Saturday, June 4, 2016

Ngoại tình - truyện chứ không phải " chuyện" - P9

Mình sẽ hoàn thiện nốt truyện này cho cả nhà cùng đọc nhé. Sorry vì đã để mọi người đợi lâu

Anh đi rồi, nàng đi chợ để nấu bữa cơm tình yêu cho cả hai, bữa cơm chính thức hẹn hò đầu tiên, nàng háo hức vô cùng. Trên đường đi, nàng cố nhớ lại các món anh thích ăn… Mà khỏi phải cố, những thứ đó đã nằm trong đầu nàng.

Cuối cùng thì bữa cơm cũng xong. Phải nói bữa cơm nàng nấu “đẹp” và giản dị, vì nó giống các bức ảnh trên mạng mọi người vẫn chụp về bữa cơm gia đình truyền thống. Nàng biết anh thích những bữa ăn như thế này vô cùng. Mỗi lần đi nhà hàng với khách dù sang đến mấy anh cũng gọi thêm những món truyền thống là canh cua, thịt kho, trứng tráng, cà pháo, cá rán… Còn khi đi với nàng, anh chỉ chọn nhà hàng nào chuyên về những món như thế.

Nàng thay bộ quần áo ám mùi thức ăn, bằng bộ quần áo ở nhà giản dị, nhẹ nhàng. Soi mình trong gương, nàng nhận ra một phụ nữ sạch sẽ, gọn gàng và thơm tho. Thực ra anh đã đi công tác với nàng nhiều, làm việc ban đêm với nàng nhiều rồi nên hình ảnh nào của nàng anh cũng quen rồi. Chỉ có hình ảnh nàng vào bếp lôi thôi, nàng quát con học bài, nàng cáu gắt với bố mẹ nàng… là anh chưa biết. Nàng sẽ phải cố giữ những gì anh đã từng nhìn thấy nàng thôi.

Đang đứng trước gương thì có tiếng tin nhắn. Nàng mở máy: Xin lỗi em, anh lại có việc không về ăn trưa được, ngày mai anh bù nhé.

Nàng ngồi phịch xuống. Tin nhắn đưa nàng về với thực tế. Sáng đến giờ nàng cứ như người đi trong mơ, chỉ biết đến anh, đến tình yêu của anh mà quên đi thực tại, anh đang có một gia đình, anh đang có một công ty, anh cần có một hình ảnh đẹp…

Nàng ngồi vào bàn ăn, nước mắt không rơi mà cứ thấy cay cay ở mắt, cơm rất ngon nhưng phải cố lùa mới hết được vơi bát. Nàng biết thực tại, nàng hiểu thực tại, nhưng đây là lần đầu tiên cả hai chuyển trạng thái quan hệ, lần đầu tiên hai người hẹn ăn cơm với tư cách khác ngày xưa… Anh bảo anh yêu nàng, chắc hẳn anh phải biết nàng chờ anh thế nào chứ. Sao anh để nàng đau đớn trong lần đầu tiên thế này? Hay anh đã nghĩ lại, anh đã thấy ân hận vì những gì nói với nàng, anh đã… Hàng nghìn giả định xảy ra trong đầu nàng, chẳng biết giả định nào đúng sai, nhưng giả định nào cũng làm nàng đau đớn.

Lại có tin nhắn của anh: Em sao rồi? Có nhận được tin nhắn của anh không? Mai nhé, mai anh dành cho em cả ngày.

Nàng chợt nhớ ra là chưa trả lời tin nhắn của anh nên chắc anh lo. Dù chuyện gì xảy ra đi nữa, nàng cũng không muốn anh bận lòng, nên nàng nhắn lại: Giờ em mới đọc được tin, may quá em cũng lười nấu nên đang tính rủ anh ra ngoài ăn. Thôi em về bà ngoại ăn đây, có gì liên lạc sau anh nhé.

Rồi nàng đi dọn dẹp mọi thứ, xong leo lên giường nằm. Nàng chẳng biết làm gì là leo lên giường và cố dỗ mình vào giấc ngủ chờ đến giờ đón con đi học về. Con nàng học trường quốc tế có xe đưa đón nhưng khi đi công tác lâu ngày mới về thì thường là nàng chở nó đi học và đón nó về vì nó thích thế. Khi về hai mẹ con thể nào cũng tìm cách lang thang đâu đó với yêu cầu của “cậu chủ”. Những lúc như thế này nàng cần con biết bao, chỉ cần nhìn thấy nó, trò chuyện với nó là nàng quên hết thảy. Với lại có nó nàng cảm giác là nàng bản lĩnh hơn, nàng có thể nhấn chìm mọi khổ đau vì nàng cần làm một người mẹ đẹp trong mắt nó.

Một lúc thì nàng thiếp đi, trong giấc mơ nàng cũng thấy hỗn loạn các hình ảnh của anh và nàng nhưng không rõ hình ảnh nào lại hình ảnh nào. Chuông điện thoại báo thức đến giờ đón con đổ, nàng bật dậy nhìn vào điện thoại: 12 cuộc gọi nhỡ của anh và 14 cuộc gọi nhỡ khác. Nàng nhớ nàng đã tắt chuông điện thoại trước khi ngủ. Nàng bắt đầu rà soát lại số điện thoại nhỡ, xem những số nào nàng cần thiết phải gọi lại. Anh là người đầu tiên, nàng nghĩ hẳn anh đang lo lắng lắm vì ngoài điện thoại anh còn nhắn thêm 3 tin nhắn. Đại khái sao nàng không nghe máy, giận anh hay có chuyện gì, xong việc anh phi sang bây giờ. Nàng nhắn lại cho anh là đã ngủ quên vì hôm qua ngủ muộn, giờ nàng đang đi đón con và đưa con đi chơi, anh đừng sang, mai gặp nhau.

Nàng không biết ngày mai sẽ thế nào, nàng vừa mong chờ để được gặp anh, để biết vấn đề của anh là gì mà lỡ hẹn với nàng, lại vừa sợ ngày đó đến, và mọi chuyện kết thúc. Chưa bắt đầu, sao nàng đã thấy khổ với cái tình yêu ngang trái và tội lỗi thế này?
Nàng đi đón con, hai mẹ con nàng có một thời gian tuyệt vời bên nhau ở siêu thị và rồi thư giãn ở Highland CC. Lúc đó nàng tạm quên được chuyện buồn với anh, nàng sống trong những câu chuyện về trường lớp của con trai. Bỗng con trai nàng bảo:
– Mẹ, thứ 7 này cho con qua nhà bố nhé, con chơi với em Bi (con mới của chồng cũ) nhé
– Ừ, mà sao lại chơi với em Bi mà ko chơi với bố?
– Con thích em Bi, em ý như búp bê, xinh dã man mẹ ạ
– Ôi trời, dã man cơ à. Thế con thích em bé thế ở nhà mình không?
– Tất nhiên là thích rồi nhưng tất nhiên làm sao mà mẹ đẻ được. Thôi con chơi với em Bi cũng được rồi

Nàng im lặng, như kiểu mặc định, con nàng nghĩ rằng nàng sẽ không lấy ai, nàng sẽ sống như thế bên cạnh con suốt cuộc đời. Nàng chợt thấy có lỗi với con khi nàng đang chìm trong đau khổ với mối tình với anh.

—-

Sáng sớm anh đến khi con trai nàng chưa đi học, nó ngạc nhiên khi mở cửa và nhìn thấy anh. Anh cũng có vẻ bối rối với nó vì anh chỉ gặp nó mấy lần khi nàng dẫn con đi chơi cùng công ty hay là tham gia các buổi party mà thôi. Nhưng rồi anh lấy lại tinh thần rất nhanh bằng câu nói:
– Cu T để bác đưa đi ăn sáng và đi học luôn nhé
– Thôi cháu đi bằng xe trường rồi ạ

Nàng nghe thế liền bảo:
– Thôi hôm nay mẹ vẫn nghỉ, mẹ đưa T đi học. Bác có muốn đưa cả hai mẹ con đi bằng ô tô của bác không đây?
– Uh, bác đưa hai mẹ con đi tiện thể bác bàn với mẹ mấy việc, cu T đồng ý không?

Con trai nàng cười cười và đồng ý. Có vẻ 14 tuổi, cũng là đứa già dặn nhưng nó cũng chưa hiểu gì về những chuyện của người lớn nên khá vô tư.

Trên đường đi đến nơi ăn sáng, rồi đến trường nàng cảm thấy hạnh phúc khó tả. Lâu lắm hai mẹ con mới có một người đàn ông đi cùng và chăm sóc cẩn thận. Con trai kể đủ các câu chuyện về các trò chơi của con trai, các môn học ở trường với anh rất rôm rả. Và nàng nhận ra anh nói chuyện với trẻ con rất hay, con trai nàng có vẻ rất phục các kiến thức từ trò chơi cho đến các môn học của anh nên nói chuyên rất say mê. Nàng thành người thừa trong câu chuyện của hai người

khong-can-dinh-menh-toi-van-yeu-em24

Trên đường về từ trường con, anh bảo:
– Sáng nay ở với em môt lúc đến 10h anh lại lên bộ … gặp lão X. Hôm qua cuối cùng có gặp được đâu.
– Thôi anh cứ đi làm đi, anh nghỉ nhiều rồi. Trưa nghỉ thì qua hoặc không chiều tối cũng được.
– Không, anh bảo dành cho em cả ngày mà cũng có được đâu, nên anh sẽ đi với em đến 10h, trưa không phải đưa lão X đi ăn thì anh về ăn với em. Nhưng em đừng chờ rồi như hôm qua.
Anh nói với vẻ rất áy náy và có lỗi. Nàng cũng không nói gì thêm vì thực lòng nàng vẫn hi vọng là được ở với anh cả ngày như anh hứa, nhưng tuyệt nhiên nàng không để lộ ra.
– Về nhà em nhé, hay quán cafe?
– Về nhà em đi, ở quán cafe giờ này không tiện.
Ý nàng là giờ làm việc mà cả hai ra quán cafe nhỡ ai gặp thì không tiện


Anh và nàng về nhà. Vừa đóng cửa anh ôm cứng từ phía sau, hôn vào cổ nàng bỏng rát:
– Anh nhớ em quá, nhớ cái mùi này quá, em nhớ anh không?
– Hôm qua có việc gì sao anh?
– Lát anh nói, cho anh đỡ nhớ em đi đã
Nàng quay mặt lại phía anh, ngước nhìn mặt anh, đưa tay lên sờ khắp khuôn mặt anh:
– Em nhớ anh mấy năm rồi, kể từ khi gặp lại, kể từ khi vào làm với anh. Anh không hiểu được em đã nhớ như thế nào đâu.

Và rồi anh hôn nàng. Đó là nụ hôn nóng bỏng, cuồng nhiệt của những người đàn ông và đàn bà tuổi trung niên. Cũng là nụ hôn đau đớn lẫn trong hạnh phúc của nàng. Nước mắt nàng rơi ra, chắc mặn chát cả môi anh, làm anh cuống quýt ngừng lại và ôm chặt lấy nàng:
– Anh xin lỗi, thật lòng anh xin lỗi
– Sao phải xin lỗi em?
– Anh đã làm em khổ, rồi anh sẽ lại làm em khổ tiếp thôi. Nhưng anh yêu em, không biết sao anh có thể yêu em nhiều thế này

Nàng không nói gì, cứ để anh ôm như thế. Cả hai đứng giữa phòng khách rất lâu cho đến khi tiếng chuong điện thoại của anh đổ.

Nàng đẩy anh ra và đi đến ngồi trên ghế sofa, anh nghe điện thoại công việc một lúc rồi lại ngồi bên nàng, cầm tay nàng lên và hôn. Nàng thấy buồn cười vì cách anh cứ hít hà mùi cơ thể nàng từ cổ đến tay.
– Sao cười, anh ngớ ngẩn lắm à?
– Không, nhưng sao anh cứ hít hà mùi cơ thể em thế
– Vì anh nhớ
– Anh điêu, anh biết nó lúc nào mà bảo là anh nhớ?
– Em đúng là hâm tỉ độ, mấy lần rồi mà không biết. Hôm em ngủ gật ở khách sạn anh ôm em mãi mà em không biết đấy thôi
– Ơ thế à, thế sao không đắp chăn hay áo lên người em như trong phim ý
– Thôi đi cô nương, lại còn phim với anh. Già đầu rồi đấy. Anh mà đắp thế nào em lại chả tưởng tượng ra đủ thứ, dại gì.
Rồi anh cười ha hả, náng dụi đầu vào người anh bảo anh quái thai.
Rồi cả hai lại ngồi bên nhau, im lặng một lúc nàng hỏi:
– Hôm qua sao anh?
– À hôm qua anh về nhà, bà xã gọi con bị sốt ở trường nên anh về đón nó đi vào viện
Nàng bật dậy:
– Ôi thế giờ sao rồi anh?
– À không sao, sốt virus thôi, giờ ổn rồi.
– Em xin lỗi, thế mà hôm qua em cứ trách anh.
– Anh biết mà, anh cũng thương em nên hôm nay anh đến đây. Hôm qua chắc nấu cơm cho anh chứ gì, làm gì có chuyện đi ăn ngoài.

Nàng biết là anh quá hiểu tính nàng, quá hiểu tình yêu của nàng dành cho anh nên anh noí thế. Nàng không chối cũng không nhận, chỉ cười dựa đầu vào vai anh.
– Rồi sao anh nhỉ? Em muốn nhắm mắt quên hết những thứ xung quanh anh, nhưng không thể được đâu.
– Em cứ ở đây, bên cạnh anh, để anh lo mọi thứ nhé.
Nàng không nói gì, choàng tay ôm cứng anh. Đây là cảm giác hạnh phúc của nàng, nàng cố giữ nó lúc nào có thể, và như thế là nàng đang đồng tình với anh, đồng ý làm người đàn bà trong bóng tối của anh.

Cả hai ngồi ôm nhau suốt buổi như thế, rồi hôn nhau, rồi kể những câu chuyện không đầu không cuối cho đến giờ anh đi.

Lúc ra cửa xỏ giầy, anh đứng dậy và ôm nàng, nàng lại ôm chặt lấy anh và anh cũng thế. Một lúc anh buông nàng ra và rút điện thoại gọi cho ông X. Anh nói đại khái là hôm nay có gặp được không, anh đang định đến nhưng có việc đột xuất nên để ngày mai, hẹn hai lần rồi mà chưa gặp được ngai quá, thì bên kia nói gì đó mà nàng thấy anh rất vui bảo may quá, thể đển lúc đấy ông báo tôi nhé… Xong anh cất điện thoại và cười nheo mắt với nàng:
– Done, anh được ở lại đây với em trưa nay
– Ơ sao?
– Vẫn chưa xong thủ tục, phải hai ngày nữa mới có thể lên
– Thế anh phải về đi làm chứ
– Anh làm mấy chục năm rồi, hôm nay anh muốn hẹn hò với gái đẹp
Anh vừa nói vừa cầm mũi nàng nhéo, không khác gì một cậu trai mới lớn. Nàng giả vờ phụng phịu kêu đau mũi rồi bảo:
– Thế làm gì cho đến trưa đây?
– Ở nhà ôm nhau
– Anh hâm, ôm mãi thế
– Thì tại em ôm anh chặt mà anh không muốn đi làm, gọi cho khách hoãn đấy thôi, em không thấy là em ôm em thích đến thế à?
– Thật không?
– Thật, bù lại thời gian kìm chế không dám ôm bây lâu nay.
– Từ lúc nào?
– Anh không nhớ, nhưng nhiều lúc đi với em về khách san, làm việc với em buổi tôi, anh chỉ muốn lao vào ôm em thôi
– Thế lúc đó có biết là em thích anh chưa?
– Biết nhưng sợ
– Sợ gì? Sợ em đánh à
– Không, còn lâu. Em chả ôm anh vội chứ đánh gì. Sợ mọi chuyện phức tạp mà không biết giải quyết thế nào thôi
Nàng xô anh ra:
– Anh nghĩ em thế à
– Thì chả đúng thế còn gì, chối à?
Đúng là nàng nghĩ thế thôi chứ chắc là nàng sẽ như anh nói thật, nàng yêu và khao khát anh thế cơ mà. Bằng chứng là giờ đây nàng có chống cự, có đấu tranh, có thấy tội lỗi gì nữa đâu, cứ bám chặt lấy anh như sợ anh đi là hơi thở nàng mất vậy.

0 comments:

Post a Comment