Wednesday, December 16, 2015

Yếu lòng - Phần 15

Lão Quân đánh à?
. Ừ
. Trên đường tao đến, lão gọi cho tao, bảo đến xem giúp mày, bao nhiêu tiền lão chịu hết, bảo là vì yêu mày quá.
. Thôi, đừng nhắc đến nữa. Hết rồi. Tao ko muốn liên quan gì đến hắn. Thế cũng tốt, tao cũng đang ko biết bỏ hắn kiểu gì.
. Khổ thân anh Quân, tại lão Minh chứ tại ai.
. Mày thôi đi. Muộn rồi về ngủ đi, có gì tao gọi.
. Ừ đang muốn về đây. Con điên.
Mai xách túi đi thẳng, ông Huy ra động viên.
- Em ở lại chăm ong xã nhé, có gì rồi từ từ nói chuyện, anh thấy Quân nó cũng tốt. Anh vừa từ công trường trong Hã Tĩnh ra. Quần áo phủ toàn đất đỏ phải về thay đã. Cô gắng nhé.
- Vâng anh về ạ, em cám ơn anh và Mai.
Hơn 1h bs bảo cho về nhà nằm uống giảm đau, kháng sinh và rửa vết thương hằng ngày là khỏi, kê đơn đi mua thuốc, nhà thuốc bệnh viện vừa xa vừa tối, sợ ma vãi ra. Mua xong dìu lão ra taxi về nhà. Mồm miệng lão sưng vêu, có chửi lão giờ cũng ko dám mở mồm. Vừa buồn cười vừa tức. Cho lão nằm ở giường, thay quần áo, xem xét 1 số chỗ thâm tím, toàn phần mềm ko đáng ngại. Đi ra bê đóng chăn gối vào, nằm xuống sàn nhà canh lão, lão nhắn tin bảo lên giường nằm cạnh. Trả lời gọn lỏn. Không rồi tắt đèn đi ngủ.
Sáng tôi dậy, viết 1 dòng để lại cho lão đại ý là “ cần tôi làm việc gì cho thì ghi vào giấy “ rồi ra chợ mua đồ ăn, thức uống hoa quả cho lão tẩm bổ. về nhà thấy lão ngồi xù xù 1 đống trong phòng khách với tờ giấy 1 đống gạch đầu dòng các việc. Đầu tiên là gọi điện cho Thiên đi lấy xe cho lão rồi mang giấy tờ cty đến để bàn giao cho vài ng. Có việc này mới hay, lão bảo tôi nói với mọi ng lão uống rượu say bị ngã, tôi cười chảy nc măt, lão trừng mắt nhìn tôi. Trưa nấu 1 nồi chào gà ác, ngồi vào bàn lão viết “đau mồm đau tay lắm, bón giúp đi “ , tôi trợn mắt nhìn lão, lão chắp 2 tay cầu hoà, đút cháo cho lão ăn tôi móc cho 1 câu “ lần sau phải tìm hiểu kỹ đối tượng hẵng manh động nhé “ lão tức mà ko nói đc. Ăn xong lấy thuốc cho lão uống rồi rửa vết thương, lão cứ ngoác cái mồm ra á ui á ùi mãi. Chiều Thiên đến ngồi đối thoại với lão bằng giấy bút mãi đến tối, nấu nướng xong mời cậu ta ăn tối uống trà cũng đến 10h, tắm rửa dọn dẹp nằm huỵch xuống sàn ngủ luôn. Hôm sau lại như vậy, đến chiều thì Mai đến, ngồi hỏi han lão mấy câu , lão ậm ừ rồi đi vào phòng để tôi với Mai nói chuyện.
 Điện thoại mày vất đâu rồi? Tao ko gọi đc.
. Chẳng biết, chắc vất đâu hết pin, mà thôi cũng chẳng cần lien lạc với ai. Mày ko gọi đc thì gọi vào máy lão Minh.
. Con điên, tao mệt với ông Quân quá. Mày đi mà giải quyết. 1 ngày gọi cho tao ko biết bn cuộc, đến lão Huy còn sợ xanh mặt.
. Kệ lão đi, ko gọi, ko giải thích, ko níu kéo, mày cứ bảo vc nó về với nhau rồi. Mà tốt hơn chặn số đi, tao sạc pin rồi cung chặn luôn.
. Vậy còn trai đẹp?
. Trai đẹp nào? À, cậu ở lớp tập .
. Phải rồi đấy, nó nhắn tin cho tao hỏi han mày nhiệt tình, nào là chị ấy ốm hay có chuyện gì, em ko gọi đc chị ấy blab la.
. cắt luôn đi, sốt ruột, yêu đương gì bọn đấy, chắc nghĩ mình gái già thèm tình, thừa tiền.
. mày nghĩ vậy à?
. Ừ, giờ có ai thật long vời mình đâu, đều là lợi dụng nhau cả.
. Biết thế rồi cứ cho nó lợi dụng chứ, mất gì đâu.
. Nhường mày cả, mày bế nó đi giúp tao.
. Mày nói đấy, đừng có khóc.
Mai ở lại ăn tối xong rồi về. Tôi đi tìm đt sạc pin, Quân gọi 25 cuộc, 15 tin nhắn, toàn yêu đương với xin lỗi, xoá số và chặn luôn. Khánh gọi 12 cuộc, 10 tin nhắn. Sao đây, có trả lời ko hay thôi. Có số lạ gọi, phân vân nhỡ ng quen có việc thì cũng áy náy, thôi thì cứ nghe xong rồi tính sau.
. Alo
. Em à, anh muốn gặp em. Ngắt máy luôn. Thôi thế là khỏi phải nghe số lạ nào nữa.
Lão ngồi trên giường nhòm tôi. Tôi nhún vai chùm chăn ngủ. Khánh nhắn 1 đống toàn ??????.
. Cậu có việc gì mà cứ nhắn cho tôi mãi thế?
. Phù, chị đã trả lời em .
. Cậu mong tôi trả lời thế à?
. Mong hơn cả tiền lương đấy. Mấy hôm nay chị bận quá à?
. Nhà tôi có việc.
. Mai chị hết bận chưa?
. Chưa, còn lâu lắm.
. vậy bao giờ em mới đc gặp chị?
. Cậu trêu tôi đấy à?
. Chị đừng hiểu lầm, em chỉ muốn làm bạn với chị thôi, thỉnh thoảng café hay ngồi tán gẫu thôi mà.
Lão đứng đằng sau đá đá vào lưng tôi, tôi quay ra lườm lão, lão cầm tờ giấy trước ngực “ nhắn tin cho ai mà lắm thế, đi ngủ đi “điên tiết tôi đạp vào chân lão, lão đạp lại rồi cắp đít lên giường nằm. Tôi nhắn cho Khánh “ chào cậu, tôi đi ngủ’ Khánh nhắn lại “ chúc chị ngủ ngon và nhớ mơ về em’
bố khỉ, đêm tôi ngủ mơ thấy Khánh thật, mà lại còn xếp hình với nhau nữa. Ôi đầu óc đen tối thì đêm cũng mơ những điều đen tối. Haizzz, ngồi nghĩ lại giấc mơ thấy thô tục quá, dậy dọn chăn gối rồi lại đi làm ô sin. Làm ô sin cho lão Minh thêm 4 ngày nữa vừa hết tuần, mặt mũi lão cũng hết tím, đang lành dần, có thể nói cười nhẹ nhàng, ngồi ăn tối gọi điện cho con trai, con trai thấy thế mừng lắm, cứ nói chuyện mãi ko ngừng. Ăn xong ngồi trong phòng khách tôi đặt vấn đề với lão.
- Đơn em đã làm xong, em nhận tất cả lỗi về mình, em đến với anh tay trắng giờ em ra đi cũng vậy, chỉ cần anh vui vẻ ký đơn là điều em cần nhất.
- Cô nhất định muốn ly hôn với tôi.
- Ngay từ đầu em đã có ý muốn đó. Chỉ có anh là ko muốn.
- Vậy tôi nói với cô như nào, có muốn cặp ai tôi có cản đâu.
- Anh nhìn lại anh đi, anh ko cản tôi mà anh bị đánh như này?
- À, cô ly hôn để theo thằng đầu trộm đuôi cướp.
- Anh nói tôi thế nào cũng đc, tôi chưa xin anh điều gì, duy lần này tôi cầu xin anh buông tha cho tôi, anh có biết tôi sang Úc, tôi cũng ngủ với trai, về đây tôi cũng ngủ với Quân, anh giữ tôi bên cạnh làm gì, anh nói đi.
- …..
- Tôi ko muốn mệt mỏi, phải đối phó với ng nọ ng kia, kể cả bây giờ có đến nhà anh Thịnh nhận lỗi tôi cũng đi, anh có làm cách gì đi nữa thì tôi cũng ko thể ở cùng anh đc, anh giúp tôi với.
Lão cầm tờ giấy xé tung toé.
- Không bao giờ tôi buông tha cô, con đàn bà lăng loàn.
- Anh xé đi, tôi viết hàng nghìn bản, tôi sẽ nộp đơn phương, anh đừng ép tôi, anh là đồ chó má, vì anh mà tôi ra như thế này, cả đời này tôi hận anh, có chết tôi sẽ kéo anh theo. Tôi lao vào đấm lão, lão giữ chặt tay tôi, nhìn tôi 1 lượt từ đầu đến chân, lão nhếch mép.
- Cô có bao giờ đeo trang sức đâu mà giờ lại đeo à?
- Tôi cười to, anh có bao giờ dẫn tôi đi mua ko, anh nghĩ xem anh mua đc gì cho tôi từ ngày cưới. Anh khốn nạn thế cơ mà.
- Lão bóp cổ tôi, nói gằn. Cô cứ ngồi đấy mơ mộng đi, đồ con đĩ, lão đang nói hung hăng thế mồm ngoác tận mang tai, lão khựng lại buông tôi ra, chắc vẫn đau mồm, tôi chạy ra cầm cái ly đập vỡ chĩa về phía lão tôi nói hổn hển.
- Anh nên tu cái mồm lại, để nó còn lên da non. Chưa biết ai đĩ hơn đâu, tôi ko muốn thấy mặt anh nữa, tôi ko muốn ở đây, giải thoát cho tôi đi, có giỏi cứ lao vào đây, tôi với anh cùng chết. Tôi gào lên. Lão vác áo bỏ đi mang hết chìa khoá, nhốt tôi trong nhà. Tôi vào phòng nằm khóc, cám cảnh cho cuộc sống này, hiểu sao ly hôn thôi mà cũng khó thế. Tôi vùng dậy đi 1 lượt kiểm tra, lão khoá trái hết cửa, loại khối nạn, ở đc với lão 18 năm giờ đây lộ rõ bản chất, tôi cay đắng gọi điện cho Mai.
- Alo
- Huhu , lão vừa đánh tao , giờ bỏ đi khoá hết cửa nhốt tao rồi, huhu
- Cứ từ từ, để tao gọi điện xem lão ở đâu, tao sẽ nói chuyện với lão, nếu lão chịu mở cửa thì ko sao, nếu ko mở tao gọi mấy thằng đến phá khoá, 5p là xong cứ yên tâm. Nghỉ đi để tao gọi lão, thằng chó.

0 comments:

Post a Comment