Monday, August 15, 2016

Vì vợ là vợ anh - Chap 3

Anh sẽ trả lời sao đây?
Là đồng nghiệp, chuyện phiếm giải sầu?
Hay như tri kỉ đồng điệu tâm hồn?
Chị tưởng tượng, chị dự đoán.
Nhưng mà tiếc là chị đã nhầm. Anh ném chiếc điện thoại về phía chị, trước sự ngạc nhiên của vợ, anh chỉ nằm xuống bên cạnh, vừa kéo chăn vừa thản nhiên.
-“Muốn biết thì tự xem…”
-“Thì là muốn biết, nhưng như này, phải chăng có gì mờ ám chồng đều xoá rồi?”
-“Chồng chưa từng.”
Giọng anh đầy chắc nịch, làm cho người ta có cảm giác tin tưởng lắm. Chị quá ngu hay anh diễn quá giỏi đây?
Nếu đã vậy, xem tin nhắn hay cuộc gọi trong chiếc điện thoại này thì có ích gì chứ? Chỉ càng hạ thấp mình mà thôi.
Chị không nhúc nhích, gương mặt thoáng buồn. Từ khi nào chị trở thành người đàn bà xét nét chồng vậy?
Hình như các cô ở trường đã có một buổi tranh gắt về vấn đề này rồi thì phải? Chẳng phải chị thuộc phe tôn trọng cuộc sống riêng tư của nhau ư? Lập luận của chị khi ấy là, càng cấm càng kích thích, chị quên rồi sao?
Ồ, thì ra đối mặt với một tình huống giả dụ và một tình huống thực tế nó khác nhau đến vậy. Thì ra khi đã bị cảm xúc chế ngự, con người ta lại khó kiểm soát bản thân đến thế!
Anh đặt tay lên trán, khẽ liếc người bạn đời của mình.
-“Thực ra vợ cũng đâu có quan tâm.”
-“Anh nghĩ vậy sao?”
-“Không phải anh nghĩ vậy, mà sự thật nó là vậy.”
Chồng chị bực.
Chị cũng không hiểu sao anh lại bực. Đáng lý ra người tức giận phải là chị mới đúng chứ?
Tay anh luồn qua áo chị, cứ thế liều lĩnh tiến vào. Bình thường, ít ra anh sẽ hỏi một câu, được không vợ? Hôm nay anh chẳng cần xin ý kiến gì luôn. Dù sao chị cũng không cho phép mình là loại phụ nữ từ chối chồng, dù sao chị luôn phục tùng anh.
Nhưng ít ra nếu anh hỏi, chị sẽ cảm thấy được tôn trọng hơn.
Nhớ cái ngày đầu tiên, chị còn trộm nghĩ, thôi chết đi còn sướng hơn. Cho tới bây giờ, sáu năm rồi, tuy có bớt bớt đi chút, nhưng vẫn đau đớn nhức nhối. Phần vì xấu hổ, phần vì giữ hình tượng, chị cũng chưa một lần kêu ca.
Chị luôn nhẫn nhịn, luôn cố gắng đoan trang hết mức có thể. Mà trớ trêu thay, chẳng làm anh dễ chịu, anh ngược lại còn bảo, chị giống như người vô hình.
Chị phải làm sao?
Chả nhẽ khóc lóc kêu gào? Van xin thống khổ? Chị đâu muốn anh thấy mình yếu đuối, cũng chẳng muốn anh thấy có lỗi vì làm vợ đau?
Trong căn phòng tối, có hai vợ chồng nọ, lao động thì vẫn hăng say, chỉ có điều, hồn mỗi người, treo một nơi.
-“Em thoả mãn chứ?”
Anh hỏi, lấy hết can đảm, lần đầu tiên hỏi cảm giác của vợ. Chị như bị đơ, ngập ngừng, ngượng ngùng, rồi vô thức gật đầu.
-“Có lẽ do anh kém cỏi.”
Anh lạnh nhạt kết luận rồi lấy đồ tiến vào nhà tắm, để lại chị trên chiếc giường rộng lớn, một cảm giác trống trải bơ vơ tới tột cùng.
Cả một đêm chị mất ngủ, sáng hôm sau, hai quầng mắt xám xịt như gấu trúc.
-“Bác Hà sao thế?”
Em gái chị hỏi han. Dì Hợi, dì cũng làm giáo viên, dạy Văn kiêm bí thư đoàn. Trường dân lập này do ba chị thành lập, bao gồm cả trung học cơ sở và trung học phổ thông nằm sát nhau.
Phòng hội đồng chung khá lớn, các thầy cô giáo trong khối, từ khối 6 tới khối 12 cũng gọi là có biết mặt nhau.
Em trai chị hiện đang làm phó hiệu trưởng cấp ba, năm ngoái ba nói chị xem xét rồi cân nhắc ra ứng cử lên chức, mà chị thấy nguyên làm tổ trưởng tổ Toán đã mệt lắm rồi, thời gian rảnh muốn dành cho gia đình nên không ham.
-“Bác Hà? Bác cãi nhau với bác Hậu à?”
-“Dì nghĩ linh tinh quá.”
-“Ừ, cũng đúng, bác Hà hiền như cục đất, đâu có biết cãi nhau đâu, thế bác làm seo?”
Chị phải phân vân đắn đo mãi mới dám tiết lộ, cứ vừa nói vừa ngắc ngứ, kết thúc câu chuyện, mặt chị đã ửng đỏ như cà chua cuối vụ rồi.
-“Ôi dào, bác lạc hậu quá.”
-“Dì…”
-“Em nói bác nghe này…”
Dì Hợi cười khì khì, ghé tai chị thủ thỉ dạy bảo, gì mà đàn ông mình càng nhiệt tình càng lẳng lơ họ càng thích. Rồi các anh ý, thích ban ngày vợ đoan trang, nhưng ban đêm nên giống con đ… một chút.
Dì bảo dì thương anh rể quá. Dì phân tích nhiều nhiều, chị cũng thấy mình hơi sai sai thì phải.
Phải chăng bản thân nên sửa đổi?
Chị ghi nhớ, đắn đo, mà lịch sinh hoạt của vợ chồng chị, nó cứ như nắng hạn đợi mưa rào ấy, không giống mấy cô chú trẻ trẻ đâu. Hiếm hoi lắm.
-“Thỉnh thoảng bác cũng nên chủ động đi, bác phải tân tiến lên, bác trai hào hoa như thế, các em gái giờ thì cáo phải biết, bác cứ cẩn thận kẻo có ngày mất chồng như chơi.”
Nhớ lời dì dặn, lại nhìn chồng đang quay lưng về phía mình hí hoáy nhắn tin, chị cứ thở dài thườn thượt.
Rồi hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm, chị vòng tay qua ôm anh từ phía sau.
Nhưng có lẽ đó là giới hạn cao nhất của chị rồi, cái gì mà lách qua lách lại vân vê tới lui, chị không thể nào làm được. Mới chỉ có chủ động ôm anh mà sao chị thấy má mình nóng ran luôn à.
Xấu hổ quá.
Còn gì là lễ tiết tự trọng đàn bà con gái nữa chứ?
Mất mặt quá!
Chị vội vã muốn rút tay, không ngờ được bị anh giật lại, siết chặt lấy. Mặt chị theo quán tính đập vào lưng chồng. Anh mặc áo may ô hơi trễ, nên gần như tính là môi chị vừa chạm chạm chút chút vào da thịt anh rồi.
Chưa khi nào chị thấy bối rối đến vậy, chị ước, chị ước ngay bây giờ có cái lỗ cho chị nhảy xuống.
Điện thoại báo có tin nhắn mới, thôi thì anh cứ nhắn tin đi, chứ kiểu này chị khó xử quá.
Nhưng anh coi như không biết, hai tay anh khẽ bao trùm lấy tay chị, mân mê xoa xoa. Anh không hề quay lưng lại, cớ sao vẫn khiến chị thổn thức xao xuyến thấy lạ?
Họ là gì đây?
Cặp vợ chồng già sáu năm hay hai đứa trẻ lớp một?
Chỉ là một cái nắm tay thôi mà?
Hai người cùng yên lặng, anh nghĩ gì, chị không rõ. Chị chỉ biết, lưng anh, cũng thấy vững chãi, rắn rỏi nhưng lại cảm thấy ấm áp hơn gối ôm mềm mại.
Và chị đã ngủ, thật ngon.
-“Cảm ơn mẹ Hà làm cơm bento cho Sò.”
-“Bọn con chào mẹ Hà bọn con đi học ạ.”
-“Phải nghe lời cô giáo và nhường nhịn bạn bè nhé, trưa ăn hết cơm rồi nhớ phải ngủ.”
-“Dạ.”
Hai đứa trẻ ríu rít phấn khởi. Nếu chồng không bận thì thường anh sẽ là người đưa hai bé đi học. Từ nhà chị ra mẫu giáo của bạn Hến và bạn Sò rất gần, nhưng chúng vẫn thích ngồi xe hơi với ba hơn là đi bộ cùng mẹ.
Đúng là trẻ con.
-“Hộp đỏ là thịt đông chồng tới công ty thì chỉ cần bỏ vào ngăn mát tủ lạnh nhà bếp không phải quay lên đâu nhé.”
Chị vừa gói bọc vừa dặn dò, bỗng dưng ngước lên thấy anh nhìn mình, trìu mến lắm.
Rồi anh khẽ xoa đầu chị.
Hai nhóc thấy vậy cũng vào xoa đầu mẹ, chúng còn thêm cho mấy nụ hôn chùn chụt nữa mới yêu chứ.
-“Ba Hậu ơi Hến thơm mẹ ba cũng bắt chước đi, Hến chưa bao giờ thấy ba thơm mẹ cả ý!”
Bé Hến nói, hại anh chị cùng đỏ bừng. Chị luống cuống quay vào bếp dọn dẹp, anh cười cười rồi bế hai đứa đi học.
Rửa bát đũa xong quay ra chị mới sững sờ, chết thôi, tâm trí để đi đâu mất. Quên béng hộp rau xào của anh rồi.
May là hôm nay chỉ lịch dạy khá nhàn, xong hai tiết buổi sáng chị để hộp rau trong giỏ xe mang lên cho anh.
Công ty anh cũng không xa lắm đâu, nhưng đi xe đạp điện mất hơi lâu thời gian chút. Chị cũng biết đi xe máy đấy chứ, nhưng một lần bị ngã thế là hãi luôn, từ đó trung thành gắn bó với chiếc này, cũng là quà sinh nhật anh tặng năm họ mới lấy nhau.
Lâu lắm không tới chỗ làm của anh, cũng phải mấy năm rồi ý chứ, mọi thứ đều thay đổi, đẹp đẽ lên nhiều. Trụ sở thì vẫn ở địa chỉ này, nhưng nội thất thay đổi xem chừng hoành tráng lắm.
Chẳng muốn phiền anh nên chị chỉ định gửi lễ tân hộp rau thôi, không ngờ lại gặp chồng ngay ngoài cửa chính.
Hình như có vụ lùm xùm thì phải, người sán vào rất đông.
-“Mời anh về cho.”
-“Mẹ kiếp, chó má, bọn mày ép người quá đáng.”
-“Là bên anh không tuân thủ hợp đồng trước.”
Chồng chị từ tốn đáp lời, người đàn ông kia vẫn một mực chỉ trích.
-“Mày trèo cao rồi quên tình anh em, thằng khốn nạn…”
-“Game đó là do các anh ăn cắp bản quyền, làm sao công ty chúng tôi có thể đứng ra phát hành được?”
-“Giám đốc, đừng đôi co nữa, tốt nhất gọi bảo vệ vào giải quyết.”
Câu nói của trợ lý như mồi lửa khiến người đàn ông kia các thêm phẫn uất.
-“Mày đừng tưởng mày là vương là tướng đi, mày đồng ý đền bù hợp đồng, hoặc hôm nay tao sẽ nói cho cả thế giới biết bộ mặt thật của mày.”
-“Tuỳ anh…”
-“Được, thằng này máu nhỉ? Vậy bố mày cũng không sợ nhé. Mọi người ở đây, nghe cho rõ này, rồi nhờ chúng mày nhắn cho vợ thằng này hộ tao. Nói anh Sáu có lời muốn chuyển tới bà xã của anh Hậu. Bảo với cô ấy lấy phải thằng chồng đểu rồi.”
Từ phía ngoài, chị thấy chồng mình cười khẩy, bảo vệ đang lôi cái người tên là anh Sáu đó ra ngoài, còn anh ta vẫn cố kiết.
-“Thằng này nó là nguỵ quân tử thôi, thực ra nó nuôi vợ bé bên ngoài đấy, hai đứa nó còn có một thằng con riêng ba tuổi rồi cơ.”
Chẳng biết sự thật hay vu khống?
Chỉ biết, cả người chị bủn rủn run rẩy, tay chân lạnh lẽo căng cứng. Hộp rau vô thức rơi tung toé xuống đất. Mọi người quay lại nhìn chị, và chồng chị, cũng bất giác nhìn qua phía chị.
Xem Chap 4 tại đây
(Còn tiếp)

0 comments:

Post a Comment