Tuesday, December 15, 2015

Yếu lòng - Phần 1

Truyện này là do admin đọc được trên webtretho do một mẹ tâm sự. Mình thấy hay, có ý nghĩ nên copy về blog của mình để mọi người có thể đọc được dễ dàng hơn, dễ chỉa sẻ với mọi người hơn. Mong mọi người ủng hộ

                                                                    YẾU LÒNG

Lão dẫn bồ về nhà khi thằng Vũ đi du học đc 2 tháng. Tôi đang dọn dẹp trong bếp quay ra thấy lão nắm tay con bé đi vào nhà. Nhìn nó chỉ hơn thằng Vũ vài tuổi, ấy vậy mà cặp với lão già 40 tuổi. Tôi chẳng thèm nói chỉ quan sát xem 2 ng đó làm gì. Lão lên gác lấy gì đó rồi đi luôn, con bé cũng theo lão lên, chắc nó sợ đứng dưới tôi sẽ cầm dao chém chết. Lão đi khuất bóng, tôi ngồi sụp xuống, chẳng nghĩ đc gì, hết ngồi xuống lại đứng lên. Không cảm xúc. Mỏi chân quá, đi lại phòng khách cứ ngồi rũ ra như vậy từ chiều đến tối muộn. Có tiếng điện thoại bàn kêu, hít 1 hơi cho đỡ mệt với tay nhấc máy. Giọng lão gằn lên.
- Ở nhà tại sao gọi di động mãi ko đc.
- …..
- Ở nhà đi, tôi về rồi nói chuyện. Cụp máy khô khốc.
Vội vàng vào nhà vệ sinh rửa mặt, kiểu gì thì kiểu ko thể để bộ mặt ủ rũ đc, phải cho lão biết tôi dửng dưng, ko thèm quan tâm. Để xem lão nói gì. Nửa tiếng sau lão về, nghe tiếng mở cổng là biết. Xốc lại quần áo, pha ấm trà mới, tôi ngồi ngay ngắn nhìn lão đi vào với vẻ mặt thản nhiên nhất. Lão nhìn thấy bộ dạng tôi như vậy mặt cũng hơi biến sắc, chắc lão nghĩ tôi khóc lóc cả chiều. Tôi lên tiếng, 1 giọng nói nhẹ nhàng bình thản nhất đến tôi cũng phải ngạc nhiên.
Lão ngả người ra ghế, vắt chân chữ ngũ, châm thuốc rít 1 hơi mới hắng giọng.
- Em ko hỏi anh cô ấy là ai à?
- Chẳng phải anh muốn nói chuyện với em sao?
Lão dụi thuốc, ngồi thẳng ng nhìn tôi. 
- Anh quen cô ấy 1 năm, giờ là lúc thích hợp để có thể công khai. Thủ tục ly hôn em cứ tiến hành, anh sẽ ký, tài sản cũng tuỳ em quyết định. Anh cũng ko biết nói gì, xin lỗi em, mong em tha thứ. 
- Thế cứ thậm thụt đi, sao phải công khai làm gì?
- ….
- Có bầu rồi à?
- Em nghĩ thế nào cũng đc, anh có lỗi với em tuỳ em xử.
Lão lên gác vơ mấy bộ quần áo cho vào túi xách đi. Tôi đứng dưới chân cầu thang lão đi nhanh qua, tôi nắm tay lão giũ chặt.

- Nói cho em biết lí do là gì. Tại sao anh đi vội thế, không ở nhà để bình tĩnh nói chuyện đc à?
Đến khi em phát hiện ra thì em sẽ thế nào? Anh nói ra như vậy biết em sẽ đau khổ, em cứ đánh chửi anh thậm tệ, anh chịu hết. Lão cầm tay tôi tự đánh vào ngực lão. Tôi đẩy lão ra, nc mắt giàn giụa, bây giờ ko cần sĩ diện nữa rồi, mặc kệ mọi thứ đi, tôi nói trong nc mắt.
- Đánh anh làm gì, đánh anh, anh có ở lại đâu, làm gì bây giờ anh cũng đã muốn ly hôn rồi. Sao anh ác với em thế. Em làm sai điều gì mà anh đối xử với em như vậy. Anh bị điên rồi. Vì cô ta trẻ hơn em, cô ta xinh hơn em hay vì cái gì. Tôi gào thét. Túm lấy túi quần áo của lão xé tung ra. Quần sịp, cà vạt rơi lả tả, lão hốt hoảng khi lần đầu thấy tôi điên cuồng như vậy, trước đây có giận cỡ nào tôi cũng chỉ nói nhẹ với lão : anh làm thế khiến em bị tổn thương, em cảm thấy anh ko tôn trọng em rồi ko nói chuyện với lão mấy ngày. Lão tự suy nghĩ rồi làm lành là xong. Hôm nay thì rất khác,lồng lộn như 1 con thú, tôi đập hết những thứ gì có trong tầm tay, nhà tôi cách âm tốt nên chẳng sợ hàng xóm dị nghị. Cứ thế khóc và ném. Không còn thứ gì nữa tôi gục xuống sàn. Lão đi lại nâng mặt tôi lên, lấy khăn lau nc mắt, mặt lão nhăn nhó, lão nói khẽ.
- Bất đắc dĩ anh mới phải làm như vậy, em tha thứ cho anh và đừng tự làm khổ mình.
- Vậy cô ta có con với anh rồi?
- Gật
- Tôi cười rũ ra, chắc gì đã phải con của anh. Không khéo anh phải đổ vỏ hộ thằng khác.
- Cô ấy đã thề độc với anh.
 Hơn 1 tháng.
- Bắt cô ta bỏ đi.
- Bắt cô ta bỏ là 1 chuyện, nhưng em tha thứ cho anh khi anh đã qua lại với ng khác. Em chịu đc à?
- Anh thu dọn quần áo rồi đi ngay đi. Mặc kệ tôi.
- Anh ko đi đâu cả, anh ở nhà.
- Anh sợ tôi tử tự à, hay sợ tôi cho ng đánh bồ của anh? Anh yên tâm đi, anh ngửa bài với tôi như vậy thì tôi cũng phải hậu tạ cho xứng đáng. Cho anh đánh ván mới luôn.
Tôi lên phòng vệ sinh, cứ thể đứng dưới vòi nc xả cho bẳng hết, trôi hết đi, lũ ng xấu xa, đang nhiên đang lành cứ thích trai gái đĩ bợm, lại còn có con với nhau. Vũ ơi, con sắp có em rồi đấy, đứa em cùng cha khác mẹ kém con 18 tuổi. Cười, nói lảm nhảm như con điên trong nhà tắm, cởi bộ quần áo ướt nhẹp vơ vội cái áo ngủ tròng vào rồi cứ để tóc ướt nằm trên giường, ngủ mê mệt, lúc mơ lúc tỉnh, chân tay rã rời, cố gắng mở mắt ra bò dậy lấy viên thuốc uống mà hết nc, cố hết sức lết xuống bếp lấy nc uống nhìn thấy lão ngồi trên bãi chiến trường gục đầu ngủ. Động vào cái ghế lão giật mình hớt hải, lão đi đến nhìn ngó, hơi nóng toả ra khắp ng , lão lo lắng sờ trán, chẳng nói chẳng rằng lão bế thốc đi thẳng lên phòng. Lão quát : nằm yên đấy tôi lấy nc cho, ng nóng phừng phừng thế mà ko gọi , thích anh hùng với ai. Lão mang nc và thuốc lên cho uống.
- Sao phải tốt với tôi, sợ tôi chết à? Tôi chết đi chẳng đúng ý anh quá, đỡ phải lằng nhằng.
- Uống rồi ngủ đi, toàn nói nhảm.
- Lão ngập ngừng, hay mình ko ly hôn nữa, cứ kệ như này đi… Thôi, anh ko nói gì nữa, em đừng tự làm khổ mình. Ngủ đi, mai anh cho người dọn dẹp, rồi mình sẽ bình tĩnh nói chuyện với nhau.
Tôi nằm đấy ngủ ko ra ngủ, thức ko ra thức. Bây giờ phải tính sao đây? Hay cứ mặc kệ lão muốn làm gì thì làm, ko ly hôn, thích lôi ai về ngủ cũng tuỳ, tôi chỉ cần làm 1 cái giấy ,tiền , bất động sản… của tôi 2/3 còn lại của lão, ký tên đóng dấu vào. Tôi đi tìm ng giải khuây, trai trẻ chẳng hạn, hoặc trai già như lão. Hahahaha lão bồ bich từ ngày trẻ đến giờ có bị làm sao, suốt 18 năm lão đi đi về về như con thoi, 1 năm chắc ở nhà đc 1 tháng tính cả lễ tết. 18 năm tôi chẳng căn vạn hé răng lời nào, vun vén chăm lo nhà cửa . Thi thoảng có giận hờn vì tội đi nhiều của lão, lão âu yếm thỏ thẻ, đi để lo cho cuộc sống gia đình mình sung túc hơn, em ko phải lo toan nhiều, cứ ở nhà làm vợ, đi spa, thẩm mỹ cho thư thái, chăm lo tốt cho con trai là anh yên tâm công tác. Riết rồi cũng quen, ko phàn nàn, ko cáu gắt, cứ đem tiền về là đc. Chẳng hiểu cái nhà này có gì ám mà chẳng giữ chân lão nổi 3 ngày. Lâu nhất chắc là dịp tết ở đc 5 ngày lại phắn. Haizzz. Bố mẹ 2 bên đều mất, mỗi nhà đều có ông anh trưởng cầm chịch mọi chuyện, nhưng gia trưởng lắm cái gì cũng nhất nhất theo ý, ko theo ý là chết đòn, đàn ông phải bôn ba lo toan mọi việc, đàn bà chỉ trợ giúp chồng và nuôi dạy con tử tê thế mới là đàn bà tốt. Thế mà cũng chịu đc 18 năm có lẻ, mình phục mình quá. Ko phải nghĩ nữa. Tôi muốn nổi loạn. Từ mai tôi sẽ bung lụa.

( Còn tiếp - ST )

0 comments:

Post a Comment