Friday, August 8, 2014

Ngoại tình - Chuyện chứ không phải " truyện " - P8

Nàng vùng dậy, lao ra cửa sau khi nghĩ đó là anh,
Cửa vừa mở, nàng đã nhìn thấy anh đứng đó, anh gườm gườm nhìn lại nàng, không nói không rằng đẩy nàng sang một bên và đi thằng vào nhà. Ngồi bệt xuống ghê sofa trong tư thế mệt mỏi nửa nằm nửa ngồi, anh nhìn nàng với vẻ tức tối:
- Anh đã nói gì với em tối nay? Sao em tự động nghỉ việc mà không nói gì với anh? Anh đã bảo cho anh thời gian, chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết mọi chuyện cơ mà?

Nàng thấy thương anh vô bờ bến. Nàng biết anh đang có rất nhiều tâm tư giằng xéo trong đầu, nhưng nàng cũng thế, có khá hơn gì anh đâu? Tự nhiên nàng ngồi xuống thảm cạnh chân anh, tư thế ngồi của một kẻ hầu đối với ông vua, rồi nàng đặt cằm lên đùi anh:
- Em nghỉ phép. Làm với anh bao lâu rồi em đã nghỉ một ngày phép nào đâu.
- Hay em nghỉ để đi tìm việc ở công ty mới?
- Em chưa biết, hiện giờ em muốn nghỉ ngơi và suy nghĩ đã.
Anh ngồi thằng dậy, nâng mặt nàng lên:
- Chỉ cần em hứa với anh duy nhất một điều là em không biến đi đâu để anh không tìm ra, được không?
- Nếu cứ ở gần nhau mãi thì mọi chuyện sẽ đi về đâu? Em chỉ ước giá như moị chuyện như trước khi chuyến công tác này. Cả em và anh đều bình yên hạnh phúc.
- Em tưởng thế à? Em tưởng anh là sắt là đá mà cứ yêu em kiểu trẻ con tương tư nhau thế à?

Nàng thấy cảm động - vì tình yêu anh có với nàng. Nàng ốp hay tay anh vào má, và nói:
- Chỉ cần được như thế này với em là đủ rồi
- Anh thấy không đủ, anh muốn nhiều hơn
- Anh đang có vợ mà
- Thế mới là bế tắc
- Chị ấy biết không?
- Không biết, em còn không biết làm sao nó biết
- Nó là ai?
- Là M (là vợ anh)
- Sao anh gọi là nó?
- À ừ thì là M - anh không quen gọi kiểu " cô ấy", nghe dở hơi lắm
- Thế anh kể chuyện với người khác cũng gọi em là "nó" à?
- À thì có đôi lúc

Cả anh và nàng bật cười. Anh vốn không kiểu cách, nhân viên trong công ty cũng vì thế mà rất quý anh. Cả hai cảm thấy nhẹ nhõm hơn sau khi cười. Anh đưa tay xoa xoa vào bụng và bảo:
- Anh đói
Nàng bật dậy:
- Anh chưa ăn sáng sao?
- Anh chưa, tưởng em đi làm thì rủ đi ăn sáng luôn thể

Một bước tiến nữa trong cách anh thể hiện sự thân mật với nàng. Bao lâu nay dù phải đến công ty sớm vì công việc đột xuất hay đi làm bình thường, nào đều biết anh đã ăn sáng. Anh bảo lúc thì anh ăn ở nhà, lúc anh ăn ngoài hàng. Chưa bao giờ nàng thấy anh mời nàng hay ai đó trong công ty đi ăn sáng. Rủ nàng đi ăn sáng, có nghĩa là anh bắt đầu muốn cùng nàng...
- Để em làm đồ ăn sáng cho anh
- Ừ, anh nghỉ một lúc, lát anh lên Bộ X gặp lão P. Lúc nào được em gọi anh nhé.

Nàng đi vào bếp, vừa làm đồ ăn sáng cho anh nàng vừa thấy hạnh phúc lâng lâng. Nàng nhớ anh thích món trứng ốp la với bánh mì, con trai nàng cũng thích món này nên nhà nàng lúc nào cũng sẵn. Nàng làm chúng trong chốc lát, nhưng khi mang ra thì nàng đã thấy anh nằm hẳn xuống ghế, mắt nhắm nghiền. Anh đang ngủ - nàng không nỡ phá giấc của anh. Hẳn là anh đã thức cả đêm qua, cộng với mệt mỏi vì chuyện vừa xảy ra nên thiếp đi. Nàng đặt đồ ăn lên bàn, ngồi xuống cạnh anh, ngắm nhìn khuôn mặt đẹp nam tính và rắn rỏi của anh. Không kìm được, nàng đưa tay sờ viền môi anh, rồi mũi anh, anh vẫn ngủ say sưa, nàng đưa tay luồn vào mái tóc của anh. Anh thức giấc và giữ tay nàng lại, kéo nàng nằm ngang trên người anh:
- Anh đẹp không?
- Đàn ông đẹp làm gì, phụ nữ mới cần xinh đẹp.
- Em rất đẹp mà, có ai nói với em như thế chưa?
- Chưa, một số đứa bạn trai thân của em bảo là em "ngọt nước"

Anh nằm nghiêng lại để nhìn vào mắt nàng:
- Em đẹp thật đấy. Thân hình nhỏ nhừng tròn và cân đối, da em trắng, nét mặt em rất xinh... Em không biết được là đôi lúc anh hay nhìn trộm em lúc em say sưa làm việc, hoặc lúc em thuyết trình dự án anh cũng chỉ nhìn em hơn là nghe em nói đấy.

Nàng thấy ngượng khi lần đầu tiên nghe anh khen nàng như thế, nhưng lòng nàng như mở cờ. À là anh có nhìn thấy nàng hấp dẫn chứ không phải chỉ nhìn thấy nàng thông minh và được việc. Nàng úp mặt xuống ngực anh, nói vọi lên:
- Khiếp,anh sến quá đấy.
- Uh, sến đấy.
Rồi anh kéo mạnh nàng để mặt nàng gần sát mặt anh, cảm giác như anh sắp hôn nàng thì nàng vùng ngồi dậy bảo anh:
- Anh ăn sáng đi. À mà em sợ nó nguội rồi, để em đi hâm lại đã.
- Thôi khỏi, anh ăn luôn. Chắc anh phải đi luôn đây, anh hẹn rồi.

Nàng không biết là anh vội đến hẹn thật hay anh cũng ngượng như nàng nên tránh. Cả hai quá già để có những biểu hiện yêu đương kiểu này. Cũng lâu quá rồi nàng mới nhớ lại cử chỉ thân mật với đàn ông. Ngượng nhưng thực lòng là nàng rất muốn anh liều hơn, cương quyết hơn thì nàng chắc sẽ không từ chối. Nhưng hình như anh cũng dát không kém, chẳng đủ can đảm làm gì đến nơi đến chốn. Cho đến lúc anh đi ra cửa, nàng với tay sửa lại cà vạt cho anh, rồi vòng tay ôm cổ anh, thì thầm: em nhớ anh. Anh cũng ôm chặt lấy nàng và bảo: Trưa nhé, em nấu cơm đi, hai đứa cùng ăn. Một lúc nàng đẩy anh đi, và quay lại phòng bếp để nấu bữa trưa như anh đã hẹn. Nhưng bữa trưa cầu kỳ của nàng, bữa trưa nàng mong đợi, bữa trưa mà nàng nghĩ là sẽ có điều gì đó xảy ra... thì cuối cùng nàng ăn một mình, như đang ăn phải cỏ.

0 comments:

Post a Comment