Wednesday, March 25, 2015

Chị, sao không thể yêu Em? - Phần 16

Sau ngày hôm đó bà Phụng vẫn không nói gì khiến chị càng thêm lo lắng,không biết ý của bà ra sao.Quân đưa chị đi nhiều nơi để xem nhà,nhưng chị thì không còn tâm trí nào để nghỉ đến nhà cửa,thôi thì Quân làm gì cũng được,Chị ở đâu cũng được chỉ cần nơi đó có Quân thôi
-Dạ Alo
-Quân nó đi làm về chưa con
-Hôm nay cô chau minh nói chuyện với nhau 1 lát nhe.con qua nhà hàng cô nhé
-Dạ
Cuối cùng thì bà Phụng cũng tìm chị,mọi việc không biết như thế nào,thôi thì cứ xuôi theo số phận
.................................................. ...
Chị đến nhà hàng,bà Phụng gọi chị vào phòng làm việc riêng,bà vẫn như ngày nào,hiền hòa và ân cần
-Con chào cô
-Con ngồi xuống đây đi,Bà kéo chị lại ngồi gần bà
-Con ốm hơn trước rồi,sao số con lại khổ như vậy hả con
Chị lại roi nước mắt,bà phụng là người mà chị rất quý,bà cũng rất thương chị nên chị cũng không muốn làm bà phải buồn
-2 đứa quen nhau lâu chưa ?
-Dạ cũng được 1 năm rồi
-Nó tốt với con chứ
-Dạ
-Loan nè,thằng Quân nó còn trẻ,bản tính lại hiếu thắng,con thì đã có gia đình rồi,con biết đó,đàn ông nó cả thèm chống chán lắm,giờ thằng Quân cảm thấy thương con,nhưng 1 vài năm nửa nó sẽ cảm thấy những cô gái trẻ hiện nay mới hop vơi nó,lúc đó con sẽ khổ lắm.có lẽ vì ởcùng nhà nên nó quen với sự có mặt của con,hay nó xem con như 1 người chị,rồi nó lại nghĩ đó là tình yêu.rồi nó thấy hòan cảnh của con nó đồng cảm,chứ không hẳn là yêu đâu con.Hai đứa khác xa nhau quá,khó mà có hạnh phúc con à.
- Con biết thân phận con không xứng đáng với cậu Quân,nhưng không hiểu sao lại như vậy nữa,cũng không phải con trèo cao hay mơ mộng gì,chỉ là con yêu Quân thôi,chị vừa nói vừa như muốn thanh minh cho bà Phụng hiểu.Bà Phụng vổ vai như an ủi chị
-Cô hiểu chứ,khi con ở đây là cô biết tính con rồi,cô thương con cũng vì con hiền lành,chịu khó,cô cũng không muốn con phải khổ,nhưng mà con à,nếu con là cô có chấp nhận cho con trai mình lấy 1 người đã li dị chồng không,cô xin lỗi con Loan à,Cô cũng buồn lắm,cô không muốn phải nói ra những lời khiến con đau lòng,nhgưng cô không thể chấp nhận được chuyện này con à,Rồi gia đình dòng họ cũng không ai chấp nhận đâu con, cô biết con sẽ buồn, nhưng hãy cố quên nó đi con, cả 2 không có tương lai đâu.
Chị chỉ biết khóc....khóc......khóc....mà thôi
-Con có trách cô nhẫn tâm cô cũng chấp nhận,con thương Quân thì cô cũng thương nó,con hãy nghĩ đén tương lai của nó mà ra đi đi con 
-Con không cần gì hết cô à,con biết con không xứng với Quân,con chỉ xin được ở gần Quân thôi,chỉ cần nhìn thấy cậu ấy mỗi ngày là được,cậu Quân cưới vợ cũng không sao,con sẽ sống lặng lẽ,chỉ cần được ở bên Quân thôi cô ơi,chị nức nở.hãy để con giúp việc cho vợ chồng cậu ấy,cô đừng bắt con phải đi cô ơi,con xin cô,con xin cô
-Con bình tỉnh đi,cô cũng không muốn như vậy đâu,nhưng con nghĩ xem,có người đàn bà nào chấp nhận cho người yêu của chồng mình sống chung nhà không
-Cô ơi cô thương con cô đừng bắt con đi cô ơi.
-hazzz,sao số con lại khổ như vậy chứ,cô thương con,nhưng vẫn không thể để Quân lấy con,có lẽ 2 đứa sẽ oan hận cô,nhưng là 1 người mẹ cô không thể chấp nhận con à
Mọi thứ xung quanh chị giờ là bóng tối.chị chẳng tìm thấy con đừong nào để có thể đến với Quân.Ừ thì Duyên Và Phận.

Chị lang thang trên đường nước mắt cứ chảy liên tục,chỉ chẳng dám trách ai hết chỉ trách cho số phận mình,chị nghĩ đến những lí do khiến người ta không thể chấp nhận chị,đúng là có quá nhiều thứ để chị không thể đén với Quân,nhưng lí do lớn nhất khiến người ta không thể chấp nhận được là chị đã có 1 đời chồng,tiền thì nhà Quân không thiếu,bà Phụng không phải là người quan trọng chuyện tiền bạc,còn vì chị lớn tuổi sao ? đó chỉ là thứ yếu,cái rào cản mà chị vĩnh viển không thể vượt qua đó là quá khứ từng li dị chồng,ừ thì chị cũng có muốn vậy đâu, đàn ông li hôn thì vẫn có thể tìm cho mình người khác,còn phụ nữ thì 2 chữ li hôn như cái gì đó nặng nề lắm,nó như cái mũ sắt khi đội vào thì vĩnh viễn không lấy ra được,đời thật là bất công,nhưng cũng đâu phải chị muốn như vậy là do ông trời sắp đặt hết đấy thôi ,ông sắp đặt cho chị phải lấy người đàn ông xấu xa rồi giờ đây lại cho chị gặp người đàn ông tốt và hoàn hảo như Quân rồi thì giờ lại bắt chị phải chiu mọi đau khổ như vậy,có phải ông trời đang trêu đùa với chị ,hay trời đang trừng phạt chị vì dám trèo cao ,lọ lem như chị thì không thể nào gặp được hoàng tử..................ôi bao nhiêu thứ đang hiện ra trong đầu chị như thể để chị biết rằng chị và Quân mãi không thể đi trên cùng 1 con đường.
- RENGGGG.....RRREENGGGGGG. Quân đã gọi nhiều lần rồi, có lẽ Quân đã về nhà và không thấy chị ,ôi chị yêu Quân biết bao nhiêu
- Em đi đâu vậy,sao không nghe điện thoại,anh gọi nhiều lần lắm rồi, có chuyện gì hả?
- Không,chỉ là em muốn đi lòng vòng thôi, anh đói không, em chưa nấu cơm.
-Ừm, không cần phải nấu nữa, anh chở em đi ăn gì nhe, nhưng sao mắt em đỏ vậy, em khóc sao?
Nước mắt chị lại ứa ra,Quân đưa tay ôm lấy mặt chị ,lau 2 dòng nước mắt,sẽ không có gì đâu em,dù mẹ có kiên quyết phản đối thì anh vẫn lấy em,chúng ra sẽ đi khỏi nơi này đến 1 nơi nào đó và tạo dựng cuộc sống mới ,chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc 

Chị biết Quân nói thật,chị hạnh phúc biết bao nhiêu khi nghe Quân nói những lời này,chỉ cần bấy nhiêu thôi,chỉ cần biết trong lòng Quân có chị là đủ lắm rồi,nhưng làm sao chị có thể để Quân phải chịu khổ cùng chị,Quân còn trẻ,còn công việ,còn tương lai,nếu đi cùng chị Quân sẽ mất tất cả,sẽ phải mang tội bất hiếu với me,với cả họ hàng,chị không thể ích kỉ như vậy,nhưng chị phải làm sao đây ? làm sao mới là đúng...?


0 comments:

Post a Comment