Monday, February 9, 2015

Ngoại tình - bất ngờ không lường trước - phần 17

MỘt tuần liền kể từ hôm MInh nhất quyết ở nhà "tiếp" chồng chứ không đến ăn cơm với Thắng, cậu ta không gọi điện, nhắn tin hay có bất cứ hình thức liên lạc nào. Lúc đầu, Minh nghĩ là Thắng giận cô một hai hôm thôi, rồi thể nào cũng lại rối rít gọi điện cho mà xem. Đến ngày thứ 4 thứ 5 không thấy gì, Minh bắt đầu thấy hơi lo lắng không biết cậu ta có làm sao không, nhưng chẳng hiểu vì lí do gì mà Minh muốn lắm mà lại không thể nhấc máy lên gọi Thắng được. Cô trả vờ gọi điện hỏi thăm H.Anh, rất may là không có tin gì về việc Thắng bị ốm hay tai nạn cả. Cảm giác bồn chồn, đứng ngồi không yên, làm việc không tập trung, cầm đt lên xem suốt ngày, chờ đợi một cuộc gọi, thậm chí bấm số rồi lại thôi. Minh nghĩ thế có khi lại hay, cậu ta mà có thể chủ động cắt đứt liên lạc với cô thì cô sẽ đỡ áy náy dù lúc này đây vắng cậu ta là cô đã thấy thiếu thốn điều gì đó lớn lắm rồi. Thất tình đối với cô chẳng có gì là quá to tát nữa, sẽ mau chóng quen dần thôi.Như thế này sẽ tốt hơn cho cả hai, dù sao hai người cũng chẳng đi đến một kết thúc nào đâu mà. Thời điểm này, tình cảm đã lớn dần hơn nhưng cũng chưa có gì sâu sắc, sẽ dễ dàng vượt qua....

Bụng bảo dạ như thế, nhưng Minh vẫn bị mất ngủ, đêm nào cũng trằn trọc chờ đợi đến quá 1h mới đi ngủ. Cô bây giờ không còn thấy nhớ thương chồng, có nghĩ về anh thì cũng là nhớ nhung con người anh của mấy năm về trước, tiếc nuối một thời là người hạnh phúc nhất trên đời, và cảm giác không muốn con bị mất bố đè nặng tâm trí cô mà thôi. Con người ta nhiều khi sống quá nhiều vì quá khứ, hoặc ngóng trông quá nhiều vào tương lai mà quên đi mất hiện tại. Minh cứ nghĩ xa xôi một vài năm nữa, các con cô sẽ ra sao nếu chúng biết bố không còn là chồng của mẹ chúng nữa, chúng sẽ thấy thế nào nếu biết mình có một bà dì ghẻ và em cùng cha khác mẹ? Nếu cô làm tới, lôi kéo anh về với cô bằng được, thì liệu cô có trói buộc được trái tim anh, bước chân của anh, hay lại một hành trình dài mệt mỏi để níu giữ anh chồng gia trưởng ưa hưởng thụ mà không biết ngày nào đó anh có thể lại có một em bồ mới hay không? Lúc đó, cô lại bẽ bàng, lại đau khổ, thì liệu còn có đủ dũng cảm nghị lực mà vượt qua hay lại ngồi đó mà than thân trách phận rằng biết vậy không cho hắn quay lại nữa. Mà nói thực, ngay lúc này đây, anh ta cũng có nói muốn quay lại với cô đâu mà.............

Rengggggggggg. Mải nghĩ, Minh giật mình vì quên ko để điện thoại chế độ rung cho con ngủ. Là Thắng gọi, Minh bất giác thấy hồi hộp, tim rộn ràng nửa vui mừng, nửa run sợ.
- Alo, sao gọi muộn thế?
- Em ngủ chưa? Tôi đang ở trước cửa nhà em nè, xuống đi.
- .......
Minh ném điện thoại, chạy như bay xuống nhà, nhanh nhẹn mở cửa. NHìn thấy Thắng, cô thấy một niềm vui khôn tả, bất giác mắt sáng bừng, miệng cười toe toét. Dù cô không nói gì, không vồ vập hỏi han, nhưng Thắng nhận thấy rõ nụ cười và ánh mắt của cô là sự sung sướng sau một chuỗi ngày lo lắng chờ đợi.

- Cho anh vào nhà không?
- .......
(gật đầu, mở cửa) Những lúc cảm xúc bị đè nén thế này, thường Minh không thể nói được nên lời, nếu có nói ra thì giọng cô sẽ bị lạc đi, mà như thế thì xấu hổ lắm. Cô rất ghét cái tính này của mình, vì nếu ai không tinh ý nhận ra, thì sẽ cho là cô lạnh lùng, kênh kiệu. Rất may, Thắng lại rất hiểu cô ở điểm này. Bước vào nhà, Thắng đứng đợi MInh đóng cửa, rồi cầm tay kéo cô ôm vào lòng. Cả 2 đứng ở đó khá lâu, không nói với nhau điều gì cho đến khi Thắng chủ động mở lời:
- Có ai ở với em không?
- Không
- Không sợ trộm mò vào ăn thịt à?
- Xì... bố mẹ lắp camera chống trộm rồi.
- Sao em lì lợm thế? Nhất quyết không chịu goi điện hỏi anh tới một câu sao?
- Giờ mới biết à?
- Thấy nhớ anh không?
- ........
- Có biết anh chờ đơi đt của em kinh khủng thế nào không hả?
- ........
Thắng hít hà trên tóc Minh, tay cậu ôm chặt lấy vai và đầu của cô áp vào ngực mình, cảm giác như mọi nhớ nhung dồn nén bao ngày qua được thả ra trong cái ôm đó. Minh bất giác cũng vòng tay qua ôm lấy người Thắng, cô nhắm mắt lại để cảm nhận sự ấm áp, tình yêu thương mà Thắng đang gửi tới.

- A, em ôm anh rồi nhé.
- .....
Thắng khé gỡ cô ra khỏi người cậu ta, nhìn cô âu yếm cười, hai tay ôm hai má, hôn nhẹ lên môi cô một cái rồi nhìn cô với ánh mắt đắm đuối không dứt. Minh lấy hai tay mình, cầm lấy hai tay Thắng kéo xuống vì không muốn cậu ta cảm xúc quá mà lại hôn cô ngấu nghiến thì chết.
- Sao lại tới muộn thế?
- Anh vừa dưới Hải Dương về, tắm rửa là chạy tới đây ngay.
- Cậu đi gì tới đây?
- Ô tô, đậu ở bãi ngoài kia rồi.
- Đã ăn gì chưa?
- Chưa, đang đói lắm, em có gì cho tôi ăn không?
- Để xem nào....

Nói rồi, MInh đi vào nhà bếp lục tìm tủ lạnh. Nhà cô thì lúc nào cũng sẵn thức ăn, nhưng cơm thì không còn nhiều.
- Có Mì Ý thịt bò, hoặc MÌ tôm kim chi thịt bò, cậu ăn cái nào?
- Mì Ý, thêm một bát kìm chi nữa, chỗ nào cay nhất í.
Hai con của Minh đều thích ăn Mì Ý hơn là cơm, nên tuần nào cũng phải ăn 1-2 bữa Mì. KHi ở với anh, Minh không làm món này mấy, dù sở thích của cô cũng giống các con, vì anh chỉ thích ăn cơm. Lúc nào cũng phải có cơm và thức ăn mặn truyền thống cho anh, dù là sáng trưa hay chiều. Hiếm lắm mới có buổi sáng chủ nhật anh chở vợ con đi ăn phở hay nhà hàng, chắc là đếm trên đầu ngón tay, cô mà có gợi í ra ngoài ăn cho thay đổi không khí, thì anh nói ăn ngoài không đảm bảo vệ sinh, rồi đủ thứ lí do. Thế nên, có ngày chủ nhật, cô cũng muốn anh cứ đi làm (cv của ngài thuộc lĩnh vực dịch vụ, càng ngày nghỉ càng đông khách) , để mẹ con cô được thoải mái, mà cô đỡ phải lọ mọ nấu cơm.

Minh đứng nấu, Thắng đứng ngay bên cạnh, vừa phụ cái nọ cái kia, vừa hỏi đủ thứ chuyện. May mà nhà bếp ở T1, chứ không thì các con cô sẽ dậy hết mất. Không làm gì thì cậu ta lại ra ôm eo cô từ phía sau, áp mặt cậu vào má cô, thì thầm mấy câu đại loại:
- Nói thật đi, nhớ anh không?
- Hỏi làm gì?
- Anh muốn biết.
- Lắm chuyện quá.
- Không nói là anh cắn đứt môi luôn đấy.
- Haizzzz, dịch ra, có muốn cho nhịn luôn ko?
- Nhịn cũng được, miễn là em có nhớ anh là được.
- Trời ạ, vướng víu quá. Lắm lúc như trẻ con í.
- Người ta vui chứ sao.
........

Không biết Thắng đã trải qua bao nhiêu mối tình, và cậu ta đã thất tình lần nào chưa, nhưng mỗi khi ở bên Minh, Thắng luôn vui vẻ quá mức như một người mới yêu, săn đón nhiệt tình, dịu dàng và không chấp nhặt cô bao giờ. Ăn xong, Minh bắt thắng tự rửa bát và dọn dẹp bãi chiến trường, Thắng vui vẻ làm hết tuy cái gì cô cũng phải chỉ thế nọ nế kia. Cảm giác được chia sẻ, khiến MInh bất giác nghĩ tới 2 chữ "vợ chồng"..........

Tết năm đó, bố mẹ chồng Minh có gọi điện nói cô và các con về ăn tết, nhưng cô từ chối, và nói rằng sẽ cho cu Sóc cùng bố về ăn tết với ông bà nội,còn Miu sẽ ở trên HN với cô và ông bà Ngoại. Không biết QA đối diện với làn sóng dư luận ở quê mình thế nào, hay nói dối tài giỏi ra làm sao, nhưng năm đó cô ta mang con về ăn tết với bố mẹ đẻ. Chuyện này không có gì là khó cả, vì Minh cũng sinh cu Sóc 1 năm trước khi cưới. (Bố mẹ Minh phản đối ghê thế đấy. Ko thấy ai thắc mắc là tại sao VC Minh mới lấy nhau có 7 năm, 2 năm yêu nhau, mà cu Sóc đã học đến lớp 3 nhỉ??? he he)

GD nhà Thắng đi du lịch Hongkong dịp tết, nên Minh cũng đăng kí cho mình , em gái và con gái một tour đi Phú Quốc. Bố mẹ cô không hài lòng việc cô để cu Sóc về Nội, nhưng cũng không ngăn cản vì dù sao sau này "cái cú cái cáo nó cũng ngáo về rừng" (chẳng biết viết câu này có chuẩn chưa nữa). Bố mẹ chúng không ăn ở trọn đời trọn kiếp được với nhau thì vẫn phải cố gắng để con cái được yêu thương từ cả hai phía.

Mối quan hệ Chồng - Minh - Thắng có khi cứ nhùng nhằng chẳng ra đâu vào đâu mãi thế nếu như ra tết cô không nghe được bạn bè bắn tin là chồng cô vừa vay tiền khắp nơi mua một căn chung cư thu nhập thấp tận ngoại thành khoảng 45m2 cho mẹ con Q.A và anh ta ở. Mặc dù cảm giác ghen tị thực sự lên đến đỉnh điểm, nhưng cô nghĩ ít ra anh ta còn có liêm sỉ khi không đòi chia đôi căn chung cư cũ. Cô cũng nói bố mẹ đừng nhất nhất bắt anh ta trả tiền vay mua ô tô, vì đó là cái cần câu cơm chính. Cùng là con người, cũng không nhất thiết phải dồn nhau đến bước đường cùng. Thế mà anh lại dồn cô đến tận cùng của sự chịu đựng khi đưa ra lời đề nghị mà cô nghĩ là quá bạc bẽo:

- Anh muốn chúng mình làm thủ tục li hôn càng nhanh càng tốt.
- .........
Minh phải mất vài phút ngỡ ngàng, trước khi mở được miệng để hỏi anh cái câu mà chính bản thân cô cũng thấy ngu ngốc.
- Sao phải vội thế?
- Anh cần hoàn tất thủ tục để đứng tên căn hộ thu nhập thấp mới mua, họ cần chứng thực là anh không có bất cứ tài sản bất động sản nào khác.
- Anh ......
- Đừng trách anh sao quá tuyệt tình như vậy, dù sao không có anh, ba mẹ con em có khi còn sống tốt hơn. (lại từ tuyệt tình, ko kiếm được từ gì hay hơn à?)

Chưa bao giờ cô bị bất ngờ đến mức không thể đáp trả lại thế này. Cô không biết tính làm sao nữa.
- Anh tính sao về căn nhà?
- Để pháp luật phân định đi.
- Há........
- Anh không thấy mình khốn nạn sao? Phần lớn tiền là của nhà tôi mà.
- Anh xin lỗi, lúc này anh đang cần tiền.
- Vậy còn khoản tiền anh vay bố mẹ tôi mua ô tô?
- Anh sẽ cố gắng trả sau vậy.
- ........Tôi....thực sự thất vọng.
- .........Anh mong là em vẫn để anh thoải mái đi về thăm các con. Hè và tết thì cho con về quê chơi với ông bà Nội. Chúng ta dù sao cũng đã là những ông bố bà mẹ tồi tệ rồi.
- Là anh, chứ không phải tôi.
- ..........
- Tôi có lỗi với các con vì đã để anh là bố của chúng.
- ..........

Cuộc nói chuyện khiến Minh tức tối đến mức phải nghiến răng mà thở cho khỏi hét lên. Rồi đây thể nào bố mẹ cũng mắng cô té tát rằng ngu ngốc lấy phải kẻ đào mỏ sở khanh. Ôi Minh ơi là Minh, mày đã làm gì để ra nông nỗi này. Sao hôn nhân lại có thể biến một cô bé Minh vô tư thành một phụ nữ lì lợm, bất cần đời, còn biến một người đàn ông dịu dàng tử tế thành một gã phụ tình tồi tệ thế này. Thà rằng anh cứ để căn nhà đó cho cô, rồi vay tiền cô để mua nhà khác cho cô ta, thì ít ra cô còn thấy anh ta đường hoàng. Đằng này...., thật sự cô đã thất bại hooàn toàn.

Minh sẽ không bao giờ quên buổi chiều hôm ấy, cô đến nhà Thắng chơi. Trong khi cậu ta lúi húi làm gì đó trong bếp, Minh vào phòng làm việc để lấy một quyển sách, định sẽ ra ghế ngồi đọc thì thấy trên bàn có để chiếc máy ảnh. MInh tò mò muốn xem Thắng chụp những gì trong đó, liền gọi với ra:
- Thắng ơi,Tôi xem máy ảnh được không?
- Không được.
- Sao thế? 
Mồm thì chưa hỏi xong, nhưng tay thì đã cầm máy ảnh lên mở rồi.
- Không là không nhé
- Kệ, tôi cứ xem
- Đưa anh
Thắng chạy vội vào, giật lấy chiếc máy ảnh trên tay MInh một cách dứt khoát và có phần không vui cho lắm. 
- Tôi đã nói là không mà.
- .......
Minh đứng dựa vào bàn, một tay đặt lên bàn, một tay chống nạnh, nhìn Thắng chằm chằm, ánh mắt vừa giận dỗi, vừa dò xét, vừa như truy hỏi. Cô cứ như thế khiến Thắng vừa từ chỗ tức giận chuyển sang có phần hối lỗi và phải vội vàng thanh minh. Minh biết cậu ta sẽ thua ánh nhìn đó, nên làm tới. 
- Không có gì quan trọng đâu, chỉ là tôi không muốn cho em xem thôi.
- Không cho xem tôi đi về. 
Nói đoạn MInh quay ngoắt ra cửa, cô là thế, cứ nói là sẽ làm, khiến thắng luống cuống kéo cô lại
- KHoan đã nào, em toàn bắt nạt tôi thôi.
- Ai thèm.
- Em xem ảnh trong này tôi xấu hổ lắm.
- Haizzz, có đưa hay ko đây.

Thắng ỉu xìu ngồi xuống ghế, kéo cô đứng lại gần trước mặt cậu ta, tay đưa máy ảnh ra vẻ như bị ép buộc lắm. Một tay gác lên bàn, Thắng khá bình thản ngồi nhìn MInh hí hoáy với cái máy ảnh. Trong đó không có nhiều ảnh lắm, nhưng lại toàn là ảnh của cô. Mấy lần cô tới chơi, cậu ta cũng chụp ảnh lúc cô đang mải làm gì đó, nhưng cô không quan tâm lắm, tính Minh vốn ko thích tự sướng rồi post lên facebook như các chị em. Chẳng có gì là bất thường hay đến nỗi khiến Thắng phải xấu hổ cả. Nét mặt Minh cứ vô tư cho đến khi thấy một bức ảnh cô đang ngồi tựa đầu vào thành tàu, nhìn ra ngoài mặc cho nước mắt chảy dài trên má. Đó là khi cô đang trên đường đi chơi nhà Hà dưới HP về. Trái tim Minh đột nhiên đau nhói, run rẩy và ngỡ ngàng. Tại sao Thắng lại chụp được bức ảnh này? Cậu ta đi cùng chuyến tàu đó với cô ư? Sao trái đất lại tròn vậy? Bắt đầu mắt ngấn nước, cô không ngẩng lên nhìn Thắng, thành ra anh phải ngó vào mặt cô mà nựng:
- Đấy, đã bảo đừng xem mà. 
- .......
- Anh lúc đó thấy em khóc hay hay nên chụp, ai ngờ vài tháng sau thì em vào cty anh làm. Lúc mới gặp em anh cứ ngờ ngợ, vì em gày đi hẳn so với khi em khóc trên tàu, nhưng lại xinh ra đấy, hì hì
- .......

Thắng lấy tay chùi chùi nước mắt cho cô, rồi kêu là đừng để nước mũi dây bẩn vào máy ảnh hịn của cậu ta. Con người gì mà, cứ phải trêu đùa cô thì mới vui sao. Minh đặt cái máy ảnh xuống bàn, lúc này Thắng đã kéo cô đứng lại gần cậu ta lắm. Minh nín khóc rồi hỏi:
- Tại sao lại quan tâm tôi thế? Có phải vì thấy tôi khóc như vậy ko?
- Lúc đầu là tò mò thôi, nhưng càng tiếp xúc, tôi càng muốn gần em hơn.
- Ngay cả khi biết tôi đã có chồng và 2 con sao.
- Uh, như thế tôi là kẻ xấu xa lắm phải không? 
- .... (gật đầu).......
- Tôi là đàn ông mà, nhìn thoáng qua vài lần em khóc là biết em và chồng không hòa thuận. Tôi chỉ định an ủi em thôi, ai ngờ lại bị em cuốn vào. 
- Cậu không sợ bị nói là kẻ đi phá hoại hp gia đình người khác sao?
- Lúc đó, tôi đâu có ý định như vậy. 
- Xì.....lại chả ko.
- Thật mà, đến giờ, em cũng đã chịu bỏ chồng để tôi nhảy vào đâu?
- Haizzz, đợi đấy.

Minh cúi xuống nhìn Thắng, hai ánh mắt chạm nhau khiến không gian trở lên đông lại. Cái con người trước mặt cô đây lại đang khiến cô rung động không ngừng, Minh thấy như một luồng điện chạy trong người mình, thôi thúc cô hãy sống bản năng một chút, hãy làm điều gì mà cô đang muốn lúc này. Nhẹ nhàng đặt hai tay lên má Thắng, Minh cúi xuống hôn lên môi anh, rồi rời ra thật chậm rãi. Thắng ngồi im trong vài giây, rồi khi môi minh rời đi thì anh vội vàng giơ tay ra sau gáy Minh, kéo cô xuống và đặt vào đó một nụ hôn nồng nàn chưa từng có. Lần này, Minh đã hôn đáp trả Thắng trong sự ngất ngây thực sự, không lo sợ, không áy náy, và không nghĩ gì đến tương lai. Nụ hôn kéo dài, và kết thúc bằng một cái ôm hạnh phúc. Không cần biết tương lai thế nào, nhưng lúc này đây, hai con người ấy đang thực sự yêu nhau..........

0 comments:

Post a Comment