Tuesday, December 15, 2015

Yếu lòng - Phần 2

Vũ đi Úc học ngành kinh doanh bang Victoria – Melbourne về theo nghiệp của lão, lãnh đạo công ty nhạc gì cũng nhảy. Với tay lấy đt, gọi cho Mai bạn thân con chấy cắn đôi.
- Huhu Mai ơi, tao khổ quá, lão Minh có bồ. lão dẫn về nhà đòi tao ly hôn. Huhuhuhu
- Bĩnh tĩnh đi có gì kể từ từ. Không khóc nữa, khóc có giải quyết đc gì đâu. Có bồ bao lâu rồi?
- 1 năm lại còn có bầu 1 tháng nữa huhuhu đất trời sụp hết cả rồi.
- Sụp cái đầu mày, ý mày sao?
- Không biết.
- Nếu là tao thì ly hôn đi cho nhẹ đầu, 18 năm qua mày chịu nhiêu đấy đủ rồi, giờ ko vướng bận con cái, tuổi cũng chưa già, bỏ đi làm lại từ đầu. Bến 2 có khi tốt hơn bến 1 đấy. Bạn bè tao chỉ khuyên thế, quyết định ở mày.
- Huhu số tao số con rệp, Sài Gòn, Vũng Tàu mày đi đâu cho tao theo với, đi luôn đi.
- Con rồ, 2 tuần nữa tao mới đi cứ từ từ giải quyết chuyện của mày, muốn đi cũng chưa muộn. mặc quần áo vào đi tao qua đón đi quẩy, ở nhà làm gì, ôm cái nhà mấy chục năm ko chán.
- Ốm, mệt lắm ko đi đc đâu huhuhu
- Ăn gì chưa, tao qua nhé.
- Thôi, tao ngủ 1 chút, sáng mai mày qua rồi café nhé.
- Ừ, đừng suy nghĩ gì nhé, chuyện nó cũng xảy ra rồi. Cố gắng lên.
- Ừ.
Suy nghĩ miên man hay cứ sống mẹ nó như con Mai đi, thích thì yêu, yêu chán lại bỏ, trai nó cứ cấp tiền cấp tình cho, chán ghét thì đánh nhau 1 trận rồi ai đi đường nấy. Haizzzz. Số con Mai cũng khổ, yêu nhau lấy nhau tổng cộng 15 năm con trai nó cũng 14 rồi , suốt chục năm chồng nó cũng chỉ học học, tiền con Mai làm ra bao nhiêu chi trả tiền học cho bố cho con, ma chay cưới hỏi, ốm đau bệnh tật bố mẹ chồng 1 mình nó cáng đáng hết thằng chồng ăn no dửng mỡ học cao học thấp học lấy bằng thạc sỹ xong quay ra đòi bỏ, tính nó bất cấn mấy chục năm tuổi xuân hy sinh ko đc gì nó bỏ luôn, tranh giành mãi ra toà, vào toà con trai nó nhất quyết ở với mẹ vì có quái gì tình cảm với bố đâu, mãi bên nội mới thôi, nó tống thằng bé sang Pháp với bà chị ruột nó luôn, thằng bé sang học Trung học phụ việc vặt ở tiệm bánh nhỏ cho bác, vài tháng con Mai lại xin visa sang thăm con, giải quyết ly hôn xong là con Mai cũng công khai cặp với trai luôn mà lại còn trai trẻ nhà giàu, vốn bản tính thong minh, tháo vát, khôn khéo, ăn nói dễ nghe nên gặp nó là trai đã chết đứ rồi ko cần phải tán. Bên nội nhất là thằng chồng lồn lộn điên tiết mà ko làm gì đc, nó tính đường ly hôn và đi nc ngoài cho thằng Quang Anh xít sao đến từng milimet, cầm quyết định ly hôn 1 ngày sau là con nó bay. Đấu tố kéo theo sau chỉ có bên nội thiệt, nó chẳng mất gì mà lại rảnh rang, thằng chồng sau đó có lấn lá xin tha thứ nhưng đời nào nó chịu. Còn mình thì sao, ko thông minh như nó, nhan sắc trung bình, đc cái ăn nói tạm đc, nghề ngỗng cũng không, chân cũng chẳng dài. Haizzzzz càng nghĩ càng nản, thôi ngủ, để mai tính.
Đến sáng thấy tiếng dọn dẹp lục cục, tiếng nói xì xào, chắc lão gọi ng giúp việc đến dọn nhà, mặc kệ chùm chăn ngủ tiếp, đến khi nghe tiếng gõ cửa, lão thò mặt vào nói” anh gọi chị Liễu đến dọn nhà, em cứ ngủ nhé có gì thì gọi cho anh “ ko trả lời, nghĩ bụng gọi làm gì, giải quyết đc gì mà gọi. Dọn hết dưới nhà đến trên phòng, bà giúp việc hỏi.
- Còn ngủ ko em?
- Sao hả chị?
- Chồng em tâm lý nhỉ, vừa đẹp trai, làm ra tiền lại chiều vợ.
- ….
- Chị thấy chú ấy bảo hôm qua đi nhậu với bạn về muộn, em giận đập phá hết đồ. Chú ấy còn gọi ng đến dọn rồi nấu cơm cho em, chứ phải thằng chồng chị nó hê hết cả đồ cả ng ra sân. Haiz đúng là đàn bà hơn nhau tấm chồng, phải chi nó chỉ gái gú thì ko sao, đây còn cờ bạc, vũ phu, làm bao nhiêu chẳng đưa vợ con xu nào, chỉ có tiền ăn nhậu, bài bạc, bao gái. Chồng em nhậu nhẹt về muộn cũng chẳng sao, ít nhất em cũng ăn trắng mặc trơn, ko bị khổ sở như chị, có giận dỗi gì thì cũng mau làm lành đi em, ở chung nhà mà cứ mặt nặng với nhau cũng khổ.
- Vầng chị.
Có điện thoại của Mai
- Con điên ơi, dậy chưa, son phấn váy áo đi tao qua đón bây giờ.
- Ừ dậy rồi đây.
- Nhanh nhé.
- Ừ
Quay sang chị giúp việc, chị dọn dẹp nấu nướng xong cứ kéo cửa cuốn cho em nhé, em cầm chìa khoá rồi, cổng chỉ cần bập khoá là ok, em đi với bạn em 1 chút. Ừ chị nhớ rồi.
Mai đã chờ trước cổng, 2 đưa đèo nhau tóc bay loà xoà trong cái se lạnh tháng 10, ăn sáng rồi vào quán café quen thuộc, gọi nc xong Mai nói luôn.
- Kể đầu đuôi đi mày.
- Ừ thì đang dọn dẹp ở nhà thấy chúng nó dắt nhau vào, lấy gì đó rồi kéo nhau đi, tao đứng hình chẳng hiểu gì hết, bần thần khóc rũ rượi cả chiều, đến tối lão Minh về bảo tao ly hôn để chúng nó đc ở với nhau. Tao điên tiết, đập phá loạn xạ, lão lại bảo thôi, cứ như vậy cũng đc, ko ly hôn, ai làm gì kệ ng đấy. Tao chán đời lao vào xả nước rồi cứ thế nằm trên giường, cảm, sốt mệt rũ.
- Hại não nhỉ? Vậy mày tính sao?
- Đau quá mày ơi, mấy chục năm sống chung giờ nó đòi chia bài mới. Lúc lão đi biền biệt cả tháng chẳng về, con cái ốm đau, ma chay giỗ chạp, cứ quảng 1 mớ tiền về thích lo gì thì lo tủi thân muốn chết, suy đi nghĩ lại thì vẫn cắn răng chịu, bao ng ngấp nghé, tán tỉnh toàn bơ đi vì chồng vì con để bay giờ thất bại thảm hại như này. Đắng cay !
- Tao nói mày nghe này: Mày gọi lão về nói chuyện đàng hoàng, anh có bao nhiêu tài sản đứng tên kê ra đi, tất cả tài sản chia đôi hết, em sẽ ly hôn cho 2 ng sống với nhau hạnh phúc, 2 nhà mặt tiền , cty cũng chia nửa, nhà đang ở cũng chia nửa. Em và anh ko ai nợ ai, ko dằn vặt, ko đấu đá. Cứ theo luật mà làm. Đơn em ký sẵn anh ký vào là xong. Cứ cầm đc giấy của toà thì tính tiếp. Lão là cái thá gì, trẻ đú, già vẫn còn đú.
- Chắc cũng phải thế, ly hôn xong tao cũng sang Úc với thằng Vũ mấy tháng.
- Thế làm visa luôn đi, thuận tình ly hôn toà xử nhanh lắm, xử xong bay luôn, sang đấy kiếm thằng Tây cho nó chất chơi. Ko việc gì phải sầu não, mình mà buồn bã thì mình sẽ chết sớm hơn chúng nó, ăn chơi nhảy múa đi, cho chúng nó biết mặt.
- Về nhà tao ăn cơm đi, sáng lão gọi ng sang dọn dẹp cơm nc rồi, rồi còn bảo đừng nghĩ gì có gì thì gọi lão.
2 đứa thanh toán rồi lại đèo nhau về nhà, cơm no rượu say lên giường đánh 1 giấc no nê. Chiều tối con Mai có kèo đi bar rủ rê mãi nhưng ko đc đành đi 1 mình. Rỗi việc bật máy tính lên thảo sẵn đơn, in ra ký cái roẹt, tí lão về quẳng vào mặt lão nữa là xong. Nhẹ gánh. Chẳng còn gì mà hối tiếc, con cái lón cả , du học nọ kia rồi tự khắc nó sẽ thông cảm cho bố mẹ, mà từ lúc đẻ thằng Vũ lão bế đc nó mấy lần. Bỏ hết bạn bè, bỏ hết học hành 18 tuổi theo lão về nhà chỉ chú tâm vào chăm con chăm chồng. lão đi như ngựa chẳng gì giũ chân đc . Bố mẹ 2 bên mất cả giờ cũng chẳng ai phải trả ai về nơi sản xuất, cứ tự mà giải quyết với nhau. Nghĩ thế bật tivi lên xem phim hành động cho đỡ mệt đầu. Xem 1 lúc thấy lạch cạch mở cổng rồi lão đánh xe vào hầm, con nhở xách túi nọ túi kia đồ ăn để vào bếp, tôi mò dậy đứng khoanh tay quan sát. Con bé lắm lét lí nhí chào, lão lên nhà cũng ngạc nhiên hỏi “ em ở nhà à? My nấu cơm rồi mình cùng ăn” tôi lạnh lùng, anh lên đây nói chuyện chút đi. Lão đi lên tôi đẩy tờ giấy trước mặt, em soạn đơn rồi, anh đọc kỹ rồi ký, em cũng muốn tự do, chúng ta hãy cứ vui vẻ với nhưng quyết định của mình đi nhé.
- Em ngồi xuống đi .
- Anh có gì muốn nói? Tôi hất hàm hỏi.
Lão nhăn nhó, vặn vẹo tay chân mãi ko nói đc câu gì. Tôi nói luôn.
- Em giờ cũng chẳng còn trẻ khoẻ, để có thể chiều chuộng hay níu giữ tình cảm của anh, anh cũng thế, đã chọn cô ấy rồi thì cứ ly hôn đi cho mẹ con cô ấy đc danh chính ngôn thuật, chứ cứ lằng nhằng thì cả 3 đều khổ. Em mệt mỏi, chẳng muốn suy nghĩ nhiều, anh ký đi rồi làm thủ tục ra toà. Em sang Úc với con mấy tháng, em nghĩ đó là cách tốt nhất anh ạ.
- Anh cũng ko muốn làm em đau khổ, chẳng may cố ấy có thai, cô ấy cũng còn trẻ sợ bỏ đứa bé nhỡ ko có con đc nên cũng tội nghiệp cô ấy. Thôi thì cứ từ từ, nhà cửa em cứ ở bình thường, 2 mặt tiền cho thuê em đến tháng em cứ lấy, chuyện ly hôn mình tính sau, em sang Úc chơi với con cho khuây khoả, em nhé.
- Tôi cười khẩy nói, em chỉ muốn giải quyết cho nhanh chóng, anh cứ từ từ thì tuỳ anh, còn 2 bác trưởng nữa, dấu mãi làm sao. Anh muốn gì thì tuỳ, nói thế nào để mọi ng đừng nghĩ em là loại đàn bà ko giữ đc chồng. Đây là thất bại thảm hại nhất rồi. Tôi cười phá lên rồi đi về phòng, gọi viber buôn chuyện với con trai cho hết tối.
Lão thò mặt vào gọi xuống ăn cơm, chẳng thiết tha gì đâu nhưng cũng xuống xem con bé kia thế nào. Ngồi ngăn ngắn trước bàn ăn, My xới cơm ra từng bát.

(Còn tiếp - ST)

0 comments:

Post a Comment