Tuesday, March 29, 2016

Mẹ què - P16

Từ đó nó không đi tắm nữa, tối nó lại kéo nước vào nhà, nó đóng cửa dấp nc vào khăn và lau qua người thôi. Nó chủ yếu lau kĩ ngực cho con nó ti. Người ta vẫn chưa xây cho nó. Hôm nay mới chỉ có ít gạch, 1 bao xi măng, ít cát. Nó lại chờ và chờ. Đêm vẫn khóc, mạng thì chưa kéo được để làm việc, lại lo lắng công việc nữa, con thì quấy và nóng. Nó rồ hết người lên. Lại nói về người xung quanh nó nghĩ sẽ giúp nó thì lúc này nó mới biết là nhầm, họ thấy nó lê lết kéo nước họ kệ, ngồi buôn chuyện. thấy con nó khóc cũng kệ, họ cũng đầy cháu nên còn dỗ cháu. Sinh viên thì lại ở khu biệt lập với nó, có cổng riêng cũng kệ nốt. vậy là nó bơ vơ cô độc một mình xoay sở. lúc nào chiều chiều các bạn sang bế con nó ra ngoài cho con nó thoáng nó đi theo sau, nó cũng định giao lưu nói chuyện với mấy người hàng xóm nhưng kết quả nó nhận được thật đắng và chua chát. Mọi người chỉ chăm chăm hỏi quá khứ của nó rồi khi nó vừa quay lưng đi là lại suy đoán:
- Chắc là ngủ với lão nào để kiếm lấy đứa
- Khéo lại lòng thong với thằng nào phá vỡ gia đình người ta
- Chắc là có người cưu mang nuôi thì thấy chỉ suốt ngày ở nhà ôm con có làm gì đâu
- Chả thấy gia đình qua lại chắc mất dạy quá
Nhưng có người đi qua vào chơi phòng nó hỏi bố con nó là ai? Hàng tháng chu cấp được bao nhiêu, nhiều không, nó buồn vô hạn, nó chỉ cười mà sắp khóc thì người ta phả vào mặt nó:
- Ăn nằm chán có con rồi mà hỏi cái gì cũng lắc.
Nhiều, rất nhiều, nó k được tắm giặt tử tế nên sữa ra ướt áo hôi rình, mọi người đi qua nhăn mũi bảo nó phải ngâm áo cho kĩ không thì hôi khắm ra. Nó chỉ ầm ừ. Mà bực vô cùng. Dần dần nó kinh sợ những con người nơi này. nó chả cả muốn nói chuyện hay giao lưu, nó im lặng, chỉ ở phòng cùng con thôi. Các bạn sang thì nói chuyện vào bê nc vào cho nó dùng ban đêm. Nó xin cắm nhờ mạng của khu sinh viên làm đêm, mạng yếu lắm, chập chờn chả làm đc tử tế. bảo huỳnh khi nào rảnh đưa nó ra bưu điện để nó nối mạng lại 1 mình dùng đỡ phiền và được việc.
Khi này con nó được hơn 4 tháng, vẫn chưa cứng cổ, chưa lật được, nó tắm cho con nó chỉ dám để con nằm trên giường rồi nhấp khăn lau thôi, cố gắng lắm mới gội được đầu cho con. Mấy người nhìn thấy nói nó tắm thế con nó vẫn bẩn nó nói rằng nó khó bế nên nó làm sao cho thuận, họ không giúp nó thì thôi còn tương ngay câu:
Mày làm mẹ đã ngu người ta chỉ cho còn cãi, ngang bướng , tao ghét
Nó cố giải thích rằng nó không thể làm theo mọi người hướng dẫn được vì nó rất yếu khó bế con nó mà họ chả hiểu cho. Nó lại càng ghét, nó nuôi và chăm con theo ý nó, U xuống thăm nó thấy nó thế u xót nó quá, U thấy có lỗi với nó vì u cũng tin tưởng người ta tốt với nó chứ ai ngờ nó lại phải chịu như vậy, mà dạo này u lại cứ phải đi xa liên tục, lo cho nó mà không làm cách nào được, u cũng có cái khó của u. U chỉ biết dặn mấy bạn ở gần giúp nó hết sức. biết nó nó ăn uống như vậy Mẹ Hải gửi ruốc và giò mà có mộc nhĩ xuống cho nó ăn thêm, trời nóng nó chưa có tủ lạnh nó hỏng hết ruốc chỉ kịp ăn chỗ giò. Nhà tắm vẫn đang xây, cứ nay vài hàng gạch mai lại vài viên. Nó không có nước, không có chỗ bắc bếp nấu con nó bú bình nó vắt sữa bỏ vào chắc không hợp về sinh nên đi ngoài. Bụng nó đã yếu sẵn, đi ngoài kinh khủng khiếp, đúng đợt này các bạn sinh viên lại vê quê nghỉ hè. Còn 1 mình nó. U lại k ở nhà. Con đi ngoài k bú, đòi bế, nó cứ quần con ị ra lại chất ở chậu, lại cứ lúc lúc ra kéo nc vào rửa cho con, lúc này nó còn đúng 3 miếng bỉm nên chỉ đóng tối. nó k nhờ được ai đi mua. ở đây xa chợ hàng mấy cây số chứ không gần như chỗ cũ. Nó cứ chất đầy chậu quần áo, đợi tối con nó ngủ nó lại lôi ra vòi nước giặt, không có điện nó giặt mò mò thôi, đoán đoán là xả hết đồ con ị, nhưng hôm sau nhìn vẫn vàng ở quần. nó đêm vẫn vừa ôm con, vừa ngồi làm. Mệt chưa từng mệt, tùi, hận, uất, đủ các tổng thể loại nó ập đến. con nó chỉ cho uống đc men tiêu hóa, bé nên k biết dùng thuốc gì, nó chỉ dám ăn cơm không để mong con nhanh hết đi ngoài.dòng dã gần 10 ngày con nó khỏi đi ngoài. Lúc này người con lại phát ban lên, nổi nhiều nốt đỏ lắm, ngứa khó chịu cứ khóc và giãy, nó tăm cho con thêm ít muối vào nước, rồi chịu khó lau thường xuyên. Con nó bớt dần. 
Trưa nay đang ngồi ôm con trong phòng có 1 chị mặc áo chống nắng đeo kính râm thò cổ vào hỏi thăm 1 người, nó kêu không biết, xong 1 lúc chị lại thò cổ vào hỏi đúng tên nó và cho nó biết chị là người của nhóm. Chị vào nhà xem tình hình đi giặt cho nó và con quần áo, cọ nồi cơm, cắm cơm cho nó, bê 2 chậu nước đầy vào cho nó, chị nhỏ nhỏ thôi nhưng làm nhanh, rất nhanh, nó chỉ ngồi nhìn, xong chị nói chị là Tươi, chị chạy xe ôm. Vậy là từ đó về sau cứ khi nào có chuyến chở khách lên phí nó là chị lại tạt vào giúp mẹ con nó, chị đến và đi trong 1 loáng thôi, không lúc nào được lâu, hoặc là U gửi đồ ăn lên cho nó là chị lại mang sang rồi lại phóng đi, có hôm chỉ mở cửa đưa đồ rồi vù đi luôn. Nó thấy chị đến với nó như một cơn gió. Sau này và đến giờ chị là cầu nối giữ U, mọi người với nó khi nó cần. chị có gia đình và 2 con nhưng vẫn tranh thủ giành thời gian cho mẹ con nó. 
. Huỳnh lên sớm nó nhắn tin huỳnh chiều rảnh qua nó, chiều huỳnh qua từ sớm, nó nhờ huỳnh phụ người ta xây để cho nhanh xong. Có huỳnh nên chỉ thời gian ngắn là xong. nó đã có nước, đã có nhà tắm, có nhà vệ sinh, tuy chật nhưng nó sướng. nó kết thúc quãng ngày lầm than nhất. Từ đó đến giờ ngày thì nó lại quần nhau vật vã với con. Đêm chờ con ngủ lại lao vào kiếm tiền, nó tuy không được học hành đến đầu đến cuối nhưng cứ có thể làm kiếm được tiền nó làm. Cuộc sống của nó cứ như vậy, nó k giao lưu gì với người xung quanh, thi thoảng có 1 vài người nó cũng chả biết là ai nhưng già rồi, già lắm cho nó nắm xôi, miếng giò nó rất quí. U nó cứ hở ra là lại xuống xem tình hình 2 mẹ con, 2 u con lại buôn chuyện. bình thường nó ít nói bao nhiêu nhưng ai mà nó tin tưởng thì nó nói tía lia, định bụng chuyện này không nói rồi mà 1 lúc nó lại phun tuốt tuồn tuột. khi nó khó khăn nhất có bác mẹ anh gì cũng chả biết ở tít xa ấy để dành mỗi ngày 1 ít tiền ăn sáng để mua đồ ăn cho nó. 
Đến hôm nay tuy ngay sát nách nó chỉ có 1 mình nhưng mọi nơi xa có thể rất xa đã có nhiều người biết đến nó, động viên chia sẻ với 2 mẹ con nó. Chỉ vài từ động viên, hoặc những lời hỏi thăm, những nhiệt tình chỉ bảo của các mẹ bỉm sữa với nhau nó thấy rất vui (dạo này toàn buôn tưng bừng với mấy mẹ con nhỏ cú bọ về đêm ). Hiện tại thì cuộc sống của nó là vậy.Tất cả những gì nó viết đều là từ nỗi lòng của nó. Tâm nó đã tịnh, nên nó viết lại câu chuyện đến đây.. hì hì

0 comments:

Post a Comment