Tuesday, December 15, 2015

Yếu lòng - Phần 3

- Mời chồng ăn cơm – Em mời chị ăn cơm.
Thế mới ngứa mắt. Gắp đại miếng mực xào ăn thử, nấu nướng ko tệ, nêm nếm cũng đc. Tôi thản nhiên nói: Em à, chị bàn chuyện ly hôn sớm với anh Minh cho 2 mẹ con em về đây dưỡng thai cho thoải mái, mà anh Minh anh ko chịu, cứ kêu từ từ. Chị cũng chẳng muốn chuyện bé xé ra to, 2vc chị hết tình cảm buộc lòng chia tay, chị thực sự mong em hạnh phúc và giữ chân đc anh Minh càng lâu càng tốt, thật lòng đấy. 2 ng ăn cơm tiếp đi, chị lên phòng. Lão chồng sửng sốt nhìn tôi còn con bé cứ cúi gằm mặt. Bố khỉ, sao mình lại rơi vào hoàn cảnh trớ trêu như thế này cơ chứ, ngồi ăn cơm cùng nhân tình của chồng, quả này mà viết sách thì quên đi rồi đấy. Làm viên hoạt huyết cho đỡ nhức đầu, nằm ngủ để mai còn đi làm hộ chiếu. Sáng dậy đi qua phòng Vũ, lão Minh ngủ cùng con My trong đấy thấy có tiếng nói chuyện khẽ, lại càng lộn ruột. Lẩm bẩm 1 mình rồi chuẩn bị đi làm giấy tờ, hết buổi sáng cũng xong, ko cần đi gấp nên họ hẹn 4 tuần đc lấy hộ chiếu, ngồi quán café gọi điện cho cô Linh em họ lão để bảo viết thư mời bảo lãnh sang thăm thân gửi về gấp để kịp làm, gớm dặn dò các thứ làm loạn hết cả đầu. Đã bảo là làm dịch vụ rồi cứ gửi thư về đi là lên đường mà cứ mắc bệnh thích trình bày. Mãi rồi cũng cúp đc máy, thảnh thơi ngắm cỏ cây hoa lá, nghĩ mình cũng buồn cười đáng ra phải khóc lóc vật vã , nằm nhà 1 xó thấy chồng về là phải nhao ra bám gót chân năn nỉ ở lại, đây lại cười như te te, cũng phải thôi, mười mấy năm sống chung đã bao giờ dám cãi lời lão, lão nói ra câu nào phải nghe câu đấy, lão bảo chuyên tâm việc cơm nc, dạy con là cứ y án, ko quan hệ, ko đàn đúm (à thỉnh thoảng đàn đúm với con Mai ) thế là cứ ở nhà thôi, mãi khi thằng Vũ vào cấp 3 nó tự đi học, tập võ, thể dục thể thao thì mới ra quán trông hàng đồ xách tay Pháp cho Mai. Haizz nghĩ mà thấy chán chường, chẳng nghĩ gì nữa cho nhẹ đầu, dù sao chuyện cũng đã rồi.
Thơ thẩn mãi cũng chán, qua chợ mua ít hoa quả về nhà ngoại thắp hương, dọn dẹp chăn màn phòng ốc thơm tho để còn về có chỗ ngủ, ở bên đấy đi ra đi vào chạm mặt nhau thêm khó chịu. Ông Cương ( anh trưởng họ ) từ đâu chắp tay sau đít đi lại thủng thẳng hỏi?
- Hôm nay bão hay sao mà về đây hương hoa, dọn dẹp thế?
- Anh cứ hãy suy diễn.
- Lại chẳng thế.
- Em ở nhà dỗi việc với lại cũng sắp sang kia chơi với cháu mấy tháng nên tranh thủ dọn dẹp, hương khói, chứ vài hôm nữa em đi thì anh chị lại vất vả.
- Sang đấy mấy tháng cơ à? Chú ấy có đi cùng ko?
- Nhà em bận việc, mình em đi thôi.
Ừ hữ vài câu ông ấy đi tuốt lên nhà trên nằm ngủ, rõ chán với mấy bố gia trưởng, cả ngày cứ đi ra đi vào nhà thờ họ, lau lau quét quét, có khách thì tiếp, ko thì lại đánh chắn cạ với nhau rồi lại về nhà nằm ngủ. Chẳng giúp đc vợ con việc gì mà hễ có việc hệ trọng là đập bàn đập ghế khiếp lắm.
Suốt cả tuần cứ đi ra đi vào, thư mời L đã gửi về, phí phiếc các loại cũng nộp đủ, chỉ chờ lấy đầy đủ giấy tờ là bay. Hằng ngày cứ đến mở quán bán hàng cho Mai, chiều tối Mai ra lại về nhà ăn tạm cơm hàng rồi về lên giường ngủ, chẳng may có giáp mặt thì cũng chào hỏi vài câu cho có lệ rồi việc ai nấy làm. Thời gian còn lại thì đi mua đồ về mang sang cho Linh, toàn bột sắn, atiso khô, đồ làm nail,lá lẩu các loại, ít quà cho bọn trẻ. Đi Nội Bài vào Tân Sơn Nhất rồi đổi chuyến bay thẳng qua Melbourne. Mai cũng đặt vé đi TPHCM cùng. Tối 2 đứa hì hục sắp hành lý, giấy tờ chuẩn bị 2 ngày nữa bay. Sắp xếp xong 2 con hâm rủ nhau đi uống rượu mực quên sầu. làm có 2 chai Men thôi mà ngất ngưởng, bắt taxi về nhà, đập cổng ầm ĩ, lão và con My ra dìu 2 đứa lên phòng, tôi còn chỉ vào mặt con My nói lảm nhảm, em cặp bồ với chồng chị, em là con hồ ly chín đuôi, là đồ cướp chồng, cười nói như điên rồi ngủ bết luôn đến tận chiều hôm sau. Tỉnh dậy, tắm táp sạch sẽ đi qua phòng khách thấy lão Minh viết giấy để lại. “ Em đi chơi vui vẻ, thuận buồm xuôi gió “ , tôi vò nát tờ giấy ném vào góc tường. Bồ con Mai đến hộ tống 2 đứa đi Nội Bài ở đấy 1 ngày rồi bay luôn . Xuống Tân Sơn Nhất chỉ kịp ra chào Nam ( bồ lâu năm của Mai ) rồi lại vào sảnh chờ đổi chuyến. Hơn 10 tiếng đến Úc, đón tôi ở sân bay là vợ chồng L và Vũ, thằng bé chạy như bay lao vào ôm chặt lấy tôi, nhìn thấy con tôi nc mắt ngắn dài, 2 mẹ con ôm nhau khóc, khóc mãi rồi mới quay qua chào vc Linh, sắp xếp đồ lên xe 2 mẹ con ngồi ghế sau nói chuyện túi tít. Về đến nhà Linh tôi đc chào đón bằng hoa hồng và bóng bay do 2 cháu Ha và Ja đạo diễn. “Welcome Ha to home “
1 bữa ăn nhẹ, ấm cúng diễn ra, chúng tôi cùng chia quà, sắp xếp đồ đạc, ăn uống nói chuyện vui vẻ. Vũ và Jaden ngủ chung 1 phòng nhường phòng cho tôi, thằng bé cứ lấn lá kêu nó đi ngủ nó ko chịu đòi nói chuyện cho đỡ nhớ nhà, 2 mẹ con nằm cạnh nhau, nó hỏi hết chuyện nọ chuyện kia ở nhà, rồi sang đám bạn cũ của nó, rồi các anh chị em, trả lời con rồi mẹ lăn ra ngủ lúc nào ko biết. Sáng hôm sau L vào phòng nói đồ ăn cả ngày đã chuẩn bị bọn trẻ đi học chiều mới về , vợ chồng Linh ra tiệm nail, nhà chỉ còn 2 mẹ con nên cứ thoải mái. Vũ nói xin nghỉ 1 ngày đưa mẹ đi chơi, 2 mẹ con ăn sáng rồi đạp xe quanh con phố nhỏ gần nhà, tháng 11 lành lạnh, đạp xe qua mấy con phố thì rẽ vào công viên ngồi nghỉ, bỏ máy ảnh ra tự sướng các kiểu, rồi còn quay video. Nheo mắt ngắm 1 vùng trời khác với với vùng trời thường thấy của mình thật thư thái, khá nhiều cảm xúc đan xen. Vũ ôm vai hỏi.
- Mẹ ko định kể chuyện gì cho con nghe à?
- Tôi hơi chột dạ. Chuyện gì là chuyện gì hả con trai?
- Mẹ, con 19 tuổi rồi. Con cũng đã có bạn gái. …
- À tốt rồi, vậy bao giờ con định cho mẹ gặp mặt, bạn gái con ở đâu? ….
- Con sẽ sx để mẹ gặp cô ấy, nhưng ko phải chuyện này. Chuyện của bố mẹ …
- Vậy bố con đã nói gì?
- Bố ko nói gì, có gọi điện cũng chỉ hỏi chuyện học hành, trường lớp thôi mẹ.
- Vậy thì có gì đâu mà con làm mẹ khó hiểu quá. Mới sang vài tháng thôi đã thành ông cụ non rồi hả?
- Gần đây bố mẹ ko còn chụp ảnh ăn cơm cùng nhau, bố có gọi điện con bảo face time nhưng bố ko nghe, mẹ thì chỉ nằm trong phòng, con nhìn qua là biết.
- …..
- Lúc con ở VN, có hôm con học bài ở nhà, bố về nhà và dắt theo 1 cô gái , họ vào phòng của bố mẹ lấy gì đó rồi đi ra , họ nghĩ ko có ai ở nhà, con biết đã có chuyện, nhưng thấy mẹ vẫn bình thường nên con cũng ko hỏi.
- Mẹ không biết phải nói với con thế nào. Cho dù bố mẹ có chuyện gì thì bố mẹ đều thương con và mong con học hành tốt, ở lại đây cũng đc mà về nc cũng đc, lập gia đình và sống vui vẻ có ích.
- Con ko nói về con, con hứa với mẹ, con sẽ ko để mẹ phải thất vọng về con …
- Con trai mẹ lớn thật rồi, có rất nhiều điểm giống bố con luôn hiểu chuyện, quyết đoán. Chuyện của ng lớn , mẹ ko muốn con phải suy nghĩ nhiều. Ai cũng có cái lý của mình, mẹ tạm thời ly thân với bố con 1 thời gian. Để cả 2 cùng nhìn nhận lại mọi việc, nếu có thể tha thứ thì sẽ bắt đầu lại còn không thì cũng nhẹ lòng.
- Mẹ có giận bố không?
- Giận chứ, khi mà mọi giận hờn, buồn tủi nó lên đến đỉnh điểm khiến cho ng ta không còn cảm xúc, bố muốn làm gì thì làm, đi đâu về đâu chẳng quan tâm, ko tranh luận, ko an ủi… Mỗi lời bố nói ra mẹ luôn cảm thấy lép vế và phải phục tùng. Mẹ sai rồi.
- Những điều mà bố đối xử với mẹ con chắc chắn sẽ ko làm thế với bạn gái của con. Con cũng ko thể trách hay hận bố đc, con chỉ cần mẹ luôn vui vẻ, thoải mái thôi.
- Có con hiểu chuyện là mẹ vui rồi, mẹ rất thoải mái, chỉ cần có con là mẹ hạnh phúc.
- Mẹ, mẹ tính như nào?
- Tính toán gì, mẹ chơi với con 3 tháng rồi về, còn công việc chứ, giờ mẹ là vua thời gian, mẹ đi spa, thẩm mỹ, đi chùa thiếu gì công việc đâu.
- Không, chuyện tình cảm mà mẹ. mẹ định ở 1 mình luôn hả?
- À , thế con xem có ông tây nào bảo ông ấy cưới mẹ cho mẹ qua đây ở luôn với con đi, năn nỉ con đấy.
- Đấy là tự mẹ nói đấy nhé.
Hai mẹ con ôm nhau cùng cười vang.

0 comments:

Post a Comment