Saturday, June 4, 2016

Ngoại tình - Truyện chứ không phải " Chuyện" - P11

Cả hai ngồi đó đến nửa chiều mới về.
Phần vì cả anh và nàng đều không ai muốn nói từ “về”, không ai muốn dừng giây phút hạnh phúc đó bên nhau, phần vì anh đã chót nhõ nói với nhân viên là lên bộ rồi, chả nhẽ về sớm?
Nhưng dù thế nào đi nữa thì cũng phải về thôi, anh nhéo mũi nàng: Về thôi cô nương, còn nhiều buổi chiều như thế này nữa mà, lo gì.

Nàng sờ lên mũi mình làm nũng để che dấu sự bối rối vì cái cảm giác anh đã đọc được ý nghĩ của nàng là muốn nghỉ buổi chiều nay và ngồi với anh như thế này mãi: Anh thấy mũi em cao nên cứ nhéo vào đó mãi thê!

Anh cười cấu thêm cái nữa rồi nhìn xung quanh và bất giác liều lĩnh sát mặt nàng, cắn vào mũi nàng rất nhanh rồi rời ra. Nàng hoảng hốt nhìn xung quanh,chưâ kịp phản ứng gì thì anh lôi nàng xuống cấu thang.

Lúc lên xe ngồi, nàng cười trêu anh: Anh liều thế, dám hành động ngay chỗ đông người, hảo hớn đấy.
– Nếu không làm thế anh chắc không về nổi. Nhìn mặt em lúc bí xị yêu không tả được, già rồi mà nũng nịu cũng trẻ con ghê, có khi nào mình bị lừa không ta?
– Em nũng bao giờ, tại anh cứ cấu vào mũi em, đến mấy lần rồi. Mà anh bảo ai lừa anh?
– Anh biết đâu, có cô cứ mỗi ngày thể hiện một cách rất lạ làm anh yêu chết đi được, chẳng biết cô đó có ý định lừa anh không?

– Chắc là không, cô ta toàn bị lôi vào một cách thụ động mà không thể nào thoát ra được. Cô ta thực lòng không muốn làm người xấu đâu mà giờ thành người xấu rồi.
Anh nghiêm mặt lại, quay sang nàng làm nàng phải nhắc anh cẩn thận đang lái xe:
– Anh cấm em có suy nghĩ đó và đùng tìm cách làm người tốt làm gì. Chỉ cần em vui, em hạnh phúc và không động chạm đến ai là được.
– Không động chạm đến ai được sao anh? Anh có đang tự huyễn hoặc mình để trốn tránh hiện thực không?
Anh dừng xe đột ngột vào bên vệ đường. May là con đường vắng trong thành phố không là bị ăn chửi rồi.

Không nhìn sang nàng, anh nhìn thẳng về phía trước, tay vẫn đặt trên vô lăng, im lặng kéo dài. Một lúc anh quay sang nàng, nhìn nàng yêu thương và dịu dàng nói:
– Anh biết là có nhiều việc không ổn ở đây (Hình như anh cố nói tránh từ tội lỗi bằng từ không ổn), nhưng anh sẽ cố thu xếp sao cho việc này ảnh hưởng đến ít người nhất có thể. Em giúp anh được không?
– Thì em đang làm đấy thôi, mặc dù em thấy mình rất….
– Anh xin em, em đừng có nghĩ như thế nữa – anh cắt ngang lời nàng vì biết nàng sẽ nói nàng rất tệ, rất xấu – Nếu em cứ tiếp tục nghĩ như thế chắc chắn em sẽ rời xa anh. Anh không thể chịu được điều đó đâu. Em trốn đi đâu anh cũng đi tìm, thậm chí anh sẽ bỏ hết, em có muốn mọi chuyện bung bét ra như thế không?

Tai thời điểm đó, nghe anh nói câu này sao mà nàng tin đến thế, và chắc anh cũng tin như thế lúc nói câu đó. Chỉ có điều từ suy nghĩ đến hành động là một quãng đường dài và cần nhiều hơn sự can đảm của chính mỗi người.

Nàng thực lòng mà nói lúc nào cũng muốn rời xa anh, muốn bỏ đi thật xa, muốn trốn tránh mối tình ngang trái này. Lúc nào nàng cũng có cảm giác tội lỗi đè nặng lên người mặc dù là nàng đang rất hạnh phúc vì được anh yêu. Nhưng nàng không làm được, nàng không đủ can đảm chấm dứt giây phút hạnh phúc được yêu anh nên nàng cứ để cho anh kéo sâu vào mối quan hệ này.

Anh thì lúc này rất yêu nàng, có cảm giác như sẵn sàng từ bỏ mọi thứ để yêu được nàng, như việc anh nói nếu nàng bỏ đi anh cũng sẽ bỏ gia đình đi tìm nàng để mọi chuyện “bung bét” ra như anh nói. Nhưng anh cũng không đủ can đảm từ bỏ những gì anh đang có hiện tại, gia đình, con cái, danh tiếng, sự nghiệp… những thứ đó vẫn đang là những thứ anh muốn giữ nên anh chỉ dám thỏa mãn tình yêu của bản thân mình một cách lén lút thế này, và muốn nàng đồng ý giúp anh giữ được mọi thứ: gia đình, danh tiếng và tình yêu.

Nàng có ngu không khi tin vào tình yêu như thế? Và anh có phải thực lòng yêu nàng không hay chỉ là đàn ông ham của lạ? Nàng đã tự hỏi và tự suy nghĩ về câu hỏi này hàng ngày, hàng giờ và hơn hai tháng sau khi bắt đầu mối quan hệ với anh nàng đã có câu trả lời mà tự nàng cho là đúng, hay thỏa hiệp là đúng.

Trong hai tháng đó, nàng và anh cũng chỉ dừng lại ở những nụ hôn khi cả hai ở bên nhau riêng biệt. Đó là những ngày anh đến nhà nàng sau khi chở con trai nàng về bên nội vào một số ngày nghỉ. Vẫn là những việc quen thuộc lặp đi lặp lại như ngày đầu quen nhau: anh và nàng ngồi cùng nhau ở ghế sofa phòng khách, và bàn luận về đủ thứ chuyện trên đời. Cảm giác như chỉ có nàng mới có thể có được những câu chuyện như thế để nói được với anh, và anh cũng chỉ có thể nói được với nàng những câu chuyện đó; rồi thỉnh thoảng cả hai bàn một số chuyện công việc, cũng nhờ đó một số công việc của công ty được giải quyết tại nhà nàng, đến cuối trưa hoặc cuối chiều nàng sẽ đi nấu cơm, còn anh ngồi xem ti vi, đôi khi là tranh thủ ngủ một giấc chờ nàng nấu cơm. Cả hai ăn cơm rồi anh ra về.

Thông thường anh mỗi ngày nghỉ anh dành một buổi cho nàng, hầu như là ở nhà nàng. Còn lại thì tranh thủ một số buổi trưa đi ăn với nhau rồi cafe, hoặc đi công việc cùng nhau thì anh lại tranh thủ tạt té đưa nàng vào các trung tâm thương mại để ngắm nghía và mua sắm một số thứ cho nàng.

Nàng cũng phải từ chối anh mấy lần anh rủ nàng đi ăn trưa vì sợ đi nhiều quá mọi người trong công ty nghi ngờ. Mà hình như cả anh và nàng diễn giỏi quá hay sao mà cả công ty vẫn chưa có một ai có cái nhìn khác về mối quan hệ của anh với nàng. Họ vẫn hiểu nàng là nhân viên đắc lực của anh, và chỉ thế thôi.

Ở trung tâm thương mại lúc đầu nàng vào rất sợ bị người quen bắt gặp vì quá đông đúc ở chỗ đó, nhung anh trấn an nàng: Có phải lúc chúng ta yêu nhau anh mới đưa em đến đây đâu, anh và em dạo ở đây bao lần để mua quà tặng cho khách rồi còn gì? Sau này cũng thế thôi vẫn chỉ là danh nghĩa anh và em đi mua quà tặng cho khách thôi, hết lo chưa?

Công nhận là anh tính toán rất kỹ cho mối quan hệ này, không biết nên gọi anh thông minh hay là gian giảo nữa

Hai tháng trôi đi như thế, yêu nhau như tri kỷ, không một chút gợn đục vì chuyện thân xác, thì là yêu thực rồi,đâu có phải là anh hám của lạ đâu? Đó là câu trả lời mà nàng tin là đúng.

0 comments:

Post a Comment