Wednesday, November 26, 2014

Vợ tôi ỐM NGHÉN

Mình có nghe nói mấy bà bầu thường hay bị nghén, nhưng cũng chưa hiểu nghén là như thế nào. Thế nên khi biết tin vợ có bầu thì mình có hỏi anh Gu-gồ, anh Gồ bảo là nghén có hai dạng, một rất sợ và hai là rất thèm cái gì đó. Nói chung nghén sẽ mang lại khá nhiều phiền phức và mệt mỏi. Hi vọng vợ mình không bị nghén.

Được khoảng một tuần vợ chưa có biểu hiện gì nên mình cũng yên tâm lắm. Nghĩ thầm: “Quả này ngon rồi, thật may mắn, tạ ơn Chúa, Nam mô a di đà phật!”

Chiều nay cũng như bao chiều, tan giờ làm là phi ngay về nhà. Dù trời lạnh nhưng mình vẫn phóng xe rất nhanh bởi mình biết vợ yêu đang chờ mình bên cạnh mâm cơm nóng hổi với món cà muối sổi, món dừa kho trứng chim cút đang bốc khói nghi ngút, cả món canh dưa nấu nhạt tỏa hương ngào ngạt. Ôi, nghĩ đến đó thôi đã thấy ấm áp rồi, chợt thấy cái lạnh của mùa đông chẳng còn đáng sợ nữa.

Mở cửa vào nhà, thấy vợ đang ngồi máy tính chơi pikachu.
- Em yêu, sao chưa dọn cơm mà vẫn còn ngồi bắn điện tử? Dọn cơm ăn đi, anh đói quá.
- Em nghén rồi.
- Thế là dư lào?
- Thì định nấu nhưng ngửi mùi dầu ăn buồn nôn quá nên lại thôi.
- Thế tức là vẫn chưa nấu cơm à?
- Vâng
- Ừ, vậy để đó anh nấu cho, em đi cắm nồi cơm đi.………
Ọe, ọe, Ọe
- Sao thế em?
- Anh ơi mùi gạo ghê quá, em buồn nôn, không cắm được.
- Ừ, vậy để đó tí anh cắm cho, em đi rửa cái đống bát dành dụm được từ đầu tuần đến giờ đi.
- Anh ơi, mùi sunlight cũng sợ quá, em không rửa được.
- Ok, để đó tí anh rửa cho, em tranh thủ giặt cho anh cái quần ngố để cuối tuần sau anh diện về quê dự đám ma.
- Anh ơi, mùi ô-mô, mùi ô-mô thật đáng sợ, em không giặt được.
- Thế thì quét qua cái nhà đi để tí ăn cơm nào.
- Anh ơi, cái chổi, cái chổi, mùi của nó khủng khiếp quá.
- Thôi được, vậy em lên giường đắp chăn nằm nghỉ đi cho đỡ mệt. Tí anh dọn dẹp nấu nướng xong sẽ gọi em dậy ăn. Ok?
- Dạ vâng.

Vợ tôi ngoan ngoãn lên giường nằm và không thấy kêu ca gì nữa. Nghĩ cũng vẫn may đấy, nếu vợ tôi mà sợ cả cái mùi chăn ga gối đệm nữa thì chỉ có cách xuống nền nhà nằm. Trời thì lạnh, đang có bầu mà lại phải nằm tênh hênh dưới nền nhà thì thương lắm.

Thôi thì thỉnh thoảng vợ mới mang bầu, mình là người đàn ông, lại là đàn ông đích thực, x-men, nên chia sẻ và giúp đỡ việc nhà cho vợ cũng là điều đáng làm và đáng tự hào.

Tưởng rằng xác định tư tưởng như vậy là sẽ được yên ổn, ai ngờ, nửa đêm đang ngủ ngon thì vợ chọc chọc vào mông gọi dậy:
- Anh ơi, em thèm….
- Ừ, anh biết rồi, anh cũng đang thèm đây. Nhưng bác sĩ bảo phải kiêng 3 tháng đầu. Em cố gắng lên, 3 tháng nhanh thôi mà!
- Không, không phải thèm cái đó, thèm cái khác cơ!
- Là cái gì?- Đùi gà luộc chấm bột canh ớt lá chanh.
- Sao lại thèm vào giờ này? Anh kiếm đâu ra?
- Thì nghén nó thế, ai mà biết được.
- Thôi, cố ngủ đi, sáng mai anh mua cả đàn gà về luộc cho em ăn.
- Không, bây giờ cơ, nếu không được ăn thì em không ngủ được, em mà không ngủ được thì anh cũng không ngủ được đâu.

Thế là lại lồm cồm bò dậy, khoác áo đi bộ ra đầu ngõ, vừa đi vừa cầu mong cho có cái quán phở gà nào nó còn mở cửa. Kia rồi, may quá, còn một quán vẫn sáng đèn.
- Có đùi gà luộc không anh?
- À, hết rồi em ạ, anh chuẩn bị dọn về nghỉ đây.
- Thế không còn cái gì khác để ăn à?
- Chỉ còn phao câu thôi.
- Vâng, vậy cho em 10 cái phao câu. Có còn hơn không anh ạ.

Kể từ lần đó, cứ đang nửa đêm ngủ ngon mà vợ chọc chọc gọi dậy là lại giật mình thon thót. Lúc thì thèm gà tần, khi thì dồi chó, hôm thì lòng lợn, bữa lại tiết canh. Hồi mới cưới đang ngủ mà vợ chọc dậy thì thích lắm, cơ mà giờ thì chả thích nữa.

Còn nhớ có một hôm, hơn 2h đêm, đang ngủ , vợ vùng dậy đòi ăn bún đậu mắm tôm. 2h đêm thì còn ai bán cái đó nữa. Đành liều mặt gõ cửa mấy nhà hàng xóm hỏi xin. May mà có một nhà nó ăn cà pháo với mắm tôm từ hôm trước vẫn còn thừa một ít, nhưng chỉ có mắm tôm không thôi, không có bún, không có đậu. Thôi cũng đành vậy, có còn hơn không.

Thế là mang về đổ ra bát, cho thêm tí nước mắm, mì chính vào cho thơm rồi lấy cái thìa đưa cho vợ tự xúc ăn. Mình mệt quá lăn quay ra giường ngủ còn vợ thì vừa xúc, vừa húp sột soạt vừa khen mắm ngon quá.Nhưng đó chưa phải là tất cả. Một chiều hai vợ chồng đang đèo nhau đi chợ mua rau, tự nhiên vợ giật giật áo mình rồi kêu lên:
- Anh ơi, hình như, em lại thèm rồi.
- Sao? Thèm cái gì? Giờ là ban ngày, em thèm gì anh chiều hết.
- Anh quay xe lại đi, em chỉ cho. Em vừa nhìn thấy xong.

Mình ngoan ngoãn quay xe lại, đi theo hướng vợ chỉ. Vợ bảo mình dừng xe ở một shop thời trang rồi nhanh như cắt lao xuống chỉ vào cái váy con mụ ma-nơ-canh đang mặc rồi thỏ thẻ:
- Đây, em thèm cái váy này.

Ôi thôi! đang bảo dành dụm tiền đầu tư đôi giầy da mới để đợt tới đi viếng đám ma cho oách, giờ quất quả váy này thì chắc lại phải mang đôi giày cũ đi khâu mà đi tạm vậy. Chả còn cách nào khác.Từ hôm có cái váy, vợ dịu dàng hơn hẳn. Trước chồng xem bóng đá là lườm nguýt, rồi giành giựt điều khiển, tranh kênh đòi xem phim hàn quốc. Giờ lại ngồi xem bóng đá cùng chồng. Mà không chỉ xem không đâu, còn thường xuyên đưa ra bình luận và nhận xét rất chính xác và sắc bén nữa. Chỉ có điều những bình luận của vợ mình thường không liên quan lắm đến chuyên môn hay kỹ chiến thuật mà chủ yếu chỉ là: “Ôi! anh kia body chuẩn thế!”, “Eo! anh kia đùi to thế”!…Đặc biệt là vợ mình rất hâm mộ anh Ronaldo. Lý do thì chỉ có một lí do duy nhất đó là anh ấy đẹp trai và trông rất lạnh lùng. Cứ mỗi khi anh Ronaldo có bóng là vợ mình lại gào lên: Ronaldo! Ronaldo!

Nhiều lúc mình phát bực mình và phải quay sang quát vợ:
- Em hâm mộ thằng đấy vừa vừa thôi nhé. Đừng có thái quá để đến lúc nghén nó là anh không có tiền mua nó về cho em đâu đấy. Không phải cứ ốm nghén là thích cái gì cũng chiều được đâu, nhá!!!

Tuesday, October 28, 2014

Tâm thư gửi bồ..:D

TÂM THƯ GỬI BỒ ! 

Yêu thương của em ơiiiiii ...( chấm than, xuống dòng, lùi vào một ô)

Lần đầu em gọi anh như thế này và cũng là lần cuối, vì em ko quen! Còn nhớ ngày xưa anh hay gọi em bằng cái tên thân thương : vợ yêu hoặc bà xã, ôi...nghe mà dạt dào cảm xúc . Đến khi em mang bầu, tăng 24 cân, mỗi lần nghe anh gọi ..." đôrêmon của anh ơi...", sao mà vừa dễ thương vừa muốn đấm vào mồm thế ko biết  Rồi đến khi em đẻ xong, anh lại đặt cho em 1 biệt danh khác, cực kỳ ..cực kỳ "đáng yêu"... Đó là Mái sề. Đi đâu anh cũng kể : con mái sề nhà tao thế này, con mái sề nhà tao thế kia....đến nỗi... bạn bè anh nhìn thấy em đi đường là hét to :" Aaaa..mái sề của Quỳnh rồ kìa.." ! Nghe mà vui phết anh ạ 

Mái sề mà sinh cho anh đc thằng ku kháu khỉnh thì lại chả vui quá  Hôm nay nhân ngày anh mời em ăn sáng nên em có đôi lời muốn nói vs anh. Tính ra thì chúng ta bên nhau cũng gần 4 năm rồi. 1 năm rưỡi yêu nhau, lấy nhau đc hơn 2 năm. Trong 4 năm đó, Em khổ nhất là lúc mới cưới.... Đã có những lúc em nhìn anh nằm ườn trên giường, ko chịu làm gì...mà e uất ức đến nỗi chỉ muốn giết anh luôn  Đã bao lần e định cầm chày hoặc chảo để giã anh... nhân lúc anh đang ngủ say, thế nhưng may cho anh là lúc đó em vẫn chưa đủ can đảm đấy 

Nhiều lúc em hận anh, hận cả ông trời vì đã ghép đôi cho 1 con chung thuỷ như em đến vs 1 thằng lăng nhăng như anh. Nhiều khi e thấy anh ngu bỏ miẹ, cái con yêu anh nhiều, thương anh nhiều là em đây...thì anh ko trân trọng, ko nâng niu mà cứ đi tìm những con trời ơi đất hỡi ở đẩu đâu  Anh nói :" Mục tiêu của tôi là phải ăn đủ 1000 con bướm" ...thế bây giờ anh đã ăn đủ chưa??? Trong số đó, có con nào như em ko, có con nào đã từng chăm sóc anh từ cái móng tay, móng chân như em chưa??? 

Còn nhớ có lần anh và em đi chợ, anh cứ nhìn chăm chăm sang bên đường, e tưởng anh nhìn gái, nên hỏi thử :" Nhìn gì đấy?" ....Anh nhẹ nhàng trả lời :" Cái quan tài kia đẹp phết". Tưởng nhìn gái xinh hoá ra nhìn cửa hàng tang lễ, vốn tình chiều chồng thương con, chồng thích gì mà trong tầm tay mình là quất luôn, hơn nữa chả mấy khi chồng khen cái gì đẹp 😋😋 Em thật thà bảo anh:
- Ông thích ko? Tôi mua tặng nhé..

Anh quay lại nhìn em, chau mày hét lên :" Cô bị điên ah?"  Ô hay, có lòng thế mà còn bị chửi 

Nhiều đêm anh say rượu, anh hỏi em những câu rất ngớ ngẩn :" Cô có dám hy sinh vì tôi không? Chắc không đâu vì cô không yêu tôi nhiều như tôi yêu cô. Còn tôi sẵn sàng chết thay cô,đứa nào động vào cô thì nó sẽ phải trả giá"......E nghe xong , lạnh lùng đáp trả:" bốc phét ít thôi, ngủ đi..."! Nhưng hôm nay em sẽ nói thật lòng mình.....Nếu người anh bốc cháy mà bên cạnh em có thùng nước to...thì em sẽ nhảy vào thùng nước đó rồi đến bên anh, cầm tay anh và nói :" Mình chết chung anh nhé " ! Như vậy đã đủ chưa? Đã đủ hy sinh vì nhau chưa??? Như vậy thì ai yêu ai hơn aii??

Anh còn hay nói :" Cô chỉ thích tiền thôi"! Ô, tiền thì ai chả thích, chẳng lẽ anh ko thích . Đến con trai anh, dù mới 21 tháng...nhưng nếu anh đưa 2 tờ, một tờ 500k và một tờ 200k ...bảo nó chọn tờ nào thì nó ..sẽ chọn cả 2 chứ đừng nói là một tờ. Đấy, nó khôn thế cơ mà. Về điểm này thì nó giống em 😅😅. Tiền có thể làm lành đc mọi tổn thương trong em mà do anh gây ra. Mỗi vết nứt trong tim em thì cần phải có 1 cục tiền lấp đầy chỗ đó, mọi lời xin lỗi vào lời hứa đều vô tác dụng, chỉ có tiền mơis trị đc vết thương mà thôi....

E đã từng nói :" Người như anh chỉ cặp bồ đc thôi, chứ ko thể làm chồng đc"....Gần năm qua chúng ta ly thân, chuyển từ trạng thái vợ chồng sang " bồ bịch" ... Không biết anh thế nào, chứ em lại rất thoải mái vs mối quan hệ này. Không xa lạ, cũng chẳng bó buộc nhau, đến bên nhau mỗi khi vui buồn, có điểm chung là cậu con trai đáng yêu. Thi thoảng hẹn hò như những đôi yêu nhau, khi nào không thích thì em lại chặn số, và những lúc như vậy anh rất khôn khéo ...nhắn tin bằng số khác, hỏi em :" Còn tiền tiêu không, anh cho vài triệu" Ngay lập tức số anh sẽ đc bỏ chặn sau 1 phút em đọc đc tin nhắn đó của anh 

Thôi, tâm thư cũng đã đủ dài, em xin đi vào vấn đề chính. Anh ah, khó khăn nào rồi cũng sẽ qua, cố gắng lên. Từ giờ cho đến tháng 4 sang năm, nếu em ko có nguồn thu nhập ổn định và khá hơn bây giờ thì em sẽ đi Nhật. Du học 6 năm rồi kiếm thằng ở bển đó luôn  Còn nếu có thu nhập ổn định rồi thì e sẽ ko đi nữa, còn anh ko muốn em đi thì từ giờ đến lúc đó...anh phải cố gắng thật nhiều,làm ra thật nhiều tiền để giữ chân em lại. Và khi đó, em sẽ xin anh đứa nữa, giống tốt mà ;)), đẻ thêm Bút Chì cho Shin có em 😅😅 Sau này em giàu thì em sẽ không quên anh đâu, cho nên anh giàu thì cũng đừng quên em nhé! Còn nếu lúc đó nghèo hơn bây giờ .....thì anh quên em luôn đi nhé, tầm đó gọi dễ thuê bao lắm 😄

Thương anh nhiều !

Anh nợ em một nụ cười

Anh lớn lên ở vùng quê nghèo, bố mẹ ly hôn từ khi anh 7 tuổi, anh sống vớimẹ đến năm 9 tuổi thì về sống với bà nội vì mẹ đi bước nữa. Bà tần tảo một mình nuôi anh ăn học. Anh đã từng là một cậu bé ngoan...cho đến khi anh bước chân vào cấp 3. Lên cấp 3 anh bắt đầu mải chơi, đua đòi, học hút thuốc, học đua xe,đánh bạc. Đỉnh điểm là đến năm lớp 11, anh đánh bạc và bị bắt, công an trao trả về nhà trường và anh nhận "bản án" là bị đuổi học. Có lẽ từ đây, cuộc đời anh bắt đầu đầy sóng gió....

Anh tạm biệt bà và bắt đầu cuộc sống xa nhà, anh hứa sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền để bà an nhàn khi về già. Bà không muốn anh đi nhưng anh có vẻ quyết tâm nên bà đành lòng. Anh lên đường với lời dặn dò của bà :" Nghèo cho sạch, rách cho thơm nhe con! Đừng làm gì trái với lương tâm và đạo đức con người.." ...


Anh theo chân một người anh trong làng lên Hà Nội, bắt đầu kiếm sống bằngcông việc phụ xây. Với một người không có bằng cấp như anh thì chỉ có thể kiếm được một công việc lao động chân tay ở cái thủ đô đất chật người đông này. Với đồng lương ít ỏi, mỗi tháng anh gửi về cho bà một khoản tiền nho nhỏ,còn đâu giữ lại cho mình để chi tiêu. Rồi tình cờ, anh quen được một người đàn ông tuổi trung niên, xăm trổ đầy mình,.... người đó nói sẽ cho anh một công việc nhàn hơn và lương cao hơn cái công việc nặng nhọc anh đang làm bấy giờ.Thế là anh từ giã anh em bạn bè, và đi theo người người đàn ông đó.

Công việc " nhàn nhạ" đó là công việc về mảng trái của xã hội, là đòi nợ thuê, là đâm thuê chém mướn, cầm cố, cho vay nặng lãi..... Và kể từ đó không biết bao lần đôi tay anh dính máu, anh đã đi vào con đường tội lỗi lúc nào không hay . Thế nhưng bù lại, anh có chỗ ăn chỗ ở tử tế, không còn phải sống cuộc sống khổ sở như trước. Sau 2 năm sát cánh bên người anh đó, anh đã nhận đc sự tin tưởng và đc trao những trọng trách lớn, không còn là tay sai nữa mà là cánh tay trái, cánh tay phải. Và anh bắt đầu anh có những hình xăm trên người, hình xăm đầu tiên là dòng chữ: " Công lao bà như biển trời....Đời đời cháu không bao giờ quên ơn"...... Thế nhưng anh lại quên lời dặn dò của bà trước lúc anh đi xa.....

Vì công việc không còn vất vả như xưa nên sau 2 năm anh thay đổi hoàn toàn về ngoại hình. Không còn là cậu bé với mái tóc vàng hoe khô cằn, làn da đen trũi vì dầm mưa dãi nắng, mà thay vào đó là làn da trắng mịn, đầu tóc mượt mà,nom anh chẳng khác gì trai thành phố.

Ngày đầu tiên ông trời sắp đặt cho anh gặp chị, gặp người con gái định mệnh của cuộc đời anh... đó là vào tối hôm Noel. Tình cờ anh đang đi trên đường thì gặp chị bị va chạm xe, và anh đã dừng lại đỡ chị dậy và dựng xe cho chị,hỏi han chị đau ở đâu, có cần đi viện không. Anh nhớ mãi cái vẻ mặt cảm ơn rối rít của chị lúc đó, cả cái bóng dáng đi tập tễnh vì chân đau nhưng miệng vẫn cố cười:" Em không sao đâu anh ạ"..... Trước khi tạm biệt nhau ra về, anh đã chủ động xin số chị. Những ngày sau đó, anh nhắn tin hỏi thăm tình hình vết thương của chị, rồi quan tâm chị, tán tỉnh chị. Chẳng biết từ lúc nào 2 người thân nhau và yêu nhau. Chị con nhà gia giáo, bố làm ngành Y, mẹ làm giáo viên,chị là con cả trong gia đình, dưới chị là 1 cậu e trai....Về cơ bản mà nói, gia đình anh không tương xứng với gia đình chị, anh mặc cảm với hoàn cảnh của mình,tự ti về trình độ văn hóa cho nên anh không có tự tin đến với chị. Nhưng chị yêu con người anh, chị không màng đến những cái đó. Mà chị càng thương anh hơn khi biết rõ về số phận cuộc đời anh, anh thiệt thòi đủ thứ, thiếu thốn tình thương của cả ba lẫn mẹ,vì vậy chị muốn bên anh và bù đắp cho anh phần nào đó.....


Yêu nhau được 3 tháng, anh dẫn chị về ra mắt bà nội, người đã có công nuôi nấng anh dù không sinh ra anh. Nhìn anh cao to, trắng trẻo hơn xưa ...bà mừng ra mặt, nhưng vẫn thoáng có nét buồn khi nhìn vào những hình xăm của anh. Bà kể cho chị nghe về chuyện lúc anh còn nhỏ, rồi những " chiến tích oanh liệt" của anh khi anh lên cấp 3. Chị nghe mà chỉ biết liếc nhìn trộm anh rồi cười, còn anh thì xấu hổ ngại ngùng. Anh đưa chị dạo quanh xóm làng, đưa chị đi qua ngôi trường anh đã từng học, đưa chị đi qa những cánh đồng- nơi tuổi thơ của anh lớn lên. Chưa bao giờ anh khát khao có một mái ấm gia đình như lúc đó, anh sẽ là người chồng chăm chỉ, chị sẽ là người vợ ngoan hiền, sẽ có bà, sẽ có những đứa con thơ.....cả nhà quây quần bên nhau. Khát khao của anh lúc này cũng là khát khao của chị, thế nhưng trong sâu thẳm trong chị là một nỗi lo sợ,sợ bố mẹ chị sẽ không chấp thuận cho anh và chị đến với nhau...
Một tháng sau, sóng gió đã ập tới khi chị biết tin mình có thai đã được 5 tuần. Vẻ mặt chị hiện rõ nỗi sợ sệt, ngay lúc này chị chỉ muốn nghe giọng anh và nhấc máy, gọi cho anh....Chưa đầy 10 giây, anh đã bắt máy...vẫn giọng nó inhẹ nhàng ấm áp đó :" Anh đây !"
Chị hỏi anh : - Anh có yêu em không?
+ Có chứ, lúc nào anh cũng yêu em... nhưng sao tự nhiên em lại hỏi vậy ??
- Thế anh có thương em không ??
+ Anh có, yêu nhiều, thương cũng nhiều....
- Vì sao thương em ??
Anh thở dài rồi nói :" Anh thương em vì thiệt thòi cho em nhiều khi yêu anh, anh không có gì cả, không nhà không xe, cũng chẳng nhiều tiền "...

Chị ngắt lời anh:" Em không cần những cái đó ..." rồi lại hỏi tiếp:
- Thế anh có muốn lấy em không ??
+ Tất nhiên là anh muốn...
- Vậy nếu bố mẹ em phản đối thì làm sao???
+ Anh cũng đã nghĩ đến vấn đề này nhiều rồi, lần nào anh cũng nghĩ đến đau lòng. Chắc chắn bố mẹ em sẽ phản đối chúng ta...nhưng tuyệt đối anh sẽ không đầu hàng, sẽ không buông tay em đâu...


Chị cười và nói :" Tốt ! Đó là câu trả lời mà em muốn nghe,...Anh !!!.Em có thai được 5 tuần rồi..."
Anh ngạc nhiên không thốt lên lời nhưng không giấu nổi niềm vui sướng và hỏi đi hỏi lại chị:" Thật...à...e nói thật ah? Em chắc chắn chứ ...??"

Chị cũng mường tượng được vẻ mặt anh lúc này nên chị vừa cười vừa nói:" Ngốc ạ, em thử 2 lần rồi ....2 vạch rồi "..... Anh nghe xong cười lớn thành tiếng, anh chỉ muốn lao đến ngay bên chị và ôm chị vào lòng thế nhưnglúc này đã là hơn 23h rồi. Đêm đó anh và chị đã bàn tính đến chuyện tương lại,và bàn cách nói chuyện với bố mẹ chị.

Khi bố chị biết chị mang thai, ông đã nổi giận lôi đình, ông tát chị, chửi rủa chị. Ông nói chị không có mắt nhìn người, một người như thế mà chị cũng chấp nhận lấy sao…Chị chỉ biết lặng im và khóc vì mọi lời nói,mọi lời giải thíchlúc này chỉ là “ đổ thêm dầu vào lừa”. Chị quay sang cầu cạnh mẹ giúp đỡ, bà vừa giận vừa thương chị, hơn nữa lại sợ bố chị nên cũng chỉ biết khóc.Trong phút chốc cả bố lẫn mẹ đều quay lưng với chị, chị cảm thấy đau đến nghẹ tthở, đau thắt cả đáy lòng. Chị chỉ mong bố mẹ chị có thể hiểu nỗi lòng của chị và tình yêu chị dành cho anh, thế nhưng bố mẹ chị nhất quyết không đồng ý anh.Mặc cho anh đến nhà van xin và quỳ gối xin lỗi bố mẹ chị, mặc cho anh khóc vì thương yêu chị…mặc cho anh hứa hẹn sẽ lo cho chị và con trong tương lại ….Bố chị vẫn không lay chuyển ý và mở cho anh một con đường. Mẹ chị thương chị và cảm động trước tình yêu của anh dành cho chị,nhưng bà lại sợ những khi ông nổi nóng, sợ những đòn đau mỗi khiông không kiềm chế đc, cho nên bà không dám đứng về phía chị. Chị mệt mỏi với nghịch cảnh lúc này, chị thương bố mẹ, muốn làm một đứa con ngoan của hai người. Nhưng chị cũng thương anh, hơn hết là thương đứa con trong bụng chị. Chị không muốn phá bỏ nó, chị muốn nó ra đời như bao đứa trẻ khác cho nên chị nhấ tquyết giữ cái thai lại. Cuối cùng thì bố chị đã từ chị và đuổi chị ra khỏi nhà.Tận cùng của nỗi đau, chị gào khóc thảm thiết, chị đau đớn vô cùng, vì sao ông trời không cho chị một gia đình trọn vẹn, vì sao bắt chị phải lựa chọn giữa gia đình và tình yêu….Tại sao không cho chị cả hai?? Hàng ngàn câu hỏi đặt ra trong lòng chị, chị cảm thấy trước mắt mình là 1 tương lai mờ mịt, rồi những ngày tháng sau chị và anh sẽ sống như thế nào đây….


Lúc thu dọn quần áo cho chị, mẹ chị đã giấu vội cho chị ít tiền để phòng thân. Lúc chị lên taxi ra khỏi nhà, chị nhận được tin nhắn an ủi của mẹ :” Mẹ thương con, con dại khờ quá. Bố mẹ chỉ muốn tốt cho con, mong con thành đạt lên người, chứ nào muốn nhìn thấy con như ngày hôm nay. Con hãy ở tạm đâu đó, để vài ngày bố con nguôi giận, mẹ sẽ nói chuyện với ông ấy…..Số tiền 30tr đó, con hãy giữ để phòng thân con nhé “. Chị chỉ biết khóc nức nở. Anh nhìn chị như vậy, lòng anh cũng đau như cắt, anh không ngờ tình yêu của anh và chị lại khiến chị đánh đổi nhiều như thế này. Anh ôm chị vào lòng và nói :

-“ Hãy tin tưởng ở anh, anh sẽ không để em phải hối hận vì đã lựa chọn bố con anh đâu! Anh yêu em và con nhiều lắm”

Những ngày sau đó, anh và chị chuyển đến một phòng trọ nhỏ 20 mét vuông. Anh vẫn tiếp tục công việc của anh, vẫn là mảng trái của xã hội. Còn chị vì đang mang thai ở 3 tháng đầu nên cần đi lại nhẹ nhàng cho nên chị ở nhà. Cuộc sốngmới đầu cũng vất vả và còn nhiều khó khăn, vẫn còn thiếu thốn nhiều thứ, nhưng sự quan tâm chăm sóc yêu thương của anh đã bù đắp cho chị đc phần nào.

Đàn bà là vậy, chỉ cần được yêu thương thật lòng …thì dù có nghèo khổ đến mấy cũng chịu được ….Chỉ cần vậy thôi…

Thế nhưng sóng gió cuộc đời chị chưa dừng ở đó, khoảng một tháng sau… kể từngày chị bước chân ra khỏi nhà và bắt đầu cuộc sống tự lập cùng anh ….thì đùng cái anh bị bắt. Anh tham gia vào một vụ ẩu đả và không chạy thoát khi công an ập tới. Ngày nhận được tin anh bị bắt, chị như bị sét đánh ngang tang, trước mắt chị mọi thứ tối đen như mực, chị chỉ biết khóc và khóc. Những ngày thángsau…. chị và con sẽ sống sao đây, rồi biết đến bao giờ anh mới được thả để gia đình đoàn tụ. Nỗi đau bị bố mẹ từ mặt còn chưa nguôi nguai thì bây giờ chị lại phải xa anh trong một thời gian mà không biết chính xác là bao giờ mới gặp lại.Qua anh em, bạn bè của anh nên chỉ biết thêm được chút ít thông tin,nhưng mọi cái vẫn còn rất mập mờ, vì đang trong thời gian điều tra nên anh không được gặp bất kỳ một người thân nào. Nhưng nỗi lo trước mắt là tiền ăn, tiền ở, rồi tiềnsinh hoạt, anh đi rồi thì chị sẽ phải đứng ra lo một mình. Số tiền mẹ chị cho,chị không động đến vì để dành đến ngày con chào đời. Chị bắt đầu đi xin việc làm thêm, nhưng không một nơi nào nhận chị. Cũng đúng thôi, chị đang mang bầu mà, hơn nữa đang ở tháng thứ 4 rồi nên đâu ai muốn nhận chị vào làm.Công việc văn phòng cũng không được, công việc nặng nhọc lại càng không. Thế nhưng may sao ông trời vẫn thương chị, thương con người bất hạnh như chị, sau 2 ngày ròng rã đi xin việc thì cuối cùng chị được nhận vào làm tại một quán cơm bình dân.Công việc của chị ở đây sẽ là nhặt rau, rửa rau, rửa bát, lau bát đũa. Hàngngày, chị dậy sớm đi làm từ 7 giờ sáng và về đến phòng trọ là lúc 9h tối. Vất vả là thế nhưng đồng lương rẻ mạt, thương tình chị nên hàng ngày chủ quán bớ tlại phần chị ít cơm rau, thịt thà để cầm về ăn. Chị nằm ở phòng trọ ẩm thấp, ăn cơm hộp mà sao nước mắt chị rơi ướt đẫm cổ áo. Chưa bao giờ chị nghĩ cuộc đời chị rơi vào hoàn cảnh éo le như này, từ một người con hiền lành ngoan ngoãn,không phải lo kinh tế tiền bạc vậy mà bây giờ chị lại phải kiếm sống từng ngày,phải đi làm trong quãng thời gian bầu bí. Ông trời ơi !! sao không thương lấychị, đã bắt chị rời xa vòng tay bố mẹ .vậy cớ sao lại để chị phải anh, xa yêu thương của chị …..Một con người nhỏ bé…với qá nhiều nỗi đau.


Thời gian trôi qua nhanh, cuối cùng chị mang thai đến tháng thứ 8. Phải nói khổ không để đâu cho hết, nhục nhã ê trề lắm. Người ta nhìn chị bằng ánh mắt hoài nghi lẫn khinh bỉ :” bầu bí mà lủi thủi một mình thì chắc chắn là chửa hoang rồi “, chị đau lòng nhưng cố nuốt nước mắt vào trong, mặc cho người đời cười chê. Chị không may mắn như người ta là có một đám cưới linh đình, chị cũng chẳng may mắn như những phụ nữ khác là có chồng kề bên trong lúc mang thai. Chị cứ lầm lũi đi,lầm lũi về, lủi thủi một mình. Chỉ trong thời gian ngắn mà chị già đi bao nhiêu, tiều tụy đi bao nhiêu. Nhiều lúc chị muốn gọi điện cho mẹ để kể khổ và sà vào lòng mẹ để được khóc, để được mẹ vỗ về an ủi, thế nhưng con đường này là do chị lựa chọn nên chị phải chấp nhận, có nói ra thì cũng làm mẹ buồn lòng hơn thôi. Người bạn duy nhất của chị là chị chủ quán cơm – nơi chị làm việc. Sau khi nghe chị trải lòng về cuộc đời mình, bà chủ đã thương chị và coi chị như là em gái. Đến ngày chị đẻ cũng chỉ có mình người chị đó ở bên.

Sau 9 tháng mang thai cực nhọc, chị đã sinh đc một bé trai nặng 3kg. Ngày được nhìn thấy con và ôm con vào lòng là ngày mà chị vui và hạnh phúc nhất. Có lẽ thời gian qua chị đã phải chịu đựng quá nhiều khổ cực, để ngày hôm nay có thể ôm một thiên thần bé nhỏ này vào lòng. Nhìn các anh chồng trong phòng chăm vợ,chăm con mà chị chạnh lòng vô cùng. Kể từ ngày anh bị bắt cũng đã được gần nửanăm, chị không đc gặp anh, không được trò chuyện với anh. Không biết bây giờ anh ra sao, có nhớ mẹ con chị như lúc này chị đang nhớ anh không….

Sinh xong được 4 hôm chị ra viện về nhà, chẳng có người thân, cũng chẳng có bạn bè. Từ khi chị rơi vào nghịch cảnh này, chị chẳng liên lạc hay chơi với mộ tngười bạn nào. Vì chị mặc cảm, chị sợ bị cười chê, sợ sẽ thành chủ đề cho ngườ ita bàn tán. Chỉ có duy nhất chị chủ quán cơm là người thi thoảng chạy qua ngó mẹ con chị lúc bấy giờ. Con đầy tháng cũng chẳng có bánh, chẳng có nến, cũng chẳng có nổi mâm cơm cúng tử tế. Nhìn con ngây thơ, miệng chúm chím ọ ọe mà chị thương con như đứt từng khúc ruột. Giá như có anh ở đây có phải tốt không? Giá như chị có thể cho con một cuộc sống tốt thì có lẽ lòng chị đã không đau như thế này….

Tròn 9 tháng anh bị bắt, có người báo tin cho chị biết… vụ của anh sắp xử, có khả năng cao anh sẽ đc xử tại ngoại. Chị vui mừng khôn xiết, cái cảm giác như sắp chết đuối vớ được phao vậy, chị sẽ kiệt sức chết mất nếu như không có anh trong quãng thời gian tới .Quả thật anh đã được tại ngoại. Ra khỏi trại giam, anh được bạn bè đón, anh vội vã lao nhanh về xóm trọ với chị. Anh đứng sững ở cửa khi nhìn thấy chị, nhìn chị gầy và xanh xao nên anh đủ hiểu thời gian qua không có anh …chị đã sống vất vả như thế nào. Anh thương.. Anh xót . Anh ôm chị, hai người khóc tu tu như hai đứa trẻ, như người thân thất lạc nhau lâu năm gặp lại.Anh bế con trai trên tay mà vẫn xúc động không kìm được nước mắt, nước mắt chị cũng không ngừng rơi…..bạn bè anh, anh em của anh nhìn thấy cảnh này …cũng không ai cầm được lòng. Vậy là gia đình bé nhỏ của anh đã được đoàn tụ.

Những tháng ngày sau đó, anh được người anh năm xưa dìu dắt…đã đầu tư cho anh mở một quán ăn nhanh, chuyên lẩu - nướng. Trộm vía công việc của anh lên nhanh nhiều diều gặp gió, mọi sóng gió cũng dần qua đi. Đến khi con trai anhtròn 2 tuổi, anh đã chuyển sang sống trong ngôi nhà cao to hơn, sạch sẽ hơn…dù chỉ là thuê. Cuộc sống cũng đỡ vất vả hơn, chị không còn phải khổ sở nữa, không còn những ngày tháng lầm lũi một mình nữa. Cổ nhân có câu :” Đàn ông xây nhà,đàn bà xây tổ ấm” quả không bao giờ là sai. Trong gia đình, có người đàn ông… bao giờ cũng đỡ hơn là chỉ có đàn bà chèo chống. Quán ăn làm ăn khấm khá,anh dồn tiền và dựa vào mối quan hệ xã hội, anh giải tiền cho vay nặng lãi, cứ thế… cứ thế.. tiền quay vòng, lãi mẹ đẻ lãi con. Chẳng mấy chốc anh có đầy đủ mọi thứ trong tay, có nhà, có xe ga….

Thế nhưng, khi đàn ông có đầy đủ vật chất, kinh tế vững mạnh, nhà cửa đề huề, vợ đẹp con khôn, mọi cái dường như mỹ mãn ….thì họ sẽ ….ngoại tình!

Cuộc sống dư giả, không còn phải lo bữa ăn hàng ngày như trước nữa, cũng không vất vả như xưa cho nên anh bắt đầu cuộc sống “ hưởng thụ” . Anh chơi bời, tiệc tùng bar sàn, công việc của anh phải giao du, phải tiếp xúc với nhiều người để thêm nhiều mối quan hệ. Và mỗi lần như vậy là anh chọn một ả đào đi cùng để uống rượu cùng anh. Anh có tiền, anh thay đổi, anh không còn là con người anh như trước nữa. Không còn những bữa cơm gia đình, không còn những khoảnh khắc cả nhà quây quần bên nhau, anh cứ cho rằng: chu cấp đầy đủ cho chị và con một cuộc sống sung sướng là đủ. Nhưng anh đâu hiểu rằng, khi đầy đủ vật chất thì con người ta lại chỉ cần tình cảm mà thôi. Anh đi sớm về khuya, anh vẫn quan tâm chị và con nhưng rất hời hợt. Bao đêm chị khóc thầm lặng lẽ, khi nghèo chỉ ước mong cuộc sống ấm no, thế rồi đến khi giàu có thì anh lại thay lòng. Chị vẫn nhắm mắt cho qua, cố nuốt nước mắt vào trong để gia đình êm ấm vì mọi lời khuyên đối với anh bây giờ đã là vô tác dụng.


Chị mệt mỏi với cuộc sống này, anh không quan tâm chị, nhiều khi chị tự hỏi không biết anh còn yêu chị nữa không, mà sao anh đối xử với chị tàn nhẫn quá. Anh cặp với hết người con gái này rồi đến người con gái khác, thế rồi “ Con giun xéo mãi cũng phải quằn” mà sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn… Chị đã phát điên lên khi con bồ của anh nhắn tin cho chị… nói chị là kẻ đeo bám anh, cho nên không được cưới xin tử tế. Nó nói anh không còn yêu chị, sống với chị chỉ vì thương hại , và cũng vì trách nhiệm với đứa con. Chưa dừng ở đó, nó còn đề nghị chị buông tay anh, để giải thoát cho anh. Lòng chị đau như có ngàn nhát dao đâm vào tim, chị khóc như chưa bao giờ được khóc, giẫu biết rằng những lời nói đó chỉ là kích đều để chị buông tay anh mà thôi. Nhưng thời gian qua chị đã lặng thinh làm ngơ, còn nó thì được đà lấn tới. Phải chăng chị đã quá nhân từ với tình địch, để nó nghĩ rằng.. nó muốn làm gì cũng được. Chị gọi điện và buông lời sỉ vả nó, chị chửi nó rằng nó chỉ là 1 con phò rẻ tiền, cho nên ko đủ tư cách chửi chị, và chị sẽ không bao giờ buông tay anh. Con ả đó uất ức không nói lên lời, còn chị thì hả hê trong lòng, vì ít ra nó cũng biết được rằng, chị không phải là một con vợ hờ cũng không phải là một con bù nhìn.

Vì bị công kích nên ả ta đã trả đũa chị bằng một “ đòn chí mạng” … Khi ả và anh đang ân ái bên nhau, ả đã cố tình cầm máy anh và gọi điện cho chị. Chị nhấc máy và nghe được một thứ âm thanh mà có lẽ cả đời chị không bao giờ quên được. Tiếng thở hổn hển của anh và tiếng rên rỉ, kêu la của ả…chị đã kịp hiểu ra họ bên nhau và họ đang làm gì….chị đau đớn, phát điên phát rồ, chị gào lên trong điện thoại :” LŨ CHÓ KHỐN NẠN” …thế nhưng ả đã kịp tắt máy. Trong cơn tức giận nổi nóng, chị đã vớ tay cầm chìa khóa xe máy và dẫn theo cả đứa con trai….đi từng nhà nghỉ tìm anh …. Chị lao như bay đến những nhà nghỉ mà bạn bè anh và anh hay lui tới mỗi khi rượu say…. Trước mắt chị mọi thứ đều tối sầm lại, mọi âm thanh đều trở nên hỗn loạn, chị chỉ nghĩ đến cái âm thanh chiết tiệt trong điện thoại đó…..mà không hề để ý đến tiếng còi xe và đèn đỏ…..

Một tiếng vang :” Kétttt.ttttttttt” …kéo theo là tiếng “ rầm ..mmm” vang cả một góc trời ….Một chiếc xe ô tô đã đâm vào xe chị , chị ngã văng ra xa ….rồi chị như chìm vào giấc mơ, mọi thứ đều nhạt nhòa và mơ hồ , chị ước gì mình đang ở thiên đàng thay vì phải sống tiếp cuộc đời này ….bỗng chị bị đánh thức bởi tiếng thét thất thanh của mọi người :” Trời ơi…..thằng bé chảy nhiều máu quá” . … Chị chợt bừng tỉnh và nhớ đến con, chị đã quên rằng chị đèo thằng bé đi theo. Chị chạy lại chỗ con, ngay lúc này là một cảnh tượng bi thương đến đau lòng, toàn thân con chị túa máu, chị ôm con vào lòng và thét lên :
- Con ơi…….con hãy mở mắt ra….đừng rời bỏ mẹ, mẹ sẽ đưa con đến bệnh viện….Mẹ xin con! Đừng rời bỏ mẹ …Mẹ sai rồi..…aaaaa…aaa…..

Chị quay sang cầu cứu người dân :” Làm ơn ….làm ơn ai đó cứu con tôi, hãy đưa con tôi đi viện …..” vừa nói chị vừa bế thằng bé lên và chạy. Mọi người xúm lại giúp chị, người đèo chị, người đi xe của chị…..Trên đường đến bệnh viện, chị nắm chặt bàn tay của thằng bé, toàn thân chi thấm đẫm máu của con chị, chị lo lắng sợ sệt, một nỗi bất an tràn ngập trong lòng…hơn hết là chị rất ân hận. Chị ân hận vì đã không tập trung đi đường, chị ân hận vì đã đưa thằng bé đi theo cùng. Đến bệnh viện, ngay lập tức thằng bé được đưa vào phòng cấp cứu, toàn thân chị mềm nhũn, không đủ sức để đứng, chị đã ngã khụy xuống, chị vừa khóc vừa van xin bác sĩ :” Em xin các bác hãy cứu con em …xin hãy cứu con em “ rồi chị ngất lịm đi……Khi chị tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong phòng hồi sức và có anh ở bên cạnh. Chị lạnh lùng không nói với anh một lời, cũng không thèm nhìn anh một lần. Dường như anh biết tội lỗi của mình khủng khiếp như nào, anh nói bệnh tình của con đã qua cơn nguy kịch, bây giờ chỉ cần theo dõi và điều trị. Anh nói anh sai, anh xin lỗi chị, tay anh run run nắm lấy bàn tay chị. Chị lạnh lùng gạt bàn tay anh ra và đi đến bên con….


Trong mỗi người phụ nữ đều có một con quỷ dữ đang ngủ yên và sai lầm của anh là đã đánh thức con quỷ đó trong chị trỗi dậy….

Những ngày sau đó, anh lặng lẽ bên chị ,cùng chị chăm con, thế nhưng chị vẫn không nói với anh nửa lời. Chị hận anh, hận con người bội bạc, hận kẻ đã khiến con chị đau đớn như này. Sau một tháng điều trị, các vết thương của con chị cũng đã lành và đã được ra viện. Mẹ con chị trở về ngôi nhà đó, chị đặt mình xuống giường và ngủ một giấc thật sâu….Cái mùi của bệnh viện, cái không khí ảm đạm đau thương khi mỗi khi có bệnh nhân mất, làm chị cảm thấy khó thở và không ngủ ngon giấc, chị sợ thần chết sẽ cướp đi đứa con trai bé bỏng của chị trong lúc chị ngủ. Khi chị tỉnh dậy, chị thấy vòng tay của anh đang ôm chặt eo chị, anh nằm cạnh chị, đã bao lâu rồi anh không ôm chị thế này, đã bao lâu rồi anh mới quan tâm và nghĩ cho chị như thế này……nhưng tất cả đã muộn rồi, con tim chị đã bị tổn thương sâu sắc. Chị hất mạnh tay anh ra, anh giật mình tỉnh giấc, chị hét lên :” Tránh xa tôi ra ….tôi ghê tởm con người anh “ . Một tháng qua …anh mong mỏi chị nói với anh dù chỉ là một lời, vậy mà câu đầu tiên chị nói với anh lại là như vậy. Anh đau lòng, nhưng anh không biết lý do vì sao mà chị đối xử với anh như vậy. Anh cứ nghĩ là do thời gian qua mình không quan tâm đến vợ con, để đến khi anh nhận được cuộc gọi từ máy chị nhưng lại là giọng nói của người khác :” Anh có người thân đang cấp cứu trong bệnh viện nhé…một người phụ nữ và một bé trai bị tai nạn xe” …..Trong giây phút đó, anh đã không ngừng cầu nguyện cho chị và con trai anh bình yên vô sự. Mãi sau này anh mới hiểu lý do vì sao chị bị tai nạn và vì sao chị lại ghê tởm con người anh như vậy…..tất cả là do con ả chết tiệt kia, nhưng lỗi lầm lớn vẫn là ở anh, vì bấy lâu nay anh đã không quan tâm chị.


Ngày hôm sau ,anh tìm đến con ả thối tha kia và tặng ả vài cái tát …vì đã dám xen vào cuộc sống vợ chồng anh. Phò thì mãi chỉ là phò, còn vợ thì mãi mãi là vợ. Tuy anh lăng nhăng nhưng chưa có giây phút nào anh đặt người con khác vào tìm... ngoài chị, người con gái đã hy sinh rất nhiều vì anh. Anh trở về nhà với ý định sẽ quỳ gối xin lỗi chị, xin chị tha thứ cho những tháng ngày qua anh đã lầm đường lạc lối….thế nhưng đáp trả lại anh là một không gian mênh mông và tĩnh lặng…..Chị đã dẫn con bỏ đi….rời xa anh mãi mãi trước khi anh nói lời xin lỗi. Trong thư chị chỉ viết ngắn gọn vài dòng , đại ý là xin lỗi vì đã lấy số tiền 270tr trong két mang đi.

Những ngày tháng sau đó anh như người điên dại, người lúc nào cũng ngập ngụa men say, anh đi tìm chị, anh đi tìm con ….nhưng chị đã biến mất như chưa từng xuất hiện. Vậy là anh đã đánh mất chị, người con gái đã hy sinh và chịu đựng gian khổ cùng anh, vậy mà đến ngày ra hoa kết quả…thì anh lại bỏ rơi chị , để chị cô đơn, lạc lõng. Anh khóc như đứa trẻ lên ba khi không thấy mẹ, anh gào thét, đập phá đồ đạc…..Anh chỉ mong chị xuất hiện trước mặt anh…dù là chị giận anh, không nói với anh một lời nào cũng được….chứ đừng biến mất như này ……

Anh vẫn không thay số vì vẫn chờ đợi chị, vẫn hy vọng chị gọi cho anh …. Phải đến 3 năm sau, chị mới gọi cho anh….Cái giọng nói thân quen ngày nào mà anh thèm được nghe mỗi khi nhớ về mẹ con chị. Chị nói anh cho chị số tài khoản để chị gửi lại anh số tiền 270tr năm xưa chị mang đi…..
Anh đâu cần số tiền đó, anh cần chị và con. Anh như muốn gào lên rằng “Thời gian qua em đã đi đâu? Em và con đã sống ra sao ? Tại sao không cho anh một cơ hội để làm lại từ đầu? “ …. Thế nhưng anh vẫn không thốt lên được những lời đó vì anh hiểu nguyên nhân gì khiến chị rời xa anh..….anh nói vs chị :

- Em không cần trả đâu, vì anh vẫn còn nợ em quá nhiều….

Chị im lặng một hồi, dường như chị hiểu được anh nợ chị những gì ….anh nợ chị một tương lai hứa hẹn, anh nợ chị tuổi thanh xuân,…anh nợ chị một tình yêu thầm lặng….Còn nhớ năm xưa anh đã nói…anh sẽ đối xử tốt với chị, để chị không hối hận vì đã chọn anh…Vậy mà anh đã làm được những gì cho chị ..ngoài những đau thương không thể bù đắp nổi ….

Chị nói với anh : “ Không, anh chỉ nợ em một thứ duy nhất ….đó là nụ cười . Anh nợ em nụ cười hạnh phúc, bao năm qua sống với anh, em chỉ nhận được toàn nước mắt. Em hy sinh và cho đi …là để mong nhận được quả ngọt, vậy mà cái em nhận được chỉ là những trái đắng….Em đã chọn anh và rồi em mất tất …..Em không trách anh, em chỉ trách ông trời đã quá tuyệt tình với em ….Chào anh !”

Từng lời chị nói, mỗi câu mỗi từ như một nhát dao cứa vào tim anh . Cuộc đời này anh đã nợ chị và “ lấy đi” của chị quá nhiều …Và để bây giờ…. Cứ mỗi lần gọi cho chị , câu đầu tiên anh luôn hỏi chị là " Anh phải làm gì để em quay về bên anh..??" , nhưng lần nào chị cũng cho anh một đáp án :" Đừng đợi em nữa"........


Suốt cuộc đời này...anh sẽ phải sống trong hối hận vì đã đánh mất chị ....!


P/S: Hình như ai đó cũng nợ mình nụ cười....nợ mình một tình yêu lặng lẽ....

Wednesday, October 8, 2014

Gửi em vợ mới của chồng chị

Càng nói, càng thấy rằng cuộc đời thật bất công với em. Nhưng biết sao được, đó là con đường mà em đã chọn, con đường trải đầy hoa hồng nhưng lại dẫn tới vực thẳm phải không em?

Chị viết cho em lá thư này vào giữa khuya, chắc giờ này em và chồng chị đang ngon giấc. 

Em à, vậy là đã hơn hai năm kể từ ngày em giật được anh ấy ra khỏi tay chị. Hơn hai năm, có lẽ hôm nay chị mới là người hạnh phúc nhất.

Em biết không, hai mẹ con chị và chồng em đã có cả một ngày vui vẻ bên nhau. Tụi chị đi picnic em à. Nhóc B con chị vui lắm, nó cứ cười suốt, ríu ra ríu rít như thuở ba mẹ chúng còn có nhau. Nhìn anh nhấc bổng con lên cao trong niềm vui cực độ, chị nghe lòng lâng lâng như ngày nào. Hôm nay, gia đình chị có một bữa ăn thật đặc biệt, toàn những món anh ấy ưa thích do chính tay chị nấu. Anh ấy đã rất hài lòng, chắc lâu rồi anh không được ăn những món tủ của chị.Em biết hững người đi qua nói gì không? Họ lướt qua tụi chị và tấm tắc khen gia đình chị thật hạnh phúc. À chị quên kể, hôm nay chị đã mặc một bộ váy thanh lịch lắm, chị trang điểm nhẹ và không quên mang bộ trang sức mà anh ấy từng tặng chị nhân kỷ niệm 5 năm ngày cưới.

Em cũng biết rồi đấy, hôm nay là thứ 7, công ty anh ấy không làm việc buổi chiều đâu. Chắc anh ấy phải nói với em rằng anh ấy phải tăng ca nhỉ? Hay là tiệc tùng với sếp? Hay là đi đám ma người thân của đồng nghiệp ở tỉnh này tỉnh nọ? Hay là vô vàn lý do khác giống như thời anh ta từng nói dối chị để được bên em? Thật khó nghĩ cho em quá.Hôm nay, ngồi ngẫm lại, chị mới ngộ ra rằng cuộc đời này tưởng như đã mất tất cả nhưng thật ra chẳng mất gì cả. Này nhé, anh ấy là người hào phóng, em biết rồi. Anh đã không tính toán chi ly khi phân chia tài sản, vì vậy mà chị có được cả căn nhà, còn anh ấy chỉ cầm vài trăm triệu để xây dựng hạnh phúc với em. Giờ đây, anh ấy lại gửi cho chị tiền tiêu hàng tháng vượt xa con số mà chị cần để lo cho nhóc B. Chị có thể sử dụng cho việc săn sóc da, mua bộ váy yêu thích, đi xem phim hẹn hò với bạn... mà không cần đắn đo như thời còn là vợ anh ấy. 

Anh ấy còn là người cha trách nhiệm, điều này em cũng biết rồi. Anh ấy luôn mua cho nhóc B bé bỏng của chị những món quà theo yêu cầu mỗi lần dẫn nhóc B đi chơi. Anh ấy luôn theo sát việc học hành của nhóc B đến mức chị khỏi phải nhọc lòng. Đặc biệt là anh luôn dành cho nhóc B một khoảng thời gian riêng tư nhất định mỗi tuần. Mà nhóc B sẽ ăn nhiều lắm nhé, chơi cũng toàn chơi những món đắt tiền, nhóc biết ba sẽ chiều nhóc hết mức mà. Hôm rồi ba đi họp phụ huynh cho nhóc B rồi hai ba con dẫn nhau đi qua nhà nội đến mãi tối mới về. Chắc hôm đó em phải ăn cơm một mình rồi.Tính chị hay lo xa, nên chị có đề nghị anh mua cho nhóc B bảo hiểm nhân thọ, cuối cùng thì anh ấy đã đồng ý. Vậy là mỗi tháng em phải tiết kiệm thêm 4 triệu nữa để đóng cho kịp tiến độ. Chị cũng muốn nhóc B giỏi ngoại ngữ bằng bạn bằng bè, thế nên em cũng biết đấy, nhóc chị đang học ở Hội Việt Mỹ, học phí cũng không cao lắm đâu vì ba nhóc B là doanh nhân mà.

Cách đây không lâu, nhóc B bệnh phải nhập viện. Vậy là anh tất tả chạy đôn chạy đáo, anh bón cho nhóc B từng muỗng cháo, từng viên thuốc, còn hỏi chị có mệt không, nếu mệt thì về nghỉ trước. Em vẫn nhớ ngày đó chứ? Ngày mà anh ấy gọi điện cho em và nói rằng "Anh bận việc về trễ chút". Chính chị đã chứng kiến cuộc gọi đó mà. Trẻ con không có tội phải không em? Trẻ con rất ngây ngô, cứ ba ba, mẹ mẹ, cứ nói ba ơi chiều nay về nhà mình ăn cơm đi, ba ơi về nhà chơi với B, hôm nay B có đồ chơi mới... Và một vài lần anh ấy không nỡ chối từ. Chắc chắn rồi. Vậy là những chiều hôm ấy, 3 thành viên lại được đoàn tụ ấm cúng trong căn nhà ngày xưa. Chị và chồng em đã sống với nhau từng ấy thời gian, biết bao là kỷ niệm, đâu đâu trong ngôi nhà này cũng là ký ức. Hơn thế, đâu đâu quanh thành phố này cũng mang dấu ấn của chị, con đường nào anh cũng từng chở chị đi qua. Có khi nào em thấy anh ấy thẩn thờ khi đi ngang một công viên, hay ngập ngừng khi lướt qua một siêu thị thì em phải hiểu vì sao rồi đó.

Em sẽ sinh con chứ? Chắc chắn rồi. Có điều anh ấy không thiết tha lắm đâu em à. Cảm giác vừa hồi hộp vừa hứng khởi khi được làm cha lần đầu anh ấy đã dành cho nhóc B hết rồi. Tâm trạng vui mừng hào hứng khi bồng đứa trẻ sơ sinh cũng đã không còn nữa đâu. Những năm tháng thay tã, lau dọn khi con ọc sữa, mệt mỏi thức đêm khi con đau yếu... những năm qua khiến anh vơi bớt nhiệt huyết làm cha rồi em à. Em bàn với anh ấy việc sinh con. Anh ấy sẽ trả lời "Tùy em vậy" trong sự ngao ngán tột độ. 

Dễ hiểu thôi anh ấy lấy em về chắc chắn không phải để sinh con, anh ấy đã có 1 nhóc B bụ bẫm thông minh và rất yêu ba nó. Trước đây anh vẫn thường tâm sự với chị rằng anh không muốn có nhiều con, để nuôi dạy con chất lượng hơn. Đó cũng là lý do tại sao tụi chị chưa có bé thứ 2 đấy. Anh ấy lấy em và bỏ rơi chị chẳng qua là một cuộc trốn chạy. Anh đã ngán ngẩm một người vợ của gạo đường mắm muối, của những bảng chi tiêu nhỏ nhặt. Anh ấy muốn một cô gái ngây thơ ngoan ngoãn biết vâng lời, cô gái của tuổi thanh xuân hừng hực, tính tình hiền hòa không biết cằn nhằn và gương mặt không nếp nhăn ( chắc em dùng Collagen Nhật Bản chứ gì..:)). Vậy em hãy cố gắng mãi là người vợ hoàn hảo tròn trịa mãi thế nhé.Nhiều khi ngẫm nghĩ chị thấy giờ này chị và em lại đảo ngược vị trí: em là vợ còn chị là kẻ thứ 3. Chỉ khác nhau là trước đây em bị mang tiếng là kẻ giật chồng, bị người đời phỉ nhổ, còn chị bây giờ thì không. Chị vẫn gặp gỡ với danh chính ngôn thuận là vợ lớn của chồng em, mẹ yêu của con lớn của chồng em. Người đời sẽ thông cảm cho chị, sẽ xem đấy là hiển nhiên, là tất yếu. Chị sẽ sánh bước bên anh công khai mà không sợ điều tiếng. Còn em, giờ đây dù đã là vợ chính thức nhưng khi vợ chồng em gặp người quen, trước mặt em họ cười nói, em đi rồi họ thì thầm với nhau: "Nghe nói con nhỏ đó giật chồng người ta đó" - Buồn quá phải không em?

Nhưng không sao, em hãy kiêu hãnh đi chứ, kiêu hãnh như thời em đoạt được chồng chị và đạp chị vào ngõ cùng của cuộc sống. Em vui mừng đi, thành quả của em đó: một người đàn ông đã dâng hiến cho chị gần hết mật ngọt của sức trẻ, của những đam mê cháy bỏng. Người đàn ông của những buổi chiều đưa đón chị, đêm đêm mát xa cho chị, nói với chị những lời nồng nàn trước khi chìm vào giấc ngủ. Người đàn ông mà nhớ rất dai nhất là kỷ niệm thời yêu nhau, anh ấy cứ nhai đi nhai lại với chị những chuyện vui cũ rích mà chị đã quên khuấy. Giờ này, có khi anh ấy cũng ôn tới ôn lui chúng mỗi đêm trước khi chợp mắt, có điều anh ấy không nói cho em nghe thôi.

Thói đời kể cũng lạ, nhất là với đàn ông, từ mới chuyển thành cũ và cũ hóa thành mới chẳng mấy chốc. Cô gái khát khao của chồng chị ngày nào đã được chiếm hữu thành người vợ trẻ, ngày đi làm, chiều về cơm cơm nước nước đầy lệ thuộc, cũ rích đi với những bộ cánh rẻ tiền vì không dám ăn diện. Dạo này chồng làm ăn khó khăn, không nhiều tiền như trước phải không em? Còn chị, mụ vợ chua chát của ngày xưa giờ như chim xoải cánh, mặc tình bay trong sự tiếc nuối của chồng em. Con ngựa rong chơi chắc đã chồn chân, chị đôi khi trở thành thứ ao ước mới toanh của anh ấy, có điều bây giờ ao ước này hơi xa xỉ và xa vời.Em ạ, giả sử giờ này chị giật được chồng em ra khỏi tay em thì sao nhỉ? Thì em chỉ có thể kêu trời chứ không thể kêu ai? Em có thể tâm sự với ai? Với những người thân từng ngăn cản em kịch liệt hay với bạn bè từng dè bĩu thời em quyết định lấy anh ấy? Hàng xóm không bao giờ gọi chị là kẻ giật chồng như họ vẫn nói về em ngày xưa. Họ chỉ nói: Ồ, cuối cùng là họ (tức là gia đình chị) đã được đoàn viên và kẻ giật chồng (là em đấy) đã bị quả báo. Cùng lắm người ta chỉ chê bai chồng chị vài câu, rồi lại chậc lưỡi: Ôi dào, đàn ông mà, ai cũng thế thôi. 

Càng nói, càng thấy rằng cuộc đời thật bất công với em tôi. Nhưng biết sao được, đó là con đường mà em đã chọn, con đường trải đầy hoa hồng nhưng lại dẫn tới vực thẳm. Phải không em?

Monday, September 15, 2014

Tôi là người thứ 3 đã Tám năm

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, và viết ra câu chuyện về cuộc đời tôi để mong được chia sẻ. Đọc cái tiêu đề, chắc các mẹ, các bà vợ sẽ căm ghét người thứ 3 như tôi. Xong, như tôi đã nói, tôi chỉ muốn viết ra cho nhẹ lòng mình. Để cho các chị, các mẹ hiểu về người thứ 3 không hoàn toàn đi cướp chồng của các chị như các chị nghĩ!
Tôi là con gái miền núi, được mọi người nhận xét là xinh đẹp, cao và dáng chuẩn. Tôi luôn nổi bật những nơi tôi đến! Và được sinh ra trong gia đình truyền thống, và có gốc dòng tộc quan chức. Được bố mẹ bao bọc, và chỉ biết ăn học từ bé. Nhà tôi cũng có nhà HN để cho anh em tôi đi học ở đây. Tôi nói qua về mình để loại bỏ vấn đề trong mối quan hệ này vì kinh tế.
Năm tôi 22 tuổi, tôi mới ra trường và đi làm tại một công ty liên doanh. Khi đó, tôi đã có bạn trai người HN. Hơn tôi 6 tuổi, và anh ý có ý định lấy tôi khi tôi ra trường và ổn định công việc. Tôi vẫn trẻ con, chưa nghĩ tới chuyện lập gia đình. Nên ra đường được săn đón, tôi vẫn ậm ờ và có thể anh chưa phải là tình yêu đích thực.
Hàng ngày đi làm, anh ấy vẫn đưa đón tôi. Khi đi làm, tôi hay đi rất sớm, và tôi đã gặp anh, người mà đã biến tôi thành người thứ 3 như bây giờ.
Lúc gặp anh, anh hơi cúi đầu chào, làm tôi thấy lạ, và tôi bắt đầu để ý tới anh. Tôi thấy gặp ai anh cũng vậy, tìm hiểu tôi được biết anh là GĐ công ty bên cạnh văn phòng chỗ tôi làm, cùng tầng trong toà nhà với tôi. Tôi đoán anh hơn tôi tầm 6-7 tuổi. Anh không đẹp trai, chỉ có nét phong trần, và từng trải. Không hiểu sao, trong tâm tôi lúc đó nghĩ, anh sẽ là người đàn ông của đời tôi, và tôi đã tuyên bố với mọi người ở công ty tôi là: anh sẽ là của tôi!
Hàng ngày, tôi gặp mặt anh, chào như người quen biết bình thường. Vô tình trong công ty anh, có bé nhân viên lại cùng quê với tôi, học cùng em gái tôi ở quê. Hỏi tôi mới biết, anh đã 37 tuổi và đã có vợ và 2 đứa con. Con gái học lớp 1 và con trai được mấy tháng tuổi. Tôi hơi bất ngờ, và thất vọng cho những ý nghĩ trẻ con của tôi trước đó. Tôi bắt đầu dẹp bỏ suy nghĩ đó, và tránh gặp mặt hàng ngày. Dù thỉnh thoảng vẫn giáp mặt nhau! Tôi biết, anh cũng để ý tới tôi!
Rồi một hôm, sau đó 2 tuần. Tôi nhận được cuộc gọi từ một số lạ, hỏi han, và tôi linh cảm đó là anh. Đúng là anh, sau kho cho nick chát yahoo, tôi nói chuyện với anh hàng ngày. Anh kể, anh đi nước ngoài 14 năm vừa về VN được mấy năm. Anh và vợ lấy nhau bên đó, đưa nhau về VN sống. Chị cũng là người HN. Tôi không quan tâm tới anh nhiều, chỉ nói chuyện qua ngày với anh cho vui, vì đi làm tôi cũng chăng có việc gì làm. Anh nói, anh tò mò về tôi. Vì con bé cùng quê tôi nó nói xấu tôi, con nhà giàu nên kiêu căng...nói rất nhiều nên anh để ý tới tôi và không thấy tôi thể hiện giống với điều nó nói. Tôi cũng nói, tôi để ý anh từ lâu nhưng do anh có vợ, tôi bỏ ý định đó. Anh hơn tôi tới 15 tuổi, là một thế hệ hoàn toàn khác...
Tôi và anh, có buổi hẹn cafe đầu tiên. Trước lúc đi, anh báo anh bận đưa con gái về nội chơi, không gặp tôi được. Không hiểu sao tôi dỗi, tôi nặng lời với anh, và anh đã đến đón tôi đi uống cafe. Buổi gặp đầu tiên, tôi tiếp xúc với anh lần đầu tiên giáp mặt ngoài đời. Anh quá trẻ so với tuổi của anh, câu chuyện bình thường, xoay quanh chuyện con bé kia nói xấu những gì về tôi...
Anh đưa tôi về sớm, về tới đầu ngõ, tôi bảo anh dừng xe để tôi tự đi bộ về. Anh đã kéo tôi lại, và hôn tôi một nụ hôn thật sâu...tôi ngoan ngoãn đứng để anh ôm hôn!
Về tới nhà, tôi không hiểu mình đang làm gì, tôi cảm thấy có lỗi với bạn trai. Và tôi quyết định tránh mặt anh ấy, để đỡ rắc rối!
Khoảng 1 tháng, tôi không gặp anh ở chỗ làm. Hôm đó tôi vẫn đi làm như mọi ngày, và gặp anh ở cầu thang. Chỉ có anh và tôi, tôi quay đi như không quen biết, lùi lại và tính đi sau. Anh đã kéo tay tôi đi chung với anh, tôi run lên, vì tôi biết tôi có tình cảm với anh nên tôi không rụt tay lại, mà để cho anh cầm thế, dù không ai nói với ai câu nào. Từ hôm đó trở đi, ngày nào anh cũnh vào yahoo để nói chuyện với tôi, về mọi thứ... Anh xin được đưa đón đi làm, được đưa tôi đi gặp khách hàng chỗ nọ, chỗ kia. Và rồi chúng tôi yêu nhau!
Tôi yêu cầu anh, đừng để tôi thấy anh đeo nhẫn cưới. Và anh đã tháo từ đó. Sau này có một hai lần tôi thấy anh đeo lại, dù tôi không nói nhưng nhìn thấy tôi buồn anh đã tháo hẳn.
Hàng ngày anh đi sau tôi, cưng chiều và đưa đón tôi. Bất kỳ lúc nào, ở đâu, tôi cần là anh tới. Đêm hôm tôi nhắn tin, anh nhắn lại ngay lúc đó. Chúng tôi yêu nhau, như chưa bao giờ được yêu. Anh chăm sóc tôi tới mức, làm tôi không có cảm giác anh đang có vợ con.
Khi yêu anh được 4 tháng, tôi lạnh nhạt với bạn trai, nhưng anh ấy đã đòi cưới. Tôi xin anh bạn trai 2 tháng suy nghĩ, tôi nghĩ rất nhiều. Tôi có nói với anh ấy, nếu anh yêu thương em đến mức không thể thiếu như anh nói, thì anh chọn đi, em hoặc gia đình? Em cho anh 1 tháng để nghĩ vấn để này, và tạm thời chúng ta không gặp nhau!
Sau 1 tháng, anh ấy im lặng không trả lời, vì tôi biết người ta không dễ dàng bỏ gia đình vì tôi, dù có yêu tới đâu. Tôi quyết định lấy chồng, và rời xa anh ấy. Để mọi người trọn vẹn!
Khi tôi cưới ở quê, tôi không mời anh. Mà 6h sáng hôm cưới, tôi thấy anh đứng cổng nhà tôi (tôi chưa bao giờ cho địa chỉ, anh chỉ biết nhà tôi ở HN sau những lần đưa đón). Anh tham gia với họ hàng nhà tôi chuẩn bị cỗ, với tư cách bạn tôi và ở đó 3 ngày. Lúc nhà trai đến đón dâu, tôi có nhắn tin chào anh tôi đi. Anh khóc, khóc ở sau nhà tôi! Mà sau này mẹ tôi kể tôi mới biết!
Tôi nghỉ 1 tuẩn sau cưới, tôi không liên lạc với anh. Sáng hôm tôi đi làm lại, tới gần văn phòng, dưới chân toà nhà anh đanh đứng chờ tôi. Chỉ nhìn thấy, chào tôi một câu rồi anh đi. Triền miên như vậy trong vòng 1 năm, 3 tháng sau cưới tôi có bầu. Và 9 tháng có bầu đi làm, ngày nào anh cũng chờ tôi như vậy. Hàng ngày có việc gì anh vẫn nói chuyện và chia sẻ với tôi như một người bạn!
Tôi về nhà chồng, là con một. Me chồng không thích tôi, vì bà thích một cô bé gần nhà, không thích gái mà bà gọi là nhà quê. Nên tôi làm gì bà cũng không vừa ý. Tôi dậy sớm đi chợ, mua đồ ăn. Có loại rau, bà vứt đi nói nhà này không ăn mấy loại rau nhà quê này...tôi im, nhịn và có nói với chồng. Chồng tôi hiền lành, nghe mẹ nhưng cũng thương tôi. Đến lúc tôi sinh, do quá ngày, lên gần 2 tuần, nên tôi phải ở viện 1 tuần để theo dõi con trai tôi!
Sau sinh, do bố mẹ đẻ ở xa. Nên bà ngoại chỉ ở với tôi được vài ngày rồi phải về. Tôi tự chăm con mình, mà không có sự trợ giúp nhà chồng. Chị chồng có sinh em bé trước tôi 4 tháng, và về nhà tôi ở để mẹ đẻ chăm. Mẹ tôi gửi đồ ăn, gửi mọi thứ xuống cho tôi. Nhưng món tôi được ăn là cá khô, và cá biển. Mẹ chồng bảo, ngày xưa tao nghèo, ăn thế có sao? Trong khi Gà mẹ tôi gửi, bà bảo để nuôi cho đẻ trứng. Ở cái đất HN này, nuôi Gà ở đâu? Được 1 tháng, tôi xin ông bà nôi cho về ngoại chơi 2 tuần, khi tôi về HN thì mấy con gà đó bà hầm cho chị chồng ăn rồi. Tôi không hỏi, cũng không bận tâm, chỉ nghe con bé lớn nhà chị nó kể lại, vì nó rất quý tôi!
Con được 5 tháng, tôi đi làm lại. Tôi có nhờ ông bà nội ở nhà trông cháu, để tôi đi làm. Bà bảo mỗi tháng đưa bà 2 triệu tiền trông! Trong khi từ lúc đẻ, sữa, bỉm mọi thứ của con là một mình tôi lo bằng tiền tiết kiệm của mình. Còn chồng, theo như bà nói là đưa hết cho bà quản lý để lo việc lớn!
Lương tôi có 2,5 triệu, tôi có trình bày với mẹ, và nói chuyện với chồng, nhưng không ai đồng cảm với tôi. Bà tuyên bố không trông cháu, tôi phải nghỉ làm ở nhà trông con. Ở nhà không có tiền, bị soi mói xỉa xói, tính tôi thẳng, nhiều khi ức quá không nhịn được tôi đã cãi. Nhưng chưa bao giờ cãi láo!
Đỉnh điểm, có lần tôi mua mướp, rau đay nấu canh cua, vừa xách về tới nhà bà vào bếp kiểm tra, thấy đó bà mang ra vứt vào xọt rác bảo nhà này không ăn thứ này!!! Tôi ức, khóc! Chồng đi đâu vừa về, thấy tôi khóc thì hỏi, rồi bảo mẹ là mẹ không ăn vợ chồng con ăn. Bà lăn ra nhà bà khóc, nói tôi láo, mất dậy, xui con bà cãi bà. Rồi nói đủ thứ...tôi khóc bỏ lên phòng, bà lên lôi tôi xuống chỉ mặt tôi là chuột sa chĩnh gạo, tôi không nói lời nào. Bà nói tôi khinh bà, rồi chồng quay sang tát tôi! Rồi bảo: mày không sống được thì mày cút!!!
Bố mẹ chồng ngồi đó cười khẩy, tôi có đứng trước mặt nói lễ phép. Con được cưới xin đoàng hoàng, giờ bố mẹ không ưng, anh ấy đã đuổi con, con xin phép về nhà bố mẹ đẻ!
Bà còn vứt quần áo của tôi ra sân!
Tôi ôm con đi, khi con tôi 9 tháng. Tôi về ngoại ngay hôm đó!
Lâu rồi anh mới gọi hỏi thăm tôi, tôi đã khóc và kể mọi chuyên với anh. Anh khùng lên chửi, nói anh nghĩ em sống hạnh phúc, người ta thương yêu em, anh cũng yên tâm. Nào ngờ mọi thứ như thế, sao bây giờ em mới nói?
Tôi về ngoại một thời gian, rồi ra ngoài thuê nhà ở một mình với con, bà ngoại trông con cho tôi đi làm lại. Và anh lại bên tôi như trước đó! Bố mẹ tôi biết anh, nhưng không đồng ý vì anh đang có vợ. Mẹ tôi phản đối ra mặt không thích anh, nhưng anh vẫn quan tâm và chăm sóc cả tôi lẫn con.
Anh có kể với tôi về gia đình nhà vợ, lừa tiền bạc của anh. Vợ anh, trước đây đi lao động xuất khẩu bên nước anh học, quen nhau và lấy nhau bên đó. Về VN có chút vốn, rồi anh mở công ty làm ăn. Vợ ở nhà chăm con, không đi làm vì vốn dĩ không có học! Vợ chồng không ngủ chung, và chỉ như cái bóng!
Tôi không quan tâm, và cũng ko có ý định phá gia đình anh. Nhưng cũng có lúc tôi thắc mắc, không lẽ chị ấy ko hỏi anh đi đâu, làm gì? Hay ko nhận thấy ở anh sự khác biệt sao?
Anh vẫn đi bên tôi như thế, chúng tôi ngày càng sâu nặng với nhau hơn. Tôi đi làm, công việc thăng tiến, thu nhập tốt, đủ để sống cuộc sống hai mẹ con thoải mái mà không cần ai hay anh!
Nhìn ngoài, không ai nghĩ tôi có con. Vì tôi gọn người, và số đo thậm chí cân nặng vẫn như thời con gái. Rất nhiều người theo đuổi tôi, có vợ có, trai tân có. Nhưng tôi vẫn sống một lòng với anh, tôi thường nói đùa với anh: em đã lạc mất anh một lần, giờ thì không, vì anh nợ em nhiều quá!
Con tôi gọi anh là Ba, anh chăm sóc, đưa đón nó như con ruột. Trong mắt nó, tới giờ chỉ có anh. Và đặc biệt là nó giống tôi, tôi lại có khá nhiều nét giống anh. Nên mọi người nói nó giống anh, đi đâu cũng như một gia đình hạnh phúc!
Về phía công ty tôi, mọi người đều biết anh. Sếp tôi còn biết anh trước tôi! Nên đi đâu, làm gì, luôn có sự có mặt của anh đi cạnh tôi!
Anh cũng hay kể về gia đình, về con anh, vợ anh. Anh nói anh không còn yêu vợ, mà chỉ thương thôi!
Mùa hè vừa rồi, anh đi nghỉ mát với công ty tôi 4 ngày, lúc về có người quen gặp anh ở sân bay khi đang kéo đồ cùng tôi. Và Vợ anh đã biết có sự có mặt của tôi, chị hơn tuôi 10 tuổi. Do ở nhà nhiều, không ra ngoài nên chị không có vẻ nhanh nhẹn hiện đại. Chỉ biết chăm con, tin chồng. Hoá ra bao nhiêu năm qua, chị không biết gì về tôi. Chị sốc! Chị làm um lên, bắt anh chọn (do anh kể với tôi). Nhưng không thấy gọi nói chuyện với tôi, dù biết rõ số điện thoại của tôi cả 2 số đều là số cặp với anh. Hoá ra anh doạ nạt chị, và chị sợ anh. Vì chị biết rõ, anh yêu thương tôi. Đụng vào tôi anh sẽ không để yên cho bất cứ một ai!
Chị sút 8kg vì sốc, giờ tôi cũng mới biết anh sống 2 mặt với cả 2. Ở nhà anh vẫn bình thường, tôi có nói, anh còn quát tôi là : nó ngu đần không biết gì, tự dưng lại đưa đơn ly hôn à? Tôi sốc, vì cách anh nói.
Mọi chuyện ở nhà anh, là do anh kể lại cho tôi. Chị đòi ly hôn, anh đồng ý. Anh sẵn sàng ôm quần áo ra đi, chỉ mang ô tô của anh và cái xe máy. Còn sẽ để lại cái nhà cho 3 mẹ con chị, anh chấp nhận tay trắng để làm lại với tôi!
Tôi thấy mọi chuyện vỡ ra thế lại tốt, cho đáng đời anh vì sống 2 mặt.
Tôi cũng không vui vì anh chọn tôi, nhưng tôi cũng hỏi anh: giờ tới lúc anh phải chọn rồi! Anh ý nói với tôi: câu chuyện tới hồi kết rồi, anh đối mặt mọi thứ là vì có em. Anh chấp nhận kể cả có thành con thú. Anh chỉ cần có việc để làm, và có em... Anh sẽ không để em rời xa anh lần nữa!
Anh vẫn đưa đón, chăm sóc tôi!
Mà sao tôi buồn quá, tôi muốn buông để anh quay về với gia đình anh. Nhưng anh nói nhà anh vốn dĩ không phải cái nhà, không có em thì anh cũng sẽ có người khác. Và giờ anh có bỏ em cũng vĩnh viễn không còn như xưa nữa!
Tôi cũng muốn có một gia đình hạnh phúc, nhưng không phải là giật chồng của người khác. Dù tôi yêu anh, và thương anh hơn cả bản thân mình. Nếu tôi có ý đó, tôi đã phá nhà anh từ lâu!
Tôi luôn nói với anh, muốn tôi làm vợ, anh phải ly hôn. Chỉ có vợ cũ, vợ mới. Chứ không có vợ cả, vợ 2.
Xin nói thêm vể anh, do anh đi nước ngoài quá lâu. Nên về VN cũng khó hoà nhập, anh mở cty nhưng làm ăn không được tốt, anh làm rất nhiều mảng, nhưng chưa thực sự thành công. Anh là người rất chịu khó, không nề hà bất cứ việc gì. Anh cũng chỉ ở cạnh tôi, tặng hoa, và món quà nhỏ nhân ngày lễ gì đó chứ ko hề lo cho tôi về kinh tế. Anh lo cho tôi bằng cả cái tâm, tôi cảm nhận được điều đó. Giờ anh có chọn tôi, bắt đầu lại với tôi cũng là gần như từ tay trắng. Có cái ô tô trị giá 1 tỷ, và không có nhà cửa. Nếu tôi yêu anh vì tiền, nếu anh chỉ cặp kè với tôi thì chúng tôi không thể đi đến ngày hôm nay. Cùng chia sẻ ngọt bùi với nhau, và giờ không thể sống thiếu nhau. Nếu anh bỏ vợ, tôi sẵn sàng đi cùng anh tới cuối con đường, dù tay trắng!
Liệu tôi có gieo ác cho đời người khác khống?
Giờ tôi phải làm sao?

Chồng đi tập gym, 1 năm sau thông báo bồ vừa đẻ con trai

"Thằng bé đang ốm sốt nếu em có thời gian thì tranh thủ qua xem thế nào chứ mẹ nó còn trẻ lại sinh con đầu lòng nên còn lóng ngóng lắm. Anh phải qua đỡ đần mẹ con nó vài hôm, việc ở nhà em tự thu xếp nhé" - Nói rồi anh xách chiếc túi du lịch có sẵn vài bộ quần áo rồi đi thẳng ra phía cổng mà không để ý đến tâm trạng của vợ.

Tôi chẳng biết nên vui cho chồng, cho gia đình chồng đã có được cậu quý tử nối dỗi sau bao năm mong đợi hay thương hại cho chính bản thân mình và hai đứa con gái. Khác với những người phụ nữ có chồng đi ngoại tình khác, tôi không nhảy bổ cào xé hay đay nghiến, chì chiết, chửi rủa chồng... Tôi cũng không đi tìm người đàn bà đã phá hoại tổ ấm của mình để đánh ghen hay đòi quyền lợi...

Im lặng và im lặng. Không có một lời nào nặng lời với chồng từ hôm anh thú nhận có con riêng với bồ nhí. Tôi chợt giật mình tự hỏi, 10 năm cuộc sống hôn nhân đã biến trái tim tôi bị chai sạn với mọi cung bậc cảm xúc thế này ư? Chẳng nhẽ tình yêu tôi dành cho anh đã hết nồng nàn, bỏng cháy và giờ đây chỉ là trách nhiệm, tình nghĩa thôi ư? Hay vì nó quá đau đến hóa đá?


Đã bao đêm tôi dằn vặt và tự hỏi chính mình vì sao người đàn ông đã từng yêu tôi nhiều hơn cả chính bản thân lại phản bội tôi? Tại sao người đàn ông đã từng thề thốt rằng không có một người đàn bà nào có thể thay thế em lại đi bóp nát trái tim tôi? Tôi đâu có làm bất cứ điều gì sai? Tôi xinh đẹp, hoàn hảo và yêu anh, hy sinh tất cả vì anh cơ mà? Sao anh nỡ đối xử với tôi tàn nhẫn như thế?

Thà rằng anh cũng đê hèn, xấu xa như bất cứ người đàn ông ngoại tình khác thì có lẽ tâm trạng của tôi có lẽ sẽ thấy thoải mái hơn. Anh nghĩ tôi là người phụ nữ như thế nào mà vẫn bình thản ngồi kể từng chi tiết chuyện mình cặp bồ rồi sinh con riêng? Anh nghĩ tôi là "thánh" hay sao mà bảo tôi đi chăm bẵm cho đứa con riêng mới vài tháng tuổi? Mười mấy năm gắn bó, yêu thương tôi tưởng anh phải là người hiểu mình nhất chứ sao lại vô tình đâm hàng ngàn nhát dao vào trái tim vợ phũ phàng như thế?

Nhớ lại khoảng thời gian này hơn 1 năm về trước khi anh hồ hởi về thông báo với tôi rằng muốn đi tập gym để nâng cao sức khỏe. Tôi vui lắm. Người vợ nào chả vui khi chồng mình biết tự chăm lo cho sức khỏe. Tôi còn lên mạng săn tìm mua cho anh những bộ đồ, đôi giày tập thật tốt và không ngừng động viên, tẩm bổ cho anh. Mỗi tuần cứ đều đặn 3 buổi, anh chăm chỉ đi và đến phòng tập đều như vắt chanh bất kể những hôm trời có dông. Sự kiên trì của anh cũng khiến tôi phải ngạc nhiên vì khác hẳn với chồng tôi trước đây - rất ghét tập thể dục và rất nhanh chán.

Hóa ra tất cả chỉ là cách để anh lừa dối vợ và đi hú hí với cô nhân tình trẻ. Tôi chẳng chút nghi ngờ mà anh tự khai mọi chuyện. Anh thanh minh rằng vì muốn bố mẹ chồng trước khi nhắm mắt xuôi tay phải nhìn được mặt cháu đích tôn nối dõi (tôi chỉ sinh được cho chồng hai cô con gái). Anh bảo rằng làm điều đó chỉ vì trách nhiệm của một người con chứ không phải vì ham mê nhục dục hay hết yêu thương vợ con.

Tuesday, September 9, 2014

Bí quyết để người đàn ông của bạn luôn yêu bạn


1. Chọn cho mình một người đàn ông tốt

Vâng, thật phí thời gian và vô ích khi chúng ta phải "cải tạo" một gã sở khanh, hay một ông chồng cực kỳ gia trưởng, bảo thủ, hay là một kẻ gian sảo, giết người, lừa lọc.
Căn bản của mọi vấn đề: Phụ nữ, đừng nghĩ mình có thể thay đổi một người đàn ông nếu như bản chất của họ không phải là một người tốt, và bản thân họ không muốn cởi mở để thay đổi.
Nhiều phụ nữ vì vội vàng, sức ép gia đình nên chặc lưỡi lấy một ông chồng do mai mối không tìm hiểu kỹ, sau mới biết họ không phù hợp, không tốt, rồi đổ lỗi do số mệnh, do mình thiếu may mắn.
Thiếu may mắn? Cũng có thể! Nhưng hãy tự thành thật thú nhận sự thiếu may mắn này từ đâu mà ra.
Hãy tìm cho mình một người đàn ông tốt!

2. Là một người phụ nữ tốt

Là một người tốt, chân thật, thẳng thắn, có một trái tim yêu thương, bạn sẽ làm cho người đàn ông của bạn được khuyến khích tốt với bạn hơn nếu như họ cũng là một người tốt, và có chút thông minh.
Họ sẽ hiểu rằng trong cuộc đời, tiền bac, danh vọng có thể đi qua, nhưng một người phụ nữ tốt bụng với trái tim yêu thương sẽ trở thành một người bạn đời trung thành, trở thành một người mẹ lý tưởng cho đứa con họ.

3. Hãy là một người phụ nữ thông minh

Người ta thường nói là "đừng để người ta lợi dụng lòng tốt của mình". Tốt bụng là điều tốt, giúp đỡ người khác là điều tốt, nhẫn nhịn và mềm mỏng cũng không phải điều xấu. Quan trọng, phải biết thông minh để tìm ra điểm dừng.
Lý thuyết của tôi "Bạn sẽ nhận được những gì bạn cho đi". Tôi không ngại "cho đi", nhưng cho đi phải đúng đối tượng, ví dụ những người biết trân trọng bạn, những người cũng muốn tặng lại bạn những chăm sóc yêu thương.
Đừng mù quáng nhẫn nhịn, chịu đựng. Họ sẽ không nghĩ bạn tốt, ngược lại, điều trái khoáy ở đây, họ sẽ coi thường bạn vì nghĩ bạn thế nào cũng được dù bị đẩy qua đẩy lại. Họ sẽ nghĩ rằng bạn ngu.

Tôi tâm lý đấy, tôi chiều chuộng đấy, tôi dễ dàng đấy, nhưng đừng vượt qua giới hạn cho phép đó là sự tôn trọng và quan tâm lẫn nhau.
Đừng dại quanh co, dối trá với tôi, điều đó làm tôi cảm thấy bị xúc phạm bởi chính "trí thông minh của tôi bị xúc phạm"
Hãy để người đàn ông của bạn có chút nể bạn, và họ phải hiểu rằng, lôi thôi, họ có thể bị cuốn gói ra khỏi nhà nếu không tử tế với bạn.

Bài học là" Trao lòng tốt, tình yêu đúng người. Tuyệt đối không mù quáng, không ba phải.

4. Hãy duyên dáng, hãy xinh đẹp và hãy có lòng kiêu hãnh riêng của mình

Nếu bạn lúc nào cũng xinh đẹp, và đáng yêu, bạn lại còn tự biết giá trị riêng của mình nữa thì bạn có sức hấp dẫn vô cùng.
Bất kể những người đàn ông nào không chịu nổi sự xinh đẹp, giỏi giang của bạn, mà muốn kìm hãm bạn, đối xử hằn học đối với bạn có nghĩ là họ gia trưởng và sự gia trưởng này xuất phát từ việc họ thiếu tự tin.
Họ thiếu tự tin vì họ nghĩ rằng họ không thể giữ chân bạn, rằng trong sâu thẳm họ kém cỏi hơn bản. Có những người gây chuyện quát nạt bạn, hạ thấp, đổ lỗi cho bạn bằng những ngôn ngữ thiếu tôn trọng. Bản chất của việc này, khi họ hạ thấp bạn là để cho họ cảm thấy nam tính mạnh mẽ hơn.
Đây là sự ngu ngốc. Tuyệt đối không bao giờ chấp nhận những con người kiểu này. Trong cuộc sống này, KHÔNG AI CÓ QUYỀN HẠ THẤP BẠN!
Lo lắng sợ họ buồn mà không dám trang điểm, ăn mặc đẹp đẽ, đi làm ư? Đừng có ngốc thế chứ! Một ngày kia búi xùi một nách 3 con, sự nghiệp không có, họ nhởn nhơ với các cô gái trẻ đẹp son phấn, lúc này than trách số phận thì đã muộn rồi! Bạn có nếp nhăn ư, phải biết dùng collagen để xóa hết, bạn có sẹo ở mặt ư, phải biết mua thuốc trị sẹo. Đừng lúc nào cũng chỉ cắm cúi dưới bếp hay với con cái mà quên đi bản thân mình. Chính điểm này sẽ dẫn người đàn ông của bạn đến với người đàn bà khác

Hãy là chính mình. Đừng hạ thấp bản thân mình để "hợp với tiêu chuẩn" của người khác. Người yêu bạn thật lòng là người chấp nhận, tự hào và ủng hộ bạn.

5. Hãy giỏi chuyện "giường chiếu"

À, tôi biết một số bạn sẽ đỏ mặt, số khác sẽ chối đây đẩy. Nhưng thực chất tôi muốn xếp số 5 này lên vị trí thứ 2 cơ. Vì sao? Người ta nói "Đàn ông suy nghĩ bằng…cái ấy".
Ai phản đối sao thì phản đối, tôi nhận ra rằng đây là sự thật! Suy nghĩ bằng… cái ấy nghe có vẻ hơi quá quắt thật. Tuy nhiên họ bị chi phối rất nhiều bởi điều này.
Đàn ông là tạo vật gần với bản năng con vật. Họ đơn giản hơn phụ nữ chúng ta nhiều.
Chuyện "giường chiếu" là cả một nghệ thuật, mà hôm nay tôi không đào sâu vào. Tôi chỉ muốn nhấn mạnh tầm quan trọng của nó. Nếu bạn là một "người yêu" tuyệt vời, bạn thú vị, bạn đầy đam mê và bạn làm họ say mê, tôi nghĩ, bạn có thể hỏi họ bất kể điều gì! Đấm lưng, pha nước cho bạn ư? Chỉ là chuyện nhỏ!
Yêu thương, bảo bọc bạn ư! Dĩ nhiên, bởi bạn là người phụ đáng được khát khao nhất trên cuộc đời này.

6. Mỉm cười thật nhiều

Nụ cười làm nghiêng nước nghiêng thành. Mọi đàn ông đều muốn làm vừa lòng một phụ nữ hạnh phúc, vui vẻ, và làm họ hạnh phúc lây. Biết trân trọng những cử chỉ chăm sóc, biết khuyến khích họ nữa, bạn sẽ có TẤT CẢ!

7. Biết nhõng nhẽo, đòi hỏi

Có lẽ đến đây các bạn hoang mang lắm. Thường nguyên lý là phụ nữ cần chiều chuộng đàn ông, chứ đòi hỏi đàn ông ư? Tôi có nhầm không vậy?

Nguyên lý của tôi là một người phụ nữ "gọi dạ bảo vâng" nghe thì có vẻ lý tưởng đó nhưng thực ra rất nhàm chán.
Cái mâu thuẫn của đàn ông là họ cần cảm thây mình là người đàn ông, nhưng ngược lại cần người biết cách "thử thách" họ.
Biết làm họ hơi khổ một chút thì họ mới trân trọng những lúc họ được chiều chuộng. Đánh họ đau chút, họ mới biết trân trọng những vuốt ve"… Vậy, còn trần trừ gì mà không sử dụng vũ khí của phụ nữ?
Hãy tỏ ra buồn bã khi họ làm những điều vô tâm làm bạn buồn. Hãy chảy ít nước mắt, hãy thỏ thẻ "xin" họ mua cho bạn một bó hoa để bạn cảm thấy lãng mạn, hãy "nhõng nhẽo" họ xoa lưng cho bạn vì bạn mỏi lắm rồi.

Tôi từng hỏi người đàn ông của tôi "Vì sao anh lại yêu em". Khi anh nói "anh yêu tôi hơn hết thẩy bất cứ ai trên cuộc đời". Anh cười nói rằng "Because you break my b.lls" (nôm na là tôi lắm chiêu, khó chiều) và "Keep me on my toes" (Làm cho anh phải biết cách dè chừng)

8. Hãy thoáng tính, đừng cằn nhằn

Hãy cố gắng suy nghĩ như những người đàn ông. Họ ghét sự càu nhàu, lải nhải. Đừng thành bà la sát để họ sợ.
Nhõng nhẽo để đáng yêu, trêu chọc họ nhưng lúc cần thiết, phải biết tâm lý, thông cảm và tha thứ cho họ.
Chẳng hạn, họ trót quên gọi cho bạn vì mải nói chuyện với lũ bạn. Đừng lấy đó ra mà càu nhàu họ suốt cuối tuần. Rồi thỉnh thoảng lại mang ra đay nghiến.
Hãy biết tha thứ và quên đi và cho họ cơ hội để sửa chữa.

Hãy khích lệ họ bằng nụ cười, sự tử tế, tình yêu chứ không bằng sự doạ nạt, đe doạ.

Monday, September 8, 2014

Có phải tôi sắp ngoại tình? Hãy cho tôi lời khuyên...

Tôi năm nay 33 tuổi. Đã có chồng và 2 con. Chồng hơn tôi 8 tuổi, là người tốt, nhưng chúng tôi không hợp nhau trong suy nghĩ, định hướng. Tuy rằng có thể sống với nhau, nhưng cảm giác hạnh phúc là rất ít, chỉ có cảm giác yên ổn là tuyệt đối. 
Gần đây, chúng tôi gặp khúc mắc nghiêm trọng vì vấn đề hoạch định tương lai, chuyện có mua nhà hay không. Chồng tôi an phận, coi việc 7 con người sống trong nhà tập thể 60m2 là ổn rồi, chưa cần nghĩ đến việc mua nhà, chờ con lớn lên khoảng 10 năm nữa mới tính. Tôi thì ngược lại, vì gần đây nhà đất đang giảm mạnh, nên tôi muốn tính chuyện mua nhà, dù chưa có đủ nhưng mua ngay còn dễ hơn đợi 10 năm nữa. Còn chuyện tôi muốn góp 1 phần lương của tôi để mua nhà cho bố mẹ đẻ tôi nữa, chồng tôi đã phản đối kịch liệt... Và chuyện gì đến cũng đến... Chúng tôi vốn đã ít đồng tình, dù điểm tương đồng thì cũng không ít và có thể sống yên ổn bên nhau, nhưng sau sự việc này, chúng tôi đã cùng nhìn lại và công nhận rằng chúng tôi không hợp nhau, không thể nói chuyện để 2 bên cùng thoả mãn, sẽ li hôn nếu không vì 2 con.
Tôi thực sự đã tan nát cõi lòng, trống rỗng khi nghĩ về chồng. Nhưng sẽ li hôn nếu tôi được sống cùng 2 con. Và sau đó, chúng tôi hầu như không nói chuyện, chồng mang chăn gối ra phòng khác ngủ. Tôi chán nản mệt mỏi và khóc dòng cả đêm, hôm sau đi làm mắt sưng vù và phải đeo kính. Có 1 người nhìn tôi thắc mắc cũng như những đồng nghiệp khác. Tôi vẫn bình thường như không có chuyện gì xảy ra. 
Đêm hôm sau, khi chồng vác laptop sang phòng khác, thì tôi ôm điện thoại vào facebook, người đồng nghiệp lúc sáng đã vào nói chuyện với tôi. Người đó không hề biết chuyện gia đình tôi. Nhưng chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều, linh tinh thôi nhưng đã khiến tôi chẳng nhớ đến nỗi buồn của mình nữa, mà cứ cười mãi vì những câu chuyện không đầu không cuối đó.
Và đây là nhật ký của tôi về người đó.
Sau này người đó tiết lộ rằng đã thích tôi từ trước...
5/8/2014:
Ánh sáng trong đường hầm??
Bỗng dưng lại thấy yêu đời. Yêu mến cs con ng xung quanh.
Một giấc mơ buồn cười, 1 cảm giác ấm áp khi nghĩ về ai đó, dù chỉ là giấc mơ nhưng thật ngọt ngào, dù chỉ là cảm giác nhưng tâm hồn bỗng lần lâng. Uh thôi, cứ sống bằng cảm nhận vậy đi. Cảm nhận có ai đó đang hướng về mình, dù là mơ hồ nhưng lòng có chút hơi ấm, dù rằng có thể chỉ là mìng tự huyễn hoặc.
Thì đã sao, nếu ko sống bằng huyễn hoặc thì phải lấy đâu niềm tin để mà sống đây? Uh phải rồi, thực tế quá ê chề, quá tan nát khiến lòng ta trống rỗng, và ta tự để hồn bay đi bay đi đến trốn nào đó, tự huyễn hoặc tự cảm nhận tự vơ vét 1 cảm xúc không có thật.
Chua xót lag thực tại, còn trong mơ trong tâm hồn lại rất bay bổng, kiểu như khát khao nhen nhóm 1 cảm giác lãng mạn mà nồng nàn biết bao.
Haizzz hãy cứ sống vậy đi, tự đẩy mình lên mây để quên đi thực tại này.

2014/08/08: 
trái tim có điều kỳ diệu? 

2014/08/09:
cuộc sống thật buồn cười. Buồn buồn rồi lại vui vui. Trống rỗng chán nản rồi lại lâng lâng như trên mây, lao đao nôn nao mất ngủ như lần đầu biết yêu ấy. Tội thật. Lại nhớ những lần đầu tiên ấy. Đã những đêm mất ngủ chỉ vì rạo rực khi biết có ai đó thực sự đàn quan tâm đến mình mà mình hình như cũng đã thích ng ta rồi. Xa quá rồi mà, bây h lại gặp lại cảm giác đó sao? Điên điên hâm hâm đơ rồi.

2014/08/10: 
T à, cảm ơn vì đã quan tâm đến H. Mình thực sự cảm thấy... Mình như đang đi trên mây ấy. Ai mà ngờ được có 1 sự quan tâm nho nhỏ bỗng nhiên xảy ra.. H đã thấy bối rối.. Nhưng ko sao phải ko, chúng ta, 2 tâm hồn có nhiều đồng cảm chăng, cứ dạo chơi đi, cứ tìm đi cảm giác thú vị trong mỗi chúng ta, và chỉ dừng ở đó thôi nhé, dừng lại ở cảm xúc. Chúng ta, những xử nữ sống bằng suy nghĩ mà, chúng ta thích cs tinh thần hơn vật chất. Cảm ơn vì đã gọi mình là "..." tuy hơi ngại nhưng đc gọi như vậy khiến mình đc sống trong cảm giác rất dễ chịu, thấy cs thật dễ thương. Cảm ơn T đã có những suy nghĩ rất tốt về H. Cảm ơn nhé, đã mang đến cho H những xúc cảm như thuở ban đầu, trong sáng và vô cùng khó quên. 

12/8/2014
Có chuyện gì đang xảy ra vậy
Cuộc hôn nhân của mình?
Mình chẳng hề buồn vì chồng đi ngủ phòng khác mỗi đêm, mình chẳng buồn vì chẳng còn quan tâm tới chồng nữa rồi?? Cảm thấy lòng trống rỗng, cảm xúc bằng zero khi nghĩ đến chồng.
Cuộc hôn nhân đang trượt dài.. Trong nỗi thất vọng vô bờ bến giữa 2 bên. Chỉ còn tồn tại vì ko muốn các con trở nên thiếu thốn.
Mình ko biết phải làm sao??

2014/08/18:
Sensei à, hôm nay bạn có vẻ đăm chiêu? Có gì buồn sao? 
Sensei à, gomen ne. Xin lỗi đã để cho sensei có vẻ lo lắng. Cảm ơn vì suy nghĩ trân thành của bạn. 
Sensei à, cảm ơn sensei là, khi mình chênh vênh nhất ấy, cõi lòng tan nát đổ vỡ nhất ấy, sensei đã đến chuyện trò khiến bao đêm buồn của mình dường như qua rất nhanh. Mình không còn suy nghĩ khóc lóc rồi bế tắc nữa, vì đơn giatn những câu truyện ko đầu cuối ấy giúp mình như quên đi thực tại xót xa, mình đã ko hề quan tâm tới chúng nữa, ko hề quan tâm đến ng bên cạnh mình, kệ anh ta với 1 khoảng cách xa vời vợi, khi mình và anh ấy quá khác nhau quá ko thể chấp nhận và ko thể hiểu nổi nhau, mình đã trở nên trống rỗng vô cảm, và nếu cố nghĩ về những chuyện đã qua chỉ thêm làm cho lòng nặng trĩu và nc mắt trực trào

2014/08/19:
Sensei a,
Sáng nay mình mới nghe đc bài hát của sensei đã share, giật mình với nội dung quá sensei ạ. Có lẽ tại mình đang soi sensei nên nhạy cảm chăng? Lời bài hát khiến mình thấy cô gái trong đó thật happy, phải không? Và chàng trai laj đau khổ chênh vênh không lối thoát. Sao mình lại thấy mình mới là người chênh vênh? Hâm hâm vì nỗi nhớ vô hình và vô vọng, cảm giác rất đau khổ mà đôi khi lại lâng lâng với niềm vui tưởng tượng. Không lẽ đây là tâm trạng sensei hay sao? Đừng nói là sensei ko quan tâm nội dung đấy.
Nếu có thì không lẽ.. Chúng ta đang cảm thấy giống nhau hay sao? Hâm đơ cả 2 ư???
Có thú vị không khi mà ta lại như đang sống những ngày đầu khi biết có ai đó quan tâm đến mình mà mình cũng lặng thầm đáp lại sưj quan tâm đó. Vô hình thôi phải không.

2014/08/23:
Sensei à. 1 tuần trôi qua thật nhanh phải ko, ko giống như tuần trc nhỉ. Cảm thấy thoả mái và ko còn missing nữa. Cảm ơn sensei chẳng biết vì gì, chỉ biết luôn khiến lòng tôi đc an ủi đc sẻ chia, có chút đồng cảm. Tôi cũng cảm nhận đc 1 chút gì đó từ sensei khiến đôi lúc trong lòng thấy vui vui. Chỉ là cơn gió thôi phải không? Từ 2 con người mệt mỏi với cs, gặp nhau và có chút sẻ chia, rồi bỗng thấy nhớ nhau, rồi nỗi nhớ đó có khi đầy rồi bỗng chốc lại vơi đi, rồi tưởng như chưa bao h tồn tại vậy. Ta chẳng hiểu, người cũng vậy. Mong manh và hư vô..
2014/08/25
Sensei à, tôi bị hâm rồi thì phải. Tự dưng thấy buồn buồn... Tôi chẳng biết, có lẽ tôi phải tỉnh lại thôi.
Tôi phải thôi chênh vênh.
Tôi phải coi việc gặp đc sếni đã là 1 niềm vui đến với tôi. Tôi không đc đòi hỏi thêm bất kỳ điều gì.
Tôi phải coi việc sensei cảm mến tôi cho dù chỉ là 1 phút giây yếu lòng nào đó, cũng đã là 1 chút gì thật vui.
Tôi không đc đòi hỏi sensei sau đó sẽ vẫn còn nghĩ về tôi.
30/8/2014
Tôi và bạn đều hâm nhỉ.  bạn đã khiến tôi cảm thấy không cô đơn, bạn đã khiến tôi cảm thấy có ai đó còn quan tâm tới tôi. Bạn đã an ủi tôi khi xung quanh tôi trở nên giá lạnh, khi tôi mệt mỏi, chán nản, tan nát cõi lòng. Bạn đã khiến tôi ko còn suy nghĩ để nc mắt mãi rơi trong đêm tối, tôi đã ko còn thất vọng, buồn não lòng, thay vào đó tôi luôn vui vẻ vì có bạn để nghĩ về, tôi vui biết bao khi thấy tin nhắn của bạn, tôi cứ mãi mỉm cười trong giấc ngủ vì nghĩ về những cuộc nói chuyện ko đầu ko cuối, hâm hâm dở dở với bạn. Tôi cảm thấy có ai đó còn thấy tôi có ý nghĩa, còn để ý đến cảm xúc của tôi, người đó muốn hiểu tôi và rộng lượng, ko giống như người ở bên cạnh tôi, đã khiến tôi thấy mình chẳng ra gì, đã luôn coi thường tôi, cảm nhận quá ít những nỗi niềm của tôi, đã khiến tôi phải khóc vì bế tắc, và không để ý đến nc mắt của tôi, đã khiến tôi luôn cô đơn và chán nản, đã khiến tôi muốn bỏ đi thật xa.
Cảm ơn bạn, dù có lẽ chỉ là cơn gió, chỉ là 1 khoảnh khắc nào đó thôi đi nữa, thì ít nhất tôi đã cảm nhận được. Tôi không mong chờ gì hơn cả, chỉ biết cảm ơn vì những phút giây ấy khiến tôi thấy ấm áp. Thế là đủ.
Viết những dòng này, tôi lại khóc, vì cảm thấy mình đáng thương biết nhường nào. Cô đơn biết nhường nào.
Tôi ghét mình khóc, vì mắt tôi sẽ sưng vù lên và thật lâu trở lại bt đc vào ngày mai. Tôi ngại mọi người biết đc mình đã khóc, tôi không muốn ai bận tâm vì điều đó.

3/9/2014
Thật tệ tôi thật tệ.
Hôm nay là sn chồng, mọi năm thì mình đã cố vắt óc xem nên mua quà gì. Còn năm nay, bao sóng gió, bao chán nản mệt mỏi đã đẩy chúng tôi quá xa nhau tuy vẫn ở gần bên. Tôi chẳng còn quan tâm tới những việc liên quan đến chồng. Tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn nếu ko nghĩ đến chồng.
Không phải lỗi của ai cả, chỉ là 2 chúng tôi cùng đã nhận ra rằng 2 ng chúng tôi ko thể hiểu nhau, ko thể thông cảm, ko thể bước về 1 hướng thế nên h đây chúng tôi vẫn ở bêb nhau là vì các con, cuộc đời của tôi chỉ còn lại vì các con mà thôi. Tôi đã quên rằng mình cần 1 vòng tay, 1 cái ôm thật chặt mỗi đêm. Tim tôi đã lạnh băng và cô quạnh khi nghĩ đến chồng, nên tôi đã ko còn nghĩ đến.
Tôi bước chênh vênh trong cuộc đời vốn dĩ vẫn rất sôi động này.
Và tôi gặp bạn, ngay khi đó, khi tôi buồn nhất đó. Bạn đã nc với tôi đến khuya muộn, nhiều đêm như vậy, tôi thấy mình như sống lại, khi ấy tôi gọi là chết đuối vớ đc cọc. Chúng ta, chỉ là nc linh tinh thôi, nhưng khiến tôi thấy tim mình ấm áp, tôi vui vè yêu đời và nhất là ko hề nghĩ đến những chuyện buồn vừa qua nữa. Và rồi.. Tôi nhớ bạn, tôi thèm đc bạn quan tâm chia sẻ... H đây, sau 1 tg cũng ko phải quá dài, tôi đc biết khi đó bạn đã quan tâm tới tôi mà tôi ko hề biết. Tim toi như thắt lại, tôi cảm động và vui biết bao. Tôi ko ngủ đc, tâm trí tôi chỉ còn có bạn.. Và rồi tôi lại là tôi, luôn cảm thấy cô đơn ngay cả khi trong tim rộn ràng, khi tôi nhớ bạn biết bao, muốn đc dù chỉ 1 lần đc bạn ôm thật chặt trong vòng tay, đc nghe hơi thở của bạn, và rồi tôi lại lo sợ rằng chuyện gì sẽ xảy ra sau tất cả, tôi lo sợ những đổ vỡ lo sợ mình sẽ trở thành kẻ chẳng ra gì.
Dù tim tôi h đây tràn ngập hình bóng của bạn, nhớ bạn đến quắt quay, muốn kéo bạn ra khỏi nỗi nhớ để ôm bạn thật chặt. 
Nhưng, tôi đã làm ngược lại với trái tim mình, tôi bảo bạn rằng chúng ta sẽ dừng lại ko nc gì nữa, tôi sợ tiếp tục sẽ ra sao? Chúng ta sẽ trở thành những kẻ phản bội.
Tôi biết bạn buồn và ân hận vì đã chủ động tiến gần tới tôi.
Nhưng thật lòng tôi đã và ko bao h coi đó là sai lầm của bạn, đơn giản vì chính điều đó đã khiến tôi thấy đc cs còn ý nghĩa, rằng ở đâu đó còn có người quan tâm tôi.
Rằng thực lòng có lẽ tôi đã nhớ bạn hơn cả bạn nhớ tôi chăng.
Thực trong lòng tôi cần có bạn, bạn ạ.

4/9/2014
Ôi thật là... Khi biết ở đâu đó có ng nào đó đang nhớ mình cồn cào, và mình cũng nhớ họ như thế.
Dù viển vông và xa vời nhưng cảm giác hp là có thật.

5/9/2014
Bạn thật là ranh mãnh  thật vui với ý nghĩ bên mình có bạn. Bạn tốt ạ. 

6/9/2014
Bạn.
Mình phải làm sao. Khi mà bạn càng tiến gần đến như vậy. 
Càng ngày càng khiến hình bóng của bạn nhiều hơn trong cs của mình.
Cảm ơn bạn. Quyển sách đó thật hay. Mình đã rất xúc động và bất ngờ. Mình sẽ giữ và yêu quý nó như tấm lòng bạn dành cho mình vậy.
Và mình, cũng rất quý bạn.

7/9/2014
Trời ơi. Chúng ta đang làm sao vậy? Tôi lại thấy chênh vênh quá. Tôi đã quá thẳng thắn phải ko, khi công nhận mình cũng muốn... Thật tồi tệ phải ko? Trái tim của tôi, lạnh lẽo và trống rỗng là thế khi bên người bạn đời. Vậy mà, bạn đã đến, theo 1 cách nào đó, quá nhanh và ào át, như con sóng cuốn trôi hết muộn phiền của tôi ra biển rồi. Tôi chẳng biết mình đang sống những tháng ngày ra sao nữa, chỉ biết tim thì đã tràn ngập hình bóng của bạn, tâm trí thì rối bời, bất an và bất ổn. Dù tôi và bạn, mới chỉ là cảm giác đến bên nhau thôi, còn khoảng cách thực thì con xa lắm, mà sao tôi cũng ko hiểu mình mong khoảng cách đó gần lại hay ko nữa. Tôi chơi vơi như ở trên mây vậy. Bay bổng trong suy nghĩ vì có bạn, đau khổ trong thực tại với ý nghĩ mình đang phản bội những ng xung quanh.
Tôi phải lựa chọn. Quay về và rời xa bạn? Điều này khiến tim tôi đau nhói, tôi phải làm sao? Tôi sẽ rất đau và tan nát.
Chạy đến bên bạn? Điều này là hoàn toàn ko thể. Tôi có thể bỏ chồng chứ ko bao h bỏ con. Nếu tôi phản bội tôi sẽ mất tất cả, có lẽ cả bạn luôn.
Tôi vẫn ở đây và nghĩ về bạn? Có lẽ đây là lựa chọn tốt nhất cho cả 2 chúng ta. Nhưng thật mạo hiểm. Rồi chúng ta bị phát hiện thì sao? Dù giờ đây chúng ta chưa làm gì có lỗi ngoài việc ngấm ngầm dành tc cho nhau. Nhưng ai đảm bảo 2 tâm hồn quấn quýt với nhau rồi sẽ ko dẫn đến những hành động không thể kiểm soát. Khi tâm hồn ta thèm đc có nhau rồi liệu 1 ngày nào đó bước chân ta ko tự tìm đến nhau?