Tuesday, March 29, 2016

Mẹ què - P10

VÀO MÁI ẤM
Càng những thàng cuối thì bụng lại bự thêm nói là bự nhưng chỉ so với nó thôi chứ vẫn bé lắm. dạo này trời rét đậm rét hại. lạnh cắt da cắt thịt. khiến nó đã mệt lại đau, đau cả chân cẳng, chuột rút cứng hết người ngợm. nó vẫn uống caxi và sắt đều mà chả ăn thua. Đúng thời điểm này thì phòng cạnh nó cũng có đôi vợ chồng trẻ mới cưới quê vợ ở Thanh hóa, chồng nghệ an nhưng có bầu to rồi. thấy bảo dự sinh cuối năm. Nó càng nhìn thì lại càng tủi hơn, người vợ thì chỉ ở nhà chờ chồng đi làm ở gần đó về ăn cơm, mỗi lần về chồng lại mua cho hoa quả đồ ăn bánh kẹo. nhưng nó tủi hơn nữa là người chồng thường hay nựng bụng vợ nói chuyện với đứa con, con trai nên lại càng quí. Vì 2 phòng sát nhau nên nó nghe rõ. Nó lại xoa bụng nó nước mắt lã chã, không dám khóc to. Nó thì thầm nó sẽ bù đắp tình thương cho con ngàn vạn lần. mong cho con nó khỏe mạnh, và bình an. Trời rét lắm nên nó ngại ra rửa ráy tắm giặt kinh khủng. tối đó đã rét lại còn mưa phùn. Nó đang đi ra ngoài để rửa đồ vừa bước ra khỏi cửa hẫng chân vậy là phịch một cả cả cái bàn tọa hạ xuống dưới sân. Nó nhói mông, điếng người. phải một lúc nó mới có thể bò quay lại vào nhà, đóng cửa bò lên giường nằm nghe ngóng tình hình. Hông thì vẫn đau ê ẩm. nói chung là nó rất khó chịu. nó nằm nhắn tin cho mẹ Liên và U. mọi người đều bảo nó phải đi lại cẩn thận không trơn ngã. Làm được thì làm không thì bỏ đấy, chị Xy thì nhắn tin giục nó vào mái ấm liên tục, vì cứ ở một mình bây giờ không ổn, chị ấy lo lắng không làm được việc. nó vâng dạ để đấy. đêm đó nó đau bụng. đau như sống đi chết lại, cảm giác như con nó đang lồng lộn trong bụng, như đang muốn tìm đường ra ấy. nó sợ, đau, người nó đầm đìa mồ hôi, nó muốn xoa dầu gió vào bụng mà sợ lại ảnh hưởng tới con nhưng mà không xoa thì nó đau lắm. thôi nó xoa vậy. xong gần như nó lịm đi không biết tí gì luôn. Tầm 10h sáng hôm sau nó dậy thấy không còn đau. Nhưng không thấy con nó động đậy như mọi ngày. Mọi ngày nó dậy muộn tí bụng đói là con nó đã đạp rồi thúc, nó ăn no uống đủ thì con nó mới chịu yên, hôm nay nó ko thấy con nó có tí động tĩnh gì, nó vỗ vỗ bụng như gọi con nó mà không thấy chút cựa quậy nào. Nó lo quá, hoảng quá, nó gọi con nó, bảo con nó hãy đạp mạnh vào, nó vội đi uống sữa, ăn no để cho con nó không bị đói. Nó lại vào nhắn tin cho mẹ liên nói tình hình, mẹ liên cũng lo lắng nói nó bình tĩnh xem từ giờ đến chiều như thế nào nếu không động đậy thì nó phải đi khám. Nó nằm im trên giường nhẹ nhàng xoa bụng nước mắt chảy, miệng không ngừng cầu mong con nó hãy dậy chơi với nó.
Tầm trưa 12h hơn nó lại ăn tiếp, uống sữa tiếp, mặc dù không muốn nuốt nhưng nó cố ăn và uống, mà nước mắt chảy, nó sợ kinh khủng. xong nó lại nằm, nó mở nhạc không lời lên như mọi ngày cho con nó nghe. Nó chờ đợi và chờ đợi rồi chuẩn bị ngủ quên thì thúc 1 cái giật nổ đom đóm mắt, nó chửi yêu con nó: ui cha tiên sư con tó con, làm gì mà giờ mới dậy chơi với mẹ. nó lại vỗ vỗ, con nó lại đạp đạp, thúc thúc. Nó òa khóc, nó vui quá, con nó dậy rồi, nó lại nói với mẹ liên, mẹ ấy mừng lắm, mẹ ấy bảo lo từ lúc sáng ở xa ko biết tình hình thé nào. Giờ thì đỡ hơn rồi. mẹ Liên bảo nó nên đi siêu âm và khám thai để biết chắc chắn hơn. Nó đồng ý và sẽ nhờ Dinh hoặc hiền đưa đi. Hiền thì đang thi, Dinh thì nói để xin nghỉ được thì sẽ chở đi. Vậy là sáng hôm đó là thứ 7 Dinh nó xin nghỉ nó phi xe sang bảo mình chuẩn bị nó đưa đi siêu âm. Đến phòng khám tư ở chỗ trường cao đẳng múa. Nó vào đó thì đã thấy bao nhiêu người ngồi xếp hàng rồi. Dinh bảo mình đến muộn hơn chắc đến trưa mới đến lượt mất. nhưng khi vừa vào bàn ghi tên vào phiếu, và sổ khám bệnh và đóng 250k Dinh trả cho nó lấy số thứ tự xong thì chị ghi tên đó bảo Dinh dẫn nó vào siêu âm trước luôn. Nó vào leo lên cái giường ông bác sĩ bôi cái lên bụng nó và di di cái cục rồi gõ gõ. Nó nghe tim con nó đập thịch thịch. Lần đầu được đi siêu âm và nghe tim con nó, nó siêu âm đen trắng. bác sĩ chỉ con nó đây, nặng có 2,4kg được 34 tuần rồi, thai suy dinh dưỡng nặng dự sinh 15.2, nó nghe buồn quá. Dinh nó hỏi thêm bác sĩ là con gái hay trai bác sĩ bảo chưa biết à, nó bảo lần đầu đi nên chưa biết, bác sĩ lại di di nói con gái nhé. Nó vui vui. Vừa hay bác sĩ kia nói giới tính của con thì có 1 bác sĩ ngồi ở góc ngoài nói :
-gái hay trai hỏi làm gì, con nào chả là con. 
Một lúc thì có 1 chị vào đo huyết áp gì đó cho nó. Rồi dẫn ra chỗ bác sĩ ở góc đó để khám, nó là khám nhưng bác sĩ đó chỉ hỏi và ghi vào sổ khám bênh thôi, đầu tiên bác sĩ đó tưởng nó có vấn đề về thần kinh nên hỏi Dinh nhưng nó cứ chen ngang trả lời, còn hỏi nó có nhận thức bình thường không, có đi học hành gì không, rồi có con ngoài ý muốn à, có ý định giữ con không, lúc này nó chỉ muốn đấm vỡ mặt tên bác sĩ này. Dinh hỏi giờ tiêm uốn ván thì tiêm ở đâu. Bác sĩ đó bảo tiêm ở nguyễn chí thay hay ở Trần bình cũng có. Rời khỏi phòng khám Dinh đưa nó đi tiêm uốn ván, nó sợ tiêm không chịu, Dinh lại gọi cho U, U nói chuyện với nó bảo nó vì con hãy đi tiêm cho an toàn, nó lại leo lên xe, 2 đứa đi vào trần bình tiêm, vừa đi vừa hỏi may quá hôm nay thứ 7 chỉ làm việc buổi sáng, chiều nghỉ vậy là vẫn kịp nó vào Dinh làm thủ tục và dẫn nó đi tiêm, nó tưởng tiêm kinh khủng lắm chưa kịp chuẩn bị chịu đau thì nhíu cái xong rùi. ồ tiêm k khủng khiếp lắm, nó nghĩ vậy, ra thanh toán hết 80k Dinh trả cho nó. Xong dinh đưa nó về để chiều còn trả xe rồi đi làm. Đi về qua chợ Dinh mua cho nó ít thịt và rau. Hết 20k Dinh trả cho nó. Về nhà nó bảo dinh ở lại ăn cơm cùng nhưng dinh phải đi trả xe và đi làm luôn không muộn, đến chỗ làm Dinh sẽ ăn tạm bún. Nó định gửi tiền nhưng Dinh không lấy. 
U nhắn nó bảo Dinh đưa lên gặp Cha ở nhà thờ Thái Hà để nói chuyện và làm thủ tục vào mái ấm. vậy là mấy hôm sau Dinh lại mượn xe lai nó lên gặp Cha. Thực ra việc của nó Cha và mọi người trong nhóm nắm rất rõ. Nó lên gặp Cha nói chuyện, nó nói sơ sơ về gia đình, Cha bảo nó cho số điện thoại của nhà để khi cần thì liên lạc, nó dứt khoát không cho. Cha nói k cung cấp thông tin liên lạc với người thân thì ko thể làm thủ tục vào mái ấm được vì nếu có việc gì rủi ro thì còn biết để liên lạc, nó cứng đầu không cho. Cha cho nó suy nghĩ sang tuần sau nếu đáp ứng các yêu cầu thì quay lại gặp Cha. Nó về, tối nó nhắn cho chị Xy nó không vào mái ấm nữa nó không có người thân nên ko vào, nó tự đi đẻ, nếu được thì chỉ cần chị đưa nó đi đẻ là được. Nó giờ là cùn rồi. chị Xy hốt hoảng nhắn tin liên hồi nói nó bình tĩnh, rồi sẽ giải quyết được, nó nên ngủ đi, cha chỉ lo xa thôi. Nó dạ vâng. Cha hẹn sang tuần nhưng chiều 2 hôm sau cha gọi điện cho nó trước bảo nó phô tô chứng minh thư và mang theo giấy siêu âm, chuẩn bị đồ để vào Mái ấm, chỉ mang ít đồ mẹ và con thôi. Sáng hôm tới Dinh lại đưa nó ra nhà thờ một chuyển để làm thủ tục, viết giấy tờ. xong cha bảo nó đứa ra xem nó như thế nào, Cha bảo nó vào mái ấm gấp, sắp đẻ tới nơi rồi, nó thì bảo hết tháng thì mới vào. Nó nằm lên giường để Dinh đo huyết áp. Cha bảo nó về chuẩn bị ít đồ rồi vào mái ấm càng sớm càng tốt. nó về xin nghỉ việc. xin cắt mạng không dùng nữa. tối hôm đó Dinh nhờ 2 người bạn của dinh đến đóng gói đồ đạc của nó lại. Một lúc Hiền cũng đến, hiền nó nhờ thầy Sơn ở nhà thờ Ngọc mạch tìm được chõ cho nó gửi đồ đến khi nào ra khỏi mái ấm, tìm phòng trọ thì lấy đồ. Dinh nó nhờ được thầy Tâm ở Nhà thờ đươc diễn cho nó gửi con xe cha ly cúc cu ba bánh của nó ở đó( con này nó mua lại của một chị cùng cảnh ở Thái Thịnh nhưng vì không đề được phải dùng tay kéo để nổ nên nó ít đi, hiện giờ vẫn đang để ở nhà thờ đức diễn, nó chưa lấy được. khi nào ổn nó lấy về chế thêm bộ đề để đỡ phải kéo tay cho nổ mệt kinh khủng hihi.) mọi thứ thu xếp xong thì nó nhắn tin cho Hiển hôm sau đón nó vào mái ấm. nó chỉ mang mấy bộ quần áo của nó còn đâu đồ của con nó tha vào hết. hôm sau hiển sáng không qua được, hẹn 3h giờ chiều. nó mặc thêm áo, đeo ba lo đi chợ lần cuối, nó đi mua 2 cái bắp ngô, 1 túi kẹo lạc nó thích đồăn liên quan đến lạc, 1 nải chuối, củ đậu. về nhà nó mở máy tính vừa ăn đồ ăn vừa xem phim, ngủ dậy hơn 3h hiển chưa tới, hiển nhắn tin 5h mới qua được, đang đi làm chưa về được nó bảo trong hôm nay phải đưa nó đi không là nó k có gì ăn ngủ đâu. Một lúc nó gặp ông chủ nhà thanh toán tiền điện hết 50k. tầm 5h hiển qua chỉ chờ được nó và 1 túi quần áo đi trước, còn cái thùng mẹ liên gửi nó khóa cửa lại gửi chìa khóa cái đứa phòng bên giữ hộ mai hiển qua thì hiện lấy nốt chở vào mái ấm cho nó. Lên xe hiển chở vào mái ấm, nó hồi hộp lắm, đường đi khá xa, mãi tối mịt mới vào, dừng trước cổng hiển bấm còi, một bà bầu bụng bự ra mở cửa. nó xuống xe đúng lúc mọi người đang ăn cơm hiển và nó ăn luôn, cơm có lạc rang, đậu, rau có thêm nó là có 4 người ăn. Từ hôm nay nó và con nó sống ở nơi này.

0 comments:

Post a Comment