Monday, February 9, 2015

Ngoại tình - bất ngờ không lường trước - phần 6

Đi hết đoạn đường nhỏ đèo dốc là đến một con dốc thoải rộng thênh thang,giống như là vừa đi ra khỏi đường hầm, một bên là đồi núi cây cối, một bên nhìn xuống TP rất gần. Lần trước đi, vì đỉnh Bàn Cờ bị mây che phủ nên Minh và các bạn ko nhìn được TP và đã dừng lại ở đoạn dốc này để ngắm và chụp ảnh. Lần này , cũng tới con dốc này, Minh vẫn phải trố mắt ngạc nhiên vì hình ảnh quá đẹp hiện ra bên dưới. Trời nhá nhem tối khiến toàn bộ TP rực sáng, các cây cầu nối tiếng ở DN trông lung linh sắc mầu, ở thời điểm này, cây cầu gì có con rồng chưa được hoàn thiện, nhưng đứng từ xa đã thấy nó nổi bật lắm rồi. Minh dừng xe lại, nhảy lên một tảng đá, đứng ngẩn ngơ chiêm ngưỡng. Rất nhiều lần, cô nói với anh rằng, cô thích sống và làm việc ở DN, đây đúng là thiên đường để hưởng thụ.

Gió thổi làm tóc Minh tung bay,cô thấy mình lâng lâng, cô muốn được cùng anh đứng ngắm bức tranh sống động này, muốn nghe anh xuýt xoa về vẻ đẹp của nó. Cô chợt nảy ra ý định chụp ảnh ngược sáng, nhưng đt của cô thì khả năng có hạn, mà Thắng lại ko mang theo máy ảnh "hịn" của cậu ấy, thế nên cậu ta ko chịu chụp cho cô mà còn tặng cô một câu phũ phàng: Già còn bày đặt xì tin. Hai chị em đứng đó một lúc trong im lặng. Cô cũng hơi ngạc nhiên là tại sao tự dưng cậu ta lại tắt đài đi:
- Sao tự dưng ko nói gì thế?
- Có sao đâu
- Em tự dưng bỏ đi không ai thắc mắc à?
- Có biết đâu mà.
- Mọi người gọi nhỡ cho chị nè. Về đi.
- Tẹo nữa đã.
- Sao lại đi theo chị làm gì?
- Không biết nữa, thấy lo lo, đàn bà con gái mà dám đi một mình.
- Xì....mày cứ làm như chị mới 15 tuổi ko bằng.
- Lại mày rồi.
- Haizzz....
- Chị 30 rồi mà trẻ con bỏ xừ.

Minh hạ giọng, nói một cách dịu dàng đến lạ thường:
- Đừng bảo chị trẻ con, hay ngây thơ, đại loại thế. Chị ghét bị nói thế lắm.
- Chị trẻ con thật mà. Lúc nào chị cũng tỏ ra chững chạc, lạnh lùng, tự nhiên, nhưng chẳng thật tí nào. Phụ nữ thường hay tụm năm tụm ba, đi ra đi vào cười nói tươi roi rói, đằng này chả lúc nào em thấy chị hòa đồng cả, cứ suốt ngày ôm lấy cái bàn làm việc. Đàn bà mà cứ cho mình là thông minh lắm í.......
- cậu cứ làm như hiểu đàn bà lắm í.
- Em nhìn thấy chị khóc 2 lần rồi.
- Lúc nào?
- Lần 1 lúc chị còn béo, lần 2 trông chị ngon lắm rồi.
- Hả, lại còn thế nữa. ha ha
- Ngượng à?
- Uh
Thắng ngó vào gần mặt cô:
- Mặt đỏ rồi kìa.
Minh lấy tay gạt mặt cậu ta ra:
- Vô duyên
Thắng vội chộp lấy cổ tay Minh hỏi:
- Chị vẽ hay săm đây?
Hai người đứng khá gần nhau, bàn tay Thắng lại chắc khỏe, giọng nói cậu ta khá dịu dàng làm cho Minh cảm thấy một sự gần gũi lạ kì. Cô thấy mình trở nên nhỏ bé so với cậu ta.
- vẽ thôi, đẹp ko?
- Số gì đây?
- CMT
- Em cầm tay chị thế này một lúc được không?
Thắng chuyển từ cổ tay xuống cầm lấy bàn tay Minh. Minh đứng hình vì cũng chưa hiểu ý của Thắng là thế nào, nhưng rõ ràng cậu ta đang nhìn cô với ánh mắt dịu dàng đến mức khó tả, lảm cô thấy rung rinh đâu đó. Nhưng cô vội vàng giựt tay ra, thì Thắng lại nằm chặt hơn. Cô sợ hãi điều gì đó không hiểu, nhưng sợ đến phát cáu, cô gằn giọng:
- Bỏ tay chị ra.
- Sao thế.
- Chị không thích
- Nhưng Thắng thích. (Lại còn đổi cách xưng hô chứ)
- Chị rất quý em. Hãy chơi với nhau vô tư, Em đừng làm thế này mà mất hay, đừng để chị không muốn nhìn mặt em nữa.
Lần này, Minh nhìn thẳng vào mắt Thắng, nói bằng giọng vô cùng đanh thép, cố gắng tỏ ra là bề trên dạy dỗ kẻ dưới, giằng tay thật mạnh, vẻ mặt cố ra lạnh tanh đi về phía xe, nổ máy và phóng đi. Thắng cũng không nói gì thêm, chỉ lái xe phía sau cô.

Sự việc diễn ra quá nhanh. Suy nghĩ lúc này của Minh phức tạp quá. Rõ ràng Thắng biết cô có gia đình rồi, cậu ta làm thế là đùa cợt cô à? Coi cô là cái gì chứ? Cậu ta nghĩ nhìn thấy cô khóc một đôi lần là có thể nghỉ rằng cô thích cậu ta đủ để cậu ta muốn làm gì thì làm sao. Mối quan hệ đang tốt đẹp, lại trở nên dở hơi vô cùng. Chuyến đi chơi có thể sẽ làm cô vui vẻ hơn thì giờ lại thấy nặng nề khó thở.

Minh đã từng nghĩ rằng, Thắng rất hợp để làm một người bạn thân với cô, một đôi bạn tâm đầu ý hợp, một người bạn khác giới mà cô có thể nói chuyện đùa vui thoải mái mỗi khi tới cty. Không cần phải là người ngồi lắng nghe tâm sự của cô, (vì bản tính cô ko bao giờ tâm sự chuyện riêng với bạn gái chứ chẳng nói là với bạn trai), nhưng ít ra mỗi khi buồn chán, nói chuyện qua lại vớ vẩn với cậu ta cũng rất thú vị. Ngoài những lúc tếu táo với cô, Thắng tỏ ra rất chững chạc, làm việc rất hiệu quả và giỏi là đằng khác,cho cô rất nhiều lời khuyên bổ ích khi cô mới vào làm. Nói là kém cô 1 tuổi, nhưng chỉ là vài tháng thôi, nên sự thông minh từng trải thì gấp cô mấy lần.

Cô muốn hét lên với cậu ta rằng, tại sao lại làm thế, tại sao cứ phải phức tạp hóa mối quan hệ lên làm gì. Nói thật, cô không có một người bạn khác giới nào, trừ người yêu ra. Thời sinh viên, cô đã từng thử chơi với 2 người bạn nam đã có người yêu, thấy khá hợp tính, và nghĩ rằng họ có người yêu rồi, thì sẽ chơi vô tư với cô. Nhưng sau đó, họ lại có những hành vi không biết là trêu đùa hay có ý gì, như là gọi điện liên tục, rủ đi chơi riêng, nhìn cô với biểu hiện khác lạ, sau đó là nói lời tình cảm qua đt. Cô ngán ngẩm những mối quan hệ như thế, cô vốn không yêu những người hợp với cô, thế là rồi cô phải chủ động cắt đứt liên lạc, và chẳng bao giờ nghĩ đến tình bạn khác giới nữa. Với đàn ông, cô nghĩ chỉ có thể là yêu nhau, hoặc chỉ là quen biết nhau thôi, không thể thân thiết được. Nhưng với Thắng, cậu ta ít tuổi hơn, không cao to đẹp trai (như chồng cô), nhưng cũng rất ưa nhìn, ăn nói từ tốn, gd có đk, mà cô thì đã một chồng 2 con rồi, lí do rất an toàn để có thể chơi cùng. Mà cũng có gì sâu sắc đâu, chỉ là làm việc cùng, ăn trưa cùng, nói đôi ba câu chuyện vui, thỉnh thoảng hỏi han nhau chút đỉnh thôi mà. Nếu cậu ta thật lòng, thì cô không thể tin và hiểu nổi. Còn nếu cậu ta đùa cợt trêu ghẹo, thì cô giận cậu ta thực sự.

Trả xe cho ks, cô đi thẳng lên phòng, tắm rửa rồi lăn ra giường ngủ, gọi điện xin vắng mặt với mọi người. Còn Thắng, cô không quan tâm là cậu ta đã đi tới đâu rồi. Cô thấy giận cậu ta kinh khủng

Trong suốt chuyến đi chơi và rất nhiều ngày sau đó, Minh không nói chuyện với Thắng một câu nào, trừ công việc. Bất cứ chỗ nào Thắng xuất hiện, cô đều không nhìn tới cậu ta, lảng tránh đi chỗ khác hoặc để một bộ mặt lạnh te, cô coi như cậu ta không tồn tại trên đời. Nếu đang nói cười với ai đó mà cậu ta đi đến là cô tắt luôn nụ cười và không tiếp chuyện. Thắng cũng không hề vồn vã, tỏ ra ăn năn hối hận muốn xin lỗi, hay ít nhất là thanh minh gì đó, cậu kín đáo quan sát thái độ của cô, nhiều lúc nhìn cô chằm chằm nhưng nhất quyết Minh không hề đáp lại ánh nhìn ấy một chút nào. Với mọi người, Thắng vẫn vui vẻ một cách điềm đạm (không tếu táo như khi ở bên cạnh Minh), chỉ với cô lúc này, cậu không còn chủ động với gọi hỏi hạn như mọi khi nữa. H.Anh có vẻ đã phát hiện ra việc đó, vì khi đi ăn cơm trưa, Thắng không ngồi cùng bàn, không nói nhiều cười nhiều với Minh như mọi khi mà tập trung ăn hoặc nói chuyện công việc với các đồng nghiệp khác. H.Anh hỏi Minh:
-Dạo này anh Thắng cai chị rồi à?
-Ai biết, chắc đổi guu
- Cạch mặt nhau à?
- Xì…cạch gì mà cạch, cô cứ làm như học sinh lớp 1 mà cắt xít.
- Tại em thấy 2 người dạo này không nc với nhau nữa.
- Chắc nó đang lo lắng gì đó. Cô nghĩ nhiều quá đấy. Đổi chủ đề đi, dạo này có cái váy mới nào ko?..............

Minh nghĩ như thế cũng hay, tuy nhiều lúc thấy hơi căng thẳng và ngột ngạt vì phải làm chung nhiều công việc, nhưng cô không muốn lặp lại chuyện hôm nọ nữa. Bản tính của Minh rất háo thắng và kiêu hãnh, cô không chấp nhận nếu bị người khác coi thường , lợi dụng hay đùa cợt, mà thanh niên hay đàn ông thời nay thì hiếm gì người rất thích cưa cẩm chơi bời mấy em ngây thơ để rũ bỏ cho nó dễ. Minh không phải người đàn bà sắc sảo, nhưng cô cũng đủ chin chắn để biết mối quan hệ nào là nguy hiểm. Cô không sợ Thắng, không coi thường cậu ta, thậm chí là quý mến, nhưng vì thế cô không muốn Thắng biến thành người cô căm ghét, không muốn mình thấy Thắng là tên chăn rau hai là gì đại loại thế, cũng không muốn Thắng lợi dụng những giây phút yếu đuối của cô. Còn nếu Thắng có tình cảm gì đó thật long (dù khá là vô lí), thì cô cần Thắng hiều hãy để tình cảm đó trong sáng, để mối quan hệ của 2 bên hoặc là bạn bè, hoặc ko là gì cả (như lúc này). Mặc dù vậy, cô vẫn phải thừa nhận rằng, không được nói chuyện thoải mái với Thắng, thì đến công ty có phần tẻ nhạt thật, cũng hụt hẫng và nhiều lúc cũng dáo dác đảo mắt tìm kiếm…….

0 comments:

Post a Comment