Friday, August 29, 2014

Chồng vì người tình mà đá chết con gái tôi

Một tháng trước, tôi đang hạnh phúc khi nhìn thấy cái thai trong bụng lớn lên từng ngày, hạnh phúc khi nghĩ đến ba tháng nữa đứa bé sẽ được sinh ra trên cõi đời này.


Một tháng sau, đứng trước khung cửa sổ giường bệnh, đầu óc tôi trống rỗng, trái tim tôi sớm đã chết theo đứa bé rồi.

Tôi mãi mãi không thể quên được đêm hôm ấy. Đêm đó ầm ầm sấm chớp, anh ta (chồng mới cưới của tôi) liên tục giơ chân đá thẳng vào bụng tôi. Từ đầu đến cuối, tôi không có chút phản kháng nào. Tôi sợ rằng sự phản kháng của tôi sẽ khiến sự việc càng thêm tồi tệ. Chỉ dùng hết sức lực, dùng cánh tay, tôi cố gắng che chắn cho đứa con trong bụng.


Anh ta gào lên : “ Mày còn dám che”. Anh ta kéo ngược hai vai tôi, tôi nỗ lực gập người xuống để anh ta không đá trúng vào bụng tôi, nhưng mà anh ta dùng tay, dùng chân đấm đá tôi túi bụi: “ Mày sao lại mò đến nhà cô ấy” ( Cô ta là tình nhân của chồng). Anh ta gào lên điên cuồng, tôi không trả lời.  “Mày bây giờ muốn ly hôn cũng đừng hòng, tao sẽ từ từ hành hạ mày đến chết” . Lại là một đạp vào người.

Tôi quỳ rạp xuống đất khổ sở van xin: “ Xin anh đừng đá vào bụng em, hãy để em sinh đứa bé này ra”. “ Mày đừng hòng lấy đứa con ra uy hiếp tao, mày tưởng chỉ mỗi mày có thể sinh con cho tao à, đánh chết nó tao đền mạng cho mày”. Lại là những cú đá . Tôi nằm vật xuống đất , sau đó anh ta dùng chân đạp lên bụng tôi, tôi đau đớn  tới mức cảm thấy như đứt ruột đứt gan, trái tim tôi đang chảy máu .

“ Mày đừng có giả vờ với tao. Tao lâu lắm rồi không đánh người rồi, tao ở trong tù chịu không biết bao nhiêu trận đòn, cũng đánh bao nhiêu người rồi nhưng chưa bao giờ đánh phụ nữ. Không ngờ đánh phụ nữa lại thoải mái như vậy.” Anh ta kéo tôi đứng dậy, dựa tôi vào góc tường, bóp lấy cổ tôi vừa nói vừa đánh.  Tôi đã không còn chút sức lực nào nữa, trước mắt một mảng đen kịt. Anh ta bắt tôi đứng dậy, nếu không thì sẽ đạp lên bụng tôi. Nghĩ đến đứa bé, tôi gắng gượng bò dậy, rồi lại ngã xuống . Cứ như thế , hai tiếng đồng hồ trôi qua, anh ta đánh mệt rồi bật điều hòa, ngồi xuống uống nước nghỉ giải lao. Mồ hôi ướt hết quần áo, anh ta liền thay bộ quần áo khác rồi tiếp tục đánh tôi. Liên tục vài lần như vậy, tôi muốn bỏ chạy, nhưng không có sức lực.

Đột nhiên  điện thoại reo lên, là người đàn bà đó gọi đến, anh ta đi đến phòng khách nghe điện thoại.  Tôi nghe thấy anh ta đang nói chuyện. Biết rằng đây là cơ hội duy nhất cũng là cơ hội cuối cùng của tôi.  Tôi dốc  hết sức lực bỏ trốn. ” Mày còn dám chạy” Anh ta đuổi đến.

Tôi đang xuống đến tầng 1 thì anh ta đuổi kịp. Tôi hét lớn lên cầu cứu.  Hàng xóm chạy ra xem. “ Đây là việc nhà chúng tôi, không cần các người xía vào”. Anh ta hung dữ như thể muốn giết chết tất cả mọi người. Hàng xóm bắt đầu tản dần đi.

Tôi khóc lóc ôm chặt lấy chân một bà cụ :“ Cầu xin bà đừng đi, hãy cứu cháu” . Lúc này anh ta lại đấm vào mặt tôi thêm mấy cái nữa. Cuối cùng cũng có người không nhịn được nữa lôi anh ta đi, tôi mới có thể thoát thân.

Sau khi được cứu, tôi gọi điện thoại cho bố mẹ chồng nói anh ta đánh tôi. Nhưng mẹ chồng lại nói: “ Chẳng qua là chỉ vài cái bạt tai chứ gì, chạy ra ngoài hét cái gì, chưa đủ mất mặt hay sao”. Lúc này người cô của anh ta đi ngang qua, chỉ ngó nhìn tôi một cái rồi đi. Tôi cảm thấy bụng mình đau nhói, tôi hét lên, người cô giả vờ không nghe thấy nhưng cuối cùng cũng dừng lại. Tôi nói bụng tôi rất đau, người cô nói giống như mẹ chồng tôi nói. Tôi bất lực cởi bỏ quần áo, nhưng cũng chẳng có tí sức lực nào .

Nhìn thấy toàn thân tôi đều là những vết bầm tím, da trên bụng đã tróc ra, lúc này người cô mới gọi mẹ chồng đưa tôi vào viện.

Nhưng mà đã quá muộn rồi, đứa bé đã chết rồi, chết dưới bàn tay ác quỷ của bố nó. Đứa bé vẫn chưa kịp sinh ra trên cõi đời này, tôi còn chưa kịp cảm nhận tiếng đạp chân của nó, thậm chí ngay cả cơ hội nói lời tạm biệt cũng không có. Chính tay bố đứa bé đã kết thúc cuộc đời của con. Chính hắn đã tự tay giết chết con mình.

Phòng cấp cứu bệnh viện, bác sỹ phát hoảng khi nhìn thấy bộ dạng của tôi. Họ vội vàng cấp cứu và hỏi sao tôi lại thành ra thế nào. Lúc tôi nói sự thật cho bác sỹ nghe, mẹ chồng chen ngang: “ Con tôi chỉ dùng tay kéo nó thôi” . Bác sỹ gắt lên: “ Bà là ai, con trai của bà biết võ công à. Bà nói anh ta kéo tôi xem thế nào, chỉ một cái kéo thôi mà bụng ra như thế ư ? Tôi đang cứu mạng con dâu bà, cứu mạng cháu bà, đến lúc này mà vẫn không chịu nói sự thật, cả nhà bà đều là một lũ mất hết tính người ”.

Kết quả chuẩn đoán, cuống rốn em bé bị đứt, DIC cuống rốn bị đứt cực kỳ nghiêm trọng, nói một cách đơn giản là mất đi chức năng đông máu. Hơn nữa, toàn thân tôi tụ huyết, chưa xách định được có bị nội thương hay không . Tỷ lệ tử vong do DIC trên 90%, bắt buộc phải làm phẫu thuật . Các phòng khoa hội chẩn khẩn cấp , cuối cùng quyết định mổ bụng lấy bào thai ra.

Mẹ chồng lúc cầm tờ giấy thông báo bệnh tình nguy kịch thì khóc toáng lên .Tôi cũng không hiểu được bà ấy khóc là vì đứa cháu đang nằm trong bụng tôi hay là vì con trai bà ấy, hoặc có thể là tiếc tiền mạo hiểm làm phẫu thuật. Cuộc phẫu thuật kéo dài bốn tiếng đồng hồ, bào thai được lấy ra , là bé trai.

Tỉnh lại trong phòng hậu phẫu, bác sỹ là người đầu tiên đến thăm tôi . bác sỹ nói: “ Tôi hành nghề bác sỹ mười mấy năm rồi, từ trước đến này chưa bao giờ từng gặp tình trạng này, cũng chưa bao giờ từng gặp loại người như chồng cô. Mạng cô được giữ rồi, muộn chút nữa thì không kịp. Cô bị đánh suốt hai tiếng liền, may mà cô chịu đựng được đến tận bây giờ”. Tôi thều thào nói: “ tôi chỉ một thân một mình bị gả đến đây. Tôi phải bảo vệ quyền lợi của mình, hắn ta phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, loại người như hắn ta không đáng sống ở thế giới này”


Wednesday, August 13, 2014

Mẹ chồng - nàng dâu

Chuyện Mẹ chồng - nàng dâu vẫn luôn là đề tài muôn thủa trong xã hội, trong gia đình. Thường thì chúng ta thấy các nàng dâu là người lên tiếng, ca thán về mẹ chồng. Nhưng ngày hôm nay, ad sẽ đưa một tâm sự của một bà mẹ chồng muốn chia sẻ và tìm sự cảm thông của bạn đọc về người con dâu của mình.

" Chào các bạn, tôi vẫn hay vào một số diễn đàn tâm sự và đọc những tâm sự về MC-ND và tôi cũng sắp trở thành mẹ chồng mà chồng tôi thì đã mất. Tôi thì không phải trải qua CS làm dâu nên chưa trải qua những xích mích như vậy. Tôi sẽ trở thành mẹ chồng vào tháng 9 tới. Tôi có một số quyết định mà tôi muốn các bạn đang ở vị trí những người đang và sẽ làm dâu cảm nhận và cho ý kiến chứ không chỉ tham khảo những người đang làm mẹ chồng.

1. Tôi có lương hưu, cũng chỉ là vừa đủ cho CS của tôi và 1 khoản tiết kiệm phòng khi ốm đau sẽ hỗ trợ con cái mặc dù tôi có bảo hiểm nhưng tôi biết không thể đủ được nên tôi không cần con cái phải biếu xén tiền nong hàng tháng. Hơn nữa tôi xác định, vài năm nữa tôi quá già không thể tự lo cho mình tôi sẽ kiếm cái nhà dưỡng lão.

2. Khi con dâu về tôi sẽ yêu cầu ăn riêng. Ở thì nếu chúng thích có thể ở chung, tôi tầng 1, vc nó tầng 2. Còn không hai vc có thể ra ngoài thuê. Ở chung thì điện nước chia đôi. Chẳng phải tôi ghét bỏ gì chúng nhưng tôi thấy:
Thứ nhất: Ăn chung có nhiều bất tiện. Tôi chẳng ngại gì đi chợ, nấu cơm cho chúng nó nhưng phải nhìn từ hai phía. 6h chúng nó về tới nhà lúc đó cơm nước phải xong hoặc gần xong chúng nó tắm rửa là có cơm nóng ăn thì tôi phải nấu từ tầm 4h30 hoặc 5h. Nhưng VC son thường thích đổi gió mà thường bất chợt, cuối giờ làm mới nghĩ ra gọi điện rủ nhau rồi mới báo tôi thì lúc đó cơm nước gần xong rồi. Chúng nó làm thế không sai nhưng người đi không khổ bằng người trực nồi cơm. Ngay đối với con trai và con gái tôi, mẹ con tôi cũng rất nhiều lần xích mích về vấn đề đó nhưng thực sự cả hai bên đều không thể có cách nào vì tuổi trẻ khác mà tuổi già khác. Do vậy tôi muốn chúng ăn riêng để chúng có thể tự do hơn mà không phải phụ thuộc vào tôi và tôi cũng thế.
Thứ hai: Để VC chúng nó có thể quán xuyến tài chính trong gia đình nhỏ của chúng. Lúc chưa có gia đình, cuối tháng hết tiền chưa có lương có thể xin mẹ chứ có gia đình rồi thì tôi không chu cấp. Sẽ có bạn nói tôi ác vì VC mới đi làm lương thấp nhưng con trai tôi lương cứng đã là 8tr chưa kể thưởng doanh thu theo quý. Con dâu tôi lương cố định 10tr nên không thể nói là thấp.

2. Tôi biết chúng dự định năm 2016 sẽ sinh con (chính con dâu tôi đã nói vậy). Ôi, tôi mong có cháu quá đi chứ. Tôi dám hứa là khi nó có chửa nó có cáu gắt do thai hành gì tôi chịu tất. Nhưng quan niệm của tôi chăm sóc con và chịu trách nhiệm với con là nhiệm vụ chính của bố mẹ không phải của ông bà. Ông bà chị gọi là phụ giúp. Tôi sẽ chăm cháu tôi đến lúc tròn 2 tuổi vì lúc đó có thể đi trường được rồi. Trong thời gian đó không thể khoán trắng cho tôi. VC nó phải phân công nhau vợ làm gì, chồng làm gì để đi làm về cũng như ngày lễ tết thì nhiệm vụ chăm con là hoàn toàn của chúng, không phải của tôi. Thỉnh thoảng CV phát sinh hoặc muốn đi đổi gió hai vợ chồng thì tôi sẵn sàng trông nhưng không phải ngày nào cũng có, tuần 1 - 2 lần thì được.

3. Có bà bạn tôi nói rằng khi trông cháu yêu cầu chúng gửi tiền, 1 - 2 tr/ tháng để mình giữ cho chúng nó chứ chúng nó giờ hoang phí, sau này có gì mình còn hỗ trợ. Nhưng tôi nghĩ nếu tôi là mẹ ruột con dâu tôi thì có thể con dâu tôi còn hiểu sang ý đó giống như khi các bạn còn là con gái bố mẹ đẻ bắt đóng góp tiền thì cũng luôn nghĩ là bố mẹ giữ cho mình chứ còn MC thì nó còn hận hực nên tôi không thể yêu cầu thế. Tôi trông nom cháu giúp VC nó hoàn toàn đó là tôi thấy tôi phải có trách nhiệm đó khi chúng không thể xoay xở được. Hơn nữa có lần tôi có đọc được 1 bài tâm sự rằng MC trông con là đòi tiền trông hàng tháng, hai vc túng bà cũng đòi, đến lúc bà chết để lại cuốn sổ tiết kiệm bằng đúng số tiền hai vc đưa cho bà trông cháu cho hai VC. Có bình luận nói rằng bà làm thế là không được nên tôi càng củng cố suy nghĩ của mình.

4. Trước kia tôi có mua cho con trai tôi một suất bảo hiểm, đã được đáo hạn nhưng vì tôi chưa cần dùng tới nên có lập 1 số tiết kiệm cho nó (là sổ riêng biệt, không phải sổ của tôi). Bây giờ tôi nên đưa luôn cho VC chúng hay để đấy để dành cho chúng phòng khi có việc rồi đến lúc tôi chết tôi sẽ giao lại cho VC chúng?

5. Còn cái nhà tôi nằm xuống tôi cũng chẳng để cho con trai mà tôi di chúc bán đi chia đôi cho hai đứa con. Đứa nào ở thì trả cho đứa kia 1 nửa giá trị căn nhà

6. Ngay cả con gái tôi sau này lấy chồng tôi cũng sẽ chỉ giúp đỡ như thế mà thôi vì tôi muốn cho cả hai vc phải tự lập, tập quán xuyến gia đình. Tuổi già gần đất xa trời, nhiều bà bạn tôi nghỉ hưu năm trước, năm sau đã đi rồi. Tôi mặc dù giờ vẫn còn rất khỏe mạnh nhưng cũng không biết sẽ ở trên cõi đời này bao lâu nữa. Nếu chúng quen có bố mẹ giúp đỡ thì đến lúc bố mẹ nằm xuống thì lúc đó bỡ ngỡ lại khổ. Sẽ có bạn nói tôi không muốn con sướng, lại muốn con khổ nhưng tôi nghĩ tôi chẳng sống đời mà giúp đỡ chúng. Người ta không có BMV, BMC ở bên người ta vẫn tự xoay xở công việc, con cái, nhà cửa được tại sao con mình không làm được? Hơn nữa, khi chúng khó khăn, không thể tự giải quyết tôi đâu có bỏ mặc chúng.

Theo các bạn, còn đang làm dâu, nếu tôi cư xử với con dâu, con rể như vậy có được không?""

Tuesday, August 12, 2014

Thư gửi người đàn bà...của chồng tui.

Chị yêu mến của em !

Phải bắt đầu như thế nào nhỉ, từ mối quan hệ của chị em mình đi nhé. Cảm nhận lần đầu tiên khi em biết đến chị và gia đình chị là : “Ồ, sao lại có những người phụ nữ xinh đẹp và giỏi giang đến thế…vậy mà mọi người cứ bảo…” , chị và gia đình chị đã rất yêu thương con gái của em đến nỗi con bé đã gọi chị bằng một tiếng “Má” rất hồn nhiên, và cái mối quan hệ giữa gia đình em và gia đình chị cứ thế mà tiến xa hơn trước sự chứng kiến của nhiều người mặc dù em đã nhận được một vài lời khuyên cảnh báo từ mọi người nhưng em đã bỏ ngoài tai hết chị à. 

Trong mắt em, chị là một người phụ nữ dịu dàng, xinh đẹp, sang trọng và rất giỏi , là mẫu người điển hình để em đây học hỏi, chị là người đã khơi dậy niềm đam mê nấu nướng trong em, em đã học được rất nhiều điều TỐT từ chị. 

Cho đến hôm nay, khi em ngồi viết ra những dòng này sau mọi chuyện đã xảy ra…em đã suy nghĩ thật nhiều….em thấy mình là người có lỗi nhất, em đã tự biến em thành một người đàn bà tềnh toàng, nhếch nhác, em đã bỏ bê, không quan tâm,chăm sóc thậm chí không tôn trọng người em yêu thương, người mà con gái em gọi bằng “Ba”, chính vì thế em đã vô tình dâng cả hai tay người em yêu cho người phụ nữ khác “giữ dùm” mà người phụ nữ ấy lại là người mà em yêu mến. Tất cả là lỗi của em chị à !

Chị đã âm thầm dạy cho em biết như thế nào gọi là “ không cần phải ghen” . Đúng, chị ta dù có sang trọng, xinh đẹp,giàu có và hơn em về mọi mặt nhưng chị ta chắc chắn không đủ tư cách để cho một người vợ tuy tầm thường nhưng chung thuỷ như em phải ghen. Mặc dù cũng có đôi lần em ghen tức và mọi người cứ bảo là em ghen bậy vì chị ta có họ hàng với em.Và ít ra phần “người” trong em nó lớn hơn rất rất nhiều so với phần “con” còn chị ta thì ngược lại, em không phải là loại đàn bà vì một chút dục vọng đê hèn mà làm xáo trộn gia đình người khác. Đúng không chị?

Em cũng muốn gửi đến chị lời biết ơn chân thành vì thời gian qua đã thay mặt em chăm sóc tận tình đến tận giường người mà em yêu nhất với tư cách là chị của người ấy ,có lẻ sai lầm lớn nhất của em là khi em thốt ra câu “ nếu có việc gì cần đến anh ấy thì chị cứ việc nhờ vả dù gì thì anh cũng rảnh…” . Em cũng thật bất ngờ khi người ấy quay về nói với em rằng : “ Em à, chỉ có em mới là người yêu anh nhất, chỉ có em mới là người luôn sát cánh bên anh trong mọi hoàn cảnh, trong những lúc anh gặp khó khăn nhất trong đời…” và tất nhiên em đã biết tất cả mọi chuyện mà không cần phải tốn một giọt nước bọt nào để tra hỏi, mặc dù trễ nhưng chưa gọi là quá muộn vì người xưa có câu “ Đánh kẻ chạy đi, không đánh người chạy lại” , trông anh ấy giống như người vừa được giải thoát khỏi bùa mê vậy đó chị. Chị đã góp phần làm em trở thành một người đàn bà đanh thép, bình tĩnh giải quyết mọi vấn đề mà không phải lồng lộng lên giống một con điên như trước đây em vẫn thường hay làm, em rất vui chị à. Bây giờ em cũng đã hiểu như thế nào gọi là “ lạt mềm buộc chặt” là nhờ công lao của chị hết đấy ạ. 

À, chị, con gái em nó vẫn thường hay nhắc đến chị giống như những người nó quí mến nhưng có lẻ mình không có duyên để làm chị em tốt của nhau, em xin kết thúc mọi chuyện tại đây, em xin lỗi vì gia đình em đã làm phiền đến gia đình chị quá nhiều, em sẽ mãi ghi nhớ những điều tốt đẹp mà chị và gia đình chị đã dành cho mẹ con em. Em cầu mong cho chị sẽ tìm được hạnh phúc đích thực cho riêng mình, hạnh phúc là thứ vô giá không thể mua bằng tiền và nhất là tiền của người khác đâu chị và cũng đừng bao giờ biến hạnh phúc của người khác trở thành ván bài trong cuộc đời mình, không phải lúc nào người chơi bài cũng sẽ thắng đâu chị nhé. Chúc chị và gia đình sống vui khoẻ để tiếp tục sự nghiệp “săn người” của bản thân, tránh được điều tiếng từ xã hội,và mãi mãi là những người phụ nữ xinh đẹp, giỏi giang trong mắt mọi người. 

Thân ái

Nguồn: webtretho

Friday, August 8, 2014

Ngoại tình - Chuyện chứ không phải " truyện " - P8

Nàng vùng dậy, lao ra cửa sau khi nghĩ đó là anh,
Cửa vừa mở, nàng đã nhìn thấy anh đứng đó, anh gườm gườm nhìn lại nàng, không nói không rằng đẩy nàng sang một bên và đi thằng vào nhà. Ngồi bệt xuống ghê sofa trong tư thế mệt mỏi nửa nằm nửa ngồi, anh nhìn nàng với vẻ tức tối:
- Anh đã nói gì với em tối nay? Sao em tự động nghỉ việc mà không nói gì với anh? Anh đã bảo cho anh thời gian, chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết mọi chuyện cơ mà?

Nàng thấy thương anh vô bờ bến. Nàng biết anh đang có rất nhiều tâm tư giằng xéo trong đầu, nhưng nàng cũng thế, có khá hơn gì anh đâu? Tự nhiên nàng ngồi xuống thảm cạnh chân anh, tư thế ngồi của một kẻ hầu đối với ông vua, rồi nàng đặt cằm lên đùi anh:
- Em nghỉ phép. Làm với anh bao lâu rồi em đã nghỉ một ngày phép nào đâu.
- Hay em nghỉ để đi tìm việc ở công ty mới?
- Em chưa biết, hiện giờ em muốn nghỉ ngơi và suy nghĩ đã.
Anh ngồi thằng dậy, nâng mặt nàng lên:
- Chỉ cần em hứa với anh duy nhất một điều là em không biến đi đâu để anh không tìm ra, được không?
- Nếu cứ ở gần nhau mãi thì mọi chuyện sẽ đi về đâu? Em chỉ ước giá như moị chuyện như trước khi chuyến công tác này. Cả em và anh đều bình yên hạnh phúc.
- Em tưởng thế à? Em tưởng anh là sắt là đá mà cứ yêu em kiểu trẻ con tương tư nhau thế à?

Nàng thấy cảm động - vì tình yêu anh có với nàng. Nàng ốp hay tay anh vào má, và nói:
- Chỉ cần được như thế này với em là đủ rồi
- Anh thấy không đủ, anh muốn nhiều hơn
- Anh đang có vợ mà
- Thế mới là bế tắc
- Chị ấy biết không?
- Không biết, em còn không biết làm sao nó biết
- Nó là ai?
- Là M (là vợ anh)
- Sao anh gọi là nó?
- À ừ thì là M - anh không quen gọi kiểu " cô ấy", nghe dở hơi lắm
- Thế anh kể chuyện với người khác cũng gọi em là "nó" à?
- À thì có đôi lúc

Cả anh và nàng bật cười. Anh vốn không kiểu cách, nhân viên trong công ty cũng vì thế mà rất quý anh. Cả hai cảm thấy nhẹ nhõm hơn sau khi cười. Anh đưa tay xoa xoa vào bụng và bảo:
- Anh đói
Nàng bật dậy:
- Anh chưa ăn sáng sao?
- Anh chưa, tưởng em đi làm thì rủ đi ăn sáng luôn thể

Một bước tiến nữa trong cách anh thể hiện sự thân mật với nàng. Bao lâu nay dù phải đến công ty sớm vì công việc đột xuất hay đi làm bình thường, nào đều biết anh đã ăn sáng. Anh bảo lúc thì anh ăn ở nhà, lúc anh ăn ngoài hàng. Chưa bao giờ nàng thấy anh mời nàng hay ai đó trong công ty đi ăn sáng. Rủ nàng đi ăn sáng, có nghĩa là anh bắt đầu muốn cùng nàng...
- Để em làm đồ ăn sáng cho anh
- Ừ, anh nghỉ một lúc, lát anh lên Bộ X gặp lão P. Lúc nào được em gọi anh nhé.

Nàng đi vào bếp, vừa làm đồ ăn sáng cho anh nàng vừa thấy hạnh phúc lâng lâng. Nàng nhớ anh thích món trứng ốp la với bánh mì, con trai nàng cũng thích món này nên nhà nàng lúc nào cũng sẵn. Nàng làm chúng trong chốc lát, nhưng khi mang ra thì nàng đã thấy anh nằm hẳn xuống ghế, mắt nhắm nghiền. Anh đang ngủ - nàng không nỡ phá giấc của anh. Hẳn là anh đã thức cả đêm qua, cộng với mệt mỏi vì chuyện vừa xảy ra nên thiếp đi. Nàng đặt đồ ăn lên bàn, ngồi xuống cạnh anh, ngắm nhìn khuôn mặt đẹp nam tính và rắn rỏi của anh. Không kìm được, nàng đưa tay sờ viền môi anh, rồi mũi anh, anh vẫn ngủ say sưa, nàng đưa tay luồn vào mái tóc của anh. Anh thức giấc và giữ tay nàng lại, kéo nàng nằm ngang trên người anh:
- Anh đẹp không?
- Đàn ông đẹp làm gì, phụ nữ mới cần xinh đẹp.
- Em rất đẹp mà, có ai nói với em như thế chưa?
- Chưa, một số đứa bạn trai thân của em bảo là em "ngọt nước"

Anh nằm nghiêng lại để nhìn vào mắt nàng:
- Em đẹp thật đấy. Thân hình nhỏ nhừng tròn và cân đối, da em trắng, nét mặt em rất xinh... Em không biết được là đôi lúc anh hay nhìn trộm em lúc em say sưa làm việc, hoặc lúc em thuyết trình dự án anh cũng chỉ nhìn em hơn là nghe em nói đấy.

Nàng thấy ngượng khi lần đầu tiên nghe anh khen nàng như thế, nhưng lòng nàng như mở cờ. À là anh có nhìn thấy nàng hấp dẫn chứ không phải chỉ nhìn thấy nàng thông minh và được việc. Nàng úp mặt xuống ngực anh, nói vọi lên:
- Khiếp,anh sến quá đấy.
- Uh, sến đấy.
Rồi anh kéo mạnh nàng để mặt nàng gần sát mặt anh, cảm giác như anh sắp hôn nàng thì nàng vùng ngồi dậy bảo anh:
- Anh ăn sáng đi. À mà em sợ nó nguội rồi, để em đi hâm lại đã.
- Thôi khỏi, anh ăn luôn. Chắc anh phải đi luôn đây, anh hẹn rồi.

Nàng không biết là anh vội đến hẹn thật hay anh cũng ngượng như nàng nên tránh. Cả hai quá già để có những biểu hiện yêu đương kiểu này. Cũng lâu quá rồi nàng mới nhớ lại cử chỉ thân mật với đàn ông. Ngượng nhưng thực lòng là nàng rất muốn anh liều hơn, cương quyết hơn thì nàng chắc sẽ không từ chối. Nhưng hình như anh cũng dát không kém, chẳng đủ can đảm làm gì đến nơi đến chốn. Cho đến lúc anh đi ra cửa, nàng với tay sửa lại cà vạt cho anh, rồi vòng tay ôm cổ anh, thì thầm: em nhớ anh. Anh cũng ôm chặt lấy nàng và bảo: Trưa nhé, em nấu cơm đi, hai đứa cùng ăn. Một lúc nàng đẩy anh đi, và quay lại phòng bếp để nấu bữa trưa như anh đã hẹn. Nhưng bữa trưa cầu kỳ của nàng, bữa trưa nàng mong đợi, bữa trưa mà nàng nghĩ là sẽ có điều gì đó xảy ra... thì cuối cùng nàng ăn một mình, như đang ăn phải cỏ.

Ngoại tình - Chuyện chứ không phải "Truyện" - P7

Đêm đó nàng không ngủ, và nàng nghĩ anh cũng không ngủ. Nàng muốn gọi điện cho anh, nàng muốn nói tiếp với anh về câu chuyện mà nàng là người làm dở dang. Nàng muốn anh biết là nàng yêu anh biết bao, nàng cần anh biết bao, nàng thèm khát anh biết bao... Những thứ mà nàng phải kìm nén hàng năm trời vừa qua. Nhưng nàng sợ, không biết giờ này anh ở đâu, đã về nhà hay đang lang thang trên phố, hay đang trốn tránh đâu đó trong một khách sạn... để nàng có thể gọi điện được.

Sáng hôm sau nàng gọi điện đến công ty và xin nghỉ phép 3 ngày. Suốt thời gian vừa qua từ ngày đến làm việc với anh, hầu như nàng vẫn còn nguyên phép. Vì tình yêu với anh, nàng thấy lúc nào nàng cũng thấy mình cần cho anh, cho công ty nên nàng không muốn nghỉ. Lần đầu tiên nàng xin nghỉ 3 ngày liên tiếp làm bạn HR ngạc nhiên và hỏi có việc gì không.

Nàng cũng không biết nàng nghỉ để làm gì, chỉ một điều duy nhất lúc này là nàng cần thời gian, không gian để suy nghĩ. Sáng nàng vẫn đến đón con ở nhà mẹ đẻ và đưa con đến trường, rồi nàng trở về nhà dọn dẹp lại nhà cửa sau mấy ngày đi vắng. Vừa làm nàng vừa nghĩ. Loanh quanh luẩn quẩn, nàng chẳng nghĩ ra được điều gì để có thể goị là kết luận. Nàng thấy nàng tội lỗi khi bị anh phát hiện ra tình yêu của nàng và làm anh yêu nàng, nhưng nàng thấy hạnh phúc đến vô bờ bến khi nghĩ đến cái ôm của anh, khi anh nói anh nhớ nàng, nàng không biết làm thế nào để tiếp tục sống, tiếp tục làm việc trong hoàn cảnh trớ trêu mà nàng đã tạo ra này.?

Nàng nhớ lại cuộc hôn nhân của nàng, hầu như rất ít khi nàng nhớ về nó. Điều đọng lại duy nhất trong cuộc hôn nhân đó là đứa con trai nàng yêu hơn cả mạng sống của mình.
Nàng và chồng nàng là mối tình đầu của nhau, yêu nhau từ hồi hai đứa học lớp 11, rồi đi học đại học lại học cùng trường khác khoa, rồi ra trường và mỗi đứa về một Bộ khác nhau nhưng làm công việc hao hao nhau, rồi cưới nhau và sinh con trai đầu lòng. Nhìn bề ngoài, đó là một cuộc hôn nhân khá lý tưởng. Nhưng sau bốn năm, những rạn nứt ngầm giữa hai vợ chồng bắt đầu bùng phát. Chẳng có gì ghê gớm, chỉ là hai vợ chồng nàng yêu nhau đến quen thuộc như bạn bè, nên dễ bỏ qua những thói hư tật xấu của nhau. Nhưng khi về sống với nhau, những thói hư tật xấu đó lại ảnh hưởng trực tiếp đến nhau, lúc đầu thì bỏ qua được, sau thì nhiều quá thấy khó chịu, tích tụ lâu dài thành ức chế, và cuối cùng là bùng nổ. Một phần nữa hai vợ chồng cùng tuổi, trình độ ngang nhau, làm cùng một ngành nên rất hay có những tranh cãi, bất đồng trong công việc và quan điểm nhưng không ai chịu nhường ai. Mâu thuãn kéo dài hơn 1 năm thì kết thúc khi chồng nàng ngoại tình với một cô gái cùng cơ quan. Nàng không đau đớn lắm vì điều đó vì tình yêu đã bị mâu thuẫn làm cho nó nhạt dần đi rồi, điều nàng xót xa là con nàng. Con nàng không còn được bố yêu với một tình yêu vô bờ bến - điều mà cả hai còn có để níu giữ cuộc hôn nhân này. Bây giờ chồng nàng đã có tình yêu mới, tình yêu dành cho con chỉ còn phân nửa, thời gian dành cho con chỉ còn phân nữa. Nàng vẫn chịu đựng tất cả vì con, vì con nàng cần phải có một gia đình trọn vẹn, vì con nàng là con trai nên nàng không đủ can đảm để nuôi dạy nó một mình... Đó là những lý do mà bất cứ người vợ nào cũng có để níu giữ cuộc hôn nhân đã chỉ còn là cái vỏ. Nhưng sức chịu đựng của cả hai có hạn, chồng nàng cũng là người có lương tâm nên không muốn lừa dối nàng mãi, không đủ khả năng sống hai mặt mãi, nàng thì sống vật vờ vì không còn tình yêu, chỉ còn lại đứa con... Cuối cùng chồng nàng là người đưa ra ý kiến li hôn. Nàng như bao phụ nữ khác, cũng níu kéo một thời gian khá dài rồi buông tay. Cuộc chia tay diễn ra trong lặng lẽ, không hận thù nhưng đầy nuối tiếc của người trong cuộc. Sau đó một vài tháng chồng nàng cưới vợ, và nàng thì chuyển công việc từ cơ quan nhà nước để đi làm cho nước ngoài với mức thu nhập cao, đủ khả năng để nuôi con tốt nhất. Cuộc đời như thế trôi đi, tám năm sau thì nàng gặp anh.

Cho dù là sai trái, thì nàng vẫn nghĩ nàng gặp anh, yêu anh là định mệnh, định mệnh trái ngang. Nên nàng yêu thầm lặng, không hi vọng, không mong mỏi. Tình yêu đó như là một bông hoa tươi được cắm trong cái lọ hoa rực rõ bằng nhựa của cuộc đời nàng. Nàng ví đời nàng là lọ hoa nhựa rực rõ vì thực sự nàng đã cố công để làm nó rực rỡ. Nó rực rỡ bởi hình ảnh yêu cuộc sống của nàng, nó rực rỡ bởi cuộc sống kinh tế viên mãn mà tự tay nàng thu vén, nó rực rỡ vì nàng đã nuôi dạy được một cậu con trai đẹp như tranh vẽ và thông minh có tiếng... Nhưng chỉ có nàng biết, nó chỉ là hoa nhựa, nó có thể trường tồn lâu dài và rực rõ lâu dài, nhưng nó không có hương và vị của một loài hoa thật để có thể khô héo, rực lên rồi tàn đi hóa kiếp mới. Cho đến ngày nàng gặp anh...

Đó là những chuổi ngày nàng biết nhớ nhung, nàng biết mình làm đẹp vì ai, nàng biết mong ngóng, nàng biết hạnh phúc ngập tràn trái tim khi anh làm gì đó cho nàng một cách vô tình, và nàng cũng biết đau khổ đến ngẹn thở khi nghĩ đến anh đang hạnh phúc đâu đó bên gia đình, khi vô tình nàng gặp hai vợ chồng anh ở một nơi mua sắm nào đó, hoặc trong những party của công ty, của đối tác và nàng được mời đi cùng... Đó mới là những chuỗi ngày nàng sống thật sự, chứ không phải tồn tại. Tại sao không cứ như thế mãi được, tại sao lại có ngày hôm qua???

Nàng tiếp tục thế nào đây?
Không thể coi như chưa có gì xảy ra để tiếp tục tình yêu thầm lặng bên anh, điều đó là chắc chắn
Còn rời bỏ anh, chuyển đến một công ty khác? Nghĩ thôi, nàng đã thấy đau quặn lòng. Một mối tình giết chết niềm tin yêu cuộc sống của nàng về đàn ông, về hạnh phúc, tám năm cô đơn lặng lẽ... Anh đã mang đến cho nàng một cuộc sống mới, tình yêu mới, hạnh phúc mới. Có anh nàng mới thực sự thấy mình đang sống chứ không phải tồn tại. Giờ bảo nàng xa anh, nàng phải quay lại cuộc sống trước kia, cộng thêm nỗi nhớ anh nữa, nàng sống như thế nào đây?

Nàng không muốn nghĩ tiếp, nàng thấy đầu đau như búa bổ, hai mắt cay xè, cái cảm giác muốn ngủ một giấc không bao giờ dậy nữa lại xuất hiện trong đầu nàng sau cái lần nàng cầm quyết định ly hôn. Nàng sợ hãi khi nghĩ đến con nàng, lần nào ý nghĩ đó xuất hiện thì nàng cũng nghĩ đến con và thấy sợ hãi. Sợ hãi vì nhỡ đâu trong một phút giây nào đó quá yếu đuối nàng sẽ làm điều dại dột, và vĩnh viễn nàng không được nhìn thấy con nàng, con nàng sẽ bơ vơ trên cuộc đời này. Nghĩ thế nên nàng bò vào giường, trùm chăn và bắt đầu khóc. Nàng nghĩ khóc có thể giải tỏa hết được những nỗi đau đang chất chứa trong lòng nàng, để nó trôi hết đi và nàng sẽ tỉnh táo lại.

Một lúc nàng nghe tiếng chuông cửa. Hai, ba lần, dồn dập. Không biết là ai, nhưng là ai thì nàng cũng không muốn gặp lúc này. Nàng bịt tai lại cố mặc kệ tiếng chuông dồn dập và réo rắt ngoài kia. Hết chuông lại đến điện thoại, nàng càng không muốn nghe lúc này. Một lúc thì mọi thứ im ắng trở lại, nàng mở chăn ra và thở. Tiếng tin nhắn từ điện thoại vang lên, nàng lại trùm chăn tiếp, rồi lại im ắng. Nàng rón rén mở chăn ra, trong lòng rất sợ một loại âm thanh nào đó lại vang lên, nhưng không, thật may mắn. Nàng lại nhìn chằm chằm vào trần nhà, mọi thứ trở nên trống rỗng. Nàng chợt nghĩ không biết ai biết nàng ở nhà giờ này mà gọi cửa nhỉ? Lại cả điện thoại nữa, Anh, phải rồi, có khi là anh. Anh mới biết là hôm nay nàng ở nhà thôi. Nàng bật dậy, mở điện thoại, tin nhắn của anh: "Anh đang ở ngoài, em mở cửa đi".

Ngoại tình - Chuyện chứ không phải " truyện" - P6

Nàng ngồi thừ xuống ghế lúc anh ra khỏi phòng, cố gắng tĩnh tâm để sắp xếp mọi việc trong đầu theo một trình tự gọn gàng để hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nàng không còn trẻ, nàng trải qua nhiều mất mát và đau khổ, nên khi yêu anh, nàng đã dùng lý trí để yêu, nghĩa là ở bên anh, nhìn thấy anh, làm việc cho anh, mang lại niềm vui thành công cho anh là đủ cho tình yêu của nàng. Nếu như mọi chuyện cứ như thế, anh không biết được nàng yêu anh, hoặc anh chỉ coi nàng như "tài sản quý báu" của công ty anh thì tình yêu của nàng với anh mãi mãi là thứ tình yêu hi sinh mà không cần đáp lại

Nhưng hôm nay, ngay lúc này thứ suy nghĩ đó đang bắt đầu lung lay trong đầu nàng. Đầu tiên là cái nắm tay trên máy bay, bây giờ là vòng tay ôm của anh... Nàng nhớ lại, và bỗng thấy nghẹt thở vì vẫn còn cảm giác hạnh phúc va chạm về thể xác giữa anh và nàng, Nàng bắt đầu khao khát hơn là được lặp lại điều đó lần nữa, để nàng gạt bỏ hết lý trí và cảm nhận nó.

Rồi như một người mộng du, nàng đứng lên, đi ra cửa và hướng về phía phòng anh. Nàng đứng trước cửa một lúc lâu và đưa tay lên gõ. Những tiếng gõ run rẩy, ngắt quãng như hơi thở của nàng lúc này. Anh xuất hiện sau một giây, như thể anh đã đứng sẵn đó chỉ để chờ nàng gõ cửa là mở cửa.

Cả hai nhìn nhau lặng đi một lúc... Nàng muốn lao vào, ôm ghì lấy anh, đó là suy nghĩ duy nhất của nàng lúc này. Nhưng không hiểu sao chân nàng như đeo đá, nàng cứ đứng thế, nhìn anh. Nàng nhìn vào mắt anh, dù bối rối, nàng cũng nhận ra ánh mắt thảng thốt và day dứt anh nhìn nàng. Ánh mắt ấy bỗng làm nàng thức tỉnh về sự thật giữa anh và nàng lúc này. Anh đã có gia đình, anh có hai đứa con, anh có người vợ tào khang... Nàng đã từng là người vợ của một người đàn ông ngoại tình, dù nàng không đau khổ vì điều đó nhiều lắm, nhưng nàng đã từng xót xa cho con nàng... Nàng không thể, không thể bất chấp tất cả để chiều theo tình cảm của mình. Nàng mấp máy môi:
- Chắc là phải làm việc tiếp, em sợ không kịp hồ sơ cho ngày mai mất, anh sang phòng em nhé.

Không chờ anh trả lời, nàng quay lưng và bước vội. Trong đầu nàng hình dung ra suy nghĩ, ngày mai nàng sẽ không bay chuyến bay cùng với anh.

Tối hôm đó anh sang phòng nàng làm việc vì thực sự công việc đang rất cần. Thật may mắn, công việc luôn là sự cứu rỗi bản thân nàng, lúc này là thêm cho cả anh nữa. Cả hai dường như đã bỏ qua hay tạm quên hết những gì đã xảy ra và tập trung vào công việc. Nàng xong trước anh, trong lúc chờ anh nàng ngủ thiếp đi bên bàn làm việc. Gần sáng, nàng thức giấc và thấy mình vẫn nằm ngủ theo tư thế dựa lưng vào tường và gối ôm trước ngực. Không giống như trong phim là nàng đã được đắp cho một cái chăn hay đại loại là cái áo của anh gì đó. Nàng bật cười khi nghĩ chuyện của nàng giống như trong phim, nàng quá mơ mộng.

Nhìn xung quanh nàng thấy bàn làm việc bừa bộn đã được xếp gọn, tập tài liệu đã xong anh để ngay trước mặt nàng cùng tớ giấy note vàng: mọi việc đã xong, ngày mai em cố gắng trình bày theo phần tổng hợp anh để ở trên. Anh đã báo bên kia là anh có việc gấp phải bay sớm hơn dự định, họ sẽ làm việc trực tiếp với em. Chúc em thành công, hẹn gặp lại.

Dù rằng nàng đã nghĩ là nàng sẽ không bay cùng anh chuyến bay trở về, nhưng nàng không hề nghĩ đến việc là anh đã bỏ lại nàng để về trước một mình. Nàng thấy bơ vơ, tủi thân và cả tuyệt vọng nữa. Có lẽ anh đã biết tình cảm của nàng rồi dẫn đến đùa giỡn với nàng, và sau đó thì lo sợ đến mức bỏ lại nàng. Thậm chí là dự án này rất quan trọng, buổi ngày hôm nay cũng là buổi quyết định sống còn của dự án mà anh cũng không màng. Nàng thấy chưa, đàn bà thấy chưa, giá tri của tình yêu, giá trị của đàn bà là như thế đấy... Một nỗi tủi thân tràn ngập trái tim nàng. Dù vậy, nàng phải tiếp tục công việc rồi, nàng phải hoàn thành việc anh giao rồi trở về với con trai trong chuyến bay đêm nay.
Cuối cùng thì công việc cũng xong, nàng bay chuyến bay đêm để về với con nàng như thường lệ. Nhưng chuyến bay này không có anh cùng đi với nàng từ sân bay vào thành phố, rồi chia tay nhau ở cổng khu nhà nàng. Chuyến bay này nàng sẽ về đến thành phố lúc nửa đêm, một mình với nỗi buồn trĩu nặng...

Thế nhưng...
Vừa mở máy điện thoại lúc xuống sân bay thì ngay lập tức nàng nhận được tin nhắn của anh: "Hạ cánh gọi cho anh". Nàng trố mắt nhìn tin nhắn, rồi nhìn đồng hồ, 12h30p. Anh nhắn cho nàng lúc nào? Và gọi anh vào giờ này sao? Anh biết thừa giờ nàng về đến thành phố mà? Hay anh nhắn nhầm cho ai? Phân vân một lúc nàng nhắn lại: Nhắn cho em hay nhầm?

Ngay lập tức chuông điện thoại của nàng reo, là anh:
- Anh đang ở sân bay, em ra chúng ta về luôn
- Sao anh ở đây? Anh về từ sáng mà?
- Chuyện dài lắm, nói sau đi, em lấy hành lý ra nhanh lên nhé.

Không hiểu sang nàng cuống cuồng đến chỗ lấy hành lý. Nhìn những chiếc vali di chuyển trên bằng chuyền nàng cảm giác chúng đang nhích từng tí từng tí chậm chạp, cảm giác như hàng thế kỉ trôi qua mà hành lý của nàng cũng chưa xuất hiện.

Rồi nàng kéo hành lý đi gần như chạy ra cửa, cô nhân viên soát vé cũng phải ngạc nhiên trước thái độ vội vã của nàng.

Trong ánh sáng yếu ớt ở sân bay lúc về đêm, nàng nhìn thấy anh đứng dựa lưng vào một chiếc taxi. Nàng lao đến rồi đứng thở trước mặt anh:
- Sao anh lại ở đây?
Anh không trả lời, lấy hành lý từ tay nàng rồi gọi anh taxi mở cốp xe cho vào, nàng nhìn thấy cả hành lý của anh trong đó. Chưa kịp định hình, nàng lại nhận ra anh cầm tay nào như lôi nàng vào xe và bảo anh lái taxi cho xe vào thành phố.
- Mệt không?
- Em bình thường
- Ông G gọi cho anh rồi, chúng ta lại thắng
- Lúc đầu chúng ta cũng nghĩ là thắng mà
Nàng nhận ra anh vẫn cầm tay nàng, nàng chuồi chuồi tay như kiểu gỡ nhẹ để anh không nhận ra nhưng anh đã nhận ra, xiết chặt hơn.
- Nhớ anh không?
- Em không - nàng nói như thể là nàng cố tự nói với mình chứ không phải trả lời anh
- Anh nhớ em, phát điên lên được - Anh ghé vào tai nàng nói như sợ anh lái taxi nghe thấy.

Nàng thấy hoảng loạn, cả vì hơi thở của anh phả vào tai nàng, cả vì cảm giác quá gần gũi với anh, cả vì mùi nước hoa cực kỳ hấp dẫn của anh, cả vì câu nói mà nàng nghĩ nàng nghe nhầm...
- Em đừng nói gì, lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện này. Em ngủ đi.
Rồi anh dịch sát hơn vào người nàng, lấy tay đỡ đầu nàng xuống vai anh. Nàng lim đi, cứng đơ, không dám nhúc nhích như thế suốt quãng đường từ sân bay vào thành phố, và tỉnh lại khi nghe anh taxi hỏi về đâu, anh trả lời: về phố H - là nơi văn phòng làm việc của anh và nàng.
- Ơ em về nhà.
- Qua công ty rồi về
- Vâng

Anh bảo vệ ngạc nhiên khi thấy anh và nàng về văn phòng lúc nửa đêm, anh giải thích là phải xong việc gấp cho ngày mai. Rồi anh kéo tay nàng vào thanh máy, kéo tay nàng vào văn phòng anh cùng với hành lý. Lúc vào phòng, anh mới buông tay nàng, chỉ vào ghế sofa:
- Em ngồi đi, anh pha cafe.
- Để em
- Em ngồi đi
Anh nói như ra lệnh, nàng líu ríu ngồi xuống
Anh mang hai cốc cafe tới, ngồi sát cạnh nàng, đưa cho nàng 1 cốc:
- Em uống đi cho tỉnh táo. Mệt không?
Lần thứ 2 anh hỏi nàng mệt không với giọng khác hẳn ngày thường
Nàng cầm cốc cafe lên mũi hít hà, hi vọng huơng cafe làm nàng tỉnh táo để hiểu chuyện gì đang xảy ra cho cả anh và nàng.
Anh đặt li cafe xuống, đưa tay ôm vai nàng, bóp chặt:
- Chúng ta làm sao bây giờ đây hả em? Anh không thể nghĩ ra được điều gì hay ho cả
Nàng vẫn hai tay ôm chặt lấy cốc cafe, như thể nó là điểm tựa duy nhất của nàng lúc này.
- Ý anh là sao?
- Anh yêu em
Choang, cốc cafe trên tay nàng rơi xuống, nàng kinh hoàng nhìn nó, còn anh thì cuống cuồng:
- Em có sao không, nó nóng đấy, em ngồi yên
Anh chạy vội vào bàn làm việc cầm hộp giấy, cúi xuống lau tỉ mỉ vào chân nàng, chỗ váy bị cafe vướng vào, cầm tay nàng xem xét có bị bỏng không, rồi cẩn thận thu dọn đống miểng cốc vừa vỡ ra.
Xong đâu đấy, anh lại ngồi xuống cạnh nàng, ôm vai nàng lần nữa
- Em bình tĩnh đi. Có thể em không tin nhưng đó là sự thật. Sự thật mà hôm nay anh cũng phải thừa nhận với bản thân anh.
- Là như thế nào? Nàng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra
- Anh nghĩ là anh yêu em từ hồi anh đi nghỉ châu Âu. Hồi đó anh đưa gia đình đi để ngăn việc anh hay nghỉ luẩn quẩn về em. Nhưng sang đến đó anh càng nghĩ về em nhiều hơn, anh đi tìm mua khăn cho em, và còn mua nhiều thứ nữa nhưng anh không dám tặng hết cho em, anh vẫn giữ nó ở tủ kia.
- Sao anh không tặng hết?
- Anh sợ. Anh sợ anh đang làm sai kéo theo em sai
- Lúc anh ôm em ở khách sạn là sao? Anh cầm tay em ở trên máy bay nữa?
- Anh đã không kiềm chế được bản thân, anh xin lỗi
- Anh biết em yêu anh từ lúc nào?
- Lúc em vê đây được 3 tháng
- Sao anh để mặc kệ mọi chuyện như thế?
- Lúc đầu là vì công việc, em làm được nhiều việc cho anh. Sau đó cộng thêm tình cảm của anh nữa, anh thích ở cạnh em, nói chuyện với em, làm việc với em, đi công tác với em...
- Anh biết như thế này là sai mà.
- Anh biết mới cố gắng đến tận bây giờ, nhưng anh không cố được nữa. Phải có một chuyện gì đó xảy ra, phải có một cách nào đó để tháo gỡ. Anh ngột ngạt lắm rồi. Hôm nay anh bỏ em lại và ân hận suốt từ lúc lên máy bay. Anh về thành phố nhưng không muốn về nhà hay văn phòng, anh bảo taxi đi lang thang khắp nơi rồi quay lại sân bay chờ em cho đến giờ. Anh suy nghĩ, tìm cách giải quyết nhưng không không có một cách nào khả dĩ. Anh thương các con, anh cần gia đình, anh cần công việc, anh yêu và cần em. Anh không biết nên bỏ cái nào, giữ cái nào.
- Thế vợ anh?
- Anh không biết, lâu rồi bọn anh sống hòa bình với nhau.
- Là vẫn yêu nhau?
- Không hẳn, chỉ là sống như mọi chuyện, mọi người vẫn sống như thế. Nhưng cảm giác với em lại khác, là nhớ, là thèm muốn...
- Vì em lạ mà
- Nhiều người lạ với anh không phải riêng em
- Anh có bồ không? Ý em là các cô chân dài ý?
- Không có bao giờ
- Anh điêu
- Anh thề. Có vài lần vì xã giao mà phải thân mật với họ nhưng chỉ vì công việc và chấm hết. Vợ anh vẫn là người đàn bà duy nhất trong đời anh cho đến lúc anh gặp em
- Anh bất mãn gì với chị ấy không?
- Không, cô ấy và anh rất ít khi xảy ra mâu thuẫn. Có lẽ vì cô ấy lành quá, hầu như bỏ qua hết mọi lỗi lầm của anh, anh cũng vì thế mà không nỡ làm cô ấy tổn thương.
Im lặng
- Em ghét anh như thế này không?
- Em ghét như thế này. Em muốn yêu anh mà không một ai biết.
- Em ngây thơ vừa thôi. Cách em chăm sóc anh mà anh không nhận ra tình cảm của em có họa là anh bị đần.
Nàng ngả đầu vào vai anh, nước mắt lăn dài. Anh xiết chặt nàng, rồi vỗ vỗ:
- Em đừng khóc, rồi chúng ta sẽ tìm ra cách thôi
- Em muốn về nhà
- Một lúc nữa đi. Ngồi với anh một lúc nữa đi.
- Không em về, em cần suy nghĩ chuyện này. Anh đưa em về đi, xin anh đấy.

Ạnh đưa nàng về bằng xe của anh. Cả hai im lặng suốt quãng đường cho đến lúc đứng trước cổng khu nhà nàng anh mới nói:
- Em đừng bỏ đi đâu là được. Chúng ta sẽ cùng suy nghĩ và tìm cách giải quyết chuyện này. Em hứa với anh chứ?
Nàng vâng rồi đi như chạy về phía nhà.

Ngoại tình - chuyện chứ không phải " truyện " - P5

Nàng sang nơi làm việc với anh và làm việc bình thường.
Buổi trưa cả hai ăn ở khách sạn.
Nàng vẫn cố tỏ ra bình thường, trao đổi với anh về công việc bình thường, nhưng hầu như không nhìn thẳng vào anh, nàng thấy bối rối và khó chịu.
Lúc ngồi chờ nhà hàng đưa món ăn ra, nàng cắm cúi vào chiếc điện thoại, anh cầm đôi đũa gõ gõ vào tay nàng:
- Bỏ điện thoại ra, đang nói chuyện với anh
- Anh nói đi em vẫn nghe mà - nàng cố bình tĩnh và vẫn cắm mắt vào điện thoại nhưng gần như không biết trên đó có chữ gì.
Vừa lúc cô tiếp viên mang đồ ăn ra, anh cầm đũa và nói lớn: thôi ăn thôi, chiều còn nhiều việc lắm.
Nàng cầm đũa, nhìn thẳng anh và cười. Anh nháy nháy mắt: cười được rồi à?
- Có gì mà không cười được, em chỉ mệt vì thiếu ngủ thôi- Nàng nói với vẻ điềm tĩnh hàng ngày
- Thiếu ngủ sao không ngủ mà thức lắm thế? Tối qua không ngủ đúng không, sáng mới ngủ được đúng không? Anh hất mặt hỏi, nàng đờ ra ngạc nhiên nhưng vẫn nói:
- Em ko ngủ được trên máy bay thôi, lúc về phòng vẫn ngủ ngon lành một giấc đấy thôi. Em quên không đặt đồng hồ nên mới dậy muộn.
- Nói dối chưa sành lắm. Thôi ăn, chiều làm việc.
Mặc kệ nàng anh bắt đầu tập trung ăn. Nàng thì đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, sao anh có thể biết về nàng nhiều đến thế. Ừ rõ ràng nàng là người thích anh nhưng nàng chỉ âm thầm thích, nàng chưa hề có một biểu hiện nào để anh biết, nàng cũng giữ khoảng cách rất cẩn thận với anh cơ mà? Việc chăm sóc anh nàng cũng đã nói rõ đó là trách nhiệm của nàng, của nhân viên với sếp, chứ không phải là tình cảm nam nữ. Chết thật, nàng bắt đầu lo sợ nhiều hơn, rằng anh đã biết hết tình cảm của nàng, và đang chế diễu nàng sao? Thế thì chui vào đâu cho hết bẽ mặt bây giờ?
Nàng mải nghĩ đến mức nàng không biết là nàng đang day di day lại đôi đũa trong bát cơm cho đến khi anh cầm tay nàng giữ lại và bảo:
- Em bớt nghĩ đi, ăn đi và nhớ là chiều nay cực kỳ nhiều việc đấy.
Nàng rút tay lại và cười cười khỏa lấp:
- Em có mấy việc riêng chưa giải quyết được, em xin lỗi
Rồi nang bê bát cơm ăn vội, trong đầu cầu cho thời gian của chuyến công tác này qua nhanh. Chắc sau đó nàng phải nghỉ mấy ngày mất, mọi chuyện rối hết cả lên rồi.

Tối hôm đó nàng và anh có rất nhiều việc phải làm cho buổi họp ngày mai với đối tác.
Như thường lệ anh sẽ về phòng anh, tắm giặt rồi sang phòng nàng làm việc với nàng. Nhưng lúc đi ăn về, anh lại không đi thẳng về phòng anh mà theo chân nàng vào phòng nàng. Nàng nghĩ chắc anh cần nàng pha cafe cho anh uống để đêm nay có thể phải thức khuya. Dù vậy nàng thấy rất bối rối.

Anh vào phòng và ngồi ngả lưng vào ghế sofa trong phòng. Lúc nàng cầm tách quay lưng đi lấy nước để pha cafe thì bất ngờ bị anh ôm từ phía sau lưng. Hơi thở của anh làm cho nàng cảm giác gáy nàng rát bỏng. Nàng đứng khựng lại mấy giây rồi cố bình tĩnh để hỏi anh:
- Sao đây?
- Ôm em thôi - Anh trả lời hình như có cả tiếng cười kèm theo.
- Sao ôm em?
- Anh thích
- Thích mà chưa hỏi sao lại ôm liều thế?
- Thế giờ hỏi đây, có đồng ý cho anh ôm không?
- Chưa đồng ý
- Sao không "có" hoặc "không" mà lại là "chưa"
- Vì em cần biết lý do vì sao anh thích ôm em. Anh trả lời được không?
- Trả lời như thế nào thì được ôm?
- Trả lời thật lòng

Nàng nói và gỡ tay anh ra, quay lại phía anh. Bỗng nhiên nàng cảm thấy rất bình tĩnh để đối diện anh:
- Em đi pha cafe cho anh, quay lại anh sẽ trả lời em chứ? Nếu không có câu trả lời, anh uống xong chúng ta tiếp tục làm việc.

Anh gật đầu, ngồi xuống ghế và nàng đi pha cafe. Hai tách cafe nóng được mang đến, nàng đặt lên bàn và ngồi sang ghế bên cạnh. Anh cầm lên một tách, nhìn nàng cười cười:
- Muốn anh trả lời hay thôi?
- Muốn anh trả lời
- Theo em thì vì lý do gì anh thích ôm em
- Có thể là anh vừa cãi nhau với vợ, giận vợ, có thể anh đang cô đơn và muốn em lấp chỗ trống khi xa vợ, có thể là anh thích em như thích một món lạ, hoặc có thể anh bỗng cảm thấy yêu em.
Nàng trả lời mà không nghĩ là mình có thể liều mạng nói như thế. Dù sao mọi chuyện cũng đang rối, nàng cần phải biết nó rối đến đâu để còn tìm cách gỡ hoặc là buộc nó rối hơn.
- Như thế nào thì anh lại được ôm tiếp?
- Như sự thật
- Sự thật nào cũng được ôm à?
- Tất nhiên nếu chỉ là ôm thôi
Anh nhấp một ngụm cafe rồi ngồi thẳng dậy, nhìn sát phía mặt nàng và trả lời:
- Anh thích em, nhưng không phải là một món lạ. Anh thích em vì em là một món ngon.
- Ngon sao? Ở điểm nào?
- Em thông minh, em dịu ngọt, em chiều chuộng, chăm sóc anh
- Phụ nữ ai chẳng thế
- Và anh biết em yêu anh
Nàng suýt sặc. Như thế rõ ràng là anh biết nàng yêu anh, và đang chế giễu nàng. Nàng bỗng thấy muốn xù lông lên để bảo vệ bản thân:
- Thì sao? Thì anh có quyền đưa em vào làm món gia vị cho anh à?
- Không, anh muốn đưa em vào làm một trong các món chính.
- Được thôi, thế anh cứ ôm em tiếp đi
Nàng bỏ cốc cafe xuống bàn, đứng dậy và đi về phía trước mặt anh đầy thách thức. Anh cũng đứng dậy, sát phía nàng:
- Nếu ôm xong được làm những việc khác.
- Bất kể việc gì nhưng phải được em cho phép
- Làm thế nào để em cho phép?
- Anh là dân kinh doanh, biết làm gì để thu về lợi nhuận mà, sao lại hỏi em ngớ ngẩn thế.
- Ừ, anh bỗng thấy anh rất ngớ ngẩn trước em. Để anh nghĩ thêm
Anh cúi xuống, cầm áo, lách qua nàng rồi đi thẳng ra cửa.
Nàng ngồi bịch xuống ghế chỗ anh ngồi.

Ngoại tình - Chuyện chứ không phải " truyện" _ P4

Rồi cũng đến ngày anh trở về. May thay trong những ngày đó tuy không có điện thoại nhưng nàng vẫn có thể liên lạc với anh bằng email. Tất nhiên là phải đến hai ba email của nàng anh mới trả lời được một cái, tất cả chỉ là những cái mail về công việc, nhưng với nàng như thế cũng quá đủ rồi. Mail cuối cùng, tức là trước ngày anh về 1 ngày, anh bảo là anh sẽ gặp nàng ở quán café trước khi anh đến công ty. Nàng hơi lạ vì điều đó nhưng cũng trả lời đồng ý và không thắc mắc với anh.
Nàng đến đó vào buổi trưa và thấy anh đã ngồi ở đó. Nàng gần như muốn khụy chân xuống khi thấy anh, phải hít một hơi thật sâu để điềm tĩnh ngồi xuống trước mặt anh. Anh hỏi nàng một cách vô tư về một số thứ, rồi chợt nhớ ra anh đưa cho nàng túi quà được gói rất đẹp. Nàng hỏi anh là có thể mở ra luôn không, anh gật đầu và nàng mở. Đó là một đôi khăn mầu trắng và đỏ dành cho nữ, nhãn hiệu mà anh vẫn dùng. Nàng ngạc nhiên, bây giờ là mùa hè, sao anh tặng nàng khăn? Và sao anh lại nghĩ nàng thích món quà này?
- Anh nghĩ là em thích, vì anh thấy em nhìn vào nhãn hiệu khăn của anh mấy lần.
Súy nữa nàng bị sặc nước. Sao anh biết nàng nhìn khăn anh?
- Em không phải ngạc nhiên, đàn bà cứ làm như mình thông minh lắm ý. Tuần sau chúng ta sẽ đi công tác vào TP lạnh, em mang theo để quàng nhé.
Rồi thì anh lôi hết túi quà anh mang về cho nhân viên đặt lên bàn, bảo nàng là phân ra cho phù hợp từng người. Ngoài đôi khăn là anh tặng riêng nàng, nàng còn được tặng thêm một món quà giống mọi người nữa. Nàng hiểu như thế có nghĩa là hai chiếc khăn của nàng không được public rồi. Có cái gì đó nhói qua tim nàng, chắc anh không biết được.

Chuyến công tác định mệnh vào thành phố lạnh của anh và nàng.
Đó cũng là chuyến bay đêm, chỉ có hai người
Lúc ngồi trên máy bay, anh có vẻ rất mệt, ngủ thiếp đi. Nàng nhìn thấy cái chăn anh chum người rời sang một bên vai, suy nghĩ một lúc rồi nàng vòng tay, với múi chăn chỉnh sửa lại cho anh. Lúc nàng định quay đi thì bỗng anh cầm chặt lấy tay nàng. Giật mình, nàng nhìn anh, mắt anh vẫn nhắm , có vẻ anh cầm trong vô thức. Nghĩ thế nên nàng để kệ tay trong tay anh, nhưng nàng bắt đầu run, và mạch ở tay chắc là đập nhanh hơn. Anh mở mắt, nhìn nàng cười, nàng quá bối rối để hiểu nụ cười đó, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen.Không ai nói với ai câu gì, anh lại tiếp tục nhắm mắt nhưng không có vẻ gì là ngủ. Anh vẫn cầm chặt tay nàng từ lúc đó cho đến lúc máy bay hạ cánh.
Cái nắm tay là sự đụng chạm thể xác đầu tiên giữa anh và nàng cho đến thời điểm đó. Không thể cắt nghĩa được cảm xúc lúc đó của nàng, nhưng thực sự nàng muốn rút tay lại. Nàng sợ, mõi lúc nỗi sợ hãi lớn dần lên. Nàng sợ mọi chuyện sẽ tan vỡ, nàng sẽ không còn được ở bên anh, không được làm việc với anh, không được nhìn thấy nụ cười ấm áp của anh… Lúc máy bay hạ cánh, anh buông tay nàng, nàng cảm thấy đó là một sự giải thoát. Nhưng rồi nàng lại thấy lo sợ trên suốt cả quãng đường ngồi trên taxi về khách sạn, nàng không biết đối diện với anh sau việc đó như thế nào. Nàng không dám nhìn anh, chỉ liếc trộm và thấy anh vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra, vẫn nói những câu thật cần thiết với nàng và rồi lại nhắm mắt như tranh thủ ngủ trên taxi.
Lúc đến khách sạn nhận phòng, không như mọi lần anh đi thẳng sang phòng anh để tranh thủ ngủ giấc còn lại cho ngày mai làm việc, anh ghé qua phòng nàng và bảo: Em không nên tắm thêm nữa, ở đây rất lạnh và có thể em bị cảm đấy. Rồi anh quay ra. Nàng chỉ kịp dạ lí nhí không thành câu.
Phàn còn lại của đêm đó nàng không thể ngủ. Đầu óc nàng mông lung, quanh quẩn chuyện anh nắm tay. Buồn cười như một cô gái mới lớn bị bạn trai nắm tay, nhưng nàng không cười được. Nàng thấy lo sợ, hoảng hốt và hối tiếc. Đến gần sáng nàng thiếp đi, lúc thức giấc nàng nhìn đồng hồ đã hơn 9h.
Nàng hoảng hốt bật dậy, làm vệ sinh cá nhân và cầm điện thoại gọi cho anh. Anh trả lời anh đang ở nơi làm việc, nàng ăn sáng và nghỉ ngơi nếu còn mệt, không thì nàng sang chỗ làm việc luôn với anh.

Ngoại tình - chuyện chứ không phảo "truyện" - P3

Mọi chuyện sẽ diễn ra như thế trong niềm hạnh phúc đánh cắp của nàng cho đến ngày gia đình anh đi nghỉ mát ở Châu Âu 2 tuần.
Bình thường anh vẫn có ngày không đến công ty, có ngày anh đi công tác 1 -2 ngày, nhưng đều có liên lạc với nàng liên tục. Thậm chí ngày nghỉ anh cũng có chuyện để gọi cho nàng. Nhưng lần này anh đi và bàn giao hết tất cả các công việc, tuyên bố tắt điện thoại trong thời gian đi chơi.
Lúc nghe anh nói nàng đã thấy chơi vơi, và đến ngày thứ 3 thì nàng bắt đầu kiệt sức vì nhớ anh. Tối của ngày thứ 3 nàng khóc lặng trong toilet . Nàng chỉ dám khóc ở đây vì về nhà nàng phải đối mặt với con trai, nàng không bao giờ cho phép được yếu đuối trước nó.
Con trai nàng 14 tuổi, học ở trường Quốc, nó có vẻ già trước tuổi và có thể hiểu được cuộc sống của nàng. Nó rất yêu nàng và thần tượng nàng. Có đôi lần nó nói với nàng: mẹ yêu một ai đó đi, hay mẹ lấy một ai đó đi. Con không thích mẹ cô đơn như thế này. Nàng cười và bảo người đàn ông mẹ có thể yêu trong quãng đời còn lại là con thôi. Nó đã không đồng ý với điều đó, nó bảo nó sẽ đi xa, nó sẽ có người yêu, nó sẽ lấy vợ, nàng sẽ phải sống một mình và nó không yên tâm .
Nàng bỗng nghĩ nếu nó biết nàng yêu anh trong vô vọng như thế này thì nó sẽ nghĩ gì? Nếu nó nhìn thấy nàng khóc vì nhớ anh thì nó sẽ nghĩ gì, nó có thất vọng về nàng không?
Nàng không biết, nhưng nàng thực sự cảm thấy không thể xa được anh nữa, chỉ cần được nhìn thấy anh hàng ngày, nói chuyện với anh về công việc thôi, thế đủ cho nàng sống đến hết đời. Nàng chưa bao giờ mong anh hiểu được tình cảm của nàng và đáp lại, thậm chí nàng còn thấy sợ điều đó xảy ra.
Tối hôm đó không dừng được, nàng ngồi viết mail cho anh. Một cái mail về công việc, không hi vọng là anh đọc, nhưng nàng cảm thấy giải tỏa được phần nào. Rồi đây 12 ngày còn lại, nàng sống trong héo hon mất. Chỉ nghĩ thế thôi, nước mắt nàng đã chảy dài , ngực không thở nổi.
Những ngày sau đó nàng đi làm bình thường với ruột gan héo hon. Như mọi ngày, nàng vẫn vào phòng anh vào đầu giờ sáng, nhưng chẳng có gì để dọn dẹp. Một lần nàng đứng nhìn sững vào bộ quần áo anh treo trong tủ, nước mắt nàng lại chảy ra. Nàng đã từng yêu, từng đau khổ, nhưng sao nỗi đau này nó lại mới lạ với nàng đến thế.
Lau nước mắt và trở lại phòng làm việc, nàng cảm thấy như không còn sức để làm gì. Bất giác nàng sững người khi nhìn thấy mail trả lời của anh. Nàng cuống quýt mở ra đọc. Anh dặn nàng một vài việc và nói rất hài lòng về những gì nàng làm trong những ngày anh vắng, rồi anh hỏi nàng thích quà gì ở Châu âu để anh mua. Thật điên rồ, chỉ như thế mà nàng đọc nó mỗi hai tiếng một lần trong ngày đến mức thuộc lòng. Nhưng nàng chưa biết bảo anh mua quà gì cho nàng.
Tối hôm đó nàng lại gửi mail cho anh, ngoài công việc nàng viết thêm anh có thể mua cho nàng món quà nào đấy mà anh nghĩ nàng sẽ thích. Đó là sự liều lĩnh nhưng nàng chờ đón món quà anh nghĩ nàng thích, để nàng hiểu anh hiểu nàng đến đâu. Và giật mình, nàng đang mong chờ gì đây ở anh?

Ngoại tình - chuyện chứ không phảo "truyện" - P2

Phòng làm việc của nàng ngay sát phòng anh, trong phòng có 4 nhân viên nữa.
Những ngày đầu nàng đi làm bình thường và cực kỳ lưu ý đến cách ăn mặc, trang điểm. Sáng nào anh và nàng cũng họp riêng với nhau hoặc họp cùng các giám đốc khác trong 1.5 tiếng. Dù chỉ họp và công việc nhưng nàng cảm thấy đó là những giờ phút hạnh phúc nhất của nàng. Nàng ngồi bên anh, thậm chí đôi lúc rất gần vì cùng xem trên cùng một máy tính. Nàng cảm nhận được mùi nước hoa rất tinh tế của anh, nàng nhìn rõ được đường may chiếc cổ áo anh mặc, nhìn rõ nhãn hiệu khăn anh quàng… Không thể có gì thu hút hơn. Anh thì luôn say sưa với công việc và rất nhiều lần ngỡ ngàng trước sự thông minh của nàng. Với anh chỉ có thế.
Sau khoảng một tuần ở nơi làm việc mới, nàng bắt đầu vào phòng làm việc của anh khi vừa đến công ty. Nàng dọn dẹp lại tất cả tài liệu và bàn làm việc của anh, dọn dẹp cây gậy đánh golf và cái sân golf mini trong phòng anh. Chị tạp vụ bảo nàng để việc đó cho chị nhưng nàng bảo sợ chị làm lẫn tài liệu của anh nên riêng phòng anh nàng sẽ dọn. Nhân viên trong công ty cũng chẳng ai để ý đến việc này vì những gì nàng nói rất logic. Hơn nữa dạo này anh và nàng đang có rất nhiều dự án phải làm với nhau.
Anh thì không để ý ai dọn dẹp phòng cho anh vì anh thường về muộn và đến công ty muộn, thậm chí đôi lúc không đến. Cho đến một hôm anh thấy trên bàn anh có cái cây nhỏ xíu nàng mua và đặt ở đó, anh đã hỏi chị tạp vụ và chị ấy bảo là từ lâu chị không dọn phòng cho anh, là nàng dọn dẹp tất. Anh gọi nàng vào và có phần tức giận với nàng. Anh bảo anh trả lương nàng cao không phải để làm công việc này. Nàng mỉm cười tự tin bảo anh: em không hề tính công việc này vào thời gian làm việc của em, em không yên tâm khi người khác đụng vào đống tài liệu của chúng ta đang làm, có thể em mất hơn nhiều thời gian như thế để làm lại, nên anh hãy để cho em làm việc này. Anh chịu thua nàng.
Từ đó nàng lấn sân sang việc chăm sóc cho anh nhiều hơn. Trong các bữa ăn trưa tại công ty hay là các bữa tiệc, nàng đều chu đáo lo cho anh những món anh thích hoặc gắp thức ăn cho anh, cuốn cho anh ăn các món cuốn vì anh chỉ lo uống và không để ý mấy đến ăn thức ăn. Nhiều lần anh nhìn nàng cảm kích, và nàng bảo: nàng đang chăm lo cho túi tiền của nàng. Nếu anh ốm hay có vấn đề, túi tiền của nàng sẽ ảnh hưởng đầu tiên. Anh chắc cũng không nghĩ gì và các nhân viên khác cũng không nghĩ gì, hay họ nghĩ gì đó mà không dám nói, nàng không biết vì đến tận bây giờ cũng chưa có nhân viên nào có ý kiến.
Khi các dự án đã hòm hòm trên bàn giấy, anh và nàng bắt đầu các chuyến công tác xa cùng nhau hoặc cùng một vài nhân viên khác. Vì mối quan hệ công việc nàng lúc nào cũng phải ở bên anh nên cô thư ký của anh luôn đặt vé cho nàng và anh gần nhau, phòng khách sạn cũng gần nhau nếu đi đông người. Và các chuyến bay của nàng và anh hầu như bay đêm để tiết kiệm thời gian, sáng hôm sau đã có thể có mặt để làm việc cùng đối tác. 
Mỗi một chuyến đi nàng và anh phải làm việc cật lực, căng thẳng và thiếu ngủ hoàn toàn. Tuy vậy nàng vẫn thấy đó là những chuyến đi dành cho nàng. Nàng được ở bên anh suốt cả ngày lẫn đếm, vì sau mỗi cuộc họp với đối tác, nàng và anh lại phải thức khuya để làm việc, thậm chí có hôm nàng làm và anh ngủ ngay trên bàn làm việc ở phòng nàng, hoặc ngược lại.
Thường thì các chuyến công tác có nhiều người thì ăn uống tại khách sạn, còn khi chỉ có hai người thì anh để nàng quyết định chọn nơi ăn. Anh bảo là nàng quá vất vả nên thời gian ăn uống có thể là thời gian dành cho nàng relax nên nàng hãy quyết định điều đó. Nàng không che dấu được niềm vui này. Lúc đó cảm giác có hai người như một đôi tình nhân, thậm chí như đôi vợ chồng mới cưới, là suy nghĩ trong đầu nàng. Còn anh thì kể cả trong bữa ăn vẫn bàn về công việc, nàng cũng không lấy đó làm phiền lòng. Vì nàng được chăm sóc cho anh hoàn toàn, được giục giã anh ăn uống như một người vợ làm với chồng. Những cảm giác đó nàng sẵn sàng đổi bằng cả năng lực, sức khỏe, thời gian của nàng cho anh để có được.
Một vài lần cả hai phải đi ăn với đối tác, nàng lại được dịp thể hiện những gì nàng biết về anh. Nàng biết anh ăn hầu như rất ít nhưng lại uống quá nhiều, thậm chí nếu không ai để ý đến anh thì anh không cả ăn luôn. Vì vậy, khi gọi món nàng sẽ chú ý các món anh dễ ăn, lúc ăn nàng sẽ là người rót rượu cho anh để hạn chế… Một lần, một đối tác nữ đã phát hiện ra điều này và nói đùa với cả hai:
”Anh có một trợ thủ đắc lực không những trong công việc mà cả trong đời sống đấy, anh thật may mắn”. Nàng hơi giật mình nhưng vẫn trấn tĩnh được, còn anh thì cười vô tư: “Báu vật của công ty tôi đấy, đừng có đụng vào”. 
Có lẽ đúng, trong công việc nàng là báu vật của anh như anh nói. Gần như từ ngày nàng về, các dự án, các ấp ủ của anh đã dần dần thành hiện thực, có thể chưa gọi là thành công mỹ mãn nhưng đã có được những thành quả mà nhiều doanh nghiệp trong giai đoạn khủng hoảng mơ ước.

Ngoại tình chuyện chứ không phải "truyện" (p1)


Nàng 39 tuổi, li dị năm 31 tuổi, có một con trai 14 tuổi đẹp như sao. 
Nàng rất giỏi ở một lĩnh vực mà nhiều ông chủ doanh nghiệp muốn có được nàng.
Nàng không phải là xinh đẹp, nàng thấp, vòng 3 và vòng 1 đẹp, vòng 2 vẫn chưa lấy lại được dù con nàng đã 14 tuổi rồi. Tuy vậy biết cách ăn mặc nên nàng vẫn được đàn ông bảo là “ngọt nước” 
Nàng có một căn hộ hiện đại ở một chung cư tầm trung, nàng cho con học ở trường Quốc tế nhưng nàng vẫn đi làm bằng xe máy. Nàng tiêu pha vừa phải vì nàng tập trung tất cả cho con trai.
Từ ngày li dị cho đến năm 39 tuổi, nàng không có một mối quan hệ nào theo kiểu khác giới với đàn ông, nàng chỉ có những người bạn và đồng nghiệp tốt, trong sáng.
Anh 44 tuổi, một vợ hai con cả trai cả gái- nhìn ngoài thì là một gia đình viên mãn
Anh là Tổng giám đốc của một tập đoàn nhỏ, một phần nhờ khả năng, một phần nhờ may mắn. Dù như thế nào người ta vẫn gọi anh là Đại gia.
Cách đó 4 năm, anh là khách hàng của công ty nàng. Lúc đó nàng không phải là job manager, chỉ là một thành viên bình thường nhưng lại là người làm việc chính của job.,Nàng không ấn tượng gì về anh nhiều lắm, chỉ như đối tác bình thường. Còn anh, chắc ấn tượng về khả năng và kiến thức của nàng, vì thế nên khi anh cần tìm người, anh đã lục tung mọi nơi để tìm cho được nàng (vì nàng đã rời công ty cũ cách đó 9 tháng). Và oan duyên bắt đầu với nàng.

Nàng gặp lại anh ở một quán café như đã hẹn
Nàng đến sớm, ngồi chờ anh trong đầu không có ý tưởng là sẽ về với anh, lúc đó công việc hiện tại của nàng rất tốt về mọi mặt, thu nhập, vị trí, nới làm việc… Vì anh quá tha thiết và vì nể chị sếp cũ nên nàng chấp nhận gặp anh, cũng để anh thoải mái. 
Khi anh đến, nàng ngỡ ngàng, đến chết nàng cũng không hiểu vì sao tim nàng lại rung động đến thế. Nàng 39 và anh 44, đã từng gặp nhau và làm việc với nhau hàng năm trời, không thể nào gọi là tình yêu sét đánh của tuổi trẻ được.
Đang trong giờ làm nhưng anh ăn mặc theo phong cách casual, quần jean, áo len mầu xám, áo khoác dạ dài và khăn quàng cổ. Trông anh béo lên so với 4 năm trước và thu hút một cách ngỡ ngàng. Hay có thể anh vẫn vậy, nhưng trong mắt nàng anh bỗng nhiên khác hẳn. Nàng vẫn không lý giải được điều này cho đến tận bây giờ.
- Anh béo lên nhiều nhỉ- Nàng nói để che bối rối
- Đâu, chắc tại mùa đông nên nhiều quần áo. Em mới béo lên – Phần này anh đc zero điểm vì ở tuổi nàng không ai muốn được khen béo.
- Vâng, em béo lên nhiều thật, càng vất vả càng béo mới lạ chứ.
- Béo thế chồng mới thích – Anh pha trò và nàng nhận ra anh không biết nàng đã li dị từ lâu, trước cả khi gặp anh.
Rồi anh bắt đầu giới thiệu về công ty của anh, người cũ của anh đã đi sang một công ty khác. Anh không giữ dù chị ấy đã làm với anh khá lâu, chị ấy trung thành nhưng không có khả năng thực hiện được những ý tưởng của anh nên anh đã từng phải thuê bên nàng. Bây giờ anh muốn nàng về hẳn với anh và thực hiện các dự án của anh để anh không phải thuê ngoài. Anh rất chắc chắn nàng làm được. Anh cũng tin chắc anh và nàng có duyên với nhau, tuổi anh và tuổi nàng rất hợp, anh đã tìm hiểu rất kỹ để đi đến quyết định mời nàng về. 
Nghe anh nói nàng buồn cười vì anh bảo anh tìm hiểu kỹ mà anh không biết nàng đã không còn chồng bên cạnh. Tuy nhiên nàng thấy mỗi lúc nàng trở nên khao khát muốn được làm việc với anh, nàng bỗng muốn giết chính mình vì cái khao khát đó. 
Buổi nói chuyện kéo dài hết bữa trưa và sang hết gần buổi chiều. Anh thì cố tìm mọi cách thuyết phục nàng dù nàng chưa hề từ chối, nàng chỉ cười và góp chuyện với anh. Còn nàng thì không hề muốn cuộc gặp kết thúc một chút nào. Nhưng cuối cùng vẫn là nàng phải kết thúc, vì nàng còn công việc, nàng chỉ là nhân viên chứ không phải là ông chủ như anh để có thể bỏ công việc hết cả buổi chiều.
Kể từ buổi chiều đó cho đến tối, đầu óc nàng dày đặc các suy nghĩ về anh. Trái tim nàng biết chắc nàng sẽ không từ chối anh, nàng chỉ muốn ngay ngày mai nàng được làm việc với anh. Nhưng lí trí nàng phản đối. Nếu nàng sang với anh thu nhập nàng cao hơn nơi hiện tại, công việc cũng thú vị hơn, nhưng nàng sẽ rơi vào một mối quan hệ nguy hiểm mà nàng ghét nhất. 
Lý trí đã thu trái tim. Trái tim nàng đã đóng băng 8 năm, nay nó bắt đầu hoat động lại. Hình như công lực của bao nhiêu năm đó đã được dồn nén lại và bây giờ thì nở bung ra không một ai có thể cản được. Thế là chiều hôm sau, vào lúc 6h chiều, nàng gọi cho anh và nhận lời. Anh ngạc nhiên và mừng rỡ, anh hẹn nàng ngày hôm sau đến gặp anh và giám đốc các công ty.
Lần gặp thứ 2, nàng đã nghĩ đến việc ăn mặc thật thu hút. Trước đó nàng vẫn nghĩ là nàng chỉ cần được làm bên anh, nàng sẽ không bao giờ để anh biết được tình cảm của nàng. Hơn nữa nàng cũng biết là anh sẽ không để ý nàng. Vợ anh rất đẹp dù nhiều tuổi hơn nàng, và nếu anh muốn ngoại tình (có thể là anh đang ngoại tình cũng nên) thì đối tượng đó phải là các cô gái chân dài xinh đẹp, không phải là chân ngắn như nàng. Nàng yên tâm với điều đó mới quyết định sang với anh. Dù vậy, nàng vẫn muốn mình tử tế trong mắt anh.
Buổi gặp đó ngoài anh còn 4 giám đốc các công ty khác trong tập đoàn. Họ tầm tuổi nàng, trẻ trung và tài giỏi. Nàng rất tự tin để trả lời các câu hỏi của họ và hỏi họ về kỳ vọng của ho với nàng. Tất cả đều kết luận nàng có thể làm cho công ty có một gương mặt mới, họ tin nàng và mong nàng không phụ lòng họ.
Có lẽ nàng là người tự tin nên nàng hứa với họ rất chắc chắn. Sau này có một anh trong số đó đã nói với nàng: lúc đó em rất hấp dẫn vì em tự tin. Nàng không biết là anh có nghĩ như thế không nhưng anh rất vui mừng, anh cố ép nàng đi ăn hôm đó cùng với mọi người. Trong bữa ăn, anh đặc biệt chăm sóc nàng, anh bảo nàng là báu vật của công ty – có lẽ anh quá lời nhưng các anh khác cũng đồng tình vì họ đang rất kỳ vọng vào nàng.

Thế rồi nàng bắt đầu công việc ở công ty anh sau 1 tháng bàn giao ở công ty cũ. Trong một tháng bàn giao đó gần như tuần nào anh cũng gọi nàng và mời nàng đi ăn trưa. Nàng không hề từ chối, tất cả các bữa ăn đều chỉ là nói về công việc. Anh gần như tận dụng nàng hết mức, nàng cũng sẵn sàng cống hiến cho anh không ngần ngại. Và sau mỗi lần như thế, anh đều nhắn tin cho nàng: Anh cám ơn em nhiều, chúng ta cùng cố gắng nhé. Chỉ thế thôi hay đai loại như thế thôi mà nàng giữ lại tất cả các tin nhắn đó như báu vật.

Thursday, August 7, 2014

Ở rể nhà vợ hay bị đuổi đi

Mình năm nay 35 tuổi, Vợ mình 30 tuổi. Mình làm bên Xuất nhập khẩu còn Vợ làm Kế toán. Mình có 2 đứa con trai một đứa 5 tuổi và một đứa 8 tháng. Mình ở tỉnh lẻ vào Sài Gòn lập nghiệp năm 2007, năm 2009 mình cưới vợ sau một thời gian ngắn tìm hiểu. Gia đình vợ có 6 người con (4 trai 2 gái trong đó một người chị cả và một anh kế đã có gia đình riêng). Lúc mới cưới nhau vợ chồng mình thuê nhà trọ ở nhưng thỉnh thoảng mình có đi nhậu về thì cô ấy la hét chửi bới, khoá cửa không cho mình vào nhà làm ồn ào ảnh hưởng đến mọi người trong khu nhà trọ nên bà chủ nhà trọ mới kể lại chuyện này cho mẹ vợ và bà bảo mình làm gì đi nhậu mà bỏ con bà như thế trong khi nó mới có thai. Thôi thì về nhà mẹ ở để tiện chăm sóc chứ vợ chồng mày như thế nào sao được. Rồi mình cũng đồng ý vì mình thấy hơi hoảng vì tính tình cô ấy sao hung dữ quá, thậm chí cô ấy còn quăng con dao vào người mình mỗi khi nóng giận (Mình nghĩ chắc cô ấy ở nhà cô ấy thoả mái quen rồi hơn nữa đang ốm nghén nên khi ở nhà trọ chật chội cô ấy mới như thế). Khoảng thời gian ở nhà cô ấy thì vợ chồng mình suốt ngày cãi nhau, mỗi lần cãi nhau là cô ấy nói trung bình khoảng 3 tiếng đồng hồ mặc dù mình im lặng hoặc mình nói chuyện lý lẽ khuyên bảo nhau thì cô ấy nói mình: mày tưởng mày là thánh à? Mình cũng không tâm sự là ai đúng ai sai vì đã nghe là phải nghe hai phía. Nhưng điều làm mình rất buồn là mỗi khi cãi nhau là cô ấy quăng đồ đạc túi xách mình ra đường và đuổi mình đi. Mỗi lần như vậy thì gia đình bên vợ lại khuyên mình ở lại vì tính vợ con nó như vậy nhưng thực ra nó tốt lắm. Rồi mình cũng nghĩ chắc vợ mình có thai rồi sinh con chứ bình thường cô ấy cũng tốt nên nín nhịn ở lại nhưng mỗi khi cãi nhau thì cô ấy xưng hô tao mày, là thằng chó, là đồ nhà quê, rồi đập phá đồ đạc trong nhà, thậm chí cô ấy hay cầm dao kéo đòi chết, rồi nhảy vào đánh mình. Sau nhiều lần bỏ đi vài ngày thì mình cũng quay lại vì nhớ con chịu không nỗi hơn nữa cũng nghe mọi người khuyên vì con cái thì ráng mà nhịn nhau Rồi tình cờ mình quen một người anh khuyên mình không nên sống khổ sở như vậy rồi anh ấy bày cách mình nên tỏ ra bất cần, thường xuyên ra ngoài giao tiếp kiếm tiền và mình theo cách anh ấy lo kiếm tiền, ra ngoài giao du nhiều, ăn nhậu nhiều tỏ ra bất cần, ăn to nói lớn thì thật ngạc nhiên sau một thời gian mình đem tiền về nhà nhiều hơn, cô ấy cũng dịu hiền hơn và cũng thay đổi rõ rệt gia đình bên vợ cũng không than phiền gì. Nhưng rồi mọi chuyện thay đổi khi mình vỡ kế hoạch sinh thêm đứa thứ 2, rồi cô ấy bị ra máu sau khi sinh con nên phải nhập viện. Mình thương cô ấy nên ít ra ngoài làm thêm mà ở nhà chăm sóc cho con và cô ấy. Sau khi sinh con được 5 tháng mình làm thêm trở lại và không may bị lỗ mất 25 triệu đồng. Gia đình bên vợ biết nên từ đó tỏ thái độ coi khinh mình. Mình lỡ có giặt đồ để nước chảy ra nhà thì chửi mình thằng chó này nọ. Rồi cô ấy cũng trở lại như lúc ban đầu mặc dù mình cũng khuyên cô ấy mình có gì sai thì 2 vợ chồng nhẹ nhàng bảo ban nhau chứ đừng la hét to lên để mọi người trong gia đình em biết trong khi anh đang ở rễ. Rồi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn khi trước đó là vợ mình hay đuổi mình đi thì đến bây giờ mẹ vợ và chị vợ cũng thường xuyên đuổi mình đi rồi lại an ủi xin lỗi mình. Mình cũng vì thương con nên mình chịu đựng cố gắng nín nhịn. Đỉnh điểm cách mấy hôm 2 vợ chồng cãi nhau cô ấy lao vào đánh mình mình chỉ ôm cô ấy lại thế là anh vợ lên nói mình đi ra khỏi nhà. Mình lưỡng lự không muốn đi vì mình tin là mình chịu đựng được nhưng anh em nhà cô ấy bắt mình phải đi ngay bây giờ (toàn đuổi mình đi lúc 11h, 12 giờ khuya). Rồi mình cũng đành ra ngoài thuê trọ ở. Mình nhìn 2 đứa con mà lòng đau như cắt, muốn khóc cũng chẳng còn nước mắt để khóc. Ra ngoài vài hôm nhưng không đêm nào ngủ được vì thương và nhớ 2 đứa con quá. Cảm thấy quá nhục nhã rồi tủi hờn vì không người thân bạn bè bên cạnh, không ai để chia sẽ. Nằm phòng trọ một mình rồi nghĩ về 2 đứa con thơ rồi nghĩ vể những sự việc xảy ra trong thời gian đã qua làm mình đau đớn đến mức giật mình hoảng hốt. Mình không biết phải làm thế nào để vĩnh viễn thoát được cảnh này dù bản thân cũng đã cố gắng hết sức. Kính mong anh chị trong diễn đàn cho em lời khuyên chân thành!

Em xin cám ơn rất nhiều!

Hạnh phúc không ở cuối con đường

1. Mẹ ở quê lên

Sau khi kết hôn hai năm, chồng tôi bàn với tôi đón mẹ lên ở chung để chăm sóc bà những năm tuổi già.
Chồng tôi mất cha từ ngày anh còn nhỏ, mẹ chồng tôi là chỗ dựa duy nhất, mẹ nuôi anh khôn lớn, cho anh học hết đại học.

“Khổ đau cay đắng” bốn chữ ấy vận đúng vào số phận mẹ chồng tôi! Tôi nhanh chóng gật đầu, liền đi thu dọn căn phòng có ban công hướng Nam, phòng có thể đón nắng, trồng chút hoa cỏ gì đó.

Chồng tôi đứng giữa căn phòng ngập tràn nắng, không nói câu nào, chỉ đột ngột bế bổng tôi lên quay khắp phòng, khi tôi giãy giụa cào cấu đòi xuống, anh nói: “Đi đón mẹ chúng ta thôi!”.

Những thói quen ở nhà quê của mẹ chồng tôi mãi không thể thay đổi. Tôi thích mua hoa tươi bày trong phòng khách, mẹ chồng tôi sau này không nhịn được bảo: “Bọn trẻ các con lãng phí quá, mua hoa làm chi? Nào có thể ăn được như cơm!”.

Tôi cười: “Mẹ, trong nhà có hoa nở rộ, tâm trạng mọi người cũng vui vẻ”.

Mẹ chồng tôi cúi đầu cằn nhằn, chồng tôi vội cười: “Mẹ, người thành phố quen thế rồi, dần dần mẹ sẽ quen thôi!”.

Mẹ chồng tôi không nói gì nữa, nhưng mỗi lần thấy tôi mang hoa về, bà vẫn không nhịn được hỏi mua hoa mất bao nhiêu tiền, tôi nói, thì bà chép miệng. Có lần thấy tôi xách túi lớn túi nhỏ đi mua sắm về, bà hỏi cái này bao nhiêu tiền cái kia giá bao nhiêu, tôi cứ kể thật, thì bà chép miệng càng to hơn.

Chồng tôi véo mũi tôi nói: “Đồ ngốc, em đừng nói cho mẹ biết giá thật có phải đỡ hơn không?”.

Cuộc sống hạnh phúc đã lẳng lặng trôi những âm điệu không êm đềm.

Mẹ chồng tôi ghét nhất là thấy chồng tôi dậy nấu bữa sáng, với bà, làm đàn ông mà phải vào bếp nấu nướng cho vợ, làm gì có chuyện ngược đời đó?

Trên bàn ăn sáng, mặt mẹ chồng tôi thường u ám, tôi giả vờ không nhận thấy. Mẹ chồng tôi bèn khua bát đũa canh cách, đấy là cách phản đối không lời của bà.

Tôi là giáo viên dạy múa ở Cung thiếu niên, nhảy múa đã đủ mệt rồi, mỗi sáng ủ mình trong ổ chăn ấm áp, tôi không muốn phải hy sinh nốt sự hưởng thụ duy nhất ấy, vì thế tôi vờ câm điếc trước sự phản ứng của mẹ chồng. Còn mẹ chồng tôi thỉnh thoảng có giúp tôi làm việc nhà, thì chỉ làm tôi càng bận rộn thêm.

Ví như, bà gom tất thảy mọi túi nilông đựng đồ và đựng rác trong nhà lại, bảo chờ gom đủ rồi bán đồng nát một thể, vì thế trong nhà chỗ nào cũng toàn túi nilông dùng rồi; Bà tiếc rẻ không dùng nước rửa bát, để khỏi làm bà mất mặt, tôi đành phải lén lút rửa lại lần nữa. Có một buổi tối, mẹ chồng tôi bắt gặp tôi đang lén rửa lại bát, bà đóng cửa phòng đánh “sầm” một cái, nằm bên trong khóc ầm ĩ.

Chồng tôi khó xử, sau việc này, suốt đêm anh không nói với tôi câu nào, tôi nũng nịu, làm lành, anh cũng mặc kệ. Tôi giận dữ, hỏi anh: “Thế em rốt cục đã làm sai cái gì nào?”.

Anh trừng mắt nhìn tôi nói: “Em không chịu nhường mẹ đi một chút, ăn bát chưa sạch thì cũng có chết đâu?”.
Sau đó, cả một thời gian dài, mẹ chồng tôi không nói chuyện với tôi, không khí trong gia đình gượng gạo dần. Thời gian đó, chồng tôi cũng sống rất mệt mỏi, anh không biết nên làm vui lòng ai trước.

Mẹ chồng tôi không cho con trai nấu bữa sáng nữa, xung phong đảm nhận “trọng trách” này. Mẹ chồng tôi ngắm con trai ăn sáng vui vẻ, lại nhìn sang tôi, ánh mắt bà trách móc tôi làm không trọn trách nhiệm của người vợ. Để tránh bị khó xử, tôi đành ăn tạm gói sữa trên đường đi làm.

Lúc đi ngủ, chồng tôi hơi buồn trách, hỏi tôi: “Rodi, có phải em chê mẹ anh nấu cơm không sạch nên em không ăn ở nhà?”. Lật mình, anh quay lưng về phía tôi lạnh lùng, mặc kệ tôi nước mắt tủi thân lăn tràn trề.

Cuối cùng, chồng tôi thở dài: “Rodi, thôi em cứ coi như là vì anh, em ở nhà ăn sáng được không?”. Thế là tôi đành quay về ngồi ở bàn ăn ngần ngại mỗi sáng.

Sáng đó, tôi húp bát cháo do mẹ chồng nấu, đột nhiên lợm giọng, mọi thứ trong dạ dầy tống tháo hết ra ngoài, tôi cuống cuồng bịt chặt miệng không cho nó trào ra, nhưng không được, tôi vứt bát đũa (chú thích: người Trung Quốc ăn cháo bằng đũa, không dùng thìa như ở Việt Nam) nhảy bổ vào toa-lét, nôn ọe hết.

Khi tôi hổn hển thở được, bình tâm lại, thấy mẹ chồng tôi đang khóc lóc than thân trách phận bằng tiếng pha rặt giọng nhà quê, chồng tôi đứng ở cửa toa-lét giận dữ nhìn tôi, tôi há miệng không nói được nên lời, tôi đâu có cố ý.

Lần đầu tiên tôi và chồng tôi bắt đầu cãi nhau kịch liệt, ban đầu mẹ chồng tôi ngồi nhìn chúng tôi, rồi bà đứng dậy, thất thểu đi ra khỏi cửa. Chồng tôi hằn học nhìn tôi một cái rồi xuống nhà đuổi theo mẹ.

2. Những tháng ngày tăm tối
Suốt ba ngày, chồng tôi không về nhà, cũng không gọi điện. Tôi đang giận, tôi nghĩ từ ngày mẹ chồng tôi lên đây, tôi đã cực nhục đủ rồi, còn muốn gì tôi nữa? Nhưng kỳ lạ làm sao, tôi vẫn cứ buồn nôn, ăn gì cũng chẳng thấy ngon, thêm vào đó việc nhà rối ren, tâm trạng tôi cực kỳ tồi tệ. Sau đó, một đồng nghiệp bảo tôi: “Rodi, trông sắc mặt cậu xấu lắm, đi khám bác sĩ xem nào”.

Kết quả khám của bác sĩ là tôi đã có thai. Tôi hiểu ra sáng hôm đó vì sao tôi nôn ọe, trong cảm giác hạnh phúc có xen lẫn chút oán trách, chồng tôi và cả bà mẹ chồng đã từng sinh nở, vì sao họ không hề nghĩ đến lý do ấy? Ở cổng bệnh viện, tôi gặp chồng tôi.

Mới chỉ ba hôm không gặp mặt, chồng tôi đã trở nên hốc hác. Tôi đáng lẽ định quay người đi thẳng, nhưng trông anh rất đáng thương, tôi không nén được gọi anh lại. Chồng tôi nghe tiếng thì nhìn thấy tôi, nhưng làm như không quen biết, trong mắt anh chỉ còn sự căm thù, ánh nhìn ấy làm tôi bị thương.

Tôi tự nói với mình, không được nhìn anh ấy, không được nhìn anh ấy, tôi đưa tay vẫy một chiếc taxi chạy qua. Lúc đó tôi mong muốn làm sao được kêu lên với chồng tôi một tiếng: “Anh ơi, em sắp sinh cho anh một đứa con rồi!” và được anh bế bổng lên, quay tròn hạnh phúc, những cái tôi mơ ước không xảy ra, trên chiếc taxi, nước mắt tôi chầm chậm rơi xuống.

Vì sao một vụ cãi nhau đã làm tình yêu trở nên tồi tệ như thế này? Sau khi về nhà, tôi nằm trên giường nhớ chồng, nhớ đến sự căm thù trong mắt anh. Tôi ôm một góc chăn nằm khóc. Đêm đó, trong nhà có tiếng mở ngăn kéo. Bật đèn lên, tôi nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt của chồng tôi. Anh ấy đang lấy tiền.

Tôi lạnh lùng nhìn anh, không nói gì. Anh coi như không có tôi, cầm tiền và sổ tiết kiệm rồi đi. Có lẽ anh đã quyết định rời bỏ tôi thật sự. Thật là một người đàn ông khôn ngoan, tình và tiền rạch ròi thế. Tôi cười nhạt vài cái, nước mắt lại “ồn ào” lăn xuống.

Ngày hôm sau, tôi không đi làm. Tôi dọn lại toàn bộ suy nghĩ của mình, đi tìm chồng nói chuyện một lần cho rõ. Đến công ty của chồng, thư ký hơi lạ lùng nhìn tôi, bảo: “Mẹ của tổng giám đốc Trần bị tai nạn giao thông, đang trong viện”.

Tôi há hốc mồm trợn mắt, chạy bổ tới bệnh viện, khi tìm được chồng tôi, mẹ chồng tôi đã mất rồi. Chồng tôi không nhìn tôi, mặt anh rắn lại.

Tôi nhìn gương mặt gầy gò trắng bệch xanh tái lại của mẹ chồng, nước mắt tôi tuôn xuống ào ạt, trời ơi! Sao lại ra thế này? Cho đến tận lúc chôn cất bà, chồng tôi cũng không hề nói với tôi một câu, thậm chí mỗi ánh mắt đều mang một nỗi thù hận sâu sắc.

Về vụ tai nạn xe, tôi phải hỏi người khác mới biết đại khái là, mẹ chồng tôi bỏ nhà đi mơ hồ ra phía bến xe, bà muốn về quê, chồng tôi càng theo bà càng đi nhanh, khi qua đường, một chiếc xe buýt đã đâm thẳng vào bà…
Cuối cùng tôi đã hiểu sự căm ghét của chồng, nếu buổi sáng hôm đó tôi không nôn, nếu chúng tôi không cãi nhau, nếu như… trong tim anh ấy, tôi chính là người gián tiếp gây ra cái chết của mẹ anh.

Chồng tôi im lặng dọn đồ vào ở phòng mẹ, mỗi tối anh về nhà nồng nặc hơi rượu. Và tôi bị lòng tự trọng đáng thương lẫn sự ân hận dồn nén tới không thể thở được, muốn giải thích cho anh, muốn nói với anh rằng chúng ta sắp có con rồi, nhưng nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của anh, tôi lại nuốt hết đi những lời định nói. Thà anh đánh tôi một trận hoặc chửi bới tôi một trận còn hơn, cho dù tất cả đã xảy ra không phải do tôi cố ý.

Ngày lại ngày cứ thế trôi đi trùng lặp, chồng tôi về nhà ngày càng muộn. Tôi cố chấp, coi anh còn hơn kẻ lạ. Tôi là cái thòng lọng thắt trong trái tim chồng tôi.

Một lần, tôi đi qua một tiệm ăn châu Âu, xuyên qua lớp cửa kính trong suốt kéo dài từ trần nhà xuống sát mặt đất, tôi nhìn thấy chồng tôi ngồi đối diện một cô gái trẻ, anh nhè nhẹ vuốt tóc cô gái, tôi đã hiểu ra tất cả.

Ban đầu tôi sững sờ, rồi tôi bước vào tiệm ăn, đứng trước mặt chồng, nhìn anh trân trối, mắt khô cạn. Tôi chẳng còn muốn nói gì, cũng không thể nào nói gì. Cô gái nhìn tôi, nhìn chồng tôi, đứng lên định bỏ đi, chồng tôi đưa tay ấn cô ngồi xuống, và, anh cũng trân trối nhìn tôi, không hề thua kém.

Tôi chỉ còn nghe thấy tiếng trái tim tôi đang đập thoi thóp, đập thoi thóp từng nhịp một từng nhịp một cho tới tận ranh giới tái xanh của cái chết. Kẻ thua cuộc là tôi, nếu tôi cứ đứng thế này mãi, tôi và đứa bé trong bụng tôi sẽ cùng ngã.

Đêm đó, chồng tôi không về nhà, anh dùng cách đó để nói cho tôi biết: Cùng với cái chết của mẹ chồng tôi, tình yêu của chúng tôi cũng đã chết rồi.

Chồng tôi không quay về nữa. Có hôm, tôi đi làm về, thấy tủ quần áo bị động vào, chồng tôi quay về lấy vài thứ đồ của anh. Tôi không muốn gọi điện cho chồng tôi, ngay cả ý nghĩ ban đầu là giải thích mọi chuyện cho anh, giờ cũng đã biến mất hoàn toàn.

Tôi một mình sống, một mình đi bệnh viện khám thai, mỗi lần thấy những người chồng thận trọng dìu vợ đi viện khám thai, trái tim tôi như vỡ tan ra. Đồng nghiệp lấp lửng xui tôi nạo thai đi cho xong, nhưng tôi kiên quyết nói không, tôi điên cuồng muốn được đẻ đứa con này ra, coi như một cách bù đắp cho cái chết của mẹ chồng tôi.
Khi tôi đi làm về, chồng tôi đang ngồi trong phòng khách, khói thuốc mù mịt khắp phòng, trên bàn nước đặt một tờ giấy. Không cần liếc qua, tôi đã biết tờ giấy viết gì.

Trong hai tháng chồng tôi không về nhà, tôi đã dần dần học được cách bình tĩnh. Tôi nhìn anh, gỡ mũ xuống, bảo: “Anh chờ chút, tôi ký!”. Chồng tôi cứ nhìn tôi, ánh mắt anh bối rối, như tôi.

Tôi vừa cởi cúc áo khoác vừa tự dặn mình: “Không khóc, không khóc…”. Mắt rất đau, nhưng tôi không cho phép nước mắt được lăn ra. Treo xong áo khoác, cái nhìn của chồng tôi gắn chặt vào cái bụng đã nổi lên của tôi. Tôi mỉm cười, đi tới, kéo tờ giấy lại, không hề nhìn, ký lên đó cái tên tôi, đẩy lại phía anh.

“Rodi, em có thai à?”.

Từ sau khi mẹ chồng gặp tai nạn, đây là câu đầu tiên anh nói với tôi. Tôi không cầm được nước mắt nữa, lệ “tới tấp” tràn xuống má.

Tôi đáp: “Vâng, nhưng không sao đâu, anh có thể đi được rồi!”. Chồng tôi không đi, trong bóng tối, chúng tôi nhìn nhau. Chồng tôi nằm ôm lấy người tôi, nước mắt thấm ướt chăn. Nhưng trong tim tôi, rất nhiều thứ đã mất về nơi quá xa xôi, xa tới mức dù tôi có chạy đuổi theo cũng không thể với lại.

Không biết chồng tôi đã nói “Anh xin lỗi em!” với tôi bao nhiêu lần rồi, tôi cũng đã từng tưởng rằng tôi sẽ tha thứ, nhưng tôi không tài nào làm được, trong tiệm ăn châu Âu hôm đó, trước mặt người con gái trẻ ấy, ánh mắt lạnh lẽo chồng tôi nhìn tôi, cả đời này, tôi không thể nào quên nổi. Chúng tôi đã cùng rạch lên tim nhau những vết đớn đau. Phía tôi, là vô ý; còn anh, là cố tình.

3. Hận cũ hóa giải, nhưng quá khứ không bao giờ trở lại!

Trừ những lúc ấm áp khi nghĩ đến đứa bé trong bụng, còn với chồng, trái tim tôi lạnh giá như băng, không ăn bất cứ thứ gì anh mua, không cần ở anh bất cứ món quà gì, không nói chuyện với anh.

Bắt đầu từ lúc ký vào tờ giấy kia, hôn nhân cũng như tình yêu đã biến mất khỏi đời tôi. Có hôm chồng tôi thử quay về phòng ngủ, anh vào, tôi ra phòng khách, anh chỉ còn cách quay về ngủ ở phòng mẹ.

Trong đêm thâu, đôi khi từ phòng anh vẳng tới tiếng rên khe khẽ, tôi im lặng mặc kệ. Đây là trò anh thường bày ra, ngày xưa chỉ cần tôi giận anh, anh sẽ giả vờ đau đầu, tôi sẽ lo lắng chạy đến, ngoan ngoãn đầu hàng chồng, quan tâm xem anh bị làm sao, anh sẽ vươn một tay ra tóm lấy tôi cười ha hả. Anh đã quên rồi, tôi lo lắng là bởi tôi yêu anh, còn bây giờ, giữa chúng tôi còn lại gì đâu?

Chồng tôi dùng những tiếng rên ngắt quãng để đón ngày đứa bé chào đời. Dường như ngày nào anh cũng mua gì đó cho con, các đồ dùng của trẻ sơ sinh, đồ dùng của trẻ em, ngay cả sách thiếu nhi, từng bọc từng bọc, sắp chất đầy gian phòng anh.

Tôi biết chồng tôi dùng cách đó để cảm động tôi, nhưng tôi không còn cảm thấy gì nữa. Anh đành giam mình trong phòng, gõ máy tính “lạch cà lạch cạch”, có lẽ anh đang yêu đương trên mạng, nhưng việc đó đối với tôi không có ý nghĩa gì.

Đêm cuối mùa xuân, cơn đau bụng dữ dội khiến tôi gào lên, chồng tôi nhảy bổ sang, như thể anh chưa hề thay quần áo đi ngủ, vì đang chờ đón giây phút này tới. Anh cõng tôi chạy xuống nhà, bắt xe, suốt dọc đường nắm chặt bàn tay tôi, liên tục lau mồ hôi trên trán tôi.

Đến bệnh viện, anh lại cõng tôi chạy vào phòng phụ sản. Nằm trên cái lưng gầy guộc và ấm áp, một ý nghĩ hiện ra trong đầu tôi: “Cả cuộc đời này, còn ai có thể yêu tôi như anh nữa không?”.

Anh đẩy cửa phòng phụ sản, nhìn theo tôi đi vào, tôi cố nén cơn đau nhìn lại anh một cái nhìn ấm áp. Từ phòng đẻ ra, chồng tôi nhìn tôi và đứa bé, anh cười mắt rưng rưng. Tôi vuốt bàn tay anh. Chồng tôi nhìn tôi, mỉm cười, rồi, anh chậm rãi và mệt mỏi ngã dụi xuống. Tôi gào tên anh… Chồng tôi mỉm cười, nhưng không thể mở được đôi mắt mệt mỏi…

Tôi đã tưởng có những giọt nước mắt tôi không thể nào chảy vì chồng nữa, nhưng sự thực lại khác, chưa bao giờ có nỗi đau đớn mạnh mẽ thế xé nát thân thể tôi.

Bác sĩ nói, phát hiện chồng tôi ung thư gan đã vào giai đoạn cuối cùng, anh gắng gượng cho đến giờ kể cũng đã là kỳ tích. Tôi hỏi bác sĩ phát hiện ung thư khi nào? Bác sĩ nói năm tháng trước, rồi an ủi tôi: “Phải chuẩn bị hậu sự đi!”.

Tôi mặc kệ sự can ngăn của y tá, về nhà, vào phòng chồng tôi bật máy tính, tim tôi phút chốc bị bóp nghẹt. Bệnh ung thư gan của chồng tôi đã phát hiện từ năm tháng trước, những tiếng rên rỉ của anh là thật, vậy mà tôi nghĩ đó là…

Có hai trăm nghìn chữ trong máy tính, là lời dặn dò chồng tôi gửi lại cho con chúng tôi: “Con ạ, vì con, bố đã kiên trì, phải chờ được đến lúc nhìn thấy con bố mới được gục ngã, đó là khao khát lớn nhất của bố… Bố biết, cả cuộc đời con sẽ có rất nhiều niềm vui hoặc gặp nhiều thử thách, giá như bố được đi cùng con suốt cả chặng đường con trưởng thành, thì vui sướng biết bao, nhưng bố không thể.

Bố viết lại trên máy tính, viết những vấn đề mà con có thể sẽ gặp phải trong đời, bao giờ con gặp phải những khó khăn đó, con có thể tham khảo ý kiến của bố…

Con ơi, viết xong hơn 200 nghìn chữ, bố cảm thấy như đã đi cùng con cả một đoạn đời con lớn. Thật đấy, bố rất mừng. Con phải yêu mẹ con, mẹ rất khổ, mẹ là người yêu con nhất, cũng là người bố yêu nhất…”.
Từ khi đứa trẻ đi học mẫu giáo, rồi học Tiểu học, Trung học, lên Đại học, cho đến lúc tìm việc, yêu đương, anh đều viết hết.

Chồng tôi cũng viết cho tôi một bức thư:

“Em yêu dấu, cưới em làm vợ là hạnh phúc lớn nhất đời anh, tha thứ cho những gì anh làm tổn thương em, tha thứ cho việc anh giấu em bệnh tình, vì anh muốn em giữ gìn sức khoẻ và tâm lý chờ đón đứa con ra đời…
Em yêu dấu, nếu em đang khóc, tức là em đã tha thứ cho anh rồi, anh sẽ cười, cảm ơn em đã luôn yêu anh… Những quà tặng này, anh sợ anh không có cơ hội tự tay tặng cho con nữa, em giúp anh mỗi năm tặng con vài món quà, trên các gói quà anh đều đã ghi sẵn ngày sẽ tặng quà rồi…”.

Quay lại bệnh viện, chồng tôi vẫn đang hôn mê. Tôi bế con tới, đặt nó bên anh, tôi nói: “Anh mở mắt cười một cái nào, em muốn con mình ghi nhớ khoảnh khắc ấm áp nằm trong lòng bố…”.


Chồng tôi khó khăn mở mắt, khẽ mỉm cười. Thằng bé vẫn nằm trong lòng bố, ngọ nguậy đôi tay hồng hào bé tí xíu. Tôi ấn nút chụp máy ảnh “lách tách”, để mặc nước mắt chảy dọc má…