Friday, March 20, 2015

Chị. Sao không thể yêu Em? - Phần 5

Dạo này Quân có vẻ thay đổi nhiều,cậu hay cười hay nói hơn,nhiều lúc cậu còn đùa với chị.
-Sao dạo nhìn Chị dễ thương vậy,đang yêu ai sao? câu nói ấy làm chị bối rối vô cùng
Cả tháng nay không đêm nào chị được ngon giấc,hình ảnh,từng lời nói cử chỉ của Quân ngày càng in sâu vào lòng chị.Chị cảm thấy thật tồi tệ
.........................
Cuối tuần Chị đang loay hoay dọ dẹp thì Thúy đến.Cô ấy lúc nào cũng xinh đẹp,trông thúy và Quân rất xứng đôi,càng nghĩ chị càng buồn
-Chị khỏe không ?
-Cám ơn cô.
Quay sang Quân Thúy nói:
-Hôm nay mình đi xem phim đi anh
-Cũng được,tùy em thôi,Để anh lên phòng thay đồ,mình bàn chút việc sau đó đi luôn
-Dạ.Thúy nói với chị
-Chị ơi hôm nay không cần nấu cơm nhe,tụi em sẽ đi ăn ở ngoài,Chị pha cho em ly nước cam luôn nhe
-Vâng.
Nghe sao giống Thúy là bà chủ của chị quá,thật là bực bội.Họ cùng nhau bạn công việc.còn chị thì mượn cớ dọn dẹp mà đi tới đi lui phòng khách như thể theo dõi xem họ đang làm gì,đến trưa thì họ cũng bàn xong việc
-Em mệt không,Quân hỏi Thúy
-Em hơi đói mình ra ngoài kiếm gì ăn nhe anh
-Ừm
Họ đi rồi còn chị 1 mình trong căn nhà,Chị lại nhốt mình trong phòng và chị suy nghĩ,liệu chị có thể chịu đựng được bao lâu,cái thứ tình cảm mà chị đang giấu trong lòng ngày nhiều hơn,sau này khi Thúy về làm vợ Quân thì Chị sẽ như thế nào,có lẽ khi đó chị sẽ không ở đây nửa,Chị biết thân phận mình,lần đầu tiên trong đời chị cảm thấy tủi thân,tại sao chị sinh ra không được 1 số phận tốt đẹp hơn,sao chị không được yêu như người ta,hay nói đúng hơn sao trời lại sắp đặt cho chị phải chịu bao nhiêu là khổ sở,sao chị lại rơi vào thứ tình yêu không lối thoát như vậy,sao lại là Quân mà không phải là 1 ai khác,nếu là người khác có lẽ chị còn 1 chút hi vọng,đằng này Quân là 1 người giàu có,trẻ hơn chị,mọi thứ của Quân điều hoàn hảo,còn chị là 1 con số 0 tròn trỉnh,hay là chị xin nghĩ viêc ? nếu thế chị sẽ không thể nhìn thấy Quân nữa,chỉ đến đây thôi là nước mắt chị lại trào ra,bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong lòng chị,và rồi chị phải chấp nhận,đó là số phận là con đường mà chị phải đi,dù là khó khăn hay đau khổ,giờ chỉ cần được nhìn thấy Quân mỗi ngày là đủ lăm rồi,chị sẽ dằn lòng lại,sẽ cố chịu đựng đến khi nào chị không còn sức lực nữa thì thôi
8h tối Quân về đến nhà,Chị mở cửa và đi thẳng lên lầu
-Chị không dọn cơm sao,tôi đói quá
-Hôm nay tôi đâu có nấu cơm
-Sao vậy ? chị bệnh hả,có sốt không đưa tôi coi.Quân vừa nói vừa tiến về phía chị và đưa tay lên sờ trán,chị gạt tay
-Tôi không sao,không bệnh hoạn gì hết
-Vậy sao không nấu cơm,chị làm biếng hả ?
-Lúc sáng cô Thúy nói hôm nay không cần nấu cơm,cậu và cô ấy ăn ở ngoài
-Thúy là chủ hay tôi là chủ của chị
-Thì cũng vậy thôi,cô ấy là bạn gái cậu thì sau này sẽ là vợ,là chủ của tôi.chị cảm thấy khó chịu
-Vậy sao ? chị nghĩ vậy sao ? chúng tôi xứng đôi không ?
-Xứng,rất xứng đôi.chị nói mà lòng cảm thấy đau vô cùng.
-Không nói nửa,nấu mì đi tôi đói rồi.Quân gằn giọng
-Sao không ăn với cô Thúy rồi hả về
-Lần sao tôi sẽ ăn.Chị hay quá rồi,dạo này chị biết nói tay đôi với tôi nửa
Chị cảm thấy bực bội vô cùng mỗi khi nhắc đến Thúy
-Sau này cậu cưới vợ rồi kêu cô ấy nấu cho cậu ăn.
Chị xuống bếp,Quân nhìn theo và cười nhẹ,Cậu thỏ thẻ 1 mình "chị ơi,chị đang ghen sao"
Quân nói vọng theo như thể đang trêu chọc chị "tôi không muốn vợ tôi phải cực,chị vậy chị sẽ là người nấu cho tôi mỗi khi tôi đói"

0 comments:

Post a Comment