Tuesday, April 7, 2015

Người đàn ông đó không phải chồng tôi - Phần 4

Trong khoảnh khắc nàng cảm thấy một sự yên bình kì lạ mà từ lâu nàng không còn ngửi thấy mùi vị trong cuộc sống của mình. Giờ này nếu đang ở Hà Nội, chắc nàng sẽ lại đang cuống cuồng với đống công việc dự án mà chỉ ngày chủ nhật mới có thể tranh thủ. Chắc chẳng ai có thể ngờ nàng mong manh là vậy mà có thể cùng lúc làm nhiều việc thế. Chính nàng cũng không ngờ nàng có thể làm được nhiều như vậy. Từ lúc nào nàng thấy cần phải mang cả tính mạng ra để làm việc như vậy? Chắc có lẽ từ khi nàng biết chồng phản bội mình. Sau cú sốc lớn đấy, nàng mất gần 3 tháng sống trong câm lặng. Nàng không nói gì với ai, tất nhiên không ai biết nguyên nhân của điều đó, ai cũng bảo chồng nàng chắc nàng bị trầm cảm sau sinh. Nàng không oán trách chồng 1 câu. Chỉ nhớ sau đêm bị ngất ngoài ban công ấy, lúc tỉnh dậy thấy chồng ngồi bên, nàng nhìn vào hư không rồi hỏi: “Em đã sai ở đâu? Khi nào chúng ta sẽ chia tay nhau?”. Chồng nàng ôm lấy nàng khóc rồi xin lỗi: “Đó chỉ là phút xao lòng thôi. Người anh chọn chung sống cả đời này là em”. Nàng mặt đầy vô cảm: “Em cần gặp con đấy. Gửi số điện thoại của nó cho em”. Chồng nàng hoảng hốt, thuyết phục đủ mọi kiểu rằng nàng mới sinh không nên ra ngoài. Nàng không nghe thấy điều đó, chỉ biết nếu không nhìn mặt con bé ấy nàng sẽ không ăn, không ngủ được. Ra viện về, nàng đi ra ngoài. Bố mẹ chồng nhảy dựng lên kêu vừa đẻ xong đã xí xớn không chịu được nằm nhà. Nàng không nói gì lẳng lặng gọi taxi đi. Trời tháng 12 rét buốt, trong quán cafe lạnh lẽo nàng nhìn thẳng con bé: “ Em không sợ bị đánh sao?”. Con bé vênh váo trả lời: “Anh bảo chị sẽ không bao giờ làm thế nên em mới dám đi”. À, thì ra văn hóa là thứ như thế. Đúng vậy, cả đời nàng đến giờ nàng chưa lăng mạ một ai, không bao giờ nói một câu văng tục. Nàng hỏi: “Hai người yêu nhau vậy, tôi cho 2 người đến với nhau. Em gọi chồng tôi ra, chỉ cần trước mắt tôi, hai người xác nhận muốn đến với nhau. Tôi sẽ cho 2 người toại nguyện”. Con bé cúi mặt: “Anh không bao giờ bỏ chị đâu ạ. Nhưng em xin chị, chị nhường anh cho em được không? Em hứa sẽ chỉ nuôi 2 đứa trẻ mà không sinh thêm em bé”, rồi như thấy không đủ sức thuyết phục, con bé quỳ xuống, cầm lấy tay nàng: “Em biết thế là bất công với chị nhưng em xin chị! Em cầu xin chị”. Nàng ngồi ngả hẳn ra sau ghế: “Gọi được anh ấy ra đây. Tôi sẽ cho”. Tất nhiên, chồng nàng không ra. Tất nhiên, chúng sẽ rời nhau. Nàng ra khỏi quán cafe, nước mắt chảy như mưa. Đó ra giọt nước mắt của đau đớn mà nàng đã kìm chế giờ không thể che được nữa. Những ngày sau nàng khóc tới mức cảm như nàng sắp tan thành nước. Bữa cơm nào nước mắt cũng chan thay canh. Nàng gầy như xác con ve. Chồng nàng, sau những ngày đầu hối hận thấy nàng không nói gì cũng coi như mọi việc đi qua. Thứ tình yêu và con người nàng từng thần thánh ấy cuối cùng cũng chỉ có thế. Nhiều đêm, nàng biết chồng đang thậm thụt nhắn tin nhưng giả như không thấy. Thấy nàng buồn rười rượi, không nói, không cười, một hôm về nhà giữa trưa anh bảo : “Nếu em không vượt qua được nỗi đau đó thì đừng trách tôi thay đổi”.
Đó chính là dấu chấm hết cho những bức tranh tình yêu sặc sỡ nàng đã tô vẽ trong cuộc đời của mình.

0 comments:

Post a Comment