Friday, August 29, 2014

Chồng vì người tình mà đá chết con gái tôi

Một tháng trước, tôi đang hạnh phúc khi nhìn thấy cái thai trong bụng lớn lên từng ngày, hạnh phúc khi nghĩ đến ba tháng nữa đứa bé sẽ được sinh ra trên cõi đời này.


Một tháng sau, đứng trước khung cửa sổ giường bệnh, đầu óc tôi trống rỗng, trái tim tôi sớm đã chết theo đứa bé rồi.

Tôi mãi mãi không thể quên được đêm hôm ấy. Đêm đó ầm ầm sấm chớp, anh ta (chồng mới cưới của tôi) liên tục giơ chân đá thẳng vào bụng tôi. Từ đầu đến cuối, tôi không có chút phản kháng nào. Tôi sợ rằng sự phản kháng của tôi sẽ khiến sự việc càng thêm tồi tệ. Chỉ dùng hết sức lực, dùng cánh tay, tôi cố gắng che chắn cho đứa con trong bụng.


Anh ta gào lên : “ Mày còn dám che”. Anh ta kéo ngược hai vai tôi, tôi nỗ lực gập người xuống để anh ta không đá trúng vào bụng tôi, nhưng mà anh ta dùng tay, dùng chân đấm đá tôi túi bụi: “ Mày sao lại mò đến nhà cô ấy” ( Cô ta là tình nhân của chồng). Anh ta gào lên điên cuồng, tôi không trả lời.  “Mày bây giờ muốn ly hôn cũng đừng hòng, tao sẽ từ từ hành hạ mày đến chết” . Lại là một đạp vào người.

Tôi quỳ rạp xuống đất khổ sở van xin: “ Xin anh đừng đá vào bụng em, hãy để em sinh đứa bé này ra”. “ Mày đừng hòng lấy đứa con ra uy hiếp tao, mày tưởng chỉ mỗi mày có thể sinh con cho tao à, đánh chết nó tao đền mạng cho mày”. Lại là những cú đá . Tôi nằm vật xuống đất , sau đó anh ta dùng chân đạp lên bụng tôi, tôi đau đớn  tới mức cảm thấy như đứt ruột đứt gan, trái tim tôi đang chảy máu .

“ Mày đừng có giả vờ với tao. Tao lâu lắm rồi không đánh người rồi, tao ở trong tù chịu không biết bao nhiêu trận đòn, cũng đánh bao nhiêu người rồi nhưng chưa bao giờ đánh phụ nữ. Không ngờ đánh phụ nữa lại thoải mái như vậy.” Anh ta kéo tôi đứng dậy, dựa tôi vào góc tường, bóp lấy cổ tôi vừa nói vừa đánh.  Tôi đã không còn chút sức lực nào nữa, trước mắt một mảng đen kịt. Anh ta bắt tôi đứng dậy, nếu không thì sẽ đạp lên bụng tôi. Nghĩ đến đứa bé, tôi gắng gượng bò dậy, rồi lại ngã xuống . Cứ như thế , hai tiếng đồng hồ trôi qua, anh ta đánh mệt rồi bật điều hòa, ngồi xuống uống nước nghỉ giải lao. Mồ hôi ướt hết quần áo, anh ta liền thay bộ quần áo khác rồi tiếp tục đánh tôi. Liên tục vài lần như vậy, tôi muốn bỏ chạy, nhưng không có sức lực.

Đột nhiên  điện thoại reo lên, là người đàn bà đó gọi đến, anh ta đi đến phòng khách nghe điện thoại.  Tôi nghe thấy anh ta đang nói chuyện. Biết rằng đây là cơ hội duy nhất cũng là cơ hội cuối cùng của tôi.  Tôi dốc  hết sức lực bỏ trốn. ” Mày còn dám chạy” Anh ta đuổi đến.

Tôi đang xuống đến tầng 1 thì anh ta đuổi kịp. Tôi hét lớn lên cầu cứu.  Hàng xóm chạy ra xem. “ Đây là việc nhà chúng tôi, không cần các người xía vào”. Anh ta hung dữ như thể muốn giết chết tất cả mọi người. Hàng xóm bắt đầu tản dần đi.

Tôi khóc lóc ôm chặt lấy chân một bà cụ :“ Cầu xin bà đừng đi, hãy cứu cháu” . Lúc này anh ta lại đấm vào mặt tôi thêm mấy cái nữa. Cuối cùng cũng có người không nhịn được nữa lôi anh ta đi, tôi mới có thể thoát thân.

Sau khi được cứu, tôi gọi điện thoại cho bố mẹ chồng nói anh ta đánh tôi. Nhưng mẹ chồng lại nói: “ Chẳng qua là chỉ vài cái bạt tai chứ gì, chạy ra ngoài hét cái gì, chưa đủ mất mặt hay sao”. Lúc này người cô của anh ta đi ngang qua, chỉ ngó nhìn tôi một cái rồi đi. Tôi cảm thấy bụng mình đau nhói, tôi hét lên, người cô giả vờ không nghe thấy nhưng cuối cùng cũng dừng lại. Tôi nói bụng tôi rất đau, người cô nói giống như mẹ chồng tôi nói. Tôi bất lực cởi bỏ quần áo, nhưng cũng chẳng có tí sức lực nào .

Nhìn thấy toàn thân tôi đều là những vết bầm tím, da trên bụng đã tróc ra, lúc này người cô mới gọi mẹ chồng đưa tôi vào viện.

Nhưng mà đã quá muộn rồi, đứa bé đã chết rồi, chết dưới bàn tay ác quỷ của bố nó. Đứa bé vẫn chưa kịp sinh ra trên cõi đời này, tôi còn chưa kịp cảm nhận tiếng đạp chân của nó, thậm chí ngay cả cơ hội nói lời tạm biệt cũng không có. Chính tay bố đứa bé đã kết thúc cuộc đời của con. Chính hắn đã tự tay giết chết con mình.

Phòng cấp cứu bệnh viện, bác sỹ phát hoảng khi nhìn thấy bộ dạng của tôi. Họ vội vàng cấp cứu và hỏi sao tôi lại thành ra thế nào. Lúc tôi nói sự thật cho bác sỹ nghe, mẹ chồng chen ngang: “ Con tôi chỉ dùng tay kéo nó thôi” . Bác sỹ gắt lên: “ Bà là ai, con trai của bà biết võ công à. Bà nói anh ta kéo tôi xem thế nào, chỉ một cái kéo thôi mà bụng ra như thế ư ? Tôi đang cứu mạng con dâu bà, cứu mạng cháu bà, đến lúc này mà vẫn không chịu nói sự thật, cả nhà bà đều là một lũ mất hết tính người ”.

Kết quả chuẩn đoán, cuống rốn em bé bị đứt, DIC cuống rốn bị đứt cực kỳ nghiêm trọng, nói một cách đơn giản là mất đi chức năng đông máu. Hơn nữa, toàn thân tôi tụ huyết, chưa xách định được có bị nội thương hay không . Tỷ lệ tử vong do DIC trên 90%, bắt buộc phải làm phẫu thuật . Các phòng khoa hội chẩn khẩn cấp , cuối cùng quyết định mổ bụng lấy bào thai ra.

Mẹ chồng lúc cầm tờ giấy thông báo bệnh tình nguy kịch thì khóc toáng lên .Tôi cũng không hiểu được bà ấy khóc là vì đứa cháu đang nằm trong bụng tôi hay là vì con trai bà ấy, hoặc có thể là tiếc tiền mạo hiểm làm phẫu thuật. Cuộc phẫu thuật kéo dài bốn tiếng đồng hồ, bào thai được lấy ra , là bé trai.

Tỉnh lại trong phòng hậu phẫu, bác sỹ là người đầu tiên đến thăm tôi . bác sỹ nói: “ Tôi hành nghề bác sỹ mười mấy năm rồi, từ trước đến này chưa bao giờ từng gặp tình trạng này, cũng chưa bao giờ từng gặp loại người như chồng cô. Mạng cô được giữ rồi, muộn chút nữa thì không kịp. Cô bị đánh suốt hai tiếng liền, may mà cô chịu đựng được đến tận bây giờ”. Tôi thều thào nói: “ tôi chỉ một thân một mình bị gả đến đây. Tôi phải bảo vệ quyền lợi của mình, hắn ta phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, loại người như hắn ta không đáng sống ở thế giới này”


0 comments:

Post a Comment