Monday, February 9, 2015

Ngoại tình - bất ngờ không lường trước - phần 11

Giai đoạn gần tết âm lịch, MInh thấy chồng có vẻ bồn chồn, hay cáu gắt với các con, và không còn chú ý đến việc đi tết bố mẹ chú bác nhà ngoại hay các mối quan hệ xã hội quan trọng. Mọi năm anh còn giục cô đi mua đồ để anh lượn một vòng các nhà cho nhanh,nhưng năm nay thì anh mặc kệ, cô muốn mua sắm gì, tết những ai thì tự lo, khi nào chuẩn bị xong, anh lấy ô tô chở đi một vòng. Mặc dù đã 2 tháng kể từ cái ngày cãi nhau sau khi con gái Minh đi viện về, cô vẫn không thấy anh thay đổi là mấy. Chỉ thỉnh thoảng thấy anh lo lắng, trầm ngâm, chơi với con mà tâm hồn để trên mây, cô cũng không thắc mắc nhiều. Nhưng hôm nay thì lạ lắm, anh gần như cuống hết cả lên.

- Hôm nay anh làm sao thế? Anh cứ như thế các con sẽ sợ đấy.
- .........
- Có việc gì cứ nói ra xem em có giúp được không?
- Anh....., chẹp......
- Liên quan đến tiền bạc à?
- Không......
- Người ốm đau ở đâu à?
- Không, chuyện này nói ở nhà không tiện.
- Vậy tí nữa xuống dưới công viên (tầng 1) nói nhé.
- Uh,

Minh chủ động giảm số lượng bài tập để cho con học thật nhanh, rồi cho con đi chơi với bạn hàng xóm.Cô dặn bà cô cho con gái ngủ trước, rồi cho thằng lớn uống sữa đánh răng đi ngủ giúp cô. Còn cô chủ động gọi chồng đi nói chuyện. Mặt anh đầy vẻ lo lắng, bồn chồn, khiến cô cũng sốt ruột theo.

Hai người đi song song dạo quanh công viên liền kề tòa nhà chung cư , cô im lặng chờ đợi để anh thoải mái nói ra khúc mắc trong lòng, nhưng chỉ thấy anh thở dài mãi. Cũng lâu rồi anh và cô không đi bộ như thế này. Cô nhớ là lúc cô mang bầu zai lớn, tối nào anh cũng bắt cô đi bộ cùng anh cho dễ đẻ, rồi lúc về là bồi bỏ bát cháo tim cật hay bát phở cho ấm ruột. Nhưng từ khi con zai ra đời, anh đã không còn lo lắng xem phải bồi bổ cho cô cái gì (có lẽ vì cô béo ra trông thấy, nên anh nghĩ ko cần bồi bổ nữa). Rồi khi bầu con gái nhỏ là lúc kinh khủng đối với cô, nghén vật vã nôn mửa suốt ngày mà vẫn phải cố đi làm. Suốt 9 tháng mang thai, cô phải gửi con zai trên nhà ngoại để em gái cô kèm cặp dạy dỗ cho, cô sụt 5kg ở tháng thứ 3. Còn lại 4 tháng cuối thì mất ngủ triền miên, cô khiếp sợ đến nỗi chỉ muốn nằm ra cho bác sĩ mổ ngay tức khắc. Anh tất nhiên có vui mừng vì sắp có con gái, nhưng lúc đó là giai đoạn chuẩn bị mua nhà nên anh tập trung vào việc đó,phần lớn là cô tự xoay sở, chăm sóc, anh không phải đưa cô đi khám thai hay mua cho cô bất cừ lọ thuốc nào. Cô háo hức vì sắp có con gái, sắp có nhà mới, nên những vất vả đó cũng vơi đi phần nào, và cô cũng chẳng trách cứ anh lấy một lần.

- Anh ơi, nói đi, có chuyện gì thế, chúng mình còn phải về nhà cho con đi ngủ chứ.
- Uh, anh ko biết có nên nói nữa ko. Chuyện này thực sự chẳng ra làm sao.
- NHưng là chuyện gì?
- .......
- Cô ấy có bầu à?
- uh, gần 5 tháng rồi, cô ấy giấu không cho anh biết.

Minh đứng sựng lại,quay sang nhìn anh không chớp mắt, cô có cảm giác như có cái gì vừa xuyên qua người mình, khiến cô không thở nổi. Cô nắm chặt đôi bàn tay đang ở trong túi áo khoác, rồi đến khi không chịu được nữa, cô ngồi sụp xuống đất. Cô không khóc nhưng nước mắt cứ thế rơi ra.
- Anh ơi là anh, sao anh lại để xảy ra chuyện như thế chứ? Em phải làm thế nào với anh bây giờ???? Trời ơi là trời.
Anh cúi xuống bên cạnh, hai tay ôm lấy vai Minh nắm chặt:
- Anh xin lỗi, thực sự lần này anh quá sai rồi. Em giúp anh với.

Minh không biết cô khóc bao lâu, cô cứ gập người lại mà khóc, cảm giác như cô khóc từ ruột mà ra vậy. Cô không gào lên được, cứ cắn chặt răng, nhắm chặt mắt vò đầu bứt tai, rồi lại há miệng ra mà thở như người chết đuối. Dạ dày đau lên từng cuộn,buồn nôn quá, cô móc họng cho nôn thốc nôn tháo những gì mới ăn được lúc tối. Anh thì sợ hãi vô cùng, chỉ biết đứng bên vỗ vào lưng cho cô dễ chịu hơn, đỡ cô vào vệ đường, chạy đi mua chai nước để cô súc miệng. Đến lúc cô thấy người rét run lên, thì cô đã quá mệt rồi, và chỉ muốn về nhà và lên giường. Anh muốn đỡ cô đi về nhà, nhưng cô gạt tay ra rồi tự lê bước. Cô không thấy tiếc nuối gì anh lúc này, chỉ thấy khinh bỉ, thật sự khinh bỉ con người ấy....
Ngồi giữa trời đông gió lộng như vậy mà khóc,lại không khăn mũ gì, nên có lẽ Minh bị cảm gió rồi. Mệt quá ngủ thiếp đi đến sáng, quên cả pha sữa cho con uống, Minh thấy đầu đau kinh khủng, thái dương bên trái cứ giật giật, người thì mệt mỏi rã rời, rét run lên từng đợt. Cố gượng dậy, vệ sinh cá nhân xong, Minh khoác áo xuống dưới tầng 2 mua cháo cho con và mua thêm cho mình 1 bát. Cô uống một viên giảm đau hạ sốt, Minh rất sợ đau đầu, mỗi lần như thế là cô không thiết tha làm gì cả, nên lúc nào trong nhà cũng có thuốc. Bà cô thấy Minh nhợt nhạt thì nhẹ nhàng nói:
- Mày bị ốm đấy à?
- Chắc con bị cảm thôi. Con nằm nghỉ thêm lúc nữa rồi đi làm, bà gọi bố nó dậy cho thằng lớn ăn uống rồi đi học hộ con, còn con bé cứ để nó ngủ cho đã đi bà ạ, hôm nay cho nó ở nhà với bà một hôm nhé.
- Uh, mày cứ vào ngủ tiếp đi, còn sớm mà.

Bà cô đấy tên là B, cũng từng có một đời chồng và 2 con, nhưng do nguyên nhân gì đó sâu xa mà bà bỏ về nhà ngoại ở một mình, không mang theo đứa nào cả. Mọi người nói một đứa thì đã chết từ lúc bé, còn một đứa bây giờ không nhìn mặt mẹ. Cô rất thương bà, tính bà nóng nảy, có gì thì cứ sồn sồn nói ra, xong lại thôi. Bà rất chu đáo, sạch sẽ, chăm chút cho con cô từng tí một, nên cô rất yên tâm đi làm khi có bà ở nhà đỡ đần. Sống với cô khá lâu rồi, hồi sinh con zai lớn, bà cũng lên đỡ cho mấy năm, giờ lại đến con gái nhỏ. Thế nhưng, chưa bao giờ cô hỏi bà về quá khứ, bà cũng không bao giờ than thở chút gì về chuyện đó. Cô cứ nói bà hãy nhận cô làm con nuôi, để lúc về già bà khỏi tủi thân, bà chỉ cười cười mà không nói gì cả.

Cũng là phận đàn bà, chắc ai cũng có nỗi khổ tâm cả, dù là sống trong nhung lụa, hay cô đơn một mình. Chưa bao giờ cô nghĩ đời mình lại trớ trêu như lúc này, khốn nạn thay cái con người lấy chồng vì hai chữ tình yêu, giờ thì không còn biết trách cứ cái gì nữa, chỉ biết trách bản thân thôi. Bố mẹ cô đều cảnh báo, nhắc nhở, dạy dỗ, khuyên nhủ, quát nạt cô rồi, thế mà cô vẫn cứ đâm đầu vào, giờ thì chính cô lại tự làm khổ mình và bố mẹ. Minh thiếp đi đến tận 9 giờ, có chuông điện thoại cô mới dậy.

- Hôm nay em nghỉ làm à?
- Không, mấy giờ rồi?
- Hơn 9h rồi. Sếp đang cáu um lên đấy.
- Chết cha, thế nhé.
Không kịp để Thắng nói tiếp, Minh tắt vội điện thoại, bật dậy mặc quần áo rồi chạy như bay đi làm. Cảm ơn trời đất rằng cô còn có công việc bận rộn để mà tạm thời quên đi những khổ đau tột cùng mà cô đang phải gánh chịu, chứ mà chỉ ở nhà thôi chắc cô âu sầu mà chết mất. Cô vẫn thường tự hào rằng mình là người chăm chỉ, chịu kiếm tiền và biết hưởng thụ (chỉ là không có thời gian mà hưởng thụ thôi). Thiết nghĩ, tất cả những người phụ nữ trên thế giới này, họ lạc quan được, họ tự tin được là vì họ có một công việc để làm, một ngôi nhà để sống và một gia đình để chăm sóc. Cô có nguy cơ bị mất đi cái gia đình mà bao năm cô vun đắp, thế nên cô không thể để mất nốt công việc mà nhiều người mơ ước.
Minh tới văn phòng với khuân mặt không thể nhợt nhạt hơn. Bình thường cô không trang điểm mấy, nhưng da dẻ trắng hồng, môi cũng hồng tự nhiên, cô nói trên khuôn mặt cô chỉ được mỗi cái miệng là xinh xắn. Nhưng hôm nay thì mắt cô thâm quầng, sưng húp lên dù không còn đỏ lắm, mặt thì tái nhợt vì cảm, môi bợt ra và thần thái thì phờ phạc. Quần áo chọn vội vàng, tóc tai không chải chuốt,nên cũng không chỉn chu như mọi ngày. Cô đi qua phòng nào là phòng đấy cứ trố mắt ra nhìn, rồi xì xầm hỏi nhau xem chị Minh có chuyện gì mà trông xuống sắc thế. Thắng cũng đã nhận ra sự khác thường này ở Minh. Còn Minh thì xấu hổ không dám nhìn mọi người nữa, đi thẳng đến chỗ mình ngồi, cất cặp sách rồi vào trình bày qua với sếp. Có lẽ sếp cũng nghĩ là cô có việc gì nghiêm trọng, nên chỉ nói qua loa rồi để cô đi làm việc. 

Viên giảm đau có vẻ đã hết tác dụng, những cơn đau đầu, đau vai gáy lại tấn công cô lần nữa. Lục tìm trong túi thì mới nhớ là quên không mang theo viên giảm đau nào, cô lấy tiền chạy ra ngoài, định xuống dưới đường tìm hiệu thuốc. Thắng để ý nên cũng ra ngoài ngay sau đó. Cậu ta không cho cô đi vào thang máy, mà kéo ra cầu thang bộ, nơi đó luôn là nơi yên tĩnh để nói chuyện (trừ khi có hỏa hoạn, he he). 
- Hôm nay em làm sao thế này?
- Chắc là bị cảm, mệt quá nên ngủ quên mất.
Thắng lấy tay sờ lên trán Minh, mắt cậu tỏ rõ vẻ lo lắng và xót xa:
- Bị sốt từ bao giờ?
- Từ sáng, uống thuốc hạ rồi, mà chắc là hết tác dụng rồi, đang định đi mua mấy viên khác
- Thế thì vào phòng ngồi đi, tôi mua cho.
- .....

Minh hơi lưỡng lự, như mọi khi thì cô sẽ chẳng để ai làm hộ cô việc gì đâu, nhưng hôm nay thì mệt thật. Cô nghĩ nhờ vả một chút cũng không sao đâu, chỉ là đi mua hộ viên thuốc thôi mà.
- Đây, cầm tiền mua hộ tôi hẳn một vỉ panadol extra í nhé. 
- Được rồi, tôi có tiền đây rồi.
- Cầm tiền đi, nếu không tôi nhờ cậu đâu.
Hôm nay, Minh vẫn nói câu dứt khoát như mọi ngày, nhưng giọng nói của cô thì yếu ớt vô cùng. Ánh mắt cô cứ cụp xuống chứ không tự tin nhìn thẳng vào Thắng như mọi khi. Thắng với tay, sờ lên má Minh, cậu muốn cô ngẩng mặt lên để cậu nhìn, nhưng Minh né và gạt tay ra. 

- Thế sáng nay em đi làm bằng gì?
- Xe máy
- Sao không bảo ox chở đi?
- OX đi sớm rồi
- Sao không bắt taxi.
- Vẫn đi được mà, có chết đâu.
- Tôi không nghĩ em chỉ bị cảm, măt sưng húp như gấu trúc thế kia. Mọi ngày tinh vi thế mà hôm nay dám mang bộ mặt này đến cty cơ à.
- Xì... tinh vi gì đâu.
Minh cười nhẹ. Nụ cười cũng mệt mỏi y như cô lúc này vậy. 

- Trưa nay tôi đưa em ra ngoài ăn nhé.
- Thôi, mệt lắm, không muốn đi đâu cả, ăn qua loa rồi tranh thủ ngủ tí.
- Tôi muốn ôm em một lát được không?
- Sao cậu cứ nói những lời như thế chứ. Tôi đã có chồng rồi, cậu phải biết điều đó chứ. Cậu làm thế khiến tôi cảm thấy mệt mỏi thêm rất nhiều đấy biết không hả....

Minh bắt đầu mếu máo, cô không kiềm chế được nữa. Khi cô đang suy sụp vì mối quan hệ với chồng thì Thắng lại cứ ngọt ngào với cô. Cô vừa muốn để cậu ôm lấy, chỉ cần là một cái ôm của một người bạn tri kỉ thôi cũng được, nhưng lại vừa sợ hãi, cô sợ cậu chỉ đùa giỡn với cô, sợ cậu nghĩ cô là con người lẳng lơ bắt cá hai tay rồi coi thường cô. Vì cô muốn cậu ta mãi ở bên cô, làm cho cô vui như từ trước đến giờ, nên không muốn làm gì để mối quan hệ ấy phải dừng lại, cô sợ cậu cứ làm thế thì cô sẽ dựa dẫm vào việc mình đang đau khổ mà ngã vào lòng cậu. Thế mà cậu thì không hiểu cho cô chút nào.

Thắng hơi có phần luống cuống. Cậu tiến lại gần Minh, vòng tay ra sau rồi vỗ nhè nhẹ vào lưng Minh.
- Thôi được rồi, tôi xin lỗi. Đừng khóc. Về chỗ ngồi đi, tôi sẽ mua thuốc.
.............

0 comments:

Post a Comment