Tuesday, March 29, 2016

Mẹ què - P15

Nó cứ sống như thế, cuộc sống 2 mẹ con rất bình yên, trời thì càng ngày càng nóng được cái nhà bà Lí mát nên con nó cứ ở đó suốt, trưa trưa nó và chị dậu lại kéo nhau sang nằm, chả có giường chiếu gì cả cứ kềnh hết ra sàn, con nó thì nằm trên cái chiếu mành mành gì đó cho khỏi lạnh. Nó cũng ngại vì sợ con nó ị, tè nhiều ra nhà người khác nhưng mà bà Lí cứ hề hề kệ, cứ thoải mái. Thi thoảng có vài bà xung quanh hàng xóm lại vào nằm trú nắng cùng. Nó thấy buồn cười lắm các bà đang nói chuyện lại lăn ra gáy khò khò xong lại tỉnh lại nói đôi ba câu lại gáy. Nó được quan tâm, mấy bà dặn nó phải ăn gì cho nhiều sữa. rồi làm những gì để tránh khổ về sau. Tuyệt nhiên các bà k hỏi gì về quá khứ của nó. Nó thì vẫn gầy lõ lẹo như vậy nhưng khỏe. Nó và chị dậu hạn chế nói chuyện với bác bán rau vì bác ấy biết chuyện của chị bác ấy tương câu:
-tôi đây trước nạo thai 5. 6 lần rồi. cứ chửa lại bào, chửa lại bào. Bào xong một hai tháng lại chửa, lại bào tiếp, đến nỗi bà bác sĩ đó quen mặt. mấy năm sau thấy k chửa nữa chăc bào hết trứng rồi. hết trứng thì mới ko đẻ được nữa. 
Nó động viên chị cứ kệ, không chấp người già và có suy nghĩ lạc hậu đó. Rồi chị đi mổ, chị yếu lắm, mất máu nhiều. Có hôm đang ở nhà bà lí chị đứng lên thì ngã thụp xuống, mọi người dìu lên giường vào buồng mãi mới được. Thương chị nhiều, nó thấy mình vẫn may mắn ít nhất giờ nó đang có 1 thiên thần bên cạnh, người sẽ đồng hành cũng nó trong những quãng đời tiếp theo. Nó mong chị cũng như nó. Mong chị được đền đáp sau những ngày chờ đợi đằng đẵng chịu bao đau đớn. Nó luôn nói với U rằng mong rằng sẽ không có gia đình nào phải mòn mỏi chờ con như vậy, sẽ không có người mẹ nào phải bỏ con nữa, được làm mẹ là điều thiêng liêng mà giờ nó mới biết. Nhìn con nó thầm tạ ơn tất cả mọi người xung quanh. Giờ nó sống và nuôi con không chỉ đơn thuần là sống và sống để trả ơn. Họ chỉ cần nhìn thấy mẹ con nó bình an, khỏe mạnh là đủ, như thế công ơn của họ bỏ ra không vô ích.
QUYẾT ĐỊNH SAI LẦM VÀ NHỮNG THÁNG NGÀY CƠ CỰC ÂM THẦM CHỊU ĐỰNG
Cuộc sống tưởng chừng bình yên với nó nhưng hôm nay có một cuộc điện thoại mà sau này làm thay đổi cuộc sống của nó. Làm U nó lại khổ cứ từ xa lo lắng mấp mỏng mà không làm gì đc.

Điện thoại reo nó bắt máy, có người xin được thăm 2 mẹ con nó, biết nhóm, nó nói để sau có gì nói chuyện sau. Nó xác nhận thông tin thấy đúng, lần sau nó đồng ý. Chiều đó người đó và 2 người nữa đến chơi thăm nó. Mọi người đề nghị được đưa mẹ con nó về gần khu đó để có gì thì tiện giúp đỡ. Nó vâng dạ. thực ra lúc đó nó không nghĩ sẽ chuyển đi đâu nữa vì ở đó cũng ổn. nó có nói với U, U cũng bảo cần phải suy nghĩ kỹ, thật kỹ. Hôm sau Hiền sang nói vài ngày nữa về quê hẳn vì học xong rồi. Nghe tin nó hụt hẫng vô cùng vì ở đây Hiền giúp nó mọi thứ khi nó cần hoặc khi con nó bị làm sao, hoặc đi tiêm phòng thì Hiền nó xoay cho chứ nó có đi đc đến đâu đâu. Nó bắt đầu lo lắng, và ý định nghe lời chuyển chỗ hiện dần lên. Nó nói chuyện với Chị Dậu chị ấy cũng bảo nó nghĩ cẩn thận, tất cả vì con, ở đây k có sinh viên, Hiền thì về, nhà bà lý mọi người thì lại k biết chữ, không biết đi xe đạp, chẳng biết đi xe máy, có gì cũng chẳng nhờ được nhiều. người ta liên lạc đảm bảo sẽ tạo mọi điều kiện thuận lợi tốt nhất cho mẹ con nó sống, nói nó an tâm khi sang đó, xung quanh có nhiều trẻ con, nhiều sinh viên nên nếu con ốm đau gì thì cũng sẽ có người đưa đi.nó tin lời họ, rất tin họ . Nó lại nói với U. U đợt này lại không có nhà, u đang ở tít vùng cao cơ. Sau khi nghĩ nhiều nó quyết định chuyển chỗ. Nó gửi con, thu xếp đồ đạc, chả có cái gì đựng đâm ra cứ vớ đc cái bao cái túi nào to to nó ấn hêt vào đó. Có con nên đồ đạc nó lỉnh kỉnh, lắt nhắt lắm. mỗi thứ một túi nhỏ nhỏ. Sau khi xong xuôi nó gọi điện nhờ người ta đến đón. Sáng hôm sau tầm 9h thì người đó và 1 người lái xe ba gác sang chất đồ chở đồ lên xe, xong xuôi thì nó sang bà lí đón con chào bà, bà thương cứ bảo nó khi nào con lớn thì về chơi. Bà cho 1 cái mũ đen to để che cho con. 1 khúc giò, 1 đùm thịt để sang thì ăn trong ngày. Về đến nhà vợ chồng chị Dậu vừa đi viện về lại tạm biệt chia tay chia chân. Nó ngồi lên 1 góc xe ba gác chở đồ, mọi người đặt con nó vào đùi cho nó bế, chị Dậu lại cởi chiếc mũ vải màu hồng cho nó đội không nắng quá, nó ngồi ôm con che mặt con cho đỡ nắng, xe bắt đầu đi. Cả nhà bà lý, vợ chồng chị dậu đứng nhìn nó đi khuất. Ngồi sau xe sóc lên sóc xuống nó phải bám tay vào xe để khỏi ngã đâm ra chi ôm con 1 tay, con thì cứ tụt dần xuống, tụt dần xuống, dường như lúc này nó chỉ giữ được mỗi cổ con nó trên đùi thôi.mũ thì chụp kín mặt. nó mong xe nhanh nhanh đến phòng không thì nó k đủ sức để giữ con nó nữa. con nó đi chắc mệt nên k khóc gì cả, khoảng 30 phút sau xe đến phòng của nó.

Xe đỗ, nó nhờ bác lái xe bế con nó, nó tụt xuống vào phòng. Nhìn phòng nó bật khóc, khóc to, khóc vật vã, nó khóc mà không cả nghĩ xem giờ con nó ai đang bế hay ở đâu. Nó sốc, sốc cực độ. Vì phòng không như nó nghĩ. Bé hay chật thì không nói nhưng k có vệ sinh trong phòng, không có nhà tắm, bẩn kinh, đồ đạc tủ lỉnh kỉnh. Cái giường bé bằng nửa giường cũ. Nó thật sự k nghĩ là người ta cho nó ở phòng như vậy, họ đến tận nơi xem chỗ ở cũ, xem điều kiện sinh hoạt bên đó, họ đảm bảo mọi thứ ở đây thuận lợi cho cuộc sống sinh hoạt của nó. Nó chỉ biết khóc, khóc kinh khủng, một lúc có người đưa con cho nó bế, nó lại ôm con khóc, k biết nó phair sống ở đây như thế nào với điều kiện như vậy. nó nói với người ta đã sang xem nó ở chỗ cũ như vậy mà lại đảm bảo để đưa nó về nơi như này. họ nói họ k tính đến việc đi lại vệ sinh của nó. Nó như điên lên, nó định quay về chỗ cũ, gọi cho chị dậu thì k đc, nhăn tin thì tối chị nhắn chiều đã có ng đến đặt tiền chuyển đồ rồi. nó k về được. sai lầm của nó là k sang xem được phòng từ trước. Nó ôm con khóc liền 3 ngày luôn, nó chả thiết ăn. Con nó bú nó, trời thì nóng, k nước tắm, cắm nồi cơm mà chả muốn ăn, đồ đạc bầy bừa khắp nhà chưa biết sắp như thế nào. Nó chán tệ chỉ muốn ôm con chết luôn. Bi đát quá. Sau đó hàng ngày nó phải đi vệ sinh và tắm cách nhà tầm hơn 30m, giặt đồ ở cái vòi cách nhà tầm hơn 10m, mang chậu ra vòi đó xả lưng chậu lôi lôi kéo kéo vào nhà để tắm cho con, để rửa khi con đi ị. Nó thấy cùng quẫn, ấm ức và còn rất nhiều lí do mà nó cố gắng nhẫn để sống ở nơi này những ngày tiếp sau (mong được thông cảm, không thể chia sẻ rõ được ạ). Nó nói với người ta xây giúp nó chỗ nhà tắm và vệ sinh không thì nó k thể nào sống trong tình trạng không có nước giữa mùa hè tháng 6 này được, họ đồng ý. U nó vẫn chưa về nhưng u nhờ mọi người trong nhóm xem ai ở gần nó nhất thì sang xem tình hình mẹ con nó như nào. Giúp cho 2 mẹ con nó. Trưa đó Huỳnh, Hoài sang xem nó. Chiều đến thì mọi người bắt đầu giúp nó sắp xếp đồ đạc gọn lại cho nó, nó xin thay cái giường hiện tại là 1 miếng gỗ liền bằng 1 miếng phản đóng từ nhiều miếng gõ nhỏ lại để con nó có tè thì còn thoát nước chứ giường hiện tại của nó hôm nay nó lật lên nó hết hồn, lúc nhúc toàn dòi là dòi, vì con nó đái k thoát được nước xuống mà trời nóng hè này thì có dòi là đương nhiên. Thời gian này nóng, phòng bé, nóng kinh người, cả cái dãy tường trước của nóng đến tận đêm k nguội. nó đêm vẫn khóc, nó thấy hối hận, con nó dạo này nóng, quấy, không bú, nó khổ ơi là khổ. U nó sốt ruột mà k làm được gì. Nó thấy mất niềm tin vào mấy người này rồi, giờ đi thì không đc ở thì khổ quá. 
Ngày nào cũng như ngày nào nó cứ lẽo đẽo chờ con nó bú no, ngủ là lại lôi chậu quần áo đi giặt, nói là giặt nhưng mà nó chỉ nhúng xuống xà phòng, xả đc 1 lượt nước rồi nhanh nhanh kéo vào nhiều khi vội tới mức đồ con chớ vẫn dính nguyên, quần ị vẫn vàng chóe. Nó đi tắm đúng chỉ dội nc ào ào chả cả dám dùng sữa tắm để phải tráng lâu vì con nó chỉ nằm ngửa 1 mình trong phòng nó lo lắng kinh khủng. làm gì cũng phải căng tai lên nghe xem con nó có khóc không. Chiều tối thì 3 em kia mới sang giúp nó trông con, bế con nó 1 tí rồi lại phải về học hành nữa.
Lúc này bắt đầu cuốc nền góc cuối nhà để xây nhà tắm cho nó. Nó mong lắm, ngày nào cũng mong nhanh nhanh để có nước dùng thoải mái. Nhưng nay người ta cuộc được 1 tí lại nghỉ. Mai người ta lại được 1 tí lại nghỉ. Nó vẫn cứ kìn kìn kéo nửa chậu nước vào nhà dùng cho con. Chưa có chỗ nấu ăn nên chỉ cắm tạm nồi cơm vùi 2 quả trứng ăn cả ngày. Ngày nào cũng thế, nó thèm rau, háo nước. Hồng bưng cho nó 1 nồi canh rau ngót có miếng thịt sang nó ăn mà ngon ơi là ngon. Nhà nó lúc này đất cát bừa bộn, bẩn kinh khủng, nóng nhao người lên. Trưa hôm nay lại lừa con nó bú no, chờ ngủ say nó lại đặt con nó nằm ở giường mang chậu và quần áo đi tắm. tắm xong ra thì cổng ra lại bị khóa nó k ra được, k biết ai khóa cổng lối ra ngoài phòng nó. Nó đi hỏi mấy phòng đó có duy 1 phòng có đứa bé học lớp 3 có chìa khóa, nó bảo ra mở cổng hộ mà con bé nhất định không ra, nó gần như khóc để nài nỉ vì không biết con nó như thế nào, nó đi cũng lâu rồi. mãi thì con bé mở cổng cho nó về. để chậu vào giường nhìn con nó thì Ôi…. Con nó tím tái hết người, sữa chớ hết lên mũi lên mồm con nó. Nó k khóc, không kêu gào, lao vào thốc con nó úp lên đùi nó, nó vỗ vỗ sau lưng, rồi hút mũi, hút mồm, hút là nuốt luôn chứ không nhổ ra. Nó k còn nghĩ đc gì ngoài làm sao cho con nó thở lại và khóc. Nó rất bình tĩnh. Một lúc con nó khặc khặc, khóc ré lên, mặt hồng lại. lúc này nó mới khóc, nó khóc to, khóc nghẹn hết người lại. con nó khóc vì được sống còn nó khóc vì hối hận, khóc vì sợ, khóc vì hoảng. cái cảm giác này có lẽ cả đời nó không bao giờ quên.

0 comments:

Post a Comment