Tuesday, March 3, 2015

Nỗi đau của người thứ 3 - phần 7

3 Tuần sau!

Huyền đang ngồi trong một quán café rất lạ ở Sài Gòn thì có điện thoại của bố mẹ cô gọi tới:
-Con về ngay đi, bố mẹ cần nói chuyện
-Con đang chơi vui mà, cuối tuần con về.
- Không được, về ngay lập tức,
- Con chưa muốn về mà (nũng nịu)
- Đừng có nhõng nhẽo, bố mẹ không thể chiều con được nữa. Về ngay.
-……Con……
- Tút tút tút

Bố mẹ Huyền ít khi nói nặng với cô, đây là lần đầu tiên cô thấy bố giận giữ và dứt khoát như vậy. Mọi khi cô có sai thì bố cũng chỉ nhẹ nhàng dạy bảo, hình thanh cho cô sự nữ tính từ tấm bé, nhưng đó lại là nguyên nhân khiến Huyền hay dựa dẫm và ưa nịnh nọt. Cô đoán là có việc gì nghiêm trọng lắm thì bố mẹ mới thế, nên chịu đáp chuyến bay sớm nhất về Hà Nội, kết thúc một chuyến đi chơi dài ngày với mục đích là quên Toàn. Vừa về tới nhà, còn chưa kịp tằm rửa, bố mẹ đã gọi cô xuống phòng khách nói chuyện.

-Mấy ngày nay con đi với thằng Toàn phải không?
-Không ạ, con đi một mình mà.
- Thế thì còn được.
- Có chuyện gì đấy ạ.
- Bố mẹ hỏi thật con, con quen nó lâu chưa? biết gì về hoàn cảnh gia đình nó chưa?
- Cũng lâu rồi, và biết sơ sơ ạ, con cũng chưa về nhà anh í lần nào.
- Vậy là con chưa biết rằng nó đã có vợ dưới quê rồi hả?
-……dạ ……?
- Con biết hay là chưa?
- …con……
- Con biết lâu hay mới?
- …..dạ……
- Trời ạ, rốt cuộc là thế nào?
- Con…… biết chuyện đó ngay từ đầu ạ.
- Trời ơi là trời, con ơi là con, sao con lại dại dột thế hả?
- ……..

Bố mẹ Huyền than trời than đất một lúc, mắng cô một hồi. Nói là mắng, nhưng thực chất là nói to hơn bình thường một chút, chứ ông bà vốn rất nhã nhặn, đặc biệt là với con gái rượu duy nhất. Huyền chỉ cúi mặt im lặng, cho đến khi bố cô gằn giọng.

-Bố đã cho người điều tra kĩ càng rồi, nó không có người thân gì trong quân , thế thì nó chỉ lợi dụng con thôi. Bố sẽ cho nó không ngóc đầu lên được.
- Bố ơi, đừng làm thế.
- Cái gì, con còn lo cho nó à?
- Đấy là con chủ động tấn công anh í,
- Trời ạ, ……..nhưng nó không đồng ý thì con làm gì được. Chắc chắn là nó biết bố làm trên cục, nên hứa hẹn bỏ vợ để đến với con à?
- Không bố ơi, vợ anh ấy đã biết chuyện , anh ấy không liên lạc với con mấy tuần rồi.
- Cái gì?????? Vậy mấy bữa nay con đi SG là vì chuyện đó à?
- Vâng, con đi cho khuây khỏa.
- Con lớn lắm rồi phải không? Bây giờ giấu bố mẹ đủ chuyện hả?
- Không phải, chỉ là con biết con hư hỏng, con không muốn bố mẹ lo lắng cho con
- Bố mẹ là bố mẹ của con, không lo cho con thì lo cho ai.
- Con biết….
- Vậy bây giờ con dứt hẳn được nó chưa?
- Con không biết nữa, con đang có thai rồi bố ạ………
- Cái gì????????????????????

Cái tin Huyền có thai với một người đã có gia đình khác nào tiếng sét ngang tai đối với hai bậc sinh thành. Ông thì còn làm chủ được, chứ bà thì thực sự suy sụp. Lúc nào nhìn thấy cô là mẹ Huyền lại chực khóc. Không khí gia đình trở nên nặng nề vô cùng. Huyền cũng không biết làm thế nào, cô còn chưa báo cho Toàn về cái thai, tác phẩm của kế hoạch tấn công “không BCS” của cô. Mấy lần đó, Toàn có đi mua thuốc về giục cô uống, nhưng mắt trước mắt sau cô giấu nhẹm đi , rồ giiả vờ làm hành động uống để anh an tâm. Thấy trễ kinh lâu ngày, Huyền đi khám thì được chuẩn đoán có thai 8 tuần. Lúc này, cô chẳng biết là mình buồn hay vui, chiến thắng hay gạp hạn. Đi SG chơi hàng tuần dài, Huyền vẫn không tìm ra được quyết định cuối cùng của mình. Toàn thì bặt tin từ hôm vợ anh giáp mặt Huyền tại nhà anh. Chắc là anh đang chạy quanh cô ấy để xin lỗi, hứa hẹn đủ đường. Huyền không gọi điện, cô cảm thấy hành động anh vứt cô ra khỏi cửa thật quá tuyệt tình, và với anh, cô có gọi lúc này cũng sẽ chỉ nhận được những lời lạnh lung mà thôi.

Mấy lần bố mẹ hỏi cô định giải quyết cái thai thế nào, Huyền đều bảo để con suy nghĩ , việc này không đơn giản chút nào, nhất là bố mẹ và Huyền đều là những người sợ sát sinh, sợ tội lỗi. Nếu bỏ đứa bé lúc này, có lẽ Huyền sẽ thấy một chút nhẹ nhõm , rồi tìm cách quên Toàn đi là xong. Anh không gọi điện mấy tuần rồi là cô tự xác định được mối quan hệ của hai người đã dừng lại, tiền tài địa vị mà Huyền mang ra để thu hút anh cũng không bằng tình yêu anh dành cho vợ, danh dự và tiếng tăm của bố mẹ anh….. Thôi, ít ra như thế cũng hay, Huyền cảm thấy mệt mỏi đủ rồi, cũng đến lúc tìm cách sống cho tử tế hơn, khỏi mất công bố mẹ cô nuôi dạy yêu chiều cô mấy chục năm nay. Ông bà có mỗi mình cô, nếu cô cứ sống buông thả , ông bà sẽ không chịu đựng được. Một buổi tối, Mẹ Huyền vào phòng con gái, dịu dàng nói:

-Con à, mẹ bảo này, con bỏ đứa bé đi, không có đứa con này sẽ có đứa khác, mẹ sẽ dẫn con ra BV
-Mẹ……
- Con có sinh đứa bé này ra thì liệu thằng đấy có chịu cưới con không? Rồi gia đình người ta sẽ ghẻ lạnh con thế nào, liêu co hanh phúc không? Con nhìn cái Minh mà xem, nó cố sinh con 2 năm trời mới được bố mẹ cho cưới, thế mà rồi bây giờ, vợ chồng nó cũng li thân mỗi đứa một nơi rồi đấy thôi.
- Cái gì cơ ạ…..?
- Thế con chưa biết à?
- ………

Huyền ngồi hẳn dậy, mặt tỏ rõ sự ngạc nhiên đến khó hiểu. Cô cầm điện thoại gọi cho Minh, vì sợ rằng mọi người trong khu tập thể vốn không ưa Minh nên đồn thổi lung tung, nhưng Minh không bắt máy. Cô gọi cho Thành, hỏi xem anh có biết chuyện gì không, Thành nói anh gọi cho Minh mấy ngày nay mà cũng không lien lạc được. Anh chỉ thấy mọi người nói  Minh đã li than chồng 2T và dọn về căn nhà gần đấy của bố mẹ Minh, hàng ngày thấy bố Minh đưa đón thằng lớn đi học, còn mẹ Minh chăm chút đứa con nhỏ. Mọi việc kinh doanh của nhà Minh giao hết cho chị dâu quản lí. Minh không đi làm , chỉ suốt ngày giam mình trong nhà bên kia, không ai trong khu tập thể nhìn thấy cô ấy.

Huyền thừ mình suy nghĩ, cô không hiểu Minh có chuyện gì, và tại sao lại có việc li thân xảy ra, chưa một lần Minh kể với Huyền về khúc mắc của hai vợ chồng. Với người như Minh, Huyền nghĩ rằng không người đàn ông nào được cô ấy yêu mà lại có thể rời xa. Bằng chứng là chồng Minh đấy thôi, bị bố mẹ ngăn cản như thế, mà vẫn quyết tâm lấy cô ấy bằng được, dù phải đi thuê nhà ở mấy năm trời. Minh sống rất lí trí, không có chuyện có lỗi với chồng con, chắc chắn chồng Minh có vấn đề gì đó. Huyền vô tâm chỉ biết tập trung cho tình yêu tội lỗi của mình, mà không hề biết người chị thân thiết bao năm vừa trải qua quãng thời gian vô cùng đau khổ. Huyền trách bản thân vô cùng, cứ lấy tay đập thùm thụp xuống giường, nghẹn ngào khóc. Chị ấy đau khổ lắm đấy, thế mà vẫn một mình vượt qua tất cả, không than khóc với ai, còn Huyền, cô chỉ ngồi đây mà nghĩ về người đàn ông tệ bạc mà cô quyết tâm lấy bằng được,lại còn để có thai nữa. Cô biết giải quyết sao cho hợp lí bây giờ?

Minh không còn giam mình trong nhà và nói không với điện thoại nữa. Cô sang nhà bố mẹ chơi hàng ngày, để mẹ cô sai vặt một số việc, và cô cũng đã vơi bớt nỗi long so với ngày vợ chồng li than. Thường thì ăn uống với mọi người xong, Minh sẽ về nhà bên kia để ngủ, nhưng tối hôm đó, cả nhà rủ nhau đi hát Karaoke với nhân viên, các con cô cũng đi cùng vì là cuối tuần, chỉ có mình cô ở nhà. Trước kia, khi nhà mới chỉ xây ½ đất, ba anh em cô ở chung một phòng tầng 3, ngăn cách bằng cái tủ quần áo. Sau đó, các con đã lớn, cần diện tích để kinh doanh, bố mẹ Minh xây hết đất, nhà cô rộng thênh thang: 4 tầng, mỗi tầng 2 phòng, phòng nào cũng có nhà vs khép kín. Vợ chồng con cái anh trai cả ở nguyên tầng hai, một phòng tầng 3 phía sau dành cho em gái Minh (dì H),còn phòng học năm xưa thì dành cho Minh để mỗi khi cô và các con về chơi có chỗ ngủ lại. Hôm nay, cô ở nhà bên này, thơ thẩn một mình.

Lan can trước cửa phòng Minh được cô trưng dụng là nơi trông hoa hoét cây cảnh. Nói là trông hoa, nhưng thực chất chỉ là các bồn hoa đá bé xíu xiu, nha đam tua tủa, rặt một mầu xanh biêng biếc. Từ ngày cô lấy chồng, bố Minh làm nhiệm vụ tưới tắm, ông còn đưa chúng vào các bồn to hơn nên trông tươi tốt vô cùng. Mấy năm rồi mà “vườn cây tí hon của cô vẫn tồn tại”. Ngày trước, không có tiền, để cải thiện cho vườn hoa của mình,trên đường đi học về,  Minh thường dừng xe lại hái trộm mấy cây hoa ở vòng xuyến Kim Mã - Liễu Giai mang về trồng. Lúc ở ngã tư thì chúng rực rỡ sắc màu, nhưng về đến nhà cô thì chỉ được một thời gian là lại chỉ có lá xanh tươi tốt, không nở một bong nào gọi là có. Mỗi ngày trời mưa, nước rơi xuống mấy cái bồn thì bắn đất lên tường và lan can, lấm bẩn tùm lum. Bố Minh nhìn thấy thì thể nào cũng mắng và dọa vứt hết mấy cái cây vớ vẩn đó của cô đi. Ông nói thì nói thế, chứ chưa bao giờ thực hiện, dù xót bức tường lắm, ông rất hiểu cô con gái có tâm hồn yêu thiên nhiên kì lạ.

Ở nhà bên cạnh, Thành cũng nghe thấy bố Minh quát tháo, và giọng minh lanh lảnh: “bố không phải dọa con, bố mà vứt đi thì con lại tha lôi đống khác về đấy, tốt nhất là cứ để thế bố ạ, gọi là vài nét chấm phá cho bức tường đơn độc của bố, hì hì”. Minh nói thế thì bố cô chỉ cáu một hai câu nữa là thôi. Nhưng hễ có trận mưa khác tới, nhất là mưa mùa hè, thì bố con nhà đấy lại ầm ầm chỉ vì mấy cái cây với bức tường lem luốc đất. Một bữa, khi cả nhà đi vắng rồi, Thành mới gọi Minh ra, rồi trèo sang lan can nhà cô, tay xách theo một thùng sơn be bé và cái chỗi quét sơn cũng be bé nốt. Anh dung giấy ráp, đánh sạch lớp ve cũ của tường và các cục lan can, sau đó dung chổi sơn lên đó hai-ba lớp sơn màu kem. Hì hụi cả ngày trời, cái lan can của Minh trở lên long lanh khủng khiếp, cô cứ suýt xoa sự khéo tay của Thành. Từ giờ trở đi, nếu có bắn đất lên tường, cô chỉ cần dung nước dội rồi cọ cọ một tí là đất sẽ trôi đi hết. Bố Minh đã trố mắt ngạc nhiên , và trầm trồ khen cô cá tính khi Minh tự nhận đấy là tác phẩm của cô, và trợ lí là anh Thành. Bị cướp công một cách trắng trợn, nhưng Thành chỉ cười hiền lành, rồi true: Chú để ai cắt rốn cho nó mà bướng bỉnh tinh tướng thế?

Hôm nay, Minh ngồi bệt xuống cửa phòng, bó gối, tay mân mê mấy cái bồn, mắt nhìn vô định vào không gian. Cô ngồi quay lưng về phía nhà Thành, nên không biết là anh cũng đang đứng ở phòng anh nhìn sang, không nói gì , để cô yên tĩnh chìm vào bản nhạc, thỉnh thoảng còn khe khẽ hát theo (dù dở ẹc)

          Close your eyes
          Give me your hand , darling.
          I watch you are sleeping
          You belong with me
          Do you feel the same?
          Am I only dreaming………

Thành cố tình tắt đèn điện phòng anh, để Minh không biết là anh đứng đó. Các nhà xung quanh bây giờ cũng kín cổng cao tường hết, không có ai ra giao lưu lan can như hồi xưa nữa, Minh vô tư mà cuộn tròn trong mớ suy nghĩ và ưu tư của mình. Cô còn khóc nhè nhẹ, rồi nhanh chóng lau nước mắt, sụt sịt một chút rồi thôi. Hát chán, khóc chán, Minh bê một đống hoa quả và bánh trái ra ngồi ăn, giống như cô đang tổ chức party nho nhỏ giữa một vườn hoa xinh đẹp, ngày xưa cô thường xuyên làm thế.  Bây giờ đã hơn 30, nhưng Minh vẫn thích được ngồi bệt ở đó, dựa lưng vào tường, ăn uống một mình, cái “một mình” tuy đơn độc nhưng thoải mái và hiếm có khi cô đã 2 con, thế nên Minh tranh thủ triệt để. Đang vừa ăn, vừa ghé quyển sách vào phía có anh sang từ trong nhà hắt ra để đọc thì con mèo nhà Thành nhảy vọt sang làm Minh giật mình. Theo phản xa, cô giơ chân định đạp cho nó phát dù biết là chẳng bao giờ trúng, nó đi qua nhà cô để sang nhà nào chẳng rõ, thản nhiên như chốn không người. Thành nhìn thấy , bất giác phì cười , thế là Minh nghe thấy. Cô đứng phắt dậy, ngó sang, thấy tối om, nhà Thành lại cao hơn, phải đến hơn 1m nên Minh càng không thể nhìn thấy gì. Nhưng rõ rang là có tiếng cười của Thành, Minh hỏi:

-Anh Thành đấy hả? còn trốn nữa?
- ……..

Lúc đó, Thành mới đứng dậy, ngó khuôn mặt cười ngặt nghẽo xuống nhìn Minh. Anh đã ngồi ở đây rất lâu, vì cũng vô cùng lâu rồi anh không được sống trong cảm giác cô bé nhà bên cạnh sang đèn cùng anh. Thành không muốn cảm giác ấy trôi qua nhanh chóng, vì tất cả đều đã lớn, Minh lại đã có gia đình , dù cô ấy đang có trục trặc gì, thì nếu có nói chuyện cũng sẽ chỉ một lúc rồi vào nhà đóng cửa. Anh muốn được nhìn thấy phòng Minh sang đèn, thấy cô ấy đi ra đi vào, hát hò nhảy mua hay làm bất cứ cái gì. Anh đã chứng kiến cô lớn lên, trưởng thành qua thành lan can này gần chục năm trời, anh nhớ điều đó.

-Anh đứng đấy lâu chưa? Sao giở chứng rình mò hả?
- Anh có rình mò gì em đâu?
- Tại sao không lên tiếng? bày đặt tắt điện để em không biết à?
- Không, anh chỉ thấy bất ngờ vì lại thấy em quen thuộc ở đây, nên quên ko bật điện thôi
- Xì……lí do vớ vẩn
-….hì……
Minh biết Thành từng thích cô, nhưng thói quen nói chuyện xấc xược với anh thì cô không bỏ được. Người hay nuông chiều các em gái như thành dễ bị tụi nó làm nũng và bắt nạt. Anh cũng có vẻ không chấp và sẵn sang để cho Huyền và Minh muốn sai gì thì sai, nói gì thì nói, yêu cầu làm gì thì làm. Thậm chí ngày trước, Minh còn lười tới nỗi, tuần đôi lần gọi Thành ra, đưa cho anh túi rác ở phòng cô, rồi kêu anh tiện lúc nào thì mang xuống tầng 1 vứt hộ. Thành chỉ nói mỗi câu “ôi đểu thế?”, rồi răm rắp làm theo thành thói quen luôn.

-Anh ăn chuối không? Hay ăn bánh? uống café?
- Em biết anh không mấy khi ăn vặt mà.
- Thế rốt cuộc có ăn không?
- Ờ, thì ăn cũng được.
- Ăn thì tự đi mà lấy, pha hộ em cộc café nữa.
- Em đúng là…..chỉ được cái giỏi sai vặt. Đưa café đây.

Minh đưa Thành 2 gói café để anh mang vào nhà pha, rồi lại mang ra, đưa qua thành lan can cho cô một cốc. Một người đứng dưới, một người đứng trên, cùng nhìn ra phía trước, nhâm nhi li café mà không biết nói gì. Minh không đứng nữa, cô ngồi xuống cạnh đống hoa quả của mình, rồi gọi Thành:

-Sang đây ngồi cho vui đi, đứng thế cứ phải  nghển cổ lên, mỏi lắm.
- Cầm cho anh cốc café để còn trèo xuống.
- Haizzz, to thế mà có mỗi cốc café cũng không cầm được,cái lan can so với anh bây giờ nó bé tí, bày đặt. Tự cầm đi
- Em đúng là……

Hai đứa cùng ngồi dựa lưng vào tường, chân thì dài đạp cả vào thành lan can, ánh sang trong phòng hắt ra ngoài cửa sổ đủ để nhìn rõ mặt người. Minh để đĩa hoa quả và bánh ở giữa 2 người, mùi café thơm ngất ngây. Không biết nhà đối diện vứt cây hoa quỳnh đi hay sao mà cô không còn ngửi tháy mùi hương của nó mấy năm rồi. Minh thở dài.

-Sao lại thở dài thế? Em và chồng giải quyết đến đâu rồi?
- Đừng hỏi em về mấy chuyện đó, em đuổi về bây giờ.
- Uh, anh không hỏi nữa.
- ………
- ………

Thành ơi, sao anh hiền quá vậy, Minh nói gì Thành cũng nghe là sao? Bằng cái giọng dịu dàng ân cần đấy, anh hỏi một vài câu nữa có khi Minh sẽ khóc mà kể cho anh nghe nỗi đau khổ mà cô ấy đang chịu đựng. Minh chỉ cố tỏ ra lạnh lung vô tư để che giấu nó thôi, một người bạn để tâm sự cho vơi bớt nỗi long là rất cần thiết vào lúc này, nhưng Minh lại chẳng dễ trút bầu tâm sự tẹo nào. Cô quay sang hỏi anh:

-Anh năm nay phải 33 rồi nhỉ?
- Uh, nhanh thật đấy
- Ế xưng ế xỉa
- Ế đâu mà ế, anh chỉ chưa chịu lấy vợ thôi.
- Xí, tinh tướng, anh mà không lấy vợ sớm, mấy bữa nữa lại thành hâm đấy, như ông tiến sĩ dãy bên kia kìa (50 tuổi, ko vợ, cũng tên là Thành)
- Đàn ông bọn anh, hâm cũng đầy gái theo. Chỉ có phụ nữ bọn em mau già mới sợ không có chồng thôi.
- Ha ha, cũng có thể. Hâm sẽ có người hâm lấy mà. Ha ha.
- Thế thì nhà anh thành trại tâm thần à?
- Uh, giống lắm, thế thì vui cả làng còn gì.
-……
-……

Hai đứa phá lên cười. Đã gần chục năm rồi, cái lan can tầng 3 của số nhà 29 này không có tiếng cười giòn tan của hai thanh niên ấy,hôm nay lại trở nên rôm rả lạ thường.

-Lâu lắm không nói chuyện, hay em gọi cả Huyền sang đây cho vui nhé.
- Thôi đừng, anh…muốn nói chuyện với riêng em thôi.
- ……….
Minh bất giác giật mình, sao hôm nay Thành lại mạnh bạo nói ra ý kiến của mình thế nhỉ, lại còn là tình cảm dành cho cô nữa. Chỉ muốn nói chuyện riêng với cô, tức là lúc này anh không muốn ai xen vào không gian của hai người? Có lẽ vì nghĩ Thành từng đơn phương cô, nên Minh nghĩ hơi quá lên cảm xúc của anh chăng? Có khi chỉ là anh ngại không muốn giáp mặt Huyền thôi? Tự dưng Minh thấy mất hết cả tự nhiên. Cô rất vô tư với Thành , nhưng lúc này, cô đang trong hoàn cảnh li than với chồng, cô không muốn ai nghĩ rằng cô tạo điều kiện gần gũi Thành để chia sẻ. Thực sự, với anh, cô không thể có chút tình cảm nào hơn tình anh em, lúc này liệu Thành còn thích cô như ngày xưa không? Nếu là không thì tốt biết mấy, còn nếu là có, thì việc anh muốn hai người nó chuyện riêng thế này thì thật không hay. Minh tập trung suy nghĩ, làm cho không gian tự dưng im ắng hẳn. Thành quay sang phá tan bầu không khí ấy.

-Tháng tới, anh sẽ về quê hẳn, anh sẽ mang sản phẩm cty anh về đó phân phối, để gần gũi và chăm sóc mẹ anh.
- Về đó, liệu phát triển được không?
- Sẽ khó, nhưng ở TP, anh sẽ khó lập gia đình, mà mẹ anh thì mong lắm rồi
- Anh có sống cả đời với mẹ đâu, nên đừng lấy lí do là lấy vợ cho mẹ.
- Uh, nhưng ở đây mãi, anh cũng thương mẹ.
- Đón bà lên đây
- Anh làm gì có nhà riêng mà đón.
- Thuê nhà ra ngoài hai mẹ con ở, anh mà lấy vợ thì cũng phải thuê nhà mà, trừ khi anh ở rể.
- Thu nhập của anh cũng vừa phải thôi, thuê nhà hai mẹ con ở cũng được, nhưng lấy vợ nữa thì khó lắm.
- Vậy thì lấy vợ TP có ddk chút đi
- Ồ, em bây giờ suy nghĩ khác xưa nhỉ? Không còn “một túp lều tranh hai trái tim vàng” nữa à?
- Tất nhiên, già rồi thì nó phải khác chứ
- Em bao tuổi mà cứ mở mồm ra là “già”?
- Còn trẻ với ai, hai con rồi.
- Anh thấy em vẫn còn duyên dáng lắm.
- Xì, duyên dáng là cái không bao giờ mất đi, biết chưa hả? Quan trọng là tuổi xuân và sức khỏe.
- …………
- …………
- Anh yêu Huyền đi, có phải sướng cả đôi đường không?
- Nếu bảo anh lấy cô ấy, anh cũng lấy được, đàn ông bọn anh khác bọn em, không nhất thiết phải yêu mới cưới, thương và có cảm tình chút là ok rồi. Nhưng anh không muốn bị nói là “chuột sa chĩnh gạo”, gia cảnh nhà anh khác cô ấy quá. Nếu cân xứng một chút, thì anh sẽ mở long với Huyền thôi, anh quý mến và thương cô ấy.
- Sống với miệng lưỡi người đời mãi được à, họ nói gì kệ họ
- Anh mà suy nghĩ giống em thì đã khác.
- Em mà suy nghĩ chin chắn như anh thì chắc là cũng khác rồi.
- Khác gì, thì anh và em cũng vẫn là 2 nhà lan can thẳng hàng thôi phải không?
- Uh, mãi nhìn ra phía trước chứ không quay mặt vào nhau.
- Liệu, nếu chờ đợi, có khi nào anh được cầm tay em không?
- Không được, em đã đặt tay mình vào tay một người đàn ông khác không phải chồng em rồi.
- Em…….
- Uh, nếu li dị chồng, em cũng sẽ yêu người khác, chứ không phải anh.
- Lúc nào cũng vậy, em luôn mạnh mẽ và dứt khoát trong tình yêu như thế à, em không sợ mình lại tiếp tục khổ đau sao?
- Không, em sẽ chọn được sống với người mình yêu dù có thể đau khổ, còn hơn là sống vô hồn với người mình không yêu. Em  sẽ cẩn thận hơn trong việc chọn đối tác thôi.
- ………
- ………

Cuộc nói chuyện thật cởi mở, cả hai người dường như không còn phải kiêng nể điều gì, họ như tri kỉ của nhau vậy. Vì họ đều đã trưởng thành, nên tiết chế tình cảm rất tốt, nói ra rất nhiều lời ý tứ, nhưng không làm đối phương thấy khó chịu. Nếu Thành rời HN về quê, có lẽ Minh sẽ cảm thấy thiếu vắng mỗi khi ra lan can này, nhưng anh sẽ là kỉ niệm mà cô không bao giờ quên. Còn với anh, những rung động tuổi trẻ sẽ mãi là kí ức. Anh phải đối diện với cuộc sống có mẹ già ở quê, điều kiện kinh tế hạn chế, anh biết mình là ai, ở địa vị nào trong xh, và anh an phận. Anh chọn cách sống đơn giản, đạm bạc, nhưng vừa sức mình. Có lẽ vì không có chí tiến thủ, nên Thành không có gì hấp dẫn Minh, nhưng ít ra đó là cách sống đúng với hoàn cảnh của anh. Minh tôn trọng điều đó. Chỉ có Huyền, khi biết tin này, cô khá sốc. Sau khi nghe Minh thong báo quá điện thoại, Huyền chạy một mạch sang nhà anh, chỉ kịp chào qua hai bác rồi lên tận phòng Thành.

-Anh Thành, chị Minh nói anh sắp về hẳn quê à?
- Có vậy mà em chạy sang tận đây à? Muộn thế này rồi, mọi người lại nói đấy.
- Em chẳng quan tâm. Em không muốn anh về quê thế đâu.
- Ô hay, em có phải là trẻ con không đấy, anh có cuộc sống của anh chứ, em muốn hay không thì tùy.
- Không được, anh là phải ở đây, đừng đi đâu cả
- ……..

Thành đứng dậy, đi về phía Huyền, hai tay anh nắm lấy hai bờ vai của Huyền, nhìn thẳng vào mắt cô, nhẹ nhàng nói như một người anh thực sự.
-Em rất xinh đẹp, gia đình em cũng rất có điều kiện, bố mẹ rất yêu em. Hãy chọn một người thật xứng đáng mà lấy làm chồng, biết không hả? Đừng nũng nịu anh như hàng chục năm về trước nữa, trưởng thành lên đi chứ?
- ……..
- Em và Minh sẽ là những đứa em gái mà anh rất yêu thương. Anh không có anh chị em gì cả, từ bé chỉ than thiết với 2 đứa thôi, anh mong cả 2 đứa sẽ có cuộc sống hạnh phúc.
- ……..

Huyền nhận thấy, Thành quá trưởng thành rồi, anh không còn là đầu tàu trong mọi trò nghịch ngợm của các cô khi xưa. Ai cũng đã trưởng thành cả, chỉ có mình Huyền dường như luẩn quẩn trong cái bao bọc của bố mẹ, suy nghĩ trẻ con nông cạn và kém cỏi. Cô đâu còn yêu Thành tha thiết như năm xưa, cô chỉ không muốn anh biến mất khỏi khu tập thể này, và cái tính ích kỉ muốn gì được nấy của Huyền mãi không thay đổi. Huyền lung túng nhận ra, mọi thứ xung quanh đều thay đổi, trừ cô. Cô phải lớn lên, phải sống có trách nhiệm hơn, với bản than, với bố mẹ, và nhất là cô phải có trách nhiệm với đứa trẻ đang ở lớn lên trong bụng mình. Nghĩ vậy, Huyền nhắn tin cho Toàn, thông báo việc mình có thai.

0 comments:

Post a Comment