Tuesday, March 29, 2016

Mẹ Què - P13

NHỮNG NGÀY THÁNG Ở CỮ NUÔI CON.
Xe đỗ trước cổng cô vân ra, 2 bạn bầu ra đón, người che nón chọ mẹ của hà bế con nó vào. Người che nón cho nó. Thêu và bạn thêu lại xốc nách nó đưa nó vào giường, cô vân thanh toán tiền tắc xi của nó. Nó vào nhà và nằm ở giường mà mẹ Hà nằm, mẹ Hà chuyển sang nằm giường bên cạnh. Giờ ở đây là giường 1 như bệnh viện băng sắt, nhưng thấp hơn nhiều, mọi người rải chăn và đệm nó lên giường nằm, đặt con nó nằm bên cạnh. Mọi người nói chuyện với nhau, tối đó nó và mẹ Hà ăn cơm với 1 quả trứng luộc. mẹ của Hà lên không ngừng mắng Hà vì chiều cháu nên giờ nó hư, bà cứ bế nó trên tay thì nó ngủ nhưng lừa lừa nằm xuống thì nó khóc thét lên, Hà có mẹ trông con cho nên ngủ giường bên, nhiều khi mẹ của hà gọi hà dậy pha sữa mà hà không muốn dậy. mẹ nó rất bực, cả đêm k được nằm mà cứ phải bế cháu. Nó và con nó nằm giờ giường. nó kéo rất nhiều chăn lên đùi rồi bế con nó lên cho ti, long ngóng lắm. mọi người bảo nó nên cố gắng cho con ti cả nằm nữa để đỡ phải ngồi dậy. đêm đó nó cũng cố gắng cho con nó tin nằm, khổ, nó ghé cái ti vào trong miệng rồi mà con nó vẫn cứ há không chịu ngậm để ti. Thấy nó cứ xì xục cô vân ngủ ở giường trong lại dậy chạy sang vào nâng con nó gần gần sao cho đúng cỡ tầm ngậm được, con nó kéo ti một mạch, xong cô lại về giường bảo nó cần gì cứ gọi cố sang. Nó vâng dạ nhưng nó lúc nào cũng nghĩ phải tự mình cố gắng không nên ỉ lại vào cô và mọi người.hạnh gửi cho nó cái vắt sữa bằng tay nên nó cứ kéo sữa để bình cho con nó bú, nó cho con nó vừa bú mẹ và bú bình. Mỗi khi bế con là nó phải dựa vào tường nếu không là nó đổ kềnh luôn. Nó thay bỉm thành thạo rồi. con nó vẫn chỉ ăn và ngủ. nó vẫn đau nhưng phải dậy để đi lại nó lấy 1 cái ghế nhựa cao để đẩy ghế đi trước nó lết theo sau. Nó k dám nhờ bầu vân hoặc bầu hợi dìu vì sợ ngã cả 3 rất nguy hiểm. thấy nó đẩy ghế lết từ nhà về sinh vào cô vân nhìn thấy cười tươi nói: giỏi quá, giỏi quá. Nó biết nó là đứa cô lo nhất nhưng nó lại làm cô an tâm nhất, nó rất ít nói nhưng làm gì cũng tính toán trước sau sao cho không phải làm phiền ai. Cứ gần hết bỉm nó lại nhờ cô mua và cả sữa ông thọ nữa, nó sẽ chỉ cho con nó bú mẹ nên nó phải đầu tư tí chút. Tiền mua đồ cô ghi lại và trừ dần vào tiền mà nó gửi cô trước lúc vào. Cô cũng không bao giờ mua đắt cho tụi nó. Cô đi tận đại lí to mua nên rẻ hơn được khá nhiều. mấy ngày này bầu Vân thường giặt đồ cho con nó. Nó vẫn ra dịch sản nhiều, mỗi lần đi tè nó sợ kinh khủng, đau thắt ruột lại hichic. Cô vân đặt người làm ruốc rồi về rang lên cho nó, hết lại mua thịt thăng rang với nghệ, trứng luộc. đầu tiên nó ăn hết 1 bát con đầy cơm nhưng càng ngày nó càng thấy k đủ, nó nói nhỏ bầu Vân, cậu có thể lấy thêm cơm cho tớ mỗi bữa được không, tớ đói lắm vậy là sau lấy 1 nửa tô nhỡ nhỡ, vẫn không đủ, lại lấy tăng thêm nửa tô loại to, lại tăng thêm gần đầy tô to, mới đủ, nó ăn khỏe nhưng vẫn gầy lắm đẻ xong nó gầy dộc người. con nó ti cũng khỏe. mẹ hà được gia đình đưa về nhà chăm. Vậy là chỉ còn 3 người. mấy bữa nữa Cha tổ chức tất niên cho mọi người ở đây sẽ rất vui. Nó chỉ nhờ Vân giặt đồ cho nó và con mấy ngày xong nó tự giặt vì vân bụng cũng to rồi, nặc nè lắm, nó giặt thì vân giúp nó phơi. Thoắt cái cũng đến tất niên, các mẹ ở nhà sinh sang, mọi người trong nhóm bvss vào vậy là đông vui. Nó k ăn đc gì, mọi người ăn lẩu. cha cứ bảo bầu hợi mãi không đẻ đi, đêm 30 mà đẻ cô VÂn mất ăn tết, nó gặp mọi người khá vui. Con nó thì đc mọi ng ẵm tí, nhưng chả ý kiến gì chỉ ngủ và ngủ.sữa nó nhiều mà cứ ướt nhề nhề 2 bên áo. Con ăn không hết. Chả mấy mà tết đến. gần tết nó gọi điện về cho mẹ nó. Nó hỏi tình hình được biết em nó sắp cưới. nó nói nó sinh con rồi. mẹ nó chửi nó te tua. Bảo nó bôi tro do trát chấu lên nhà nó. Cấm nó không được cho bố biết. con nó đẻ ra thì nó tự nuôi, mẹ nó có đi đâu bao giờ đâu mà ra ngoài này được. nó khóc. Nó gào lên nói lại mẹ nó, nó bảo nó tự nuôi con được. nó chỉ báo để mẹ biết mẹ có 1 đứa cháu thôi còn nó 10 năm nay bố mẹ chả biết nó như nào thì nó đâu dám nhờ vả. nó dập máy, khóc hết nước mắt, nó tưởng nó có thể đc về nhà để mọi người chăm nó như bao người nhưng không. đêm 22 tết tầm 2h sáng nó dậy cho con nó bú, nó thấy tiếng bầu Vân và bầu hợi nói chuyện ở ngoài. Nó nghĩ quái khuya này mà 2 người không ngủ ra ngoài làm gì. Một lúc thấy tiếng xe máy cô vân sang. Nó biết bầu hợi vỡ chum rồi.
Giờ ở nhà còn nó và bầu Vân. 5h30 sáng vân đọc kinh nó vừa cho con bú xong thò ra khỏi màn xúc miệng và thu cái chỗ bỉm nó thay cho con nó xuống gầm giường thì rầm rầm rầm, mèo đuổi nhau trên trần nhà, từng tấm trần nhựa rơi lả tả lả tả xuống ngay giường nó nằm, đất cát bùi đầy vào giường nó, may con nó đang nhắm mắt ngủ và nó lại để cho con nằm nghiêng một tí không chớ. Nó hốt hoảng rúc vào giường, nhẹ nhàng bỏ những chỗ có cát ra ngoài, lấy giấy ướt lâu sạch mặt con, nó liên tục gọi vân:
Vân ơi vào giúp tớ với, sập trần rồi, Vân thì ở ngoài cứ nói vào
Tớ đang đọc kinh dở chưa xong.
Nó cáu lắm, bực nhưng chả nói gì chỉ lau mặt con nó sao cho thật sạch cát, nó rọi đèn pin điện thoại vào mặt con kiểm tra từng tí, nhất là vùng mắt (lúc sinh nó đc giữ điện thoại đến giờ) một lúc Vân đọc xong vào nó nhờ vân bế con nó vào phòng trong xong 2 đứa dọn dẹp chỗ đổ nát. Một lúc phòng trong lại bị sập chỗ giường của cô vân gần giường con nó đang nằm. Nó lại chạy vào và nhơ vân chuyển giường cho con. Sáng nó nhắn tin cô vân hỏi tình hình hợi thế nào thì cô bảo sinh rồi con 3.3kg 2 mẹ con khỏe nó bảo nhà sập trần rồi cô ạ. Cô hỏi sập nhhieeuf không nó nói qua tình hình.bầu hợi bị tim mà để khỏe phết sáng đi chiều tối đã thấy về rồi. về cô lại sắp giường cho nó và hợi lúc này nhà có 2 đứa trẻ. Con của hợi gọi là Nấm, con nó gọi là Bông. Hợi chưa có sữa nên nấm bú nó vậy là giờ cả ngày đêm nó vật vã với 2 đứa sơ sinh, cứ con nó ti xong lại cho bé kia ti. Nó gần như không được ngủ. rồi thay bỉm giặt đồ. Nấm nó cứ bị gì đó ở họng, ti một tí là chớ sạch bách, mà đặt nằm chơi cựa cựa cũng chớ. Nên ngày hợi thay đồ cho nấm k biết bao nhiêu lần, vân giặt đồ cho hợi, nó tự giặt, đôi khi tiện nó cũng giặt cho cả hợi nữa. nó càng ngày càng tong teo, quắt queo lại. con nó bú thì ngậm sâu hết cả ti nuốt cứ ực ưc, tham ăn tục uống. nấm thì ăn thanh cảnh lắm, chỉ ngấm tí tí đầu ti bú bú mút mút nhưng như thế lại càng rát ti, nó đánh vật 2 đứa 1 tuần thì hợi có sữa nhưng ti của hợi cứ bị khô và nứt đầu mà nấm ti kiểu đó thì lại càng đau. Vậy là được một tí là nấm lại sang bú nó mới no được, nó cho hợi uống cả sữa ông thọ của nó để có nhiều sữa. nó vẫn ăn nhiều ăn khỏe, 1 tô cơm to vật vã chỉ cần tí ruốc cảm tưởng như 1 cọng ruốc cóng mấy thìa cơm nó oánh ngon lành. Đói mà, 2 đứa nó vật mà lại. hợi chăm lau nấm lắm, 5h sáng rét căm căm cũng vật con ra lau rửa, nó kệ nó sợ con nó lạnh nên chỉ nhờ cô tắm hàng ngày cho con nó thôi. Sát tết cô bận nên chỉ đi chợ rồi về luôn trưa mới sang tắm cho 2 đứa bé. Con nó xuống nước im re còn nắm thì khóc toe toe kinh khủng. nó để ý cách cô tắm cho trẻ, mấy hôm tết cô k sang được nó nhờ hợi tắm cho con nó và nó bảo hợi chỉ nó để nó tắm cho con. Nó nhờ hợi ngồi cạnh nó tắm mà lỡ thế nào thì đỡ luôn con nó. Trước khi tắm nó nhờ vân để chậu sát giường, quần áo mũ bao tay, tất chân để sẵn hết, nó gồng mình, bặm môi đứng dưới đất bế con nó rồi ngồi luôn vào cái ghế con nó sắp ở đó nó tắm cho con nó xong nó lại nhấc con nó lên giường gói nhanh vào khăn xô, nó mặc đồ cho con mặc rất khó vì bé quá, dần dần nó tự tắm cho con nó.
Đêm 30 tết buồn, ảm đạm, mái ấm còn bị mất điện nên trong nhà 3 ngọn nến 3 giường 1 bầu 2 bà đẻ mỗi người theo đuổi những suy nghĩ riễng, nó thì lo lắng không biết nó và con nó ra khỏi đây sẽ đi đâu về đâu.
Hết tết hôm đó u huyền dẫn 1 bạn bầu cùng mẹ bạn ấy vào mái ấm. tên mai ở phú thọ. Sáng nay 2 mẹ con bạn đó đi phá thai nhưng không phá được vì thai to 30 tuần rồi, loanh quanh buổi sáng mà hết 10 triệu mà k làm được gì. Cuối cùng gặp được U, u thuyết phuc đưa vào mái ấm, bụng bạn ấy nén chặt lắm nên con được 1,6kg. bố mẹ bạn đó gửi vào để sinh xong thì lại nhận về nhưng nói sẽ cho con gọi mẹ là chị gọi bà là mẹ. nó chỉ biết vậy, nó không hỏi gì thêm. U lại bế con nó chơi, xem thì thấy con nó bị hăm, nó k biết cái này. thảo nào con cứ hay ọ ẹ nhưng k khóc nhiều. u hỏi con dâu rồi đưa nó tên thuốc bảo cô vân bôi cho nó, nó bôi mà k đỡ. Nấm cũng hăm, nó cho nấm bôi chung luôn.
Mấy hôm sau chiều tối cô vân bảo nó và hợi chuẩn bị thu sếp đồ sang nhà sinh ở vì mai kia có 1 loạt hơn 10 bầu vào hết chỗ ngủ rồi. hai mẹ lại lục đục dọn đồ xếp đồ, nó cho bầu vân bình sữa còn mới nó có 2 cái. Một ít đồ sơ sinh vì bầu vân chưa có gì. Sáng hôm sau đúng ngày con nó đầy 1 tháng thì Vân và mai xách đồ ra xe tắc xi cùng nó, cô vân bế con nó ra, hợi đưa con r axe, trước khi đi thì hợi nói cảm ơn cô mọi chuyện đã giúp. Nó lặng im, chỉ lặng lẽ xếp đồ. Lúc nó và hợi ngồi vào xe bế con xe bắt đầu đi được một đoạn thì lại quên không nhớ mang bịch bỉm của cả 2 đi lại gọi cô vân mang ra cho. Xong cô về nó lấy điện thoại ra nhắn tin cảm ơn cô nhiều lắm, nó sẽ cố gắng nuôi con nó thật tốt nên người đàng hoàng, cô nhắn nó hãy cố gắng lên. Cô thương 2 mẹ con nó. Nó nhắn chị nhung ở nhà sinh tí nó đến ra bế con vào giúp nó. Từ nhà bầu sang nhà sinh tầm 4-5km, hết 50k nó và hợi chia đôi. Đến nơi nói gọi chị nhung ra bế con nó tự vào anh lái tác xi mang đồ vào giúp nó. Nhà sinh có 2 tầng, ở tầng trên nấu tầng dưới, cầu thang cực kì khó đi,nó bò mãi mới lên được. ở đây tính tất cả hôm nay có 5 mẹ con. Mẹ cu tôm con đc 8 tháng, mẹ cu sóc con được hơn 4 tháng, con mẹ cò được gần 2 tháng, con mẹ nấm được nửa tháng, con nó tròn 1 tháng. ở đây bất tiện với nó vì đi cầu thang nó chịu chết, mà tầng 2 thì không có nước đâm ra nó phải nhờ các mẹ ở đây bưng nước lên để tắm cho con nó. Nó thì thôi, nhịn tắm tạm. chỗ tắm cũng xa chỗ nằm, nên nó k tắm được cho con lại phải nhờ mọi ng tắm giúp. ở đây không có giường, sàn gỗ, mỗi mẹ 1 cái chiếu một nằm dàn hàng cùng nhau, nó nằm cạnh mẹ cò, đến mẹ nấm, mẹ sóc, mẹ tôm. ở đây chỉ có mẹ cò và mẹ sóc hay giúp nó, giặt dũ và tắm cho con nó. Mẹ sóc thì tranh thủ đi làm thêm ở gần đó, làm may, để sóc ở nhà mọi người coi gúp. Sóc khá ngoan nhưng đã khóc gì dai lắm phải gọi mẹ về cắm ti mới được không thì chịu chết. mọi người gúp nó giặt đồ nó lại trông con giúp họ khi họ đi ra ngoài. ở đây các mẹ góp tiền tự đi chợ nấu cơm, nói chung tự túc hết. nó cũng không còn nhiều tiền trong người. các mẹ kia thì ai cũng được gia đình hàng tháng gửi tiền cho. Nó cũng lo lắng, định bụng ở hết tháng này rồi ra trọ tìm việc làm. Con nó vẫn hăm lắm, chớt 2 mông, mọi người bảo nó bôi bê pan then cho con nó, ở đó mấy mẹ chung nhau 1 lọ, con họ chỉ quệt tí khỏi mà nó phải mua 1 lo riêng để bôi vì sợ nó dùng nhiều nó ngại nên nó mua riêng cho con nó, cho cả nấm chung nữa vì có lí do đặc biệt nên nó ưu tiên nấm hơn (lí do này xin không tiết lộ, nói chung nó thương nấm và cả mẹ nấm). nó dặn mẹ cò đi chợ mua giúp lá chè xanh về để tắm cho con nó nữa, giờ đang vào mùa mưa ẩm thấp, nhà đông trẻ mà mãi quần áo không khô. Con nó chưa khỏi hăm mà mấy hôm nay bụng con nó cứ chương như cái trống, ko chịu bú. Quấy lắm. sóc cũng quấy lên nhiều nốt cũng sốt quấy kinh khủng. nói chung là đêm 1 trẻ khóc thì cả lũ khóc các mẹ lại lóp ngóp ngồi dậy cho ti. Tối hôm sau con nó k đỡ, sóc cũng vậy cả 2 mẹ nói cho đi khám, vậy là gọi điện nhờ sơ Mùi sang xem, sơ mùi bế con nó, mẹ sóc gọi taxi, nó ở nhà chờ con mà lòng nóng như lửa đốt. trời thì mưa phùn phùng lạnh lắm.mãi con nó chưa về. 9h tối mới thấy về, con nó bị dạ dày gì đó có thuốc cho uống, trời ơi, mùi thuốc kinh khủng lắm, hắc kinh. Vậy là sau khi bú nó và mẹ sóc lại đánh vật cho con uống thuốc. đắng hay sao mà nó đùn ra hết, nó sợ con nó sặc lắm. nó cầu mong con nó khỏi nhanh. Đợt này con nó chán lắm, ăn là chớ, chớ nhiều khủng khiếp, phun vòi rồng luôn, nó sợ phát khóc lên, lên hết mũi miệng, có hôm chớ ác quá nó hoảng, mẹ cò bảo nó pải bình tĩnh không là sặc chết con, chớ là phải nghiêng nó, xong hút mũi cho nó, không được cuống. nó vẫn sợ. vẫn cuống. thời gian này con nó quấy kinh, nó hầu như không ngủ, muốn kiệt sức. mà ăn thì nó, mẹ cò, mẹ nấm góp tiền ăn đồ ăn cho bà mới đẻ, thịt nạc, thịt xay và trứng hấp cơm, có ngày nó ăn tới 6 quả trứng hấp, sáng trứng, trưa trứng, tối trứng. sợ trứng. U huyền vào thăm nó mang cho nó hộp ruốc u làm để nó ăn thêm, hỏi nó còn tiền k, nó bảo còn ít, u lại dúi cho nó mấy chục, u cũng không giàu nhưng tình thương u giàu. U bảo mọi người trong nhóm góp mỗi người một tí được một ít tiền khi nào nó ra khỏi đây u đưa cho nó để nó lo cho con mấy bữa đầu, nó chỉ biết âm thầm cảm ơn. Đang quàng khăn qua cổ cho con nó thấy tai con nó chảy mủ trắng, nó sợ, nó bảo sơ mùi sang xem, sơ bảo nó vệ sinh và dùng nc muối rửa tai cho con nó. Mấy hôm sau cũng k đỡ, càng nhiều, con nó quấy tệ, nó muốn điên lên mất, tối đó nó lại gọi sơ mùi nhờ đưa đi khám. Nhờ mẹ cò bế con nó đi, sơ chở xe máy, nó ở nhà trông cò. Nó nóng ruột lắm, đu nôi cho cò ngủ. mà nó chờ mãi chờ mãi không thấy về. tận tối muộn con nó về, con nó bị viêm tai giữa nặng, do sặc sữa nhiều quá. Hết 230k tiền nhưng trước khi đi nó chỉ dúi cho mẹ cò 200k bị thiếu tiền sơ nói hoàn cảnh nó nên bác sĩ chỉ lấy 200k tiền thuốc, có thuốc uống và thuốc nhỏ tai, nó lại vật vã cho con uống thuốc và nhỏ thuốc. nó muốn gục mất. nó nhắn tin cho Hiền và Hiển kiếm nhà trọ dần cho nó, nó bảo cần nhà khép kín để nó tắm dc cho con nó và giá rẻ thôi. 
, trời ấm nó xin ra ngoài vì nó nóng ruột lắm, đồng thời lúc này nhà sinh lại xảy ra chuyện rất đau đầu(đây là chuyện riêng và tế nhị nên xin không chia sẻ), khiến nó càng mệt mỏi, nó k ăn được, ít sữa hẳn đi. Nhà trọ kiếm đc rồi, hiền kiếm ở gần nó để ra nó chạy đi chạy lại giúp gì đc cho nó thì giúp. Mẹ sóc xin ra trước vì kiếm đc nhà trọ và tìm được người trông sóc cho mẹ đi làm, mẹ nhung cũng có nhà trọ rồi. hiền nói tìm đc rồi, tả qua qua nhà nó biết thế cũng đc. Tai con nó vẫn chưa đỡ, hăm chưa khỏi, nó tốn bao nhiêu tiền thuốc và tiền taxi đưa con đi khám. Nó mệt. mấy mẹ ở đó bảo hay nó nên gửi con vào mái ấm nào đó nhờ họ nuôi đến 1 tuổi thì đón về chứ giờ ra ngoài nó ko tự nuôi được đâu. Nó lưỡng lự, nó nhắn tin cho u huyền nhờ u tìm chỗ nuôi giúp bé hộ nó. U bảo để hôm sau u qua nói chuyện ngay sáng hôm sau Hiển chở u vào, u nghe nó nói thì cho nó số điện thoại của 1 cha phụ trách trại trẻ ở bùi chu nam định, nó gọi và nói nguyện vọng của nó nhưng cha không đồng ý vì nó phải cho con đi hẳn thì cha mới nhận nuôi, nó k chấp nhận, U lại gọi mấy mái ấm khác của các sơ nhưng họ cũng chỉ nhận khi mẹ đồng ý cho hẳn. nó lại không cho con đi nữa. nó nghĩ đó là cái duyên nó và con phải ở cùng nhau, u huyền động viên nó cố gắng rồi sẽ có cách giải quyết. hiền cứ gọi hỏi nó khi nào ra để hiền thu xếp đón, sắp tới hiền bận về quê nhiều, chuyện ở đây chưa xong, nó chưa ra được, thật là mệt mỏi. con quấy, tiền sắp hết, người dã dời, tinh thần bấn loạn

0 comments:

Post a Comment