Thursday, April 16, 2015

Người đàn ông đó không phải là chồng tôi - Phần 11

Như một căn nhà gió đổ hết vách, tâm hồn nàng tan hoang trong đau thương. Những buổi chiều đi làm về nàng thấy thương đôi vai bé nhỏ đơn độc của mình. Nàng của những ngày xa xưa lim tắt trong khổ đau. Nàng gọi con bé ra gặp riêng không 1 lời xỉ vả trách móc, con bé khóc như mưa nhìn mà xót xa, miệng luôn lời xin lỗi. Nàng vốn không có ác cảm với dân tỉnh nào nhưng sao gặp con bé lại thấy đúng người Thanh Hóa, nàng thấy những lời của bạn bè có lẽ nào lại đúng? Nàng cũng nói với con bé y như với chồng:
“Hôn nhân không phải nhà ngục, chị không phải là kẻ cai ngục. Em có theo anh tới mấy mà anh ko đồng ý thì cũng ko có chuyện. Ngoại tình không phải chuyện 1 bàn tay vỗ thành tiếng. E có ăn học tử tế, dẫu mẹ em chết sớm ( do con bé nói. Mẹ mất, em tìm thấy sự ấm áp ấy từ anh), chị tin em biết làm thế nào cho đúng.Còn chị ko có tư cách yêu cầu e rời khỏi anh. Yêu hay dừng lại do em và anh định đoạt với nhau mà thôi. Cái chị muốn là em phải trả văn phòng cho anh kiểm soát. Cái này thì em bắt buộc phải làm vì đó là bình sữa con chị. Em ko làm được chị ko bỏ qua đâu”. Con bé cúi đầu vâng dạ.
Nghĩ lại chắc ít ai có cuộc nói chuyện nào với kẻ thứ ba như nàng. Con bé leo lẻo nói: “Em không xác định gì với anh. Em ko thích kết hôn vì em sợ hôn nhân. Chị gái em cũng bị chồng phản bội. Em có cái nhìn rất tiêu cực với hôn nhân. Em cũng không thích trẻ con. Em sợ phải chăm sóc người khác. Nhưng gặp anh, em yêu anh không cưỡng lại được. Không thấy anh, em không sống nổi.”. Nàng ngồi trong quán café nhìn ra bên ngoài thấy mênh mang nắng. Đó là nỗi khổ của nhiều người đàn bà.
Nàng về vá víu một cách vụng về những đau thương của anh. Nàng tích cực ra văn phòng rồi gần gũi với con bé trước mặt mọi người để hòng kéo lại danh dự cho chồng. Nàng cầm tay con bé cười cợt, mua váy áo cho con bé vì nghĩ nó cũng chỉ như em mình mà dại dột thôi nhưng bên trong nuốt đầy cay đắng. Anh bảo đó là nhân viên tốt giờ em phát hiện ra rồi anh phải biết dừng lại thôi. Nàng nghĩ anh còn lòng tự trọng khi nói điều đó. Văn phòng của chồng nhỏ thôi, có hơn chục em nhân viên. Buổi trưa nàng tranh thủ về sơm, nấu ít đồ ăn cho các em. Nàng thực sự muốn gạt bỏ mọi điều tiếng cho anh. Vì nàng biết nếu có điều gì sẽ xảy ra nếu mọi người trong văn phòng không còn phục anh nữa. Vừa nấu đồ ăn mà nàng vừa khóc. Đời người có nhiều nỗi cơ cực nhưng cơ cực nhất là người ta không thể nói được điều mình muốn, khóc khi mình muốn và khổ đau lúc thấy bất hạnh như thế này. Mấy cô bé mới vào văn phòng gặp nàng rối rít: “Sao vợ sếp xinh thế mà lại khéo léo nữa. Thế mà chúng em…”. Câu nói bỏ lửng, nàng cười tươi hơn hết: “cứ tưởng vợ sếp phải xinh hơn nữa đúng không?” Cả bọn cười lí lắc.
Nàng chịu đựng hết. Bà chủ cho thuê văn phòng thấy nàng đến nói thẳng với nàng: “Cô chú sống đến 60 tuổi vẫn hạnh phúc nên chỉ thích cho người tử tế thuê. Ai cũng bảo thằng ý (chồng nàng) cặp kè với con bé đấy. Cô nói thật, cô quý vì nó ngoan nên cho thuê nếu nó thế cháu về nói với chồng trước là cô chú không cho thuê nữa”. Vợ chồng bà chủ nhà đúng là hạnh phúc thật. 60 mà vẫn anh em ngọt ngào, ông làm mọi điều cho vợ. Buổi sau, nàng vào nhà vào ông bà nói không có chuyện đó, chồng nàng nàng biết. Cô bé đó chỉ là do công việc cần nên hay đi cùng anh thôi. Ông bà không nói gì nữa nhưng bà bảo nàng: “Đàn bà yêu chồng là đúng cháu ạ”. Nàng ra khỏi nhà ông bà nhìn cách ông lấy nước cho bà uống mà khóc như mưa. Đời nàng, có những gì mà mong được như người phụ nữ đó.
Ở khu nhà nàng, mọi người bắt đầu xì xào. Xưa nhà nàng là kiểu mẫu. Đám phụ nữ trong khu ước mơ được là nàng, chồng nàng được mang ra rao giảng dạy dỗ cho những ông chồng kia. Nay, nàng bảo mình không được phép gục ngã. Nàng ra ngoài vẫn niềm nở, vui vẻ chào hỏi với mọi người. Thi thoảng buổi tối, nàn rủ chồng đi dạo như ngày trước. Nhìn các con chạy tung tăng phía trước, nàng ao ước mình có thể bay lên, có thể tan đi không còn dấu vết để tất cả những gì đè nặng lên trái tim mình sẽ cũng tan đi
Hạnh phúc cần sự giữ gìn và hi sinh. Nhưng nếu không đến từ hai phía thì đó ….là sự vô nghĩa nhất. Từ khi nào nhìn thấy những cặp đôi yêu nhau, những hình ảnh hạnh phúc của bạn bè trên fb hay ngoài đời, nàng luôn cười nhạt tênh như gió thoảng ngoài hiên những đêm mênh mông

Lúc không gồng lên được, nàng đến quán ngồi uống một mình. Men rượu không ru được điều gì. Nàng càng uống càng tỉnh. Thấy cơ man những nụ hôn say đắm của chồng, những kỉ niệm ấm áp của những buổi chiều anh ghé qua nhà mang theo hoa. Có lẽ ít người được yêu như nàng. Lần nào anh cũng mang hoa cho nàng. Nàng ghét hồng đỏ yêu hồng vàng, anh cũng chiều theo. Hoa tỏ tình của anh là hồng vàng. Trong men say nàng thấy anh đứng đó rồi chạy lại ôm lấy nàng. Nàng nức nở lên: “Anh ơi, em nhớ anh!”. Từ ngày xảy ra chuyện đã quá lâu nàng có thể nhìn anh thật lâu được. Tất cả những mùi vị của anh, đôi mắt, khuôn mặt, khuôn miệng …thân yêu đó. Đứng độc lập quả là đau thương lắm thay! Nàng ngã dúi xuống đất, vị bẩn thỉu nhếch nhác của sàn nhà làm nàng càng nức nở nhiều hơn! Giờ này anh đâu còn là chồng nàng nữa!
Nàng gọi điện cho một người bạn. Anh đến nhìn nàng đầy hoang mang. Nàng bảo đừng hỏi, đừng nói gì với em. Giờ em ko nói được chỉ uống được thôi. Người đó lặng lẽ nhìn nàng uống, trước khi nàng say mềm đi, nàng thấy anh lấy chìa khóa xe nàng gọi một người em đến đi cho nàng còn nàng thì anh mang ra chở về! Trên xe, dù say nàng vẫn thấy ánh mắt anh đầy đau đớn khi nhìn nàng hát ầm ĩ “ Buồn ơi, ta xin chào mi…”

Tiếng điện thoại đổ cắt ngang suy nghĩ của nàng. Cô bạn thân đã về, cô hẹn ăn tối . Nàng bảo vừa ốm khỏi muốn ăn thứ gì dễ nuốt. Cô bạn thân chiều chuộng đưa nàng đi ăn lẩu nấm Ashima trên Nguyễn Đình Chiểu. Vừa thấy nàng nó đã xót xa: “Sao xanh xao vậy hả trời. Làm để sống hay chết bà nội ơi!”. Cả buổi cô bạn huyên thuyên về chuyến đi. Nàng vừa ăn vừa lơ mơ nghĩ ngợi linh tinh, đầu óc cứ ong ong. Ăn xong, cô bạn bảo còn sớm hay đi nghe nhạc đi. Nghe nhạc, đúng món nàng thích nên dù mệt nàng vẫn gật đầu. Phòng trà không tên, tối đó khá đông. Nàng và cô bạn không đặt chỗ trước nên ngồi ở vị trí không đẹp lắm nhưng bù lại giọng Lệ Quyên thì đúng là quá mê ly. Nàng uống một ly cocktail B52 để thấm thía cái man mác của những khúc tình ca nhưng chắc đang mệt nên nàng thấy khá choáng váng.
Buổi diễn kết thúc, trong lúc chờ cô bạn chạy xe lại đón nàng cảm giác gần như không đứng vững được. Sài Gòn đêm mát dượi, nàng cố giữ mà chân vẫn không vững. Gã trai đứng kế bên đưa tay ôm lấy nàng rồi lè nhè: “Say rồi hả em? Đi với anh nhé!” rồi không chờ gã hôn luôn lên mặt nàng. Lúc này nàng tỉnh thực sự tỉnh táo để ý thức được tình thế của mình. Vừa đẩy gã ra, nàng vừa hét lên “Buông tôi ra”. Nhưng tay nàng quá nhỏ bé so với gã trai to béo, nàng ngọ nguậy như kiểu con cung quăng mà thôi. Nàng òa khóc khi thấy những người ở bên như không thấy. Đúng lúc đó, nàng thấy cơ thể mình được thả lỏng hẳn ra, một giọng rất rắn rỏi: “Anh Hai sao ôm bạn tôi vậy?” và kèm theo một quả đấm tức thì. Nàng thở hổn hển nhìn người đàn ông xa lạ vì đó là người nàng không quen.
- Lần này cảnh cáo anh Hai vậy thôi
Người đó quay sang nàng:
- Chị ra xe em đưa về. Anh Nam ở bên kia chờ chị ạ
Nàng nhìn theo cánh tay của anh thanh niên đó thấy Nam đứng đó và khi nàng vừa nhìn thấy thì anh đã lên xe đi luôn


0 comments:

Post a Comment