Monday, March 28, 2016

Mẹ què - P8

CÓ BẦU VÀ TRÚT SỰ UẤT HẬN NÊN ĐỨA BÉ.
Sau sự việc đó nó sống càng ngày càng lặng lẽ, nó tự nhủ sẽ quên đi, thời gian sẽ làm phai nhòa nỗi đau của nó. Rảnh rỗi nó lại hay theo mấy bạn đi đến động viên các bạn bị nặng hơn chủ yếu nó đi hải dương, hưng yên, bắc ninh, quanh quanh hà nội nữa. nó cố gắng sống tích cực hơn. nếu không nó lại bắt bus lang thang ra ngoại thành một . Mọi thứ cứ diễn ra như vậy. có một điều dạo này nó cảm thấy gầy khá nhanh, mặc dù từ trước tới giờ nó không béo nhưng k đến nỗi như bây giờ trong khi đó quần thì hình như là chật bụng thì phải. chắc tại ngồi nhiều nó chắc mẩm vậy. Chỉ có điều dạo này nó hay tức tức ở bụng dưới, đi lại, lên xuống thấy tức kiểu gì ấy, khó hiểu. tối hôm đó ăn xong nó lại mở máy tính vào mạng đọc báo, tin tức (nó đã mua đc 1 cái máy tính cũ và xin dùng ké mạng của nhà đối diện dãy trọ nó 60k/tháng). Vào phây búc thì thấy có mục chuyện lạ đọc thấy có nhiều người có bầu to rồi mà không biết mình có bầu, có bà có cháu rồi mà vẫn mang thai. Nó chột dạ chả có lẽ mình….? Nó hoảng, rất hoảng. bởi nó ko nghĩ nó dễ có bầu được vì chu kì kinh nó rất linh tinh, có đợt 1 tháng 2 lần, có đợt 3,4 thậm chí 5 tháng 1 lần. nó lại vào đọc triệu trứng của có bầu thấy nó k bị, ăn uống bình thường. chỉ có điều là gầy hơn, bụng to to hơn nhưng tưởng ngồi nhiều xệ bụng. trong lòng bất an, lo lắng cả đêm không ngủ được. nó định bụng mai sẽ thử xem như thế nào cho chắc chắn.
Sáng nó vẫn đi làm bình thường, đến chỗ làm nó xin chiều nghỉ về sớm 30 phút. Chiều về nó lượn vào hiệu thuốc mua 3 que thử. Nó ngại lắm. bịt khẩu trang kín mít. Xong nó về nhà đọc hướng dẫn. thấy bảo để đến sáng sớm là chính xác nhất. có 3 que nó thử trước 1 que còn đâu sáng mai lại thử tiếp không thì nó sốt ruột chết mất. đọc và làm theo. 2 vạch căng đét. Nó cảm thấy mờ mắt, tai ù đi, ngực như thắt lại. cả đêm đó nó lại k ngủ, mong trời sáng nó thử nốt 2 que. Cuối cùng kết quả cả 3 như 1 đều 2 vạch điều này chắc chắn rằng nó có bầu. nó ngồi sụp xuống. khóc, lại khóc vừa khóc nó vừa đấm túi bụi vào bụng nó và miệng luôn kêu:
-chết đi, mày chết đi, tao ghét mày, tao muốn mày chết, chết đi, tao giết mày. Nó điên cuồng đấm vào bụng, khóc không ra hơi. Đầu nó hoạt động nhanh lắm nó tính toán bù trừ thì giờ cái thai cũng phải được hơn 4 tháng gần 5 tháng. Nó tính vậy. nó vồ lấy máy tính lên vào yahoo nhắn tin cho chủ chỗ làm hnay cho xin nghỉ một ngày với lí do bị ốm không dậy được. điên cuồng vào mạng tìm cách phá bỏ sao cho an toàn. Nó giờ chỉ nghĩ làm sao giết được cái thai kia. Nó căm ghét cực độ, như một con thú điên. Tìm cách phá bằng thuốc nhưng như nó tính thì k được nữa vì quá to chỉ có cách đến phòng khám để phá. Nó chúa sợ bệnh viện và nó xem mấy hình ảnh phá thai nó cũng rùng mình. Giờ nó chỉ nghĩ làm sao cho bị xảy thai chắc là được. vậy là thay vì chăm sóc bản thân tốt thì nó bỏ bê, k ăn nhiều, toàn ăn mấy thứ mà có hại cho sự phát triển của thai, mấy thứ dễ xảy thai, đêm nào trước khi đi ngủ nó cũng đấm đếm bao giờ hơn 100 phát vào bụng và nằm toàn nằm sấp để cho đứa bé đó chết. giờ nó chỉ làm được thế. Nó mặc quần chặt bụng lại, đi làm thì k sao chứ ở nhà nó toàn tìm cách hàng hạ nó và đứa nhỏ. Nó đóng kín hết cửa. ko đi đâu, không thiết bất cứ thứ gì nữa. nó nguyền rủa đứa bé này. nó sẽ tìm cách bằng mọi giá để giết bỏ cái thai này.
NHỮNG NGÀY ĐEN TỐI VÀ NHỮNG CUỘC TRÒ CHUYỆN, GẶP GỠ.
Khoảng thời gian này đúng là đen tối nhất với nó. Nó hành hạ bản thân và đày đọa cái thai như vậy nhưng cái thai k có dấu hiệu hỏng, vẫn lớn chỉ tội k lộ nhiều như những bà bầu được chăm sóc đầy đủ. Nó đi làm hết tháng rồi xin nghỉ phần vì sợ mọi người phát hiện, phần vì giờ nó không thể đi xa như vậy. đi nó đau kiểu như ăn no đau sóc ấy, nó k biết diễn tả như thế nào, nó cũng không thể leo trèo chen chúc trên xe bus được vì nó rất mệt. còn nhớ có hôm nó lên có chỗ ngồi ở gần cửa xuống rồi. đang ngồi thì có 1 bác trung tuổi đi lên đứng cạnh nó. Nó không để ý chỉ nhìn ra ngoài. Bác ấy nói:
-Thanh niên bây giờ được ăn học như không, nhìn thấy người già lên mà cứ lờ đi như không thấy.
Nó cứ nghĩ bác nói mấy em sinh viên ngồi phía trước mặt nó. Nó không nói gì. Bỗng bác ấy đập đập vai nó nói:
-Ơ, nói đến thế mà không đứng dậy nhường ghế à, còn phải để nhắc tận nơi. Nó giật mình, ngơ ngác vội vội vàng vàng:
-Dạ, dạ, bác ngồi đi ạ. Nó ì ạch đứng dậy xích xích để với cái cọc phía sau để bám. Bác thấy nó đứng lên liền chen ngay vào ngồi, nó chưa kịp bám chắc thì ngã lăn lóc trên sàn. Anh phụ xe từ đầu xe xuống xốc nó lên nói bác kia:
-Chân nó đã yếu, xếp cho nó ngồi đây bác lên nhờ người khác nhường cũng được chứ sao ạ. Bác kia vội bảo nó ngồi ké vào ghế bác, nó sắp muốn khóc rồi bấm đèn để xuống điểm kế tiếp khóc xong lại bắt xe đi. Nó buồn vô hạn.
Nó đã gầy lại càng gầy. cũng phải thôi nó có ăn uống gì đâu cơ chứ. Hết tháng nó nghỉ ở nhà. Lúc này nó đang ở khu Diễn chỗ trọ có 2 dãy phòng úp mặt vào nhau có tận 16 phòng mà dùng chung khu vệ sinh và nhà tắm. nó không muốn ai biết nó có bầu nên cứ khi nào không có người nó mới ra tắm giặt và rửa ráy. Không đi làm nó lại càng u uất hơn, lại còn không có ai nói chuyện, nó chỉ đóng cửa trong phòng, chốt cả cửa sổ. có lẽ nó tự kỉ cũng đúng. Nó ko biết rồi mọi chuyện sẽ đi đến đâu nữa. ngồi chán vào gu gồ gõ có bầu sống một mình thì thấy một trang có tên làm mẹ đơn thân nó phi vào đọc, đọc hết tâm sự người nọ người kia, nói chung cả ngày hôm đó nó chỉ đọc trang này. đọc cả bình luận. nó thấy có nhiều người để lại lời nhắn: nếu cần giúp gì thì inbox với mình, cần tư vấn thì ib mình…. Đại loại là vây, có người còn để lại cả số điện thoại để ai cần thì liên hệ để giúp đỡ. Nó mở 1 trang cá nhân của một vài người xem, nó định nhờ họ tư vấn xem giờ nó nên bỏ thai như thế nào hoặc có cách giải quyết gì hay không, nó chọn nick của mẹ tên Liên ở Sài gòn để hỏi. sau khi nghe nó nói ý muốn của nó thì mẹ này không ngừng động viên nó bình tĩnh, từ từ sẽ có cách giải quyết, không nên nóng vội ảnh hưởng sức khỏe rất nhiều. mẹ Liên có một bé gái 5 tháng, vì đang trong thời gian nghỉ sinh chưa đi làm nên có thời gian nói chuyện với nó. Hầu như lúc nào 2 người cũng chát nói chuyện, mẹ Liên cho nó xem ảnh bé từ lúc sinh cho tới lúc đó, kể những lúc mang bầu như thế nào, rồi nói khi có con sẽ vui như thế nào, nó cũng dần dần nói nó bị như thế nào, lí do để bỏ đứa bé. Nói chung mấy ngày này nó chỉ có nói chuyện với mẹ Liên nó thấy được chia sẻ. Mẹ Liên khuyên nó hãy giữ lại con, đừng bỏ giờ bỏ rất khó và ảnh hưởng tới cả 2 mẹ con. Nó lưỡng lự, dần dần nguôi k còn điên cuồng muốn phá. Mẹ Liên nói sẽ giúp đỡ nó, nói nó đừng lo. Bình tĩnh, giờ phải giữ sức khỏe. nó cũng không hiểu sao nó lại tin tưởng người lạ này vậy. rất tin tưởng, rồi bụng nó bắt đầu động đậy, nó cũng kể cho mẹ liên này, cái gì cũng kể hết. nói hết, thế mới lạ chứ. Vài ngày sau nó nói chuyện thêm với một chị tên Phương, chị cũng sắp sinh rồi, chồng đòi li dị lấy bồ, chị ở đà nẵng. nó kiếm chị để tâm sự mà ai dè nó lại toàn nghe chị tâm sự lại. nó thấy đàn bà sao mà khổ thế. Chuyện của chị cũng buồn lắm. tóm lại là chị sắp li dị và làm mẹ đơn thân, chị vẫn đi làm kế toán đến khi nào sinh thì nghỉ. Nó cũng nói sơ sơ về hoàn cảnh của mình, chị ấy cũng thương nó, hai chị em vừa chát vừa khóc.
Nghĩ vài ngày không đi làm nó buồn bực chân tay, sẵn ngồi máy tính nó tìm mấy công việc làm online. Đầu tiên nó làm cộng tác viên bán hàng cho bên mĩ phẩm, khi nào có khách nó mới đc ăn phần trăm hoa hồng, nó không nắm đc lượng khách có đến mua hay không? Hay là như thế nào, làm đc vài bữa nó k làm nữa, căn bản cũng không có tâm trạng. nó lại tìm kiếm. có chỗ tuyển người làm nhập liệu cái này nó ok. Nó viết mail hỏi để xin làm, họ cần làm trong khoảng 10 ngày xong thì trả tiền. vậy là nó làm cái đó, đại loại là nhập thông tin và số lượng sản phẩm vào trong 1 hệ thống quản lí của họ. đơn giản miễn làm nhanh là đc, nhập xong file họ gửi trong ngày là xong. Nó cứ có thời gian là lại nói chuyện với chị Liên, Chị Phương nên tinh thần cũng đỡ bi đát hơn, và được động viên nên dần dần nó gần như quên việc hành hạ con nó. Con nó càng ngày càng lục đục nhiều hơn, nói là bụng nó to hơn nhưng thật sự là rất nhỏ so với những bà bầu. nó chỉ cần khoác cái áo đồng phục học sinh là ko biết có bầu luôn. Chính vì thế hôm nào hết đồ ăn nó lại chờ trời tối, khoác áo đeo balo đi ra mấy quán gần đó mua đồ ăn chứ k đi xa đc, đi xa nó đau kinh khủng. Tiếp sau đó có mẹ nick Kẹo bông nhắn tin chát với nó, cũng là mẹ đơn thân, có con trai 6 tháng. Rồi mẹ Nguyệt Quế được mẹ kẹo bông chỉ nên cũng biết, vậy là nó được mấy mẹ single mom (SM) thường xuyên hỏi thăm, nói chuyện, ai cũng động viên nó giữ con, chăm sức khỏe, sinh con ra rất hạnh phúc. Cứ thế nó được đả thông tư tưởng, nó bắt đầu vuốt ve cái bụng tròn tròn của nó, thích thích khi con nó lục đục bên trong. 
Hôm nay mẹ Liên nói sẽ gửi cho nó tất cả đồ sơ sinh của con chị ấy cho nó nhưng gửi chậm nene tầm 10 ngày nó mới nhận được. Woa, woa, nó thấy vui. Nó đã quyết định giữ con, k bỏ, k hành hạ nữa, nó sẽ chăm sóc con nó. Mẹ kẹo bông cũng nói gom đồ sơ sinh cho nó bảo nó yên tâm. Thật sự nó thấy không còn một mình, mặc dù nó đang môt mình. Mà những người kia chưa từng gặp. Chị phương cũng bảo sẽ gửi đồ cho khi con chị lớn hơn vì chị sinh trước nó. Nó chỉ làm bạn với mấy người này chứ k kết bạn tràn lan. Tính nó thế. Lúc này nó chợt thấy chỗ này nó không thể ở thêm được nữa vì một phần không muốn mọi người biết nó có con, một phần nhà vệ sinh và nhà tắm ở ngoài nên nó k thể chăm con được. nó cần tìm phòng khác. Mẹ Liên khuyên nó nên ở ghép với 1 bạn nào đó cùng cảnh để lúc sinh sẽ có người đỡ đần. nó nghe theo, nó lại vào trang SM để xem có mẹ tên Trang đang tìm người ở ghép, nhà ở đường trần duy hưng, gần big C. nó pm hỏi và nói chuyện, nó cũng nói hoành cảnh như vậy, mẹ Trang đó ok đồng ý nhận lời luôn, bảo nó cứ sắp xếp chuẩn bị đồ, xong là mẹ Trang qua đón lên ở cùng. Chỉ cần ở cho vui thôi, nhà mẹ Trang rộng, con được hơn 2 tuổi, có bà giúp việc trông theo giờ. Mẹ trang làm trong vinaphone. Đó là những gì nó biết về mẹ Trang. Tối đó nó lại cố gắng đi tìm chỗ mua mấy thùng cát tông để về đóng đồ đạc lại. nó đi từ lúc chập tối chỉ loanh quanh hỏi mấy quán tạp hóa để mua, mãi cũng mua đc 7 cái, mệt kinh người, kéo kéo, lôi lôi mãi 10 rưới mới về được nhà, mồ hôi ướt đầm đìa, người đau rã rời, đói nó oánh ngay một bát cơm nguôi trước đã. Ngon. 
Nó hì hung 2 ngày thì đóng xong đồ đạc vào thùng để cái nồi cơm và cái bát, cái thìa ở ngoài. Xong nó gọi điện cho mẹ Trang, mẹ trang bảo nó chờ mấy hôm, giờ mẹ ấy đang đi công tác ở quảng ninh, nó hỏi khi nào về thì được biết là sang thứ 2 tuần sau về. vậy là nó phải chờ 1 tuần. hết tuần đến thứ 2 nó lại hỏi thì mẹ ấy lại bảo công việc có sự cố lại phải thứ 5 mới về, thứ 5 gọi thì nói là lại phải đi hưng yên luôn, nói nó cứ yên tâm, mẹ ấy về cái là sẽ qua đón nó luôn. Nó 1 nửa yên tâm, 1 nửa vẫn lo lắng. mấy ngày sau thì bưu điện gọi điện cho nó nhận đồ của mẹ Liên gửi ra, sau khi mang vào phòng nó đóng kín phòng lại mở thùng cát tông to đựng đồ ra, bao nhiêu là thứ, mẹ Liên chuẩn bị cho nó rất kĩ và đủ hết, quần áo, quần bỉm, bỉm con, bỉm mẹ, sữa con, bình sữa, tăm bông, gạc rốn, rơ lưỡi, nước muối sinh lý, đồ chơi xinh xinh, mũ, bao tay, bao chân… nói chung đủ hết từ những cái nhỏ nhất. nó xem mấy chỗ quần áo xinh nhỏ nhỏ, nó khóc, khóc nức nở, nó xoa xoa cái bụng của nó. Nó lại đóng đồ lại y như cũ đẩy gọn vào 1 góc. Nó chát với mẹ liên nhận được đồ, mẹ liên lại nói cho nó biết cách sử dụng từng thứ một bảo nó ghi lại, rồi cả từng giai đoạn khi con mới sinh rồi con lớn chút thì phải chăm như thế nào, làm những gì để chỉ nó và bảo nó ghi những cái cần thiết vào. Mẹ liên còn đặt cả 1 quyển sách dành cho những người lần đầu làm mẹ gửi cho nó giá sách 200k. độ này nó hay bị chuột rút nó nói chuyện với mẹ Liên thì mẹ liên bảo nó bị thiếu canxi bảo nó đi mua để về uống, ghi cho nó tên canxi và sắt xong mẹ ấy lại nói để mẹ ấy mua rồi gửi ra cho. Vậy là đợt có bạn của mẹ ấy ra ngoài này để đi làm từ thiện trên vung cao mẹ ấy gửi thuốc sắt, canxi, 4 hộp sữa cho bà bầu của vi na miu mà quên tên rồi, dễ uống lắm. 1 cái chăn ủ cho bé vì nó tính sinh vào mùa lạnh, mấy cái quần bầu nhưng to quá nó mặc k được, một cái áo len cộc tay, 1 cái địu và bông gác, rơ lưỡi nữa. nó vui thật vui, nó biết ơn lắm. 
Sau đó mẹ kẹo bông lại nhắn tin là cho địa chỉ để mẹ ấy qua mang quần áo cho. Nó nhắn hỏi đến chỗ cái đình gần chỗ nó thì ai cũng biết chứ nhà nó k có số má gì cả. nó lại lếch thếch ra đình chờ. Giờ là trời se se lạnh rồi nó mặc cái áo đồng phục học sinh vào thì k ai biết nó có bầu. nó đợi một lúc thì mẹ ấy và bạn tới, mẹ ấy chở nó về phòng. Hic, cái xe ga to bự nó ko leo lên được vậy là nó phải ngồi ở xe của bạn mẹ ấy. mẹ ấy gom đồ cho nó chủ yếu là áo bầu dài tay mặc mùa đông và đồ của con mẹ ấy nhưng phải lớn lớn chút. Nó nhận tuốt. sướng. một tí là mẹ ấy phải về vì nhờ ông trông con cho đi thôi. Nó chỉ buồn cười là trong đó có cái gối chặn cho trẻ con mà nó cứ tưởng đồ dành cho mẹ, đêm nó ngủ ngó gác cái gối 2 bên cái dây nó chằng ở giữa nên cái gối cứ treo 2 bên sường, nó đáp ra một góc lẩm bẩm: quái chả biết cái này để làm gì nữa. mấy ngày sau mẹ kẹo bông lại nhắn sẽ mang thêm cho ít đồ nữa, đồ đi xin được, và rủ cả mẹ nguyệt Quế ở sóc sơn sang. Mẹ nguyệt quế xuống trước đi bus, nó lại phải lật đật lết ra bến bus để đón, mẹ quế thấy nó thương lắm, ngỡ ngàng, mẹ ấy cho con nó 2 cái áo mới tinh và phấn rôm, cồn nhỏ rốn…một lúc thì mẹ kẹo bông đến tha cả thằng cu 6 tháng theo vì k có người trong, lần này đưa toàn đồ nước muối sinh lí, bình sữa, sữa, bông gạc, rồi bảo sẽ đi gom tiếp, nói nó đừng lo, k phải mua gì đỡ mất tiền, trẻ sơ sinh lớn nhanh lắm. không phải đi đâu kẻo ngã. Nó thấy ấm lòng thật đấy. 
Lại nói về mẹ Trang cứ hẹn ngày này ngày kia mà mãi không thấy cũng phải hơn 1 tháng luôn, nó bụ bùng vụ này. số nó k hợp ai tên trang thì phải. Bực trong lòng, bụng thì to, khó đi hơn nhiều rồi, nó nói với mẹ Liên. Mẹ liên bảo nó tìm xem có chùa nào cho ở không, nó xem thì chỉ thấy có 1 chùa ở hà nam mấy mẹ trên hội nói nhưng mà xa quá nó làm sao mà đi được. nó nói với mẹ liên nó sẽ thuê nhà khác chắc gần đường đi lại để sau này nó có thể bán lặt vặt kiếm tiền nuôi con, mẹ liên nói nó nên nhờ ai đưa đi chứ 1 mình thì đi không được, mẹ ấy không an tâm. Nó nhớ có bạn tên Quí ở hà nội để lại số điện thoại, nó nhắn tin cho bạn ấy nói nó là SM nhờ giúp đỡ. Bạn ấy lại nhắn cho 1 số điện thoại khác nói liên lạc với chị Xy, nó chán, nghĩ trong bụng toàn lừa đảo nhau. Bực mình.
Vậy là mấy bữa sau nó lại lặc lè đi kiếm phòng trọ, nó bắt bus xuôi xuống mạn Phùng Trôi để tim xem có nhà nào rẻ không. Nhưng mà đi lại khó quá, chậm lại càng chậm, mệt, đau. Nó ngã lên ngã xuống. bất đắc dĩ nó lại phải nhắn tin cho số điện thoại mà bạn Quí gì đó gửi, người đó nhận lời gặp mặt.

0 comments:

Post a Comment