Friday, August 8, 2014

Ngoại tình - Chuyện chứ không phải "Truyện" - P7

Đêm đó nàng không ngủ, và nàng nghĩ anh cũng không ngủ. Nàng muốn gọi điện cho anh, nàng muốn nói tiếp với anh về câu chuyện mà nàng là người làm dở dang. Nàng muốn anh biết là nàng yêu anh biết bao, nàng cần anh biết bao, nàng thèm khát anh biết bao... Những thứ mà nàng phải kìm nén hàng năm trời vừa qua. Nhưng nàng sợ, không biết giờ này anh ở đâu, đã về nhà hay đang lang thang trên phố, hay đang trốn tránh đâu đó trong một khách sạn... để nàng có thể gọi điện được.

Sáng hôm sau nàng gọi điện đến công ty và xin nghỉ phép 3 ngày. Suốt thời gian vừa qua từ ngày đến làm việc với anh, hầu như nàng vẫn còn nguyên phép. Vì tình yêu với anh, nàng thấy lúc nào nàng cũng thấy mình cần cho anh, cho công ty nên nàng không muốn nghỉ. Lần đầu tiên nàng xin nghỉ 3 ngày liên tiếp làm bạn HR ngạc nhiên và hỏi có việc gì không.

Nàng cũng không biết nàng nghỉ để làm gì, chỉ một điều duy nhất lúc này là nàng cần thời gian, không gian để suy nghĩ. Sáng nàng vẫn đến đón con ở nhà mẹ đẻ và đưa con đến trường, rồi nàng trở về nhà dọn dẹp lại nhà cửa sau mấy ngày đi vắng. Vừa làm nàng vừa nghĩ. Loanh quanh luẩn quẩn, nàng chẳng nghĩ ra được điều gì để có thể goị là kết luận. Nàng thấy nàng tội lỗi khi bị anh phát hiện ra tình yêu của nàng và làm anh yêu nàng, nhưng nàng thấy hạnh phúc đến vô bờ bến khi nghĩ đến cái ôm của anh, khi anh nói anh nhớ nàng, nàng không biết làm thế nào để tiếp tục sống, tiếp tục làm việc trong hoàn cảnh trớ trêu mà nàng đã tạo ra này.?

Nàng nhớ lại cuộc hôn nhân của nàng, hầu như rất ít khi nàng nhớ về nó. Điều đọng lại duy nhất trong cuộc hôn nhân đó là đứa con trai nàng yêu hơn cả mạng sống của mình.
Nàng và chồng nàng là mối tình đầu của nhau, yêu nhau từ hồi hai đứa học lớp 11, rồi đi học đại học lại học cùng trường khác khoa, rồi ra trường và mỗi đứa về một Bộ khác nhau nhưng làm công việc hao hao nhau, rồi cưới nhau và sinh con trai đầu lòng. Nhìn bề ngoài, đó là một cuộc hôn nhân khá lý tưởng. Nhưng sau bốn năm, những rạn nứt ngầm giữa hai vợ chồng bắt đầu bùng phát. Chẳng có gì ghê gớm, chỉ là hai vợ chồng nàng yêu nhau đến quen thuộc như bạn bè, nên dễ bỏ qua những thói hư tật xấu của nhau. Nhưng khi về sống với nhau, những thói hư tật xấu đó lại ảnh hưởng trực tiếp đến nhau, lúc đầu thì bỏ qua được, sau thì nhiều quá thấy khó chịu, tích tụ lâu dài thành ức chế, và cuối cùng là bùng nổ. Một phần nữa hai vợ chồng cùng tuổi, trình độ ngang nhau, làm cùng một ngành nên rất hay có những tranh cãi, bất đồng trong công việc và quan điểm nhưng không ai chịu nhường ai. Mâu thuãn kéo dài hơn 1 năm thì kết thúc khi chồng nàng ngoại tình với một cô gái cùng cơ quan. Nàng không đau đớn lắm vì điều đó vì tình yêu đã bị mâu thuẫn làm cho nó nhạt dần đi rồi, điều nàng xót xa là con nàng. Con nàng không còn được bố yêu với một tình yêu vô bờ bến - điều mà cả hai còn có để níu giữ cuộc hôn nhân này. Bây giờ chồng nàng đã có tình yêu mới, tình yêu dành cho con chỉ còn phân nửa, thời gian dành cho con chỉ còn phân nữa. Nàng vẫn chịu đựng tất cả vì con, vì con nàng cần phải có một gia đình trọn vẹn, vì con nàng là con trai nên nàng không đủ can đảm để nuôi dạy nó một mình... Đó là những lý do mà bất cứ người vợ nào cũng có để níu giữ cuộc hôn nhân đã chỉ còn là cái vỏ. Nhưng sức chịu đựng của cả hai có hạn, chồng nàng cũng là người có lương tâm nên không muốn lừa dối nàng mãi, không đủ khả năng sống hai mặt mãi, nàng thì sống vật vờ vì không còn tình yêu, chỉ còn lại đứa con... Cuối cùng chồng nàng là người đưa ra ý kiến li hôn. Nàng như bao phụ nữ khác, cũng níu kéo một thời gian khá dài rồi buông tay. Cuộc chia tay diễn ra trong lặng lẽ, không hận thù nhưng đầy nuối tiếc của người trong cuộc. Sau đó một vài tháng chồng nàng cưới vợ, và nàng thì chuyển công việc từ cơ quan nhà nước để đi làm cho nước ngoài với mức thu nhập cao, đủ khả năng để nuôi con tốt nhất. Cuộc đời như thế trôi đi, tám năm sau thì nàng gặp anh.

Cho dù là sai trái, thì nàng vẫn nghĩ nàng gặp anh, yêu anh là định mệnh, định mệnh trái ngang. Nên nàng yêu thầm lặng, không hi vọng, không mong mỏi. Tình yêu đó như là một bông hoa tươi được cắm trong cái lọ hoa rực rõ bằng nhựa của cuộc đời nàng. Nàng ví đời nàng là lọ hoa nhựa rực rõ vì thực sự nàng đã cố công để làm nó rực rỡ. Nó rực rỡ bởi hình ảnh yêu cuộc sống của nàng, nó rực rỡ bởi cuộc sống kinh tế viên mãn mà tự tay nàng thu vén, nó rực rỡ vì nàng đã nuôi dạy được một cậu con trai đẹp như tranh vẽ và thông minh có tiếng... Nhưng chỉ có nàng biết, nó chỉ là hoa nhựa, nó có thể trường tồn lâu dài và rực rõ lâu dài, nhưng nó không có hương và vị của một loài hoa thật để có thể khô héo, rực lên rồi tàn đi hóa kiếp mới. Cho đến ngày nàng gặp anh...

Đó là những chuổi ngày nàng biết nhớ nhung, nàng biết mình làm đẹp vì ai, nàng biết mong ngóng, nàng biết hạnh phúc ngập tràn trái tim khi anh làm gì đó cho nàng một cách vô tình, và nàng cũng biết đau khổ đến ngẹn thở khi nghĩ đến anh đang hạnh phúc đâu đó bên gia đình, khi vô tình nàng gặp hai vợ chồng anh ở một nơi mua sắm nào đó, hoặc trong những party của công ty, của đối tác và nàng được mời đi cùng... Đó mới là những chuỗi ngày nàng sống thật sự, chứ không phải tồn tại. Tại sao không cứ như thế mãi được, tại sao lại có ngày hôm qua???

Nàng tiếp tục thế nào đây?
Không thể coi như chưa có gì xảy ra để tiếp tục tình yêu thầm lặng bên anh, điều đó là chắc chắn
Còn rời bỏ anh, chuyển đến một công ty khác? Nghĩ thôi, nàng đã thấy đau quặn lòng. Một mối tình giết chết niềm tin yêu cuộc sống của nàng về đàn ông, về hạnh phúc, tám năm cô đơn lặng lẽ... Anh đã mang đến cho nàng một cuộc sống mới, tình yêu mới, hạnh phúc mới. Có anh nàng mới thực sự thấy mình đang sống chứ không phải tồn tại. Giờ bảo nàng xa anh, nàng phải quay lại cuộc sống trước kia, cộng thêm nỗi nhớ anh nữa, nàng sống như thế nào đây?

Nàng không muốn nghĩ tiếp, nàng thấy đầu đau như búa bổ, hai mắt cay xè, cái cảm giác muốn ngủ một giấc không bao giờ dậy nữa lại xuất hiện trong đầu nàng sau cái lần nàng cầm quyết định ly hôn. Nàng sợ hãi khi nghĩ đến con nàng, lần nào ý nghĩ đó xuất hiện thì nàng cũng nghĩ đến con và thấy sợ hãi. Sợ hãi vì nhỡ đâu trong một phút giây nào đó quá yếu đuối nàng sẽ làm điều dại dột, và vĩnh viễn nàng không được nhìn thấy con nàng, con nàng sẽ bơ vơ trên cuộc đời này. Nghĩ thế nên nàng bò vào giường, trùm chăn và bắt đầu khóc. Nàng nghĩ khóc có thể giải tỏa hết được những nỗi đau đang chất chứa trong lòng nàng, để nó trôi hết đi và nàng sẽ tỉnh táo lại.

Một lúc nàng nghe tiếng chuông cửa. Hai, ba lần, dồn dập. Không biết là ai, nhưng là ai thì nàng cũng không muốn gặp lúc này. Nàng bịt tai lại cố mặc kệ tiếng chuông dồn dập và réo rắt ngoài kia. Hết chuông lại đến điện thoại, nàng càng không muốn nghe lúc này. Một lúc thì mọi thứ im ắng trở lại, nàng mở chăn ra và thở. Tiếng tin nhắn từ điện thoại vang lên, nàng lại trùm chăn tiếp, rồi lại im ắng. Nàng rón rén mở chăn ra, trong lòng rất sợ một loại âm thanh nào đó lại vang lên, nhưng không, thật may mắn. Nàng lại nhìn chằm chằm vào trần nhà, mọi thứ trở nên trống rỗng. Nàng chợt nghĩ không biết ai biết nàng ở nhà giờ này mà gọi cửa nhỉ? Lại cả điện thoại nữa, Anh, phải rồi, có khi là anh. Anh mới biết là hôm nay nàng ở nhà thôi. Nàng bật dậy, mở điện thoại, tin nhắn của anh: "Anh đang ở ngoài, em mở cửa đi".

0 comments:

Post a Comment