Tuesday, March 3, 2015

Nỗi đau của người thứ 3 - phần 3

Biết mình đã thành công trong buổi làm quen đó, nhưng Huyền không ngờ rằng Toàn lại liên lạc với cô nhanh đến vậy. Chỉ ngay tối hôm sau, cô đã nhận được cuộc gọi của anh, mà cảm giác hồi hộp như tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Có phải là mới yêu hay sét đánh gì đâu mà cô lại như thế? Cô mong chờ Toàn gọi chẳng khác gì mong chờ tiếng mở cửa lan can của Thành năm nào. Phải chăng vì cô quá cô đơn? Sau nhiều năm lặn ngụp trong tình yêu, mà phần lớn là cô được người ta tán tỉnh, rồi người ta cũng bỏ rơi, cuối cùng thì cô cũng tìm được đối tượng mà cô chủ động yêu và được đáp lại? Chính vì cái suy nghĩ lâng lâng ngây ngất không thật ấy mới khiến Huyền ảo tưởng đến mê muội rằng cô thích anh rất nhiều.

Toàn không thuộc dạng đàn ông khéo tán tỉnh, anh cũng không biết cách dịu dàng với phụ nữ, chỉ được cái chịu chiều Huyền. Huyền nói gì cũng lắng nghe, cáu lên một cái là anh dịu giọng ngay, và anh cũng chịu nghĩ ra một số hành động khiến cô bất ngờ. Ví dụ như, biết Huyền thích Capuchino, anh gửi chuyển phát đến tận cơ quan cô mà không đề tên, làm cho mọi người một phen GATO còn Huyền thì phổng mũi ra mặt. Anh chưa một lần nói có ý thích cô, hay tỏ tình này nọ, mà chỉ gọi điện, nhắn tin, gửi quà..... Có vẻ Toàn đang muốn tạo một thói quen khó bỏ cho Huyền, anh từ từ in dấu hình ảnh mình lên tâm trí cô, khiến cô cảm thấy anh không vội vàng hấp tấp, mà từ từ an tâm. Phải nói, đàn ông đúng là cao tay và suy nghĩ cực kì sâu sắc, đàn bà dẫu sao cũng yếu đuối và dễ mềm lòng, nhất là trước một người mà mình đã có tình cảm sẵn. Huyền cũng không việc gì phải vội, cô muốn rút kinh nghiệm những mối tình trước, nhanh thành thì nhanh tan.

Huyền không đả động gì tới chuyện người vợ đã đăng kí kết hôn của Toàn, việc cô đang để anh quan tâm tới mình đã là một tội lỗi lớn đối với cô ấy rồi, huống hồ bây giờ đây Huyền lại nhen nhóm hi vọng nhận được chút tình cảm của anh. Cái phần con người tốt đẹp trong cô luôn dằn vặt mỗi khi buông điện thoại, thậm chí là còn nằm mơ ác mộng rồi giật mình, và sau đó là trách bản thân sao lại yếu đuối thế, thèm khát tình yêu đến mức phải giành giật của người khác hay sao. Nhưng cứ thấy chuông điện thoại của anh thì cái phần tham lam trong con người cô lại nổi lên, lấn át mọi lo sợ, cứ thế mà chìm đắm trong những lời nói chậm rãi, ngắn gọn nhưng sâu xa của anh, cách nói chuyện không vồ vập mời gọi hay lả lơi, trái lại luôn khiến Huyền thấy thu hút, muốn khám phá, muốn gần hơn nữa....

Nếu người ngoài nhìn vào, và ngay bản thân Huyền cũng thấy, mối quan hệ của cô và Toàn nó nhàn nhạt chẳng ra đâu vào đâu. Cứ đúng giờ ấy, là có tiếng đt của anh, Huyền tha hồ tíu tít đủ thứ chuyện, còn anh lắng nghe và thỉnh thoảng thêm thắt hỏi han khích lệ cô nói nhiều hơn. Con gái là thế mà, có người lắng nghe thì thích lắm, cảm giác họ quan tâm đến mọi vấn đề trong cuộc sống của mình vậy. (việc lắng nghe vốn là khó nhất mà, ai chả thích mình được nói). Suốt một tháng đều đặn như vậy, bỗng một hôm anh không gọi, Huyền nhấp nhổm , bồn chồn,đi ra đi vào, cứ 5p là kiểm tra đt, không thể làm được việc gì. Cô gọi thì thấy chuông vẫn đổ nhưng không ai bắt máy. Giả dụ như cô đã từng được anh mời đến nhà chơi thì chắc chắn là ngay lúc đó Huyền sẽ dắt xe ra và phóng thẳng đến nhà anh rồi. Đấy, thói quen nó tai hại thế đấy. Một cô gái đang cô đơn, ngày ngày có người quan tâm thế, tự dung cái thói quen ấy phải dừng lại đột ngột, thì chắc chắn là bứt dứt khó chịu lắm. Toàn đã thành công rực rỡ trong chiến thuật chậm mà chắc này, còn Huyền thì cứ ngây thơ lo lắng anh có chuyện gì chẳng lành thì sao.

Cả ngày hôm sau, Huyền cũng không thể làm được việc. Dù rằng là cơ quan nhà nước nhàn rỗi lắm, nhưng kể cả việc buôn chuyện với các chị cùng phòng cũng không thể lôi Huyền ra khỏi mớ suy nghĩ về anh: anh đang ở đâu? đang làm gì? tại sao ko nghe máy? tại sao không gọi cho mình? anh có bị sao không nhỉ? hay là đang phải ở bên vợ sắp cưới? Chẳng có câu trả lời nào cho mớ câu hỏi đó của cô cả. Cho đến gần sát giờ tan làm buổi chiều, cô phải nhảy cẫng lên khi thấy số anh gọi tới. Bắt máy một cái là Huyền không thể giấu được cảm xúc mà tuôn ra một tràng:

- Anh đang ở đâu đấy? Em gọi suốt qua tới giờ sao anh không bắt máy?
- Anh đang ở Urban coffee, ra nhé?
- ....

Bao nhiêu nhớ nhung, tức giận, tủi hờn chất chứa từ hôm qua mà cô định sẽ trút hết lên anh bỗng dưng tan biến. Chỉ một câu nói đơn giản của anh như thế thôi cũng làm Huyền vui sướng đến rơn người, toe toét ra đến tận nhà xe khiến mấy anh bảo vệ vốn ngưỡng mỗ Huyền từ lâu thêm phần ngơ ngẩn. Con gái là thế hay sao? Cứ yêu vào thì sẽ trở nên mù quáng và cường điệu hóa mọi niềm vui nhỏ nhoi thậm chí là bố thí của đàn ông mang lại? Chính bản thân Huyền cũng cảm thấy dơ mặt, mất hết sĩ diện nếu như vồ vập trong cái tình yêu huyễn hoặc với Toàn, nhưng cô lại không đủ mạnh mẽ để dùng lí trí ngăn cản cái cảm giác mơ hồ có anh.

Đợi Huyền với phong thái đĩnh đạc,điềm đạm của một quân nhân trong bộ thường phục hàng hiệu, Toàn khẽ cười mỉm cùng ánh mắt tỏ ra vừa mê mẩn vừa bất cần hướng về phía cô. Huyền khẽ hít một hơi dài, tự trấn tĩnh mình và cố gắng tỏ ra từ tốn kiêu sa, nhưng cô lại không thể giấu nổi đôi má đang hơi ửng hồng lên vì hạnh phúc được gặp anh. Chẳng cần hỏi, Toàn cũng biết tỏng cái suy nghĩ ngây ngơ trong cái đầu non nớt kia của Huyền, và anh đủ khôn ngoan để không vạch trần cái sự thật ấy ra, mà nói ngắn gọn những câu làm cho Huyền cảm thấy mình được tôn sùng và kính nể:

- Em làm anh đợi lâu sắp phát rồ lên rồi đây này.
- ...... (cười mỉm sung sướng)
- Những người xinh đẹp như em mặc đồng phục thế này làm quân đội của chúng ta đầy tự hào đấy em biết ko?
- Anh không phải nịnh em, có làm thế thì cũng không thoát tội đâu, tại sao qua tới giờ anh không bắt máy ?
- Hôm qua, anh phải đi Sơn Tây, quên không cầm theo chiếc điện thoại kia.
- ...... (hơi ngẩn người)

Không biết Toàn lỡ lời hay anh cố tình nói thế để cho Huyền tự xác định rằng, cô là một "góc tối" tâm hồn anh, anh sẽ chỉ liên lạc với cô bằng một số đt phụ mà không ai biết, và anh có thê mang theo hoặc quên. Huyền cố gắng cười gượng, nụ cười có phần méo xệch đi, và các thớ thịt trên gương mặt có phần sun lại, giật giật vì sự xấu hổ đang dâng dần từ tai lên não và lan tỏa khắp đầu cô. Nếu phải là Minh lúc đó, có lẽ Minh đã phang ngay cho một câu lạnh lùng rồi đứng dậy đi về, mà thậm chí là cô còn không thèm có mặt ở quán để mà nghe Toàn nói câu đó. Huyền thì khác,cô vẫn chịu trận, dù mọi suy nghĩ của cô đều hiện rõ trên mặt, nhưng Huyền vẫn cố cười gượng, để che lấp đi nỗi xấu hổ bẽ bàng. . Ngay cái lúc đấy, Cô cũng muốn đứng dậy đi về và đòi hỏi mình phải là người yêu đường hoàng của anh, nhưng cô lại yếu ớt để mình lép vế vì sợ rằng nếu kiêu căng lên, thì cơ hội để cô có được chút tình cảm của anh cũng không còn. Điều đấy cũng có nghĩa là, Huyền chấp nhận để mình thiệt thòi.

Có nhiều người sẽ nói Huyền sống ảo mộng hão huyền, trên mây trên gió. Sống mà không có liêm sỉ, sĩ diện, lập trường hay lí trí. Nhưng một cô gái dù đã 27 tuổi,vốn được cưng chiều trong nhung lụa, từ bé đến lớn không phải lo toan gì, lại thất bại quá nhiều trong tình yêu thì sẽ không suy nghĩ được nhiều đến thế. Càng lụy tình thì sẽ càng mù quáng. Có người sống bằng lí trí, có kẻ lại nuối theo tình cảm. Huyền vốn đã yếu lí trí rồi, nên cô chẳng màng tới nó nữa, lúc này đây, cô muốn có một người đàn ông mà cô thích đáp lại tình cảm của cô. Còn hệ lụy của nó, nỗi đớn đau mà cô sẽ mang lại cho người phụ nữa kia của Toàn, từ từ rồi tính. Đây là mặt trận bình đẳng, và người quyết định là Toàn. Sẽ không phải là cô khiến người ấy đau khổ, mà là Toàn. Cô ấy yêu toàn, và Huyền cũng thế, tại sao Huyền lại phải chịu thua? Nếu cô ấy đủ tuyệt vời để giữ chân anh, thì Huyền việc gì phải lo hộ? Nếu có hay chăng, thì là tại Toàn không chung tình. Ừ, Toàn có lăng nhăng đi chăng nữa, thì chỉ cần Huyền tự tin vào sắc đẹp, điều kiện của mình để trói chặt anh là được.

Mặt Toàn rất thản nhiên, như vậy là anh đã thắng. Cái cô gái ngồi trước mặt anh đây, có vẻ ngờ nghệch, nhưng anh có thể bắt nạt được, mà đàn ông thì chỉ cần thế thôi. Mấy cô gái cá tính, đanh đá, chơi thì có thể thú vị thu hút đấy, nhưng khi yêu thì khó chiều, mà lại càng khó bảo. Đời là thế, hai người phải trái ngược nhau thì mới làm thỏa mãn cái ham muốn làm chủ của đối phương. Với Huyền, Toàn cho làm thiếp thì ngoan ngoãn làm thiếp, có như vậy mới không ảnh hưởng đến chính nhiếp của anh.

Chỉ có một điều Toàn không ngờ tới rằng, khi một người càng bị vùi dập trong tình cảm, thì họ sẽ càng tham lam và quyết tâm hơn. Huyền cũng kiêu hãnh, và cô sẽ tìm cách để cho anh vào tròng.

0 comments:

Post a Comment