Saturday, June 4, 2016

Ngoại tình - truyện chứ không phải " chuyện" - P10

Ngày nghỉ còn lại của nàng trôi qua cùng với lịch trình: sáng anh đến đưa hai mẹ con nàng đi học, trưa về nàng hì hui nấu cơm chờ anh về ăn, rồi anh ở lại với nàng đến nửa chiều lại đi làm. Cả hai ngồi bên nhau, nói những câu chuyện từ công việc, đến bạn bè, đến nhân viên, rồi quay lại hồi tưởng yêu nhau nhớ nhau bắt đầu từ đâu, đi công tác với nhau ra làm sao, chán lại lôi phim ra xem… Có vẻ như đây là mối tình tri kỷ nhều hơn là nhục dục. Ngoài cái ôm, nụ hôn ra tuyệt nhiên cả hai không có một hành động nào khác.

Hôm sau nàng đi làm.
Bước chân đến công ty bỗng nhiên nàng thấy run run, cảm giác như ai cũng biết chuyện nàng và anh. Thậm chí nàng còn không cả dám sang phòng anh để dọn dẹp như lúc trước, cho đến lúc chị tạp vụ ló đầu vào bảo nàng: mấy hôm nay chị không dọn phòng sếp, em sang xem như nào nhé.

Nàng cố lấy hết sức bình tĩnh để bước sang phòng anh dọn dẹp. Lúc vào phòng, sao nàng nhìn thấy cái gì cũng thân quen, bất cứ món đồ nào cũng làm nàng nhớ đến anh, nhớ mùi mồ hôi, nhớ nụ hôn bỏng rát của anh. Nàng cứ bần thần đứng nhìn từng thứ và nhớ mà không biêt anh đã vào phòng từ lúc nào.

– Ơ thế không dọn phòng cho sếp mà còn đứng mơ màng thế à?
Nàng giật mình ngoái lại nhìn anh, anh cười đá lông nheo với nàng nhưng nàng căng cứng chẳng dám cười, ết cũng chẳng dám nói gì, chỉ luống cuống cúi mặt sắp xếp đống tài liệu trên bàn anh.

Anh bắt đầu nói về công việc và lịch làm việc hôm nay của anh và nàng, như không có chuyên gì xảy ra, nàng dạ rồi luống cuống về phòng mình.

Nàng bắt đầu thấy khó khăn khi làm việc trong cái status mới mẻ giữa anh và nàng. Và cái cảm giác ai cũng biết chuyện của nàng làm nàng thấy mất hết tự tin thường ngày, thậm chí với cả nhân viên, với cả chị tạp vụ. Mặt khác, cái cảm giác thân mật với anh mấy ngày qua rồi hôm nay phải giữ khoảng cách sếp và nhân viên làm nàng thấy rất mất tự nhiên.

Đang bần thần thì anh nhắn tin: Em sao thế, sao cứ như ăn trộm sắp bị phát hiện thế? Cứ tự nhiên đi, trưa đi ăn cơm với anh nhé!

Tự nhiên nàng thấy lo sợ thật sự. Trước giờ nàng vẫn đi ăn trưa ở ngoài cùng với mấy em nhân viên hoặc các đồng nghiệp khác trong công ty. Một số hôm phải làm dự án thì chi tạp vụ đi mua cơm về phòng họp cho ban dự án bao gồm anh và nàng cùng ăn; một số hôm phải đi gặp khách thì anh ghé qua phòng nàng nói vọng vào: trưa đi tiếp khách với anh nhé, và tất nhiên là đi với lái xe của anh.

Còn trưa nay, nàng sẽ đi với anh như thế nào?
Đúng là làm điều khuất tất, dối trá thì phải chịu một cảm giác bất an, lo sợ thường xuyên, thật khó chịu. Cả buổi sáng hôm đó nàng làm việc với tâm trạng như thế, công việc vì thế mà không có chút hiệu quả nào vì nàng không hề tập trung được.

Cuối cùng rồi cũng đến giờ cơm trưa, mọi người lục tục rủ nhau đi ăn, nàng giả vời trì hoãn bằng cách bảo là chi nốt mấy việc, nghỉ nhiều quá việc dồn đống. Mấy em nhân viên đã chuẩn bị nhưng ngồi lại buôn chuyện và chờ nàng, nàng càng cuống hơn vì không biết phải làm thế nào. Chợt anh ló vào nói to: H – tên nàng- đi lên bộ X với anh luôn nhé. Ăn trưa ở ngoài rồi làm việc luôn, không biết có gọi được lão P không. Nàng chưa kịp nói gì thì mấy em nhân viên đứng lên trách anh: Xời ơi, sếp đúng là biết cách bóc lột sức lao động của chị H quá đi. Vừa đi làm đã phải đi tiếp khách roài.

Anh thật thông minh, ngay cả chuyện như thế này.
Lúc ra cửa nàng hỏi anh: anh gọi cho Q – lái xe của anh – chưa. Anh đi sát nàng và nói nhỏ: em tưởng lên bộ thật à? Nàng thấy hoảng. Hóa ra anh làm thật, lại cái cảm giác đâu đó có người nhìn thấy nàng và anh, thậm chí nghe được cả chuyện của nàng và anh.

Anh lái xe đưa nàng đến một nhà hàng cao cấp trên phố, vào phòng VIP đơn chỉ có hai người. Anh ngồi đối diện nàng, nhìn cái kiểu luống cuống, mất tư nhiên của nàng, rồi với sang cầm tay nàng trấn an: Em cứ bình thường đi, sao cứ như gà mắc tóc từ sáng đến giờ thế?

Nàng cười cười chối đâu có. Anh đứng dậy di chuyển sang hẳn ghế của nàng, ngồi xuống và ôm eo nàng: nhớ quá, sao ôm em lại thích thế nhỉ. Nàng hoảng, cố đẩy anh ra nhưng anh ôm chặt quá, anh còn liều hơn ghé mặt vào cổ nàng nói: phòng VIP đơn nhé, không có ai nhé, sợ gì nào?

Nàng lý nhí:
– Không phải đâu, em ngại lắm, nhân viên quán họ vào thì sao.
– Họ có biết anh và em là ai đâu? Hay em nổi tiếng quá nên sợ lên báo?
– Không, biết đâu đấy họ biết anh
– Họ biết anh rồi họ đi nói với ai à?
– Anh lỳ thật đấy, ngồi nghiêm túc đi
– Nghiêm túc anh lôi em lên bộ X làm gì? Muốn ôm em mới đi như thế này chứ.
– Anh hâm vừa thôi, anh cứ thế này em đến phải xin nghỉ việc đấy.
Nghe thế anh ngồi thẳng dậy, nhìn vào mặt nàng rồi đưa tay nhéo mũi:
– Cấm làm việc cho bất kỳ ai ngoài anh, nghe chưa?
– Sao phải thế, làm việc với nhau như này em thấy khó chịu lắm, lo sợ nữa. Hay cứ để em chuyển việc đi?
– Em luyên thuyên cái gì đấy, em lại muốn bỏ trốn đấy à?
– Không, ý em là em sẽ sang nơi khác làm việc thôi
– Không bao giờ, em không được đi đâu khỏi tầm mắt anh hết, nghe chưa
– Nhưng mà…
– Nhưng nhưng gì, em bỏ ngay cái ý nghĩ dở hơi đó nhé, anh cấm

Vừa lúc nhân viên mang đồ ăn vào, nàng đành im lặng. Anh tỉ mỉ lấy thức ăn cho nàng, gỡ cả xương cá một cách cẩn thận như nàng là em bé. Nàng ngạc nhiên vì bấy lâu nay toàn là nàng làm việc đó cho anh.
– Đừng có ngạc nhiên, để giữ được em thì từ giờ trở đi em thuộc quyền chăm sóc, nuôi dưỡng của anh, hiểu chưa?

Nàng thấy hạnh phúc ngập tràn, mặc kệ cho nỗi lo lắng đang đè nặng trong lòng, để nhận sự chăm sóc của anh.

Xong bữa trưa, anh bảo: Cafe nhé, một nơi cực lãng mạn.
Nàng không nói gì, ngoài việc líu ríu đi theo anh.
Lúc lên xe, anh lại một tay lái xe, một tay với sang cầm tay nàng. Nàng thấy buồn cười vì cái kiểu yêu đương rất chi là lạ mà nàng chỉ mới thấy trên phim, thì nay nàng đang được hưởng.

Đến quán cafe lãng mạn như anh nói, sau khi đi khuất vào trong anh lại lấy đỡ lưng nàng một cách rất thân mật và như thông báo chủ quyền nàng là của anh. Rồi lên tầng cao nhất của quán, anh chọn bàn sát phía ngoài, nơi có thể nhìn thấy toàn cảnh hồ nổi tiếng của thành phố, anh lại ngồi chung ghế với nàng và tay lại vòng eo ôm nàng. Nàng vừa thấy thích, vừa sợ, mắt cứ thỉnh thoảng giáo giác nhìn xung quanh xem có ai quen không, làm anh bật cười: Anh đã chọn nơi an toàn rồi, em không phải lo, tận hưởng đi.

Nàng biết khó mà cãi anh, và hình như anh đã chuẩn bị cho mọi thứ để đảm bảo an toàn cho mối quan hệ của nàng và anh rồi. Thì thôi vậy, nàng sẽ nghe lời anh tận hưởng những giây phút hạnh phúc này vậy. Nàng ngả vào vai anh, nhìn mông lung ra bên ngoài, và nghe hơi thở nhè nhẹ của anh, cảm nhận bàn tay ấm áp đang xiết quanh eo nàng, cố gắng quên đi thực tại.

Được bao lâu, bao lâu nhỉ?

0 comments:

Post a Comment