phòng thay đồ. Ôi zời ạ, đồ bệnh viện rộng kinh khủng áo nó mặc thì dài đến đầu gối, váy nó mặc thì kéo qua ngực, nó đưa quần áo cho cô vân. Nó lại xách váy túm áo theo bác ngần vào phòng mổ, đến cửa bác sĩ mổ hỏi:
-bệnh nhân đâu vào thôi. Nó dơ cao tay lên hô:
-cháu, cháu ạ, bác sĩ đó tròn mắt nói: ca mổ đẻ mà, nó chỉ bụng:
-vâng, cháu mổ đẻ ạ, bụng đây ạ.bác sĩ đó ngạc nhiên
-bụng bé thế à. Nó Vâng.
Xong nó đi vào phòng, mấy bác sĩ ra ngoài chuẩn bị đồ, nó ngửi thấy mùi sát trùng bỗng rung mình, sắp lên thớt rồi. bỗng một chị y tá nói nó trèo lên bàn nằm đi, bàn mổ cao lắm nó bảo chị:
-chị ơi, chị mang giúp em cái ghế lại đây, em đứng lên ghế rồi huých lên giường em leo k tới, chị bảo để chị bế lên không ngã, nó cứ đòi tự trèo, chị bảo chị bế, cuối cùng chị bế cả 2 mẹ con lên nằm.
Chị ấy bắt đầu chuẩn bị cho nó mổ, cắm 1 chai nước để truyền, cột chân tay nó lại, kẹp 1 cái kẹp vào ngón tay nó nối với 1 cái máy gì đó. Một lúc thì bác sĩ già ở khoa sản vào, 1 bác sĩ trẻ hơn nữa vào mổ cho nó thêm mấy người nữa nó không rõ mặt nó bị che bởi 1 cái khăn không thể nhìn được. bác sĩ trẻ trẻ bảo nó ngồi dậy để bác ấy tiêm thuốc vào cột sống. nó ngồi lên, bác ấy xem và bảo: 
-cột sống cong lượn như này không biết có trọc được không nữa.
Bác sĩ già bảo: - cố gắng trọc cho nó đi em à.
Xong nó nằm xuống, thuốc ngấm nó thấy nóng từ phần trở xuống và mất cảm giác, bác sĩ già bảo nó an tâm, chỉ 15-20 phút sau là được gặp con thôi, bác sĩ trẻ bảo: chú sẽ khâu thẩm mĩ cho cháu thật đẹp nhé. Nó buồn cười, vui vui, hồi hộp. nó nghe tiết rột rột, chà chà, bị thịt rồi.
Trong khi mổ mà các bác sĩ vẫn nói chuyện còn mai mối người nọ người kia, nó nghe thấy buồn cười, chị y tá lúc đầu cứ đứng bên thấy nó nhắm mắt là không ngừng gọi nó dậy, hỏi han nó, nói chuyện với nó đủ thứ. Một lúc nó nghe tiếng con nó khoe oe oe, bác sĩ giả bảo
-con gái nhé, to, khỏe. một lúc thấy 1 giọng nữ nói được 2kg8 rồi con nó được đưa cho cô Vân, các bác sĩ khâu cho nó xong đi ra, để lại nó và chị y tá đang hoàn thành hồ sơ của nó. Nước mắt nó rơi, nó khóc, nước mắt hạnh phúc, nó làm mẹ rồi.
Nó khóc to, chị y tá hoảng hỏi nó có chuyện gì nó bảo:
-em có con rồi, từ giờ em không phải ăn cơm một mình nữa rồi. em vui quá. Chị động viên nó, rồi đẩy nó ra 1 phòng ở đây nó thấy U đã ngồi sẵn chờ nó. U vuốt nước mắt nó bảo nó an tâm, cô vân đang bế con, con khỏe, bình an rồi, yên ổn rồi, U nghe tin con vào viện u gửi cháu sang nhà hàng xóm bắt xe lên đây luôn. Giờ thì tốt rồi. nó vui quá. Lâu sau có 1 bác sĩ nữa đến hỏi nó thấy cảm giác gì ở chân chưa, gõ gõ chân nó thấy có nó được đưa sang phòng nằm ở khoa sản. U cùng 1 chị y tá đẩy nó vào thang máy. Xong đẩy sang khoa sản trên đường sang khoa sản nó thấy trời hôm nay rất đẹp , nắng, trời cao xanh, có mây. một ngày 27.1 thật đẹp. xe đẩy chỉ lên được đến tầng 2 mà phòng nó nằm tầng 3 cơ, từ đây lên tầng 3 phải khiêng cáng. U chạy đi gọi được mấy bạn thực tập khiêng cáng lên tầng, toàn mấy bạn nữ loắt choắt, đi lên 1 đoạn thì có bạn kêu cẩn thận tuột tay, nó thót hết tim lại. cuối cùng nó được đưa vào phòng có 2 giường cô vân và con nó đang ở đó rôi, con nó đang ngủ.nó được nằm giường phía trong góc tường đúng lúc này có chị y tá lúc ở phòng mổ cũng một bác sĩ lạ trẻ tuổi vào phòng nó. Hai người hỏi thăm động viên nó và đưa cho nó 1 phong bì. Nó chỉ thấy bệnh nhân gửi phong bì bác si hôm nay thì nó lại đc bác sĩ đưa cho nó. Họ nói họ chỉ có 1 chút để động viên 2 mẹ con. Mong nó khỏe và nuôi con tốt nó nhớ mang mang hình nhự y tá đó tên là Măng thì phải. nó cảm ơn. Nó lại khóc. Giờ là tầm tối rồi, nó bắt đầu hết thuốc tê bắt đầu đau. Cô vân bảo U huyền đêm đó ở lại cùng cô và nó luôn, mình cô khó xoay sở vì nó yếu.
Lại nói thêm Cô vân là người luôn túc trực nếu mà mẹ bầu nào sinh là cô đưa đi ngay, ngày đêm ở been để chăm sóc, bầu nào sinh thường thì đỡ bầu nào sinh mổ thì thật sự rất vất vả. duy nhất đợt này trường hợp của nó thì các bạn sinh viên thay phiên nhau vào trông.
Những cơn đau kéo đến nhiều hơn, kinh khủng hơn, nó phờ phạc người, mồ hôi ướt ròng ròng, nó đói nhưng chưa được ăn gì, cô vân cho nó uống nước. nó khó uống cô lại đi xin cái vòi ở hộp sữa tươi cắm vào cho nó hút mỗi lúc 1 tí, môi nó khô. Con nó vẫn ngủ. nó đau co hết người, gân chân nó như căng ra khiên nó cảm giác như nứt toác vết mổ, người mỏi dừ. nó bảo u huyền xoay người cho nó nằm nghiêm bên này. được vài phút nó lại đòi u xoay bên kia cứ thế u cứ lúc xoay bên nọ bên kia cho nó, đã thế còn vướng cái dây dẫn nước tiểu nữa. U bảo con cẩn thận không bục vết mổ, nó kệ cứ đòi xoay. Một lúc thì chị Xy vào thăm, hiển vào thăm nó vui quá nhưng mệt nó chả nói được gì, mọi người bế con nó. Đêm đó cô vân chăm con còn u huyền lo xoay nó, lúc nó đòi kê chân, rồi kê đầu, kê lưng mà vẫn đau, vẫn khó chịu. nó cố gắng chịu đựng để u và cô được ngủ một tí, nó gần như k ngủ cả đêm vì đau. Có lúc nó nghe tiếng u rơi bụp xuống đất, u nằm co co ở trên cái ghế băng cuối tường, cô vân nằm giường bên thi thoảng dậy cho con nó ăn sữa bình. Nó thương 2 người này. cảm ơn họ, ai đi đẻ đều có mẹ đẻ và mẹ chồng theo chăm còn nó đi đẻ thì là hai người mẹ xa lạ chỉ mới quen mới biết ít ngày nhưng lo cho nó không nề hà gì. 
Sáng ra u huyền về sớm vì còn phải giải quyết việc nhà nữa. cô vân nói có cô của bạn Chi ở bên mái ấm cho các mẹ sinh vào trông nó buổi sáng để cô về đi chợ cho mấy bạn ở nhà ăn nữa. Cô bạn chi vào trông nó. Hôm nay ở khoa này hình như làm tất niên thì phải, nó thấy mọi người chuẩn bi ăn uống đương nhiên nó chỉ nghe mọi người nói chuyện với nhau thôi. Nó hỏi cô của Chi đói k nó đưa tiền đi mua đồ ăn cô ấy nói không. ở chỗ nó còn cái bắp ngô nó bảo cô ăn đi nó k ăn được. cô ăn ngô. Một lúc sau thấy bác sĩ Ngần bưng vào 1 đĩa xôi, mấy miếng thịt gà, 2 con tôm to để nó cho người nhà nó ăn. Nó bảo cô của Chi ăn đi, nó chỉ ăn cháo và uống sữa thôi. Cô của chi ăn hết. ở đây hàng ngày nó vẫn truyền thuốc, tiêm ven, tiêm bắp thay bông. Nó không duỗi được chân, chân nó loằng ngoằng, co không được, duỗi không xong rất mỏi, nó nghĩ ra cách nằm xoay đầu để chân nó gác lên thành ở đầu giường như thế nó đỡ bị co cơ bất ngờ đỡ đau vết mổ, sáng nay trước khi cô Vân về nó được thay băng và rút cái dây thông tiểu. lúc thay băng chân nó k biết nên để như thế nào, bác ngần bảo cô vân giữ chặt chân nó để bác thay băng, bác ấy bảo cô cùng thay bỉm luôn cho nó. Cô lau sạch chỗ đó cho nó rồi cùng bác Ngần đóng bỉm cho nó. Lúc này nó xúc động và thầm cảm ơn mọi người. Cô của chi ăn xong nó bảo cô cho nó ngồi dậy nó muốn ngồi, cô xốc nó lên xuống mãi nó mới ngồi được,nó đau kinh. Xong nó bảo cô mang con nó qua nó cho con nó ti ti một tí nó chưa có sữa nhưng nó cứ cho con nó mút vì như thế sữa mới nhanh về. nó chả bế được. cô lại bế con nó ghé ghé vào ti cho ngoạm ngoạm mấy miếng, nó đói nhờ cô pha cho cốc sữa ông thọ để uống. chiều thì Quí ở nhóm vào trông nó cô của Chi về. Quí trông con và nói chuyện với nó. Cho con nó uống sữa bột. nó vẫn đau và mệt lắm. Quí trông nó và con nó 1 lúc thì chị Xy, Hiển lại vào thăm nó. Hiển bảo tối nay sẽ sắp người ra trông 2 mẹ con nó vậy là Hiển gọi điện cho bạn tên Thoa hỏi xem tối có qua trông 1 chị mới sinh ở Hà đông được không, bạn đó đồng ý. Hiển lại gọi tiếp cho Hiền và hiền ok. Đợi Hiền và Thoa vào viện thì mọi người về. Hiền thì nó biết, Thoa thì nó chưa biết. nói chung toàn là sinh viên trong nhóm thôi. Nó hướng dẫn 2 bạn cách thay bỉm, pha sữa cho con nó. Đến lúc muộn muộn nó mắc tè mà k đi được ra bỉm nó phải đi bô vậy là Thỏa bảo để thoa bế nó xuống đất rồi nó đi vào bô. Loay hoay một hồi không biết bế như thế nào vì nó khó bế lắm. mãi thì lấy cái ghế đẩu ra để ở gần đó, bế nó xuống ghế ngồi rồi từ từ cho nó đứng dậy nó. Hiền xốc nó lên, thoa tháo bỉm để bô cho nó tè, xong 2 đứa lại thay bỉm cho nó. Hic hic. Con nó chỉ ăn với ngủ. đêm đó 2 bạn kia cũng khó ngủ vì 2 đứa ngủ trên chiếc giường 1 bé tẹo con nó thì nằm ở giữa, đứa nào cũng chân dài đâm ra co quặp. nó thấy thương và biết ơn. Sáng sớm ra có tiếng rao cháo thịt, cháo các loại nó bảo 2 mua cho nó cốc cháo. Một lúc thì lại thấy rao bán nước nóng ngoài hành lang nó cũng bảo 2 đứa đổi nước. nó nhắn tin hỏi cô vân khi nào cô vào. Cô bảo tầm trưa cô vào. Hiền nó gọi cho một bạn tên Thêu đang ở Phùng khoang rảnh thì ra trông 2 mẹ con trong lúc cô Vân chưa tới. đợi thêu tới thì 2 đứa đi. Thêu rất hài hước, nếu ai mà nói chuyện thì chỉ có muốn cười vỡ bụng. Thêu cứ đòi thơm con nó, nó không cho. Hihi. Thêu mua cháo cho nó ăn trưa. Cho hôm nay nó cho con nó bú mẹ không phải bú bình nữa.Trưa cô vân vào đưa thêm cho nó ít tiền mang đồ của con nó về để giặt, vì thêu chiều được nghỉ nên ở với nó, cô đi về còn lo ở nhà. Tầm chiều chiều thì Hiển lại vào nó dẫn theo bao nhiêu bạn trong nhóm tới chơi, khiến cho phòng nó nhộn nhịp hẳn lên. Lúc này sữa nó về nhiều quá nó tức 2 bên ngực đau muốn chết luôn. Nó nhờ 1 em tên Nhị trong nhóm bóp sữa ra bớt cho nó. Nó mất hết cái gọi là xấu hổ, banh hết áo ra để Nhị và 1 bạn nữa bóp cứ ngồi đó nói chuyện với mấy đứa trai có, gái có. Tối đó em Hạnh ở lại trông nó, Hạnh làm điều dưỡng nên chỉ cần `1 mình hạnh là được. hạnh thành thạo thay bỉm tã cho con nó. Cả tối và đêm nó nhờ hạnh bóp sữa cho, nó đau k ăn được gì, căng lắm, muốn chết mất. Hạnh nói mai em lấy cái vắt sữa của chị dâu cho chị dùng vắt tay lâu mà đau lắm. nó cảm ơn. Chập tối đó phòng nó có thêm 1 mẹ sinh mổ, con trai 3.6kg, nhà này có điều kiện nên ông bà nội ngoại họ hàng kéo nhau đến đông kín phòng, mẹ này nhìn to béo lắm. có chồng và em gái mẹ này ở lại trông. Đêm đó chồng thì nằm ở ghế, dì thì trải đệm nằm dưới sàn. Mẹ con nó nằm giường bên, con nó nằm cùng nó ở góc trên. Nó xin cho hạnh nằm ké dì kia ở dưới sàn.nó không ngủ được nhưng vợ chồng nhà kia ngày kinh khủng, vợ ngầy ầm ầm, chồng cũng ngày. Con khóc thì có dì chăm. Con nó no là ngủ. nó ngồi tự bóp sữa.cả đêm k ngủ. sáng hôm sau bác sĩ bảo nó nên tập đi lại. một lúc hạnh về thì Hùng vào tay. Nó bảo hung bế nó xuống đất để nó men giường lết đi. Váy áo vướng víu tụt lên tụt xuống, Hùng sợ nó ngã đỡ nó đi được một đoạn nó lại nghỉ, mệt và đau lắm. xong nó lại đi. Gấu váy dài quá nó phải nhờ Hùng cột gọn lại. 10h hung phải đi học. sẽ có bạn khác vào thay ca. cô vân lại vào mang thêm bỉm và đồ cho mẹ con nó. Nhà kia thì vợ cứ đòi ăn đòi giải quyết liên tục. chồng đầu tiên còn ngại nhưng sau vẫn phải thay lau cho vợ hết. dì kia thì đánh vật với thằng ku, mẹ nó chưa có sữa. nó ăn khỏe lắm mở mắt ra đánh bình 70cc hết luôn. Nó k nói gì với nhà kia cả. nó chỉ hơi hơi tủi tí nhưng nó đang bận chiến đấu với con đau nọ đau kia. Cô vân vào thấy vậy bảo nó cho con nhà kia ti ké. Nó nhiều sữa quá. Nhà kia đồng ý. Vậy là nó cứ cho con nó và bé kia ti. Thằng bé rất ghê gớm, càu nhàu chán k ăn, mãi mới ăn, ăn thì khỏe kinh khủng, con nó bé hơn nhiều ti một tí là thôi, thằng kia tu cạn 1 bên, dễ chịu hết cả người. tối đó hiển lại vào lại đem theo các bạn vào chơi, hiển sợ nó tủi thân và buồn nên đưa thêm bạn vào và nói sẽ có mọi người thay phiên nhau trông 2 mẹ con nó. Nó an tâm. Hùng rảnh là vào giúp nó tập đi, nó chỉ men men ở giường thôi, nó mong nhanh được về nhà, ở viện k ngủ đc ngày nào, nó thức trắng, lại cứ tiêm truyền mệt lắm. tiêm truyền toàn thực tập thôi, nó thấy các bạn run run nó nói chuyện, hỏi han cho các bạn thoải mái, có bạn lấy sai ven tím hết tay nó kệ. nhưng mẹ kia bị đau quát bạn thực tập ầm ầm làm bạn ấy hoảng lấy mãi mới được ven. Các bạn chơi, thăm, trông nó nhiều nó nhớ không hết mặt. đêm cuối cùng thì có Dinh và 1 bạn của Dinh (dinh này khác dinh trước nhé) vào trông nó. Nó buồn tè, mà lại có anh chồng nhà kia, hic nó kệ bảo dinh cho nó đi tè, lần này nó ngồi trên giường rồi 1 bạn xốc nó, để đưa bô vào nó tè, cả ngày đi đc 1 lần. xong thay đồ. Nói thật lúc đó nó không xấu hổ nữa rồi. vợ anh kia được chiều nên đòi hỏi nhiều lắm. kêu đau, đòi ăn vì đói, anh chồng thì bơ phờ.họ hàng thì kéo đến đông nghịt bế ẵm thằng bé. Con nó thì cực ngoan. Ăn ngủ, k có khóc gì luôn nên mấy bạn sinh viên trông cũng nhàn, nó vẫn bị co gân các bạn lại cứ phải xoa bóp chân cho nó nữa. 
À còn khoản tắm cho con nó. Cứ mỗi buổi sáng khi có người giục đưa con đi tắm là nó lại nhờ các bạn sinh viên bạn bế con bạn mang đồ đi. Bác ngần quen mặt con nó nên tắm cho con nó kĩ lắm. k phải kẹp tiền vào đó như những nhà kia. Ngày thứ 5 hôm nay sau khi tiêm xong thuốc nó sẽ được về. 5h sáng sớm trời hôm nay lại còn mưa rét, Nhị đã bắt xe từ giáp bát với bạn cùng phòng lên thay cho Dinh và bạn về nghỉ. Nó cảm động lắm, sáng chút nó đưa tiền cho nhị bảo đi mua cháo cho nó và đồ ăn sáng cho nhị không thì đói. Nó nhắn cô Vân lúc nào vào, cô bảo hôm nay nó ra viên cô sẽ bảo anh Long lái tắc xi cùng mẹ đẻ của mẹ Hà đón nó, cô ốm. đi xe cô say lắm. nó cứ an tâm không lo gì, cô thu xếp hết rồi. Dinh về bảo khi nào nó về thì gọi điện để dinh vào giúp đỡ. Thêu và bạn ở phòng thêu cũng nhắn sẽ qua giúp nó dọn đồ. Tầm chiều nó được tiêm hết thuốc, Thêu vào trước nó nhờ thêu và bạn thêu gom hết đồ lại cho vào túi. Một lúc thấy mẹ của Hà đến, Dinh cũng đến nó bảo thêu theo mẹ Hà bế bé r axe ngồi, nó k tin tưởng mẹ của Hà lắm vì tính bác ấy nhỉ nhảnh sao sao ấy. nó nhờ bạn thêu xách đồ ra xe, còn dinh và bạn dinh xách nách nó, nó cúi gập người lết đi,nó cắm mặt xuống đất, 2 bạn xốc nó lết từ tầng 3 xuống xe nó mệt bã người, nó vào xe ngồi nhắn cho cô vân đang về rồi, cô chuẩn bị đón nó. Dinh thì về nên không theo nó được. Thêu nói sẽ đi theo để đưa nó vào tận mái ấm luôn. Xe xuất phát đi ngoài đường trời rét, mưa phùn gió lạnh. Nó bắt đầu học làm mẹ.

Mẹ què - P11

Trong mái ấm lúc này tính cả nó là có 3 mẹ bầu và một mẹ đã sinh con được tầm 1 tháng. Vào đây thì không được sử dụng điện thoại, không internet, điện thoại gửi cô Vân giữ, Tiền nếu có gửi cô giữ tránh mất mát của nhau. Chỉ xem ti vi. Sinh hoạt là 
Sáng 5h30 đọc kinh, xong ăn sáng, xong các mẹ bầu ra vườn rau chăm rau lấy rau ăn hàng ngày. (Từ khi vào đến khi ra nó chưa ra đó 1 lần nào, nhưng mẹ nào cũng thích ra đó lắm.)xong về nấu cơm ăn trưa, xong là phải ngủ trưa, 2h30 dậy đọc kinh, xong làm gì thì làm, tắm giặt chiều nấu ăn tối, xong đi nhà thờ ( nó cũng chưa bao giờ đi được). xong về là đi ngủ. hết ngày, vì Hiển cũng nói sơ sơ hoàn cảnh của nó cho mọi người nghe trước nên chuyện của nó mọi người không hỏi han gì, tránh tổn thương cho nó. Cô Vân quản lý ở đây, cô đi chợ cho mọi người hàng ngày, nếu ai cần mua thêm gì thì cô mua cho, mỗi tháng mọi người đóng 1 ít tiền ăn phụ giúp Cha, nó thì được Cha và U nói cô Vân không phải đóng vì để nó lấy tiền còn lo cho con nó nữa, nói là đóng nhưng nếu mẹ nào khó khăn là Cha cũng cho luôn không đóng. Cũng nói thêm tiền sinh hoạt hàng ngày trong này hầu như là của các thành viên trong nhóm BVSS các bạn đó rảnh là đi bán bóng bay, đi lượm vỏ chai… bán rồi gửi vào quĩ đưa vào cho các bà bầu. có bạn nick Tăm hầu như cứ xin được tiền là lại gửi vào cho nhà bầu chi tiêu. Rồi đi xin đồ sơ sinh, quần áo, bỉm sữa đồ bầu để đó nếu mà có mẹ bầu nào vào mà chưa có đồ hoặc sinh gấp thì còn có đồ đi sinh.
Ấn tượng đầu tiên ở đó là sáng hôm sau ngủ dậy cô Vân hỏi:
-Đêm qua cháu có ngủ được chút nào ko. Cô ngủ ở đó, thấy nó cứ xì xục suốt đêm, vì nó mắc tè suốt, lúc lúc lại dạy đi vệ sinh, phần lạ nhà, phần bé của mẹ mới sinh hay khóc. Rồi lại hỏi nó có ăn được nhiều không, bảo nó ăn nhiều vào, ngủ nhiều. Cô dặn 2 bạn bầu còn lại kệ nó, nó như thế thì không phải phân công làm việc gì hết. nó thấy có chút gì đó ấm áp, cô Vân cũng động viên mỗi đứa nhiều lắm. để cho tinh thần được ổn định. Dần dần nó ở quen nó hay tâm sự với bầu Vân dự sinh tầm tháng 4,5 ở Hòa bình, còn bầu Hợi nó ít nói hơn vì bầu đó trẻ con, ít tuổi.
Ngày nó cứ ở đó, thi thoảng U lại vào thăm, Cha rảnh lại đi xe xuống thăm khám cho nó. Con nó xoay đầu ổn định rồi. bầu hợi bị bệnh tim nên Cha cũng lo lắng không biết sinh nở thế nào, còn nó thì tập xác định là mổ rồi. nó có cái Dcom, thi thoảng nó xin cô Vân cho vào mạng tí để xem mẹ Liên khi nào ra. Xem mẹ phương thế nào. Mẹ Liên nhắn nó là sắp ra rồi, 20 này ra, nó cho mẹ liên số điện thoại cô Vân để cô chỉ đường, còn nó không được dùng đt, mẹ phương nói cho mẹ ấy số tài khoản để Mẹ của mẹ phương gửi cho 1 triệu để thêm tiền nó đi đẻ, mẹ của chị ấy nghe chị ấy kể mà thương nó quá. Và chị ấy cũng gửi ít đồ sơ sinh cho nó nhưng gói đồ đó sau này thất lạc nó k nhận được híc híc. Nó cũng dặn cô Vân là có Mẹ Liên sẽ ra gọi cho cô, cô giúp nó chỉ đường vào đây. Nó lại hổi hộp vui sướng. nó ăn uống ngủ nghỉ điều độ, nên béo lên chút nữa hihi. Nhưng không ăn thua gì so với 2 mẹ kia. Chiều đó có Cô Dinh và Chú sinh ở BVSS từ châu vào chơi gửi mọi người đưa cô Vân ít tiền mà 1 người góp để giúp nhà bầu. thấy nó ì ạch đi tè ra cô chú nói nó cho số điện thoại và dặn nó khi nào mà rời khỏi mái ấm thì cho cô chú biết.
Hôm đó cô Vân đi chợ về nói mẹ liên điện cho cô và nói đang trên đường đến nơi, nó ngóng quá. Cuối cùng thì mẹ Liên cũng tới, 2 vợ chồng chở nhau đi, mẹ Liên và chồng thật là đẹp đôi. Mẹ ấy mang thêm cho nó ít quần áo đa số tầm 3 tháng mói mặc, cho nó 2 hộp bánh lúa mạch cho nó ăn vặt, 1 bịch bỉm tầm 3 tháng mới dùng. Nói chuyện với nó và cô Vân, thấy nó như thế rồi mẹ ấy an tâm hơn, nó hạnh phúc quá. Một người cách nhau hàng nghìn cây, không thân quen, chưa từng nói chuyện 1 cuộc điện thoại mà lại đối với nó như vậy. nó cười suốt, mẹ liên và chồng phải về vì chồng mắc đi công tác luôn. Nó nhìn theo bóng 2 người đi. ở đây bầu Vân thì chưa nói cho gia đình biết chuyện nhưng bạn ấy sẽ nói. Bầu Hơi thì gia đình biết rồi nên gửi vào đây chờ sinh. Còn mẹ có con rồi tên Hà. Mẹ này trẻ tuổi, k cho con bú mẹ , cho ăn ngoài đâm ra nhiều lúc thấy vất vả lắm. do chiều con, suốt ngày bế con nên không đặt được cho con nằm 1 tí nào. Ăn bế, ngủ cũng bế cả đêm, đi vệ sinh phải nhờ người bế. nó nhìn thấy mà bắt đầu sợ dần đều, nó không dám bế vì nó k biết bế như nào. Nó nghĩ: chết cha, thế này sinh con ra k bế được thì làm như nào. Bầu vân giúp nó rất nhiều, đún nước cho nó tắm, giặt đồ cho nó. 2 đứa hay nói chuyện và cho nhau biết con nó như thế nào
Hôm nay cô Vân sẽ ra bệnh viện để lấy giấy chứng sinh cho con mẹ Hà tiện thể đưa nó đi làm thủ thục đăng kí sinh và siêu âm lại. Cô đi mang theo ít rau sạch, túi táo loại chua và ngọt nữa cô mang cả chứng minh của nó đi. Cô cầm chứng minh của mọi người luôn. Đến công bệnh viện Hà đông thì bảo vệ không cho mang xe vào, bắt mang ra chỗ gửi xe, cô xin cho vào 1 tí thôi vì chân nó yếu khó đi, nó bảo cô cho nó xuống tự đi cũng được cô bảo nó cứ ở đấy, rồi bảo vệ cũng cho cô chở nó vào đến khoa sản. nó được cô đưa vào đó chờ làm thủ tục. trong khoa sản cô quen 1 cô chuyên đỡ đẻ tên là Ngần, nó hay gọi là bác sĩ ngần. nó ngồi ở ghế chờ làm hồ sơ, bên cạnh có 1 chị bầu cũng làm đăng kí sinh chị ấy khai trước, nghe thấy chị ấy có 3 con gái rồi, đang cố thằng cu nữa, may mà lần này là thằng cu. Đến lượt nó đọc tên và khai những thông tin cần thiết. đen thật đấy đến lượt nó thì máy tính đơ, nhập mãi không được hệ thống. nó cứ khai đi khai lại bs ngần nhập mãi mới được, rồi nó được đưa cho 1 cái lọ bi xi lin bảo nó đi tè vào đó lấy nước tiểu. đúng lúc nó đang mắc tè, nó hỏi lối ra nhà về sinh để giải quyết. xong vào là lấy máu, ôi trời ạ, nó nhìn thấy kim tiêm sợ hết hồn, bạn đó chắc thực tập chọc mãi không lấy được ven nó. Nó đau kinh, đến khi lấy xong máu nó hoa hết cả mặt mày luôn trong khi nó vừa lượn vào ngồi ở ghế thì có vị bác sĩ già hình như là trưởng khoa sản thì phải nhìn thấy nó bảo: đồng chí này phải mổ rồi, nó bảo Vâng cháu phải mổ ạ. Xong ông ấy nói luôn: 
-Cháu làm thế là đúng, yếu đuối như vậy phải có một đứa con, có con thì sau này được nhờ tí, 2 mẹ con sống vui. Anh em không được như mẹ con đâu. Nó cảm ơn. Một lúc có 1 bác sĩ mang mấy quả táo vào đang ăn nói:
-Có táo ngon lắm, mọi người ăn chưa, táo của ai đó. Bác sĩ Ngần nói: 
-Táo của bạn kia nhá. Mình mắc mấy cái này nên chưa được quả nào. Nó thấy mọi người ai cũng động viên nó 1 vài câu, nó bớt sợ bệnh viện.
. Xong xuôi cô vân bảo nó đi siêu âm. Cô dẫn nó đến chỗ siêu âm, nó choáng lắm rồi, vẫn cố lết theo, cô dắt nó đi. Nó rất mệ, vào phòng siêu âm nó leo lên bác sĩ siêu âm cho nó. Con nó được 2.6kg. nước ối hơi đục. cô vân bảo nhìn bụng thế này đc 2.6kg là khá rồi, cố ăn đến khi đẻ con sẽ lên cân nhanh, nó thầm nhủ phải ăn nhiều để đc 3kg rồi đi đẻ. Về nhà thì cô dặn nó và bầu hợi(bầu này dự sinh 13.2 nó 15.2) sắp hết đồ sinh của mẹ và của con vào 1 cái túi để sẵn để đi là xách đi khỏi quên, nó thì k biết sắp những gì cần thiết nó nhờ bầu hởi sắp cho hết. nó còn thiếu 2 cái áo len sơ sinh và bỉm bà bầu (bỉm này cô Vân nói vẫn còn nên k phải mua) mua mấy cái quần lót giấy nữa (cái này là mẹ nhung ở đó mách nó. Mẹ nhung đi đẻ đúng hôm nó vào nên nó chưa gặp mẹ nhung ở đó được mấy ngày vì con không chịu ti, mà bị tịt đầu ti nên chuyển xuống mái ấm khác dành cho các bà mẹ sau sinh để cho con của các mẹ kia thi cho đầu ti dài da cho con ti được nó biết thế) thiếu gì ghi ra giấy gửi cô vân mua. Hầu như mẹ liên sắm cho nó đủ, U huyền cũng gửi thêm cho nó đồ nên nó cũng không thiếu gì. Sẵn sàng chờ vỡ chum.

Mẹ què - P10

VÀO MÁI ẤM
Càng những thàng cuối thì bụng lại bự thêm nói là bự nhưng chỉ so với nó thôi chứ vẫn bé lắm. dạo này trời rét đậm rét hại. lạnh cắt da cắt thịt. khiến nó đã mệt lại đau, đau cả chân cẳng, chuột rút cứng hết người ngợm. nó vẫn uống caxi và sắt đều mà chả ăn thua. Đúng thời điểm này thì phòng cạnh nó cũng có đôi vợ chồng trẻ mới cưới quê vợ ở Thanh hóa, chồng nghệ an nhưng có bầu to rồi. thấy bảo dự sinh cuối năm. Nó càng nhìn thì lại càng tủi hơn, người vợ thì chỉ ở nhà chờ chồng đi làm ở gần đó về ăn cơm, mỗi lần về chồng lại mua cho hoa quả đồ ăn bánh kẹo. nhưng nó tủi hơn nữa là người chồng thường hay nựng bụng vợ nói chuyện với đứa con, con trai nên lại càng quí. Vì 2 phòng sát nhau nên nó nghe rõ. Nó lại xoa bụng nó nước mắt lã chã, không dám khóc to. Nó thì thầm nó sẽ bù đắp tình thương cho con ngàn vạn lần. mong cho con nó khỏe mạnh, và bình an. Trời rét lắm nên nó ngại ra rửa ráy tắm giặt kinh khủng. tối đó đã rét lại còn mưa phùn. Nó đang đi ra ngoài để rửa đồ vừa bước ra khỏi cửa hẫng chân vậy là phịch một cả cả cái bàn tọa hạ xuống dưới sân. Nó nhói mông, điếng người. phải một lúc nó mới có thể bò quay lại vào nhà, đóng cửa bò lên giường nằm nghe ngóng tình hình. Hông thì vẫn đau ê ẩm. nói chung là nó rất khó chịu. nó nằm nhắn tin cho mẹ Liên và U. mọi người đều bảo nó phải đi lại cẩn thận không trơn ngã. Làm được thì làm không thì bỏ đấy, chị Xy thì nhắn tin giục nó vào mái ấm liên tục, vì cứ ở một mình bây giờ không ổn, chị ấy lo lắng không làm được việc. nó vâng dạ để đấy. đêm đó nó đau bụng. đau như sống đi chết lại, cảm giác như con nó đang lồng lộn trong bụng, như đang muốn tìm đường ra ấy. nó sợ, đau, người nó đầm đìa mồ hôi, nó muốn xoa dầu gió vào bụng mà sợ lại ảnh hưởng tới con nhưng mà không xoa thì nó đau lắm. thôi nó xoa vậy. xong gần như nó lịm đi không biết tí gì luôn. Tầm 10h sáng hôm sau nó dậy thấy không còn đau. Nhưng không thấy con nó động đậy như mọi ngày. Mọi ngày nó dậy muộn tí bụng đói là con nó đã đạp rồi thúc, nó ăn no uống đủ thì con nó mới chịu yên, hôm nay nó ko thấy con nó có tí động tĩnh gì, nó vỗ vỗ bụng như gọi con nó mà không thấy chút cựa quậy nào. Nó lo quá, hoảng quá, nó gọi con nó, bảo con nó hãy đạp mạnh vào, nó vội đi uống sữa, ăn no để cho con nó không bị đói. Nó lại vào nhắn tin cho mẹ liên nói tình hình, mẹ liên cũng lo lắng nói nó bình tĩnh xem từ giờ đến chiều như thế nào nếu không động đậy thì nó phải đi khám. Nó nằm im trên giường nhẹ nhàng xoa bụng nước mắt chảy, miệng không ngừng cầu mong con nó hãy dậy chơi với nó.
Tầm trưa 12h hơn nó lại ăn tiếp, uống sữa tiếp, mặc dù không muốn nuốt nhưng nó cố ăn và uống, mà nước mắt chảy, nó sợ kinh khủng. xong nó lại nằm, nó mở nhạc không lời lên như mọi ngày cho con nó nghe. Nó chờ đợi và chờ đợi rồi chuẩn bị ngủ quên thì thúc 1 cái giật nổ đom đóm mắt, nó chửi yêu con nó: ui cha tiên sư con tó con, làm gì mà giờ mới dậy chơi với mẹ. nó lại vỗ vỗ, con nó lại đạp đạp, thúc thúc. Nó òa khóc, nó vui quá, con nó dậy rồi, nó lại nói với mẹ liên, mẹ ấy mừng lắm, mẹ ấy bảo lo từ lúc sáng ở xa ko biết tình hình thé nào. Giờ thì đỡ hơn rồi. mẹ Liên bảo nó nên đi siêu âm và khám thai để biết chắc chắn hơn. Nó đồng ý và sẽ nhờ Dinh hoặc hiền đưa đi. Hiền thì đang thi, Dinh thì nói để xin nghỉ được thì sẽ chở đi. Vậy là sáng hôm đó là thứ 7 Dinh nó xin nghỉ nó phi xe sang bảo mình chuẩn bị nó đưa đi siêu âm. Đến phòng khám tư ở chỗ trường cao đẳng múa. Nó vào đó thì đã thấy bao nhiêu người ngồi xếp hàng rồi. Dinh bảo mình đến muộn hơn chắc đến trưa mới đến lượt mất. nhưng khi vừa vào bàn ghi tên vào phiếu, và sổ khám bệnh và đóng 250k Dinh trả cho nó lấy số thứ tự xong thì chị ghi tên đó bảo Dinh dẫn nó vào siêu âm trước luôn. Nó vào leo lên cái giường ông bác sĩ bôi cái lên bụng nó và di di cái cục rồi gõ gõ. Nó nghe tim con nó đập thịch thịch. Lần đầu được đi siêu âm và nghe tim con nó, nó siêu âm đen trắng. bác sĩ chỉ con nó đây, nặng có 2,4kg được 34 tuần rồi, thai suy dinh dưỡng nặng dự sinh 15.2, nó nghe buồn quá. Dinh nó hỏi thêm bác sĩ là con gái hay trai bác sĩ bảo chưa biết à, nó bảo lần đầu đi nên chưa biết, bác sĩ lại di di nói con gái nhé. Nó vui vui. Vừa hay bác sĩ kia nói giới tính của con thì có 1 bác sĩ ngồi ở góc ngoài nói :
-gái hay trai hỏi làm gì, con nào chả là con. 
Một lúc thì có 1 chị vào đo huyết áp gì đó cho nó. Rồi dẫn ra chỗ bác sĩ ở góc đó để khám, nó là khám nhưng bác sĩ đó chỉ hỏi và ghi vào sổ khám bênh thôi, đầu tiên bác sĩ đó tưởng nó có vấn đề về thần kinh nên hỏi Dinh nhưng nó cứ chen ngang trả lời, còn hỏi nó có nhận thức bình thường không, có đi học hành gì không, rồi có con ngoài ý muốn à, có ý định giữ con không, lúc này nó chỉ muốn đấm vỡ mặt tên bác sĩ này. Dinh hỏi giờ tiêm uốn ván thì tiêm ở đâu. Bác sĩ đó bảo tiêm ở nguyễn chí thay hay ở Trần bình cũng có. Rời khỏi phòng khám Dinh đưa nó đi tiêm uốn ván, nó sợ tiêm không chịu, Dinh lại gọi cho U, U nói chuyện với nó bảo nó vì con hãy đi tiêm cho an toàn, nó lại leo lên xe, 2 đứa đi vào trần bình tiêm, vừa đi vừa hỏi may quá hôm nay thứ 7 chỉ làm việc buổi sáng, chiều nghỉ vậy là vẫn kịp nó vào Dinh làm thủ tục và dẫn nó đi tiêm, nó tưởng tiêm kinh khủng lắm chưa kịp chuẩn bị chịu đau thì nhíu cái xong rùi. ồ tiêm k khủng khiếp lắm, nó nghĩ vậy, ra thanh toán hết 80k Dinh trả cho nó. Xong dinh đưa nó về để chiều còn trả xe rồi đi làm. Đi về qua chợ Dinh mua cho nó ít thịt và rau. Hết 20k Dinh trả cho nó. Về nhà nó bảo dinh ở lại ăn cơm cùng nhưng dinh phải đi trả xe và đi làm luôn không muộn, đến chỗ làm Dinh sẽ ăn tạm bún. Nó định gửi tiền nhưng Dinh không lấy. 
U nhắn nó bảo Dinh đưa lên gặp Cha ở nhà thờ Thái Hà để nói chuyện và làm thủ tục vào mái ấm. vậy là mấy hôm sau Dinh lại mượn xe lai nó lên gặp Cha. Thực ra việc của nó Cha và mọi người trong nhóm nắm rất rõ. Nó lên gặp Cha nói chuyện, nó nói sơ sơ về gia đình, Cha bảo nó cho số điện thoại của nhà để khi cần thì liên lạc, nó dứt khoát không cho. Cha nói k cung cấp thông tin liên lạc với người thân thì ko thể làm thủ tục vào mái ấm được vì nếu có việc gì rủi ro thì còn biết để liên lạc, nó cứng đầu không cho. Cha cho nó suy nghĩ sang tuần sau nếu đáp ứng các yêu cầu thì quay lại gặp Cha. Nó về, tối nó nhắn cho chị Xy nó không vào mái ấm nữa nó không có người thân nên ko vào, nó tự đi đẻ, nếu được thì chỉ cần chị đưa nó đi đẻ là được. Nó giờ là cùn rồi. chị Xy hốt hoảng nhắn tin liên hồi nói nó bình tĩnh, rồi sẽ giải quyết được, nó nên ngủ đi, cha chỉ lo xa thôi. Nó dạ vâng. Cha hẹn sang tuần nhưng chiều 2 hôm sau cha gọi điện cho nó trước bảo nó phô tô chứng minh thư và mang theo giấy siêu âm, chuẩn bị đồ để vào Mái ấm, chỉ mang ít đồ mẹ và con thôi. Sáng hôm tới Dinh lại đưa nó ra nhà thờ một chuyển để làm thủ tục, viết giấy tờ. xong cha bảo nó đứa ra xem nó như thế nào, Cha bảo nó vào mái ấm gấp, sắp đẻ tới nơi rồi, nó thì bảo hết tháng thì mới vào. Nó nằm lên giường để Dinh đo huyết áp. Cha bảo nó về chuẩn bị ít đồ rồi vào mái ấm càng sớm càng tốt. nó về xin nghỉ việc. xin cắt mạng không dùng nữa. tối hôm đó Dinh nhờ 2 người bạn của dinh đến đóng gói đồ đạc của nó lại. Một lúc Hiền cũng đến, hiền nó nhờ thầy Sơn ở nhà thờ Ngọc mạch tìm được chõ cho nó gửi đồ đến khi nào ra khỏi mái ấm, tìm phòng trọ thì lấy đồ. Dinh nó nhờ được thầy Tâm ở Nhà thờ đươc diễn cho nó gửi con xe cha ly cúc cu ba bánh của nó ở đó( con này nó mua lại của một chị cùng cảnh ở Thái Thịnh nhưng vì không đề được phải dùng tay kéo để nổ nên nó ít đi, hiện giờ vẫn đang để ở nhà thờ đức diễn, nó chưa lấy được. khi nào ổn nó lấy về chế thêm bộ đề để đỡ phải kéo tay cho nổ mệt kinh khủng hihi.) mọi thứ thu xếp xong thì nó nhắn tin cho Hiển hôm sau đón nó vào mái ấm. nó chỉ mang mấy bộ quần áo của nó còn đâu đồ của con nó tha vào hết. hôm sau hiển sáng không qua được, hẹn 3h giờ chiều. nó mặc thêm áo, đeo ba lo đi chợ lần cuối, nó đi mua 2 cái bắp ngô, 1 túi kẹo lạc nó thích đồăn liên quan đến lạc, 1 nải chuối, củ đậu. về nhà nó mở máy tính vừa ăn đồ ăn vừa xem phim, ngủ dậy hơn 3h hiển chưa tới, hiển nhắn tin 5h mới qua được, đang đi làm chưa về được nó bảo trong hôm nay phải đưa nó đi không là nó k có gì ăn ngủ đâu. Một lúc nó gặp ông chủ nhà thanh toán tiền điện hết 50k. tầm 5h hiển qua chỉ chờ được nó và 1 túi quần áo đi trước, còn cái thùng mẹ liên gửi nó khóa cửa lại gửi chìa khóa cái đứa phòng bên giữ hộ mai hiển qua thì hiện lấy nốt chở vào mái ấm cho nó. Lên xe hiển chở vào mái ấm, nó hồi hộp lắm, đường đi khá xa, mãi tối mịt mới vào, dừng trước cổng hiển bấm còi, một bà bầu bụng bự ra mở cửa. nó xuống xe đúng lúc mọi người đang ăn cơm hiển và nó ăn luôn, cơm có lạc rang, đậu, rau có thêm nó là có 4 người ăn. Từ hôm nay nó và con nó sống ở nơi này.

Mẹ què - P9

CUỘC GẶP MẶT, NHỮNG NGƯỜI MỚI TÌM ĐẾN BÊN.
3h chiều hôm đó nếu nhớ không làm là thứ 6 nó hẹn gặp chị XY ( tên chị ấy như vậy, rất lạ ) ở chỗ đình. Chị đến chỗ hẹn trước thì nó lật đật lết ra. ấn tượng đầu tiên gặp chị, chị mặc bộ quần áo công sở rất đứng đắn màu đen thì phải không nhớ lắm nữa, người của trí thức, đeo balo láp tóp, đi xe máy. Thoáng thấy nó chị ấy bất ngờ (sau này nó mới biết chị không nghĩ nó lại như thế và đặc biệt không nghĩ lại là một bà bầu 6 tháng) nó bảo chị ra ngồi chỗ quán nước cạnh bờ ao nói chuyện, gọi cốc trà nóng, chị hỏi thăm nó, nó cũng nói sơ sơ, nó k có gia đình, bạn bè người thân gì hết, nó đang bầu giờ nó cần chị chỉ giúp nó 1 việc duy nhất là đưa nó đi tìm 1 phòng trọ kiểu kiểu như phòng kia, nó chỉ mấy cái phòng gần gần đó, để nó định bán ít đồ để kiếm tiền nuôi con. Chị hỏi nó:
-Nếu chị giúp em vào trong mái ấm thì em nghĩ sao? Nó hỏi:
-Vào đó có mạng không chị, giờ em đang làm việc qua mạng. chị tiếp tục
-ở trong đó không được dùng mạng em ạ.
-Thế thì em ko vào đâu. Em đang phải làm việc, giờ vào k có mạng thì em không làm được. em k vào đâu, giờ em chỉ cần chị giúp em đi tìm phòng thôi, em không thể ở đây được nữa. em chỉ cần vậy thôi. Nó gần như khóc. Chị cầm tay nó nói sẽ giúp, đừng khóc, bình tĩnh. Xong chị hẹn nó chiều chủ nhật 3h lại gặp chỗ này. nó và chị chia tay chị bảo để chị đưa về phòng, nó bảo tự về được, thực ra nó k tin chị lắm. nó k muốn chị biết chỗ nó ở, nó lại lếch thếch đi về nhưng nó đi chậm nó chờ cho chị đi khuất thì nó mới về nhà. Về nhà nó lại kể vơi mẹ Liên biết, mẹ liên khuyên nó nên cẩn thận, rất cẩn thận. thằng ku mẹ bông từ hôm đi chỗ nó về là bị sốt, ốm nên mẹ nó không đi đâu được. Trên phây búc thấy chị Phương thông báo đang sắp lên thớt, nó vào hỏi thăm tình hinh nhưng k thấy chị trả lời, nó nhắn chúc chị bình an, mẹ tròn con vuông.
Mấy bữa nay nó cực kì chăm con nó. Nó thèm ăn ngọt. mua nửa cân đường đầu tiên nó pha nước uống xong không ăn thua. Nó ôm cả lọ ngồi quất một lúc sạch bách. Nghĩ thầm, chả biết chí phéo hay thị nở mà lúc nào cũng đòi đồ ngọt, sữa thì nó phải pha gấp đôi theo như hướng dẫn vì như thấy mới đủ ngọt ngọt chút. Nhà hết đồ ăn mà giờ đang mùa quất ngọt loại bé bé ngọt ngọt. nó nghĩ mà thèm kinh khủng. lại khoác áo, đeo balo vác đụng chờ trời tối lết đi. Lâu mới lượn ra chợ, cái gì cũng muốn ăn cái gì cũng thèm nhưng nó chỉ mua những gì cần thiết để được lâu: khoai tây, cà chua, bí đỏ, khế ngọt, quất ngọt, thịt, nó tống hết vào cái balo cũ của nó. Nặng phết, nó ì ạch đi, nó đi đường khác ít người, tối tối hơn để k ai để ý, cứ một đoạn nó lại đứng thở vì mệt và đau nữa. mất gần 3 tiếng mới về đến nhà. Mướt mát mồ hôi. Giờ là lúc hưởng thụ nó lôi chỗ quất ngọt ra chiến ngon lành và lại ngồi nói chuyện với mẹ Liên, kể mọi chuyện. bỗng có tin nhắn điện thoại chị Xy nhắn tin: em ơi, chị xin lỗi chủ nhật này chị bận nên không thể gặp em được. em thông cảm nhé. Nó xem xong nhếch mép cười lại bị bùng. Chả muốn quan tâm.
Đợt này thì nó khó ngủ kinh khủng vì bụng to, mà con chí phèo hay thị nở gì đó cứ lục đục lục đục điên hết cả người, ngày thì nó im ắng cứ đêm đến là nó lại loi nhoi loin hoi chả ngủ được. nằm ngửa thì k thể thở được, nằm nghiêng bên này thì mỏi bên kia. Mệt hết cả người. không ngủ được đói lại uống sữa lại phải dậy đi tè, hic hic cứ xì xục cả đêm. Mệt ơi là mệt. mấy hôm còn hay ra ngoài nhà về sinh nhưng đêm đó lạnh quá đi đến cửa vệ sinh hẫng chân vậy là lăn quay tròn chả kịp đi tè dầm luôn. Chán tệ. vậy là từ sau nó lấy 1 cái chậu để dưới giường cứ lúc nào cần lại nhẩy xuống xả sáng ra nó mang ra đổ sớm. hihi, khỏe người. tối chủ nhật chị Xy lại nhắn: em ơi 3h chiều mai chị gặp em ở chỗ cũ nhé. Chị hứa. nó đọc xong tặc lưỡi mai tính. Hôm sau chị lại nhắn chắc chắn sẽ qua gặp nó vậy là nó ra chỗ hẹn trước 3h ở đó đợi nhưng 10 phút, 20 phút chả thấy đâu, nhắn tin hỏi thì thấy chị nhắn lại là chị đang đi, chờ chị tí. Đợi hơn 3h30 thấy chị ấy đến nhưng……… chị ấy không đi một mình như lần trước mà đi cùng 1 người đàn bà trung tuổi, và 1 xe khác có 1 thằng thanh niên nhìn gầy gầy, lấc cấc. nó như điên hết người, nó nhìn 3 người bằng ánh mắt hình viên đạn, nó cảm thấy nó như bị lừa dối, lửa giận trong người bùng lên nhưng nó cố gắng kìm nén, phải kìm nén. Cả 4 người ngồi vào quán nước chị Xy gọi 4 cốc trà nóng chị bắt đầu giới thiệu:
-Đây là U Huyền, đây là Hiển hôm nay cùng đi với chị.
Nó ngồi đối diện chị Xy, người đàn bà ngồi bên phải nó, thằng con trai ngồi bên trái, nó bất mãn trong lòng. Người đàn bà cầm lấy cổ tay nó để tỏ thái độ yêu thương nó vung tay luôn mà không nói gì. Giờ nó muốn nhanh thoát khỏi mấy người này. Người đàn bà lên tiếng:
-U nghe Xy nói về con, hôm nay gặp con nhưng không hẹn trước con đừng sợ. U và 2 bạn đây ở nhóm BVSS chuyên đi giúp đỡ các bà bầu khó khăn. nó im lặng không nói gì, vì mẹ Liên dặn nó cẩn thận không là gặp mấy mẹ mìn thì khổ cả 2 mẹ con. Người đàn bà đó hỏi nó cần tìm phòng như thế nào, tầm nào tiền, ở khu nào, nó cũng trả lời qua qua. Đúng là người từng trải, người chuyên thuyết phục. Đầu tiên U cứ thuận theo nó nhưng dần dần lại hướng nó đến mái ấm nhưng cứ nghĩ vào mái ấm nó lại bỏ công việc hiện tại nó không nghe, nó đâu dễ tin thế. Xong lại nói sẽ cho nó về ở cùng một bạn ở 1 mái ấm nào đó nó quên địa chỉ rồi cũng bị khuyết tật như nó chỗ đó có mạng cho nó làm việc, sau đó khi nào gần sinh thì nó có thể vào mái ấm của chỗ U để sinh nó cũng không nghe vì như thế nó phải chuyển đi chuyển lại nhiều lần quá rồi còn đồ đạc nữa. trong khi đó thằng con trai kia thì cứ kể hết trường hợp mang bầu này ra sao bi đát như thế nào rồi sinh con như thế nào, bé đẹp ra sao rồi. kể những trường hợp tiêu biểu. sau này nó được biết thằng này chuyên lăn lê ở các bệnh viện sản, phòng khám để thuyết phục những bầu có ý định phá thai giữ lại con. Nói chung hôm đó mọi người nói nhiều với nó lắm. nó xuôi xuôi theo họ cuối cùng nó chốt. Vậy cứ để nó ở nhà trọ này 2 tháng nữa, gần sinh thì nó xin nghỉ làm để vào mái ấm sinh. Thống nhất như thế thì trời cũng tối. mọi người bảo nó cho mọi người đưa nó về và thăm chỗ nó ở luôn, nó đồng ý ngay mới lạ chứ. U chở nó, 2 người kia đi một xe. Về đến phòng nó bảo nó đóng hết đồ đạc rồi nên đang chờ tìm chỗ trọ khác. U hỏi nó có gì ăn tối chưa nó bảo ăn linh tinh thôi tưởng hôm nay chị Xy đưa đi tìm nhà trọ nên k chủ định nấu. U bảo thằng Hiển mày phi ra chợ mua ít đồ ăn về cho chị ấy, mua đồ đơn giản dễ nấu thôi. Thằng hiển lấy xe phi đi. Chị Xy bảo nó bầu 6 tháng mà nhìn bé quá. U bảo nó cho u xem bụng 1 tí nó cởi cái áo khoác ra U nhìn đúng là bé thật, u thấy nó mặc quần cúc chặt cứng bụng bảo nó k có đồ bầu mặc sao? Nó bảo không, đây là cái quần đi ra ngoài mặc rộng nhất có thể, nó ở nhà mặc mấy cái quân chun. U rút điện thoại gọi một cuộc:
-alo chị à, chị nhặt cho em mấy cái quần bầu loại nhỏ nhất nhé, loại nhỏ ấy, vì bạn này bạn ấy rất bé. Vâng vâng có gì cho hiển mai qua lấy. xong U lại bảo nó.
-Con nới cúc quần ra cho dễ chịu. để thế tức bụng lắm. nó nghe theo nới ra.
-Một lúc Hiển về nó thấy mua ít thịt nạc, ít cà rốt hành gì đó nữa. xong Hiển bảo U: có đứa nó mới vào nhóm nó ở gần đây đang đi bus sang đây, nó mới đi làm về, con ra đón nó vào đây luôn để nó biết chỗ. Nếu Chị Tâm cần gì thì nó chạy qua chạy lại được U nhé. U ừ rồi nó lại phi đi.
Chị Xy sắp đồ nấu cho nó. Nó để mỗi cái nồi cơm bên ngoài để nấu chung tất cả, ga thì hết nó tính chuyển thì mới đổi gas sau. Chị rửa đồ xong thì Hiển đèo 1 bạn gái tới. Vào chào hỏi giới thiệu nó được biết bạn đó tên Dinh, làm răng hàm mặt, ở gần dưới chỗ Xuân Phương.Hiển dỡ thùng đựng xoong nồi và bát đĩa mang đi rửa để nấu. lúc này khá muộn rồi, nó cũng mệt. nó nói mọi người tối rồi, mọi người có thể về. nó ổn, tí nó sẽ tự xử lí đống đồ ăn và nấu cơm sau. U xin số của nó, Hiển và Dinh cũng lấy số. mọi người về và luôn dặn nó phải cẩn thận, về đến nhà U lại nhắn tin hỏi han nó. Nó bực nhất là Dinh, nhắn tin kiểu như hỏi cung mỗi tin nhắn vài từ và hỏi nhiều cái khá nhạy cảm nó chỉ trả lời vài tin nhắn đầu lấy lệ còn đâu nó kệ, nó bơ luôn. Tin nhắn cuối cùng Dinh xin lỗi nó vì hỏi nhiều và hỏi những vấn đề nhạy cảm. Nó chỉ nhắn lại nói không sao. Một lúc nó đi nấu nướng ăn uống và thấy thoải mái hơn, k còn phập phồng lo sợ chuyện nhà ở nữa. nó hay hỏi Hiển về mái ấm như thế nào, đông người không… nó tò mò về nơi này. mọi chuyện đương nhiên nó lại kể cho mẹ Liên biết.
Những ngày sau đó thì Hiển hay qua thăm là nó kéo theo mấy em đi cùng, phòng nó trở nên nhộn nhịp nhưng như vậy nó lại càng sợ hơn, lo lắng hơn vì nó ít khi đưa người lạ về nhà nhiều như vậy. nó cũng thấy không được thoải mái. Tối đó nó nhắn tin cho chị Xy nói với hiển là nó k muốn như thế, nó không thoải mái, nó sợ mọi người xung quanh nhòm ngó hơn. Vậy là từ sau người hay qua lại với nó là Dinh. Bạn Dinh biết nó không ưa lắm nhưng vẫn kiên trì tiếp cận, còn có được cả phây búc của nó để nói chuyện, có hôm còn ngủ cùng với nó nữa, đi chợ mua đồ ăn cho nó. Mấy hôm sau Hiển lại đưa Hiền tới, Hiền thì đang học ở công nghiệp cũng ở xuân phương gần Dinh vậy là giờ 2 bạn đó ở gần nó sẽ giúp đỡ nó khi nó cần, hoặc nó đi đâu thì sẽ chở nó đi. Nó hết gạo, cần đi chợ thì nhắn tin cho 2 bạn đó, bạn nào rảnh thì chạy qua chở đi. Nó thấy bớt bớt vất vả khoản chợ búa nấu nướng. Thỉnh thoảng chị Xy xuống thăm nó. U Huyền cũng vậy. Họ ở xa nên chủ yếu là nhắn tin hỏi thăm, nhưng tình hình cuộc sống của nó như thế nào thì tất cả mọi người trong nhóm mà nó chưa hề biết mặt đều được biết hết. có thể nói giờ nó gần như không phải là 1 mình nữa. nó có nhiều người anh chị em bênh cạnh, chia sẻ với nó, giúp nó những gì có thể. Nhưng nó nói thẳng với U rằng. AI CŨNG CÓ CUỘC SỐNG CỦA MÌNH. NẾU KHÔNG LO ĐƯỢC CUỘC SỐNG CỦA MÌNH TỐT THÌ KHÔNG THỂ LO CHO NGƯỜI KHÁC ĐƯỢC. VÌ VẬY NÓ LUÔN CỐ GẮNG, TỰ LẬP HẠN CHẾ TỐI ĐA PHỤ THUỘC VÀO MỌI NGƯỜI. con người nó là vậy luôn cố gắng tự lập, nó thích nhất một câu mà nó luôn khắc sâu trong tâm cốt: KHI NÀO BỊ DỒN TỚI ĐƯỜNG CÙNG THÌ KHI ĐÓ MÌNH SẼ CÓ SỨC MẠNH TỘT CÙNG CỦA MÌNH ĐỂ VƯỢT QUA. Nó cần mạnh mẽ nhất có thể để sống và che chở cho con nó. Gần dây nó bắt đầu gọi là tăng cân chút xíu. Mọi người nói nó nhìn đỡ tong teo hơn rồi. Nó sướng. Tin vui cho nó là tầm 20.12 mẹ Liên sẽ ra ngoài này thăm nó, xem tình hình nó thế nào. Mang thêm cho nó ít đồ. Nhân tiện ông xã công tác ngoài này thì mẹ ấy đi ké. Nó vui sướng ngóng chờ. Còn những 1 tháng nữa cơ. Háo hức quá. À Mẹ liên không phải là mẹ đơn thân, mẹ ấy có 1 gia đình rất hạnh phúc, ông xã đẹp trai và tốt.
Ngày nào nó cũng lượn vào hội SM để xem có tin tức gì không, thấy có tin của một mẹ nó thanh lí sữa bầu nó chát hỏi xem còn không để lại cho nó mẹ đó nói hộp si li mắc gì đó còn nguyên thì một mẹ khác nhận rồi, còn hộp en pha mới khui dùng 3-4 muỗng nếu nó lấy thì mẹ đó cho. Nó xin luôn, mẹ đó hẹn 8h tối mai qua lấy mẹ đó trọ ở đường Triều khúc. Nó ok, tối hôm sau 6h nó lọ mọ đi bus để sang bến đó. Vừa đến nơi là 8h hơn hơn xíu nó nhắn tin thì mẹ đó chạy xuống đưa cho túi đựng sữa sẵn mẹ đó nói cho luôn cả hộp mi lô còn non nửa nữa, nó xin và cảm ơn. Mẹ đó chạy về phòng nó chuẩn bị quay về thì có cô rán bánh khoai xúc xích gần đó hỏi nó ăn gì không cô cho, nó thèm thật những nghĩ ăn xong mà đi bus thì kinh khủng lắm nó thôi. Đút sữa vào balo nó thấy vui vui, sướng sướng lại lết ra để bắt bus về. mãi mới về được đến nhà. Nó mở hộp mi lô pha luôn 1 cốc uống đã đời. lại vào phây thấy mẹ cho sữa nhắn tin là có phải nó có bầu 6 tháng k mà chả thấy bụng gì thế ?nó bảo ừ, bụng mình bé lắm. môt lúc gần đến đêm thì mẹ đó lại nhắn còn hộp nguyên kia mẹ đó hỏi ko thấy người nhận trả lời, nếu mình lấy thì mẹ đó cho luôn, nó lại xin, và lại 8h mai qua lấy. hôm sau đang ì ạch vào đường triều khúc thì mẹ này đi làm về gặp, mẹ ấy phòng về nhà lấy sữa rồi phóng ra đưa cho nó, bảo nó lên xe mẹ nó chở ra bến bus, trên xe nó được biết mẹ đó đang bán quần áo ở ga hàng cỏ gì đó. Thả nó xuống xe nó leo lên bus về. chà chà đợt này nó có khối sữa để uống cho đồng chí con có thêm tí chất. nó nhắn tin cảm ơn mẹ đó. Hai người cùng động viên nhau cố lên vì con cái.