Friday, August 8, 2014

Ngoại tình - Chuyện chứ không phải " truyện" - P6

Nàng ngồi thừ xuống ghế lúc anh ra khỏi phòng, cố gắng tĩnh tâm để sắp xếp mọi việc trong đầu theo một trình tự gọn gàng để hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nàng không còn trẻ, nàng trải qua nhiều mất mát và đau khổ, nên khi yêu anh, nàng đã dùng lý trí để yêu, nghĩa là ở bên anh, nhìn thấy anh, làm việc cho anh, mang lại niềm vui thành công cho anh là đủ cho tình yêu của nàng. Nếu như mọi chuyện cứ như thế, anh không biết được nàng yêu anh, hoặc anh chỉ coi nàng như "tài sản quý báu" của công ty anh thì tình yêu của nàng với anh mãi mãi là thứ tình yêu hi sinh mà không cần đáp lại

Nhưng hôm nay, ngay lúc này thứ suy nghĩ đó đang bắt đầu lung lay trong đầu nàng. Đầu tiên là cái nắm tay trên máy bay, bây giờ là vòng tay ôm của anh... Nàng nhớ lại, và bỗng thấy nghẹt thở vì vẫn còn cảm giác hạnh phúc va chạm về thể xác giữa anh và nàng, Nàng bắt đầu khao khát hơn là được lặp lại điều đó lần nữa, để nàng gạt bỏ hết lý trí và cảm nhận nó.

Rồi như một người mộng du, nàng đứng lên, đi ra cửa và hướng về phía phòng anh. Nàng đứng trước cửa một lúc lâu và đưa tay lên gõ. Những tiếng gõ run rẩy, ngắt quãng như hơi thở của nàng lúc này. Anh xuất hiện sau một giây, như thể anh đã đứng sẵn đó chỉ để chờ nàng gõ cửa là mở cửa.

Cả hai nhìn nhau lặng đi một lúc... Nàng muốn lao vào, ôm ghì lấy anh, đó là suy nghĩ duy nhất của nàng lúc này. Nhưng không hiểu sao chân nàng như đeo đá, nàng cứ đứng thế, nhìn anh. Nàng nhìn vào mắt anh, dù bối rối, nàng cũng nhận ra ánh mắt thảng thốt và day dứt anh nhìn nàng. Ánh mắt ấy bỗng làm nàng thức tỉnh về sự thật giữa anh và nàng lúc này. Anh đã có gia đình, anh có hai đứa con, anh có người vợ tào khang... Nàng đã từng là người vợ của một người đàn ông ngoại tình, dù nàng không đau khổ vì điều đó nhiều lắm, nhưng nàng đã từng xót xa cho con nàng... Nàng không thể, không thể bất chấp tất cả để chiều theo tình cảm của mình. Nàng mấp máy môi:
- Chắc là phải làm việc tiếp, em sợ không kịp hồ sơ cho ngày mai mất, anh sang phòng em nhé.

Không chờ anh trả lời, nàng quay lưng và bước vội. Trong đầu nàng hình dung ra suy nghĩ, ngày mai nàng sẽ không bay chuyến bay cùng với anh.

Tối hôm đó anh sang phòng nàng làm việc vì thực sự công việc đang rất cần. Thật may mắn, công việc luôn là sự cứu rỗi bản thân nàng, lúc này là thêm cho cả anh nữa. Cả hai dường như đã bỏ qua hay tạm quên hết những gì đã xảy ra và tập trung vào công việc. Nàng xong trước anh, trong lúc chờ anh nàng ngủ thiếp đi bên bàn làm việc. Gần sáng, nàng thức giấc và thấy mình vẫn nằm ngủ theo tư thế dựa lưng vào tường và gối ôm trước ngực. Không giống như trong phim là nàng đã được đắp cho một cái chăn hay đại loại là cái áo của anh gì đó. Nàng bật cười khi nghĩ chuyện của nàng giống như trong phim, nàng quá mơ mộng.

Nhìn xung quanh nàng thấy bàn làm việc bừa bộn đã được xếp gọn, tập tài liệu đã xong anh để ngay trước mặt nàng cùng tớ giấy note vàng: mọi việc đã xong, ngày mai em cố gắng trình bày theo phần tổng hợp anh để ở trên. Anh đã báo bên kia là anh có việc gấp phải bay sớm hơn dự định, họ sẽ làm việc trực tiếp với em. Chúc em thành công, hẹn gặp lại.

Dù rằng nàng đã nghĩ là nàng sẽ không bay cùng anh chuyến bay trở về, nhưng nàng không hề nghĩ đến việc là anh đã bỏ lại nàng để về trước một mình. Nàng thấy bơ vơ, tủi thân và cả tuyệt vọng nữa. Có lẽ anh đã biết tình cảm của nàng rồi dẫn đến đùa giỡn với nàng, và sau đó thì lo sợ đến mức bỏ lại nàng. Thậm chí là dự án này rất quan trọng, buổi ngày hôm nay cũng là buổi quyết định sống còn của dự án mà anh cũng không màng. Nàng thấy chưa, đàn bà thấy chưa, giá tri của tình yêu, giá trị của đàn bà là như thế đấy... Một nỗi tủi thân tràn ngập trái tim nàng. Dù vậy, nàng phải tiếp tục công việc rồi, nàng phải hoàn thành việc anh giao rồi trở về với con trai trong chuyến bay đêm nay.
Cuối cùng thì công việc cũng xong, nàng bay chuyến bay đêm để về với con nàng như thường lệ. Nhưng chuyến bay này không có anh cùng đi với nàng từ sân bay vào thành phố, rồi chia tay nhau ở cổng khu nhà nàng. Chuyến bay này nàng sẽ về đến thành phố lúc nửa đêm, một mình với nỗi buồn trĩu nặng...

Thế nhưng...
Vừa mở máy điện thoại lúc xuống sân bay thì ngay lập tức nàng nhận được tin nhắn của anh: "Hạ cánh gọi cho anh". Nàng trố mắt nhìn tin nhắn, rồi nhìn đồng hồ, 12h30p. Anh nhắn cho nàng lúc nào? Và gọi anh vào giờ này sao? Anh biết thừa giờ nàng về đến thành phố mà? Hay anh nhắn nhầm cho ai? Phân vân một lúc nàng nhắn lại: Nhắn cho em hay nhầm?

Ngay lập tức chuông điện thoại của nàng reo, là anh:
- Anh đang ở sân bay, em ra chúng ta về luôn
- Sao anh ở đây? Anh về từ sáng mà?
- Chuyện dài lắm, nói sau đi, em lấy hành lý ra nhanh lên nhé.

Không hiểu sang nàng cuống cuồng đến chỗ lấy hành lý. Nhìn những chiếc vali di chuyển trên bằng chuyền nàng cảm giác chúng đang nhích từng tí từng tí chậm chạp, cảm giác như hàng thế kỉ trôi qua mà hành lý của nàng cũng chưa xuất hiện.

Rồi nàng kéo hành lý đi gần như chạy ra cửa, cô nhân viên soát vé cũng phải ngạc nhiên trước thái độ vội vã của nàng.

Trong ánh sáng yếu ớt ở sân bay lúc về đêm, nàng nhìn thấy anh đứng dựa lưng vào một chiếc taxi. Nàng lao đến rồi đứng thở trước mặt anh:
- Sao anh lại ở đây?
Anh không trả lời, lấy hành lý từ tay nàng rồi gọi anh taxi mở cốp xe cho vào, nàng nhìn thấy cả hành lý của anh trong đó. Chưa kịp định hình, nàng lại nhận ra anh cầm tay nào như lôi nàng vào xe và bảo anh lái taxi cho xe vào thành phố.
- Mệt không?
- Em bình thường
- Ông G gọi cho anh rồi, chúng ta lại thắng
- Lúc đầu chúng ta cũng nghĩ là thắng mà
Nàng nhận ra anh vẫn cầm tay nàng, nàng chuồi chuồi tay như kiểu gỡ nhẹ để anh không nhận ra nhưng anh đã nhận ra, xiết chặt hơn.
- Nhớ anh không?
- Em không - nàng nói như thể là nàng cố tự nói với mình chứ không phải trả lời anh
- Anh nhớ em, phát điên lên được - Anh ghé vào tai nàng nói như sợ anh lái taxi nghe thấy.

Nàng thấy hoảng loạn, cả vì hơi thở của anh phả vào tai nàng, cả vì cảm giác quá gần gũi với anh, cả vì mùi nước hoa cực kỳ hấp dẫn của anh, cả vì câu nói mà nàng nghĩ nàng nghe nhầm...
- Em đừng nói gì, lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện này. Em ngủ đi.
Rồi anh dịch sát hơn vào người nàng, lấy tay đỡ đầu nàng xuống vai anh. Nàng lim đi, cứng đơ, không dám nhúc nhích như thế suốt quãng đường từ sân bay vào thành phố, và tỉnh lại khi nghe anh taxi hỏi về đâu, anh trả lời: về phố H - là nơi văn phòng làm việc của anh và nàng.
- Ơ em về nhà.
- Qua công ty rồi về
- Vâng

Anh bảo vệ ngạc nhiên khi thấy anh và nàng về văn phòng lúc nửa đêm, anh giải thích là phải xong việc gấp cho ngày mai. Rồi anh kéo tay nàng vào thanh máy, kéo tay nàng vào văn phòng anh cùng với hành lý. Lúc vào phòng, anh mới buông tay nàng, chỉ vào ghế sofa:
- Em ngồi đi, anh pha cafe.
- Để em
- Em ngồi đi
Anh nói như ra lệnh, nàng líu ríu ngồi xuống
Anh mang hai cốc cafe tới, ngồi sát cạnh nàng, đưa cho nàng 1 cốc:
- Em uống đi cho tỉnh táo. Mệt không?
Lần thứ 2 anh hỏi nàng mệt không với giọng khác hẳn ngày thường
Nàng cầm cốc cafe lên mũi hít hà, hi vọng huơng cafe làm nàng tỉnh táo để hiểu chuyện gì đang xảy ra cho cả anh và nàng.
Anh đặt li cafe xuống, đưa tay ôm vai nàng, bóp chặt:
- Chúng ta làm sao bây giờ đây hả em? Anh không thể nghĩ ra được điều gì hay ho cả
Nàng vẫn hai tay ôm chặt lấy cốc cafe, như thể nó là điểm tựa duy nhất của nàng lúc này.
- Ý anh là sao?
- Anh yêu em
Choang, cốc cafe trên tay nàng rơi xuống, nàng kinh hoàng nhìn nó, còn anh thì cuống cuồng:
- Em có sao không, nó nóng đấy, em ngồi yên
Anh chạy vội vào bàn làm việc cầm hộp giấy, cúi xuống lau tỉ mỉ vào chân nàng, chỗ váy bị cafe vướng vào, cầm tay nàng xem xét có bị bỏng không, rồi cẩn thận thu dọn đống miểng cốc vừa vỡ ra.
Xong đâu đấy, anh lại ngồi xuống cạnh nàng, ôm vai nàng lần nữa
- Em bình tĩnh đi. Có thể em không tin nhưng đó là sự thật. Sự thật mà hôm nay anh cũng phải thừa nhận với bản thân anh.
- Là như thế nào? Nàng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra
- Anh nghĩ là anh yêu em từ hồi anh đi nghỉ châu Âu. Hồi đó anh đưa gia đình đi để ngăn việc anh hay nghỉ luẩn quẩn về em. Nhưng sang đến đó anh càng nghĩ về em nhiều hơn, anh đi tìm mua khăn cho em, và còn mua nhiều thứ nữa nhưng anh không dám tặng hết cho em, anh vẫn giữ nó ở tủ kia.
- Sao anh không tặng hết?
- Anh sợ. Anh sợ anh đang làm sai kéo theo em sai
- Lúc anh ôm em ở khách sạn là sao? Anh cầm tay em ở trên máy bay nữa?
- Anh đã không kiềm chế được bản thân, anh xin lỗi
- Anh biết em yêu anh từ lúc nào?
- Lúc em vê đây được 3 tháng
- Sao anh để mặc kệ mọi chuyện như thế?
- Lúc đầu là vì công việc, em làm được nhiều việc cho anh. Sau đó cộng thêm tình cảm của anh nữa, anh thích ở cạnh em, nói chuyện với em, làm việc với em, đi công tác với em...
- Anh biết như thế này là sai mà.
- Anh biết mới cố gắng đến tận bây giờ, nhưng anh không cố được nữa. Phải có một chuyện gì đó xảy ra, phải có một cách nào đó để tháo gỡ. Anh ngột ngạt lắm rồi. Hôm nay anh bỏ em lại và ân hận suốt từ lúc lên máy bay. Anh về thành phố nhưng không muốn về nhà hay văn phòng, anh bảo taxi đi lang thang khắp nơi rồi quay lại sân bay chờ em cho đến giờ. Anh suy nghĩ, tìm cách giải quyết nhưng không không có một cách nào khả dĩ. Anh thương các con, anh cần gia đình, anh cần công việc, anh yêu và cần em. Anh không biết nên bỏ cái nào, giữ cái nào.
- Thế vợ anh?
- Anh không biết, lâu rồi bọn anh sống hòa bình với nhau.
- Là vẫn yêu nhau?
- Không hẳn, chỉ là sống như mọi chuyện, mọi người vẫn sống như thế. Nhưng cảm giác với em lại khác, là nhớ, là thèm muốn...
- Vì em lạ mà
- Nhiều người lạ với anh không phải riêng em
- Anh có bồ không? Ý em là các cô chân dài ý?
- Không có bao giờ
- Anh điêu
- Anh thề. Có vài lần vì xã giao mà phải thân mật với họ nhưng chỉ vì công việc và chấm hết. Vợ anh vẫn là người đàn bà duy nhất trong đời anh cho đến lúc anh gặp em
- Anh bất mãn gì với chị ấy không?
- Không, cô ấy và anh rất ít khi xảy ra mâu thuẫn. Có lẽ vì cô ấy lành quá, hầu như bỏ qua hết mọi lỗi lầm của anh, anh cũng vì thế mà không nỡ làm cô ấy tổn thương.
Im lặng
- Em ghét anh như thế này không?
- Em ghét như thế này. Em muốn yêu anh mà không một ai biết.
- Em ngây thơ vừa thôi. Cách em chăm sóc anh mà anh không nhận ra tình cảm của em có họa là anh bị đần.
Nàng ngả đầu vào vai anh, nước mắt lăn dài. Anh xiết chặt nàng, rồi vỗ vỗ:
- Em đừng khóc, rồi chúng ta sẽ tìm ra cách thôi
- Em muốn về nhà
- Một lúc nữa đi. Ngồi với anh một lúc nữa đi.
- Không em về, em cần suy nghĩ chuyện này. Anh đưa em về đi, xin anh đấy.

Ạnh đưa nàng về bằng xe của anh. Cả hai im lặng suốt quãng đường cho đến lúc đứng trước cổng khu nhà nàng anh mới nói:
- Em đừng bỏ đi đâu là được. Chúng ta sẽ cùng suy nghĩ và tìm cách giải quyết chuyện này. Em hứa với anh chứ?
Nàng vâng rồi đi như chạy về phía nhà.

0 comments:

Post a Comment