Monday, March 23, 2015

Chị, Sao không thể yêu Em? - phần 13

Những ngày sau đó cuộc sống của chị và Quân như địa ngục,chẳng ai nói với ai 1 câu, cả,,ánh mắt Quân trở nên buồn bả,đôi lông mày lúc nào cũng chau lại Quân cũng không nhìn chị,sáng ra Quân đi làm trưa thì gọi nhưng chăng nói lời nào cả,như chỉ để xem chị có nhà không,đêm thì về rất khuya,lúc nào cũng có rượu trong người,thỉnh thỏang thì mở cửa phòng xem chị đã ngủ chưa,họ đang tự đày đọa nhau,cuộc sống như vầy thật khổ sở,hôm nay cũng vậy chị đã ngồi và khóc thật nhiều,chị muốn đi,nhưng cũng muốn ở lại,1h khuya Quân về,cậu không thèm nhìn đến mặt chị,dù trong lòng Quân biết rất rỏ chị đang chờ
-Cậu Quân,mai tôi qua nhà hàng tìm bà nhe
-Tùy chị,nếu chị bước ra khỏi ngôi nhà này thì đừng bao giờ hối hận,cả đời tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho chị
Quân đi thẳng lên phòng,Giọng nói Quân thật nhẹ,không cáu gắt như thường ngày nhưng sao nghe như ai cào ai xé lòng chị,
Chị muốn đi thật xa,múôn rủ bỏ tất cả nhưng đau buồn nơi đây nhưng chị không thể làm được chị sợ không gặp Quân,chị sợ cả đời này anh sẽ óan hận chị,nghe mâu thuẩn quá nhưng bởi chị là người nhu nhược,chị muốn đi để quên Quân nhưng chị cũng sợ khi chị đi rồi Quân sẽ thật sự quên chị,một hôm hon 1h rồi chị tắt đèn nhưng vẫn thể ngủ được vì chưa thấy Quân về.đang nằm thao thức bỗng phòng có tiếng mở cửa,chị biết là Quân,mùi rượu lan khắp phòng chị,Quân tiến đến bên chị,nắm chặt tay chị,nước mắt chị rơi trên gối,Quân tiến lại gần cửa sổ và ngồi đó cho đến tận sáng

Cũng gần 1 tháng rồi chưa đêm nào chị ngủ ngon,cũng không thể ăn uống được gì nên cơ thể chị dường như rất mệt mỏi,sáng nay chị cảm thấy choáng váng,tay chân thì mềm nhủn ra,đầu thì đau dử dội,nhưng chị vẫn cố gắng chuẩn bị cho Quân bửa sáng,sau khi Quân đi làm chị muốn ra ngoài hít thở một chút không khí nên đã lang thang ngoài đường,chị ngồi tại một băng đá công viên,nhìn những dòng xe chạy,những con người đi qua,những cặp trai gái đang cùng nhau tản bộ,đọc sách,đột nhiên chị thấy buồn vô cùng,chị và Quân chưa từng nắm tay nhau đi dạo,chưa từng nắm tay nhau công khai trước mặt đám đông,bởi chị sợ lở như có ai vô tình bắt gặp thì mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn,họ lặng lẽ ở bên nhau và giờ thì lặng lẽ nhìn nhau và làm khổ nhau,càng nghỉ chị càng đau đầu nước mắt càng chảy xuống,chị ngồi mà quên mất thời gian,khi về bước vào nhà thì vật dụng trong nhà trở nên ngổn ngang,còn Quân thì đang ngồi đó gương mặt giận dữ,trên sàn nhà là những mảnh vở của bình hoa,những quyển sách bị xé rách,ngay cả chiếc điện thoại của chị cũng vỡ nát.chị hốt hoảng vô cùng,nhưng chị cũng không muốn hỏi chuyện gì xảy ra,nhìn thấy chị bước vào nhà Quân đã tức giận bỏ lên phòng,chị cũng không còn hơi sức để cãi với Quân,chị tranh thủ quét dọn những thứ trên sàn,thật là mệt mỏi...............cả ngày hôm đó chị cảm thấy như mình sắp ngất đi,chị cố gắng làm xong tất cả mọi việc,chị muốn ngủ 1 giấc thật ngon nhưng không tài nào chộp mắt được,hơn 4h đêm đầu chị như sắp nổ tung,người chị nóng rang lên,nhưng cảm giác rất lạnh,chị không thể xuống nhà để lấy thuốc,mệt quá,tay chân chị bủn rủn không thể ngồi nổi,chị tự nhủ cố gắng đến sáng sẽ hết
Sáng ra như thường lệ hơn 7h Quân thức dậy chuẩn bi ăn sáng ăn làm,nhưng khi xuống bếp anh không thấy chị nhưng cũng không thấy thức ăn chuẩn bị sẳn,Quân hốt hoảng,anh tưởng tượng đến cảnh chị rời khỏi nhà,Quân vội chạy lên phòng chị,chị nằm trên giường trán nóng rang,'Chị, chị ơi,chị bệnh hả' chị mệt mỏi mở mắt ra nhìn Quân "tôi mệt quá"Quân vội vả gọi bác sĩ đến ,anh dùng nước ấm lau mát cho chị.sau khi bác sĩ khám và cho chị uống thuốc,chị thiếp đi lúc nào không hay.Quân ở bên cạnh chăm sóc chị,anh nắm tay chị,có lẽ anh đã làm khổ chị nhiều lắm,nhưng anh cũng đâu sung sướng gì hơn chị đâu.đến trưa chị đã đở hơn,Quân đở chị ngồi dậy
-Tôi lấy cháo cho chị ăn nhé
--Cám ơn cậu,nước mắt chị lại chảy xuống.Quân ôm lấy chị
-Tôi xin lỗi,tôi đã làm khổ chị quá nhiều rồi.anh lau nước mắt chị
-Chúng ta đừng làm khổ nhau nữa được không chị ? bỏ qua tất cả không được sao chị,chị vẫn khóc,có lẽ chị đã đợi câu nói này của Quân,chị đã mong mọi chuyện đừng xảy ra
-Trong lòng tôi không có ai ngoài chị hết,chuyện hôm đó chỉ là sự cố,là cô ta ôm lấy và hôn tôi,tôi cũng bất ngờ,chị không thể quên chuyện này sao ?
..................................
-Tôi cũng khổ sở lắm rồi,chị,tình yêu chị dành cho tôi chỉ cần 1 lời nói chia tay là sẽ quên hết sao
,chị lắc đầu
-Đừng giận nữa nhe chị,bao nhiêu đó đủ rồi,chị mà giận nửa là tôi cưới vợ thiệt đó.chị tựa đầu vào vai Quân,mọi việc đã qua rồi,từ giờ chị không được bướng bỉnh hay hiểu lầm nữa,chị phải tuyệt đối tin tôi,chị không nói lời nào,chị chỉ biết nghe Quân nói và làm theo lời Anh,chị không muốn phải sống trong khổ sở như những ngày đã qua,thời gian vừa qua như 1 thử thách ban đầu trong tình yêu của họ
Đến chiều chị đã khỏe hơn,Quân đở chị xuống phòng khách ngồi,anh gối đầu lên đùi chị
-Đã lâu rồi không được nằm như vầy,Quân thở dài
-Tôi khiến cậu thấy mệt mỏi sao
-Không vì tôi nhớ cảm giác này thôi,tôi không muốn chuyện này lặp lại lần nửa
-Tôi cũng vậy,nhưng người có lỗi là cậu mà
-Đừng nhắc lại nữa,đau đầu lắm,sau này lời chia tay chị không được tùy tiện nói ra,nếu có thì người nói phải là tôi chị hiểu chưa
-Tại sao
-Đừng hỏi nữa,chị đã nói rồi nên không được quyền được quyền nói nửa,nếu còn nói nửa thì tôi sẽ không tha thứ cho chị đâu.chị dễ dàng nói ra câu đó vậy sao
-Tôi sẽ không nói nữa,dù sao này xảy ra chyện gì tôi cũng không nói chia tay
-Dạo này tôi mệt mỏi lắm chị biết không ? Chị vuốt tóc Quân,chị sờ lên guơng mặt Quân,Quân cũng đã gầy hơn so với lúc trước,Quân nắm lấy tay chị
-Tôi ngủ nhe,dạo này tôi mất ngủ
-Lên phòng cậu ngủ đi
-Tôi muốn nằm đây
-Tôi là người bệnh mà
-À,tôi quên mất,để tôi đưa chị lên phòng
Quân đưa chị trở về phòng,đở chị lên giường nhưng anh không về phòng,anh nằm và ôm lấy chị
-Cậu không về phòng sao
-Còn sớm mà,tôi sẽ ngủ ở đây 1 lát,ngủ,chỉ ngủ thôi,chị yên tâm
Và cứ thế Quân ôm lấy chị và ngủ thật ngon lành,chị cũng ngủ quên mất,đến sáng chị tỉnh dậy thì Quân đã về phòng rồi.mọi thứ trở nên bình thường,chị lại nhìn thấy nụ cười của Quân,họ như quên tất cả những chuyện buồn vừa qua và chỉ vui với những gì họ đang có

0 comments:

Post a Comment