Tuesday, March 3, 2015

Nỗi đau của người thứ 3 - phần 6

Huyền giận Toàn được khoảng 4 ngày. Khi Toàn đưa xe trả cho Huyền, anh ta cũng không một lời xin lỗi hay làm gì để xoa dịu Huyền. Thế nhưng vì có Toàn cưng nựng đã trở thành một thói quen khó bỏ, nên khi anh ta gọi điện dịu dàng nói: “-nhớ em quá, đến với anh đi”, Huyền lập tức lao tới , và tiếp tục mối quan hệ với Toàn như một con thiêu thân. Cô lúc đó như một con chim bị thương, dừng lại nghỉ ngơi cho vết thương lành bớt, rồi tiếp tục đập cánh bay về miền hoang dã giống một bản năng. Lần này thậm chí cô còn yêu anh ta mãnh liệt hơn, cố tìm mọi cách để có anh ta được nhiều hơn.
Cách đấy hơn 2 tháng, Khi Toàn nói, cơ quan đang có một chân phó phòng sắp bị trống, anh ta muốn nhờ Huyền giới thiệu mình với bố để nhờ ông chỉ đường. Đây có thể là cái ràng buộc đầu tiên mà cô quàng vào chân anh, muốn được lên chức anh cần đến mối quan hệ của bố cô. Toàn phải tạo dựng mối quan ngay từ sớm, để khi thời cơ đến, anh đã có lòng tin với bố Huyền thì mới nhờ vả ông được. Lúc đó, Huyền chưa đồng ý đưa Toàn về chính thức ra mắt bố mẹ, chỉ cho anh đứng ở đầu đường đón cô, nhưng sau khi bỏ qua cho Toàn cái tội bỏ rơi cô ở quán café, Huyền đã sx để anh tới nhà. Cuộc gặp gỡ của Toàn với bố mẹ Huyền diễn ra suôn sẻ, ông bà không ấn tượng lắm nhưng khá hài long với sự điềm tĩnh, có phần tỏ ra chững chạc của anh. Trước kia, Huyền có nhiều bạn, đến đưa đón cô thường xuyên, nên bố mẹ cô cũng không lấy làm vồ vập với Toàn lắm, ông bà để cho 2 bạn trẻ tự nhiên.
Toàn xuất hiện với tần suất nhiều hơn ở nhà Huyền, đôi khi còn mang cả quà quê (nhà nuôi trồng được) lên biếu, khiến hai cụ khá vui. Khỏi phải nói, Huyền phấn khởi ra mặt , anh nhiệt tình với gia đình cô như thế, chứng tỏ là anh muốn gần gũi với cô hơn. Dù trong lòng cô biết, anh rất yêu vợ ở quê, nhưng kệ thôi, quan trọng là anh quyết định đến với ai, và cô muốn có anh.
Khoảng hơn 1 tuần sau khi vợ Toàn lên thăm, khi Huyền đến nhà toàn vào thứ 4, hai người đang ríu rít bên nhau thì có tiếng chuông cửa. Toàn nghĩ đó là người thu tiền truyền hình cáp hoặc điện thoại thôi, nên bảo Huyền cứ im lặng, anh không muốn làm gián đoạn cuộc yêu của hai người. Người đứng ngoài cửa không chịu dừng lại, liên tục bấm 2-3 lần khiến Toàn phát bực, nhưng anh nhất quyết không chịu dừng việc đang làm dù Huyền đã nói anh ra xem ai. Khi không còn tiếng chuông cửa nữa thì điện thoại của Toàn reo, đó là vợ anh. Đẩy Huyền nằm sang một bên, Toàn vơ lấy điện thoại.
-Vợ yêu à?
- ……..
- Không, hôm nay anh không đi học, anh đang ở nhà.
- ……..
- Cái gì?
- ……..
Toàn chồm dậy khỏi giường, vơ quần áo mặc vào, rồi lắp bắp nói Huyền:
-Em mặc quần áo vào, vợ anh đang ở ngoài cửa.
- ……….
Anh hẩy quần áo của Huyền xuống đất, kéo cô đứng dậy , rồi chỉnh sửa lại chăn ga cho phẳng, xếp lại gối cho ngay ngắn, gắt lên giục cô mặc quần áo cho nhanh vào. Huyền đã hiểu ra sự việc, cô chẳng việc gì phải vội, trong hoàn cảnh này, cô có mặc quần áo hay không thì cũng thế, qua mắt vợ anh làm sao được. Nhưng cái người đang có cảm giác tội lỗi kia thì cứ cuống lên, cất cái nọ, bày cái kia, mặt đỏ phừng phừng vừa lo sợ, vừa giận dữ. Cô có mặt ở đây chính là nguyên nhận sự giận dữ của anh, còn vợ anh có mặt ngoài cửa lại là lí do anh lo sợ.
-Anh có nhà, sao em bấm chuông lâu thế mà không ra mở cửa?
- Sao em lại lên vào tối muộn thế này?
- Tại sao em lại không được lên vào tối muộn?
- Ý anh không phải thế
- Vậy ý anh ….là…. ….. ….. ai đây?
- …….
Thấy Huyền ngồi vắt chéo chân ở phòng khách với bộ dạng đầu tóc rối bời, quần áo xộc xệch (cô cố tình để thế) và vẻ mặt đanh lại, vợ Toàn sững người, tròn mắt ngạc nhiên. Đã xem ảnh nhiều lần, nhưng bây giờ Huyền mới được đối diện với vợ anh. Dù lúc này quần áo cô không chỉnh tề, nhưng so với cô ấy, Huyền vẫn nhận ra mình xinh hơn nhiều phần. Hà – tên vợ Toàn – cao khoảng 1.58m, người khá cân đối, nước da bánh mật, mặt không thanh tú nhưng tròn trịa vừa phải, mũi không cao, miệng nhỏ nhắn, duy có đôi mắt là to, đen, sắc sảo với lông mày thanh tú và lông my cong dài. Có thể nói, điểm nhấn quan trọng nhất trên khuôn mặt Hà chính là đôi mắt. Hà nhìn xoáy vào Huyền, với cái nhìn đi từ ngơ ngác, sang giận dữ, rồi tự dưng lại trở nên thản nhiên, giễu cợt. Huyền thấy thế thì chột dạ, hạ chân xuống, tay tì vào thanh ghế dựa lưng ra sau.
Hà nhìn Huyền chằm chằm, mặc cho Toàn đứng bên cạnh luống cuống nói ra điều bợ đỡ lắm:
-Đây là…..không phải như em nghĩ đâu. Em cứ ngồi đi rồi anh giải thích.
- …………
- Anh….anh , lúc nãy là anh đang bận trong nhà tắm, anh không nghe tiếng chuông cửa.
- …………
- Em ăn gì chưa, có đói không, để anh nấu gì cho em ăn nhé?
- Anh trật tự đi.
- Được được, anh không nói nữa
- ……..
Hà vẫn tự tin nhìn Huyền, cô khoanh hai tay trước ngực, cứ đứng như thế mà xem Huyền thay đổi bộ dạng từ kênh kiệu , sang chột dạ r ồi lo lắng. Huyền không hiểu sao vợ anh nhìn thấy cô chễm chệ ngồi đây, quần áo đầu tóc thì rõ ràng là như vừa làm tình với chồng cô ta xong, thế mà vẫn điềm tĩnh, tự tin đến vậy.
-Anh ngồi xuống đi
- Được, anh lấy nước cho em uống nhé.
- Không cần
- ……
Hà chậm rãi bước về phía ghế đối diện với Huyền, hai chân chụm sát vào nhau gác lên thành dưới của bàn, ngả đầu ra thành ghế, hai tay dang ra gác lên hai thành ghế. Vẻ mặt cực kì tự tin, phang cho Huyền ánh nhìn khinh bỉ coi thường, Hà cất tiếng trước.
-Cô là người thường gấp quần áo cho chồng sắp cưới của tôi mỗi khi anh về quê phải không?
- ………
Huyền ngồi chồm dậy, mặt tỏ rõ vẻ hớt hải, dáo dác nhìn sang Toàn, anh lúc này cũng ngáo ngơ chả kém. Hai người hết nhìn nhau rồi lại nhìn Hà.
-Em……em nói gì vậy. Ai gấp quần áo cho anh đâu, tự anh đấy chứ.
- Em không hỏi anh, ngồi im đấy.
- ……..
- Sao, có phải cô không?
- …….ơ, không….
- Ô, thế không phải à? Vậy là còn cô khác nữa à?
- ……..
- Em buồn cười thế, có cô nào nữa đâu.
- Em nói anh trật tự cơ mà.
- ……..
Huyền chết trân, cô không biết phải đối đáp làm sao, cái con người này cá tính quá, lúc này đây may ra chỉ có chị Minh là đủ tự tin mà nói chuyện được, nhưng chị ấy không phải là cô. Cô cứ ngây ra đó để Hà dồn vào chân tường.
-Tuần trước, tôi lên chơi, tôi có đem bộ đồ lót nam và chiếc quần lót nữ cất vào tủ của anh í, muốn gửi lại cho người mua, mà không biết cô đã nhận được chưa?
- ………..
- Em bảo đồ lót nào cơ?
Lại một ngạc nhiên nữa. Huyền cứ thắc mắc là sao anh không mặc đồ mới, nhưng sợ anh nghi ngờ ý định của mình, nên Huyền đành lặng thinh. Ai ngờ, anh còn chưa nhìn thấy chúng một lần. Điều này chứng tỏ Hà đã thấy, và cất nhẹm đi, rồi chính cô ấy lại muốn ngầm thông báo cho Huyền biết là mọi việc đã đến tai, liệu liệu mà sống. Từ đợt thôi kế hoạch ngấm ngầm ấy, Huyền đâu còn để ý đến đồ đạc quần áo của Toàn, cô cũng thôi không gấp quần áo cho anh nữa, nên không biết chúng đã nằm gọn gàng trong tủ.Vợ Toàn thấy vali lại lôm côm, thì nghĩ rằng Huyền đã hiểu chuyện. Toàn để nhiều đồ trong tủ, nhà cửa thì gọn gàng, nhưng đồ đạc trong tủ thì lộn xộn, cứ nhét cả đống vào trong , đóng cửa lại là coi như ngăn nắp, nên anh không biết là có mấy thứ đó. Hơn một tuần rồi, nên có lẽ chúng đã lưu lạc đến góc nào của tủ cũng nên. Hà khéo léo như thế, chắc chắn biết chỗ cất mà Toàn không để ý tới, chỉ có người phụ nữ mới sờ vào. Cô ấy quá cao tay, rất tiếc là tâm ý chưa tới được với Huyền mà thôi.
Hà đi thẳng vào tủ, lục lọi một lúc thì lôi ra 3 thứ ấy, ném lên mặt bàn, quay sang nhìn Toàn đanh thép:
-Cô ấy gấp quần áo cho anh, tiện thể để 3 thứ này vào, là muốn vợ anh biết đấy.
-……..
- Cái gì, cô làm thế đấy à? (giận dữ nhìn Huyền)
-…….
- Tôi nghĩ là anh ấy chỉ chơi bời qua đường, không ngờ cô lại xinh đẹp ngoài sức tưởng tượng của tôi, bảo sao mà dạo này anh í thường xuyên ở lại TP với cô.
- ……
- Anh đâu có…..
- Anh không phải chối, hôm nay tôi mà có chìa khóa cửa, thì chắc chắn là bắt quả tang tại trận luôn còn gì.
-……..
-……..
Một không khí im lặng đáng sợ bao trùm cả 3 người, từ lúc Hà vào, Huyền chưa nói được câu gì. Cô ta đánh phủ đầu quá nhanh, khiến Huyền vốn đã yếu thế vì Toàn yêu vợ hơn, lại trở nên bẽ mặt trước những lời nói thẳng thừng, đanh thép, và vì cả thái độ cun cút của Toàn nữa. Hà có gì mà anh ta tỏ ra sợ hãi như vậy? Cô ấy có gì đặc biệt sao? Con người mụ mị vì yêu như Huyền không hiểu nổi những nàng cá tính, mạnh mẽ như Hà. Thấy tình địch rồi, bắt quả tang hụt rồi, tuy không tận mắt nhưng cũng rõ rang, thế mà không khóc lóc, không quát tháo tùm lum, không chạy vào túm tóc dập đầu lên gối Huyền, cũng không tát túi bụi vào chồng là Toàn, lại ngồi chễm chệ, đĩnh đạc thế kia. Giọng nói thì vừa phải, rõ ràng, dứt khoát, không thừa thãi chữ nghĩa nào. Đâu cần cao giọng mà Toàn vẫn nể sợ đấy thôi.
-Thế bây giờ cô ta đi hay tôi đi đây?
- Em nói gì thế, sao em lại đi.
Toàn đứng ngay dậy, anh cầm lấy túi xách của Huyền, rồi kéo tay Huyền , đẩy cô ra khỏi cửa, không quên ném cho cô đôi gi ày và chiếc chìa khóa xe. Tuyệt đối không nói lời nào với cô, đóng ngay cửa lại. Huyền vẫn còn nghe rõ mồn một giọng của Toàn:
-Vợ ơi, n ó đi r ồi…….
- ……..
Lếch thếch cúi xuống đeo giày vào chân, Huyền loạng choạng bước ra cầu thang, cô còn không buồn chỉnh sửa lại trang phục khiến mọi người xung quanh có phần tò mò bàn tán. Sự thất bại ê chề khiến Huyền không còn quan tâm xem nhìn mình có thảm hại hay không, cô chỉ đang cố giữ cho mình không tồi tệ hơn bằng cách kiềm chế khỏi hét lên, cào cấu vào bản than hay gào khóc đã đời. Ngồi vào xe rồi, Huyền vẫn như cái xác không hồn, cô ngồi im trong bong tối, hết suy nghĩ về 2 người trên tầng, rồi lại về bản thân, mà dù là về ai Huyền vẫn không thể hiểu nổi tại sao mình lại tự nộp mạng cho cuộc sống khốn nạn này.
Huyền đã quá coi thường Hà khi cho rằng cô ấy hiền lành cam chịu, nên càng chua xót hơn khi nhận ra bản chất mình không bằng một góc của Hà. Biết chồng có bồ rồi, Hà đâu cần phải làm toáng lên, thậm chí là còn không muốn dứt dây động rừng khi giấu nhẹm chuyện mấy bộ đồ lót, tự mình tìm cách xử lí tình huống ấy. Đến khi chứng kiến tận mắt chồng bên cạnh bồ, Hà cũng chẳng chửi anh lấy một câu, vẫn “anh-em” bình thường, chỉ có phần chắc giọng hơn,không những không khiến anh thẹn quá hóa giận, mà quay ra nể phục cô thêm vài phần. Hà không thóa mạ đánh đập Huyền để làm hình ảnh nữ tính của mình xấu đi, cứ từ tốn mà khiến tình địch đớ mặt và sợ hãi. Rốt cuộc thì, cô ấy chỉ cần nói một câu “cô ta đi hay tôi đi” cũng đủ sức mạnh làm cho Huyền bị đá ra khỏi cửa không thương tiếc. Quá nhục nhã!
Gục mặt xuống vô lăng thổn thức, lúc này cô thấy mình chẳng khác gì “người giầu cũng khóc”. Huyền có mọi thứ: sắc đẹp, tiền tài, vật chất, duy chỉ nhất long tự trọng là cô đê quên ở đâu rồi. Một người con gái thành phố xinh đẹp , học hành đầy đủ như thế, mà lại bị một người phụ nữ tỉnh lẻ cho knock-out ngay trên sàn tình yêu mà cô là người thách đấu trước. Huyền vốn không hiếu thắng, nhưng từ khi có ý tranh giành chồng người khác, cô trở nên them khát sự thành công đến mức bỏ qua mọi quy luật của xã hội, định kiến của người đời và cả sĩ diện của bản than. Nhiều người vẫn nói, trong cuộc sống vợ chồng, nhiều khi phải dẹp cái tôi xuống, giữ sĩ diện lại, để gia đình được êm ấm. Cô cũng muốn có cái gọi là “gia đình êm ấm’ với Toàn, nên bắt chước theo lời khuyên đó, nhưng lại quên mất, cô đâu phải là vợ anh ta? Và việc cô bỏ qua bản than như vậy, chỉ đáng nực cười chứ chẳng ai tung hô. Người ta khuyên là khuyên vợ chính thức, chứ chẳng ai khuyên bồ cả. Mà Huyền, sau hơn 1 năm yêu anh, cô vẫn chỉ là bồ-bí-mật mà thôi, là người yêu còn chẳng được mà dám mơ đến là vợ, khá khen cho sự ảo tưởng của Huyền. Nhưng cô vẫn chỉ là một con người, chính xác hơn là một con đàn bà yếu đuối , nên việc cô mơ ước một cuộc sống viên mãn cho riêng mình thì không có gì là sai cả. Cái sai nằm ở chỗ: Huyền đã chọn nhầm đối tượng đi cùng đường, lại còn nhất nhất không chịu buông tha anh ta, tìm mọi cách khiến một người phụ nữ khác phải đau khổ.
Khi sĩ diện đã mai một, thường người ta sẽ lại càng phớt lờ nó hơn. Huyền đang là con thú bị thương, nhưng không đủ mạnh mẽ vượt qua nỗi đau ấy để tìm đường kiếm mồi mới, mà lại tìm người khác để dựa dẫm. Chẳng việc gì phải giữ cái long tự trọng vốn đã chẳng có, Huyền chỉ nghĩ đến việc gọi ai đó ra để xoa dịu cô lúc này. Người mà Huyền nghĩ đến là Thành, anh không yêu cô, nhưng chưa bao giờ từ chối mỗi khi Huyền nhờ vả anh việc gì.
-Alo
- Hoặc anh ra gặp em, hoặc em sẽ tự tử.
- Em nói chuyện lung tung gì thế?
- Em đang ở hồ Ngọc Khánh nhé, xe em đậu ở gần quán café X, anh ra luôn đi
- Nhưng có chuyện gì?
- Gặp em sẽ nói.
- Nhưng…..
- ….tút tút tút…..
Thành khá bực mình vì sự đỏng đảnh của Huyền, nhưng anh vốn hiền lành, thương người, lại than thiết và ít chấp Huyền, nên khi cô gọi cái là anh ra liền. Thành nghĩ Huyền có gì muốn true đùa anh, cũng không ít lần cô gọi anh ra uống café bất ngờ như thế rồi. Anh đi bộ ra hồ, vừa nhìn thấy anh, Huyền liền chạy ra, đẩy anh ngồi vào xe bằng được., rồi không để cho anh hỏi cô lái xe lao vút đi. Thành hỏi mấy lần, nhưng Huyền cứ kêu anh đợi chút, sắp tới nơi cần tới rồi. Cô chở anh ra công viên Nghĩa Đô, gửi xe, rồi kêu anh đi dạo với cô một lát. Sóng bước bên Thành nhưng Huyền không nói gì, còn anh thì vẫn chiều cô như mọi khi, để mặc cho cô muốn đi thì đi, dừng thì dừng, cho đến khi khó chịu vì sự im lặng vô cớ của Huyền, anh mới hỏi trước:
-Hôm nay em làm sao thế?
- ……..
-Tự dưng gọi anh ra đây, đi rồi dừng, đi rồi dừng mà chẳng nói gì?
- ……..
Huyền đứng sựng lại, quay ngoắt sang phía anh, lúc này xung quanh hai người là cây cối và ánh đèn mờ ảo của công viên. Huyền lấy hết can đảm, nhìn vào mắt Thành, giọng có phần van nài:
-Anh ôm em một lát có được không?
- …hả….sao tự dưng lại…..
- …….chỉ một lát thôi……
-…….
Không để cho Thành kịp phản đối hay đồng ý, Huyền tiến lại gần, ngả đầu cô vào ngực Thành, hai tay vịn lấy áo anh, tìm kiếm sự ôm ấp vỗ về từ anh. Huyền không thấy trống ngực anh đập rộn rang như cô lúc này, chỉ thấy anh đứng im, hai tay vẫn đút túi quần, và sau vài giây thì có tiếng thở dài. Một cảm giác trống rỗng, tủi than ùa tới, Huyền khóc không thành tiếng, chỉ có nước mắt là rơi ra. Cô khóc vì Thành không ôm cô, cũng chẳng nói gì, cứ để cô tựa vào như tựa một bức tường lạnh lẽo vô hồn vậy. Người đàn ông mà cô đơn phương bao năm cũng đối xử với cô tàn nhẫn thế sao? Anh không rung động chút gì trước một người con gái xinh đẹp như cô sao? Ít ra anh cũng an ủi cô để thể hiện sự thương xót một người em gái chứ? Nhưng đáp lại sự mong mỏi của cô chỉ là sự im lặng, giống như anh vô cảm với nỗi đau của cô, và nhắn nhủ cô rằng: em tự chuốc lấy thì tự đi mà chịu đựng. Huyền không biết chính xác lúc này Thành nghĩ gì, cô gào lên dù cố gắng tiết chế để những người xung quanh không nghe thấy, mặt vẫn cúi gằm:
-Anh à, anh có biết là em yêu anh từ rất lâu rồi không?
- ……..
- Anh không yêu em, nhưng thấy em trong bộ dạng này, mà anh không thương em chút nào sao?
- ……..
- Sao anh lạnh lung với em thế?
- ……..
- Hả, anh nói đi, tại sao?
- ……..
Huyền ngồi hẳn xuống đất, gục mặt khóc, hai tay lục tìm khăn ướt trong túi để lau lau chùi chùi. Đợi cho cô bớt khóc, Thành mới cúi người xuống, đỡ tay cô dìu vào lề đường, ngồi lên ghế đá cạnh đó. Anh ngồi hơi cúi người, hai tay chống lên hai chân, hướng sang phía đứa em gái cùng khu đang sụt sịt nâng nấc. Giọng anh nhỏ nhẹ vừa nghe, chững chạc nói:
-Anh không biết em có chuyện gì, nhưng lôi anh ra khóc lóc thế này không hay đâu.
- Em cần một người để dựa vào lúc này.
- Là anh thì không sao, nhỡ phải người không tử tế, họ lợi dụng em thì sao? Lớn bằng này tuổi rồi mà ngốc thế hả?
- Anh đang dạy em như dạy em gái anh đấy à?
- Uh,
- Em không cần anh phải dạy.
- Ngốc vừa thôi, anh là lo cho em đấy.
- Em không khiến anh lo cho em.
- Thế thì gọi anh ra đây làm gì?
- Em muốn anh ôm em chút thôi, em cô đơn quá.
- Cãi nhau với người yêu à?
- Còn hơn thế.
- Có gì thì 2 người nói chuyện mà giải quyết, tự dưng lôi anh ra để ôm ấp , em nghĩ anh là gì hả?
- Lúc nào anh cũng phải tỏ ra chững chạc người lớn thế à? Sao không lợi dụng em đi, em tạo điều kiện thế còn gì.
- Em thật là,…. tự dưng làm mình chẳng ra làm sao. Anh tôn trọng em, nên không lợi dụng em, anh không phải loại đàn ông đó.
- Anh coi thường em lắm phải không?
- Sao lại coi thường em?
- Thì em “chẳng ra làm sao” đấy.
- Anh cáu thì nói thế thôi, chứ em như em gái anh, sai thì anh bảo ban, chứ coi thường gì em đâu.
- Một lần thôi, đừng coi em là em gái được không?
- …..anh không làm thế được…..
Thành vẫn vậy, chẳng bao giờ cáu gắt với Huyền, nhưng lại không chịu đón nhận tình cảm của cô. Lúc ngồi trong công viên với Thành, Huyền không còn yêu anh như tu ổi mới lớn, cô chỉ cần anh để dựa vào một chút lúc cô đơn. Nhận lại là sự từ chối phũ phàng, nhưng Huyền không thấy đau khổ vì điều đó, cô thấy vui một chút khi Thành vẫn coi cô là em gái, không coi thường cô, và thẳng thắn với cô như với một người phụ nữ m à anh tr ân tr ọng. Huyền lờ mờ nhận ra cách sống bấy lâu của cô thật vô vị, bản năng, và yếu đuối. Cô cần lắm những “cái tát thẳng thừng” không nhường nhịn của Thành và Minh. Hai người ấy, không mắng chửi cô, cũng không nuông chiều theo cái sai của cô, luôn đối xử với cô bình đẳng và tôn trọng. Cô phải thay đổi cách suy nghĩ để sống sao cho mạnh mẽ lên, ít ra cũng phải được như họ: sống đúng nhiều hơn là đủ.

0 comments:

Post a Comment