Monday, August 15, 2016

Vì vợ là vợ anh - Chap 7

Em gái còn chưa kịp chuồn đã bị anh Hậu gọi giật lại.
-“Ơ hay cái cô kia, cô vu oan giáo hoạ cho tôi trước mặt vợ con xong cô cứ thế phủi tay hả? Đứng lại làm cho rõ ràng đi.”
-“Rõ ràng gì cơ ạ? Người ta đã giúp mà còn không biết đường, thế giờ anh muốn sao? Muốn em nói dối chứ gì…thôi được, em ra nói với chị nhà là lúc nãy em nhầm người, được chưa?”
Cô ngúng nguẩy thì thầm vào tai người đàn ông trước mặt, rằng thì là sau vụ này nhớ tip em nhiều nhiều, có khách nhớ dẫn tới chỗ em. Anh Hậu nóng cả mặt, bực bội quát.
-“Rốt cuộc thì tôi tên là gì cô có nhớ không nào?”
-“Sao lại không? Anh Đăng chứ còn gì nữa? Đại gia nổi tiếng cả một vùng ai mà không biết?”
Có ông chồng cười khẩy, có bà vợ thở phào. Hai anh em nhà ông xã dáng người cũng hao hao, trời tối như này cô ấy nhận nhầm là phải.
-“Anh thái độ kiểu gì thế? Mà anh cũng ghê gớm nhỉ? Bữa trước tán gái thì lái Lamborghini, tới hôm nay lại đi xe bình thường thế? Đàn ông các anh cũng chiêu trò giả tạo gớm.”
-“Đúng rồi, cô nói gì cũng chuẩn.”
Anh chán chẳng buồn chấp, đi thẳng về phía vợ con, hại cô em nóng máu dai dẳng không dứt.
-“Em còn nhớ cả họ cả tên anh cơ…Nguyễn Hoàng Trọng Đăng nhé…”
-“Không phải, cô nhầm rồi, ba là ba, không phải là bác Đăng.”
-“Là ba Hậu, ba Hậu với mẹ Hà nhà Hến Sò, bác Đăng với bác Vân là nhà anh Khôi cơ cô ạ.”
Giọng các bé ríu rít vọng ra từ trong xe. Ba xoa đầu con cưng rồi trao chú gấu bông to sụ, hai nhóc nhìn thấy gấu cười toe toét, chốc lát đã quên khuấy chuyện vừa xong.
Trẻ con là vậy mà, có điều, người lớn lại không thế.
Xe khởi động lâu rồi mà không khí vẫn trầm lắng khó tả. Một lát ông xã mở lời dặn vợ đừng kể lại với chị Vân. Chỉ là kiếm chuyện để nói thôi chứ anh cũng biết thừa tính bà xã không phải là người thích buôn dưa bán chuối.
Hà khẽ dạ, bác Vân bác ấy sành sỏi lắm, chẳng qua là làm ngơ thôi chứ có việc gì mà qua mắt được bác?
-“Mình này…em…thì là…”
Thấy vợ ấp úng, chồng liền bảo có gì vướng mắc cứ thoải mái nói. Chị hít một hơi thật sâu, rốt cuộc bình tĩnh hỏi.
-“Chồng đã bao giờ bóc bánh trả tiền chưa?”
-“Nếu rồi thì vợ tính sao?”
Không ngờ được câu trả lời của anh lại là như vậy, chị cũng chẳng rõ sẽ ra sao nữa? Chị chắc chắn sẽ buồn lắm, nhưng ly dị hay chia tay thì chưa chuẩn bị tâm lý. Mới trộm nghĩ vậy thôi mà đã thấy rối rắm hết cả lên rồi, chồng nhìn vợ đăm chiêu một hồi thì đột nhiên phì cười.
-“Thôi đùa đấy, anh tự biết năng lực bản thân kém cỏi, đến làm vợ mình thoả mãn cũng không xong thì còn đi đâu? Mất mặt lắm mẹ nó ạ.”
Má chị đỏ bừng à, chẳng rõ ông xã đùa hay xỉa đểu nữa? Chuyện chăn gối nhà chị nếu so với người khác đúng là có chút nhạt nhẽo, cứ đến lịch là thực hiện thôi, và thường thì sẽ theo một trình tự nhất định.
Kiểu như hai người tắm giặt xong xuôi rồi vào giường, trằn trọc qua lại một lát thì chồng quay sang ôm vợ xin ý kiến.
-“Làm nhé!”
-“Dạ.”
Chị dịu dàng trả lời, nằm yên cho chồng tiến hành. Khổ nỗi oái oăm làm sao, đêm nay lại không như mọi lần, có bà vợ bị lột sạch, trả bài xong xuôi mà vẫn chưa được tha. Sự thể là, ông xã hết ngắm với nghịch chán chê thì bế xốc dậy, dịu dàng đặt vợ trên người mình.
Đàn bà con gái mà nằm loã lồ ở cái tư thế này thì còn gì là phép tắc thể thống nữa? Chị cố gắng ngọ nguậy trườn xuống mà không cách nào thoát được vòng tay vững chắc của người ta, cũng ngượng ngịu xấu hổ chẳng dám kêu to hay giận dỗi, chỉ biết đỏ mặt tía tai áp chặt xuống lồng ngực chồng.
Chị nghe tim anh đập thình thịch, tim chị cũng hơi rộn ràng thì phải. Ông xã đưa tay kéo chăn lên rồi siết vợ chặt hơn, thì thầm trêu chọc.
-“Giờ thì anh đã hiểu vì sao hai nàng ấy đi ngủ nhất định phải ôm gấu bông.”
Chị rối tới mức không biết nói gì cho phải, chỉ biết cười trừ. Anh thơm nhẹ vào trán bà xã, tay khẽ đưa lên tóc xoa xoa, động tác chậm dần chậm dần. Chị cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ của anh quyện lẫn mùi rượu.
Xưa kia hồi mới lấy nhau việc đó khiến chị hơi khó chịu, nhưng giờ lại thành quen, không có là nhớ mới chết chứ. Anh suy cho cùng cũng chẳng phải người ham mê gì, chẳng qua vì công việc bắt buộc phải thế thôi.
Một lát thấy chồng ngủ rồi, vợ khẽ vòng qua ôm ấp. Căn bản những lúc anh thức chị hay bị thẹn à. Sau rồi có người lưu luyến nên rốt cuộc cứ giữ nguyên tư thế đó ngủ. Cảm giác ấy, bồi hồi xao xuyến mà thao thức lắm, chị hạnh phúc đến nghẹn ngào.
Bước sang tuần mới anh bận liên miên, mấy hôm liên tiếp chẳng có thời gian ăn cơm ở nhà. Hai nhóc buồn lắm, nhắc ba hoài nên chị hay dắt chúng xuống chỗ vòi phun nước chơi. Dù sao cho bọn trẻ đi hóng mát cũng tốt, đỡ tù người.
Thế nào mà vừa ra tới nơi đã gặp cô Thắm. Các cháu thì chào cô ngoan là vậy mà cô cũng chẳng thèm đáp lời khiến chị có chút phiền lòng.
-“Chị Hà, đưa tiền đây.”
-“Cô lấy bao nhiêu?”
-“Mười triệu.”
Chuyện là từ khi hai anh làm ăn được thì anh Đăng nhận lo cho ba mẹ và bác Thơm, còn anh Hậu nhà chị chịu trách nhiệm cô Thắm. Nói thì vậy nhưng nhà vợ chồng bác Vân lo hết sinh hoạt phí bên đấy rồi nên anh chị cũng chỉ phải chu cấp tiền tiêu vặt cho cô út thôi.
-“Thắm này, không phải là chị tiếc em đâu, nhưng mà…”
Hà còn chưa nói xong thì cô em chồng đã quát ầm ầm.
-“Này nhé, bà đừng có mà lên mặt dạy tôi. Lấy thế còn ít đó, tiền của anh tôi chứ tiền của bà à mà bép xép, biết điều thì mau đưa ra đây…”
Chị thở dài, cố gắng nhẹ nhàng hết sức.
-“Cô đợi một lát chị rút cho, ở đây chị không có nhiều tiền mặt tới vậy.”
Con mụ này, rõ ràng cố tình gây khó dễ. Thắm ức chế giật luôn ví trên tay chị ta, sau một hồi đếm đếm mới cau có trả lại.
-“Nhanh lên, vợ sếp mà ví viếc mỏng dính thế? Chẳng có chút tư cách gì cả.”
Cô Thắm học đại học đã ngót nghét bảy năm rồi. Bốn năm đầu là học kinh tế nhưng mải chơi, nợ lên nợ xuống nên sau thì bỏ. Ba năm trước cô ấy thi lại vào cao đẳng tài chính, bác Đăng hứa là cô chỉ cần lấy được bằng bác sẽ lo việc cho chu đáo nhưng với tình hình này có khi cuối năm nay cô cũng chưa ra được trường.
Nhìn thấy bà chị dâu mãi mới quay lại, cô bực bội hết cả người.
-“Làm gì mà như rùa thế?”
-“Cái máy nó chỉ cho rút một lần ba triệu…”
-“Được rồi, nhiều lời.”
Thắm giật tiền rồi vội vàng phóng xe đi thẳng. Chị lắc đầu, trộm nghĩ bao giờ cô em chồng này mới thực sự trưởng thành đây?
Chiều tối ba mẹ con ăn uống xong xuôi, chị đang định rửa bát thì anh cũng vừa hay về. Hai bé tíu tít ra ôm hôn, ba liền mở túi đưa cho mỗi công chúa một con búp bê nhỏ. Ông xã Hà về khoản này thì rất giống chim mẹ, cứ có gì hay hay là nhất định phải tha về cho con.
Chị vội vàng rửa tay, chạy ra ngoài phụ chồng cầm đồ với tháo giày.
-“Mệt không mình?”
-“Cũng bình thường, xin lỗi vợ nhé, ngày nào cũng phải đi làm đến tối mịt. Hến và Sò ngoan không?”
-“Ba Hậu ơi mẹ Hà vắt nước cam để trong tủ lạnh cho ba Hậu đó.”
Chị Hến kể lể, anh thơm chụt một phát vào má con bé rồi quay sang hỏi bà xã.
-“Mình này, lấy anh cái hợp đồng được không?”
-“Hợp đồng gì cơ ạ?”
Buổi chiều anh Hậu ký hợp đồng với đối tác sau đó đi nhậu nên sai cô Điệp mang giấy tờ về trước. Cô bảo có hẹn với bạn, lên công ty thì xa nên hỏi sếp xem có để ở nhà sếp được không, anh nghĩ thế cũng tiện liền đồng ý luôn.
Thế nào mà bây giờ hỏi vợ lại ngơ ngác như không hiểu chuyện gì?
Sếp gọi thư ký, cũng may cô đang chơi ở trung tâm thương mại dưới nhà nên rất nhanh đã có mặt. Giọng cô oan ức thống khổ vô cùng.
-“Ơ em đưa cho chị Hà rồi mà.”
Có bà vợ bị đơ mất mấy giây mới bình tĩnh trở lại, chị nhẹ nhàng nói.
-“Cô Điệp có khi nhầm rồi, hay cô đưa cho ai chứ không phải chị?”
Anh Hậu đối với công việc vốn là người khá kỹ tính, thấy vậy liền quay sang quát cấp dưới.
-“Làm ăn vậy à? Rốt cuộc cô đưa rồi hay là chưa đưa?”
Cô Điệp sợ xanh mặt, khóc lóc thảm thiết.
-“Em khẳng định là em đưa cho chị rồi mà. Chị ơi, chị thương em với, chị cố nhớ tìm lại giúp em, hay chị già rồi nên lẫn? Rõ ràng chị còn cảm ơn em mà…”
Bé thư ký tức tưởi nức nở, ông xã cũng quay sang nhìn bà xã. Có người vợ bất giác thấy rùng mình, con nhỏ này, có vẻ như nó đào sẵn cái hố và bây giờ chỉ việc đợi chị ngã xuống.
Thư ký thì ỏm củ tỏi, bà xã lại nhất định phủ nhận không biết gì, anh Hậu cảm thấy tình hình chẳng đi đến đâu cả, vì vậy bực bội hỏi.
-“Thế trước đó cô đã scan rồi lưu lại theo lời tôi dặn chưa?”
-“Em…em…quên mất…em tưởng nhà anh có máy với cả chị là vợ sếp, đưa cho chị rồi thì chị sẽ biết để scan hay photo chứ…”
-“Nói nhiều, công ty trả lương cho cô hay cho vợ tôi? Cô làm ăn thế hả? Hợp đồng quan trọng thì không biết đâu, cô có biết hậu quả sẽ như thế nào nếu lọt ra ngoài không? Giờ ngay cả một bản scan hay copy cũng không có…”
Có người vợ bất chợt run run, lấy nhau ngần ấy năm cũng chưa lần nào chứng kiến chồng nổi nóng như vậy cả. Hôm nọ nghe các chú nói sếp Hậu ghê lắm còn tưởng là đùa.
-“Mẹ Hà ơi em Sò làm rách váy búp bê của con rồi…”
Giọng trẻ con mếu máo phá tan không khí căng thẳng của người lớn. Chị cũng bừng tỉnh, phải rồi, chiều nay đâu chỉ mình chị ở nhà.
Sếp bà khẽ mỉm cười, điềm tĩnh nói.
-“Chiều nay em nấu cơm trong bếp, có Hến với Sò chơi ngoài phòng khách, mình thử hỏi xem hai con có nhìn thấy cô Điệp không?”
Anh Hậu bế bé út, cưng nựng hỏi han. Sò ôm cổ ba một cái, ánh mắt to tròn long lanh nhìn qua ngó lại, đoạn bi bô bảo không ạ. Cô Điệp hỏi Sò nghĩ lại kỹ đi xem có nhớ nhầm không mà con bé cứ một mực lắc đầu.
Bé Hến phía dưới thấy em được bồng cũng phụng phịu đòi hỏi, ba nhấc luôn cả chị ấy lên thì thầm.
-“Chiều nay công chúa của ba ở nhà làm gì, gặp những ai?”
-“Hến với Sò đi vòi phun nước với mẹ, gặp cô Thắm, bọn con chào cô Thắm nhưng cô Thắm không chào lại, em Sò bảo có phải em Sò không ngoan nên bị cô ghét không, mẹ bảo không phải thế, mà là vì cô không nghe thấy. Sau đó về nhà mẹ nấu cơm trong bếp còn Hến và Sò xem phim Lọ Lem ngoài phòng khách nè ba.  Cô Nguyệt sang cho bánh giò, xong thì ăn cơm với canh chua và chả lá lốt, con ăn ba bát, em với mẹ mỗi người chỉ ăn hai bát.”
Bé con tường thuật vanh vách một thôi một hồi sau đó vừa thơm vừa ba nhõng nhẽo.
-“Không gặp cô Điệp, cô Điệp đâu có sang nhà mình đâu, mẹ Hà và em Sò và Hến không nhớ nhầm…cô Điệp mới là người nhớ nhầm đấy ba ạ…”
Thế mới bảo người tính không bằng trời tính. Mặt anh Hậu khó coi lắm rồi, chị Hà nhìn sang cô Điệp run lẩy bẩy, mặt mũi trắng bệch tái mét tự dưng cũng chẳng muốn làm quá, liền mở lời.
-“Chắc Điệp mải chơi nên quên, trong đầu lại cứ nghĩ đưa cho chị rồi…thôi thì em xuống dưới xem trên đường đi có vứt ở chỗ nào không…”
-“Đúng vậy, cô xuống tìm kỹ cho tôi, có gì lên đây nói sau.”
Sếp Hậu quát, thư ký sợ sệt xin lui. Ở trên chị Hà với điện thoại, đại loại nhắn đi một tin rằng, cô tìm cẩn thận vào nhé, kẻo tới lúc chị phải dò lại camera thì mất hay.
Hà làm giáo viên cũng đâu phải ngày một ngày hai, tuy chưa quát nạt học trò bao giờ nhưng việc doạ doạ những nhóc khó bảo một chút là sở trường rồi. Thực tình nhà đâu có lắp máy quay đâu, vậy mà thế nào lại hiệu nghiệm, lúc sau cô trở lại với cái hợp đồng, gương mặt tỏ vẻ hớn hở vô cùng.
-“Đây sếp, đúng là em quên thật, nó vẫn còn ở dưới cốp xe máy, em xin lỗi anh.”
-“Người cô cần xin lỗi không phải là tôi đâu.”
Giọng sếp nhàn nhạt, vợ anh thấy phiền nên chỉ bảo thôi dù sao cũng là hiểu lầm, lần sau làm việc cẩn thận hơn, có gì cô đi chơi với bạn đi kẻo để người ta đợi.
Tính chị là vậy, chuyện gì xong thì xong, rất ghét dây dưa nhì nhằng. Anh phạt cấp dưới viết bản kiểm điểm và trừ nửa tháng lương, cô Điệp đi rồi mới quay sang bảo vợ.
-“Con bé này đầu óc đãng trí, thỉnh thoảng lại ngơ ngơ nhưng được cái ngoan và tốt tính lắm, mình cũng đừng để bụng làm gì.”
Bác Vân từng cảnh báo chị có những người con gái như vậy, trước mặt đàn ông thì ngây thơ dễ thương nhưng đàn bà ở với nhau lại chua lòm như dấm bỗng. Giờ mới thấy chắc phải tôn bác lên làm sư phụ thôi.
Dù sao chị cũng chẳng phải dạng người thích đặt điều sau lưng người khác. Vả lại hình ảnh cô nhóc trong mắt anh là vậy, bây giờ chị đi nói xấu nó, chẳng khác nào tự biến mình thành mụ vợ già khó tính cả. Ngẫm nghĩ thông suốt, sếp bà liền dịu dàng quan tâm sếp ông.
-“Mình lúc nãy tiếp khách đã ăn no chưa?”
-“Mình nhắc mới nhớ, hôm nay uống miết à, cho anh xin bát cơm với…”
-“Thế mình ngồi nghỉ đợi em chút nhé, để em chạy xuống siêu thị.”
Anh kéo chị lại bảo không cần, đoạn vào bếp xới cơm với chan nước canh còn thừa trong nồi, vui vẻ ăn. Nhiều khi là vậy, cả một bàn tiệc sơn hào hải vị cũng không ngon bằng canh chua vợ nấu.
Chị lấy thêm lọ muối vừng cho anh, nhìn chồng cười âu yếm. Cái người này sao mà dễ nuôi quá vậy?
Tối đó vì phải xem xét lại giấy tờ nên anh không gọi điện thoại với cô bạn như thường lệ, chị cũng ngồi chấm bài cùng bàn làm việc với anh. Tuy hai vợ chồng ai làm việc đấy nhưng thỉnh thoảng ngẩng lên chị cứ thấy ấm áp khó tả.
Chấm được một phần tư lớp thì Hà có điện thoại, là của thầy. Sợ làm phiền tới ông xã nên chị nhẹ nhàng khép cửa đi ra ngoài phòng khách nói chuyện. Anh Thanh muốn nhờ chị nói với ban giám hiệu giúp tổ chức một buổi giới thiệu trường mình cho các em lớp 9 trường chị.
Chuyện cũng chẳng có gì nên chị vui vẻ nhận lời, hai người lâu không gặp nên cũng có hàn huyên hơi lâu một chút. Thầy nhắc lại vài kỉ niệm xấu hổ khiến má chị đỏ bừng, nghĩ lại hồi đó còn nhỏ dại quá, thật mất mặt mà.
Lúc trở lại phòng ngủ thấy ông xã đang cầm bút đỏ chăm chú khoanh khoanh gạch gạch, bà xã nở nụ cười ngọt ngào.
-“Mình mệt thì cứ đi nghỉ đi, em cũng chưa phải nộp điểm trong tuần này.”
-“Không sao, sắp xong rồi.”
Nhiều lúc kể anh giúp chị chấm bài mà dì Hợi mắt tròn mắt dẹt. Không chỉ thế, mấy cái phần mềm giảng dạy của vợ cũng đều là chồng thiết kế cho, đẹp lung linh làm các cô ở trường ghen tỵ hoài.
-“Bọn nhỏ làm tốt không anh?”
-“Cô giáo vui vẻ buôn dưa thế mà vẫn còn quan tâm tới trò cơ à?”
Câu nói của chồng khiến chị đơ người. Anh sau một hồi suy ngẫm cũng tự thấy mình nhỏ mọn, anh buôn dưa cả tối vợ cũng đâu có trách móc hờn dỗi mà chị nói chuyện chút chút thôi anh cũng thấy râm ran gai gai?
Cũng không rõ nữa, chỉ là đôi khi con người ta chẳng thể kiểm soát được cảm xúc của mình thôi.
-“Đùa đấy, khá tốt, không bé nào dưới trung bình cả.”
Anh nghe tiếng vợ dịu dàng cảm ơn, không khí trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc có người không chịu được liền buột miệng.
-“Bạn vừa gọi vợ…là ai vậy…vui vẻ nhỉ…”
Hiếm khi thấy ông xã ăn nói ấp úng lạ lạ như vậy, cứ như thanh niên mới lớn vậy ấy, chị không khỏi ngạc nhiên.
-“Vui gì cơ ạ?”
-“Cũng chẳng có gì đâu, mọi khi vợ chẳng chơi thân với ai nên anh thấy lạ thôi…nếu mình không thích chia sẻ thì anh không ép.”
-“À, thầy Thanh, ngày xưa gia sư cho em ý, anh cũng gặp bữa liên hoan rồi mà, thầy nhờ em chút việc…”
Có người chồng thực lòng rất muốn hỏi việc gì mà sợ mang tiếng kiểm soát vợ nên lại thôi. Sống lâu với chị Hà chắc anh cũng bị lây bệnh thích giữ sĩ diện luôn rồi, nghĩ mà thấy bức bối khó chịu.
Hai vợ chồng trằn trọc một lúc thì có điện thoại, anh Hậu nghe máy, tâm tình tệ dần. Chị thấy ông xã thất thần như vậy cũng lo lắng thay.
-“Sao vậy anh?”
-“Bạn anh…bị ngã cầu thang…”
Chị có linh cảm chính là người phụ nữ hàng đêm tâm sự với chồng mình, thứ lỗi cho chị, người ta gặp nạn mà chị chẳng thể thông cảm cho nổi, tâm trạng thực sự rất tệ.
-“Anh phải đi bây giờ.”
-“Dạ…”
Tiếng dạ cất lên, sao mà cay đắng đến thế?
Người đó, cô ấy không còn một ai thân thiết để nhờ cậy hay sao? Cớ sao đêm hôm rồi còn gọi chồng chị? Đây cũng đâu phải lần đầu chứ?
-“Vợ ngủ sớm đi, sáng mai cho hai bé đi học giúp anh nhé, cảm ơn vợ nhiều.”
Chị yên lặng không nói gì. Anh vội vã vào phòng thay đồ, lúc ra thấy vợ ngồi khom người nhìn xa xăm về phía cửa sổ, đột nhiên cảm thấy bứt rứt khó chịu.
Ông xã liền ngồi xuống chạm vai vợ, khẽ thở dài.
-“Đừng nghĩ nhiều, người ta gặp khó khăn hoạn nạn chả nhẽ lại không giúp hả mình?”
Chị rất muốn cười.
Chị rất muốn trở thành người vợ mẫu mực hoàn hảo, tươi tắn rộng lượng dặn anh đi cẩn thận.
Nhưng chị chẳng thể làm được.
Cái kiểu bạn thân khác giới như thế này, một người lạc hậu như chị không sao mà tiếp nhận nổi. Người ta bảo trái tim đàn ông nhiều ngăn, nói thật chị cũng chẳng biết hiện tại bây giờ chị được xếp vào ngăn nào nữa, ngăn nhỏ hay to?
Cảm giác nghẹn ngào chua xót, chị buồn buồn hỏi chồng.
-“Mình à, nếu như ngày mai 12 giờ đêm em cũng đi chăm sóc một người đàn ông khác, chúng em cũng chỉ là bạn thôi. Vậy thì mình nghĩ sao?”

0 comments:

Post a Comment