Tuesday, March 3, 2015

Nỗi đau của người thứ 3 - phần 2

Huyền kém Minh 2 tuổi, xinh xắn, dễ thương, nữ tính và dịu dàng, gia đình điều kiện khá giả, từ tấm bé Huyền chưa từng biết tới vất vả là gì. Cô cao khoảng 1.6m, nước da trắng hồng không tì vết, dáng thanh mảnh và khá sang, cực kì dễ mặc quần áo. Mỗi lần đi với nhau, Minh luôn có cảm giác mình làm nền cho cô em bởi cách nói chuyện mau mồm miệng, khéo léo và nhẹ nhàng của Huyền. Cuộc sống của Huyền thật êm dịu đúng như tính cách của cô vậy, bố mẹ cho tiền học Lachop sau khi không đỗ đại học, rồi ra trường lại được bố xin cho vào làm tại một cơ quan nhà nước vô cùng nhàn nhạ. Kể ra thì cũng hơi phí cái bằng đại học nước ngoài đào tạo tại Việt Nam thật, nhưng cuộc sống là thế, mỗi người một lựa chộn, có kẻ ưa mạo hiểm sôi nổi, có người lại thích an phận thủ thường. Thời sinh viên, Minh mải mê dạy thêm, đi bán hàng , rồi còn mầy mò đồ handmade đi kí gửi ở các shop lưu niệm, tiền làm ra cũng chẳng khá khẩm mấy, nhưng cô thấy vui và bận rộn. Còn Huyền chăm chăm làm đẹp, shoping và du lịch. Chẳng ai bắt Minh phải chọn con đường vất vả dù gia đình cô chẳng kém cạnh gì, nhưng có cho cô được thảnh thơi như Huyền thì cô lại chẳng hứng thú. Huyền thì khác, cô có thể ngồi cả ngày cày phim, hay gắn chặt chân ở cửa hàng cắt tóc gội đầu, không thì cũng đi du lịch bất cứ khi nào "có sức khỏe". Chính vì thế Huyền ngày càng xinh đẹp và sành điệu. Lắm lúc bản thân cô cũng tự tin rằng, với ngoại hình như thế, co có thể cưa đổ bất cứ chàng trai nào.

Huyền và Minh chỉ giống nhau ở điểm, rất ngây thơ dại khờ trong tình yêu tuổi trẻ. Điều kiện tốt như thế, nhưng Huyền cũng lao vào yêu chàng kĩ sư nhiều hơn cô 7 tuổi, đẹp trai, xuất thân từ một vùng quê nghèo tận Thanh Hóa. Cái tình yêu ấy cứ phải âm thầm mãi, vì Huyền biết gia đình cô sẽ phản đối, chẳng khác gì gia đình Minh ngăn cản N yêu cô. Cái điện thoại nhà Huyền và Minh lúc nào cũng nóng ran vào tối muộn vì 2 cô thậm thụt kể chuyện yêu đương, mà phần lớn là Huyền trút bẩu tâm sự. Huyền cũng đi cùng Minh trên suốt chặng đường 2 năm kể từ khi cô có bầu với N, cho đến lúc chính thức cưới nhau và chứng kiến Minh vỡ òa trong hạnh phúc. Chỉ có điều, Minh lúc đó chưa đủ sắc sảo thông minh để nhận ra người yêu của Huyền là kẻ đã có gia đình, để có thể giúp cô phân giải điều gì.

- Sao em biết lão í có vợ con ở quê rồi?
- Vợ hắn gọi cho em chị ạ, nhục nhã lắm.
- Em nói gì với lão í rồi?
- Em chỉ biết khóc thôi, chẳng nói được gì cả.
- Haizzz, tát cho lão í phát chứ.
- Em không làm thế được
- Em tính sao giờ?
- Em không biết nữa, em yêu lão í lắm.
- Haizzz, vẫn còn yêu cơ à?
- Uh..... (hic hic)
- Còn khóc nữa, stop ngay đi em ạ, đừng có dính líu vào mấy lão có gia đình.
- Ai chẳng biết thế, nhưng mà ngay lúc này, em lại chỉ muốn lão í đến với em thôi.
- Dở hơi à....
- ......

Biết chẳng khuyên giải gì được vào lúc này, Minh đành ngồi nghe con bé khóc lóc kể lể cho chán đi, rồi mai tính tiếp. Huyền lúc đó còn trẻ lắm, mới có 23 tuổi đầu, dù cũng có yêu đương thất tình vài lần, nhưng cô yêu anh ta thật. Một người đàn ông từng trải như vậy, dễ dàng biết cách mang tới cảm giác yêu đương mặn nồng cho một cô gái nữ tính dịu dàng ngây thơ như Huyền, đang ngất ngây trong men tình như thế mà bảo cô dứt ngay ra rồi đá cái tình yêu ấy vào một xó thì cũng khó lắm. Minh nhớ lại cảm giác của cô trong thời gian chia tay Kiên, mặc dù là dứt khoát đấy, nhưng cô cũng đau lắm, nhớ cảm giác gọi điện quen thuộc mỗi tối, nhớ những cái ôm ấp trong công viên, nhớ cả cái cách cậu ta chạy xe đạp (địa hình) 13km tới nhà cô lúc 12h đêm để xin lỗi... Cách yêu của Kiên ngọt ngào và kiêu hãnh, khiến Minh vấn vương mãi. Thế nên, cô không vội vàng trách móc nếu Huyền không thể thôi khóc lóc với cô hàng tuần trời.

- Chị bảo này, em hãy nhớ lại hồi DH năm 2, khi anh Thành tỏ tình với chị chứ không phải em. Rồi khi em chia tay Tuấn kết thúc tình yêu ngắn ngủi. Chỉ cần thấy em có thể vượt qua những nỗi thất tình đó, thì chuyện này cũng chẳng có gì cả.
- Em yêu anh í 3 năm trời nay rồi, chứ có phải là yêu đơn phương với Thành, hay yêu chóng vánh với Tuấn đâu. Cũng gần gũi nhau rồi, nhớ lắm chị ạ.

Phải nói là thật may cho Huyền, vì anh chàng kĩ sư kia là một gã sở khanh. Khi vợ biết chuyện, anh ta biết mất dạng, không gọi điện hay xuất hiện trước mặt Huyền một lần nào nữa. Và cũng vì anh ta như thế, nên đã không để lại hậu quả gì khiến Huyền phải tự đi giải quyết cả. Có chăng, thì là 2-3 tháng trời thất tình dài lê thê khiến Minh khá đau tai, nhiều lúc bận con cái mà vẫn cứ phải bật điện thoại loa ngoài để nghe nàng tâm sự. Trong suốt 4 năm sau đó, Huyền còn yêu vài ba mối tình nhạt nhòa nữa, Minh còn chẳng biết mặt và nhớ nổi tên của những chàng trai đó. Lắm lúc Huyền cũng tự hỏi, liệu cô có chai sạn không nếu cứ yêu rồi bỏ như thế này. Nhưng rồi, cứ nỗi thất tình lắng xuống, là cô lại yêu ngay được, và chia tay cũng dễ dàng chẳng kém. Người ta vẫn nói, cái gì đã trải qua một lần, thì tới lần thứ 2 thứ 3 sẽ chẳng còn khó khăn nữa. Việc thất bại trong mối tình đơn phương đầu đời, rồi bị anh kĩ sư phũ đến lạnh lùng , đã phần nào khiến một cô bé yếu đuối cũng trở nên già dặn trong tình trường. Phàm là đàn bà, có ai muốn bị cánh đàn ông đá năm lần bảy lượt thế đâu, chẳng qua, họ thấy gái xinh gái đẹp, muốn hưởng một tí, nhưng chẳng thật lòng yêu thì cũng chẳng thể bền lâu.

Không muốn lận đận mãi nữa, năm 27 tuổi, Huyền quyết định phải lấy chồng, và phải lấy người cô yêu bằng được. Và đó chính là sai lầm lớn nhất của cô.

Toàn là con út trong một gia đình có 4 anh chị em, sinh ra và lớn lên tại một tỉnh ven Hà Nội, bố mẹ có cửa hàng tạp hóa lớn nhất nhì tỉnh, và một trang trại chăn nuôi kha khá. Anh hơn Huyền 3 tuổi, cao 1.75m, đẹp trai, phong độ , công tác trong một cơ quan kĩ thuật quân đội. Huyền gặp anh trong một buổi sinh nhật bạn, và cô đã bị hút hồn bởi ngoại hình và tính cách có phần ít nói,lạnh lùng của Toàn. Mặc dù biết anh đang có người yêu lâu năm, đã đăng kí kết hôn, chỉ còn chờ vài tháng nữa được tuổi đẹp ngày là cưới, nhưng Huyền không ngăn được cảm giác muốn có anh, cô chủ động bắt chuyện làm quen.

- Anh Toàn ơi, anh đang làm ở phân cục nào?
- Anh chỉ là nhân viên kĩ thuật của khu X thôi. (Xin lỗi ko nêu tên nhé)
- Bố em là thanh tra của cục Y đấy, ông tên là NV Xuân, anh có biết không nhỉ?
- A....chú Xuân hả, anh biết. Nhưng chưa tiếp xúc vơi chú bao giờ.
- .....
- .....

Đúng là Huyền rất khéo lèo lái câu chuyện và đánh trúng tâm lí của đàn ông. Khi biết Toàn đã làm mấy năm rồi mà vẫn chỉ lẹt đẹt là kĩ thuật viên, có thể vì tính ít nói và giao tiếp hạn chế của anh chăng, nên Huyền gợi mở cho anh một cơ hội tiếp cận cực kì hợp lí. Hữu ý như thế, thành ra trong suốt buổi party ấy, Toàn không thể rời khỏi Huyền. Huyền biết mình đã thành công trong việc gây sự chú ý với anh, cô cảm thấy một đứa con gái vốn bị coi là yếu đuối, cuối cùng cũng tìm thấy người đàn ông đủ cục mịch để cô có thể làm chủ cuộc nói chuyện, và có thể là cuộc chơi sau này.

Minh nhận thấy rõ Huyền đang có ý với Toàn , nên đã nhắc nhở cô:
- Em thích Toàn đấy à?
- Chẳng biết, chỉ thấy hay hay chị ạ.
- Nó có vợ rồi đấy.
- Đã cưới đâu
- Đăng kí rồi thì chẳng là vợ à?
- 30 chưa phải là tết.
- Điên, định lao đầu vào vết xe đổ đấy à?
- Đã có gì đâu mà chị quan trọng hóa vấn đề lên.
- Chị chỉ nhắc thế thôi.
- .....
- .....

0 comments:

Post a Comment