Tuesday, March 3, 2015

Nỗi đau của người thứ 3 - Phần 4

Về phần kinh tế, nhà Toàn tuy có, nhưng lại đông anh em, mỗi mình anh có công ăn việc làm ổn định ở Hà Nội, nên cố gắng lắm thì bố mẹ cũng chỉ mua được cho anh một suất nhà chung cư tầm trung. Khát khao lớn nhất của những người như Toàn lại là địa vị và tiền bạc. Biết được điểm yếu này, Huyền thường xuyên gợi mở cho anh biết rằng, bố mẹ sẽ hồi môn cho cô hẳn một căn nhà 5 tầng 75m2, xây theo thiết kế châu Âu, nằm trong một khu liền kề rộng ô tô vào tận nhà. Rồi Huyền cũng đá đưa chuyện bố mẹ chỉ có mỗi mình con gái rượu là cô, bố lại sắp nghỉ hưu rồi,chưa có con rể để cài cắm vào vị trí ngon lành trong cơ quan. Lần nào đi chơi, cô cũng lái ô tô, rồi động viên anh đi học lái xe để giúp cô mỗi khi mệt. KHéo khen cho Huyền tài tình, nhỏ nhẹ, thỏ thẻ thế nào mà Toàn cũng nghe theo thật. Chỉ 3 tháng sau thì anh đã nở mày nở mặt lái xe vi vu trong sự tán dương của Huyền.

Huyền biết điểm mạnh của cô chính là khuôn mặt khả ái, thân hình gợi cảm và phong cách dịu dàng, nên cô vận dụng tối đa những điều đó khi ở bên Toàn. Thay vì cố gắng tỏ ra kênh kiệu để anh phải cưng chiều, Huyền lại tỏ ra biết điều vô cùng. Cô chăm sóc cho anh từ cái áo sơ mi, tới chiếc cà vạt đắt tiền, rồi lọ nước hoa, chiếc ví hay cả dầu gội sữa tắm anh dùng hàng ngày. Huyền luôn xuất hiện trước mặt Toàn với bộ dạng chỉn chu nhất, đầu tóc thơm phức, váy áo nửa kín nửa hở khêu gợi. Chỉ sau 2 tháng quen nhau, Toàn đã đưa cô về căn hộ chung cư và hai người ái ân ở đó. Cũng khó mà trách được Toàn khi mà anh được một người đẹp nữ tính như vậy yêu thương chăm sóc và mời gọi. Người yêu thì lại ở tỉnh, một tuần anh về thăm một lần, và tránh sao được sự so sánh. Nhất là khi Huyền không bao giờ trách móc nếu anh không gọi điện nhắn tin, hay lặng ngắt suốt những ngày cuối tuần khi anh ở bên vợ sắp cưới. Tình yêu ấy quá thoải mái khiến Toàn khó mà dứt ra được. Bên Huyền anh chẳng mất mát gì, vẫn có vợ chưa cưới ở gần bố mẹ, không ảnh hưởng đến thanh danh ở cơ quan, lại còn được lên xuống xe ô tô mỗi khi thích. Để tránh vợ và bồ gặp nhau, anh chỉ cần yêu cầu Huyền để yên những ngày T7-CN cho anh làm tròn nghĩa vụ về quê thăm bố mẹ là được. Cái khó của anh chỉ là làm thế nào hoãn đám cưới càng lâu càng tốt.

Mối quan hệ bí mật của Huyền với Toàn kéo dài được khoảng 5 tháng thì Minh biết. Mặc dù lấy chồng xong ra ở riêng và mua được nhà rồi, nhưng cứ cuối tuần là Minh và con lại về nhà ông bà ngoại chơi. Thế nên Minh vẫn thường xuyên gặp Huyền và Thành Không ai trong khu tập thể biết Toàn nên họ đều nghĩ Toàn là bạn trai bình thường của Huyền nếu như có nhìn thấy anh tới đón cô. Nhưng Minh thì biết. Lần đó vô tình thấy Huyền và Toàn cùng ngồi trong xe ô tô phóng lướt qua, Minh đã hiểu ngay sự việc. Minh hơi sốc và có phần tức giận với Huyền. Nhưng Minh có tư cách gì mà can thiệp vào mối quan hệ riêng của người khác chứ? Cô thỉ thương Huyền, đứa em gái chơi thân từ tấm bé, nó đang đi vào vết xe đổ của mấy năm về trước bất chấp mọi thiệt thòi đau khổ có thể dành cho nó trong tương lai. Vả lại, cô cũng đang đau đầu lắm, mới mấy hôm trước, cô đã đọc được tin nhắn của một số máy lạ tới điện thoại của chồng. Giả dụ có người thứ 3 xen vào cuộc sống vợ chồng cô, cô sẽ rất oán hận, vậy mà đứa em gái thân thiết của cô lại đang đứng ở vị trí ấy đối với một gia đình sắp hình thành. Không buồn sao được.

Hôm đó, nhà Thành tổ chức tụ họp mấy anh em trong khu tập thể đập phá ăn uống, tất nhiên là Minh cũng tham gia, mọi người chỉ tiếc là Huyền mải vui với người yêu nên đã xin vắng mặt từ trước. Phải mô tả thế nào để mọi người hiểu rõ nhỉ, cả dãy nhà ở đây đều có kiểu dáng là bề ngang hẹp , còn chiều dài thì bất tận. Mỗi nhà khoảng 65-70m2, và hầu hết chỉ xây 3/4 đất, còn lại một khoảng trống rộng phía sau làm sân và khu bếp. Trước kia là xây như thế vì ở chẳng hết, từ sân nhà nọ có thể nhìn sang sân nhà kia, trèo lên bể nước là trèo sang nhà nhau dễ dàng. Nhưng bây giờ thì chỉ còn nhà anh Thành là giữ form đấy, nhà Minh đã xây kín để lấy chỗ kinh doanh. Mỗi lần tụ họp nhau là tập trung ở nhà Thành, vì có khoảng sân đó để bày biện rửa rau nấu nướng cho thoải mái. Các anh trong khu mà đã lấy vợ thì chỉ lượn vòng ngoài chờ ăn, còn các cô đã có con cái thì gửi hết ở nhà ông bà ngoại rồi tót sang tụm năm tụm ba thì thụp. Minh tham gia đứng bếp nấu vì cô ngại buôn chuyện với mấy chị em phụ nữ, vì thể nào họ cũng lại lôi cái chuyện yêu đương không suy nghĩ của cô ra. Ở đây ai cũng lấy chồng HN, nhà cửa đàng hoàng, cô đâm đầu đi yêu rồi lấy trai tỉnh lẻ .... haizzz, đúng là đàn bà lắm chuyện mà.

Thành vẫn chưa lấy vợ, và anh vẫn dịu dàng như bao nhiêu năm về trước. Anh sống rất lễ phép với hai bác của mình, và thường xuyên về thăm hỏi biếu quà mẹ già ở quê. Mẹ anh không chịu rời mảnh đất bao năm gắn bó, nên Thành có muốn đưa mẹ ra HN cũng không được. Ăn uống dọn dẹp xong xuôi, mọi người tản về nhà hết, chỉ có Minh ở lại giúp bê một số đồ đạc từ tầng 1 lên tận tầng 3. Trên đó là chỗ phơi đồ và một phòng nhỏ, nơi Thành học tập và ngủ nghỉ từ khi ở đây. Lúc trước, Minh hay sang để chọc ngoáy mấy con tắc kè anh nuôi trong lọ để trên kệ sát tường, rồi một thời gian sau không biết lũ tắc kè đó làm sao mà vượt ngục trốn đi đâu hết. Minh đã nhất nhất bắt Thành phải đi bắt chúng về nhốt lại bằng được, vì sợ nó trèo qua tường sang nhà cô mò lên giường ngủ của cô thì chết khiếp. Thành chỉ cười hiền hiền, trả lời cũng hiền nốt: "được rồi, để tối nó kêu thì anh mới biết nó ở đâu để bắt chứ". Minh giận dỗi : "anh mang chúng về quê mà thả đi, tự dưng kì cục nuôi mấy con bò sát giữa thành phố". Cô chẳng kiêng nể anh tẹo nào mặc dù anh hơn cô tới 2 tuổi.

- Lâu lắm rồi em không xuất hiện ở phòng của anh nhỉ?
- Uh, tự dưng nhớ mấy con tắc kè.
- Hồi đấy em sợ chúng thật hay là giả vờ bắt anh đi tìm đấy?
- Chả sợ bở xừ, lấy que chọc tụi nó thì được chứ tưởng tượng nửa đêm nó bò lên mặt mà xem, rùng cả mình.
- ......
- ......

Trong số bạn cùng khu, có lẽ chỉ có Thành là chưa bao giờ hỏi cô hay dạy dỗ cô về chuyện yêu đương cả. Lúc sinh con,Minh bị cả khu tập thể cười vào mặt, nhưng Thành thì chỉ nhìn cô t ừ t ốn , rồi nhẹ nhàng hỏi thăm cún con. Tết nào anh cũng mừng tuổi cho cả mẹ và con rất hậu hĩnh. Minh thường đùa "tết chỉ đợi mỗi bác Thành, hị hị".

- Huyền có người yêu mới, anh biết chưa?
- Có nghe mọi người nói qua, anh cũng không để ý lắm.
- Lâu nay anh có nói chuyện với nó ko?
- Vẫn nói chuyện mà, nhưng anh không hỏi, mà Huyền cũng không kể.
- Năm xưa, là anh gài hoa và bưu thiếp lên cửa sổ phòng em đúng không?
- ....uhm, sao tự dưng lại nhắc lại chuyện đó?
- Em biết tỏng, chỉ muốn hỏi lại cho chắc thôi.
- Trời ạ, em sao chẳng thay đổi tí nào thế? Ăn nói xấc xược.
- Thì sao? vậy là còn hiền chán rồi đấy.
- Chơi với Huyền lâu như thế mà không học hỏi em nó lấy một tí nữ tính nào.
- ......
- ......
- Huyền thích anh từ hồi đó, anh biết không?
- Có, anh biết chứ.
- Sao không đáp lại tình cảm của một người nữ tính như vậy?
- .......
- .......
- Lúc đó, Huyền chỉ thích anh như một đứa con nít thích người dịu dàng với nó thôi. Chứ lớn lên rồi, va chạm xã hội, nó làm gì mà còn màng tới một anh trai quê như anh.Anh cũng chẳng có khả năng mà chiều cô í mãi được.
- Xí, anh coi thường em í quá đấy.
- Sao lại nói anh thế.
- Gì mà con nít chứ? Anh cứ làm như mình lớn lắm không bằng.
- Đến em còn không thèm để mắt đến anh nữa là tiểu thư như Huyền.
- Gì chứ, anh cứ tự ti như thế thì bảo sao mà em chả bơ.
- Cái con bé này......
- Huyền nó tiểu thư thật, nhưng trong yêu đương thì nó có thể hi sinh cả bản thân mình đấy anh biết không hả?
- .......
- .......

Nói chuyện với Thành xong, Minh thấy khó chịu kinh khủng, cô bắt anh mở cửa sắt ở lan can để cô trèo sang nhà mình. Tính ra cả khu này, còn mỗi nhà Minh là không chịu đóng rào sắt.

Minh biết Huyền đang rơi vào một mối quan hệ không tử tế gì, nhưng cô không muốn sồn sồn gọi Huyền về để chất vấn hay răn đe, cô muốn để Huyền tự nói với mình, vì dù sao Huyền cũng đã 27 tuổi rồi, nó có thể tự chịu trách nhiệm cho mọi hành động của bản thân. Ngày hôm đó, Minh cố nán lại nhà bố mẹ thật muộn, cứ thấy tiếng ô tô đi vào khu là chạy ra lan can tầng 3 để ngó xem có phải xe nhà Huyền không, nhưng càng ngóng thì càng mất hút.....

------
Hôm nay là cuối tuần đầu tiên mà Toàn dành đặc ân cho Huyền, tức là anh sẽ không về tỉnh thăm vợ sắp cưới, thế nên dù anh chị em trong khu tt nói thế nào Huyền vẫn từ chối góp vui. Ai cũng trêu : "may quá, không có cái Huyền, khỏi sợ mấy lão nhà mình mắt tròn mắt dẹt vì mải ngắm em í". Huyền không thích mọi người trêu như thế, cứ làm như xinh là một cái tội không bằng, và có phải cô lẳng lơ đánh mắt đưa tình với tất cả cánh đàn ông trên đời đâu. Cái đẹp thì ai chẳng thích ngắm, đấy không phải là tôi của cô. Người ta cứ nói cô như thế, nhưng bản thân Huyền hiểu rõ, có người cô yêu thực sự nhưng có bao giờ mở lòng với cô đâu.

Huyền muốn đi du lịch 2 ngày với Toàn, nhưng vì anh có việc bận nên chỉ có thể dành một ngày CN cho cô thôi, chẳng biết đi đâu ở cái TP Hà Nôi nhỏ bé này, nên Huyền quyết định sẽ về nhà Toàn. Mọi khi, cô chỉ về đó vào ngày thường, chớp nhoáng một tí buổi tối, sau khi hai người đi chơi thì cần một chỗ để xxx, chẳng đâu lí tưởng bằng chính chiếc giường của anh cả. Vì thời gian ngắn, nên cô chẳng kịp ngắm nghía gì mấy, chỉ vờn bên anh là chủ yếu, thế nên, cơ hội hiếm hoi được ở trong căn phòng của anh cả ngày thế này thì không nên bỏ qua. Anh làm bên quân đội, nên đồ đạc thực sự rất gọn gàng và đơn giản. Anh không thích rườm rà, khỏi phải dọn dẹp, vả lại tính cách anh cũng có phần hơi khô khan. Thấy trong phòng có một chiếc va li có vẻ đã đựng đầy quần áo, Huyền thắc mắc với anh:

- Sao anh không về quê mà lại chuẩn bị va li làm gì?
- Thì tại vì chiều em đó thôi, đã sẵn sàng rồi mà còn bị em giữ lại đấy.
- Hì, em có sức mạnh đấy cơ à?
- Anh làm sao cưỡng lại được người đẹp chứ.
- Lần sau lại thế nhé?
- Em định chiếm dụng anh 100% đấy à?
- Em á, còn muốn bên anh cả đời cơ.
- ......
- ......

Toàn không đáp lại câu nói có phần chủ ý sâu sa đó của Huyền, anh như thế cũng đúng thôi. Vợ dưới quê đang hờn dỗi lắm vì anh trì hoãn chuyện cưới xin, mà anh thì càng ngày lại càng bị cuốn vào mối quan hệ nhiều phần dục vọng và tham vọng với Huyền. Bố mẹ anh rất ưng vợ sắp cưới, nhưng chắc chắn cũng sẽ không chê nếu biết gia cảnh nhà Huyền. Chỉ có điều, anh đã đăng kí kết hôn rồi, bây giờ không thể dễ dàng mà vứt bỏ mối quan hệ kéo dài bao năm nay đang tới hồi hái quả chín. Toàn vẫn lưỡng lự, vì bản chất đàn ông toan tính nhiều bao giờ cũng so sánh thiệt hơn. Anh có lấy vợ rồi, thì vẫn mỗi người một nơi, vợ công tác dưới quê, vừa tiện sinh con và phụng dưỡng cha mẹ. Anh ở trên này, có Huyền chăm sóc hàng ngày thì cũng chẳng chết ai. Chỉ có điều, anh còn muốn nhiều hơn thế, muốn được thăng chức nhanh chóng và muốn có một khối tài sản mà không cần làm cũng được hưởng. Một bước lên tiên với Huyền, hay về với vợ để là người đàn ông tử tế? Cái đó khó lựa chộn lắm phải không?

Từ lâu rồi, Huyền không còn chỉ muốn là người yêu hờ của anh nữa, cô muốn anh phải là của cô nhiều hơn. Anh toan tính thật, nhưng gia đình cô đáp ứng được, thì anh sẽ chẳng dại gì mà không nhận. Cô không quan tâm anh có thật lòng với cô hay không, chỉ cần anh sẽ ở bên cô , là người có thể điều khiển cuộc sống của cô, nhưng cho cô cảm giác được bên người mình yêu, thứ duy nhất trên đời mà cô còn thiếu. Nếu Huyền làm gì đó lu loa lên khiến bàn dân thiên hạ biết anh đang ngoại tình với cô, để vợ anh dưới quê biết được mà cắt đứt với anh, thì chắc chắn cô sẽ thất bại. Anh là quân nhân, danh tiếng là vô cùng quan trọng, Huyền làm trong cơ quan cô biết, anh có thể bị giáng chức hoặc loại trừ ra khỏi đảng. Nếu có lấy anh làm chồng, cô phải đảm bảo anh có một chức vụ tốt, để thăng tiến hơn, và đảm bảo cuộc sống đầy đủ cho cô (và các con sau này). Thêm nữa, nếu công khai mà không được anh đồng ý, chắc chắn cô sẽ bị anh căm giận mà ghét bỏ thì càng bại trận. Điều duy nhất cô tìm hiểu được là, vợ anh rất hiền, cam chịu và yêu anh vô cùng. Chắc chắn cô ấy sẽ không làm gì ảnh hưởng tới cuộc sống của anh. Thế nên, cách tốt nhất là Huyền phải làm thế nào để cô ấy biết một cách thật vô tình mối quan hệ của cô và Toàn.

Mấy lần cô định để lại vết son trên áo anh, nhưng cô không biết anh sẽ mặc cái nào để về quê, nên đành chịu. Lần này là một cơ hội tốt, anh đã đóng vali rồi, có lẽ anh sẽ mang chiếc vali này về quê tuần tới. Cô sẽ bỏ một cái gì đó vào trong vali chăng? Một người chu đáo và tử tế như cô ấy, chắc chắn sẽ sắp xếp đồ cho anh khi trở lại TP, muốn cô ấy biết đâu phải là khó. Nhưng phải bỏ cái gì bây giờ? Một thỏi son? Hay chiếc váy/áo phụ nữ? Hay là một chiếc BCS nhỉ? Ý kiến đó không phải là tồi, nhưng nhỡ cô ý hỏi, mà anh bảo là mang về để 2 vợ chồng dùng thì sao? Rồi anh sẽ đoán mò ra là chính cô đã bỏ cái BCS vào vali. Đang ngẩn người ra suy nghĩ thì Toàn gọi Huyền ngay sau lưng:

- Em đang ngắm gì đấy?
- ...À...Vali anh sắp xếp không gọn gàng hay sao mà nó phình ra thế?
- À Uh, anh toàn vội vàng nhét hết vào,có bao giờ gấp đâu.
- Là quân nhân mà bừa bộn thế à?
- Thì nó cứ trong một cái hòm là gọn rồi.
- Để em sx lại cho nhé.
- Không cần đâu,
- em là phụ nữ, thấy thế là không chịu được đâu.
- Được, em thích thì gấp đi.
- ....
- ....

Huyền rất chỉn chu trong ăn mặc, nên có lẽ Toàn nghĩ cô cũng chỉ muốn chỉn chu cho anh thôi, chứ vô tư không để ý đến mục đích của Huyền lúc này. Vì anh gọi cô bất ngờ quá, thành ra cô vội chống chế rằng chiếc vali phình to quá, và khi anh nói thói quen của anh là không gấp đồ trong vali bao giờ, nên cô như mở cờ trong bụng. Vậy thì đơn giản quá, chỉ cần vài lần gấp đồ gọn gàng, là thể nào vợ anh cũng sẽ có giác quan mà nhận ra việc anh đang có người con gái khác chăm sóc trên HN rồi. Nếu cô ấy có vặn vẹo hỏi anh, thì anh cũng không thể trách Huyền được. Thật là một kế hoạch hoàn hảo. Huyền vừa gấp đồ, vừa tủm tỉm cười cái sự thông minh đến trơ trẽn của mình. Nhưng cái niềm khát khao có anh, niềm vui sướng khi có thể khiến vợ anh nghi ngờ mà làm sáng tỏ mối quan hệ của anh với cô, đã lấp hết mọi suy nghĩ đúng đắn cần phải có rồi. Huyền hào hứng chờ đợi xem 1-2 tuần nữa có chuyện gì xảy ra hay không.
Trả lời Quick reply to this message
Cảm ơn
Than phiền
Trả lời với nhiều trích dẫn Trích dẫn
Trả lời với trích dẫn

0 comments:

Post a Comment