Tuesday, March 3, 2015

Nỗi đau của người thứ 3 - phần 5

Tuần thứ nhất Toàn từ dưới quê lên, anh không có biểu hiện gì khác lạ, vẫn vui vẻ như mọi khi, chứng tỏ là giữa anh và vợ chưa xảy ra xích mích gì. Huyền kiểm tra vali của anh thì thấy mọi thứ được gấp rất gọn gang, chỉ có cách sắp xếp là khác với của cô . Chính vợ Toàn đã soạn sửa vali cho anh, hay là người thân nào khác? Nếu là vợ anh thì sao cô ấy không thắc mắc về việc anh đột xuất trở nên ngăn nắp ? Đến tuần tiếp theo, Huyền lại bố trí để mình chuẩn bị đồ đạc cho anh về quê thăm vợ, cô cho thêm vào đó bộ đồ lót nam mới tinh, loại hàng hiệu khác hẳn với đồ anh hay dung. Chủ nhật lên,Toàn vẫn bình thường như vốn có của anh, thậm chí còn không khen chê gì về bộ đồ cô mua cho anh . Lúc này thì Huyền hơi thất vọng, vì kế hoạch của cô có vẻ không được khả quan cho lắm. Tuy nhiên, Huyền vẫn chưa nhụt chí, cô quyết làm quá tam ba bận, và lần này cô còn cất thêm một chiếc under-wear của mình xuống đáy vali.
Rất tiếc, mọi chuyện vẫn không diễn ra như suy đoán của Huyền, quần áo của anh vẫn được sắp xếp như mọi khi, chỉ có chiếc quần cô giấu là biến mất mà Toàn vẫn không căn vặn cô điều gì. Nó đã biến đi đâu? Cả bộ đồ lót cô mua cho anh nữa, cũng chưa thấy anh mặc thêm lần nào từ khi lên HN, cô không muốn hỏi thẳng anh vì sợ anh nghi ngờ ý đồ của mình. Vợ anh không phải chuẩn bị vali cho anh chăng? Nếu là vợ anh, thì liệu cô ấy thuộc mẫu người ngù ngờ hay cao tay? Còn nếu là mẹ/chị gái là người chăm sóc anh thì chắc chắn họ sẽ phải hỏi anh về những thứ biến mất rồi kia chứ? Nếu tự anh lo cho mình, thì anh sẽ hỏi cô về chúng ngay. Rốt cuộc thì, Huyền lại đang hoang mang trong chính kế hoạch mà mình vạch ra. Cô chẳng hiểu mình đã thất bại hay sắp thành công . Huyền bắt đầu chán nản cái cách ngớ ngẩn này rồi, cô chuyển sang hướng tấn công khác. Tạm thời, Huyền sẽ cố gắng níu giữ anh ở lại cuối tuần nhiều nhất có thể, phá vỡ cái thói quen đi về thăm nom của anh. Toàn vô tình bị hợp tác với cô trong việc này, lúc đầu thì 4-5 tuần thì anh mới ở lại TP với Huyền một lần, rồi dần dần xuống 3-4 tuần, và dạo gần đây thì cứ 2 tuần cô lại được ở bên Toàn trọn vẹn 2 ngày.
Toàn thuyết phục vợ là mình đang tập trung học và chuẩn bị thăng cấp nên trì hoãn việc cưới xin. Chẳng còn lí do nào hoàn hảo hơn thế , và vợ anh có lẽ là quá hiền hậu nên không hề làm khó anh bất cứ chuyện gì. Với cái giấy đăng kí kết hôn và sự ủng hộ của cả 2 bên gia đình, cô ấy nghĩ anh sẽ không thể hủy lễ cưới được nữa chăng? Toàn chẳng còn quan tâm đến suy nghĩ của vợ, vì anh đang cố gắng thuyết phục để Huyền đưa mình chính thức ra mắt bố cô, bước quan trọng đầu tiên để anh có thể tiếp cận với con người có khả năng giúp anh tiến thân trong sự nghiệp. Anh ráo riết lấy lòng tin của Huyền bằng cách ở lại bên cô thường xuyên hơn , không từ chối sự nài nỉ của Huyền nữa. Huyền thì biết rõ ý định của anh nên cô càng mạnh dạn yêu cầu anh dành thời gian cho cô. Cô thấy khá thích thú khi kế hoạch của mình diễn ra trôi chảy, thấm thoắt cũng hơn 1 năm kể từ ngày Huyền quen Toàn, và lúc này cô gần như lấy hết thời gian rảnh rỗi của anh.
Một hôm, khi hai người đang ôm hôn nhau trong quán café quen thuộc thì Toàn có điện thoại. Nhìn thoáng qua là Toàn vội vàng buông Huyền và nhấc máy ngay. Anh trả lời với giọng ngọt ngào mà chưa bao giờ Huyền được nghe:
-Vợ à, anh nghe đây.
- ……..
- Thế giờ em đang ở đâu?
- ……..
- Được rồi, cứ đứng đó , anh tới ngay nhé.
- ……..
Toàn tắt máy, cầm chìa khóa xe ô tô, không thèm để ý đến thái độ của Huyền, chỉ buông một câu gọn lỏn rồi lao ra ngoài.
-Vợ anh ở quê lên, anh mượn xe đi đón cô ấy, em về sau nhé.
- Ơ….
Huyền không thể hiểu nổi tại sao Toàn lại có thể quay ngoắt 180 độ với cô như thế. Chỉ vài giây trước thôi, anh còn ôm cô trong lòng, cưng nựng yêu chiều nâng niu cô như thế, mà chỉ sau mỗi một cuộc điện thoại của vợ thôi, anh đã không còn đếm xỉa tới suy nghĩ của cô một chút nào. Anh cho cô là hạng người gì chứ? Là kẻ có thể chấp nhận vô điều kiện ở bên anh những lúc thừa thãi, bất kể anh đối xử thế nào với cô? Hay anh cho rằng , cô yêu anh không suy nghĩ, thì anh có thể thản nhiên chà đạp lên sự ghen tuông của cô, vô tư lấy xe của cô đi đón vợ, bắt cô phải tự bắt xe taxi mà đi về, còn cô có đồng ý hay không thì chẳng còn quan trọng nữa ư?. Ít ra, anh cũng phải nói vài câu an ủi như: “vợ anh lên bất ngờ quá, anh phải đi đón kẻo cô ấy nghi ngờ, anh xin lỗi,em tự lái xe về đi nhé”. Hay: “em đừng buồn, anh sẽ bù đắp cho em sau”. Đằng này, anh còn không hỏi đã mang xe của cô đón người phụ nữ chính thức của mình, sự tự tiện đến trơ trẽn. Sao cô lại để yên cho anh như thế mà không kịp thốt ra được một câu, cứ “ơ” với “ờ” mắc trong cổ họng.
Sự hụt hẫng xảy ra quá bất ngờ, Huyền bị anh coi thường quá nhanh, khiến cô thẫn thờ mà suy nghĩ, rồi chẳng còn thiết tha đứng dậy mà về nữa. Hành động anh lạnh lùng bỏ mặc cô ngồi đó không một lời giải thích hay vỗ về khiến cô cảm giác anh ném cô đi như ném cục rác ra ngoài đường vậy. Tủi thân quá, Huyền nhìn vô hồn ra hồ nước nhân tạo cạnh đó và nước mắt cứ thế tuôn rơi, rồi khi nỗi ấm ức theo suy nghĩ mà dâng trào, thì Huyền gục mặt xuống khóc nức nở. Đây chính là một trong những nỗi đau mà cô sẽ phải gánh chịu khi chọn con đường mạo hiểm với yêu đương. Anh có thể tỏ ra yêu cô đấy, nhưng trong lòng anh có lẽ cô chỉ để cho vui, không quan trọng và sẵn sàng dứt bỏ. Anh để cô phải bằng lòng với việc đó, không được ý kiến gì khi anh quan tâm đến vợ. Anh chưa bao giờ nói với cô rằng: vợ chỉ là trách nhiệm của anh, và Huyền cũng hiểu, cô ấy có vị trí vô cùng lớn trong cả suy nghĩ lẫn hành động của anh, cô chớ có so bì tị nạnh.
Từ lúc vợ Toàn gọi cho đến hết chủ nhật, Huyền giam mình trong phòng với một mớ bòng bong phải suy nghĩ. Cô thấy mình cô đơn lẻ loi quá, và còn bẽ bàng hơn khi nghĩ đến cảnh giờ này anh và vợ đang quấn lấy nhau trên chính chiếc giường mà cô và anh vẫn ái ân. Sao vợ anh tự dưng lại lên thăm làm gì? Cả năm nay quen anh, có bao giờ Huyền thấy cô ấy quan tâm đến anh kiểu bất ngờ như thế đâu? Liệu cô ấy có nhận thấy mùi nước hoa của Huyền còn phảng phất quanh căn phòng đó không? Dù câu trả lời là thế nào, thì lúc này đây Huyền mới phải chịu đựng cảm giác ghen tức tột cùng khi tưởng tượng đến cảnh hạnh phúc của hai người. Cái cảm giác ấy, chính cô đã cố gắng tìm mọi cách mang đến cho vợ anh, để vợ anh đau khổ mà buông anh ra. Nhưng rồi cô ấy có làm sao đâu, có phải Huyền đang gậy ông đập lưng ông? Hay vợ anh cũng bị trải qua nỗi ấm ức này rồi, và Huyền đang bị trừng phạt vì cố tình chen vào giữa vợ chồng họ?
Không chịu được sự bức bối trong lòng, khi biết CN này mẹ con Minh sẽ về ngoại, Huyền đã gọi Minh sang nhà để trút bầu tâm sự. Cô cố gắng tránh mặt Minh vì biết Minh đã nhìn thấy cô đi với Toàn. Nhưng lúc này đây, chẳng còn ai khác để Huyền có thể giãi bày, và xin lời khuyên. Chắc chắn Minh sẽ mắng cô, nói cô chấm dứt với Toàn ngay, nhưng thà được Minh quát cho một trận còn đỡ cô đơn hơn là một mình ôm hận lúc này.
-Chị biết em qua lại với Toàn lâu rồi đúng không?
-Uh
-Sao chị không nói gì?
- Nói gì được?
- Ít ra thì cũng chửi em một trận
- Em còn bé bỏng lắm à. Với lại, chị cũng thấy mình chẳng đủ tư cách.
- Tại sao chị lại nghĩ thế?
- Haizzzz
- Chị có chuyện gì à?
- ….Không, có chu ện gì đâu?
Huyền không biết rằng, Minh cũng đang bắt đầu phải khóc vì cuộc hôn nhân của mình, cô đang căng lên như dây đàn để níu giữ cái gia đình mà cô trước đây cũng như Huyền cố gắng có được. Gia đình cô đang lao đao vì một người giống như Huyền. Lắng nghe Huyền kể về việc yêu đương với Toàn, và về hành động vừa hôm qua của anh ta, Minh thật sự phẫn nộ cả với Toàn và cả với Huyền nữa. Nhưng Minh chẳng nói được gì, lòng cô nặng trĩu, và mỗi khi càng buồn thì Minh càng im lặng đến đáng sợ. Huyền giàn dụa nước mắt, nhưng Minh thì ráo hoảnh, vì có lẽ cô khóc một mình quá nhiều rồi, giờ nhìn giọt nước mắt của Huyền thì lại thấy vô cảm.
-Chị , sao chị chẳng nói gì thế.
-Em muốn chị nói gì?
- Mắng em là ngu dốt đi, thật nhiều vào.
- Em tự thấy mình ngu rồi đấy thôi.
- Em vẫn muốn có người nói để em tỉnh ra.
- Nói thì em có chịu tỉnh không?
- Em không biết nữa…….hu hu
Minh ngồi bó gối, dựa lưng vào tường, giương đôi mắt mệt mỏi nhìn Huyền, cô em gái đáng thương và đáng trách. Minh xấu xí, ngang bướng, lạnh lùng, bất cần thì phải chịu đau khổ đã đành, Huyền xinh đẹp dịu dàng ngoan ngoãn như thế, tại sao lại bắt chước cô yêu không suy nghĩ? Đàn ông là gì mà sao chị em ta cứ phải lẽo đẽo đi theo, hết lòng chiều chuộng, để rồi nhận lại chỉ là quả đắng. Ít ra thì Huyền cũng nên chọn lấy một người đàn ông không vướng bận vợ con mà đâm đầu vào chứ, sao lại đi yêu Toàn? Biết rõ anh ta lợi dụng mình rồi, chẳng yêu đương gì, mà sao Huyền vẫn cứ chạy theo cảm xúc của bản thân?
-Chị vẫn hạnh phúc chứ?
-Chẳng biết .
-Sao lại thế? Hai người trải qua bao sóng gió, cưới được nhau rồi, sao giờ lại không biết là có hạnh phúc hay không?
- Hạnh phúc là gì? Nhiều khi để có cái mà người ta gọi là hạnh phúc, thì mình phải cố gắng hết sức, đến mức mệt mỏi. Và khi mệt mỏi quá, người ta lại quay ra tự hỏi: mình có thực sự hạnh phúc chưa?
- Chị nói gì em chẳng hiểu? Anh í có tốt với chị không?
- ……..
- Chị nói đi, chị có chuyện gì à?
- …. Không, có chuyện gì đâu. Chị buồn cho em đấy.
- Buồn á? Em nghĩ là chị phải giận em cơ .
- Chị chơi với em bao lâu, còn không hiểu em à.
- Em sai lắm rồi mà chị.
- Biết sai rồi, làm lại đi em.
- Sao chị em ta cứ chọn đường gồ ghề mà đi thế nhỉ?
- Uh, mọi người mà biết chuyện của em, thể nào cũng nói vì em chơi với chị, đua đòi theo chị yêu mù quáng đấy.
- Hì hì, chị tha hồ mà mang tiếng.
- Xì….thiên hạ chửi tôi chưa đủ à?
- Chị mạnh mẽ thật đấy, đấu tranh tới cùng cho tình yêu của mình.
- Vì lúc đó chị nghĩ nó xứng đáng em ạ.
- Thế giờ thì sao?
- Chẳng biết.
- ……..
- ……..
Minh và Huyền vẫn ngồi bên nhau như hàng chục năm về trước, nhưng cảm giác u buồn, chãi nải trải dài trên từng vệt nắng , len lỏi vào mọi ngóc ngách trong căn phòng, ngập tràn trong tâm hồn hai đứa. Giá mà hai đứa đừng lớn lên, cứ vô tư bên nhau trong vòng tay của bố mẹ, để không bị hai chữ gọi là “tình yêu” làm cho mê muội và đau khổ. Một người đứng vị trí làm vợ của một kẻ ngoại tình, một người đang là kẻ thứ 3 của gia đình khác, nhưng họ lại không thù hận nhau, mà yêu mến nhau vô cùng. Minh nhất quyết không tâm sự với Huyền, vì từ khi Kiên nhắn tin tình cảm cho Huyền, cô đã nghĩ Huyền sẽ không bao giờ hiểu được tâm trang của những người bị phản bội như cô. Có tâm sự ra, Huyền cũng sẽ không thể đồng cảm với vợ của Toàn. Người vốn quen nhận nhiều hơn là cho đi, sẽ không thể cùng chung suy nghĩ với người luôn cố gắng tự tạo ra cuộc sống cho mình. Huyền phải tự mình nhận lấy những đớn đau mà cô gây ra mới có thể tỉnh ngộ được. Chứ mới một chút đấy thôi, Huyền chưa thấy thấm tháp gì, và sẽ không bao giờ dừng lại.
-Thay vì theo đuổi Toàn, sao em không tiếp tục theo đuổi Thành?
- Vì Thành yêu chị.
- Xì, Kiên cũng yêu chị đấy thôi.
- Lúc đó, Kiên chỉ thấy em xinh thì thích thôi, còn yêu thì vẫn là chị.
- Toàn cũng có yêu em đâu.
- Nhưng vợ Toàn có thể không giống chị.
- Xì, cô ấy có khi còn kinh khủng hơn chị thì sao.
- Kinh khủng thì có thể lắm. Nhưng chị đặc biệt hơn.
- Em đã tiếp xúc với cô ấy đâu.
- Em thấy tự tin khi nghĩ về cô ấy, còn với chị em luôn cảm thấy thua kém.
- Vì kinh tế gia đình em tốt hơn à? Em cũng chẳng thua kém chị cái gì cả. Nhin xem, tôi có cái gì bằng cô đâu.
- Tâm hồn chị đẹp hơn em.
- Tâm hồn em không xấu, chẳng qua là em để nó không đúng chỗ thôi.
- ……………
- ……………
Huyền chợt cảm thấy sững sờ khi Minh nói tâm hồn cô không xấu. Người chị này biết rõ chuyện cô đang cố gắng phá hoại hạnh phúc của một gia đình khác, mà vẫn không coi thường ghét bỏ cô sao? Chị ấy đang hạnh phúc bên chồng con, chưa từng bị chồng phản bội, mà lại đi đồng cảm với một kẻ thứ 3 như cô là sao? Càng nghĩ Huyền càng không hiểu được là tại sao Minh lại chững chạc và sâu sắc như thế. Minh rất ít tâm sự chuyện riêng với Huyền, cô chỉ nghĩ vì Minh không có chuyện gì phải kể, nên những lúc Minh nói là toàn những điều khiến Huyền phải suy nghĩ. Huyền đâu biết rằng, Minh đã nhìn thấy bức ảnh chồng mình ôm hôn người con gái xinh đep hơn trong đau đớn tột cùng.

0 comments:

Post a Comment