Monday, March 30, 2015

Chị, sao không thể yêu Em? - Phần 21

Chị đón xe lên sài gòn trong lòng mang bao nổi nhớ,chị tự nhủ “chỉ một lần này thôi,chị chỉ muốn nhìn thấy anh một lần nửa thôi,sẽ không sao hết,chị sẽ đứng thật xa,thật xa rồi”
Chị đi thẳng đến khách sạn nơi Quân làm việc,đã hơn 12h rồi,có lẽ Quân đã nghĩ trưa,hơn 1h thì chiếc xe quen thuộc của Quân cũng đến khách sạn,nhưng chị không nhìn thấy Quân,Quân láy xe thẳng vào tầng hầm để xe,không nhìn thất Quân,không sao hết,chị lại quay về nhà Quân,chị chọn một quán cafe gần đó và đợi,chị mong sao cho thơì gian trôi qua thật nhanh,thật nhanh.
Cuối cùng Quân cũng về đến nhà,Thóang nhìn thấy Quân từ trên xe bước xuống,tim chị như thắt lại,nổi nhớ mong ấp ủ bấy lâu nay,giờ Quân ở đó ,chị đứng đây,chị muốn chạy thật nhanh đến và ôm lấy Quân,chị muốn rằng hét lên rằng chị nhớ anh,nhưng điều chị có thể làm là đưa tay lên miệng như cố kiềm nén cảm xúc của mình,nứơc mắt tuôn ra hòa cùng tíêng nấc,Quân bước vào nhà mà không hề hay biết,Chị lê từng bước trên con dài,vậy là đủ rồi,chị đã nhìn thấy Quân,con người mà hằng đêm đi vào giấc mơ của chị,chị quay về và tự nói với lòng,sẽ không bao giờ tìm Quân nữa,tình yêu đó chị sẽ để vào tim,chị sẽ sống mãi với giấc mơ đó dù cho giấc mơ không bao giờ là hiện thực.

Rồi thời gian trôi qua, đã 3 tháng trôi qua, Quân đã đi làm trở lai, anh không buông thả như trước,nhưng đêm đến thì rượu chính là bạn của anh, bà Phụng không thuê người giúp việc như trước mà chỉ để cho họ đến dọn dẹp,nấu cơm,họ luôn ra khỏi nhà trước khi Quân về,bởi anh không muốn tiếp xúc với ai hết,còn Quyên do không chịu nổi sự lạnh lùng của Quân nên đã quay về mỹ,chi có Thúy luôn bên cạnh và chia sẻ mọi nổi buồn cùng anh.
Quân về đến nhà,có tiếng động từ trên lầu vọng xuống.Thúy từ phòng anh bước ra
-Là em sao ?
-Anh tưởng là ai hả ? Thúy cười và hỏi
-Không,mà sao em lại ở đây
-Cô đưa chìa khóa cho em,nhờ em nấu cơm cho a,hôm nay cô giúp việc không đến,
-Cảm ơn em.cả 2 trò chuyện thi bất chợt Thúy hỏi
-Anh nè, sao Anh không tìm chị ?
-Để làm gì em,Quân thở dài,nếu thật sự là duyên phận thì sẽ gặp lại nhau thôi,vả lại mẹ anh vẫn chưa đông ý,giờ gặp nhau chỉ làm khổ chị ấy mà thôi.
Sau khi Thúy ra về Quân bước lên lầu 2,đã lâu rồi,từ ngày chị đi Quân chưa bao giờ bước lên phòng của chị,anh nhìn ra cửa sổ,bầu trời bao la quá,nên anh không thể nhìn thấy chị.
Sau 1 ngày làm việc mệt nhọc,chị nhìn vào điện thoại,vẫn tin nhắn đó, dòng chữ đó,không nhiều không ít,nhưng giờ chị không khóc nửa,chi ôm lòng và mỉm cười,Quân vẫn chưa quên chị như vậy là đủ rồi,chị đã sống bằng tình yêu đó,cứ thế mà yêu.ai bảo yêu nhau nhất thiết phải ở bên nhau,mỗi người 1 hoàn cảnh,chỉ cần trong tim có nhau là đủ rồi,bổng chuông điện thoại reo lên.ba Phụng goi
-Con khoẻ không ?

-Con khoẻ không ? vẫn giọng nói nhẹ nhàng của ngày đầu gặp mặt.
-Dạ con khỏe.cô có khỏe không ạ.giọng chị run run
-Cô vẫn khỏe.con đã tìm được việc làm chưa ?
-Dạ rồi
-Cuộc sống của con thế nào
-Dạ bình thường cô ơi
-Như vậy là tốt rồi,khi nào có khó khăn gì thì con cứ nói với cô nhe
-Dạ
-Chắc con trách cô nhiều lắm phải không ?
-Dạ không đâu cô,là do con đã khiến cô buôn lòng
-Thời gian rồi sẽ giup con quên đi tất cả.hãy xem như cô đã nợ con
Chị thật muốn hỏi Quân có khỏe không,sống có tốt không,nhưng rồi đến khi cuộc nói chuyện kết thúc cả 2 người họ không ai nhắc đến Quân
Thời gian thật sự có thể khiến mình quên được Quân sao ? chị tự hỏi.chị nắm lấy QL và thì thầm”nhớ qua” chị cười buồn,rồi nước mắt lại tuôn ra,”lại một đem mất ngủ vì nhớ anh”
………………………….
Quân ngồi trên sofa tay cầm ly rượu,mắt nhìn vào khoảng không vô định,trời đa khuya rồi,mọi người đã chìm trong giấc ngũ,Quân chìm trong cơn say,”em ngủ có ngon không ? Còn anh thì không “
Họ cứ thế mà sống trong nổi nhớ ,nổi cô đơn,có lẽ trong tim mỗi người đã lắp đầy hình bóng của đối phương,thời gian liệu có làm phai mờ hình bóng của nhau,liệu có ai đó một lần nữa đi vào trái tim của họ
Một năm sau
Quân có chuyến công tác tại Cần Thơ 5 ngày.Gia đình anh định đầu tư xây dựng 1 khách sạn 4* tại cần thơ.Sau khi đã tìm hiểu và làm việc nhiều nơi,Quân về đến khách sạn.Anh lang thang dạo bước Bến Ninh Kiều.cảnh vật nơi đây vẫn không khác xưa là mấy,lần nào đến đây trong lòng anh điều mang nhiều tâm sự.Anh nhớ đến chị,thời gian trôi nhanh quá và trái tim Anh dường như nhỏ lại,nó không đủ chổ để người khác bước vào,và vì thế anh đau,nổi đau đó không ai nhìn thấy được ,cũng không ai có thể xoa dịu niềm đau đó.


0 comments:

Post a Comment