Thursday, August 7, 2014

Ở rể nhà vợ hay bị đuổi đi

Mình năm nay 35 tuổi, Vợ mình 30 tuổi. Mình làm bên Xuất nhập khẩu còn Vợ làm Kế toán. Mình có 2 đứa con trai một đứa 5 tuổi và một đứa 8 tháng. Mình ở tỉnh lẻ vào Sài Gòn lập nghiệp năm 2007, năm 2009 mình cưới vợ sau một thời gian ngắn tìm hiểu. Gia đình vợ có 6 người con (4 trai 2 gái trong đó một người chị cả và một anh kế đã có gia đình riêng). Lúc mới cưới nhau vợ chồng mình thuê nhà trọ ở nhưng thỉnh thoảng mình có đi nhậu về thì cô ấy la hét chửi bới, khoá cửa không cho mình vào nhà làm ồn ào ảnh hưởng đến mọi người trong khu nhà trọ nên bà chủ nhà trọ mới kể lại chuyện này cho mẹ vợ và bà bảo mình làm gì đi nhậu mà bỏ con bà như thế trong khi nó mới có thai. Thôi thì về nhà mẹ ở để tiện chăm sóc chứ vợ chồng mày như thế nào sao được. Rồi mình cũng đồng ý vì mình thấy hơi hoảng vì tính tình cô ấy sao hung dữ quá, thậm chí cô ấy còn quăng con dao vào người mình mỗi khi nóng giận (Mình nghĩ chắc cô ấy ở nhà cô ấy thoả mái quen rồi hơn nữa đang ốm nghén nên khi ở nhà trọ chật chội cô ấy mới như thế). Khoảng thời gian ở nhà cô ấy thì vợ chồng mình suốt ngày cãi nhau, mỗi lần cãi nhau là cô ấy nói trung bình khoảng 3 tiếng đồng hồ mặc dù mình im lặng hoặc mình nói chuyện lý lẽ khuyên bảo nhau thì cô ấy nói mình: mày tưởng mày là thánh à? Mình cũng không tâm sự là ai đúng ai sai vì đã nghe là phải nghe hai phía. Nhưng điều làm mình rất buồn là mỗi khi cãi nhau là cô ấy quăng đồ đạc túi xách mình ra đường và đuổi mình đi. Mỗi lần như vậy thì gia đình bên vợ lại khuyên mình ở lại vì tính vợ con nó như vậy nhưng thực ra nó tốt lắm. Rồi mình cũng nghĩ chắc vợ mình có thai rồi sinh con chứ bình thường cô ấy cũng tốt nên nín nhịn ở lại nhưng mỗi khi cãi nhau thì cô ấy xưng hô tao mày, là thằng chó, là đồ nhà quê, rồi đập phá đồ đạc trong nhà, thậm chí cô ấy hay cầm dao kéo đòi chết, rồi nhảy vào đánh mình. Sau nhiều lần bỏ đi vài ngày thì mình cũng quay lại vì nhớ con chịu không nỗi hơn nữa cũng nghe mọi người khuyên vì con cái thì ráng mà nhịn nhau Rồi tình cờ mình quen một người anh khuyên mình không nên sống khổ sở như vậy rồi anh ấy bày cách mình nên tỏ ra bất cần, thường xuyên ra ngoài giao tiếp kiếm tiền và mình theo cách anh ấy lo kiếm tiền, ra ngoài giao du nhiều, ăn nhậu nhiều tỏ ra bất cần, ăn to nói lớn thì thật ngạc nhiên sau một thời gian mình đem tiền về nhà nhiều hơn, cô ấy cũng dịu hiền hơn và cũng thay đổi rõ rệt gia đình bên vợ cũng không than phiền gì. Nhưng rồi mọi chuyện thay đổi khi mình vỡ kế hoạch sinh thêm đứa thứ 2, rồi cô ấy bị ra máu sau khi sinh con nên phải nhập viện. Mình thương cô ấy nên ít ra ngoài làm thêm mà ở nhà chăm sóc cho con và cô ấy. Sau khi sinh con được 5 tháng mình làm thêm trở lại và không may bị lỗ mất 25 triệu đồng. Gia đình bên vợ biết nên từ đó tỏ thái độ coi khinh mình. Mình lỡ có giặt đồ để nước chảy ra nhà thì chửi mình thằng chó này nọ. Rồi cô ấy cũng trở lại như lúc ban đầu mặc dù mình cũng khuyên cô ấy mình có gì sai thì 2 vợ chồng nhẹ nhàng bảo ban nhau chứ đừng la hét to lên để mọi người trong gia đình em biết trong khi anh đang ở rễ. Rồi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn khi trước đó là vợ mình hay đuổi mình đi thì đến bây giờ mẹ vợ và chị vợ cũng thường xuyên đuổi mình đi rồi lại an ủi xin lỗi mình. Mình cũng vì thương con nên mình chịu đựng cố gắng nín nhịn. Đỉnh điểm cách mấy hôm 2 vợ chồng cãi nhau cô ấy lao vào đánh mình mình chỉ ôm cô ấy lại thế là anh vợ lên nói mình đi ra khỏi nhà. Mình lưỡng lự không muốn đi vì mình tin là mình chịu đựng được nhưng anh em nhà cô ấy bắt mình phải đi ngay bây giờ (toàn đuổi mình đi lúc 11h, 12 giờ khuya). Rồi mình cũng đành ra ngoài thuê trọ ở. Mình nhìn 2 đứa con mà lòng đau như cắt, muốn khóc cũng chẳng còn nước mắt để khóc. Ra ngoài vài hôm nhưng không đêm nào ngủ được vì thương và nhớ 2 đứa con quá. Cảm thấy quá nhục nhã rồi tủi hờn vì không người thân bạn bè bên cạnh, không ai để chia sẽ. Nằm phòng trọ một mình rồi nghĩ về 2 đứa con thơ rồi nghĩ vể những sự việc xảy ra trong thời gian đã qua làm mình đau đớn đến mức giật mình hoảng hốt. Mình không biết phải làm thế nào để vĩnh viễn thoát được cảnh này dù bản thân cũng đã cố gắng hết sức. Kính mong anh chị trong diễn đàn cho em lời khuyên chân thành!

Em xin cám ơn rất nhiều!

0 comments:

Post a Comment