Saturday, June 4, 2016

Ngoại tình - Truyện chứ không phải " chuyện" - P16

Vào phòng rồi nàng vẫn chưa hoàn hồn, anh ngạc nhiên vì vẻ lo lắng của nàng:
– Ai đuổi đánh em sao?
Nàng kể với anh về việc gặp S và nàng đã sợ ra sao. Anh nhìn nàng thương cảm, ngồi xuống cạnh nàng, ôm nàng vào lòng đung đưa đung đưa như là để trấn an nàng.
– Những lúc như thế em nhắn tin cho anh, anh sẽ biết cách xử trí. Anh xin lỗi, làm em khổ rồi, yêu em mà không làm cho em yên lòng được, anh tệ quá!

Nàng thấy tủi thân ứa nước mắt:
– Thực ra cũng đâu có oan. Có tật giật mình, làm điều sai thì phải sống trong sợ hãi. Em thấy mệt quá anh ạ.

Anh không nói gì thêm, cứ vỗ vỗ vào nàng một lúc rồi bảo:
– Thôi đi ăn rồi đi chơi, đừng nghĩ nhiều nữa, chuyện gì đến sẽ đến, chuyện gì không đến sẽ không đến. Em đừng lo trước làm gì.
– Thế chuyện đến thì thế nào anh?
– Thì lúc đó tùy cơ ứng biến, anh chưa nghĩ ra và không muốn nghĩ. Chúng ta tận hưởng những ngày tự do ở đây đi đã, đi nhé, không khóc nữa nhé.

Nàng biết là anh cũng như nàng, không dám đối diện với sự thật, không tìm ra lối thoát, vì còn nhiều lòng tham, vì còn nhiều ích kỷ. Thế thôi vậy, mà cũng phải thôi vậy, chứ nàng làm được gì bây giờ, nàng đòi hỏi ở anh cái gì bây giờ? Thì thôi vậy, nàng cùng anh tận hưởng những ngày tự do hiếm hoi, những giây phút bên nhau ngắn ngủi này vậy. Tương lai kệ nó đi…

Hai ngày tự do ở bên nhau, cùng ăn cùng chơi, cùng âu yếm nhau, nàng thỏa sức chăm sóc anh và anh cũng thỏa sức chiều chuộng nàng… Hai ngày mà nàng cảm giác như bù đắp được cả quãng đời cô đơn trước đó của nàng. Dù vậy, thỉnh thoảng là những giây phút lo âu chẳng may bị người quen bắt gặp, chẳng hạn như anh đối tác S. Mà cái phố núi này nhỏ xinh, người thì thưa vắng, chuyện bắt gặp là rất dễ xảy ra. Nên dù vui, dù hạnh phúc đã ngắn ngủi mà luôn kèm lo âu. Không nghĩ thì thôi, nghĩ đến nàng lại thấy nặng nề trong lòng, cứ tự hoí sao nàng chọn con đường này?


Chuyến công tác cũng kết thúc, như kế hoạch anh định để nàng ở lại thêm với anh một ngày nữa và cho hai nhân viên kia về trước nhưng nàng đã không muốn. Đợt này đi khá dài ngày, nàng cũng đã có hai ngày trọn vẹn với anh, nàng không muốn anh dành thêm thời gian cho nàng mà bớt thời gian cho gia đình anh, với lại bản thân nàng cũng muốn về với con trai. Anh có vẻ không vui lắm nhưng cũng chiều nàng một cách miễn cưỡng.

Lại bắt đầu những ngày ở TP sinh sống, với mối quan hệ sâu sắc hơn giữa anh và nàng. Cả hai đi làm ngay sau ngày đi công tác, và đó là ngày giữa tuần.

Gần trưa, anh ghé qua phòng nàng ngó vào:
– H đi ăn trưa với anh có mấy việc nhé, gặp đồng chí A đấy.
Nhân viên của nàng nhạo anh:
– Đùa chứ anh tận dụng chị H hơi bị kinh đấy,vừa mới đi công tác về chưa kịp thở đã phải đi tiếp khách, cứ đà này chị H giảm béo vào mắt.

Nàng cúi mặt không dám ngẩng đầu lên vì tự lòng thấy xấu hổ với nhân viên. Nàng biết thừa là cái chuyện gặp anh A B C gì đó của anh là như thế nào, nhưng mọi người thì vẫn vô tư tin nàng và anh là vì công việc. Càng lúc nàng càng cảm thấy mình thật vô liêm sỉ khi sống trong dối trá dài hạn. Nhưng biết làm sao bây giờ, nàng quá kém cỏi để có thể rời khỏi anh…

Vẫn là nhà hàng kín đáo để ăn trưa như những lần trước, nhưng hôm nay ăn xong thì không thấy anh tìm quán cafe mà anh lái xe vào một khách sạn nhỏ, nàng hoảng hốt:
– Anh điên sao?
– Ừ điên, nhưng hôm nay anh không nghe em đâu.

Anh không nhìn nàng mà hành động với một vẻ mặt kiên quyết làm nàng thấy sợ, không dám cãi tiếp. Lúc vào quầy lễ tân, nàng mở túi lấy kính mát ra đeo, rồi líu ríu theo anh, mắt không dám nhìn xung quanh vì cảm thấy hàng ngàn con mắt đang nhìn nàng và anh…

Vào phòng, nàng rón rén ngồi xuống ghế sofa, anh bật cười với thái độ của nàng:
– Em làm sao thế? Ai ăn mất tai em à?
– Sao anh lại thế, em sợ lắm, ngại nữa. Sao anh không hỏi ý em?
– Hỏi em thì em đồng ý chắc?
– Nhưng ít ra là em còn chuẩn bị tinh thần, chứ thế này em đến đau tim mà chết mất.
– Em quen dần đi, trong hoàn cảnh này chúng ta không thể làm gì khác được?
– Ý anh là sao? Là chúng ta sẽ thường xuyên vào đây như thế này à?
– Không vào đây thì đi đâu? Ở quán cafe em thậm chí không cho em cầm tay, ở nhà em thì lúc nào cũng như hai đồng chí họp chi bộ… Anh cứ sống chay mãi vậy à?

Nàng không biết nói sao với anh, loay hoay trong cái ghế một cách khổ sở. Anh không nói gì thềm, đến bế bổng nàng đưa nàng đặt xuống giường. Nàng nhắm mắt, cơ thể bắt đầu rung nhẹ theo những cử chỉ âu yếm của anh… Vừa cởi khuy váy nàng, anh vừa hỏi:
– Em không thấy thèm anh sao?
– Không phải, nhưng em chưa quen, em thấy sao sao. Ý em là vào những nơi như này em thấy sao sao.
– Đây là khách sạn phần lớn là dành cho khách vãng lai ngoại tỉnh và nước ngaòi nghỉ chứ không phải là các khu nhà nghỉ của các cặp đâu nên em đừng lo quá.
– Nhưng họ nhìn hai đứa vào một lúc rồi ra người ta biết ngay.
– Anh đặt 1 đêm, ở đây có đặt được theo giờ như các nhà nghỉ đâu. Lúc xuống em cứ xuống thẳng hầm vào xe luôn, ngày mai anh qua trả phòng một mình. Hâm lắm, đừng có nghĩ nhiều nữa, em tập bơ mọi thứ mà em nghĩ ngày xưa đi, nhé.

Nàng nghe anh nói, thấy khá yên tâm, và tạm quên mọi thứ để hòa mình vào cảm giác thỏa mãn với anh.

Chợt nhớ một câu nói nàng đọc ở đâu đó: tiết hạnh của phụ nữ như ô mai trong lọ, khó khăn khi lấy quả đầu tiên ra, nhưng khi lấy được quả đầu tiên thì các quả khác tự lăn ra. Nàng bây giờ là những quả ô mai đang tự lăn ra khỏi lọ…

Cuộc tình của nàng và anh bắt đầu vào một giai đoạn mới từ ngày hôm đó, mỗi tuần hai lần đi ăn trưa không cố định, và kết thúc là khách sạn nào đấy trong thành phố.

Nàng bắt đầu quen dần với cảm giác ngại ngùng khi nhìn nhân viên khách sạn
Nàng cũng bắt đầu nhận ra anh và nàng rất hợp nhau về mặt tình dục, anh ham muốn nàng một cách kỳ lạ, bất kể lúc nào riêng tư dù chỉ chốc lát anh đều tận dụng để đụng chạm nàng. Còn nàng thì luôn luôn thấy được thỏa mãn, và thậm chí ngày càng có cảm giác khao khát anh hơn.

Cả hai đã bắt đầu với những tư thế mới lạ, nói đúng hơn anh là người đạo diễn và nàng là người phụ họa theo anh. Anh bảo rằng anh chưa bao giờ dám thể hiện điều này với vợ, vì cô ấy là một nhà giáo mô phạm, nghiêm túc…, bản thân anh cũng là người sống điều độ trong hoạt động tình dục vợ chồng.

Với nàng lúc đầu anh dò hỏi, cũng mất một vài hôm đầu nàng ngượng ngập, nhưng sau dần nàng bắt đầu phụ họa với anh. Điều đó làm cho anh say mê nàng hơn, đến mức một tuần mà chưa đủ hai lần gặp nhau là anh bắt đầu thấy tức tối, khó chịu, bằng mọi giá sắp xếp cho được để gặp nàng. Nhiều lúc nàng còn cảm thấy ngạc nhiên với cái vẻ bức xúc, bực bội của anh.

Cho dù cố tình trốn tránh, cố tình không nghĩ đến nàng đang phải chung chồng với một người phụ nữ khác, anh ta cũng làm những việc đó với một phụ nữ khác, thậm chí là nhiều hơn nàng… nàng vẫn thấy ngạc nhiên về sự vồ vập như bị bỏ đói lâu ngày của anh khi gần gũi với nàng. Đôi lúc nàng nghĩ không lẽ vợ chồng anh không còn quan hệ tình dục nữa hay sao? Mấy lần nàng định hỏi anh nhưng không thể, một phần nàng sợ anh giận, một phần nàng biết anh sẽ không trả lời thẳng hoặc sẽ không trả lời, một phần nữa nàng sợ anh xác nhận sự thật và nàng đau lòng…

0 comments:

Post a Comment