Monday, February 9, 2015

Ngoại tình - bất ngờ không lường trước - phần 5

Hơn 9h sáng xe mới tới khách sạn ở Đà Nẵng, ai cũng mệt mỏi sau một chuyến đi dài, dù cty thuê xe giường nằm hiện đại chạy êm ru . Tất cả đều thấy hơi tiếc nuối vì không được ở các khách sạn kiểu resort, mà cty chỉ thuê phòng ở một khách sạn tầm trung cách bãi biển 15p đi bộ. Từ cửa sổ ks, có thể nhìn nghiêng sang bê trái là thấy biển rất gần rồi. Minh ở cùng phòng với H.Anh và 2 em phòng kế toán. (Phòng đôi mà 4 người chung nhau đấy, ic ic, dù thuê phòng ở DN rất hạt dẻ. Dân trong này rất nể sợ người miền Bắc, vì sự tính toán tiết kiệm đến là khéo , he he. Nhưng vì lúc này ít khách du lịch, nên họ cũng không ép là chỉ 2 người 1 phòng đôi. ).
Theo lịch trình thì mọi người sẽ nhận phòng rồi tự nghỉ ngơi, chơi bời. Thuê ks thì mỗi người sẽ được một thẻ ăn sáng buffet miễn phí (gọi là buffet cho oai, nhưng mà cực kì ít món, lại không ngon lắm, không ăn nhanh là hết, được cái khách đỡ tốn tiền ăn sáng). Vì Cty đặt nhận phòng lúc 7h sáng, nhưng mãi hơn 9h mới tới, nên thẻ đó được chuyển thành ăn trưa. Mọi người ai cũng lê lết về phòng, tắm rửa (có khi không) rồi lăn đùng ra ngủ tiếp. Ăn trưa xong, lại tự quản, có thể tắm biển, đi chơi thành phố hay đi đầu thì tùy, miễn là 6h gặp nhau tại quán hải sản gần đó để ăn tối.
Sau khi nghỉ ngơi và ăn trưa, các em cùng phòng Minh như đã lấy lại năng lượng, bắt đầu hò nhau thử váy vóc, bikini để đi tắm. Cô không đi, nhưng không được ngủ, vì bị mấy em bắt làm người nhận xét xem mặc gì đẹp, mặc gì hợp, đi cái gì, đeo cái chi…ôi đến là chóng cả mặt. Khi mọi người đi hết sang các phòng khác rủ nhau đi chơi quanh TP rồi về ra biển, còn mình cô trong phòng, Minh nghĩ đến những bức ảnh cô chụp được. Có nên mạo danh ai đó, gửi những tấm hình đó đến để đánh động chồng cô không? Minh thực sự muốn chồng cô biết rằng cô đã nhìn thấy họ, và muốn chồng cô suy nghĩ trong thời gian cô đi du lịch, đến khi cô về nhà , có thể nhìn thấy thái độ thực sự của anh.
Nhưng cô cũng vô cùng phân vân, vì nếu làm thế, có thể anh sẽ đoán là người chụp ảnh mới chỉ chụp được những cảnh đơn thuần, mà việc con gái khoác nay, nói chuyện than mật với đàn ông thời bây giờ có còn là điều gì quá to tát đâu. Anh có thể im lặng, mà cô có hỏi thì anh sẽ nói rằng đó là học viên, là khách hàng than thiết của anh, giới thiệu cho anh nhiều học viên khác, nên anh phải săn đón thế thôi. Lúc đấy thành ra cô lại rút dây động rừng rồi, có muốn tìm hiểu sâu hơn cũng khó. Ôi, nếu ai sống trong hoàn cảnh “NGHI NGỜ CHỒNG NGOẠI TÌNH” thì mới hiểu được cái cảm giác vô cùng phức tạp này của Minh. Vừa muốn tung hê tất cả rồi muốn đến đâu thì đến, ra sao thì ra, nhưng lại vô cùng sợ hãi nếu mình không cẩn thận có thể làm sự việc từ bé xé ra to, rồi mất hết tất cả. Tâm trạng lúc nào cũng ấm ức, tức giận, mà cũng khổ đau, hối tiếc.
-Cộc cộc cộc
- Vào đi.
- Chị không đi với mọi người à?
- Không
- Sao giờ này lại ôm máy tính, đang đi nghỉ cơ mà
- Thì đang nghỉ đây.
- Trốn ở đây xem phim sẹc một mình à?
- Ờ
- Cho xem cùng với
- Biến thái.
- Đi chị ơi, mọi người đang đợi đấy.
- Chị mệt, không muốn đi, dưỡng sức chiều ăn hải sản cho năng suất.
- Mệt lắm à?
- Uh
- Đến mức nào?
- Đến mức muốn khóa miệng em lại lắm rồi.
- Biết rồi. Thế chị nghỉ đi nhé.
……….

Một lúc lâu sau, chắc mọi người đi rồi, thì Minh lại thấy hối hận quá. Cô ngồi đây một mình bị cảm giác cô đơn bao trùm đến phát khóc. Biết vậy đi ngay với mọi người cho khuây khỏa, chứ mà ôm cái mớ suy nghĩ bong bong này đến đau cả đầu.
Lấy nhau cũng đã 6 năm rồi, anh trở nên quen thuộc với cô lắm rồi, nên dù anh không quan tâm chiều chuộng cô như lúc đầu khiến cô cũng vơi bớt phần nhiệt thành yêu anh, nhưng trong tâm khảm của mình, Minh biết cô sẽ vô cùng hụt hẫng, chuếnh choáng nếu anh thực sự có người con gái khác.

Giả sử anh chỉ chơi bời qua đường, thì cô không muốn tìm hiểu thêm, để mắt không thấy tim không đau, nhưng đằng này , cô chẳng biết là tình cảm của anh như thế nào nữa. Anh vẫn giận dỗi mắng cô vì mỗi khi ko vui, cô lại đi vẽ lên tay chân các hình săm lung tung, lúc thì hình cỏ ba lá gần ngón tay cái, khi thì hình con bướm đậu vào mắt cá chân, vài lần cô còn true ngươi anh bằng cách đi vẽ hình con bọ cạp đang định cắp nốt ruồi ở gần xương quai xanh. Rồi cô chống chế là: Em ủng hộ các sinh viên đi kiếm tiền làm thêm, như thế là em đang làm từ thiện đấy, he he. Với lại, chỉ mình anh nhìn thấy chứ có ai đâu. Chỉ một tuần là mực sẽ bay hết, nhưng anh nhất quyết phải tặng cô mấy từ “đua đòi, đú đởn, có văn hóa mà săm trổ như dân anh chị….”. Như lần này trước khi đi, cô vẽ hình mã vạch trên cánh tay với số CMT của mình, anh mắng cô té tát với vài từ thiếu hoa mĩ quen thuộc. Như thế chứng tỏ là anh vẫn còn quan tâm đến cô, cô vẫn còn quan trọng trong mắt anh mà, vậy người con gái kia đóng vai trò gì trong cuộc sống của anh??????????//

Thôi, kệ nó, không nghĩ nữa. Minh đứng dậy, mặc quần jean, áo phông, đi giầy thể thao, cầm theo một chiếc áo khoác mỏng, khẩu trang và kính. Cô thuê một chiếc xe số, đôi mũ bảo hiểm đầy đủ, mua một chiếc bản đồ và hỏi lễ tân đường gần nhất đi bán đảo Sơn Trà. Lần trước tới đây, cô và các bạn đã đón bình minh trên bán đảo này, giờ cô muốn trở lại Đỉnh Bàn Cờ để xem hoàng hôn nó ra sao. Ở Đà Nẵng, cô thích nhất được đi xe máy quanh bán đảo , theo con đường “mòn” (có bê tong) nhỏ 2 xe tránh nhau, len lỏi qua rừng cây rậm rạp, may mắn như lần trước cô còn gặp 2 con khỉ nữa. Có lẽ vì ở đây nhiều khỉ, nên đi ở đoạn đường lớn, có thể bắt gặp những tượng đá hình con khỉ (chắc người dân ở đây muốn du khách ấn tượng chăng?). Nghĩ thôi là háo hức lắm rồi.

Đeo tai nghe, bật nhạc thật to, Minh phóng đi trong niềm hân hoan lấn át nỗi bức xúc mới đây còn dày vò cô. Cô không hề để ý là Thắng quay lại khách sạn , nhìn thấy cô phóng đi liền gọi, nhưng vì đeo tai nghe nên cô không biết

Cảm giác sung sướng đầu tiên là đường xá cực kì đẹp, một bên là núi, một bên nhìn ra biển, lên cao dần cao dần, rồi con gặp một số biệt thự trắng (chắc là đang xây dở) rất thơ mộng. Đi miết mãi rồi cũng tới ngã 3 ở trạm ra đa thu phát song (chằng biết của cái gì), lần trước, cô và các bạn tới đây thì gặp sương mù, không nhì thấy đường, phải đợi có người tới để đi cùng. Cô nghĩ lúc đó ko phả sương mù mà là mây, vì cách nhau vài chục mét là ko nhìn thấy nhau nữa rồi, thậm chí muốn đi tè bậy cũng khỏi cần tìm chỗ nấp, cứ giữa đường mà ngồi, nghe thấy tiếng động cơ xe thì vội vàng đứng dậy là xong. Nhưng lúc đó là tháng 12, lại đúng hôm trở gió, nên trời lạnh và mây tù mù. Còn hôm nay mới tháng 9, nắng ấm chan hòa ngoài biển, còn ở đây thì chỉ thấy mát rượi, trong lành. Cô rẽ theo đúng đường cũ mà đi, chẳng mấy chốc đã lên tới đỉnh Bàn Cờ. Hôm nay chẳng có ai ở đây cả.

Để xe vào vệ đường, Minh trèo lên trên đó, vẫn cây nấm bằng xi măng, vẫn bàn đá có vẽ một bàn cơ và 2 ông cụ. Không khí thật tuyệt, khung cảnh còn tuyệt hơn. Lần trước, vì quá nhiều mây, cô và các bạn không thể nhìn rõ thanh phố Đà Nẵng bên dưới, nhưng hôm nay thì …..không có lời nào để tả nữa. Ngắm chán, Minh rút dt chụp vài kiểu, rồi cô ngồi xuống chân cây nấm giả, đeo tai nghe lên, nhắm mắt lại. Ngồi chán, Minh nằm hẳn ra, vừa ngắm tp, vừa suy nghĩ lung tung. Rất may là cô mang theo chiếc áo khoác mỏng (kinh nghiệm đầy mình, he he), vì gió khá lộng, tuy ko rét nhưng cũng làm cô nổi gai ốc. Minh tự thấy mình thật tự kỉ, nhưng cô thích thế, lúc không vui , cô chỉ muốn ở một mình, không muốn phải cố gắng cười nó làm gì. Được một lúc, cô ngủ thiếp đi, chẳng biết được bao lâu, cho đế lúc dt thay vì tiếng nhạc là tiếng chuông gọi.

Lại là Thắng, thằng phá đám, đang ngủ ngon.
-Alo
- Chị đang ở đâu đấy?
- trên trời
- Điên. Chị về đi, mọi người đang rủ đi bộ ra biển, rồi tẹo đi bộ đến chỗ ăn luôn.
- Mấy giờ mà đã ăn?
- 4:30 h rồi mà chị, lung tung chụp ảnh đến 6h là vừa.
- Ờ, biết rồi. Chị về muộn thì mọi người cứ đi trước, chị ra sau nhé.
- ok, nhanh lên nhé.

Nói thì nói thế, chứ Minh chưa muốn “xuống núi”. Cô để dt chế độ rung, rồi tiếp tục nằm “đợi hoàng hôn”, rồi lại ngủ thiếp xừ nó đi. Minh giật mình vì tiếng cười nói của ai đó, thì ra là các em sinh viên rủ nhau lên đây chơi, “‘chắc là trốn học đây”, Minh nghĩ thầm rồi cười. Lúc nãy cô còn đang thắc mắc là sao lần nào lên đây, cô cũng chẳng thấy đông khách tí nào dù ở đây đẹp thế. Ngày xưa, đợi mãi cũng gặp 2 bạn sinh viên Hà Nội đi xe máy, mà 2 bạn đó cũng không biết đường, thế là lại cùng nhau đợi một em nhân viên ks nào đó dẫn 2 người đi thăm quan bán đảo qua đấy, mới có thể đi tiếp. Hôm nay còn vắng hơn, gần 6 giờ cô mới gặp được mấy em này.

- Sao các em lên muộn thế?
- Ngắm hoàng hôn thì phải lên lúc này khỏi phải đợi lâu chị ạ.
Chị là khách du lịch ở ngoài miền Bắc vào à?
-Uh.
- Chị đã đi tham quan được đâu chưa?
-Chưa, chị mới vào sang nay
……
Nói chuyện với mấy em, cô thấy mình như trẻ lại. Mải đùa giỡn , đến lúc các em rủ Minh chụp choẹt, sờ đến dt cô mới biết chồng cô gọi nhỡ 2 cuộc, Thắng gọi nhỡ 5 cuộc, và 1 cuộc là số máy bàn chắc là của ks. Minh gọi lại cho chồng, anh hỏi xem tới nơi có mệt ko, thong báo các con đều ổn và bảo cô cứ yên tâm mà chơi. Cô phải công nhận là anh rất chu đáo ở khoản này, lần nào đi đâu, cũng là anh gọi điện hỏi, còn cô nghiễm nhiên đợi ddt của anh chứ chẳng chủ động báo cáo tình hình cho anh bao giờ cả. Anh toàn mắng cô vô tâm, và cô lại cãi là: khi anh đi đâu đó, thì em lại là người gọi điện hỏi thăm anh mà, chứ anh có phải thông báo bao giờ đâu? Haizzz, có thế thôi mà thể nào 2 người cũng tranh cãi cho đến khi anh cáu và nói khó nghe thì Minh mới chịu dừng (nhưng không chịu là mình thua).

Cô không gọi điện lại cho Thắng, vì biết là thể nào cái máy nói ấy lại hỏi: đang ở đâu, sao đi về lâu thế……. Minh ghét bị giục giã, hối thúc, nhất là lúc này, khi cô đang hưởng thụ sự vui vẻ với nhóm sinh viên miền biển này. (Nhất là lại được các em mời ăn hoa quả, uống nước nữa chứ. Người dân DN thực sự rất đáng yêu). 6h, tuy hoàng hôn chưa phải là lúc đẹp nhất, nhưng Minh vẫn phải đứng lên tạm biệt các em sv và ra về, vì trời sẽ tối nhanh, mà đường đi xuống khá khó đi so với lúc đi lên, các em này lại đi ngược đường với cô, thế có nghĩa là cô sẽ đi xuống một mình.Cô không muốn bỏ lỡ quãng đường tuy mạo hiểm nhưng đẹp hoang sơ ấy. Không nên đi lúc trời quá tối. (Lần sau, cô sẽ rút kinh nghiệm, đi ngắm hoàng hôn thì nên đi đường khó trước, đường dễ để lúc về).

Mải miết đi, nhiều đoạn đường hơi trơn, vì nằm sâu trong các rặng cây, chắc là có sương mù /mây gì đấy, nên hơi ẩm ướt. Đến đoạn gặp khỉ lần trước, Minh còn dừng lại, đợi mãi nhưng chả thấy con nào chạy ra cả, tiếc nuối cô lại phóng xe đi.

Đường chập choạng tối rồi, cảm giác khá sợ. Biết vậy ko cố đứng đợi khỉ nữa.
-Phanh bằng chân ga đi,
Cô nghe có tiếng ai đó ngay gần mình
- Bỏ tai nghe ra
Lần này thì gần thật. Minh liền đi xe chậm lại một chút, bỏ tai nghe ra, ngoái đầu lại sau. Thì ra là Thắng, sao nó lại đi theo cô từ lúc nào. Minh đi dẹp vào bên đường để Thắng đi lên ngang bằng cô.
-Đi đâu đây?
-Theo chị chứ còn đi đâu
-Dở à, sao không đi với mọi người
-Sao chị bảo chị mệt? Hóa ra là đi đánh lẻ, hẹn hò anh nào tận rừng sâu thế này à?
- Ờ, hẹn với mấy con khỉ.
- Chị đi đường dốc thế này thì đừng phanh bằng chân phanh, phanh bằng chân ga í, không có mà đứt phanh là đứt luôn cả đời chị đấy.
- Thế à, như nào nhỉ?

Minh thử làm theo lời Thắng, đúng là khá hiệu quả. Tự dưng thấy rùng mình, lần trước đi cô được bạn “trai” đèo, nên không để ý, hôm nay tự đi cảm giác khá là đau tay.
-Sao lại đi theo chị?
-Em gọi cho chị ko được, em hỏi mấy em lễ tân thì biết là chị thuê xe đi lên đây. Mải mê với ai trên này mà còn không them nhấc máy?
- Hô hô , thấy ở đây đẹp ko?
-Được, nhưng đàn bà con gái mà đi một mình lúc chập choạng thế này không sợ khỉ nó nhảy ra bắt cóc à?
-Ôi sợ gì, đang mong gặp mà không gặp được đây.
- Dừng , dừng em bảo này
- Gì thế?

Minh và Thắng dựng xe ngay gần một đoạn đường thoai thoải đẹp tuyệt. Lúc này thì phải gọi là gần tối rồi, ở ngoài kia có khi chưa tối đâu, nhưng ở đây cây cối cao ,lại um tùm, cô phải bật đèn pha từ lúc nãy. Để cho 2 xe máy chạy cho đèn sang, cô lục tục ra chỗ Thắng hỏi:

-Gì thế?
- Suỵt,em vừa thấy một con khỉ nhảy từ bên này sang bên này hay sao í.
- Vậy á? Lần trước, chị còn gặp nó dắt tay nhau đi qua đường cơ (điêu lên tí)
- Nói bé thôi
- Theo phản xạ, Minh đứng gần lại chỗ tay Thắng chỉ, bật điện thoại lên , căng mắt ra ngó nghiêng.

Bỗng nhiên, Thắng lấy tay giả vờ làm tay khỉ, vồ lấy vai Minh và hét lên:
-Khỉ kìa
- Á, Á, thằng dở hơi.
Minh hét lên, quay ngoắt lại đằng sau, tay xua xua (cứ là như xua ruồi) Cô giật mình và sợ thật. Giơ chân lên, đá cho Thắng một cái:
-Mày làm chị sợ đấy.
-Ai lúc nãy kêu là ko sợ mà còn mong gặp khỉ nhể?
-Ờ thì lúc đó ko sợ thật, nhưng mà gặp là mình nhìn nó đi qua, chứ ko phải kiểu nó nhảy lên lưng mình từ phía sau.
-Nếu có khỉ mà nhảy lên người chị thế thật thì chị sẽ làm gì?
-Chắc ngất quá à. Mày vừa làm chị suýt rơi tim ra ngoài rồi đấy.
-Đừng gọi em là “thằng “ với “Mày” chứ. Người thì ko đến nỗi nào mà ăn nói thô lỗ thế.
-Quen rồi.
- Thế từ giờ đừng gọi nữa, em nghe chối tai lắm.

Thắng đi về phía xe, mặt tỏ vè ko vui lắm.
-Sao thế? Giận à?
-Xì, giận gì mà giận
- Sao tự dưng mặt như bị ai cắn thế.
-Bị chị cắn là “Mày” chứ sao
- Mọi khi vẫn gọi thì chả sao, hôm nay tự dưng dở chứng.
- Đấy là mọi khi. Hôm nay em lo cho chị, đi cả quãng đường để tìm chị, mà chị lại gọi em là “Mày”.
-Ai bắt.

Thắng đứng lại, quay lại nhìn thẳng vào Minh, làm cô chột dạ.
-Sao thế?
- Chị vô tâm thế.
-Sao tự dưng nói chị thế?
-Lúc đầu, em thấy mấy em nvks nói là chị hỏi đường đi Bán Đảo Sơn TRà, em cũng thuê xe chạy theo vì chị bảo chị thích nhất chỗ này, nên muốn xem nó đẹp thế nào mà chị thích vậy. Em không biết đường, cứ phải hỏi người đi đường, mà mãi mới gặp một người, lúc gọi chị thì ko được, đi giữa đường chẳng nhẽ lại quay về. Thế nhưng em thấy trời sắp tối nhanh, nên cố gọi điện về ks, hỏi đường đi, phóng thật nhanh xem có gặp chị ko, vì em thấy đường đi này với con gái thì cũng khá là nguy hiểm. Em lo cho chị như thế, mà chị lại cứ mày với chả mày.

Thắng tuôn ra một tràng dài, tuy giọng nói bình tĩnh chứ chẳng có vẻ gì làm tức giận, nhưng Minh cũng nghĩ là mình ko nên khăng khăng với cậu ta nữa. Vẻ mặt trêu đùa, mắt lại còn giả vờ chớp chớp cho hơi ngây thơ vô số tội:
-Thế phải gọi làm sao? Cưng ơi à?
- Điên
- Emmmmmm Thắng ơi nhé? Há há
- Sến quá đấy (quay đi tiếp)
Minh lon ton đi theo:
- Hoàng từ pê đê Thắng ơi??
- Thôi đi
- Vậy thì là sao?
- Gọi em là “Thắng ơi” không thôi được ko?
Tự dưng Thắng hạ giọng xuống, làm Minh thấy mình đùa vô duyên quá. Cô giấu bối rối đi ra xe của mình:
-Sao tự dưng lại quan trọng hóa cái chuyện xưng hô lên thế?
-Ít ra chị cũng phải tỏ ra tôn trọng em chứ.
- Thì vẫn tôn trọng đấy thôi.

Cả 2 cùng lên xe đi song song, tốc độ khá rùa bò,và mồm thì vẫn nói qua nói lại:
-Suốt ngày hết bảo người ta điên, rồi dở à, rồi “mày”, rồi “ê”,”cái giề”, thế mà bảo là tôn trọng à?
- Thì đấy là cách xưng hô thôi.
-Tôn trọng thì xưng hô cũng phải tôn trọng chứ.
- ÔI zồi, quan trọng hóa vấn đề.
- Nó vốn đã quan trọng rồi
- Khi nào cậu lớn tuổi hơn tôi, tôi sẽ gọi cậu hẳn bằng anh cho nó hoành tráng. Ha ha ha.

Câu chuyện cứ thế tiếp diễn ko đầu ko cuối, từ chuyện nọ sang chuyện kia, tưởng chừng như ko dứt, mà cũng lạ, cứ nói chuyện với Thắng, thì Minh chẳng bao giờ suy nghĩ gì nhiều, cứ thích gì thì nói.

0 comments:

Post a Comment