Monday, February 9, 2015

Ngoại tình - bất ngờ không lường trước - phần 3

Rét, sốt, đau họng, đau vai gáy, đau toàn thân,hai mắt nặng trĩu lúc nào cũng chỉ muốn cụp xuống, chẳng biết là cái bệnh gì đang hoành hành thân xác cô thế này. Uống 2 ngày kháng sinh rồi mà vẫn không đỡ, nhưng Minh không dám nghỉ làm, công việc quá nhiều, mà đi làm có khi còn quên được cái đau, chứ mà cứ nằm một chỗ có khi còn mệt mỏi hơn. Chỉ tội cái cô không nuốt nổi cơm, chỉ ăn tạm bát cháo cho qua bữa nên đuối sức. Đi làm về, Minh nằm vật ra giường, ngủ li bì mặc cho anh nấu cơm và quay cuồng với 2 đứa con. Anh gọi ra ăn cơm, cô cố gắng chan canh và nuốt hết bát cơm, như người khó ở, cô chê món thịt anh làm mặn quá. Anh bảo rằng: em ốm nên thấy thế chứ anh thấy bình thường mà. Uh, có lẽ vậy. 
Ăn xong, thấy mấy anh hàng xóm rủ đi cafe, Minh gọi với ra: 
- Anh đi thì mang cái cặp lồng, lúc về mua hộ em bát phở nhé.
- Vừa hốc xong, mua gì mà mua. Nhà còn đầy thức ăn kia kìa. 
Minh đóng sập cửa lại, trong đầu lẩm bẩm: cần.
Cô mệt đến nỗi chẳng buồn cáu nữa. Và ít ra, tối đó, anh đã không đi uống cafe vì không đủ người (chẳng biết bàn bạc gì đó), chịu ở nhà trông hộ lũ tiểu yêu là cô mừng lắm rồi.

Minh chỉ biết mình bị sốt Virus cho đến khi con bé con tự dưng đùng đùng 39.9 độ. Vội vàng hạ sốt được 5 tiếng thì lại tiếp tục. Đến gần sáng, cô gọi điện nhờ bà Nội ở dưới quê lên chăm con giúp, vì cháu không thể đi học được. Khổ thân, phải 4 ngày con bé mới cắt cơn, gày nhẳng đi, khiến thằng anh xót em phải kêu lên:
- Mẹ chẳng biết chăm em gì cả, để em ốm.
- Uh, tại mẹ cả. Mẹ không biết mình bị bệnh, thương em nhớ mẹ lại cho ngậm ti lúc đêm nên em mới ốm thế đấy. 
- Lần sau mẹ đừng để em ốm đấy nhá, không thì đừng có trách con.
ÔI, cái giọng điệu của nó, sao y bản chính ngoại hình là đủ, giờ đến tính cách cũng giống bố nó nữa là sao. Minh thấy buồn cười vì kiểu cụ non trẻ con của tình yêu lớn. 

Mấy ngày ốm và chăm con ốm, MInh phờ phạc đi trông thấy. Lúc khỏe, cô chẳng cần ai chăm sóc, nhưng những lúc ốm cô thấy tủi thân thế. (Cũng may là hiếm lắm cô mới ốm một lần)Anh vẫn di về như mọi ngày, nhưng không một lời hỏi han, động viên. Mặt anh cứ lạnh te, và cô cũng thế. Cái không khí gia đình sao nó tẻ nhạt đến vậy. Bà Nội ở quê lên, tối hôm đó anh đi đến 1h đêm mới về.

- Chào cả nhà, mình đi vắng mấy ngày có ai nhớ không nhỉ?
- Ai đấy? Nó là đứa nào í nhỉ? Tao chẳng thấy quen gì (cả phòng bên cạnh ồn ào)
Mấy em phòng MInh cũng chạy sang góp vui:
- Anh Thắng có quà ko đấy?
- Cả thùng Cherry. Trong đấy chỉ có thứ này là HN không có thôi.
.........
Mọi khi mà có người đi công tác về là không khí vui nhộn hẳn lên, Minh cũng sẽ ra góp vui. Nhưng đến hôm nay cô vẫn chưa hết mệt và đau họng, nên án binh bất động. Đến giờ cơm trưa, cô cũng chẳng cười lấy một tiếng, chỉ húng hắng giọng. Thắng thấy làm lạ lắm hay sao mà hỏi:
- Bà chị sao thế? Vắng em mấy ngày mà xanh xao thế này à?
- Uhm, Uhm.....
- Chị í bị ốm cả tuần rồi,ko há miệng ra nói được nữa kia.
- Sao thế?
- Sốt virus, rồi lây cho cả con gái nữa. 
- Thế thì ko nên nói là đúng rồi, kẻo cả cái công ty này lây của chị mất.
-......(ánh mắt hình viên đạn chĩa thẳng vào Thắng). Giờ chừng ăn đập.
- Vẫn nói được kìa. Thế là ko sao rồi. Để em gọi cho chị thêm bát súp, đảm bảo sẽ hết ngay.
- (xua tay, lắc đầu)
- Thế thì cười lên cái, nhìn ảm đạm quá thể.
- (nhe răng)
........
Minh không thể hiểu nổi sao đàn ông mà nói lắm thế. Nhưng cô không thể bảo Thắng tắt đài đi như mọi khi được, vì thực sự, dù nói nhiều nhưng toàn là những lời quan tâm nên cô không nỡ cáu.

Hôm nay, Minh , sếp và em H.Anh trợ lí phải đi tiếp khách. Lái xe của công ty phải đưa sếp tổng đi công chuyện khác, nên Thắng được giao nhiệm vụ tài xế. Sếp của cô cũng biết lái xe, nhưng đi gặp đối tác thì tuyệt đối không bao giờ anh cầm lái, sếp nói rằng thế là mất hết vị thế. Minh biết cô phải về muộn, nên ngay từ đầu giờ chiều, cô đã gọi điện nhờ chồng về sớm đón và lo cho các con hộ cô, muộn nhất là 7h cô về. Anh đồng ý. 

Cuộc họp diễn ra căng thẳng,Minh phải uống 2 cốc cafe để tỉnh táo. Thế mới thấy người châu Âu họ giỏi thế nào, 1 người tranh luận với 4 người Việt Nam về đủ mọi lĩnh vực pháp luật, giá cả, ưu đãi, các chương trình quảng bá trong suốt 3 tiếng đồng hồ mà không thấy mệt. Tập trung quá nhiều khiến mắt Minh hơi mờ đi, bụng cồn cào vì đói và cafe, má hồng rực lên. Dường như hiểu được tâm trạng cô lúc đó nên khi cô gọi nhân viên mang ra cốc cafe thứ 3 thì Thắng ngăn lại:
- Đừng uống cafe nữa chị ơi, say đấy. Cho chị ấy một cốc sinh tố bơ.
- Gọi cho mọi người luôn đi.
- Ai cũng uống no sinh tố rồi, chỉ có chị là thích cafe thôi.
Minh khẽ cười.

Mọi việc đều suôn sẻ cho đến 6h, anh gọi điện cho cô. Cô xin phép ra ngoài nghe máy.
- Xong việc chưa?
- Em chưa xong
- Bao giờ thì về được?
- Em cũng chưa biết nữa, hôm nay nhiều việc quá.Anh chịu khó trông con giúp em đi.
- Vớ va vớ vẩn, làm gì thì cũng phải có kế hoạch chứ. Có biết bao nhiêu anh em đang ngồi đợi ở đây để đi ăn không?
- Nhưng em không về được.
- Không về cũng phải về, đây toàn là anh em cấp lãnh đạo cả, không thể lung tung giờ giấc được. Ba cái vụ chè bồm của cô ai chẳng làm được. 
- Em nói là em không về ngay được. Anh phải đi thì nhờ hàng xóm trông giúp. Thế nhé.
Minh vội vàng tắt máy, vì cô biết nếu còn cầm máy nữa thì lại phải hứng mấy câu khó nghe.Cô biết là anh sẽ sx nhờ được người trông con, nhưng nhất thiết cứ phải nói vài câu cho hả dạ đã. Máu nóng dồn lên tận đỉnh đầu, Minh vào nhà vs, rửa tay, áp lên mặt cho dịu bớt, rồi nhanh chóng lau mặt và đi ra bàn làm việc kẻo mọi người lại đợi. 15p sau, lại điện thoại của anh hỏi sắp về chưa, lúc này cô không ra ngoài nữa, mà trả lời nhanh gọn: em chưa xong. Đến lần thứ 3, cô phải nói: 
- Em đang bận lắm, anh sắp xếp giúp em đi. 
- Nhờ được người rồi, nhưng lần sau đừng có như thế nữa đấy. 
- Vânggggggggg.

Thấy vẻ mặt cô căng thẳng, anh đối tác liền hỏi mọi người xem có việc gì xảy ra với cô. Có lẽ vì chàng cũng có con nhỏ nên rất thông cảm, và nhất quyết từ chối lời mời đi ăn tối.(Mọi người trong phòng đều goi các đối tác đến châu Âu trẻ đẹp là "chàng" cho vui vẻ) Đưa đối tác về khách sạn xong, cả nhà rủ nhau đi ăn phở rồi về cty. 
- Nè, chị lau mặt đi.Mặt đỏ như say rượu í.
Thắng đưa Minh một chiếc khăn lạnh.Chắc vì tập trung quá hay sao mà mồ hôi dầu túa ra trên mặt cô. Hay vì bát phở nóng hôi hổi mà cô cho hơi quá tay tương ớt nên cay xè mà mặt cô cứ ửng đỏ mãi thế. 
- Cậu ái đấy à?
- Sao tự dưng chị hỏi thế?
- Mang khăn ướt theo làm gì? Vào nhà vs đánh son cho thỏa cơn thèm rồi vội vàng chùi đi à?
- Chị thật là.... Em mua từ cửa hàng cafe đấy. 
- Thế hôm nay quên ko mang theo à? (ha ha ha)
- Này, thôi ngay đi.không dùng đưa đây.
- Ngu sao không dùng. Để tôi chùi xong cho cậu mượn mà dùng lại nhá.
- Ghê quá.
- Ha ha ha
Thắng ghé sát vào tai Minh nói nhỏ:
- Chị 30 rồi mà trẻ con thế. Bảo sao mà bị chồng bắt nạt

Hơi thở nóng ấm pha chút men bia của Thắng phả vào gáy Minh, làm cô giật mình. Mặt cô vừa dịu mát nhờ chiếc khăn ướt bỗng nhiên lại nóng bừng lên. Gì thế này. Thằng trẻ ranh mà dám nói với cô như thế thì quả là chạm tự ái quá. MInh vò cái khăn lạnh lại, dí vào tay Thắng thật mạnh, bỏ ra nhà xe. Không biết cô bỏ đi vì ngượng hay vì tự ái nữa. Thắng vội vàng chạy theo:
- Chị giận à?
- ......
- Đùa tí thôi mà.
- ......
- Chị bảo em pê đê em có nói gì đâu.
- Lắm điều quá.
- Chị tự ái, chị tức giận, sao không mắng em một trận cho hả dạ đi. Ở nhà, mỗi lần tức chồng chị cũng chỉ biết lảng tránh thế à?
- Em đùa hơi quá rồi đấy. 
- Cứ giận đi, nhưng nghĩ kĩ lời em nói nhé. He he, chị càng giận nhìn càng xinh đấy.
- Dở hơi.

Đường buổi tối về nhà Minh thênh thang thật. Phải đi qua một đoạn cánh đồng không đèn, Mnh khá sợ. Cô rất ít về muộn, và lần nào đi qua đây cô cũng run run. Tự dưng MInh thấy cô đơn đến quay quắt. Cô muốn như chị hàng xóm, về muộn là bắt chồng ra đón từ đầu đường lớn cho an toàn. Nhưng vốn kiêu ngạo, luôn tỏ ra tự lập, nên cô không phiền đến anh bao giờ. Chẳng nhẽ, cô đang khủng hoảng tuổi 30? Hay cô tủi thân vì nghĩ rằng anh đang quan tâm đến một người con gái khác, rằng anh có thể dịu dàng với bất cứ ai trừ cô. Bất chợt, cô lại nghĩ: giá mà Thắng đi cùng đường, cãi nhau với hắn ít ra còn vui hơn là đi một mình trên đoạn đường hiu quạnh này............
Minh vào làm cty đã được 4 tháng, chưa bao giờ cô thấy cường độ công việc lại nhiều như lúc này. Kế hoạch đi du lịch Đà Nẵng của công ty phải rời từ tháng 7 sang tháng 9. Một loạt các công trình cty cô lắp đặt đều có trục trặc, và bên khách hàng nói rằng do thiết bị không đúng chỉ tiêu kĩ thuật. Bên Minh là bên nhập, bị các phòng ban khác đè đầu hỏi trách nhiệm. Phòng đánh giá chất lượng sản phẩm cũng bị kéo theo,cả phòng hầu như không có mặt tại công ty, ngày nào cũng phải khảo sát ở các điểm lắp đặt. Nhưng phòng tư vấn thiết kế mới là tâm bão, vì họ đánh giá chiều cao của công trình không chính xác, đưa số liệu cho bên nhập khẩu của Minh bị sai lệch đôi chút so với yêu cầu cần thiết. Hôm nay, một đoàn 11 người của cả 3 phòng ban phải đến một tòa chung cư ở Mỹ Đình, MInh và Thắng đều có mặt. 

Làm việc đến tận 12:30 mọi người mới chịu tạm nghỉ ăn trưa. Thấy mọi người ai cũng mệt mỏi căng thẳng quá (vì tranh cãi nhiều - nói nhiều), ăn xong MInh nói mọi người về trước, cô tạt vào khu dân cư liền kề xem có hàng hoa quả nào để mua. H.Anh líu ríu đòi đi cùng. Phải đi bộ khá xa, nên H.Anh có vẻ khá nản do đi dép cao, cứ càu nhàu suốt. Hí hửng thấy hàng mía dứa, cô bé sà vào, còn Minh đi thẳng tới hàng hoa quả khá lớn gần đó. 

"8....18"
"Biển số xe này là của anh mà, hôm nay lại gặp khách hàng nào ở đây à?". Cô ngước lên nhìn chiếc xe Zace mầu xanh đậu trước một căn nhà 3 tầng gần đó, cửa sắt đang mở. Như ai xui khiến, MInh đứng lọt vào trong cửa hàng hoa quả, khuất tầm nhìn của căn nhà. Cô chọn bừa một quả dưa, rồi nói chị chủ quán cân và tính tiền, còn mắt thì dán chặt vào chiếc xe của chồng cô. Bước ra khỏi nhà và lên xe là một cô gái mặc không quá sành điệu, đơn giản nhưng khá tinh tế và hợp với dáng người. Anh mở cửa xe cho cô gái bước lên, và tay anh đặt nhẹ vào eo dường như là sợ cô ta có thể ngã trên đôi giày cao gót khi bước lên xe. MInh không thể nhìn được mặt cô gái, cũng không thể nghe hai người nói gì, cô chỉ thấy nhói đâu đó một cái, cảm giác hụt hẫng xâm lấn,cô không biết mình phải làm gì lúc này, vì nếu chỉ là những hành động đơn giản đó, thì anh đã làm với nhiều khách hàng rồi. Có thể cô gái này cũng chỉ là khách hàng của anh thôi. Xe đi rồi, MInh trả tiền quả dưa và đi ra phía trước ngôi nhà. Cô chụp ảnh căn nhà và số nhà một cách cụ thể, bật 3G lên, lưu vào mail của mình, rồi xóa bức ảnh khỏi điện thoại. 

Tâm trí Minh lúc này như đóng băng, cô đi bên cạnh H.Anh nhưng chẳng thể tập trung nghe xem nó đang nói gì. Minh có đang ghen ko? Tại sao lúc đó cô không gọi "Anh à" một tiếng, chẳng cần làm ầm ĩ, cũng sẽ khiến anh í chột dạ nếu đó không phải là khách hàng. Còn nếu cô gái ấy là khách hàng của anh, cô sẽ vui vẻ chào hỏi chứ có làm sao đâu. Có phải cô hèn nhát không? Sự việc có khi chẳng to tát gì, nếu không phải cô đọc được tin nhắn "Estee Launder", và nếu chị chủ nhà nơi anh thuê văn phòng không nói anh hay đi với một học viên 27 tuổi. Rồi có lần buổi trưa, chị đứng ở lan can tầng trên nghe anh đứng ở tầng dưới gọi điện với ai đó:
- Em à, anh gọi lúc này có làm em mất ngủ không?
- ........
- Ăn chưa? 
- ........
- Đừng có bỏ bữa đấy nhé.
- ........
- Được rồi, hôm nay anh bận, mai anh qua. 
- ........ 
Lòng kiêu hãnh chết tiệt lại trấn an MInh rằng: cô đang tưởng tượng thôi. Thật mất mặt khi mà tự mình vẽ ra ý nghĩ chồng ngoại tình rồi phải trốn chui trốn lủi khi nhìn thấy anh đi với một người con gái khác. Cứ đường đường ra mà chào hỏi đi xem nào,có phải là thắng thế không. Ngu quá cơ, dở hơi quá cơ. 

Nghĩ thì nghĩ thế thôi, nhưng Minh thấy một cái gì đó nặng trĩu đè lên tâm trạng của cô. Cô bổ hoa quả cho mọi người nhưng tuyệt nhiên không động tới một miếng. Mọi người cười đùa rôm rả, nhưng cô chỉ cười chứ không biết họ đang nói gì cả. Tâm trí của cô lúc này đang để ở đâu đó. Cả buổi chiều cũng vậy, cô cặm cụi ghi lại số liệu một cách vô thức, nhiều khi còn chẳng biết mình ghi có đúng không. Tất nhiên, để tránh sai sót, H.Anh và cô cùng phải viết ,rồi về vp đối chiếu, thế nên cô ỉ lại và rất lơ là. Nhiều lần, Thắng đọc số liêu, mà cô ghi ko cần nhìn vào sổ. Mấy lần sếp hỏi, cô cứ dạ dạ, gì cơ ạ mãi, khiến sếp phát cáu mắng cô một trận, yêu cầu cô tập trung. Cô chỉ mong buổi làm việc kết thúc càng sớm càng tốt. 

Thật may là chỉ 4h chiều là các sếp thả cho mọi người về, còn các anh ở lại lv với khách hàng và mời họ ăn tối. Ngồi vào bàn làm việc, Minh search địa chỉ nhà mình mới chụp được, gọi cho một số bạn bè hỏi xem làm thế nào để biết chủ sở hữu hiện tại của một căn nhà. Chuyện này không nên vội, phải xem xét kĩ lại đã. Một cô gái trẻ thế thì chưa chắc đã là chủ của căn nhà, cách này thật vô ích. Hay là cô sẽ giả vờ là người buôn bán BDS, đến quán nước, quán hoa quả gần đó để dò hỏi nhỉ? Ôi, thật là...... Tự dưng cô thấy mình thật thấp hèn. Cảm giác nhục nhã len lỏi vào đầu óc vốn vô cùng hiếu thắng của cô. Minh gục xuống bàn, rồi lại ngồi lên, gục xuống rồi lại ngồi lên đên phát mệt để tự trách mình. 
- Chị ơi, số liệu của chị với em nhiều chỗ không trùng khớp quá. Mà chị viết cứ xiên xẹo, nhiều chỗ em chẳng hiểu gì cả.
- Đâu, đưa chị check cho. 
- Thôi mai đi chị ơi, hnay mệt lắm rồi, em về đây.
- Uh, em về trước đi, chị sx xong sẽ về luôn.

Minh nhìn lại sổ của mình, quả thật cô viết nhìn rất lung tung rối mắt, đề mục không rõ ràng. Mọi lần cô cẩn thận lắm, H.Anh chỉ cần đối chiếu một lúc là xong, giờ đến cô nhìn vào còn không muốn đọc thế này thì làm sao đây. Đúng lúc công việc đang nhiều thì cô lại mất tập trung quá. Mọi người đã ra về gần hết, một số tổ đã tắt đèn, Minh hôm nay tự dưng không muốn về nhà. Cô gọi điện cho cô giáo trường mầm non đăng kí cho con gái ăn bữa tối ở đó và xin phép đón muộn. Khi trong phòng không còn ai, cô tự cho mình ngồi bần thần, và để nước mắt trào ra. Cô thấy tủi thân quá, Anh chưa bao giờ có hành động dịu dàng như thế với cô, mọi lần lên xe là cô phải vác cả đống đồ cũng chưa bao giờ anh xót xa cả. Ít ra thì anh cũng có hành động gì đó tỏ ra là xót xa chứ, nếu anh ko muốn nói. Giờ cô lai khóc vì ganh tị với một người dưng. Đấy, lại còn ảnh hưởng đến công việc nữa, mai mà không xong là thể nào cũng bị phê bình. 

- Chị khóc đấy à?
- ........
Minh giật mình, lấy giấy ăn lau vôi lau vàng khuôn mặt . Cô tưởng phòng Thắng về hết rồi chứ, sao giờ này cậu ta còn ở đây? Xấu hổ chết được. Đến bố mẹ đẻ ra cô mà cô còn chưa bao giờ để họ thấy cô khóc, thế mà cậu ta hỏi chẳng thèm ý tứ gì.Minh ko quay ra nhìn Thắng,cô cứ trả vờ lật giở quyển sổ. Giờ cô cũng chẳng nói được cho ra hồn một câu đâu mà. 
- Chị sợ không đối chiếu xong số liệu mà phải khóc cơ à? 
- ........
À, may quá, cậu ta nghĩ thế thì cũng được. Cô phẩy phẩy tay ra hiệu là cậu về đi (mọi khi thì là biến đi). Nhưng tự dưng hôm nay Thắng như cố tình không hiểu.
- Chị trẻ con thế. Có vậy mà cũng khóc. Ai bảo làm việc không tập trung.
- .... biến đi ..... (không nể nang nữa)
- Tinh vi vừa thôi. Có muốn em giúp ko?

Như chết đuối vớ được cọc, MInh vội vàng:
- Cậu có lưu lại số liệu à?
- Đúng thế?
- Đưa chị đi.
- Không có cái gì miễn phí cả. Bán đấy.
- Xì, lượn đi cho nước nó trong.
- Đúng là, không bỏ được cái tính tinh tướng. Em lúc nào cũng ghi âm lại số liệu khảo sát em đọc cho mọi người. Nhưng giờ ngại bật máy tính lên để đổ dữ liệu ra lắm.
- Hì hì. 
Minh giật lấy điện thoại của Thắng ko chút ngại ngần. Cậu đúng là cứu tinh của cô lúc này, nhưng mà miệng cô vẫn phọt ra một câu khó nghe:
- Đúng là đồ pê đê. Gì mà cần thận hơn cả đàn bà. 
- Trả đt đây. (Thắng với tay định giựt lại đt)
- Còn lâu. (Minh gập người giấu đt vào bụng)
- Bà nhanh lên cho tôi còn về.

Thắng ngồi vào chiếc bàn của H.Anh ngay phía đằng sau Minh đợi cô copy dữ liệu. Cậu ta lại bắt đầu những câu hỏi miên man dài bất tận. 
- Mới về đây làm chưa lâu mà dính vụ lần này, chị có thấy sợ không?
- Sợ gì?
- Đền bù, mất việc?
- Chị đủ già để hết sợ rồi. Chỉ là thấy áy náy lắm vì ảnh hưởng tới các sếp và mọi người, dù lỗi không phải hoàn toàn do bên chị. Nhưng cũng là một phần chị chưa cẩn thận 100%. Với lại làm ăn kinh tế là thế, lúc thăng lúc trầm mà, các sếp cũng đủ hiểu để không đuổi việc chị đâu.Mà đuổi thì phải đuổi một cơ số người nữa í chứ. 
- Thế sao làm việc không tập trung thế. (ô hay, tự dưng dám nói trống không kìa)
- Uh, ai chả có lúc ko tập trung.
- Nhưng ko phải hoàn cảnh này.
- Uh,........
- Giận chồng à?
- xì, hấp....
- Chia tay người yêu à? (bồ)
- ờ đấy.....
- Vậy sao khóc?
- ... vô duyên....
- Haizzz, chia sẻ tí đi
- Cầm lấy đt rồi biến đi này. 

Thắng cất điện thoại vào túi nhưng cậu ta không bước đi ngay mà dừng lại sau lưng Minh, Hai tay cậu ta đặt lên vai cô ấn nhẹ và nói nhỏ:
- Là phụ nữ, đừng có lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ. Đôi khi nước mắt là vũ khí cực kì lợi hại đấy. Cứ thử về hỏi chồng chị mà xem. Thế nhé, thu xếp mà về đi, em lượn trước đây.

Mọi khi, mỗi lần đi ăn trưa, cậu ta vẫn đùa giỡn khoác vai MInh và H.Anh, nhưng cô cảm thấy rất bình thường, và coi cậu ta như em trai vậy. Nhưng sao hôm nay, khi cậu ta chỉ đặt nhẹ hai tay lên vai cô, cô lại cảm thấy nó ấm áp lạ thường, dường như cậu ta đang truyền sang cô một sự cổ vũ không hề nhẹ. Đúng rồi, trong một lần xích mích, chồng cô cũng từng nói:
- Là đàn bà, đừng có ương bướng, bướng là chồng cho bướng luôn đấy. Phụ nữ phải biết mềm mỏng, đôi khi phải biết yếu đuối trước mặt đàn ông, nhất là chồng mình. Em không biết là đàn ông rất dễ mềm lòng trước nước mắt của đàn bà à?

Quả đúng thật. Chồng cô có tát cô nảy đom đóm mắt, hay đạp cô đau điếng, thì cô chỉ đanh mặt lại, tỏ ra không hề sợ hãi hay thua kém anh tẹo nào. Chưa bao giờ cô nhỏ một giọt nước mắt, hay hạ giọng làm lành mỗi khi vợ chồng cãi nhau. Cô cứ cho là vì lỗi bắt đầu từ anh nên anh phải là người làm lành trước. Có lần, cô cấm khẩu ko nhìn hay nói chuyện với anh cả tuần liền. Không phải cô ghét anh, mà lòng tự trọng của cô khiến cô không hạ mình trước anh, nhưng trong lòng thì cô đau khổ lắm, luôn mong anh hãy hỏi cô thật nhiều, trêu đùa cho cô không thể im lặng được, và nếu anh không làm thế, cô sẽ âm thầm khóc mỗi khi anh đã say giấc. Cô chẳng hiểu nổi mình tại sao lại thế. Liệu có phải vì cô thấy mình hi sinh bản thân, bỏ qua mọi lời can ngăn của bố mẹ, từ một cô con gái ăn sung mặc sướng, học hành giỏi giang, gd sẵn sàng tạo điều kiện để cô đi du học, thế mà chấp nhận từ bỏ mọi đam mê, mơ ước để lấy anh, một thanh niên gd nông thôn, học hành dở dang, chỉ có mỗi "chí tiến thủ và tham vọng" là hành trang. Vì thế anh phải yêu chiều và nhường nhịn cô? Khi yêu nhau, cô là nữ hoàng của anh. Nhưng khi lấy nhau về rồi, cô phải là vợ anh. Cô đã quên mất điều đó.

Minh vội vàng cất mọi thứ, bước nhanh xuống nhà gửi xe. Hôm nay, tự dưng cô lại muốn Thắng trêu đùa mình như mỗi khi ra về.Cô muốn hỏi cậu ta rằng, tại sao đàn ông lại muốn nhìn phụ nữ khóc, thay vì một người phụ nữ độc lập và kiên cường? Hay đàn ông thích phụ nữ độc lập, nhưng phải tỏ ra yếu đuối khi ở bên cạnh họ? Cô tìm bóng dáng Thắng, nhưng cậu ta đã về từ bao giờ........

0 comments:

Post a Comment