Thursday, March 5, 2015

Nhật ký đi đẻ

03 h sáng ngày 08. bắt đầu có dấu hiệu chuyển dạ, bảo anh xã: anh ơi, dậy cho em đi đẻ. “ô, sao lại đẻ đêm em, chưa đẻ được đâu, cứ ngủ đi em”. Hay thật, chả nhẽ cứ phải đẻ ban ngày à, anh ơi dậy cho em đi đẻ. Nằm mãi nóng ruột quá, lại dậy xem xét, quả này đẻ thật rồi, nhanh lắm. Anh xã gọi điện về cho bố mình, hay thật, con gái sắp đẻ mà vẫn bố, lúc nào cũng bố . bố bảo đưa vào viện ngay, nó dễ đẻ lắm. Giá mà thế. Nhưng mới có 4h sáng, thôi đợi tới sáng, con ngoan đừng ra vội nhớ….

07h sáng trong bệnh viện, bác sỹ Hà khám xong….”còn chán cháu ạ, cứ về nhà nghỉ đi, khi nào đau bụng thì vào.” Ô, nhưng cháu muốn nhập việc luôn, hay thật, mình nhiệt tình đi đẻ thế mà ai cũng xua đuổi, bắt mình nằm nhà. Mẹ với anh Tùng cũng thế, cứ bảo về nhà… thôi thì vế, con ơi, lại đợi thêm nhá, hôm nay là mùng 1- trai mùng 1, gái hôm rằm, đợi mai hãy ra con nhá, cứ sau 12h đêm là được….

10h sáng ngày 08- bắt đầu đau theo cơn, đau nhẹ thôi. 30 phút một lần. ăn xong cơm trưa, gọi điện cho bác sỹ, anh xã bảo , vợ cháu bắt đầu đau rồi bác ạ. “ ờ vào viện thôi” . Mừng quá con ơi, mình được đi đẻ rồi…Hai mẹ con xông xáo lên taxi nhập viện.

2h chiều, bệnh viện bưu điện… nhập viện xong xuôi, mình được một cô hộ lý giao cho một giỏ xách gồm nhiều thứ, tã lót, áo, phích nước, chăn , màn, thế mà không biết sớm là bv có cung cấp những thứ này, mất công chuẩn bị mang đi. Mẹ nào đẻ ở viện bưu điện nhớ nhé, nó cung cấp đồ dung đầy đủ lắm. xong xuôi, cô đưa lên một phòng ghi là Buồng Chờ Đẻ, ở đó có sẵn các mẹ đang chờ như mẹ, mẹ sung sướng được vào nhập viện tới mức k để ý cô hộ lý dặn dò gì, bị cô mắng cho một trận, cả bố và mẹ đỏ mặt tưng bừng, nhưng thôi không sao.

Đánh giá qua tình hình cơ bản lúc này thì, ở nhà nhất mẹ nhì con, vào trong này mới thấy mẹ chưa là gì, toàn là các mẹ to lớn cả. Quần áo bệnh nhân của bv đến là kỳ quái, cả đời mẹ chưa bao giờ mặc bộ nào model như thế. Nhưng tới khi đẻ rồi thì mới thầm khen ngợi designer của bộ trang phục này, thuận tiện vô cùng, dù làm cho mẹ cảm giác giống như một con tinh tinh trong bộ quần áo màu xanh bị ăn phải quả trứng làm chướng \bụng…

Vào tới đây, những PT, những Eva hay LV eo viếc đều không còn tồn tại trên đời nữa, chỉ còn lại mấy con tinh tinh này thôi…

Tình yêu và sự mong ngóng đứa con chào đời cùng với sự cảm thông cho nhau là các mẹ gần nhau hơn thì phải, mẹ nào cũng thân thiện và giúp đỡ nhau, có mẹ bằng tuổi mình, nằm viện chờ đẻ tới 03 ngày rồi mà ngày nào bác sỹ cũng bảo mai đẻ… ôi con ơi đừng thế nhá.. ngày nào mẹ ấy cũng đi lại vật vờ, để dễ đẻ… một mẹ nằm cạnh giường mình thì bị đau từ sáng… chồng mẹ ấy phải dìu mẹ ấy suốt, thấy hai chân cứ líu ríu vào nhau… tý lại khóc… khóc xong hết cơn đau lại ngồi cười….có mẹ vào mổ đẻ, bác sỹ không cho ăn, cứ thấy ai ăn là mẹ ấy lại nhìn chòng chọc có vẻ căm hờn, làm không ai trong phòng dám ăn… về sau mẹ ấy vừa dấm dúi ăn trộm được cái bánh mỳ xong thì bác sỹ gọi vào đẻ… mẹ ấy cầm chai nước truyền vẫn cắm trên tay, te tái chạy vào phòng mổ đẻ…. Ôi hiệp hội các mẹ đi đẻ, đến là vui….

06h tối bắt đầu các cơn đau gần hơn 15 phút một lần, 10 phút, 8 phút, 6 phút…2 phút…. Biết dùng lợi nào để diễn tả cơn đau bây giờ, đôi lúc ngôn ngữ bất lực như vậy.. chỉ biết là đang nói chuyện bỗng nhiên mặt biến sắc, hai chân khuỵu xuống, đít dúm lại ( hê hê) cả ngươi bủn rủn, đau từ trong ra, đau từ ngoài vào… muốn hét lên, hét lên rồi vẫn k đỡ, muốn khóc, khóc xong rồi vẫn thế… rồi tự nhiên nó hết, lại nói cười ăn uống.. cứ thế, cứ thế./…. Tới 2h đêm.. đau quá….một kinh nghiệm rút ra từ bản thân là, các mẹ đi đẻ cố gắng đội quân người nhà càng hung hậu càng tốt.. lúc đó đau lắm, vừa có người ở bên động viên lại vừa có người dìu đỡ… nghe nói ở viện phụ sản chỉ có một mình, nếu thế thì lúc đau chỉ biết nhìn ra ngoài mà khóc thôi, tủi than lắm. Còn ở đây, lúc đó là thứ bảy, nên nhà tớ vào cả nhà, mẹ đẻ, mẹ chồng, chồng. … thế nên tinh thần vững lắm…2h đêm bố tớ còn ở Thái Bình lên vì tớ có nhóm máu hiếm, sợ tớ thiếu máu, nên bổ sung lực lượng bao gồm em zai và bố, phòng tránh bất kỳ trương hợp nào có thể xảy ra…thế mà vẫn không tránh được đấy các mẹ ạ…Nhìn thấy bố mà nước mắt ngắn nước mắt dài, bố ơi đau “ chưa ăn thua gì, còn đau nữa cơ”, bực cả mình… mấy giờ con mơi đẻ được….4h… giờ mới có 2 h…

Nghe nói có nhiều mẹ đau quá, chửi bới kinh lắm, nhất là chửi chồng “thằng kia, mày ngồi đấy à, vì mày mà bà khổ, mày có đứng lên đỡ bà không”. May quá, mình không chửi ai…

Đau mà không được kêu, kêu thì tý mất sưc k rặn đẻ được. thế là cứ mím môi vào mà mà khóc…huhu…

Chả biết có ai buồn rặn đẻ mà vào nhà vệ sinh đòi đi ị như mình không huhu. Đang tự nhiên buồn rặn đẻ quá, bảo, anh Ơi đưa em vào nhà vệ sinh, vào đó rặn mãi k ra, bảo, anh ơi em buồn ị nhưng không ị được… tự nhiên mẹ chồng đang ngủ bật dậy: ôi, con ơi, không phải buồn ị đâu, rặn đẻ có cảm giác thế đấy, nhanh ra đây, huhu…. Nếu mà mình dễ đẻ như thường thì sau này không biết ghi địa điểm sinh của con như thé nào, chả nhẽ ghi là toilet bệnh viện bưu điện à???? Thế rồi mẹ chồng mình xông xáo đi tới phòng trực bấm còi inh ỏi….cháu xem em nó bị làm sao mà bắt đầu buồn rặn đẻ rồi… vào khám lần 1- mở được một phát 6cm.. nếu như người bình thường là bắt đầu đẻ được rồi…. nhưng lại…. em ra đi, khi nào đau thì vào… ra vài phút lại vào, bac sy tới, khám lần nữa… 8 cm rồi…. thêm ít nữa là đẻ rồi…. đau quá… mẹ ơi mấy cm thì đẻ…9 con ạ… tý nữa thôi, được 8,1 rồi, 8,2 rồi.. ôi, mẹ chồng tôi, yêu mến và cảm phục vô cùng…từ hồi sinh ra, bà chưa bao giờ thức đêm, đó là lần đầu tiên….

4h sáng. Vẫn không đẻ được…. cháu cứ lên bàn đẻ đi…ôi, một mình á, anh ơi…

Lên bàn đẻ, đau đủ kiểu, thúc từ trong ra do con đạp, đau hông do cơn đau vì được truyền chai kích đẻ, mỏi hông vì chân đặt cao trên bàn đẻ.. mình luôn miệng kêu gào, bác sỹ ơi, cứu cháu với, giúp cháu với. Bác sỹ chả nói năng gì. Lại quay sang chị y tá… chị ơi giúp em với… lúc nằm trên bàn đẻ, bất chợt mình ngẫm nghĩ nhân sinh…hà hà… thì ra là thế…. Bây giờ mới thây thực sự cảm thông và hiểu bố hơn… nghề bác sỹ vất vả thật… người ta phải quen với tất cả những tiếng kêu la, gào thét . áp lực hang ngày chứng kiến những cảnh đó và luyện tập thói quen với những cảnh đó… khi nào đạt tới cảnh giới mà có một người than khóc, gào thét, thậm chí khi họ gào chán còn chửi bới “ thằng kia, bà kêu thế mà mày ngồi đấy được à, có nhanh ra xem cho bà được không?” mà vẫn ngồi chơi điện tử được thì khi đó được coi là đạt tới trình độ y thuật thượng thừa…bác sỹ ở bệnh viện này ai cũng đạt trình độ ấy..

Bác sỹ nói với mình “ cháu phải chiến đấu tới cùng, bây giờ là phải cố gắng, không bỏ giữa chừng mà đi mổ được” . Mình lo chết đi được, vừa khóc vừa lo, vâng, cháu sẽ cố, nhìn bác rặn này, đấy rặn như thế, rặn mãi mà không ra, sao thế con… đầu nó cao quá, không thể ra được, Tùng vào ký giấy mổ đi, từ từ đã, đầu đây rồi….. vẫn k ra

được, rặn thêm lần nữa nào, không được là mổ nào…. Thôi cho sang phòng mổ đi….

Nằm trên cáng sang phòng mổ. vẫn còn dư âm của thuốc kích đẻ, mình vẫn tiếp tục rặn nhưng k thấy gì cả, tới phòng mổ, vẫn đủ tình táo để nhận ra có một giọng nói vô cùng ấm áp và nhẹ nhàng”bây giờ anh sẽ tiêm cho em một mũi gây tê thân dưới, sẽ hơi đau một tý, nhưng khi mổ em sẽ k thấy đau”- “ vâng”…

Bắt đầu thấy ánh sang của lưỡi dao lia qua bụng qua phần phản chiếu phía trên đèn mổ, ghê quá, nhắm chặt mắt, căng người, tiếng bác sỹ” thảo nào thằng bé không ra được, rau của mẹ nó dài có 50cm ( người khác thường dài 80cm-) lại bị quấn cổ, nên treo lơ lửng, đạp mãi mà con không ra được, tội nghiệp con ….oe oe oe… ôi….đã nghe thấy tiếng con khóc chưa em - gật đầu – con em ra đời lúc 4:40 sáng nhé… có cảm thấy khó chịu gì trong người không em – lắc đầu – nước mắt bắt dầu chảy – lại nghe tiếng bác sỹ “ thảo nào thằng bé không chúc đầu xuống, có một nhân u xơ tử cung bằng ngón tay cái”” có ảnh hưởng gì không bác sỹ”” tất nhiên là có, 2-3 năm nữa có bầu là để đẻ luôn” vâng ạ - số con bé này may thế, một lần mổ giải quyết mấy vấn để… thời gian còn lại mình nằm nghe bác sỹ vừa khâu vết mổ vừa buôn bán dưa lê về một bà trưởng khoa xyz nào đó, rất có trách nhiệm nhưng hâm hâm, làm mình cũng buồn cười….cảm giác cả được kim xuyên qua thịt sừn sựt, sừn sựt nhưng không đau.

20 phút sau, mình được đưa ra phòng hồi sức nằm đời các phản ứng … thời gian đó mình như mơ như tỉnh, hình như mình đã có một em bé của riêng mình, bầu trời mới của mình, tình yêu mới của mình… Khải Minh … sự khởi đầu mới, thắng lợi, sáng rõ, con ra đời vào giờ Dần, khi con Hùm đã đi kiếm ăn về và nghỉ ngơi… con tôi…

0 comments:

Post a Comment