Monday, August 15, 2016

Vi vợ là vợ anh - Chap 4

Hơn ai hết, chị không phải là một người phụ nữ nông nổi. Chưa từng nói lời tổn thương ai, kể cả kẻ ghét mình. Cũng không phải là người đàn bà làm mất mặt chồng giữa đám đông.
Anh tiến tới cầm tay vợ, ân cần hỏi thăm, chị cũng ngậm đắng, cười tươi hiền hoà.
-“Anh Sáu à, có gì bất mãn thì từ từ nói, đừng nên vu khống cho người khác như vậy, chồng em, em rõ hơn ai hết.”
Một câu của chị, coi như lấy lại toàn bộ thể diện cho anh.
-“Em ơi em ngốc nó vừa thôi, trái tim thằng đàn ông nó nhiều ngăn lắm em ạ. Vợ cũng muốn mà gái đẹp cũng chẳng buông, nghe lời anh đi, dứt sớm ngày nào nhẹ thân ngày ấy.”
-“Cảm ơn anh, nhưng em tin anh Hậu không phải người như vậy.”
-“Rồi có ngày chúng nó tống cổ mẹ con cô ra khỏi nhà thì đừng có mà trách anh không cảnh báo.”
Người đàn ông rốt cuộc cũng không giằng co nữa, chán nản theo bảo vệ ra ngoài. Chồng chị vẫy tay chỉ đạo mấy nhân viên lao công qua dọn dẹp, đoạn quay sang hỏi vợ.
-“Em ăn chưa?”
-“Em chưa…”
-“Vậy vợ chồng mình đi ăn.”
Chị chẳng kịp từ chối đã bị anh kéo ra ngoài nhét vào xe. Họ đi tới một nhà hàng khá sang trọng, nhân viên hình như quen mặt khách, chạy ra tiếp đón khá nhiệt tình.
-“Anh Hậu, chị này…”
-“Vợ anh…em ăn gì?”
Cô phục vụ nhìn chị hiếu kì, chị cũng chưa từng đi ăn hàng nên nói mọi thứ theo ý anh.
-“Vậy cô cho như mọi khi.”
-“Anh…hay đến đây thì phải?”
Chị ngập ngừng hỏi, anh gật đầu, gương mặt không chút bối rối. Đồ ăn dọn đầy bàn, hai người họ ai làm việc nấy, dường như lại rơi vào khoảng lặng.
-“Ăn một mình ở nơi như này, kể cũng buồn.”
Người vợ rụt rè dò xét, người chồng thản nhiên đáp.
-“Không, anh thường đi chung với đối tác, có hôm thì với bạn, là NỮ.”
Anh cố ý nhấn mạnh từ cuối cùng. Thái độ của anh khiến chị cảm thấy mình thất thố. Nếu một người đàn ông làm chuyện gì sai trái, họ phải lấp liếm mới đúng chứ?
Xem ra người nghĩ nhiều vẩn vơ có khi là chị.
Anh nhấp ly rượu, nhìn chị khẽ cười nhạt, là vợ anh quá bao dung, hay thực chất, chị chưa từng để tâm?
-“Hà này, em nghĩ sao về lời anh Sáu?”
Tai chị tưởng như ù đi, chiếc dao nhỏ trên tay cũng ghì mạnh hơn lên miếng bò bít tết, dùng dĩa đưa một chút vào miệng, chị từ tốn nhai, sau đó chậm rãi hỏi lại.
-“Em cũng muốn biết, là thật hay giả vậy chồng?”
-“Là giả.”
Anh khẳng định, chị nhẹ nhàng trả lời.
-“Vậy thì vợ tin chồng.”
Không trách móc, không hờn dỗi, cũng chẳng tra hỏi.
Những từ ngọt ngào mà bất cứ người đàn ông trên thế giới nào cũng muốn nghe, sự tin tưởng của bà xã, đối với anh lại như dao cứa, ngứa ngáy vô cùng.
Anh đứng dậy thanh toán rồi nói công ty có việc, phải về trước.
Đôi lúc chị cũng không biết, rốt cuộc chị sai ở đâu? Chị cố gắng hoàn thiện mình, cố gắng trở nên nhu mì hoàn hảo. Mọi người ở bên chị đều thấy thoải mái, chỉ có chồng chị, có lẽ không như thế thì phải.
Chồng rời khỏi quán một lúc, nước mắt Hà mới dám rơi. Chị từ tốn ăn từng chút, cố dùng sự điềm đạm bên ngoài xoá đi nỗi đau đớn trong tim. Ngồi thẫn thờ mãi rồi đi bộ về công ty anh lấy xe.
Từ trên cao, có người dõi theo bước chân vợ mình, thở dài đầy bất lực.
Chiều đó, anh vẫn về nhà đúng giờ, thậm chí còn đón Hến và Sò rồi tắm cho hai con. Chị đang rán cá thì nghe tiếng bọn trẻ léo nhéo.
-“Mẹ Hà ơi, mẹ Hà mang cho bọn con khăn tắm cô bé Lọ Lem với.”
Chị khẽ mỉm cười chạy ra ban công lấy, hai nàng này cũng điệu ghê gớm, không biết giống ai? Vừa vào tới nơi thì chúng đã mỗi đứa một tay dùng hết sức kéo. Mẹ bị bất ngờ phản xạ không kịp, ngã đến ùm một cái.
Cũng may có anh đỡ không chắc chị tha hồ mà uống nước.
-“Hai đứa nghịch quá đi thôi, ai dạy?”
Chị mắng nhẹ, có hai cô bé lấm lét nhìn ba, xong rồi ngập ngừng ấp úng.
-“Không ai dạy cả, bọn con nhớ mẹ Hà…tắm chung đi mẹ Hà đi…”
Bé Sò nhào vào ôm cổ mẹ, vừa thơm má vừa nhõng nhẹo.
-“Đúng đó, mẹ Hà cởi áo quần ra tắm đi, đằng nào mẹ cũng ướt hết rồi mà…cả ba Hậu nữa…ba Hậu cũng cởi nốt quần ra đi, mặc làm gì cho vướng víu…”
Trời đất cái bọn quỷ này. Chồng chị biết vợ khó xử liền đỡ lời.
-“Ba mẹ lạnh, không cởi được…”
-“Đâu có lạnh đâu, nước ấm mà, con và em Sò không lạnh, nhờ Sò nhờ?”
-“Vâng, không lạnh ạ.”
Chết với bọn này mất, may mà ông xã ứng biến cực nhanh.
-“Trẻ con thân nhiệt tốt hơn nên không lạnh, người lớn thì khác.”
-“Vậy ạ?”
Hai đứa mắt tròn xoe ngây thơ. Mà bọn trẻ cũng nhanh quên, chúng tha lôi bao nhiêu là búp bê với vịt gà nhựa vào chơi cùng, vừa thổi bong bóng vừa cười khanh khách.
-“Mẹ Hà ơi mẹ giúp bọn con tắm cho em ba bi ê tóc vàng nhé, còn ba Hậu tắm cho vịt đô nan…”
-“Được rồi, tuân lệnh công chúa.”
Anh Hậu đáp đầy nghiêm túc, cũng may anh không giống người ta, chẳng ép vợ đẻ thêm mà ngược lại còn rất cưng con gái. Chị cũng ngồi lại chơi với hai bé.
Ai tới nhà chơi cũng ấn tượng bởi cái bồn tắm khủng. Thực ra hôm đi mua là hết cái cỡ vừa, ông xã lại ưng mỗi nhãn hiệu đó, chủ cửa hàng thì bảo phải nửa tháng nữa mới về nên là quyết luôn lấy cỡ đại.
Giờ nghĩ lại kể cũng tiện. Cả nhà bốn người hăng say ríu rít mãi đến khi ngửi thấy mùi cá cháy khét mới chịu đứng dậy.
Ngày hôm ấy, hai người họ, không ai mở lời trước, chuyện lúc trưa cứ thế đi vào dĩ vãng. Đêm tới anh cũng không nói chuyện với cái người mọi khi, đúng lịch lên giường lúc mười giờ tối.
Chị dọn dẹp xong cũng chui vào chăn, trở qua trở lại, không tài nào mà ngủ được.
-“Có chuyện gì sao?”
Giọng anh nhàn nhạt, chị đơ một hồi mới nhỏ nhẹ hỏi.
-“Làm anh thức giấc ạ?”
-“Không, anh chưa ngủ.”
Chị thở dài, trở dậy đổi đầu, xoa bóp chân cho anh. Mỗi lần anh có thầu lớn phải nghĩ ngợi nhiều cũng hay bị stress, chị thường làm cách này, chỉ cần ba mươi phút sau anh sẽ lim dim, hơi thở cũng nhẹ nhàng hơn.
-“Chồng à, nếu còn điểm nào chưa hài lòng về em thì cứ nói, em sẽ sửa.”
Anh đưa tay ra chạm vợ, đột nhiên chị thấy như có luồng điện mạnh truyền từ mu bàn chân xuyên thẳng trong tim, bối rối mà rụt lại, tránh đi sự tiếp xúc ngại ngùng đó.
Hà cũng chẳng rõ nữa, dì Hợi nói không biết bao nhiêu lần, các cô ở trường cũng xa xả hàng ngày, mà cái tư tưởng phong kiến phụ nữ phải đoan trang mẫu mực nó như ngấm vào máu, ăn sâu vào tâm tưởng chị rồi.
Anh cũng không ép, chỉ đều đều nói.
-“Không cần, vợ là hoàn hảo nhất rồi.”
Cái câu đó, với tình hình như này, cũng không rõ là khen hay xỉa đểu?
Tầm mười hai rưỡi, hai vợ chồng đang ngủ say sưa thì có tiếng chuông báo tin nhắn, anh nheo mắt với điện thoại rồi mau chóng bật dậy vào nhà tắm rửa mặt thay đồ. Chị cũng vì thế mà tỉnh theo, màn hình anh còn chưa kịp tắt, trên đó, dòng tin nhắn vẫn còn.
“Con lại sốt rồi, nếu anh chưa ngủ thì tới viện được không, vẫn chỗ cũ.”
Lồng ngực sao thấy nhói? Chị nhắm nghiền mắt, giả như đang ngủ. Anh đi ra, lấy chiếc gối, khẽ khàng nhấc đầu vợ đặt lên, kéo chăn tử tế rồi vội vàng rời khỏi.
Hành động của anh nghĩa là sao đây?
Làm việc xấu nên cảm thấy có lỗi với vợ?
-“Thằng này nó là nguỵ quân tử thôi, thực ra nó nuôi vợ bé bên ngoài đấy, hai đứa nó còn có một thằng con riêng ba tuổi rồi cơ.”
Lời anh Sáu lúc đó lại vẩn vương trong đầu khiến chị không tài nào mà chợp mắt được. Đồng hồ cứ điểm từng giây từng giây, cớ sao chậm đến thế?
Anh đi tới tờ mờ sáng mới ghé qua nhà, bơ phờ xơ xác, ăn tạm bợ rồi vội vã tới công ty nên chị cũng chẳng kịp hỏi nhiều. Cả ngày hôm đấy chị như người mất hồn, đến tối thì ba chồng gọi điện nói ba câu được mấy con cá lăng bự lắm, tối nay cả nhà tụ họp.
Tầm chiều chị thoa chút kem cho đỡ hốc hác, đi đón hai bé rồi ba mẹ con đứng sẵn trước cổng chung cư chờ ba đón. Lũ trẻ ríu rít vì được về ông bà, anh có vẻ mệt mỏi sau một đêm thức trắng và một ngày làm việc dài, còn chị, lòng cũng héo mòn quặn thắt theo.
Nhưng thân làm mẹ hai nhóc, là dâu của một đại gia đình lớn, cuộc sống này, đâu cứ phải làm theo cảm xúc là được?
Vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi cá thơm phức. Ông Hải tươi cười đón cháu nội.
-“Hai đứa đi học ngoan không thế? Nhớ ông không thế?”
-“Dạ, ngoan ạ. Nhớ ông nhớ bà nhớ tất cả nhà luôn ạ.”
-“Ông ơi anh Khôi đâu ông?”
-“Anh ở trên nhà…”
Bé Khôi là con nhà bác Đăng, anh trai chồng chị. Thằng bé từ nhỏ đã tài năng hơn người, chỉ tiếc bị tự kỉ, chị cũng không hiểu sao anh chẳng nói mà Sò với Hến lại thích chơi với anh vậy, suốt ngày quấn quít không à.
-“Gớm cô Hà dạo này đuỹ thế, lấy được chồng tốt phúc quá đi nhỉ?”
Bác Thơm là chị cả, hết năm nay là sang bốn mươi hai. Kể ra bác cũng khổ, hôn nhân đổ vỡ lại không có con cái nên về ở với ba mẹ cũng gần sáu năm rồi. Nghĩ tới lại thấy thương nên chị không chấp nhặt lời nói của bác ấy.
-“Nhìn quê một cục, trông chẳng xứng với anh Hậu chút nào. Ít ra chị phải học chị Vân ấy.”
Cô Thắm ngúng nguẩy, anh Hậu bực mình.
-“Lo việc của mày đi, cả chị Thơm nữa, chị hơn nhà em chục tuổi mà phát ngôn như vậy nghe có được không?”
-“Con người tôi nó thật thà chân chất, chẳng phải cô giáo như vợ chú mà giảo hoạt sang chảnh…”
Chị Hà khẽ bấu tay ông xã, nháy mắt ý bảo bỏ qua. Anh Hậu vì thế cũng không tính toán nữa.
-“Suốt ngày ăn với nằm không chán à, liệu liệu mà đẻ thêm đứa nữa đi.”
Mẹ chồng chị nhắc nhở. Mẹ mong có cháu trai, ai cũng biết.
-“Có bé Khôi đích tôn rồi còn gì, bọn con kế hoạch rồi, dù sao Hà cũng là giáo viên, đẻ thêm người ta kỷ luật.”
Chồng chị đỡ lời, cũng lẩn tránh được một vài ngày chứ đâu có ăn thua, mẹ và bác Đăng gặp nhau là khục khặc nên mẹ vẫn rất cương quyết.
-“Kệ chứ, cùng lắm nghỉ việc ở nhà làm nội trợ.”
-“Ôi dào, tất cả vào ăn cơm, nhanh.”
Ba Hải ngắt lời. Mọi người không ai nói gì nữa, nghe lệnh vào mâm. Chị ngồi cạnh chị dâu. Mấy chị em nhà chồng, chắc chị thân với chị Vân nhất, có lẽ cùng cảnh ngộ làm dâu nên hiểu nhau sao?
Mắt bác đỏ hoe, chắc lại cãi nhau với bác Đăng rồi.
-“Vân ăn đi con, cả con Hà nữa, hai đứa bay sao dạo này ba trông ốm quá. Thằng Hậu thằng Đăng làm chồng thế hả?”
-“Hai chị sướng như tiên ấy, lấy đâu được người tốt như các anh con, ba cứ nghiêm trọng hoá.”
Cô Thắm chen ngang, ba lườm cô, vừa gắp những miếng cá tẩm giềng nướng ngon nhất cho hai chị vừa bảo.
-“Cả mỡ cả nạc đấy ăn ngậy lắm, hai đứa có dùng được nước này không? Nếu cay quá ba pha nước chấm khác nhé.”
-“Ba, ba chiều hai cô ấy quá sinh hư ra đấy.”
-“Chị buồn cười nhỉ, bốn chục tuổi đầu đi xét nét vớ vẩn.”
Ba Hải quát bác Thơm rồi quay sang hai ông con trai răn đe.
-“Thằng Hậu nghiêm túc ba không nói, nhưng thằng Đăng nhé, mày đừng tưởng ba già rồi không biết lên mạng đọc báo, liệu cái thần hồn đấy.”
-“Ba thì, báo mạng viết vớ vẩn.”
Bác Đăng biện minh, chỉ thấy chị Vân cười khẩy, bé Khôi cũng cúi gầm khó chịu.
-“Cứ đợi đấy, tao mà bắt gặp tao chém tan mấy con đấy, tôi nghèo hơn các anh nhưng tôi không có sợ đâu nhé, người mẫu diễn viên gì cũng muối thành mắm hết.”
-“Ha ha, ông bắt chước truyện cổ tích ông nha.”
Bé Hến hớn hở nói leo làm cả nhà phì cười.
-“Ôi dào đàn ông chúng nó chơi bời tý làm gì đâu mà ông cứ nghiêm trọng.”
Mẹ Mây bổ sung, ba Hải tức đập bàn đánh rầm.
-“Bà nói thế mà được à? Giờ tôi cũng ra ngoài chơi bời xem bà chịu được không nhé? Con dâu con gái gì chả là con. Hai thằng kia ba dặn rồi đấy, không nghe mai sau hối hận không kịp đâu. Đàn ông lăng nhăng về già chỉ có nhục thôi con ạ. Mày cứ nhìn mấy ông Tư ông Tám bạn ba ấy, xem giờ mấy giằng mấy giuộc khổ như nào…”
-“Rồi rồi ba, suốt ngày ba cứ nói hoài, ăn cơm đi ba, một vợ một chồng, bọn con hiểu hết rồi…”
Anh Hậu giảng hoà, bác Đăng lẩm bẩm.
-“Phải, chú nói đúng, một vợ một chồng…nhưng nhân tình thì không thiếu…”
Bác nói khá nhỏ, ba già nên không nghe rõ, chị Thơm cô Thắm cười tủm tỉm. Mặt bé Khôi tối đen, ba bé liền cười xuề xoà.
-“À quên chưa khoe với cả nhà nhỉ, Cún nhà con vừa được giải nhất toán cấp thành phố.”
Ông Hải cười rạng rỡ lắm, chú Hậu rút ngay ví thưởng nóng, thím Hà xuýt xoa khen ngợi, chị Vân thấy vậy cũng mát lòng mát dạ. Không khí đang vui vẻ thì bà Mây lẩm bẩm.
-“Ôi dào, giải này giải nọ làm cái gì, nói cũng chẳng xong, có khi của lạ nhặt rơi ở đâu chứ chẳng phải dòng giống nhà này…”
-“Mẹ!”
Không chỉ bác Vân, bác Đăng cũng giận suýt hất cả mâm cơm xuống đất.
-“Mẹ nhắc lại con nghe? Mẹ có giỏi mẹ nhắc lại lần nữa xem?”
-“Á à, anh giờ ghê gớm nhỉ? Đại gia rồi nên về trả treo với mẹ anh thế hả? Thế mới nói có thằng con như anh không có còn hơn.”
-“Vâng con cũng đếch cần nhé, từ bé tới giờ mẹ lo cho thằng này được chút nào không hay mở mồm ra là Hậu với chả Hoẹ. Chuyện nào ra chuyện đó đi, đừng có lôi cháu vào đây.”
-“Anh…anh…ăn cháo đá bát mà…”
-“Còn nữa, mẹ nói như vậy là xúc phạm vợ con, con không cho phép.”
Bà Mây tức nghẹn họng, định đuổi hết, ai ngờ ông Hải cáu ầm ĩ. Mang tiếng làm chồng, ông không bênh bà thì thôi lại đi bênh lũ trẻ ranh.
Bên này ông Hải chấn chỉnh vợ, bên kia anh Hậu xoa dịu anh trai mãi mọi người mới nguôi nguôi cơn giận. Bữa cơm của đại gia đình cứ thế đến tối mịt mới xong. Ba Hải nói các con về sớm không tối, mẹ Mây bực bội ra mặt.
-“Ông chỉ thương con nhà người ta, chẳng thương con mình, cớ gì lần nào cũng bắt mấy đứa con gái dọn dẹp…”
-“Có vài cái bát, không làm thì tôi làm, bà dở vừa thôi.”
Thực ra bác với cô cũng đã lần liên hoan nào phải động chân tay. Chị Vân đề nghị thuê giúp việc mà ba không đồng ý, ba chồng chị cổ hủ lắm, luôn miệng bảo phí của trời, với lại ba mẹ còn khoẻ, bác Thơm cũng chẳng đi làm, suốt ngày ở nhà chả nhẽ mấy việc lặt vặt không làm được mà phải có người hầu?
Chị và chị Vân biết ý mẹ chồng nên đều thay phiên nhau, lần này tới lượt chị, ba cứ ra vào sốt ruột nên chị đành nói chuyện linh tinh giải khuây.
-“Ba đừng lo, mai con dạy chiều.”
-“Ừ, về giữ gìn sức khoẻ con nhé, gầy quá thôi.”
-“Con kiêng giữ chồng mà ba, ba thật.”
-“Cha bố nhà cô…”
Mãi tới tận mười rưỡi anh chị mới chào ba mẹ, anh bồng hai con đang ngủ ra xe, vẫn một bé trước một bé sau. Ông xã rất cao to nên trông lũ trẻ chỉ giống như cục bông nhỏ lúc lắc trên người ba thôi, rất chi là đáng yêu.
Có người vợ lẽo đẽo theo chồng, nhìn cảnh ấy bất giác bao muộn phiền đều tan biến.
-“Vợ ngồi ghế sau với con nhé, anh sợ hai đứa ngủ say quá, nhỡ xóc một cái giật mình ngã thì khổ.”
Chị vốn cẩn thận nên việc đó là điều hiển nhiên. Chỉ có điều nghe chồng căn dặn, sực nhớ ra anh thực sự là một người ba tuyệt vời.
Phải, cái ngày chị chửa ấy, hồi đó mới chỉ hai tháng thôi, nhà cũng chưa có điều kiện như bây giờ mà anh cứ bắt phải để anh đèo đi làm.
Ngày nào cũng như ngày nào, đều đặn như vắt chanh vậy. Còn nhớ có hôm trời mưa, hai vợ chồng chui chung cái áo mưa giấy bé xíu, lúc về anh cứ hỏi han áy náy mãi.
Anh bảo anh bất tài để vợ khổ con khổ. Ngẫm lại, thấy đúng là mẹ phúc vì con mà.
Về tới nhà, tắm giặt dọn dẹp xong cũng gần nửa đêm, chị nghĩ ra nghĩ vào, rốt cuộc lấy hết sức can đảm hỏi chồng.
-“Anh à, tối qua anh đi đâu vậy?”
-“Mọi khi anh đi có bao giờ thấy vợ quan tâm đâu, hôm nay lạ thế?”
Chồng đáp làm vợ hơi choáng váng, mãi sau mới cất tiếng dạ được. Ngay lúc ấy có tiếng chuông reo, anh bảo bà xã chờ chút, lát vào nói chuyện. Nằm bên trong, chị nghe tiếng thủ thỉ nho nhỏ, hình như còn nghe loáng thoáng cái gì mà hai mẹ con em ngủ đi, nhớ cho thằng bé uống thuốc đầy đủ.
Không hiểu sao lòng chị thấy lạnh đến vậy, cả người cũng cứ run run như bị sốt. Vừa mong họ nói chuyện nhanh nhanh, lại vừa mong cuộc điện thoại kia kéo dài thêm một chút.
Chị muốn biết sự thật, nhưng chị lại sợ đối mặt.
Có ai hiểu cảm giác này?

0 comments:

Post a Comment