Saturday, June 4, 2016

Ngoại tình - Truyện chứ không phải " Chuyện" - P12

Nhưng nàng cũng không nghi ngờ gì khi anh và nàng đi xa hơn một bước trong quan hệ – nàng cho đó là điều tất yếu của tình yêu đó thôi.

Đó là lần đi công tác đầu tiên của hai người kể từ sau cái lần đi công tác tạo ra bước ngoặt mối quan hệ giữa anh và nàng hồi đó. Tức là sau hai tháng chính thức nàng thêm chức “tình nhân” của anh.

Chuyến công tác này cũng có 4 người, nàng, anh, hai kỹ sư, và cũng là thành phố lạnh nơi anh và nàng bắt đầu thắng được dự án. Nhưng anh sắp xếp kiểu gì mà anh và nàng vào sớm hơn hai ngày và về trễ hơn hai ngày so với hai anh kỹ sư kia. Nàng biết ý định của anh nên lúc nào cũng nghe anh răm rắp mà không cần thắc mắc gì thêm.

Chuyến bay đêm đầu tiên, anh rất tự nhiên có cử chỉ sở hữu nàng như là một đôi tình nhân tự do. Anh cầm tay nàng vừa kéo hành lý, lên máy bay tựa đầu vào vai nàng… Đôi lúc nàng chợt nhớ là cả hai đã rất già rồi, gần 40 tuổi rồi, nên nhắc anh là cẩn thận không phải bị bắt gặp mà là bị thiên hạ cười cho già rồi mà còn dở hơi. Nhưng anh mặc kệ, anh chỉ sợ mỗi chuyện bị bắt gặp, còn thiên hạ nghĩ gì anh không quan tân, anh vẫn thích biểu hiện tình yêu với nàng như đang là ở tuổi thanh xuân.

Về khách sạn, vẫn là 3 phòng đặt sẵn, anh một, nàng một và hai kỹ sư kia một. Anh và nàng nhận trước hai phòng, rồi anh cũng đưa hành lý của anh và nàng để đúng chỗ mỗi phòng khác nhau. Tuy vậy nàng bắt đầu có tâm trạng ngóng chờ một điều gì đó đặc biệt hơn sẽ xảy ra giữa anh và nàng.

Cũng đúng thôi, hai tháng qua không phải nàng không có những khao khát về tiếp xúc thể xác với anh, nhưng anh quá nghiêm túc và “trong sáng” nên nàng cũng chỉ dừng ở khao khát thôi, không dám thôi thúc anh tiến xa hơn mặc dù có rát nhiều hoàn cảnh và không gian thuận tiện. Với nàng, 8 năm sống ép xác như một nữ tu, nàng gần như không có suy nghĩ gì về chuyện đó, đôi lúc nàng quên mất mình là đàn bà, đôi lúc bạn bè nàng không tin nàng sống như thế, những người biết nàng nhất thì nghĩ nàng bị lãnh cảm.

Khi yêu anh, khi anh hôn nàng, cái cảm giác khao khát với đàn ông dần dần hiện lên trong nàng, thậm chí đôi lúc nàng muốn liều thúc ép anh nhưng không đủ can đảm vì dù sao nàng vẫn là một phụ nữ truyền thống nên nàng lại tiếp tục ép xác bên anh môt cách khó khăn. Nhưng nàng lại thấy vui vì điều đó chứng tỏ anh yêu nàng không phải vì anh hám của lạ và nàng thì giữ được ranh giới của mối quan hệ này nhẹ bớt tội lỗi đi theo cách nàng nghĩ.

Còn hôm nay, có những hai ngày hai đêm anh và nàng tự do bên nhau ở một thành phố xa lạ, không phải giữ ý giữ tứ, không phải nhìn trước ngó sau để tránh bị bắt gặp, không có cảm giác nơm nớp lo sợ… Nàng liệu có giữ được mình khi ở bên anh không, nàng có làm cho anh coi thường nàng hay không khi nàng bắt đầu muốn đòi hỏi anh tiến xa hơn?

Nàng cứ bần thần suy nghĩ như thế trong nhà tắm mà không hay lúc bước ra đã thấy anh nằm nghễu nghện trên giường của nàng, tay vẫn cầm điều khiẻn ti vi chuyển kênh. Nàng hoảng hốt quay vào phòng tắm vì lúc này trên người nàng chỉ có hai cái khăm, cái trùm đầu và cái quấn hờ hững quanh người như moi lần nàng ở một mình. Nhưng vào phòng tắm rồi nàng mới chợt nhớ ra là trong phòng chỉ có đồ bẩn nàng vừa thay ra, làm gì có quần áo nào để nàng mặc lại, không lẽ mặc lại quần áo cũ rồi ra tìm quần áo mới… Đang loay hoay thì nàng nghe tiếng anh gõ cửa nói vọng vào: Cầm quần áo sạch thay đi, ở trong đó mãi ốm đấy, ởđây đang lạnh đấy em.

Nàng rón rén hé cửa đủ cho anh đưa lọt bô quần áo của nàng vào, nàng giật vội lấy, đẩy tay anh ra và đóng cửa lại, vẫn nghe giọng anh cười nhạo nàng: Em đúng là trẻ con mang hình hài phụ nữ.

Lúc bước ra nghiêm chỉnh trong bộ quần áo ở nhà, nàng đi thẳng vào chỗ bàn trang điểm, không nhìn anh vừa lau tóc vừa hỏi anh: Anh sang lúc nào đấy, sao không ngủ mà còn mò sang đây?

Anh vẫn không rời mắt khỏi ti vi trả lời nàng: Mò sang đây ngủ còn gì.

Nàng khựng lại không biết nói gì, và bắt đầu thấy run, tay cầm lược run đến mức gỡ tóc mãi không xong. Anh hình như biết nàng đang bối rối loay hoay với tóc nên bỏ điều khiển ti vi xuống, ngồi dậy vào phòng tắm cầm máy sấy tóc và ra chỗ nàng ngồi, rồi anh bắt đầu vừa cầm lược gỡ tóc cho nàng, vừa sấy cho nàng, vừa noí như nói với con gái anh: Đáng lẽ em không nên gội đầu vào ban đêm, ở đây là thành phố lạnh, rất nguy hiểm. Giờ thế này phải sấy thật khô mới đi ngủ được, nghe chưa?

Nàng im lặng không trả lời anh, để mặc cho anh sấy tóc, cả hai cứ im lặng như thế cho đến lúc tóc nàng khô, anh bảo: khô rồi đấy, lần sau không gôi đầu đêm vào mùa lạnh đâu nhé, Rồi anh vào phòng tắm cất máy sấy, lại ra leo lên giường nằm cầm cái điều khiển ti vi chuyển tìm kênh.

Nàng thì cứ ngồi thần ra, rồi lấy kem dưỡng ra xoa như để có việc để làm. Môt lúc anh quay ra bảo: Em làm gì lâu thế?
– Đang xoa kem chứ làm gì, anh cứ xem đi, giục em làm gì.
– Ừ thì chả giục nữa – Anh nói và ngồi dậy, tiến về phía nàng, bế thốc nàng vào giường, đặt nàng xuống, nhìn chằm chằm vào mặt nàng, đưa tay sờ từng thứ trên khuôn mặt nàng. Nàng không kịp phản ứng gì, cứ để mặc anh, người cứ run lên từng chặp, căng cứng. Rồi anh bắt đầu hôn nàng, là nụ hôn bỏng rát, nàng vòng tay ôm cổ anh chặt cứng và bắt đầu cảm giác khao khát trong run rẩy. Lúc anh hôn xuống cổ nàng, rồi lan xuống vùng cổ dưới gần ngực thì nàng bừng tỉnh, đẩy anh ra, ngồi bật dậy. Anh không nói gì, ngồi sang cạnh nàng và nhìn nàng chờ đợi:
– Em sợ lắm, nếu chúng ta đi quá xa em sợ sẽ không biết hậu quả thế nào. Em không muốn mình làm thêm nhiều tội lỗi với vợ anh.
– Có khác gì hơn đâu em, đã yêu nhau tất yếu có chuyện này xảy ra, không thể gọi là tội lỗi hơn được.
– Nhưng em vẫn có cảm giác đó, cứ như thế này thì anh với em cũng chỉ trên tình bạn một chút, em đỡ thấy tội lỗi hơn.
– Em đừng huyễn hoặc mình như thế, chẳng có gì khác nhau cả. Nhưng thôi được, chỉ là em ư chưa sẵn sàng thi anh chấp nhận, chứ anh không đồng tình với suy nghĩ của em đâu. Bây giờ em muốn anh về phòng hay ở lại?

Anh đứng lên và chờ câu trả lời của nàng. Nàng không biết nói gì, nước mắt bắt đầu chảy ra. Nàng thấy mệt mỏi và khổ sở khi phải đấu tranh cho cái ranh giới này, phải đấu tranh để cố giữ lại một điều gì đó không làm cho nàng cảm thấy tội lỗi hơn trong mối quan hệ này… Nhưng nàng yêu anh nhiều lắm, khát khao anh nhiều lắm, sợ mất anh nhiều lắm. Anh ngồi xuống ôm lấy nàng, vỗ về nàng:
– Anh xin lỗi, có lẽ anh đã sai, có lẽ anh quá tham lam, anh ích kỷ, anh chỉ nghĩ đến bản thân, anh xấu xâ…

Nàng đưa tay bụm miệng anh lại, nàng biết là anh cũng đang tự dằn vặt mình, cả nàng và anh đều như nhau, đều khát khao nhau nhưng cứ phải đấu tranh và cứ mang cảm giác tội lỗi.
Nàng và anh cứ ôm nhau như thế, anh cứ vỗ vỗ vào nàng như vỗ về, nàng thì cứ khóc nấc lên từng chăp. Một lúc sau dằn cơn khóc xuống, nàng hỏi anh:
– Làm sao bây giờ anh?
– Phải chấp nhận thôi em, chúng ta không tránh được đâu.
– Anh không sợ sao? Em sợ lắm?
– Em sợ gì? Có gì đáng sợ hơn nữa?
– Em sợ mọi chuyện sẽ bung bét nất khi anh và em đi quá xa thế này. Như chuyện hôm nay anh dàn xếp để em vào sớm với anh…
– Chuyện này anh tự thu xếp hợp lý được, em không phải lo. Điều anh lo là em cứ dằn vặt mình, đấu tranh với bản thân vì điều nọ điều kia rồi tìm cách trốn anh. Em đừng ngây thơ cố giữ cho mối quan hệ này “trong sáng” để giảm được day dứt, khó lắm, anh cũng không chấp nhận đâu, anh chỉ chờ cho khi nào em sẵn sàng thôi.

Anh buông nàng ra, nằm ngửa xuống giường trong tư thế nửa người trên giường nửa người, chân vẫn ở dưới đất, thò tay vào gáy gác đầu lên. Nàng xoay người sang bên anh:
– Thế anh sẽ kết thúc nếu em không đồng ý sao?
– Không, anh sẽ làm cho em đồng ý vì anh chưa có ý nghĩ là kết thúc với em, chỉ nghĩ thôi anh đã không chịu được nên anh không bao giờ nghĩ cả. Nhưng anh khao khát em, anh thèm muốn em, anh không chiụ đựng được sự kìm nén như hai tháng vừa qua đâu. Nhưng anh nghĩ em chưa sẵn sàng chứ không nghĩ là em sẽ cố giữ cái ranh giới này để bớt dằn vặt tội lỗi.
– Anh sẽ làm thế nào?

Anh ngồi bật dậy, đưa tay véo mũi nàng cười:
– Làm thế nào là làm thé nào, em hâm vừa thôi. Anh về đây, không ngồi một lúc nữa là anh cho em thấy anh làm thế nào đấy. Đi ngủ sớm đi, mai hai đứa đi chơi thỏa thích nhé, ngày kìa bọn nó vào lại chiến đấu mệt thôi.

Rồi không chờ nàng phản ứng, anh đi ra cửa, còn ngoái thò cổ nói vọng vào:
– Mà em chốt cửa đi, không anh lại mò sang đấy, rồi em lại biết anh làm thế nào, đồ hâm.
– Anh hâm ý, đồ dở hơi, đi về đi em còn ngủ.

Thế là một đêm “an toàn” trôi qua, và nàng biết là nàng phải sẵn sàng thôi, nàng không tự huyễn hoặc mình mãi được, hoặc không thì nàng sẽ kết thúc với anh ở đây, bỏ đi thật xa thì mới có thể giữ được những gì nàng đang nghĩ. Nhưng điều đó quả thật là điều nàng khong thể làm được tại thời điểm hiện giờ, tại thời điểm nàng đang lâng lâng trong tình yêu này.

1 comment:

  1. Đại Phát auto chuyên bán đầu DVD ô tô chính hãng – giá rẻ hàng đầu Việt Nam
    --------------------------------
    Giá rẻ nhất – Cao cấp nhanh nhất – bền nhất – Liên hệ ngay:
    Web: đầu DVD ô tô
    ( Xem tai day): đầu DVD ô tô
    ( xem tai day ): dau dvd o to

    ReplyDelete